Vốn tưởng rằng phải tách ra hai năm, nhưng không dự đoán được có thể cùng đến Đông Hải, Ôn đại nhân tâm tình rất là sung sướng, cơ hồ ngay cả đi bộ cũng muốn bay lên.
Ngồi yên ! Triệu Việt thả người ở trên ghế.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn cười.
Ngốc. Triệu Việt xoa bóp mũi hắn, Ở lại Vương Thành rất tốt, mặc dù là đi Đông Hải, cũng không thể cùng ta một đường lên đảo. Một lần bế quan phải mấy tháng mới có thể đi ra một lần, cũng không phải ngày nào cũng có thể gặp.
Vậy cũng không giống nhau. Ôn Liễu Niên nhấn mạnh, Ít nhất cách nhau gần một chút, hơn nữa nếu là không vội, nói không chừng ta còn có thể đến thăm ngươi. Mặc kệ thế nào, cũng an tâm hơn là ở lại Vương Thành. Hơn nữa đổi một địa phương hoàn toàn mới, cũng có thể trải nghiệm thêm những điều khác nhau, chuyện khác tạm không nói đến, cho dù là một mình Tây Nam vương Đoạn Bạch Nguyệt, cũng rất đáng giá đi gặp một lần.
Mặc kệ thế nào, cũng phải hảo hảo bảo hộ chính mình, có biết không? Triệu Việt nói, Không có ta ở bên cạnh, không được để cho người khác ức hiếp.
Ôn Liễu Niên từ nội tâm phát ra lời nói: Trước giờ chỉ có ta ức hiếp người khác.
Triệu Việt dở khóc dở cười.
Yên tâm đi. Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, Lúc trước một mình ta vào kinh đi thi, kỳ thật dọc đường gặp qua không ít kẻ xấu, còn từng bị một nhóm sơn tặc chặn đường cướp bóc.
Sau đó thì sao? Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Bọn họ đều chưa bị hù dọa bao giờ, cũng chưa gặp qua những chuyện lớn trên đời. Ôn Liễu Niên nói, Còn chưa lừa được hai câu, thì muốn mời ta về sơn trại làm đại vương, ta không chịu, bọn họ còn khóc lóc đuổi theo ở phía sau, cuối cùng một đường vào quan phủ.
Triệu Việt: ...
Cho nên không cần lo lắng. Ôn Liễu Niên cười hì hì, Ngươi chỉ cần hảo hảo luyện công, có thời gian đến thăm ta là được.
Triệu Việt ôm hắn vào trong lòng, cúi đầu hôn hôn.
Ánh nắng lướt qua, ngày hôm nay Thượng Vân Trạch từ bên ngoài trở về, thì thấy Mộc Thanh Sơn đang ngồi ở trong lương đình, cầm một khối điểm tâm xuất thần.
Rốt cuộc ăn hay không ăn. Thượng Vân Trạch ngồi xổm bên cạnh hắn.
Hả? Mộc Thanh Sơn hồi thần.
Đang phát ngốc gì vậy? Thượng Vân Trạch đặt điểm tâm lên bàn.
Không có gì. Mộc Thanh Sơn nói, Ngày mai đại nhân phải đi rồi.
Luyến tiếc? Thượng Vân Trạch hỏi.
Mộc Thanh Sơn gật đầu.
Luôn phải tách ra. Thượng Vân Trạch nói, Cho dù không đi Đông Hải, đại nhân cũng sẽ ở lại Vương Thành làm quan, sẽ không trở lại thành Thương Mang.
Ta biết. Mộc Thanh Sơn rầu rĩ nói. Thế nhưng biết là một chuyện, luyến tiếc lại là một chuyện khác.
Nhìn bộ dáng này của hắn, Thượng Vân Trạch lắc đầu, ôm người vào trong ngực vỗ vỗ: Ta mang ngươi đi Đông Hải.
A? Mộc Thanh Sơn giật mình ngẩng đầu.
Cao hứng chưa? Thượng Vân Trạch xoa bóp cằm hắn.
Mộc Thanh Sơn lắc đầu, Không cần như vậy.
Trong Đằng Vân bảo có phó bảo chủ, còn có bốn đường chủ, ta cũng không cần vội vàng trở về. Thượng Vân Trạch nói, Hiệu buôn cũng không có chuyện gì, đi Đông Hải coi như giải sầu.
Nhưng giống như lời ngươi vừa mới nói, luôn phải tách ra. Mộc Thanh Sơn nói.
Vậy thì đến thời điểm bất đắc dĩ lại tách ra. Thượng Vân Trạch cười cười, cầm tay hắn hôn hôn, Đã nói sau khi thành thân muốn mang ngươi dạo bước khắp nơi, lần này coi như là thực hiện lời hứa, thuận tiện xem thử coi có thương lộ khác không. Có Ôn đại nhân là mệnh quan triều đình ở đây, nói không chừng có một số việc ngược lại sẽ tiện hơn một chút, ngược lại là chúng ta chiếm tiện nghi.
Thật không? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Ừm. Thượng Vân Trạch nói, Cứ quyết định vậy đi, chúng ta cùng đại nhân một đường đến Đông Hải !
Mộc Thanh Sơn cao hứng gật đầu: Được.
Thật dễ dỗ. Thượng Vân Trạch xoa bóp khuôn mặt của hắn, Vậy đêm nay phải ngoan.
Mộc Thanh Sơn lập tức lắc đầu: Không !
Vậy thì không đi Đông Hải. Thượng Vân Trạch chậm rì rì nói, Ngày mai trở về Đằng Vân bảo.
Mộc Thanh Sơn nhíu mày.
Có nghe lời hay không? Thượng Vân Trạch hỏi.
Không nghe! Mộc Thanh Sơn căm giận đá hắn.
Sao lại càng lúc càng hung... Thượng bảo chủ rất đau đầu, lực đá còn rất mạnh.
Sư gia cũng muốn đi Đông Hải? Ôn Liễu Niên nghe tin lập tức kinh hỉ.
Mộc Thanh Sơn dùng sức gật đầu: Ừm.
Đa tạ Thượng bảo chủ. Có hai người bọn hắn đi theo, Triệu Việt cũng thả tâm vài phần.
Đại đương gia khách khí. Thượng Vân Trạch nói, Lâu rồi ta cũng chưa đến qua Đông Hải, coi như là đi giải sầu, bái phỏng vài lão bằng hữu.
Về phần Lục Truy, thì vẫn như trước ở lại trong Vương Thành - Hắn ở Giang Nam phần lớn đều là kẻ thù, tuy nói võ công cao cường, nhưng cũng không cần phải lấy thân mạo hiểm, kéo một ít phiền toái không cần thiết đến.
Cùng lúc đó, một phong mật hàm khẩn cấp tám trăm dặm do Sở Uyên ngự bút cũng đã được âm thầm đưa đến thành Mộc Dương ở Đông Hải, trực tiếp đưa tới tay Đoạn Bạch Nguyệt.
Xe ngựa lăn lộc cộc ở trên sơn đạo, Ôn Liễu Niên ghé vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài Vương Thành càng ngày càng xa, nhớ tới cảnh tượng vài năm trước tiền nhiệm ở thành Vân Lam, trong lòng có chút cảm khái.
Còn lúc này, tưởng là muốn ở luôn tại Vương Thành, không nghĩ tới lại phải đi a...
Thật đúng là mệnh bôn ba.
Ôn đại nhân thở dài một tiếng, lại từ trong bao giấy dầu lấy ra một cái chân gà.
Mộc Thanh Sơn nhắc nhở: Đại đương gia không cho đại nhân ăn nhiều.
Trong lòng sầu khổ. Vẻ mặt Ôn Liễu Niên ngưng trọng.
Mộc Thanh Sơn nói: Lý do này lần trước đã dùng rồi.
Lo quốc lo dân. Ôn Liễu Niên biết sai sửa lại cho đúng.
Mộc Thanh Sơn trơ mắt nhìn hắn ăn luôn một cái trứng kho cuối cùng, cảm thấy... Sao lại có thể không đầy bụng khó tiêu chứ?
Có Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn ở đây, một đường này muốn bao nhiêu gió êm sóng lặng, thì có bấy nhiêu gió êm sóng lặng. Ám vệ Truy Ảnh cung nhàm chán đến cực điểm, đầu cơ hồ muốn mọc ra nấm, vì thế dọc đường tới mỗi một thành trấn thôn xóm đều bắt sạch sẽ kẻ xấu tên trộm, còn giúp dân chúng gánh không ít nước, kể vài câu chuyện.
Cuối cùng mới không lãng phí thời gian.
Khoảng cách từ Vương Thành đến Đông Hải đường xá xa xôi, khi xuất phát trên đường vẫn là tràn ngập lá đỏ, khi đến trời đã nổi lên gió lạnh.
Hắt xì ! Ôn Liễu Niên nhảy mũi.
Cảm lạnh? Triệu Việt kéo áo choàng qua, chặt chẽ bao lấy hắn.
Không có, chỉ là hơi mệt mà thôi. Ôn Liễu Niên xốc màn xe lên, Đến chưa?
Qoẹo qua khúc đó chính là cửa thành Đại Côn. Triệu Việt nói, Sở Hằng đã tự mình đứng ở cửa thành nghênh đón. Tuy nói Ôn Liễu Niên chỉ là mệnh quan triều đình, không đủ để kinh động Hải Long Vương, nhưng Diệp Cẩn lại là Tiểu vương gia, cấp bậc lễ nghĩa vẫn là phải làm chu toàn.
Cũng không biết là dạng người gì. Ôn Liễu Niên chỉnh lại y quan, khom lưng ra khỏi xe ngựa.
Ngày Đông gió lạnh thấu xương, mặc dù là giữa trưa, mặt trời phía trên cũng có chút thảm đạm. Xa xa chỉ thấy một đội quân mặc áo giáp màu đen đang nghênh đón ở cửa thành, cờ xí đón gió phần phật, phía trên vẽ một con Giao Long màu đen.
Ý? Ám vệ rất là nghi hoặc, cũng móc ra từ trong ngực một lá cờ.
Đoàn người đều dừng bước, hiếu kỳ nhìn qua.
Giống y như đúc? Ôn Liễu Niên giật mình, Sao chư vị lại có cờ xí Hắc Long quân.
Hơn mười ngày trước, khi đến thành An Lãng mua bánh cá cho đại nhân, vừa vặn gặp được một nhóm người làm xằng làm bậy khi dễ dân chúng, bị chúng ta đánh một trận. Ám vệ nói, Đây là cướp được, lúc trước chưa bao giờ thấy qua, thì tiện tay nhét vào bọc đồ muốn hỏi minh chủ, về sau nhiều chuyện xảy ra quá nên quên mất.
Đều nói Sở Hằng trị quân nghiêm minh, sao lại còn dung túng thuộc hạ làm bậy. Diệp Cẩn khẽ nhíu mày.
Trước tạm thời không cần lộ diện. Thẩm Thiên Phong nói, Âm thầm theo dõi là được, chờ làm rõ chuyện này rồi nói tiếp.
Ám vệ gật đầu đáp ứng, trong lòng có chút tiếc nuối.
Chúng ta rõ ràng anh tuấn như thế, lại không thể cho người khác nhìn, không thể cho người khác nhìn gì đó, quả thực sốt ruột a.
Xem như là đến rồi a. Đợi đến khi đoàn người đến gần, dẫn đầu là nam tử trung niên cười cười bước lên, Để cữu cữu chờ lâu thế.
Diệp Cẩn nghe vậy suýt chút nữa lại xù lông, ai là cháu ngoại trai của ngươi !
Thẩm Thiên Phong vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn: Sở Vương gia.
Thẩm hiền chất. Sở Hằng thăm hỏi xong, lại nhìn về phía Ôn Liễu Niên, Vị này chính là Ôn đại nhân à.
Sở Vương gia. Ôn Liễu Niên hành lễ.
Vậy vị này chính là Triệu đại đương gia. Sở Hằng đánh giá Triệu Việt từ trên xuống dưới một phen, Quả nhiên là tuấn lãng lịch sự.
Đa tạ vương gia khích lệ. Triệu Việt cười cười, nói, Tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Nói dễ nghe mà thôi, ta cũng đã già rồi, sao có thể so được với người trẻ tuổi. Sở Hằng nghiêng người, Mau vào thành đi, đi đường cả ngày cũng mệt mỏi rồi, ăn xong bữa tiệc đón gió này thì nghỉ ngơi sớm một chút.
Thành Đại Côn nương tựa ven bờ Đông Hải, vào mùa Đông thường xuyên sẽ nổi gió lớn, cho nên nhìn qua so với Vương Thành có cảm giác phong sương tuế nguyệt hơn vài phần, thậm chí còn có chút lụi bại.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, rõ ràng chính là trọng trấn Đông Hải, sao nhìn qua lại vắng vẻ như thế.
Dân chúng đều rời bến bắt cá rồi, đây là đợt cá lấy được cuối cùng của năm nay. Giống như là nhìn ra nghi ngờ của hắn, Sở Hằng chủ động giải thích, Cho nên trong thành không có ai hết.
Trách không được. Ôn Liễu Niên nói, May mắn có Vương gia ở đây, nước Nhật không dám tới xâm phạm, dân chúng mới có thể rời bến bắt cá.
Vừa dứt lời, một binh sĩ đã vội vã chạy tới: Vương gia, cách ba đầu ngọn sóng lại có hải tặc đến xâm phạm !
Ôn Liễu Niên: ...
Vì sao lại không chạy đến trước khi ta nói hả?
Khốn khiếp ! Sở Hằng nghe vậy giận dữ, Người đâu, theo bổn vương xuất chinh !
Chẳng lẽ đối phương rất mạnh hả? Ôn Liễu Niên thử, Cư nhiên phải để Vương gia tự mình xuất chiến.
Không tính mạnh, nhưng cũng rất khiến cho người ta cực kì đau đầu. Sở Hằng nói, Chư vị vào trong phủ nghỉ ngơi trước đi, chờ bổn vương đánh lui hải tặc, sẽ giải thích rõ ràng.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng gật đầu: Cũng được, vậy chúng ta cùng Tiểu vương gia một đường vào phủ nghỉ ngơi trước.
Diệp Cẩn vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng cũng đã sửa lời nói: Cẩn thận một chút, đừng làm dân chúng vô tội bị thương.
Sở Hằng phân phó Phó tướng đưa bọn họ đến phủ Vương gia, còn mình thì vội vàng chạy đến bờ biển.
Vì sao lại không đi theo qua đó? Thẳng khi đến tiền thính, Triệu Việt mới hỏi.
Tại sao phải đi theo? Ôn Liễu Niên ngồi ở trên ghế, Lúc đến, khắp đường đều hát bài đồng dao, 'thúc bá đánh cá sóng nước lăn tăn, khoang thuyền đầy cá mọi người vui vẻ. Vượt qua ba đầu ngọn sóng, sẽ bình an đón năm mới.' Nếu hải tặc thật sự đến xâm phạm, tất nhiên là vì muốn cướp cá của ngư dân, chứ không ai mà rảnh rỗi không có việc gì làm lại chạy đến nơi sóng lớn ngập trời này, cũng không phải tự tìm ngược.
Thẩm Thiên Phong bỗng bật cười: Ôn đại nhân quả thật trí tuệ hơn người.
Diệp cốc chủ hẳn là cũng nhìn ra. Ôn Liễu Niên nói, Vừa mới đến liền nháo như vậy, mục đích đơn giản là muốn dẫn chúng ta một đường đến đó, vậy chúng ta liền không đi. Cho dù cái gì cũng không làm, để đối phương sốt ruột cũng tốt - Bằng không đã biết rõ là bẫy, ở đâu có đạo lý ngoan ngoãn chui vào bên trong.
Hơn nữa trình độ rách nát của thành Đại Côn này, tựa hồ có chút không quá bình thường. Triệu Việt nói, Thậm chí còn kém hơn thôn Tiểu Ngư dọc đường.
Quỷ biết nhiều năm như vậy, Sở Hằng ở nơi trời cao hoàng đế xa làm cái gì. Diệp Cẩn lắc đầu, Bất quá lần này đã đến đây, đúng lúc nhân cơ hội tra xét rõ ràng.
******
Trong Vương phủ vốn dĩ mở tiệc đón gió, bất quá đã có quân giặc đột kích, vậy Sở Hằng tất nhiên không có biện pháp tiếp khách, mọi người cũng càng tự tại hơn một chút.
Gần đây thường xuyên có hải tặc ẩn hiện sao? Ôn Liễu Niên tiện miệng hỏi.
Đúng vậy. Đầu bếp một bên đưa đồ ăn lên một bên nói, Kỳ thật Đông Hải này vẫn không quá thái bình, chỉ là càng ngày càng đặc biệt nghiêm trọng, cơ hồ cứ cách mấy ngày thì sẽ nháo một trận, cố tình lại bắt kịp đợt bắt cá, khiến mọi người khi rời bến trong lòng đều sẽ hoảng sợ, sợ sẽ xảy ra chuyện.
Là hải tặc nước Nhật hả? Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Cũng không biết nữa. Đầu bếp lắc đầu, Nghe nói đối phương cực kỳ khôn khéo, cho dù là Vương gia tự mình xuất chiến, lần nào cũng chỉ có thể đánh đuổi, nếu là bắt được người nào, thì người đó lập tức sẽ uống thuốc độc tự vẫn, một chút cũng không điều tra được, bất quá nghe qua ngược lại là không giống uy phỉ lúc trước.
Còn có loại chuyện này? Ôn Liễu Niên nhíu mày.
Cũng không phải, mắt thấy cũng sắp ăn tết rồi, dân chúng đều ngóng trông Vương gia có thể giành được toàn thắng, để có thể sống yên ổn. Đầu bếp cầm khay trong tay đặt lên bàn, Chư vị cứ chậm rãi dùng, tiểu nhân lui xuống trước.
Sau khi bắt được thì sẽ uống thuốc độc tự vẫn, nghe qua không giống như là hải tặc bình thường. Sau khi chờ hạ nhân rời khỏi đây, Diệp Cẩn nhìn về phía Thẩm Thiên Phong, Mà giống như là người trong tà giáo.
Có liên quan đến Thanh Cầu? Thẩm Thiên Phong suy đoán.
Chỉ là suy đoán của ta thôi. Diệp Cẩn hỏi, Ôn đại nhân thấy thế nào?
Lúc trước khi ở thành Thương Mang, Ly Giao tựa hồ từng âm thầm lui tới với Sở Hằng. Ôn Liễu Niên nói, Tuy Thanh Cầu với Ly Giao không hợp, nhưng mục đích cuối cùng đều giống nhau, cũng khó bảo đảm không có liên quan đến thành Đại Côn. Mà bây giờ Ly Giao đã bị bắt, Thanh Cầu đã bỏ mạng, đám thuộc hạ này hẳn là muốn tìm Sở Hằng để có nơi nương tựa, coi như là hợp tình hợp lý.
Nếu quả thật ở trong này, ngược lại là một chuyện tốt. Diệp Cẩn nói, Vừa lúc bắt hết một lưới.
Vậy bữa cơm này có thể ăn không? Ôn Liễu Niên rất quan tâm vấn đề này.
Không có độc. Diệp Cẩn thu hồi ngân châm, lại lấy hai con Hồng Giáp lang ra thử, Cũng không có cổ trùng.
Cũng không thể lúc nào cũng thử như vậy. Thẩm Thiên Phong lắc đầu, Có muốn chuyển ra ngoài ở không?
Lúc đến thì nhìn thấy một tòa nhà cách Vương phủ không xa. Triệu Việt nói, Nhìn như là chủ nhân gia muốn bán lại, đúng lúc ngày mai đi hỏi thử xem, nếu là có thể chuyển ra ngoài là tốt nhất.
Ôn Liễu Niên nhíu mày: Thế nhưng -
Không có thế nhưng. Triệu Việt cắt ngang lời hắn, giọng điệu cũng không bao nhiêu đường sống thương lượng.
Ôn đại nhân đành phải ngoan ngoãn nói: Nga.
Kỳ thật ở trong Vương phủ, làm việc mới tiện hơn a !
Sau khi ăn xong một bữa cơm, Sở Hằng vẫn chưa trở về, nghe nói chiến sự rất là kịch liệt.
Một khi đã như vậy, vậy chúng ta không đợi nữa. Ôn Liễu Niên ngáp một cái, Ngủ một giấc trước, sáng mai rồi nói tiếp.
Quản gia nhìn về phía Thẩm Thiên Phong: Không biết Thẩm minh chủ -
Làm cái gì?! Diệp Cẩn hung hãn.
Quản gia bị hoảng sợ: Tiểu vương gia, tiểu nhân chỉ là muốn nói Minh chủ võ công cái thế, nếu là có thể -
Thẩm gia không dễ dàng thu đồ đệ ! Diệp Cẩn trừng mắt cắt ngang lời hắn, rồi sau đó liền lôi kéo người trở về phòng ngủ, cằm cơ hồ muốn hất lên trên trời.
Quản gia trợn mắt há hốc mồm, hắn chỉ là muốn nhờ Thẩm minh chủ ra tay tương trợ, cũng không phải muốn bái sư học võ a !
Triệu Việt cũng mang Ôn Liễu Niên trở về phòng, sau đó thở dài nói: Sao ta có cảm giác phủ này có chút quái dị.
Nháo quỷ hả? Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh bàn, Không sợ.
Lúc ta không có ở đây, phải tự mình cẩn thận. Triệu Việt cầm tay hắn.
Những lời này nói ít cũng lải nhải nhắc mấy chục lần, lỗ tai đều muốn đóng kén. Ôn Liễu Niên nghiêm túc nói, Ngươi cứ việc an tâm luyện võ, ta cam đoan đợi cho lần tới khi gặp mặt, không chỉ sẽ không chịu thiệt, còn sẽ béo hơn một ít. Như vậy mới không lỗ vốn.
Triệu Việt xoa bóp khuôn mặt hắn, gọi nước ấm tiến vào tắm rửa. Một đường này phong trần mệt mỏi, hai người cũng thật sự là mệt mỏi, bởi vậy không bao lâu sau liền thiếp đi. Lúc nửa đêm, cửa viện đột nhiên bị nhẹ nhàng đẩy ra, rồi sau đó liền có một bóng đen nhảy vào.
Ám vệ lập tức phấn chấn tinh thần, hiếm có a, cư nhiên còn có thể có trộm !
Bóng đen dè dặt cẩn thận chạy đến bên cửa sổ, tiện tay nhặt lên một cây gậy vói vào trong khe hở, như là đang khều cái gì đó.
Ám vệ rất là khó hiểu, trộm này nhìn qua cũng quá ngu a.
Một lát sau, bóng đen thu hồi gậy gỗ, nhìn nhìn vật lấy được phía trên tung ra xem thử, rồi sau đó liền nhanh chóng cất vào trong lòng, xoay người chạy ra ngoài.
Ám vệ hai mặt nhìn nhau.
Rồi sau đó trầm mặc hồi lâu.
Hắn là đến trộm quần lót của Ôn đại nhân hả?
...
Hay là chúng ta bị hoa mắt?
...
Nghĩ hết nửa ngày, ám vệ cảm thấy đối phương đại khái là muốn hạ độc phóng cổ lên y phục bên cạnh, bởi vì dạng này mới hợp lý nhất, kết quả đợi đến gần hừng đông cũng không thấy bóng đen kia trở lại. Sau khi thấy ám vệ đi theo phía sau hắn trở về mặt đầy suy sụp, nói là đối phương trở về phòng mình, liền khẩn cấp cởi hết đồ mình ra, rồi mặc qần lót Ôn đại nhân lên trên người, mặt còn đầy hưng phấn đi mười mấy vòng ở trong phòng, cuối cùng mới lên giường nghỉ ngơi.
...
Đùng một tiếng, sấm chớp vang dội, vật biểu tượng cảm thấy chính mình nhận được kinh hách cực lớn.
Mẹ nó, đều là những người nào a...
Ngồi yên ! Triệu Việt thả người ở trên ghế.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn cười.
Ngốc. Triệu Việt xoa bóp mũi hắn, Ở lại Vương Thành rất tốt, mặc dù là đi Đông Hải, cũng không thể cùng ta một đường lên đảo. Một lần bế quan phải mấy tháng mới có thể đi ra một lần, cũng không phải ngày nào cũng có thể gặp.
Vậy cũng không giống nhau. Ôn Liễu Niên nhấn mạnh, Ít nhất cách nhau gần một chút, hơn nữa nếu là không vội, nói không chừng ta còn có thể đến thăm ngươi. Mặc kệ thế nào, cũng an tâm hơn là ở lại Vương Thành. Hơn nữa đổi một địa phương hoàn toàn mới, cũng có thể trải nghiệm thêm những điều khác nhau, chuyện khác tạm không nói đến, cho dù là một mình Tây Nam vương Đoạn Bạch Nguyệt, cũng rất đáng giá đi gặp một lần.
Mặc kệ thế nào, cũng phải hảo hảo bảo hộ chính mình, có biết không? Triệu Việt nói, Không có ta ở bên cạnh, không được để cho người khác ức hiếp.
Ôn Liễu Niên từ nội tâm phát ra lời nói: Trước giờ chỉ có ta ức hiếp người khác.
Triệu Việt dở khóc dở cười.
Yên tâm đi. Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, Lúc trước một mình ta vào kinh đi thi, kỳ thật dọc đường gặp qua không ít kẻ xấu, còn từng bị một nhóm sơn tặc chặn đường cướp bóc.
Sau đó thì sao? Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Bọn họ đều chưa bị hù dọa bao giờ, cũng chưa gặp qua những chuyện lớn trên đời. Ôn Liễu Niên nói, Còn chưa lừa được hai câu, thì muốn mời ta về sơn trại làm đại vương, ta không chịu, bọn họ còn khóc lóc đuổi theo ở phía sau, cuối cùng một đường vào quan phủ.
Triệu Việt: ...
Cho nên không cần lo lắng. Ôn Liễu Niên cười hì hì, Ngươi chỉ cần hảo hảo luyện công, có thời gian đến thăm ta là được.
Triệu Việt ôm hắn vào trong lòng, cúi đầu hôn hôn.
Ánh nắng lướt qua, ngày hôm nay Thượng Vân Trạch từ bên ngoài trở về, thì thấy Mộc Thanh Sơn đang ngồi ở trong lương đình, cầm một khối điểm tâm xuất thần.
Rốt cuộc ăn hay không ăn. Thượng Vân Trạch ngồi xổm bên cạnh hắn.
Hả? Mộc Thanh Sơn hồi thần.
Đang phát ngốc gì vậy? Thượng Vân Trạch đặt điểm tâm lên bàn.
Không có gì. Mộc Thanh Sơn nói, Ngày mai đại nhân phải đi rồi.
Luyến tiếc? Thượng Vân Trạch hỏi.
Mộc Thanh Sơn gật đầu.
Luôn phải tách ra. Thượng Vân Trạch nói, Cho dù không đi Đông Hải, đại nhân cũng sẽ ở lại Vương Thành làm quan, sẽ không trở lại thành Thương Mang.
Ta biết. Mộc Thanh Sơn rầu rĩ nói. Thế nhưng biết là một chuyện, luyến tiếc lại là một chuyện khác.
Nhìn bộ dáng này của hắn, Thượng Vân Trạch lắc đầu, ôm người vào trong ngực vỗ vỗ: Ta mang ngươi đi Đông Hải.
A? Mộc Thanh Sơn giật mình ngẩng đầu.
Cao hứng chưa? Thượng Vân Trạch xoa bóp cằm hắn.
Mộc Thanh Sơn lắc đầu, Không cần như vậy.
Trong Đằng Vân bảo có phó bảo chủ, còn có bốn đường chủ, ta cũng không cần vội vàng trở về. Thượng Vân Trạch nói, Hiệu buôn cũng không có chuyện gì, đi Đông Hải coi như giải sầu.
Nhưng giống như lời ngươi vừa mới nói, luôn phải tách ra. Mộc Thanh Sơn nói.
Vậy thì đến thời điểm bất đắc dĩ lại tách ra. Thượng Vân Trạch cười cười, cầm tay hắn hôn hôn, Đã nói sau khi thành thân muốn mang ngươi dạo bước khắp nơi, lần này coi như là thực hiện lời hứa, thuận tiện xem thử coi có thương lộ khác không. Có Ôn đại nhân là mệnh quan triều đình ở đây, nói không chừng có một số việc ngược lại sẽ tiện hơn một chút, ngược lại là chúng ta chiếm tiện nghi.
Thật không? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Ừm. Thượng Vân Trạch nói, Cứ quyết định vậy đi, chúng ta cùng đại nhân một đường đến Đông Hải !
Mộc Thanh Sơn cao hứng gật đầu: Được.
Thật dễ dỗ. Thượng Vân Trạch xoa bóp khuôn mặt của hắn, Vậy đêm nay phải ngoan.
Mộc Thanh Sơn lập tức lắc đầu: Không !
Vậy thì không đi Đông Hải. Thượng Vân Trạch chậm rì rì nói, Ngày mai trở về Đằng Vân bảo.
Mộc Thanh Sơn nhíu mày.
Có nghe lời hay không? Thượng Vân Trạch hỏi.
Không nghe! Mộc Thanh Sơn căm giận đá hắn.
Sao lại càng lúc càng hung... Thượng bảo chủ rất đau đầu, lực đá còn rất mạnh.
Sư gia cũng muốn đi Đông Hải? Ôn Liễu Niên nghe tin lập tức kinh hỉ.
Mộc Thanh Sơn dùng sức gật đầu: Ừm.
Đa tạ Thượng bảo chủ. Có hai người bọn hắn đi theo, Triệu Việt cũng thả tâm vài phần.
Đại đương gia khách khí. Thượng Vân Trạch nói, Lâu rồi ta cũng chưa đến qua Đông Hải, coi như là đi giải sầu, bái phỏng vài lão bằng hữu.
Về phần Lục Truy, thì vẫn như trước ở lại trong Vương Thành - Hắn ở Giang Nam phần lớn đều là kẻ thù, tuy nói võ công cao cường, nhưng cũng không cần phải lấy thân mạo hiểm, kéo một ít phiền toái không cần thiết đến.
Cùng lúc đó, một phong mật hàm khẩn cấp tám trăm dặm do Sở Uyên ngự bút cũng đã được âm thầm đưa đến thành Mộc Dương ở Đông Hải, trực tiếp đưa tới tay Đoạn Bạch Nguyệt.
Xe ngựa lăn lộc cộc ở trên sơn đạo, Ôn Liễu Niên ghé vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài Vương Thành càng ngày càng xa, nhớ tới cảnh tượng vài năm trước tiền nhiệm ở thành Vân Lam, trong lòng có chút cảm khái.
Còn lúc này, tưởng là muốn ở luôn tại Vương Thành, không nghĩ tới lại phải đi a...
Thật đúng là mệnh bôn ba.
Ôn đại nhân thở dài một tiếng, lại từ trong bao giấy dầu lấy ra một cái chân gà.
Mộc Thanh Sơn nhắc nhở: Đại đương gia không cho đại nhân ăn nhiều.
Trong lòng sầu khổ. Vẻ mặt Ôn Liễu Niên ngưng trọng.
Mộc Thanh Sơn nói: Lý do này lần trước đã dùng rồi.
Lo quốc lo dân. Ôn Liễu Niên biết sai sửa lại cho đúng.
Mộc Thanh Sơn trơ mắt nhìn hắn ăn luôn một cái trứng kho cuối cùng, cảm thấy... Sao lại có thể không đầy bụng khó tiêu chứ?
Có Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn ở đây, một đường này muốn bao nhiêu gió êm sóng lặng, thì có bấy nhiêu gió êm sóng lặng. Ám vệ Truy Ảnh cung nhàm chán đến cực điểm, đầu cơ hồ muốn mọc ra nấm, vì thế dọc đường tới mỗi một thành trấn thôn xóm đều bắt sạch sẽ kẻ xấu tên trộm, còn giúp dân chúng gánh không ít nước, kể vài câu chuyện.
Cuối cùng mới không lãng phí thời gian.
Khoảng cách từ Vương Thành đến Đông Hải đường xá xa xôi, khi xuất phát trên đường vẫn là tràn ngập lá đỏ, khi đến trời đã nổi lên gió lạnh.
Hắt xì ! Ôn Liễu Niên nhảy mũi.
Cảm lạnh? Triệu Việt kéo áo choàng qua, chặt chẽ bao lấy hắn.
Không có, chỉ là hơi mệt mà thôi. Ôn Liễu Niên xốc màn xe lên, Đến chưa?
Qoẹo qua khúc đó chính là cửa thành Đại Côn. Triệu Việt nói, Sở Hằng đã tự mình đứng ở cửa thành nghênh đón. Tuy nói Ôn Liễu Niên chỉ là mệnh quan triều đình, không đủ để kinh động Hải Long Vương, nhưng Diệp Cẩn lại là Tiểu vương gia, cấp bậc lễ nghĩa vẫn là phải làm chu toàn.
Cũng không biết là dạng người gì. Ôn Liễu Niên chỉnh lại y quan, khom lưng ra khỏi xe ngựa.
Ngày Đông gió lạnh thấu xương, mặc dù là giữa trưa, mặt trời phía trên cũng có chút thảm đạm. Xa xa chỉ thấy một đội quân mặc áo giáp màu đen đang nghênh đón ở cửa thành, cờ xí đón gió phần phật, phía trên vẽ một con Giao Long màu đen.
Ý? Ám vệ rất là nghi hoặc, cũng móc ra từ trong ngực một lá cờ.
Đoàn người đều dừng bước, hiếu kỳ nhìn qua.
Giống y như đúc? Ôn Liễu Niên giật mình, Sao chư vị lại có cờ xí Hắc Long quân.
Hơn mười ngày trước, khi đến thành An Lãng mua bánh cá cho đại nhân, vừa vặn gặp được một nhóm người làm xằng làm bậy khi dễ dân chúng, bị chúng ta đánh một trận. Ám vệ nói, Đây là cướp được, lúc trước chưa bao giờ thấy qua, thì tiện tay nhét vào bọc đồ muốn hỏi minh chủ, về sau nhiều chuyện xảy ra quá nên quên mất.
Đều nói Sở Hằng trị quân nghiêm minh, sao lại còn dung túng thuộc hạ làm bậy. Diệp Cẩn khẽ nhíu mày.
Trước tạm thời không cần lộ diện. Thẩm Thiên Phong nói, Âm thầm theo dõi là được, chờ làm rõ chuyện này rồi nói tiếp.
Ám vệ gật đầu đáp ứng, trong lòng có chút tiếc nuối.
Chúng ta rõ ràng anh tuấn như thế, lại không thể cho người khác nhìn, không thể cho người khác nhìn gì đó, quả thực sốt ruột a.
Xem như là đến rồi a. Đợi đến khi đoàn người đến gần, dẫn đầu là nam tử trung niên cười cười bước lên, Để cữu cữu chờ lâu thế.
Diệp Cẩn nghe vậy suýt chút nữa lại xù lông, ai là cháu ngoại trai của ngươi !
Thẩm Thiên Phong vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn: Sở Vương gia.
Thẩm hiền chất. Sở Hằng thăm hỏi xong, lại nhìn về phía Ôn Liễu Niên, Vị này chính là Ôn đại nhân à.
Sở Vương gia. Ôn Liễu Niên hành lễ.
Vậy vị này chính là Triệu đại đương gia. Sở Hằng đánh giá Triệu Việt từ trên xuống dưới một phen, Quả nhiên là tuấn lãng lịch sự.
Đa tạ vương gia khích lệ. Triệu Việt cười cười, nói, Tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Nói dễ nghe mà thôi, ta cũng đã già rồi, sao có thể so được với người trẻ tuổi. Sở Hằng nghiêng người, Mau vào thành đi, đi đường cả ngày cũng mệt mỏi rồi, ăn xong bữa tiệc đón gió này thì nghỉ ngơi sớm một chút.
Thành Đại Côn nương tựa ven bờ Đông Hải, vào mùa Đông thường xuyên sẽ nổi gió lớn, cho nên nhìn qua so với Vương Thành có cảm giác phong sương tuế nguyệt hơn vài phần, thậm chí còn có chút lụi bại.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, rõ ràng chính là trọng trấn Đông Hải, sao nhìn qua lại vắng vẻ như thế.
Dân chúng đều rời bến bắt cá rồi, đây là đợt cá lấy được cuối cùng của năm nay. Giống như là nhìn ra nghi ngờ của hắn, Sở Hằng chủ động giải thích, Cho nên trong thành không có ai hết.
Trách không được. Ôn Liễu Niên nói, May mắn có Vương gia ở đây, nước Nhật không dám tới xâm phạm, dân chúng mới có thể rời bến bắt cá.
Vừa dứt lời, một binh sĩ đã vội vã chạy tới: Vương gia, cách ba đầu ngọn sóng lại có hải tặc đến xâm phạm !
Ôn Liễu Niên: ...
Vì sao lại không chạy đến trước khi ta nói hả?
Khốn khiếp ! Sở Hằng nghe vậy giận dữ, Người đâu, theo bổn vương xuất chinh !
Chẳng lẽ đối phương rất mạnh hả? Ôn Liễu Niên thử, Cư nhiên phải để Vương gia tự mình xuất chiến.
Không tính mạnh, nhưng cũng rất khiến cho người ta cực kì đau đầu. Sở Hằng nói, Chư vị vào trong phủ nghỉ ngơi trước đi, chờ bổn vương đánh lui hải tặc, sẽ giải thích rõ ràng.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng gật đầu: Cũng được, vậy chúng ta cùng Tiểu vương gia một đường vào phủ nghỉ ngơi trước.
Diệp Cẩn vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng cũng đã sửa lời nói: Cẩn thận một chút, đừng làm dân chúng vô tội bị thương.
Sở Hằng phân phó Phó tướng đưa bọn họ đến phủ Vương gia, còn mình thì vội vàng chạy đến bờ biển.
Vì sao lại không đi theo qua đó? Thẳng khi đến tiền thính, Triệu Việt mới hỏi.
Tại sao phải đi theo? Ôn Liễu Niên ngồi ở trên ghế, Lúc đến, khắp đường đều hát bài đồng dao, 'thúc bá đánh cá sóng nước lăn tăn, khoang thuyền đầy cá mọi người vui vẻ. Vượt qua ba đầu ngọn sóng, sẽ bình an đón năm mới.' Nếu hải tặc thật sự đến xâm phạm, tất nhiên là vì muốn cướp cá của ngư dân, chứ không ai mà rảnh rỗi không có việc gì làm lại chạy đến nơi sóng lớn ngập trời này, cũng không phải tự tìm ngược.
Thẩm Thiên Phong bỗng bật cười: Ôn đại nhân quả thật trí tuệ hơn người.
Diệp cốc chủ hẳn là cũng nhìn ra. Ôn Liễu Niên nói, Vừa mới đến liền nháo như vậy, mục đích đơn giản là muốn dẫn chúng ta một đường đến đó, vậy chúng ta liền không đi. Cho dù cái gì cũng không làm, để đối phương sốt ruột cũng tốt - Bằng không đã biết rõ là bẫy, ở đâu có đạo lý ngoan ngoãn chui vào bên trong.
Hơn nữa trình độ rách nát của thành Đại Côn này, tựa hồ có chút không quá bình thường. Triệu Việt nói, Thậm chí còn kém hơn thôn Tiểu Ngư dọc đường.
Quỷ biết nhiều năm như vậy, Sở Hằng ở nơi trời cao hoàng đế xa làm cái gì. Diệp Cẩn lắc đầu, Bất quá lần này đã đến đây, đúng lúc nhân cơ hội tra xét rõ ràng.
******
Trong Vương phủ vốn dĩ mở tiệc đón gió, bất quá đã có quân giặc đột kích, vậy Sở Hằng tất nhiên không có biện pháp tiếp khách, mọi người cũng càng tự tại hơn một chút.
Gần đây thường xuyên có hải tặc ẩn hiện sao? Ôn Liễu Niên tiện miệng hỏi.
Đúng vậy. Đầu bếp một bên đưa đồ ăn lên một bên nói, Kỳ thật Đông Hải này vẫn không quá thái bình, chỉ là càng ngày càng đặc biệt nghiêm trọng, cơ hồ cứ cách mấy ngày thì sẽ nháo một trận, cố tình lại bắt kịp đợt bắt cá, khiến mọi người khi rời bến trong lòng đều sẽ hoảng sợ, sợ sẽ xảy ra chuyện.
Là hải tặc nước Nhật hả? Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Cũng không biết nữa. Đầu bếp lắc đầu, Nghe nói đối phương cực kỳ khôn khéo, cho dù là Vương gia tự mình xuất chiến, lần nào cũng chỉ có thể đánh đuổi, nếu là bắt được người nào, thì người đó lập tức sẽ uống thuốc độc tự vẫn, một chút cũng không điều tra được, bất quá nghe qua ngược lại là không giống uy phỉ lúc trước.
Còn có loại chuyện này? Ôn Liễu Niên nhíu mày.
Cũng không phải, mắt thấy cũng sắp ăn tết rồi, dân chúng đều ngóng trông Vương gia có thể giành được toàn thắng, để có thể sống yên ổn. Đầu bếp cầm khay trong tay đặt lên bàn, Chư vị cứ chậm rãi dùng, tiểu nhân lui xuống trước.
Sau khi bắt được thì sẽ uống thuốc độc tự vẫn, nghe qua không giống như là hải tặc bình thường. Sau khi chờ hạ nhân rời khỏi đây, Diệp Cẩn nhìn về phía Thẩm Thiên Phong, Mà giống như là người trong tà giáo.
Có liên quan đến Thanh Cầu? Thẩm Thiên Phong suy đoán.
Chỉ là suy đoán của ta thôi. Diệp Cẩn hỏi, Ôn đại nhân thấy thế nào?
Lúc trước khi ở thành Thương Mang, Ly Giao tựa hồ từng âm thầm lui tới với Sở Hằng. Ôn Liễu Niên nói, Tuy Thanh Cầu với Ly Giao không hợp, nhưng mục đích cuối cùng đều giống nhau, cũng khó bảo đảm không có liên quan đến thành Đại Côn. Mà bây giờ Ly Giao đã bị bắt, Thanh Cầu đã bỏ mạng, đám thuộc hạ này hẳn là muốn tìm Sở Hằng để có nơi nương tựa, coi như là hợp tình hợp lý.
Nếu quả thật ở trong này, ngược lại là một chuyện tốt. Diệp Cẩn nói, Vừa lúc bắt hết một lưới.
Vậy bữa cơm này có thể ăn không? Ôn Liễu Niên rất quan tâm vấn đề này.
Không có độc. Diệp Cẩn thu hồi ngân châm, lại lấy hai con Hồng Giáp lang ra thử, Cũng không có cổ trùng.
Cũng không thể lúc nào cũng thử như vậy. Thẩm Thiên Phong lắc đầu, Có muốn chuyển ra ngoài ở không?
Lúc đến thì nhìn thấy một tòa nhà cách Vương phủ không xa. Triệu Việt nói, Nhìn như là chủ nhân gia muốn bán lại, đúng lúc ngày mai đi hỏi thử xem, nếu là có thể chuyển ra ngoài là tốt nhất.
Ôn Liễu Niên nhíu mày: Thế nhưng -
Không có thế nhưng. Triệu Việt cắt ngang lời hắn, giọng điệu cũng không bao nhiêu đường sống thương lượng.
Ôn đại nhân đành phải ngoan ngoãn nói: Nga.
Kỳ thật ở trong Vương phủ, làm việc mới tiện hơn a !
Sau khi ăn xong một bữa cơm, Sở Hằng vẫn chưa trở về, nghe nói chiến sự rất là kịch liệt.
Một khi đã như vậy, vậy chúng ta không đợi nữa. Ôn Liễu Niên ngáp một cái, Ngủ một giấc trước, sáng mai rồi nói tiếp.
Quản gia nhìn về phía Thẩm Thiên Phong: Không biết Thẩm minh chủ -
Làm cái gì?! Diệp Cẩn hung hãn.
Quản gia bị hoảng sợ: Tiểu vương gia, tiểu nhân chỉ là muốn nói Minh chủ võ công cái thế, nếu là có thể -
Thẩm gia không dễ dàng thu đồ đệ ! Diệp Cẩn trừng mắt cắt ngang lời hắn, rồi sau đó liền lôi kéo người trở về phòng ngủ, cằm cơ hồ muốn hất lên trên trời.
Quản gia trợn mắt há hốc mồm, hắn chỉ là muốn nhờ Thẩm minh chủ ra tay tương trợ, cũng không phải muốn bái sư học võ a !
Triệu Việt cũng mang Ôn Liễu Niên trở về phòng, sau đó thở dài nói: Sao ta có cảm giác phủ này có chút quái dị.
Nháo quỷ hả? Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh bàn, Không sợ.
Lúc ta không có ở đây, phải tự mình cẩn thận. Triệu Việt cầm tay hắn.
Những lời này nói ít cũng lải nhải nhắc mấy chục lần, lỗ tai đều muốn đóng kén. Ôn Liễu Niên nghiêm túc nói, Ngươi cứ việc an tâm luyện võ, ta cam đoan đợi cho lần tới khi gặp mặt, không chỉ sẽ không chịu thiệt, còn sẽ béo hơn một ít. Như vậy mới không lỗ vốn.
Triệu Việt xoa bóp khuôn mặt hắn, gọi nước ấm tiến vào tắm rửa. Một đường này phong trần mệt mỏi, hai người cũng thật sự là mệt mỏi, bởi vậy không bao lâu sau liền thiếp đi. Lúc nửa đêm, cửa viện đột nhiên bị nhẹ nhàng đẩy ra, rồi sau đó liền có một bóng đen nhảy vào.
Ám vệ lập tức phấn chấn tinh thần, hiếm có a, cư nhiên còn có thể có trộm !
Bóng đen dè dặt cẩn thận chạy đến bên cửa sổ, tiện tay nhặt lên một cây gậy vói vào trong khe hở, như là đang khều cái gì đó.
Ám vệ rất là khó hiểu, trộm này nhìn qua cũng quá ngu a.
Một lát sau, bóng đen thu hồi gậy gỗ, nhìn nhìn vật lấy được phía trên tung ra xem thử, rồi sau đó liền nhanh chóng cất vào trong lòng, xoay người chạy ra ngoài.
Ám vệ hai mặt nhìn nhau.
Rồi sau đó trầm mặc hồi lâu.
Hắn là đến trộm quần lót của Ôn đại nhân hả?
...
Hay là chúng ta bị hoa mắt?
...
Nghĩ hết nửa ngày, ám vệ cảm thấy đối phương đại khái là muốn hạ độc phóng cổ lên y phục bên cạnh, bởi vì dạng này mới hợp lý nhất, kết quả đợi đến gần hừng đông cũng không thấy bóng đen kia trở lại. Sau khi thấy ám vệ đi theo phía sau hắn trở về mặt đầy suy sụp, nói là đối phương trở về phòng mình, liền khẩn cấp cởi hết đồ mình ra, rồi mặc qần lót Ôn đại nhân lên trên người, mặt còn đầy hưng phấn đi mười mấy vòng ở trong phòng, cuối cùng mới lên giường nghỉ ngơi.
...
Đùng một tiếng, sấm chớp vang dội, vật biểu tượng cảm thấy chính mình nhận được kinh hách cực lớn.
Mẹ nó, đều là những người nào a...
/195
|