Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Liễu Niên liền đến phủ Vương gia. Sở Hằng vốn dĩ đang định đến quân doanh thị sát, thì nghe quản gia đến báo, liền nhíu mày hỏi: Có nói là đến làm gì không?
Không có, tiểu nhân cũng không tiện hỏi. Quản gia nói, Bất quá có người Truy Ảnh cung đi theo, nhìn qua tựa hồ cũng không phải là chuyện tốt gì.
Trong lòng Sở Hằng càng tỏ ra khó hiểu, cảm thấy chẳng lẽ là mấy ngày nay mình làm gì khiến cho hắn nghi ngờ?
Nếu phụ thân không muốn gặp hắn, thì để ta đến nói chuyện với hắn. Sở Thừa ở một bên nói.
Lớn nhỏ gì cũng là người hoàng đế phái tới, sao có thể nói không gặp là không gặp chứ. Sở Hằng lắc đầu, Đến gặp trước rồi nói.
Đầu này, đoàn người Ôn Liễu Niên còn đang ở đại sảnh uống trà, đầu kia đã có người vội vã chạy đi tìm Sở Miễn, báo việc này cho hắn.
Ôn đại nhân đến đây thật hả? Sở Miễn nghe vậy gấp đến độ xoay vòng vòng.
Đúng vậy, tiểu thiếu gia ngươi nói thử xem, sao ngươi lại có thể làm ra loại chuyện hồ đồ này cơ chứ. Hạ nhân cũng nhịn không được oán trách, Đừng nói là Ôn đại nhân, cho dù là Thượng bảo chủ Đằng Vân bảo, cũng không phải loại người tùy tùy tiện tiện thì có thể chọc a.
Sở Miễn cũng cảm thấy rất là ảo não, lúc trước hắn cũng chỉ là nhất thời nóng đầu, lại ghen tị với Mộc Thanh Sơn lúc nào cũng có thể đi theo bên cạnh Ôn Liễu Niên, cho nên liền đi tìm mấy tên côn đồ, nghĩ muốn giáo huấn xả giận một chút. Thành Đại Côn vốn dĩ chính là địa bàn của Sở gia, mấy tên tiểu lưu manh kia cũng chưa gặp qua những chuyện lớn trên đời, vừa nghe Tiểu thiếu gia trong Vương phủ nói muốn giáo huấn khách ngoại hương, không chỉ có thể vênh váo làm bậy mà còn có thể nhận được tiền, tất nhiên là vui vẻ đáp ứng, xách theo một thùng nước chạy ra cửa, nhưng không nghĩ tới sẽ chọc trúng tổ ong vò vẽ - Xảy ra chuyện như vậy, đừng nói là Sở Miễn bảo vệ bọn họ, e là ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân cũng là cố hết sức.
Có thật là vì chuyện đó không? Sở Miễn như trước lo lắng không ngừng, Hay có khi nào là chuyện Tây Nam vương? Hoặc là sự vụ quân chính.
Mấy tên tiểu lưu manh kia bị bắt không lâu sau đó, chuyến này Ôn đại nhân đến đây còn có thể có mục đích gì nữa. Hạ nhân liên tục thở dài, Nếu là để cho Vương gia biết, chỉ sợ tiểu thiếu gia khó tránh khỏi một trận gia pháp a.
Sở Miễn hoang mang lo sợ, vì thế liền lén lút chạy đến tiền thính, muốn tăng thêm cho mình chút can đảm. Ám vệ xa xa nhìn thấy trong lòng buồn cười, trước đó Ôn Liễu Niên đã dặn dò qua, cho nên vẫn không ngăn cản, chỉ là tiếp tục nhìn chằm chằm động tĩnh phía dưới.
Ôn đại nhân, sao đến cũng không thông truyền trước một tiếng. Sở Hằng xốc rèm cửa lên bước vào, cười nói, Để ta có thể chuẩn bị sớm một chút.
Sở Miễn ở ngoài cửa sổ nghe lén, khẩn trương đến độ siết chặt tay thành nắm đấm.
Ám vệ tiến vào, nói nhỏ bên tai Ôn Liễu Niên hai câu.
Sở Hằng khẽ nhíu mày, trước mặt chủ nhân gia mà thì thầm to nhỏ, ít nhiều gì cũng không xem mình ra gì.
Vương gia đừng trách, là đang nói việc riêng trong nhà hạ quan. Ôn Liễu Niên giải thích.
Không sao không sao. Sở Hằng khoát tay, phóng khoáng nói, Là có liên quan đến Triệu đại đương gia?
Đúng vậy. Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, Tuy nói không thể gặp mặt thường xuyên, nhưng vẫn là có thể viết vài phong thư tâm sự.
Ôn đại nhân với Triệu đại đương gia quả nhiên giống như trong lời đồn, phi thường ân ái a. Sở Hằng rót trà cho hắn, tiện miệng nói, Tách ra quá lâu cũng không được.
Ôn Liễu Niên ngạc nhiên nói: Vương gia cũng nghe nói tin đồn liên quan đến hạ quan?
Mặt Sở Hằng hơi ngẩn ra, bất quá rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu: Không chỉ có Ôn đại nhân với Triệu đại đương gia, mà còn có cố sự của Tần cung chủ với Thẩm công tử, được lưu truyền rộng rãi trong dân chúng, nghe qua không tính ngạc nhiên.
Ôn Liễu Niên giật mình, theo cười cười, cũng không tiếp tục hỏi nữa - Mấy ngày này vẫn đi dạo xung quanh thành, thành Đại Côn không phồn hoa giống như Vương thành, lại thường có chiến sự, cho nên các loại thoại bản cũng ít hơn rất nhiều so với những nơi khác. Truyền thuyết Tần cung chủ với Thẩm công tử cũng chỉ có một ít, còn mình tất nhiên là chưa nghe qua bao giờ. Nếu Sở Hằng muốn biết tin tức có liên quan đến mình, thì chỉ có thể âm thầm tìm hiểu từ Vương Thành, hoặc nói là muốn tìm hiểu động tĩnh của Hoàng Thượng, thuận tiện biết được một ít lời đồn có liên quan đến mình.
Hôm nay đại nhân đến đây, không biết là có chuyện gì? Sở Hằng lại hỏi một lần.
Ôn Liễu Niên cũng rất sảng khoái, nói: Thật không dám giấu diếm, là có liên quan đến nhị thiếu gia trong quý phủ.
Sở Hằng nghe vậy nhíu mày, Chẳng lẽ là khuyển tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, đắc tội với đại nhân ở đâu rồi?
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng 'loảng xoảng', còn có tiếng quản gia kinh ngạc: Nhị thiếu gia, sao ngài lại té ngã trên mặt đất vậy?
Sở Hằng đứng dậy, đen mặt bước ra ngoài.
Sở Miễn cả người toàn là nước đứng lên, nhìn qua có chút chật vật, trong lòng cũng rất ảo não, sao mình lại vụng về như thế, thế nhưng không cẩn thận làm rớt thau nước trên bệ cửa sổ, lúc nãy nhớ rõ ràng là cách một khúc a.
Ám vệ thu hồi lại hòn đá dư, bình tĩnh tiếp tục xem náo nhiệt.
Miễn nhi ! Sở Hằng nổi giận nói, Ngươi đang làm gì ở đây vậy?
Phụ thân. Sở Miễn hơi run rẩy, cũng không biết là do lạnh hay là do sợ hãi.
Nhị thiếu gia. Ôn Liễu Niên cũng từ trong phòng bước ra.
Sau khi thấy hắn, sắc mặt Sở Miễn càng tái nhợt, cơ hồ ngay cả tầm mắt cũng không dám nhìn lại.
Mau nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc là đắc tội với đại nhân ở đâu? Sở Hằng thúc giục.
Nhi tử, hôm qua nhi tử, hôm qua... Sở Miễn thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: Không cẩn thận, không cẩn thận...
Không cẩn thận làm cái gì? Sở Thừa ở một bên lạnh nhạt hỏi.
Quả nhiên là tiểu thiếu gia làm a. Ôn Liễu Niên đột nhiên ở một bên nói, Ta đã nói sao lúc trở về thư phòng thì thấy thiếu mất một xấp thư cảo(*) viết lúc trước.
(*)Thư cảo: bản thảo.
Thư cảo? Sở Hằng khẽ nhíu mày.
Trong mắt Sở Miễn cũng kinh ngạc.
Thật sự là do tiểu thiếu gia cầm đi hả? Ôn Liễu Niên hỏi lại lần nữa.
Sở Miễn tuy nói không hiểu gì hết, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy đối phương hẳn là muốn cho mình một cái nấc thang để đi xuống, vì thế bận rộn không ngừng gật đầu.
Hồ đồ, tự tiện lấy mà không hỏi ý người khác, huống hồ ngươi vô duyên vô cớ, lấy thư cảo của người khác làm gì? Sở Hằng khiển trách.
Chỉ là chút cố sự về Phượng Hoàng mà thôi, tiểu thiếu gia xem cũng được. Ôn Liễu Niên ở một bên hoà giải, Nếu chưa vứt bỏ, vậy bản quan an tâm rồi.
Tuy nói ngày thường Sở Hằng chỉ coi trọng một mình Sở Thừa, đối với tiểu nhi tử không nên thân này đó giờ rất ít hỏi han đến, nhưng cũng biết rõ tật xấu của hắn, ngay cả thi nhân nghèo túng không có danh tiếng gì cũng có thể mời vào trong phủ xem như là khách quý mà chiêu đãi, cho ăn cho uống chỉ cầu người khác lưu lại vài chữ, thì đừng nói chi Ôn Liễu Niên mấy năm nay bị đồn là sao Văn Khúc, có thể làm ra loại chuyện này, cũng không xem là kỳ quái.
Nếu tiểu thiếu gia muốn xem, đợi sau khi bản quan viết xong, đưa một quyển đến đây là được. Ôn Liễu Niên nói, Không biết bây giờ có thể lấy lại trước được không?
Được được được. Sở Miễn nhanh chóng gật đầu, Vậy ta trở về thư phòng lấy.
Vậy bản quan cũng đi cùng tiểu thiếu gia. Ôn Liễu Niên nói, Để tránh bỏ sót tờ nào.
Đại nhân cứ tự nhiên. Sở Hằng gật đầu, sau khi nhìn hai người bọn hắn rời đi, lắc đầu hung hăng thở dài.
Phụ thân đừng tức giận. Sở Thừa ở một bên nói, Tóm lại nhị đệ làm ra chuyện mất mặt này, cũng không phải là lần đầu tiên. Trộm chút thư cảo thi tác, cũng không tính tật xấu gì lớn.
Mà thôi, đừng nhắc tới nó nữa. Sở Hằng phiền lòng nói, Theo ta đến quân doanh xem thử.
Sở Thừa gật đầu, theo hắn một đường ra cửa.
Một đầu khác, Sở Miễn vừa mới cùng Ôn Liễu Niên trở lại thư phòng, thì cảm thấy đầu gối mềm nhũn, suýt nữa té ngã trên mặt đất.
Tiểu thiếu gia cẩn thận. Ám vệ giữ chặt hắn một phen.
Ôn đại nhân. Sở Miễn vẻ mặt thảm thiết.
Vì sao lại phái người gây phiền toái cho sư gia? Ôn Liễu Niên hỏi.
Vừa nghe quả nhiên là vì chuyện này, Sở Miễn càng ngóc đầu không nổi: Chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, sư gia hắn, hắn không sao chứ?
Nhiễm phong hàn, qua hai ngày nữa thì không sao rồi. Ôn Liễu Niên nói, Tuy nói cũng không đáng lo ngại, nhưng tiểu thiếu gia e là vẫn phải nói rõ ràng, bằng không cho dù là bản quan không truy cứu, Thượng bảo chủ đầu kia cũng sẽ không để yên.
Ta... Ta cũng muốn làm sư gia cho đại nhân ! Sở Miễn hạ quyết tâm, lớn tiếng nói.
Tiểu thiếu gia thân phận tôn quý, e là không được. Ôn Liễu Niên lắc đầu, lại nói, Bởi vì nguyên nhân này, liền ghi hận sư gia?
Ta cũng chỉ là nhất thời nóng đầu, về sau cũng hối hận, nhưng cũng không dám đến cửa xin lỗi, sợ Thượng bảo chủ sẽ đánh ta. Sở Miễn thấp giọng nói, Lần này đa tạ đại nhân, giúp ta giấu cha cùng đại ca.
Lát nữa tiểu thiếu gia theo ta trở về, giáp mặt nói xin lỗi sư gia cùng Thượng bảo chủ đi. Ôn Liễu Niên nói, Bọn họ đều là người khoan hồng độ lượng, chỉ cần nói rõ ràng chuyện này, nghĩ đến cũng sẽ không so đo nhiều.
Ừm. Sở Miễn ỉu xìu gật đầu, nhưng vẫn là không yên lòng hỏi, Thượng bảo chủ sẽ không đánh ta thật sao?
Tất nhiên sẽ không. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Còn nữa, nếu về sau tiểu thiếu gia muốn thảo luận thơ từ ca phú, cứ việc đến là được, chỉ cần bản quan rảnh rỗi, cũng là có thể trò chuyện.
Thật hả? Sở Miễn nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu.
Ôn liễu nói: Ừ.
Đa tạ đại nhân ! Sở Miễn mừng rỡ, lúc trước còn tưởng rằng không tránh khỏi sẽ phải chịu một trận gia pháp, lại không nghĩ tới chẳng những bình an vô sự, cư nhiên còn nhận được đặc quyền này, quả thực cao hứng đến nỗi không biết phải giải quyết thế nào.
Đi thôi. Ôn Liễu Niên nói, Đến xin lỗi sư gia.
Sở Miễn vội vã gật đầu đuổi theo, tuy nói trong lòng vẫn lo lắng sẽ bị Thượng Vân Trạch đánh, nhưng vừa nghĩ đến về sau có thể thường xuyên đến tìm Ôn đại nhân, thì cảm thấy cho dù bị đánh một trận cũng không sao. Ám vệ nhìn đáy mắt hắn phát sáng, cũng có chút khó hiểu - Trong đầu người này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì, thật sự thích đại nhân đến vậy sao?
Bất quá lại nói tiếp, may mà lúc này đại đương gia không có ở nhà, bằng không nếu biết có một người như vậy, không biết còn sẽ làm ra những chuyện gì a.
Thấy Sở Miễn đến cửa, tuy nói trong lòng Thượng Vân Trạch vẫn còn đang nén giận, nhưng cũng nhìn mặt mũi Ôn Liễu Niên cho nên miễn cưỡng tiếp nhận cái gọi là xin lỗi, về phần Mộc Thanh Sơn thì càng không đem chuyện này để trong lòng, ngược lại là có chút lo lắng cho Ôn Liễu Niên - Chung quy vừa đến liền trộm y phục, lại sai mấy tên côn đồ làm xằng làm bậy, mặc kệ nhìn thế nào cũng không giống như là chuyện quân tử nên làm.
Sư gia không cần lo lắng. Ôn Liễu Niên nói, Bản quan tự có chừng mực.
Đã được sự đồng ý của Ôn Liễu Niên, Sở Miễn thật sự ngày ngày bắt đầu chạy vào trong Ôn phủ, ngược lại cũng không khách khí. Tuy nói mỗi lần bên cạnh Ôn Liễu Niên đều có hai ám vệ thủ, muốn cách gần một chút cũng là chuyện không có khả năng, thế nhưng có thể cùng nhau thảo luận văn sử điển tịch, loại chuyện này cho dù lúc trước nghĩ cũng là không dám nghĩ, bây giờ mong muốn coi như được đền bù, cực kì thỏa mãn.
Gần đây Sở Vương gia tựa hồ rất bận? Ngày hôm nay, Ôn Liễu Niên ở một bên mài mực thì tiện miệng hỏi.
Đúng vậy, cũng không biết đang bận gì nữa, liên tiếp mấy ngày nay, đều là trở về lúc nửa đêm, đại ca cũng vậy. Sở Miễn nói.
Đại khái là vì sắp đến năm mới đi. Ôn Liễu Niên nói, Cho nên sẽ phá lệ bận rộn một chút.
Năm ngoái cũng không thấy bận rộn như vậy. Sở Miễn nói, Bất quá như vậy mới tốt, không ai quản ta.
Vì sao tiểu thiếu gia lại không đi làm việc giúp Vương gia? Ôn Liễu Niên tiếp tục hỏi.
Ta không hứng thú với chuyện động đao động kiếm. Sở Miễn nói, Chỉ muốn làm đại tài tử vang danh thiên hạ giống như đại nhân !
Tiểu thiếu gia quá khen. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Bản quan tài sơ học thiển, sao có thể gánh nổi bốn chữ 'vang danh thiên hạ'.
Đại nhân khiêm tốn. Sở Miễn nghe vậy lắc đầu, nhìn qua tựa hồ có xu thế thổ lộ thao thao bất tuyệt.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói sang chuyện khác nói: Cũng sắp đến năm mới rồi, không biết trong thành có tập tục mở thiện đường không?
Mở thiện đường gì ? Sở Miễn nghe vậy khó hiểu.
Nhìn dân chúng trong thành Đại Côn không tính là giàu có, sắp đến năm mới, quan phủ địa phương sẽ đưa chút bột gạo dầu muối cho dân chúng. Ôn Liễu Niên giải thích.
Ngẫu nhiên cũng sẽ có, bất quá năm nay cũng không nghe cha ta nhắc tới. Sở Miễn nói, Tuy nói dân chúng bản địa không giàu có, nhưng cơm vẫn là đủ ăn, không cần quan phủ tiếp tế, đại nhân không cần lo lắng.
Ôn Liễu Niên gật đầu, trong lòng lại khẽ nhíu mày, mấy năm nay Sở Hằng hướng triều đình lấy không ít bạc, hiện tại xem ra thứ nhất là không có xây thành trấn, thứ hai là không có tiếp tế dân chúng, vậy một đống bạc kia không cần nghĩ cũng biết là bị giấu làm của riêng rồi, hoặc là ném vào trong quân đội. Nhớ tới lời Diệp Cẩn nói lúc trước, uy tín Sở Hằng ở trong quân còn muốn cao xa hơn Hoàng thượng, gộp hai chuyện này lại với nhau, ít nhiều gì cũng có thể đoán ra được chút nguyên nhân.
Quả nhiên, buổi tối Thẩm Thiên Phong trở về nói thám thính được tin tức, quân đội dưới trướng của Sở Hằng nhận được bạc, còn nhiều hơn so với mức quy định của triều đình, đây chỉ là binh lính bình thường, nếu đổi lại là giáo đầu phó quan, chỉ sợ còn muốn khoa trương hơn.
Lấy bạc triều đình tiếp tế cho dân chúng, dùng để thu mua quân tâm cho mình, ngược lại là một vụ mua bán lời. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Nhà cửa trong thành đã cũ nát đến cực điểm, cho dù có hải tặc làm loạn dân chúng cũng phải mạo hiểm rời bến đánh cá, các tướng sĩ lại nhàn rỗi sống qua ngày, cũng khó trách ai cũng khăng khăng một mực chống đối Sở Hằng.
Bước tiếp theo đại nhân có tính toán gì không? Diệp Cẩn hỏi.
Hải tặc ngoài biển xuất quỷ nhập thần, hẳn đây chỉ là thủ thuật che mắt của Sở Hằng. Ôn Liễu Niên nói, Chung quy nếu chiến sự ở Đông Hải vẫn diễn ra không ngừng, thì tất nhiên phải tập trung lực lượng tiêu diệt địch trước, như vậy mới có thể lấy cớ giải thích rõ tại sao thành trấn lại đổ nát, còn dân chúng thì bần hàn cơ khát.
Có cần nghĩ biện pháp ra ngoài ba đầu ngọn sóng kia xem thử không? Diệp Cẩn hỏi.
Ngược lại bây giờ cũng không cần sốt ruột. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Đã có người đến đó thăm dò rồi, hẳn là vài ngày nữa thì sẽ có kết quả.
Ai vậy? Diệp Cẩn hiếu kỳ hỏi.
Khụ khụ. Ôn Liễu Niên nói, Tây Nam vương.
AI CƠ ?! Diệp Cẩn khiếp sợ.
Tây Nam vương. Ôn Liễu Niên đành phải lặp lại lần nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt? Diệp Cẩn lại hỏi.
Ôn Liễu Niên tiếp tục gật đầu - Tóm lại lúc trước Đoạn vương chỉ nói là 'Đừng để Diệp cốc chủ nhìn thấy Hồng giáp lang', chứ không có nói 'Đừng để Diệp cốc chủ biết hành tung của bổn vương', cho nên nói một câu đại khái cũng không sao.
Sao Đoạn Bạch Nguyệt lại đến thành Đại Côn? Diệp Cẩn kinh sợ.
Vì sao không thể tới? Thành Mộc Dương cách nơi này cũng không xa. Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt, Huống hồ trước khi đi Hoàng thượng đã nói qua, nếu là có gì khó khăn, cứ việc tìm Tây Nam vương là được.
Cư nhiên còn nói chuyện này? Diệp Cẩn nghe vậy thì méo miệng, kéo Thẩm Thiên Phong một phen, Đi, chúng ta đi gặp Đoạn Bạch Nguyệt.
Muốn gặp cũng được, nhưng dù sao cũng phải có lý do để đến đó chứ. Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười giữ chặt tay hắn, Hiện tại Tây Nam vương vừa mới bàn kế hoạch với đại nhân, lại đang làm việc giúp Hoàng thượng, theo lý mà nói hẳn là người cùng đường với đám chúng ta. Nếu không phải bất đắc dĩ, vẫn là đừng quấy rầy thì tốt hơn, để tránh cho Sở Hằng phát hiện được gì, phá vỡ chuyện đã bố trí từ trước.
Thế nhưng... Diệp Cẩn ở trong phòng xoay vòng vòng.
Nhưng cái gì? Thẩm Thiên Phong và Ôn Liễu Niên đều nhìn hắn.
Diệp Cẩn nghẹn họng, cố gắng đè nén lời trong lòng.
Phải nói thế nào đây?
Trơ mắt nhìn hắn đằng đằng sát khí ra cửa, Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ đuổi theo, Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh bàn, trong đầu lại là thở phào. Còn tưởng cốc chủ nghe được Tây Nam vương đến đây, phản ứng đầu tiên là đòi Hồng giáp lang, không nghĩ tới cư nhiên nhắc cũng không nhắc.
Nói ngược lại, cũng không biết giữa Diệp cốc chủ và Tây Nam vương từng có gút mắc gì, vì sao vừa nhắc tới thì giống như là muốn ăn thịt người?
Thật sự là phi thường đáng sợ.
Lại qua hai ngày, Ôn Liễu Niên đang đắp chăn nằm sấp ở trên giường, đột nhiên nghe ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng động, rồi sau đó là thanh âm ám vệ: Ai?!
Tại hạ Đoạn Niệm. Đối phương nói, Vương gia có chuyện muốn nói với đại nhân.
Tây Nam vương? Ôn Liễu Niên trong lòng vui vẻ, vội vàng khoác y phục, xuống giường chạy ra mở cửa.
Bên ngoài thời tiết rất lạnh, lại đang có mưa bụi, đầu vai hai người đều có chút thấm ướt. Trong lòng Ôn Liễu Niên băn khoăn, vội vàng pha trà nóng bưng lại đây.
Hồng giáp lang không sao chứ? Đoạn Bạch Nguyệt mở miệng lập tức hỏi.
Tây Nam Vương cứ việc an tâm, đều rất có tinh thần. Ôn Liễu Niên mở hộp nhỏ, thả Hồng giáp lang ra cho hắn nhìn.
Đoạn Bạch Nguyệt rõ ràng thở phào một hơi.
Không biết ngoài ba đầu ngọn sóng kia có thu hoạch không? Ôn Liễu Niên dè dặt cẩn thận hỏi.
Có. Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, Nói là hải tặc, kỳ thật căn bản chính là người của Sở Hằng.
Quả nhiên là vậy. Ôn Liễu Niên ngược lại cũng không ngoài ý muốn, Giống như ta dự đoán lúc trước.
Sở dĩ xuất quỷ nhập thần, là vì phiến hải vực kia có không ít đá ngầm. Đoạn Bạch Nguyệt nói, Đội tàu của đối phương nhìn qua thanh thế khổng lồ, nhưng thuyền chiến thật sự thì chỉ có vài chiếc, còn lại đều là vài thuyền nhỏ vung cờ xí vòng qua vòng lại. Chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn, thì có thể ẩn nấp ra phía sau tảng đá lớn, cộng thêm có sương trắng mờ mịt che chở, thì sẽ giống như là đột nhiên biến mất.
Sao Tây Nam Vương lại có thể kết luận, đám hải tặc này âm thầm cấu kết với Sở Hằng ? Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Khi ta với Vương gia đến đó mật thám, từng tận mắt nhìn thấy Sở Thừa lén lút gặp thủ lĩnh này. Đoạn Niệm nói, Nhìn qua rất là quen thuộc.
Bước tiếp theo, Ôn đại nhân có tính toán gì không? Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Không diệt trừ đám hải tặc này, chỉ sợ dân chúng cũng không an tâm đón năm mới. Ôn Liễu Niên nói, Không biết Tây Nam Vương có thể ra tay giúp đỡ hay không?
Muốn bổn vương xuất binh? Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày.
Không phải quang minh chính đại xuất binh. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Mà là âm thầm giúp đỡ, phá hủy đội tàu này, khiến cho Sở Hằng trở tay không kịp.
Chuyện này không đùa được đâu. Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
Cho nên không bằng mọi người ngồi xuống trước, hảo hảo thương nghị một phen? Ôn Liễu Niên nói, Đúng lúc, Tây Nam vương cũng có cơ hội, giáp mặt tặng Hồng giáp lang cho Diệp cốc chủ.
Này... Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm.
Ôn Liễu Niên ngóng trông nhìn hắn.
Cũng được. Sau khi do dự một lát, Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Đoạn Niệm trong lòng khẽ thở dài, tuy nói sớm biết Vương thượng sẽ không cự tuyệt, nhưng thấy hắn sảng khoái gật đầu như thế, tâm tình vẫn là có hơi phức tạp.
Đối với vị trong triều đình kia, có thể hữu cầu tất ứng(*) quá rồi không a...
(*) Hữu cầu tất ứng: yêu cầu nào cũng đáp ứng.
Trong tiểu viện cách vách, Diệp Cẩn đang xoa bóp bả vai cho Thẩm Thiên Phong, đèn đuốc mờ nhạt ổ chăn ấm áp, bầu không khí rất thích hợp làm chút chuyện xấu, nhưng còn chưa kịp ra tay thì bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.
Diệp Cẩn bị hoảng sợ, Thẩm Thiên Phong ôm hắn vào lòng vỗ nhẹ trấn an, rồi xuống giường mở cửa.
Minh chủ. Ám vệ thấp giọng nói, Tây Nam vương đến.
Đoạn Bạch Nguyệt? Thẩm Thiên Phong nghe vậy ngoài ý muốn.
Đang ở trong phòng đại nhân. Ám vệ nói, Mời minh chủ và cốc chủ cùng nhau qua đó, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Thẩm Thiên Phong gật đầu, vào phòng nói việc này cho Diệp Cẩn biết. Qua một lúc, Thượng Vân Trạch cũng được ám vệ mời đến đây, đi theo phía sau là Mộc Thanh Sơn vừa mới khỏi bệnh, bị bọc thành cái bánh bao.
Diệp Cẩn bưng chén trà ngồi ở bên cạnh bàn, mặt đầy bí hiểm khó lường nhìn Đoạn Bạch Nguyệt.
Người còn lại trong phòng đều rất mờ mịt, theo lý mà nói Tây Nam vương là đến giúp đỡ, cho dù không nói cảm tạ, hẳn là cũng phải nhiệt tình thân thiện một chút mới đúng, vì sao lần nào nhắc tới Diệp cốc chủ cũng bày ra dáng vẻ xù lông này, chẳng lẽ là thiếu tiền không trả.
Tiểu Cẩn. Thẩm Thiên Phong vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn.
Diệp Cẩn không cam nguyện, thu liễm ánh mắt một chút.
Nghe nói Diệp cốc chủ muốn có Hồng giáp lang? Đoạn Bạch Nguyệt không để ý đến thái độ của hắn, ngược lại chủ động cười hỏi.
Không có. Diệp Cẩn giữ vững lập trường lắc đầu.
Thật không? Đoạn Bạch Nguyệt lấy hộp gỗ ra, Tốn hết một đống sức lực mới tìm được ba con này, còn tưởng Cốc chủ sẽ thích.
Diệp Cẩn: ...
CÓ BA CON THẬT HẢ?!
Có muốn nhìn một cái không? Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Diệp Cẩn gật đầu, nhìn một cái cũng không sao.
Thế nhưng nhất định không thể lấy !
Đoạn Bạch Nguyệt mỉm cười, thò tay mở nắp hộp.
Bởi vì lúc trước vẫn ở cùng một chỗ với kim giáp lang, lại được ăn ngon, cho nên ba con Hồng giáp lang đều rất có tinh thần, bò nhanh như bay, phản chiếu dưới ánh nến, toàn thân đỏ rực sáng long lanh.
Trong lòng Diệp Cẩn lập tức sấm bổ chớp giật, thiên nhân giao chiến.
Đa tạ Tây Nam vương. Thẩm Thiên Phong bước lên hoà giải.
Thẩm minh chủ khách khí, chỉ là ba con Hồng giáp lang mà thôi. Đoạn Bạch Nguyệt cũng không nhiều lời, sảng khoái đưa hộp gỗ qua, Bất quá hôm nay bổn vương đến đây, ngoại trừ đưa Hồng giáp lang vẫn là còn một chuyện nữa, đội tàu ngoài ba đầu ngọn sóng ở Đông Hải, mới là chuyện nên giải quyết nhất.
Diệp Cẩn liếc mắt nhìn theo hộp gỗ một đường đưa đến tay Thẩm Thiên Phong.
Thẩm Thiên Phong cầm hộp gỗ trong tay, đưa qua cho hắn.
Diệp Cẩn bình tĩnh cầm lấy, cầm đặc biệt chặt.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: Dựa theo ý của Ôn đại nhân, là muốn nhân cơ hội này diệt trừ hết đám hải tặc, để cho dân chúng an tâm đón năm mới.
Nếu thật sự âm thầm cấu kết với Sở Hằng, cũng là có thể tiêu diệt. Diệp Cẩn nói, Đúng lúc nhân cơ hội chà đạp nhuệ khí của đối phương.
Có thể khiến đối phương nổi tâm nghi ngờ không? Đoạn Bạch Nguyệt nói, Chung quy dựa theo ý Sở Hoàng, là muốn đem chuyện này ổn định một năm hai năm, chứ không phải phát động thế công giống như bây giờ.
Sẽ không. Ôn Liễu Niên quyết đoán lắc đầu.
A? Đoạn Bạch Nguyệt thử, Đại nhân tựa hồ rất nắm chắc?
Đúng vậy. Ôn Liễu Niên sờ sờ mũi, Chỉ cần làm theo lời ta nói, chẳng những Sở Hằng không nghi ngờ, ngược lại chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Không có, tiểu nhân cũng không tiện hỏi. Quản gia nói, Bất quá có người Truy Ảnh cung đi theo, nhìn qua tựa hồ cũng không phải là chuyện tốt gì.
Trong lòng Sở Hằng càng tỏ ra khó hiểu, cảm thấy chẳng lẽ là mấy ngày nay mình làm gì khiến cho hắn nghi ngờ?
Nếu phụ thân không muốn gặp hắn, thì để ta đến nói chuyện với hắn. Sở Thừa ở một bên nói.
Lớn nhỏ gì cũng là người hoàng đế phái tới, sao có thể nói không gặp là không gặp chứ. Sở Hằng lắc đầu, Đến gặp trước rồi nói.
Đầu này, đoàn người Ôn Liễu Niên còn đang ở đại sảnh uống trà, đầu kia đã có người vội vã chạy đi tìm Sở Miễn, báo việc này cho hắn.
Ôn đại nhân đến đây thật hả? Sở Miễn nghe vậy gấp đến độ xoay vòng vòng.
Đúng vậy, tiểu thiếu gia ngươi nói thử xem, sao ngươi lại có thể làm ra loại chuyện hồ đồ này cơ chứ. Hạ nhân cũng nhịn không được oán trách, Đừng nói là Ôn đại nhân, cho dù là Thượng bảo chủ Đằng Vân bảo, cũng không phải loại người tùy tùy tiện tiện thì có thể chọc a.
Sở Miễn cũng cảm thấy rất là ảo não, lúc trước hắn cũng chỉ là nhất thời nóng đầu, lại ghen tị với Mộc Thanh Sơn lúc nào cũng có thể đi theo bên cạnh Ôn Liễu Niên, cho nên liền đi tìm mấy tên côn đồ, nghĩ muốn giáo huấn xả giận một chút. Thành Đại Côn vốn dĩ chính là địa bàn của Sở gia, mấy tên tiểu lưu manh kia cũng chưa gặp qua những chuyện lớn trên đời, vừa nghe Tiểu thiếu gia trong Vương phủ nói muốn giáo huấn khách ngoại hương, không chỉ có thể vênh váo làm bậy mà còn có thể nhận được tiền, tất nhiên là vui vẻ đáp ứng, xách theo một thùng nước chạy ra cửa, nhưng không nghĩ tới sẽ chọc trúng tổ ong vò vẽ - Xảy ra chuyện như vậy, đừng nói là Sở Miễn bảo vệ bọn họ, e là ngay cả năng lực tự bảo vệ bản thân cũng là cố hết sức.
Có thật là vì chuyện đó không? Sở Miễn như trước lo lắng không ngừng, Hay có khi nào là chuyện Tây Nam vương? Hoặc là sự vụ quân chính.
Mấy tên tiểu lưu manh kia bị bắt không lâu sau đó, chuyến này Ôn đại nhân đến đây còn có thể có mục đích gì nữa. Hạ nhân liên tục thở dài, Nếu là để cho Vương gia biết, chỉ sợ tiểu thiếu gia khó tránh khỏi một trận gia pháp a.
Sở Miễn hoang mang lo sợ, vì thế liền lén lút chạy đến tiền thính, muốn tăng thêm cho mình chút can đảm. Ám vệ xa xa nhìn thấy trong lòng buồn cười, trước đó Ôn Liễu Niên đã dặn dò qua, cho nên vẫn không ngăn cản, chỉ là tiếp tục nhìn chằm chằm động tĩnh phía dưới.
Ôn đại nhân, sao đến cũng không thông truyền trước một tiếng. Sở Hằng xốc rèm cửa lên bước vào, cười nói, Để ta có thể chuẩn bị sớm một chút.
Sở Miễn ở ngoài cửa sổ nghe lén, khẩn trương đến độ siết chặt tay thành nắm đấm.
Ám vệ tiến vào, nói nhỏ bên tai Ôn Liễu Niên hai câu.
Sở Hằng khẽ nhíu mày, trước mặt chủ nhân gia mà thì thầm to nhỏ, ít nhiều gì cũng không xem mình ra gì.
Vương gia đừng trách, là đang nói việc riêng trong nhà hạ quan. Ôn Liễu Niên giải thích.
Không sao không sao. Sở Hằng khoát tay, phóng khoáng nói, Là có liên quan đến Triệu đại đương gia?
Đúng vậy. Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, Tuy nói không thể gặp mặt thường xuyên, nhưng vẫn là có thể viết vài phong thư tâm sự.
Ôn đại nhân với Triệu đại đương gia quả nhiên giống như trong lời đồn, phi thường ân ái a. Sở Hằng rót trà cho hắn, tiện miệng nói, Tách ra quá lâu cũng không được.
Ôn Liễu Niên ngạc nhiên nói: Vương gia cũng nghe nói tin đồn liên quan đến hạ quan?
Mặt Sở Hằng hơi ngẩn ra, bất quá rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu: Không chỉ có Ôn đại nhân với Triệu đại đương gia, mà còn có cố sự của Tần cung chủ với Thẩm công tử, được lưu truyền rộng rãi trong dân chúng, nghe qua không tính ngạc nhiên.
Ôn Liễu Niên giật mình, theo cười cười, cũng không tiếp tục hỏi nữa - Mấy ngày này vẫn đi dạo xung quanh thành, thành Đại Côn không phồn hoa giống như Vương thành, lại thường có chiến sự, cho nên các loại thoại bản cũng ít hơn rất nhiều so với những nơi khác. Truyền thuyết Tần cung chủ với Thẩm công tử cũng chỉ có một ít, còn mình tất nhiên là chưa nghe qua bao giờ. Nếu Sở Hằng muốn biết tin tức có liên quan đến mình, thì chỉ có thể âm thầm tìm hiểu từ Vương Thành, hoặc nói là muốn tìm hiểu động tĩnh của Hoàng Thượng, thuận tiện biết được một ít lời đồn có liên quan đến mình.
Hôm nay đại nhân đến đây, không biết là có chuyện gì? Sở Hằng lại hỏi một lần.
Ôn Liễu Niên cũng rất sảng khoái, nói: Thật không dám giấu diếm, là có liên quan đến nhị thiếu gia trong quý phủ.
Sở Hằng nghe vậy nhíu mày, Chẳng lẽ là khuyển tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, đắc tội với đại nhân ở đâu rồi?
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng 'loảng xoảng', còn có tiếng quản gia kinh ngạc: Nhị thiếu gia, sao ngài lại té ngã trên mặt đất vậy?
Sở Hằng đứng dậy, đen mặt bước ra ngoài.
Sở Miễn cả người toàn là nước đứng lên, nhìn qua có chút chật vật, trong lòng cũng rất ảo não, sao mình lại vụng về như thế, thế nhưng không cẩn thận làm rớt thau nước trên bệ cửa sổ, lúc nãy nhớ rõ ràng là cách một khúc a.
Ám vệ thu hồi lại hòn đá dư, bình tĩnh tiếp tục xem náo nhiệt.
Miễn nhi ! Sở Hằng nổi giận nói, Ngươi đang làm gì ở đây vậy?
Phụ thân. Sở Miễn hơi run rẩy, cũng không biết là do lạnh hay là do sợ hãi.
Nhị thiếu gia. Ôn Liễu Niên cũng từ trong phòng bước ra.
Sau khi thấy hắn, sắc mặt Sở Miễn càng tái nhợt, cơ hồ ngay cả tầm mắt cũng không dám nhìn lại.
Mau nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc là đắc tội với đại nhân ở đâu? Sở Hằng thúc giục.
Nhi tử, hôm qua nhi tử, hôm qua... Sở Miễn thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: Không cẩn thận, không cẩn thận...
Không cẩn thận làm cái gì? Sở Thừa ở một bên lạnh nhạt hỏi.
Quả nhiên là tiểu thiếu gia làm a. Ôn Liễu Niên đột nhiên ở một bên nói, Ta đã nói sao lúc trở về thư phòng thì thấy thiếu mất một xấp thư cảo(*) viết lúc trước.
(*)Thư cảo: bản thảo.
Thư cảo? Sở Hằng khẽ nhíu mày.
Trong mắt Sở Miễn cũng kinh ngạc.
Thật sự là do tiểu thiếu gia cầm đi hả? Ôn Liễu Niên hỏi lại lần nữa.
Sở Miễn tuy nói không hiểu gì hết, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy đối phương hẳn là muốn cho mình một cái nấc thang để đi xuống, vì thế bận rộn không ngừng gật đầu.
Hồ đồ, tự tiện lấy mà không hỏi ý người khác, huống hồ ngươi vô duyên vô cớ, lấy thư cảo của người khác làm gì? Sở Hằng khiển trách.
Chỉ là chút cố sự về Phượng Hoàng mà thôi, tiểu thiếu gia xem cũng được. Ôn Liễu Niên ở một bên hoà giải, Nếu chưa vứt bỏ, vậy bản quan an tâm rồi.
Tuy nói ngày thường Sở Hằng chỉ coi trọng một mình Sở Thừa, đối với tiểu nhi tử không nên thân này đó giờ rất ít hỏi han đến, nhưng cũng biết rõ tật xấu của hắn, ngay cả thi nhân nghèo túng không có danh tiếng gì cũng có thể mời vào trong phủ xem như là khách quý mà chiêu đãi, cho ăn cho uống chỉ cầu người khác lưu lại vài chữ, thì đừng nói chi Ôn Liễu Niên mấy năm nay bị đồn là sao Văn Khúc, có thể làm ra loại chuyện này, cũng không xem là kỳ quái.
Nếu tiểu thiếu gia muốn xem, đợi sau khi bản quan viết xong, đưa một quyển đến đây là được. Ôn Liễu Niên nói, Không biết bây giờ có thể lấy lại trước được không?
Được được được. Sở Miễn nhanh chóng gật đầu, Vậy ta trở về thư phòng lấy.
Vậy bản quan cũng đi cùng tiểu thiếu gia. Ôn Liễu Niên nói, Để tránh bỏ sót tờ nào.
Đại nhân cứ tự nhiên. Sở Hằng gật đầu, sau khi nhìn hai người bọn hắn rời đi, lắc đầu hung hăng thở dài.
Phụ thân đừng tức giận. Sở Thừa ở một bên nói, Tóm lại nhị đệ làm ra chuyện mất mặt này, cũng không phải là lần đầu tiên. Trộm chút thư cảo thi tác, cũng không tính tật xấu gì lớn.
Mà thôi, đừng nhắc tới nó nữa. Sở Hằng phiền lòng nói, Theo ta đến quân doanh xem thử.
Sở Thừa gật đầu, theo hắn một đường ra cửa.
Một đầu khác, Sở Miễn vừa mới cùng Ôn Liễu Niên trở lại thư phòng, thì cảm thấy đầu gối mềm nhũn, suýt nữa té ngã trên mặt đất.
Tiểu thiếu gia cẩn thận. Ám vệ giữ chặt hắn một phen.
Ôn đại nhân. Sở Miễn vẻ mặt thảm thiết.
Vì sao lại phái người gây phiền toái cho sư gia? Ôn Liễu Niên hỏi.
Vừa nghe quả nhiên là vì chuyện này, Sở Miễn càng ngóc đầu không nổi: Chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, sư gia hắn, hắn không sao chứ?
Nhiễm phong hàn, qua hai ngày nữa thì không sao rồi. Ôn Liễu Niên nói, Tuy nói cũng không đáng lo ngại, nhưng tiểu thiếu gia e là vẫn phải nói rõ ràng, bằng không cho dù là bản quan không truy cứu, Thượng bảo chủ đầu kia cũng sẽ không để yên.
Ta... Ta cũng muốn làm sư gia cho đại nhân ! Sở Miễn hạ quyết tâm, lớn tiếng nói.
Tiểu thiếu gia thân phận tôn quý, e là không được. Ôn Liễu Niên lắc đầu, lại nói, Bởi vì nguyên nhân này, liền ghi hận sư gia?
Ta cũng chỉ là nhất thời nóng đầu, về sau cũng hối hận, nhưng cũng không dám đến cửa xin lỗi, sợ Thượng bảo chủ sẽ đánh ta. Sở Miễn thấp giọng nói, Lần này đa tạ đại nhân, giúp ta giấu cha cùng đại ca.
Lát nữa tiểu thiếu gia theo ta trở về, giáp mặt nói xin lỗi sư gia cùng Thượng bảo chủ đi. Ôn Liễu Niên nói, Bọn họ đều là người khoan hồng độ lượng, chỉ cần nói rõ ràng chuyện này, nghĩ đến cũng sẽ không so đo nhiều.
Ừm. Sở Miễn ỉu xìu gật đầu, nhưng vẫn là không yên lòng hỏi, Thượng bảo chủ sẽ không đánh ta thật sao?
Tất nhiên sẽ không. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Còn nữa, nếu về sau tiểu thiếu gia muốn thảo luận thơ từ ca phú, cứ việc đến là được, chỉ cần bản quan rảnh rỗi, cũng là có thể trò chuyện.
Thật hả? Sở Miễn nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu.
Ôn liễu nói: Ừ.
Đa tạ đại nhân ! Sở Miễn mừng rỡ, lúc trước còn tưởng rằng không tránh khỏi sẽ phải chịu một trận gia pháp, lại không nghĩ tới chẳng những bình an vô sự, cư nhiên còn nhận được đặc quyền này, quả thực cao hứng đến nỗi không biết phải giải quyết thế nào.
Đi thôi. Ôn Liễu Niên nói, Đến xin lỗi sư gia.
Sở Miễn vội vã gật đầu đuổi theo, tuy nói trong lòng vẫn lo lắng sẽ bị Thượng Vân Trạch đánh, nhưng vừa nghĩ đến về sau có thể thường xuyên đến tìm Ôn đại nhân, thì cảm thấy cho dù bị đánh một trận cũng không sao. Ám vệ nhìn đáy mắt hắn phát sáng, cũng có chút khó hiểu - Trong đầu người này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì, thật sự thích đại nhân đến vậy sao?
Bất quá lại nói tiếp, may mà lúc này đại đương gia không có ở nhà, bằng không nếu biết có một người như vậy, không biết còn sẽ làm ra những chuyện gì a.
Thấy Sở Miễn đến cửa, tuy nói trong lòng Thượng Vân Trạch vẫn còn đang nén giận, nhưng cũng nhìn mặt mũi Ôn Liễu Niên cho nên miễn cưỡng tiếp nhận cái gọi là xin lỗi, về phần Mộc Thanh Sơn thì càng không đem chuyện này để trong lòng, ngược lại là có chút lo lắng cho Ôn Liễu Niên - Chung quy vừa đến liền trộm y phục, lại sai mấy tên côn đồ làm xằng làm bậy, mặc kệ nhìn thế nào cũng không giống như là chuyện quân tử nên làm.
Sư gia không cần lo lắng. Ôn Liễu Niên nói, Bản quan tự có chừng mực.
Đã được sự đồng ý của Ôn Liễu Niên, Sở Miễn thật sự ngày ngày bắt đầu chạy vào trong Ôn phủ, ngược lại cũng không khách khí. Tuy nói mỗi lần bên cạnh Ôn Liễu Niên đều có hai ám vệ thủ, muốn cách gần một chút cũng là chuyện không có khả năng, thế nhưng có thể cùng nhau thảo luận văn sử điển tịch, loại chuyện này cho dù lúc trước nghĩ cũng là không dám nghĩ, bây giờ mong muốn coi như được đền bù, cực kì thỏa mãn.
Gần đây Sở Vương gia tựa hồ rất bận? Ngày hôm nay, Ôn Liễu Niên ở một bên mài mực thì tiện miệng hỏi.
Đúng vậy, cũng không biết đang bận gì nữa, liên tiếp mấy ngày nay, đều là trở về lúc nửa đêm, đại ca cũng vậy. Sở Miễn nói.
Đại khái là vì sắp đến năm mới đi. Ôn Liễu Niên nói, Cho nên sẽ phá lệ bận rộn một chút.
Năm ngoái cũng không thấy bận rộn như vậy. Sở Miễn nói, Bất quá như vậy mới tốt, không ai quản ta.
Vì sao tiểu thiếu gia lại không đi làm việc giúp Vương gia? Ôn Liễu Niên tiếp tục hỏi.
Ta không hứng thú với chuyện động đao động kiếm. Sở Miễn nói, Chỉ muốn làm đại tài tử vang danh thiên hạ giống như đại nhân !
Tiểu thiếu gia quá khen. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Bản quan tài sơ học thiển, sao có thể gánh nổi bốn chữ 'vang danh thiên hạ'.
Đại nhân khiêm tốn. Sở Miễn nghe vậy lắc đầu, nhìn qua tựa hồ có xu thế thổ lộ thao thao bất tuyệt.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói sang chuyện khác nói: Cũng sắp đến năm mới rồi, không biết trong thành có tập tục mở thiện đường không?
Mở thiện đường gì ? Sở Miễn nghe vậy khó hiểu.
Nhìn dân chúng trong thành Đại Côn không tính là giàu có, sắp đến năm mới, quan phủ địa phương sẽ đưa chút bột gạo dầu muối cho dân chúng. Ôn Liễu Niên giải thích.
Ngẫu nhiên cũng sẽ có, bất quá năm nay cũng không nghe cha ta nhắc tới. Sở Miễn nói, Tuy nói dân chúng bản địa không giàu có, nhưng cơm vẫn là đủ ăn, không cần quan phủ tiếp tế, đại nhân không cần lo lắng.
Ôn Liễu Niên gật đầu, trong lòng lại khẽ nhíu mày, mấy năm nay Sở Hằng hướng triều đình lấy không ít bạc, hiện tại xem ra thứ nhất là không có xây thành trấn, thứ hai là không có tiếp tế dân chúng, vậy một đống bạc kia không cần nghĩ cũng biết là bị giấu làm của riêng rồi, hoặc là ném vào trong quân đội. Nhớ tới lời Diệp Cẩn nói lúc trước, uy tín Sở Hằng ở trong quân còn muốn cao xa hơn Hoàng thượng, gộp hai chuyện này lại với nhau, ít nhiều gì cũng có thể đoán ra được chút nguyên nhân.
Quả nhiên, buổi tối Thẩm Thiên Phong trở về nói thám thính được tin tức, quân đội dưới trướng của Sở Hằng nhận được bạc, còn nhiều hơn so với mức quy định của triều đình, đây chỉ là binh lính bình thường, nếu đổi lại là giáo đầu phó quan, chỉ sợ còn muốn khoa trương hơn.
Lấy bạc triều đình tiếp tế cho dân chúng, dùng để thu mua quân tâm cho mình, ngược lại là một vụ mua bán lời. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Nhà cửa trong thành đã cũ nát đến cực điểm, cho dù có hải tặc làm loạn dân chúng cũng phải mạo hiểm rời bến đánh cá, các tướng sĩ lại nhàn rỗi sống qua ngày, cũng khó trách ai cũng khăng khăng một mực chống đối Sở Hằng.
Bước tiếp theo đại nhân có tính toán gì không? Diệp Cẩn hỏi.
Hải tặc ngoài biển xuất quỷ nhập thần, hẳn đây chỉ là thủ thuật che mắt của Sở Hằng. Ôn Liễu Niên nói, Chung quy nếu chiến sự ở Đông Hải vẫn diễn ra không ngừng, thì tất nhiên phải tập trung lực lượng tiêu diệt địch trước, như vậy mới có thể lấy cớ giải thích rõ tại sao thành trấn lại đổ nát, còn dân chúng thì bần hàn cơ khát.
Có cần nghĩ biện pháp ra ngoài ba đầu ngọn sóng kia xem thử không? Diệp Cẩn hỏi.
Ngược lại bây giờ cũng không cần sốt ruột. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Đã có người đến đó thăm dò rồi, hẳn là vài ngày nữa thì sẽ có kết quả.
Ai vậy? Diệp Cẩn hiếu kỳ hỏi.
Khụ khụ. Ôn Liễu Niên nói, Tây Nam vương.
AI CƠ ?! Diệp Cẩn khiếp sợ.
Tây Nam vương. Ôn Liễu Niên đành phải lặp lại lần nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt? Diệp Cẩn lại hỏi.
Ôn Liễu Niên tiếp tục gật đầu - Tóm lại lúc trước Đoạn vương chỉ nói là 'Đừng để Diệp cốc chủ nhìn thấy Hồng giáp lang', chứ không có nói 'Đừng để Diệp cốc chủ biết hành tung của bổn vương', cho nên nói một câu đại khái cũng không sao.
Sao Đoạn Bạch Nguyệt lại đến thành Đại Côn? Diệp Cẩn kinh sợ.
Vì sao không thể tới? Thành Mộc Dương cách nơi này cũng không xa. Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt, Huống hồ trước khi đi Hoàng thượng đã nói qua, nếu là có gì khó khăn, cứ việc tìm Tây Nam vương là được.
Cư nhiên còn nói chuyện này? Diệp Cẩn nghe vậy thì méo miệng, kéo Thẩm Thiên Phong một phen, Đi, chúng ta đi gặp Đoạn Bạch Nguyệt.
Muốn gặp cũng được, nhưng dù sao cũng phải có lý do để đến đó chứ. Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười giữ chặt tay hắn, Hiện tại Tây Nam vương vừa mới bàn kế hoạch với đại nhân, lại đang làm việc giúp Hoàng thượng, theo lý mà nói hẳn là người cùng đường với đám chúng ta. Nếu không phải bất đắc dĩ, vẫn là đừng quấy rầy thì tốt hơn, để tránh cho Sở Hằng phát hiện được gì, phá vỡ chuyện đã bố trí từ trước.
Thế nhưng... Diệp Cẩn ở trong phòng xoay vòng vòng.
Nhưng cái gì? Thẩm Thiên Phong và Ôn Liễu Niên đều nhìn hắn.
Diệp Cẩn nghẹn họng, cố gắng đè nén lời trong lòng.
Phải nói thế nào đây?
Trơ mắt nhìn hắn đằng đằng sát khí ra cửa, Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ đuổi theo, Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh bàn, trong đầu lại là thở phào. Còn tưởng cốc chủ nghe được Tây Nam vương đến đây, phản ứng đầu tiên là đòi Hồng giáp lang, không nghĩ tới cư nhiên nhắc cũng không nhắc.
Nói ngược lại, cũng không biết giữa Diệp cốc chủ và Tây Nam vương từng có gút mắc gì, vì sao vừa nhắc tới thì giống như là muốn ăn thịt người?
Thật sự là phi thường đáng sợ.
Lại qua hai ngày, Ôn Liễu Niên đang đắp chăn nằm sấp ở trên giường, đột nhiên nghe ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng động, rồi sau đó là thanh âm ám vệ: Ai?!
Tại hạ Đoạn Niệm. Đối phương nói, Vương gia có chuyện muốn nói với đại nhân.
Tây Nam vương? Ôn Liễu Niên trong lòng vui vẻ, vội vàng khoác y phục, xuống giường chạy ra mở cửa.
Bên ngoài thời tiết rất lạnh, lại đang có mưa bụi, đầu vai hai người đều có chút thấm ướt. Trong lòng Ôn Liễu Niên băn khoăn, vội vàng pha trà nóng bưng lại đây.
Hồng giáp lang không sao chứ? Đoạn Bạch Nguyệt mở miệng lập tức hỏi.
Tây Nam Vương cứ việc an tâm, đều rất có tinh thần. Ôn Liễu Niên mở hộp nhỏ, thả Hồng giáp lang ra cho hắn nhìn.
Đoạn Bạch Nguyệt rõ ràng thở phào một hơi.
Không biết ngoài ba đầu ngọn sóng kia có thu hoạch không? Ôn Liễu Niên dè dặt cẩn thận hỏi.
Có. Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, Nói là hải tặc, kỳ thật căn bản chính là người của Sở Hằng.
Quả nhiên là vậy. Ôn Liễu Niên ngược lại cũng không ngoài ý muốn, Giống như ta dự đoán lúc trước.
Sở dĩ xuất quỷ nhập thần, là vì phiến hải vực kia có không ít đá ngầm. Đoạn Bạch Nguyệt nói, Đội tàu của đối phương nhìn qua thanh thế khổng lồ, nhưng thuyền chiến thật sự thì chỉ có vài chiếc, còn lại đều là vài thuyền nhỏ vung cờ xí vòng qua vòng lại. Chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn, thì có thể ẩn nấp ra phía sau tảng đá lớn, cộng thêm có sương trắng mờ mịt che chở, thì sẽ giống như là đột nhiên biến mất.
Sao Tây Nam Vương lại có thể kết luận, đám hải tặc này âm thầm cấu kết với Sở Hằng ? Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Khi ta với Vương gia đến đó mật thám, từng tận mắt nhìn thấy Sở Thừa lén lút gặp thủ lĩnh này. Đoạn Niệm nói, Nhìn qua rất là quen thuộc.
Bước tiếp theo, Ôn đại nhân có tính toán gì không? Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Không diệt trừ đám hải tặc này, chỉ sợ dân chúng cũng không an tâm đón năm mới. Ôn Liễu Niên nói, Không biết Tây Nam Vương có thể ra tay giúp đỡ hay không?
Muốn bổn vương xuất binh? Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày.
Không phải quang minh chính đại xuất binh. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Mà là âm thầm giúp đỡ, phá hủy đội tàu này, khiến cho Sở Hằng trở tay không kịp.
Chuyện này không đùa được đâu. Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
Cho nên không bằng mọi người ngồi xuống trước, hảo hảo thương nghị một phen? Ôn Liễu Niên nói, Đúng lúc, Tây Nam vương cũng có cơ hội, giáp mặt tặng Hồng giáp lang cho Diệp cốc chủ.
Này... Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm.
Ôn Liễu Niên ngóng trông nhìn hắn.
Cũng được. Sau khi do dự một lát, Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Đoạn Niệm trong lòng khẽ thở dài, tuy nói sớm biết Vương thượng sẽ không cự tuyệt, nhưng thấy hắn sảng khoái gật đầu như thế, tâm tình vẫn là có hơi phức tạp.
Đối với vị trong triều đình kia, có thể hữu cầu tất ứng(*) quá rồi không a...
(*) Hữu cầu tất ứng: yêu cầu nào cũng đáp ứng.
Trong tiểu viện cách vách, Diệp Cẩn đang xoa bóp bả vai cho Thẩm Thiên Phong, đèn đuốc mờ nhạt ổ chăn ấm áp, bầu không khí rất thích hợp làm chút chuyện xấu, nhưng còn chưa kịp ra tay thì bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.
Diệp Cẩn bị hoảng sợ, Thẩm Thiên Phong ôm hắn vào lòng vỗ nhẹ trấn an, rồi xuống giường mở cửa.
Minh chủ. Ám vệ thấp giọng nói, Tây Nam vương đến.
Đoạn Bạch Nguyệt? Thẩm Thiên Phong nghe vậy ngoài ý muốn.
Đang ở trong phòng đại nhân. Ám vệ nói, Mời minh chủ và cốc chủ cùng nhau qua đó, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Thẩm Thiên Phong gật đầu, vào phòng nói việc này cho Diệp Cẩn biết. Qua một lúc, Thượng Vân Trạch cũng được ám vệ mời đến đây, đi theo phía sau là Mộc Thanh Sơn vừa mới khỏi bệnh, bị bọc thành cái bánh bao.
Diệp Cẩn bưng chén trà ngồi ở bên cạnh bàn, mặt đầy bí hiểm khó lường nhìn Đoạn Bạch Nguyệt.
Người còn lại trong phòng đều rất mờ mịt, theo lý mà nói Tây Nam vương là đến giúp đỡ, cho dù không nói cảm tạ, hẳn là cũng phải nhiệt tình thân thiện một chút mới đúng, vì sao lần nào nhắc tới Diệp cốc chủ cũng bày ra dáng vẻ xù lông này, chẳng lẽ là thiếu tiền không trả.
Tiểu Cẩn. Thẩm Thiên Phong vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn.
Diệp Cẩn không cam nguyện, thu liễm ánh mắt một chút.
Nghe nói Diệp cốc chủ muốn có Hồng giáp lang? Đoạn Bạch Nguyệt không để ý đến thái độ của hắn, ngược lại chủ động cười hỏi.
Không có. Diệp Cẩn giữ vững lập trường lắc đầu.
Thật không? Đoạn Bạch Nguyệt lấy hộp gỗ ra, Tốn hết một đống sức lực mới tìm được ba con này, còn tưởng Cốc chủ sẽ thích.
Diệp Cẩn: ...
CÓ BA CON THẬT HẢ?!
Có muốn nhìn một cái không? Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Diệp Cẩn gật đầu, nhìn một cái cũng không sao.
Thế nhưng nhất định không thể lấy !
Đoạn Bạch Nguyệt mỉm cười, thò tay mở nắp hộp.
Bởi vì lúc trước vẫn ở cùng một chỗ với kim giáp lang, lại được ăn ngon, cho nên ba con Hồng giáp lang đều rất có tinh thần, bò nhanh như bay, phản chiếu dưới ánh nến, toàn thân đỏ rực sáng long lanh.
Trong lòng Diệp Cẩn lập tức sấm bổ chớp giật, thiên nhân giao chiến.
Đa tạ Tây Nam vương. Thẩm Thiên Phong bước lên hoà giải.
Thẩm minh chủ khách khí, chỉ là ba con Hồng giáp lang mà thôi. Đoạn Bạch Nguyệt cũng không nhiều lời, sảng khoái đưa hộp gỗ qua, Bất quá hôm nay bổn vương đến đây, ngoại trừ đưa Hồng giáp lang vẫn là còn một chuyện nữa, đội tàu ngoài ba đầu ngọn sóng ở Đông Hải, mới là chuyện nên giải quyết nhất.
Diệp Cẩn liếc mắt nhìn theo hộp gỗ một đường đưa đến tay Thẩm Thiên Phong.
Thẩm Thiên Phong cầm hộp gỗ trong tay, đưa qua cho hắn.
Diệp Cẩn bình tĩnh cầm lấy, cầm đặc biệt chặt.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: Dựa theo ý của Ôn đại nhân, là muốn nhân cơ hội này diệt trừ hết đám hải tặc, để cho dân chúng an tâm đón năm mới.
Nếu thật sự âm thầm cấu kết với Sở Hằng, cũng là có thể tiêu diệt. Diệp Cẩn nói, Đúng lúc nhân cơ hội chà đạp nhuệ khí của đối phương.
Có thể khiến đối phương nổi tâm nghi ngờ không? Đoạn Bạch Nguyệt nói, Chung quy dựa theo ý Sở Hoàng, là muốn đem chuyện này ổn định một năm hai năm, chứ không phải phát động thế công giống như bây giờ.
Sẽ không. Ôn Liễu Niên quyết đoán lắc đầu.
A? Đoạn Bạch Nguyệt thử, Đại nhân tựa hồ rất nắm chắc?
Đúng vậy. Ôn Liễu Niên sờ sờ mũi, Chỉ cần làm theo lời ta nói, chẳng những Sở Hằng không nghi ngờ, ngược lại chỉ có thể ngậm bồ hòn.
/195
|