Xế chiều, phủ Vương gia phái người đến đây, nói là trong nhà đã bày xong yến hội, quan viên địa phương cũng đã tới, mời chư vị một đường qua đó dự tiệc.
Biết ngay là sẽ không yên tĩnh mà. Diệp Cẩn đổi một tư thế khác trong lòng Thẩm Thiên Phong.
Không muốn đi à? Thẩm Thiên Phong chỉnh lại tóc cho hắn, Vậy từ chối đi, hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi.
Diệp Cẩn lắc đầu: Nếu không đi, nói không chừng quan viên địa phương sẽ bàn tán gì đó.
Ngươi mà cũng sợ bị người khác bàn tán? Thẩm Thiên Phong ngoài ý muốn.
Tất nhiên là không phải. Diệp Cẩn bĩu môi, Chỉ là Sở Hằng đóng quân ở Đông Hải nhiều năm như vậy, nếu đã có thể thu mua quan binh, thì không lý nào mà không thu mua quan viên, đúng lúc mượn cơ hội này đến xem thử.
Thẩm Thiên Phong nghe vậy cười nói: Nếu Hoàng thượng biết được, tất nhiên sẽ rất cao hứng.
Diệp Cẩn buồn bực: Sở Hằng thu mua quan viên địa phương, vì sao hắn phải cao hứng?
Ý ta nói là nếu Hoàng thượng biết ngươi vì hắn mà suy nghĩ như vậy, tất nhiên sẽ rất cao hứng. Thẩm Thiên Phong xoa bóp mũi hắn.
Ai nói ta suy nghĩ vì hắn chứ. Diệp Cẩn không cần suy nghĩ, Là do ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm thôi. Chung quy bọn ta cũng không quá quen, loại chuyện này đừng nên nói lung tung.
Thẩm Thiên Phong cười giúp hắn mặc y phục, cùng nhau đi ra ngoài.
Hôm nay dự tiệc, ngươi phải tự mình cẩn thận một chút. Trong tiểu viện bên kia, Ôn Liễu Niên cũng dặn dò.
Lo lắng cho ta à? Triệu Việt hỏi.
Ly Giao là người của hắn, lúc trước đã điều tra qua thân thế của ngươi, ai cũng nói không rõ Sở Hằng hiện tại đã biết những gì. Ôn Liễu Niên nói, Vốn dĩ là ta không muốn cho ngươi đi. Nghĩ nghĩ lại bổ sung, Bản thân ta cũng không muốn đi ! Cửu biệt gặp lại, lại là mùng một, vốn dĩ là muốn tay trong tay dạo phố, sau đó lại ăn sủi cảo nhân thịt cá thơm ngào ngạt, cuối cùng là chui vào trong ổ chăn ấm áp nói tình thoại, ai mà thèm đến Vương phủ dự tiệc chứ.
Thân thế của ta ngay cả bản thân ta cũng không rõ ràng, sư phụ cũng không nguyện nói cho ta biết, vậy hắn có thể biết cái gì. Triệu Việt mang giày cho hắn, Huống hồ cho dù biết, thì có thể làm gì?
Ngược lại cũng đúng. Ôn Liễu Niên ngồi ở bên giường, Mà thôi, đi thì đi, đúng lúc xem thử quan viên ở Đông Hải này làm người thế nào. Gần đây trời nổi bão, nói không chừng còn có thể lừa... Gom góp một chút bạc cho dân chúng.
Thượng Vân Trạch vốn dĩ không hứng thú với yến hội này, nhưng không chịu nổi hiếu kỳ của Mộc Thanh Sơn, cũng nhận lời đáp ứng. Vừa ra đến trước cửa liền lấy ra áo choàng chặt chẽ bao lấy hắn, lại đội mũ, sợ gió thổi lạnh. Ba cỗ xe ngựa một đường chạy về phía phủ Vương gia, các quan viên nghe tin cũng là sớm chạy ra đón, trên mặt mỗi người đều là ý cười giống nhau, nhưng tâm tư trong lòng đều khác nhau.
Đến rồi. Sau khi xe ngựa dừng ổn, Triệu Việt nói.
Ôn Liễu Niên lưu luyến không rời, rút tay ra khỏi lồng ngực hắn.
Vừa rắn chắc, lại vừa ấm áp.
Muốn sờ nữa.
Tham kiến Tiểu vương gia, Ôn đại nhân. Quan viên bên ngoài đồng loạt quỳ xuống, Mộc Thanh Sơn vừa xốc màn xe lên, thì bị dọa ngược trở về.
Thượng Vân Trạch cười khẽ, lại kéo áo choàng qua che người kín một chút, mới ôm xuống xe ngựa.
Không cần đa lễ. Diệp Cẩn khoát tay, Năm mới tất nhiên phải tùy ý một chút.
Đến đến, chư vị mau vào trong ngồi đi. Sở Hằng cười tươi như hoa, Tiệc rượu cũng đã chuẩn bị xong, Thừa nhi cố ý mua rượu ở thành Thiên Diệp, là loại thượng hạng a.
Thế tử phí tâm. Thẩm Thiên Phong nói.
Thẩm minh chủ không cần khách khí. Sở Thừa khiêm tốn hữu lễ, Sớm nghe nói Tiểu vương gia thích, đúng lúc có bằng hữu tiện đường đến đây, thì mang theo hai vò.
Diệp Cẩn nghe vậy liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không nói thêm gì nữa.
Sở Thừa biết tính tình hắn trước giờ vẫn như thế, cũng không để trong lòng.
Sở Uyên không thích phô trương lãng phí, Sở Hằng tất nhiên không dám đãi lớn, nói là tiệc rượu, kỳ thật chỉ là làm nhiều thêm vài món ăn gia đình mà thôi. Mọi người gộp ba bàn lại ngồi ở trong phòng, sau khi thay phiên kính rượu, thì bắt đầu chán nãn ăn cơm, không có ca múa giúp vui, chỉ có âm thanh bát đũa va chạm với nhau.
Mộc Thanh Sơn hơi hối hận, sớm biết nhàm chán như thế, thà ở nhà tự nấu mì ăn còn hơn.
Đây đây, Ôn đại nhân nếm thử món này xem. Đại khái là cảm thấy không khí quá mức xấu hổ, cuối cùng có người đánh vỡ cục diện bế tắc, đưa qua một đĩa thịt cua xào
Đa tạ. Ôn Liễu Niên tiếp nhận đĩa, đáy mắt có chút nghi hoặc.
Tại hạ là huyện lệnh thành Bích Đào, tên là Diêu Thành. Đối phương vội vàng tự giới thiệu.
Thì ra là Diêu huyện lệnh. Ôn Liễu Niên giật mình, sau đó liền bắt đầu cúi đầu ăn thịt cua xào, hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện nữa.
Diêu Thành ở một bên lo lắng suông, theo lý mà nói chẳng lẽ không phải là nên hàn huyên hai câu, hỏi vài chuyện như 'Gần đây dân chúng sống thế nào?', nào có đạo lý một câu cũng không nói thì bắt đầu ăn.
Cua này không tệ lắm. Sau khi ăn xong một chén nhỏ, Ôn Liễu Niên khen ngợi.
Diêu Thành nhanh chóng nói: Đây là món ăn gia truyền của Vương lão bản - Vương Thọ trong thành Bích Đào, ngày thường nếu đại nhân thích, đưa ba năm hủ cũng không sao, nhưng cố tình gần đây trong nhà hắn xảy ra chút chuyện, e là không kịp làm a.
Không kịp thì thôi. Ôn Liễu Niên rất là phóng khoáng, lại múc một muỗng lớn bỏ vào miệng, vậy thì phải ăn nhiều một chút.
Vì thế Diêu Thành lại bị nghẹn trở về, sao cũng không thèm hỏi 'vì sao lại không kịp làm?' chứ!
Ta kính đại đương gia một ly. Sở Thừa rót một ly rượu.
Triệu Việt cùng hắn nhẹ nhàng chạm bôi.
Nghe nói đại đương gia đang bế quan luyện công ở Đông Hải? Sở Thừa thử, Không biết sư phụ thuộc môn phái nào?
Sư phụ cũng không phải là người trong giang hồ, cho nên cũng không có danh hiệu. Triệu Việt cười cười, Ngay cả công phụ sở luyện đều là tự mình sáng tạo ra, chỉ sợ cho dù có nói, thế tử cũng chưa nghe qua.
Ta cũng có vài vị bằng hữu ở Đông Hải. Sở Thừa nói, Bất quá thật sự là chưa nghe nói qua, Đông Hải còn có một vị cao nhân ẩn sĩ như vậy.
Thế tử có không ít bằng hữu ở Đông Hải hả? Ôn Liễu Niên nghe vậy soạt quay đầu.
Không đoán được hắn sẽ có phản ứng lớn như vậy, Sở Thừa hơi dừng một chút, mới nói: Bình thường, thường xuyên sẽ luyện binh ở Đông Hải, cũng có lui tới vài mậu dịch, cho nên quen biết một vài thương khách.
Vậy là tốt rồi. Ôn Liễu Niên nhìn qua tựa hồ có chút vui sướng.
Sở Thừa khó hiểu: Đại nhân hỏi có gì không?
Tất nhiên là có. Ôn Liễu Niên gật đầu, Bất quá vẫn là đợi ăn cơm xong rồi nói, tránh để mất hứng.
...
Những lời này vốn cũng đủ mất hứng rồi a. Trong lòng quan viên còn lại càng tỏ ra thấp thỏm, nhưng không một ai dám hỏi, Sở Thừa cũng biết được mình tựa hồ là đào hố cho mình nhảy.
Trên bàn càng phát ra im lặng, Ôn Liễu Niên ngược lại là một chút cũng không bị ảnh hưởng, bình tĩnh gắp một con cá chậm rãi ăn.
Diêu đại nhân, sắc mặt hôm nay nhìn qua tựa hồ không được tốt lắm a. Rượu qua ba tuần, Sở Hằng lơ đễnh hỏi.
Diêu Thành rất vất vả có được cơ hội, nhanh chóng nói: Gần đây các thôn xóm trong thành Bích Đào gặp phải bão, dân chúng áo cơm kham ưu, sao hạ quan có thể yên giấc được chứ.
Bão? Diệp Cẩn nhíu mày.
Đúng vậy. Diêu Thành gật đầu, Dân chúng làng chài đều là dựa vào lão thiên gia để kiếm cơm, nhưng thời tiết năm nay không biết vì sao lại lạnh dị thường, ngoại trừ thành Bích Đào, các dân chúng thành trấn còn lại sống qua ngày cũng không dễ chịu a.
Một lời vừa ra, quan viên còn lại cũng lập tức phụ họa, lý do vô cùng thuyết phục giống như là đã tập luyện qua trước đó rồi, đều nói không đành lòng nhìn dân chúng chịu khổ, thậm chí còn có người lau nước mắt.
Gian nan như thế thật sao? Ôn Liễu Niên rốt cuộc cũng buông đũa.
Đại nhân mới đến có lẽ là không biết. Sở Hằng nói, Dân chúng trong thành Đại Côn, có lẽ còn có thể làm chút chuyện khác để duy trì sinh hoạt, nhưng làng chài ở vùng duyên hải thì chỉ có thể sống dựa vào đánh bắt cá, nếu gặp phải thời tiết ác liệt như thế này, tốt nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng no ấm mà thôi.
Ngân lượng triều đình phân phối đến đâu ? Ôn Liễu Niên hỏi.
Đều đưa cho các vị đại nhân phân phát cho tất cả dân chúng ở Đông Hải hết rồi. Sở Hằng cười cười, Kỳ thật dựa theo quy củ lúc trước, là phải khấu trừ một phần đặt ở trong Vương phủ, đợi đến khi có tình trạng phát sinh, lại phát thêm cho dân chúng gặp hoạ.
Thẩm Thiên Phong nghe vậy âm thầm lắc đầu, diễn hết nửa ngày, thì ra là đang quanh co lòng vòng giải thích bạc lúc trước là dùng ra sao, cũng may mà có thể tìm được nhiều người cùng nhau đến diễn như vậy.
Nói như vậy, ngược lại là bản quan không đúng. Ôn Liễu Niên thầm oán, Sao lúc đó Vương gia cũng không nhắc nhở một tiếng.
Theo thường lệ, tuy nói là bị ép bất đắc dĩ, nhưng coi như cũng sẽ có quy củ, đại nhân thiết diện vô tư công chính cương trực, lúc ấy dân chúng trong thành Đại Côn đều đang vui sướng nhảy nhót, ai mà dám đi ra ngăn cản. Sở Thừa nhàn nhạt mở miệng.
Triệu Việt nghe vậy nhíu mày, Ôn Liễu Niên ở dưới gầm bàn nhẹ nhàng đạp hắn một cái, rồi sau đó bày ra vẻ mặt ngưng trọng nói: Việc này thật sự là do bản quan suy xét không chu toàn, gây thêm phiền toái cho chư vị.
Đại nhân quá lời, ráng chịu đựng qua vài ngày này nữa thời tiết ấm lên, cũng không sao. Sở Hằng nói, Không coi là chuyện lớn gì.
Vương gia nói sai rồi, dân là căn bản của quốc, sao lại có thể khiến dân chúng chịu đói mặc rách. Ôn Liễu Niên đứng lên, từ trong ngực lấy ra một tấm ngân phiếu mạnh mẽ chụp ở trên bàn, Bản quan quyên một trăm lượng !
...
Trên bàn quan viên hai mặt nhìn nhau, sao lại là quyên góp? Lúc trước cũng chưa nghe qua là có vụ này nha.
Huống hồ tuyên bố là lỗi của hắn, sao cũng không biết xấu hổ để cho người khác quyên?!
Ôn đại nhân quả thật là từ địa phương lớn đến, ra tay quả nhiên hào phóng. Sở Thừa nhướn mày, Chỉ là quan viên ở Đông Hải đa phần nghèo khổ, e là cũng không góp được nhiều.
Có bao nhiêu góp bấy nhiêu, không có thì khỏi góp, góp một chén gạo hay một cái áo, cũng là một phần tâm ý của quan phụ mẫu, dân chúng cầm ở trong tay, mặc trên người tất nhiên là ấm áp. Ôn Liễu Niên ngữ điệu trầm bổng diễn cảm lưu loát, hiển nhiên trút xuống mười phần tình cảm ở bên trong.
Nói cũng đúng. Thượng Vân Trạch cũng thả hai phiến vàng lá, Chính là tâm ý, hi vọng có thể khiến cho dân chúng vùng này bớt khổ một chút.
Diệp Cẩn liếc mắt nhìn Sở Thừa: Quan viên địa phương có bạc hay không tạm thời không nói đến, qua năm mới, Hoàng thượng hẳn là vừa mới ban thưởng cho thế tử ?
Sở Thừa: ...
Hoàng thượng quả thật vừa mới thưởng chút châu báu vải vóc. Tất cả mọi người đang nhìn, Sở Hằng đành phải nói, Lấy hết toàn bộ ra cho Bổn vương.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng khen ngợi: Vương gia quả thực là người mẫu mực, thật sự khiến ta cảm thấy hổ thẹn.
Diêu đại nhân. Diệp Cẩn lại nói, Nhìn trên người ngươi mặc gấm vóc áo bông, cũng không giống như là bộ dáng gia cảnh nghèo khó, nghe nói trong nhà là phú hộ vùng Đông Hải?
Ôn Liễu Niên nghe vậy trong lòng ngược lại là hơi kinh ngạc, lúc trước thấy Cốc chủ không quen biết ai, còn tưởng không hứng thú đối với chuyện trong triều, cư nhiên ngay cả chuyện nhà vị quan nào làm cái gì cũng đều biết hết?
Nhà hạ quan thật sự có chút của cải. Trán Diêu Thành đổ đầy mồ hôi, Bất quá là làm nghề đứng đắn, còn xin Tiểu vương gia tra rõ.
Diêu đại nhân nghĩ nhiều, Tiểu vương gia không phải nói đại nhân ăn hối lộ làm trái pháp luật. Ôn Liễu Niên ở bên cạnh giải thích, lại cảm khái, Lúc nãy thấy dáng vẻ đại nhân vì lo cho dân chúng mà tới mất ăn mất ngủ, nghĩ chắc hẳn lần này là muốn góp không ít, một ngàn lượng bạc có đủ không?
Đủ đủ đủ. Diêu Thành khóc không ra nước mắt, quá đủ luôn rồi.
Rất tốt rất tốt. Ôn Liễu Niên rất là cao hứng, Vậy vị đại nhân bên cạnh Diêu đại nhân này thì sao, không bằng quyên chút bột gạo, thế nào?
Đối phương miễn cưỡng cười cười gật đầu.
Hỏi xong hết một đám, Ôn Liễu Niên liền sai người lấy giấy bút đến, ghi nhớ để về sau hỏi Sở Hằng: Nhiều thứ như vậy, cũng có thể giúp dân chúng chống được thời tiết ấm áp hơn đi?
Có thể. Sở Hằng gật đầu.
Vậy thì tốt rồi, chủ yếu vẫn là một thùng bạc kia của Vương gia, chuyện lớn a. Ôn Liễu Niên hài lòng, Nếu Hoàng thượng biết được, tất nhiên sẽ ca ngợi Vương gia trước mặt đám quần thần.
Sở Thừa ngoài cười nhưng trong không cười: Vậy thật đúng là hoàng ân hạo đãng.
Ôn Liễu Niên tỉ mỉ gấp trang giấy lại, gọi một ám vệ tiến vào: Tạm thời giữ đi, đợi sau khi cơm nước xong, thì đi theo chư vị đại nhân về nhà lấy, ngàn vạn lần đừng quên đó.
Ám vệ miệng đầy đáp ứng, vui sướng nhét vào trong tay áo ra cửa.
Chung quy là đã thu qua phí bảo hộ toàn bộ người trong giang hồ rồi... Đặc biệt có kinh nghiệm.
Thật sự không cần quá quen tay a.
Biết ngay là sẽ không yên tĩnh mà. Diệp Cẩn đổi một tư thế khác trong lòng Thẩm Thiên Phong.
Không muốn đi à? Thẩm Thiên Phong chỉnh lại tóc cho hắn, Vậy từ chối đi, hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi.
Diệp Cẩn lắc đầu: Nếu không đi, nói không chừng quan viên địa phương sẽ bàn tán gì đó.
Ngươi mà cũng sợ bị người khác bàn tán? Thẩm Thiên Phong ngoài ý muốn.
Tất nhiên là không phải. Diệp Cẩn bĩu môi, Chỉ là Sở Hằng đóng quân ở Đông Hải nhiều năm như vậy, nếu đã có thể thu mua quan binh, thì không lý nào mà không thu mua quan viên, đúng lúc mượn cơ hội này đến xem thử.
Thẩm Thiên Phong nghe vậy cười nói: Nếu Hoàng thượng biết được, tất nhiên sẽ rất cao hứng.
Diệp Cẩn buồn bực: Sở Hằng thu mua quan viên địa phương, vì sao hắn phải cao hứng?
Ý ta nói là nếu Hoàng thượng biết ngươi vì hắn mà suy nghĩ như vậy, tất nhiên sẽ rất cao hứng. Thẩm Thiên Phong xoa bóp mũi hắn.
Ai nói ta suy nghĩ vì hắn chứ. Diệp Cẩn không cần suy nghĩ, Là do ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm thôi. Chung quy bọn ta cũng không quá quen, loại chuyện này đừng nên nói lung tung.
Thẩm Thiên Phong cười giúp hắn mặc y phục, cùng nhau đi ra ngoài.
Hôm nay dự tiệc, ngươi phải tự mình cẩn thận một chút. Trong tiểu viện bên kia, Ôn Liễu Niên cũng dặn dò.
Lo lắng cho ta à? Triệu Việt hỏi.
Ly Giao là người của hắn, lúc trước đã điều tra qua thân thế của ngươi, ai cũng nói không rõ Sở Hằng hiện tại đã biết những gì. Ôn Liễu Niên nói, Vốn dĩ là ta không muốn cho ngươi đi. Nghĩ nghĩ lại bổ sung, Bản thân ta cũng không muốn đi ! Cửu biệt gặp lại, lại là mùng một, vốn dĩ là muốn tay trong tay dạo phố, sau đó lại ăn sủi cảo nhân thịt cá thơm ngào ngạt, cuối cùng là chui vào trong ổ chăn ấm áp nói tình thoại, ai mà thèm đến Vương phủ dự tiệc chứ.
Thân thế của ta ngay cả bản thân ta cũng không rõ ràng, sư phụ cũng không nguyện nói cho ta biết, vậy hắn có thể biết cái gì. Triệu Việt mang giày cho hắn, Huống hồ cho dù biết, thì có thể làm gì?
Ngược lại cũng đúng. Ôn Liễu Niên ngồi ở bên giường, Mà thôi, đi thì đi, đúng lúc xem thử quan viên ở Đông Hải này làm người thế nào. Gần đây trời nổi bão, nói không chừng còn có thể lừa... Gom góp một chút bạc cho dân chúng.
Thượng Vân Trạch vốn dĩ không hứng thú với yến hội này, nhưng không chịu nổi hiếu kỳ của Mộc Thanh Sơn, cũng nhận lời đáp ứng. Vừa ra đến trước cửa liền lấy ra áo choàng chặt chẽ bao lấy hắn, lại đội mũ, sợ gió thổi lạnh. Ba cỗ xe ngựa một đường chạy về phía phủ Vương gia, các quan viên nghe tin cũng là sớm chạy ra đón, trên mặt mỗi người đều là ý cười giống nhau, nhưng tâm tư trong lòng đều khác nhau.
Đến rồi. Sau khi xe ngựa dừng ổn, Triệu Việt nói.
Ôn Liễu Niên lưu luyến không rời, rút tay ra khỏi lồng ngực hắn.
Vừa rắn chắc, lại vừa ấm áp.
Muốn sờ nữa.
Tham kiến Tiểu vương gia, Ôn đại nhân. Quan viên bên ngoài đồng loạt quỳ xuống, Mộc Thanh Sơn vừa xốc màn xe lên, thì bị dọa ngược trở về.
Thượng Vân Trạch cười khẽ, lại kéo áo choàng qua che người kín một chút, mới ôm xuống xe ngựa.
Không cần đa lễ. Diệp Cẩn khoát tay, Năm mới tất nhiên phải tùy ý một chút.
Đến đến, chư vị mau vào trong ngồi đi. Sở Hằng cười tươi như hoa, Tiệc rượu cũng đã chuẩn bị xong, Thừa nhi cố ý mua rượu ở thành Thiên Diệp, là loại thượng hạng a.
Thế tử phí tâm. Thẩm Thiên Phong nói.
Thẩm minh chủ không cần khách khí. Sở Thừa khiêm tốn hữu lễ, Sớm nghe nói Tiểu vương gia thích, đúng lúc có bằng hữu tiện đường đến đây, thì mang theo hai vò.
Diệp Cẩn nghe vậy liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không nói thêm gì nữa.
Sở Thừa biết tính tình hắn trước giờ vẫn như thế, cũng không để trong lòng.
Sở Uyên không thích phô trương lãng phí, Sở Hằng tất nhiên không dám đãi lớn, nói là tiệc rượu, kỳ thật chỉ là làm nhiều thêm vài món ăn gia đình mà thôi. Mọi người gộp ba bàn lại ngồi ở trong phòng, sau khi thay phiên kính rượu, thì bắt đầu chán nãn ăn cơm, không có ca múa giúp vui, chỉ có âm thanh bát đũa va chạm với nhau.
Mộc Thanh Sơn hơi hối hận, sớm biết nhàm chán như thế, thà ở nhà tự nấu mì ăn còn hơn.
Đây đây, Ôn đại nhân nếm thử món này xem. Đại khái là cảm thấy không khí quá mức xấu hổ, cuối cùng có người đánh vỡ cục diện bế tắc, đưa qua một đĩa thịt cua xào
Đa tạ. Ôn Liễu Niên tiếp nhận đĩa, đáy mắt có chút nghi hoặc.
Tại hạ là huyện lệnh thành Bích Đào, tên là Diêu Thành. Đối phương vội vàng tự giới thiệu.
Thì ra là Diêu huyện lệnh. Ôn Liễu Niên giật mình, sau đó liền bắt đầu cúi đầu ăn thịt cua xào, hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện nữa.
Diêu Thành ở một bên lo lắng suông, theo lý mà nói chẳng lẽ không phải là nên hàn huyên hai câu, hỏi vài chuyện như 'Gần đây dân chúng sống thế nào?', nào có đạo lý một câu cũng không nói thì bắt đầu ăn.
Cua này không tệ lắm. Sau khi ăn xong một chén nhỏ, Ôn Liễu Niên khen ngợi.
Diêu Thành nhanh chóng nói: Đây là món ăn gia truyền của Vương lão bản - Vương Thọ trong thành Bích Đào, ngày thường nếu đại nhân thích, đưa ba năm hủ cũng không sao, nhưng cố tình gần đây trong nhà hắn xảy ra chút chuyện, e là không kịp làm a.
Không kịp thì thôi. Ôn Liễu Niên rất là phóng khoáng, lại múc một muỗng lớn bỏ vào miệng, vậy thì phải ăn nhiều một chút.
Vì thế Diêu Thành lại bị nghẹn trở về, sao cũng không thèm hỏi 'vì sao lại không kịp làm?' chứ!
Ta kính đại đương gia một ly. Sở Thừa rót một ly rượu.
Triệu Việt cùng hắn nhẹ nhàng chạm bôi.
Nghe nói đại đương gia đang bế quan luyện công ở Đông Hải? Sở Thừa thử, Không biết sư phụ thuộc môn phái nào?
Sư phụ cũng không phải là người trong giang hồ, cho nên cũng không có danh hiệu. Triệu Việt cười cười, Ngay cả công phụ sở luyện đều là tự mình sáng tạo ra, chỉ sợ cho dù có nói, thế tử cũng chưa nghe qua.
Ta cũng có vài vị bằng hữu ở Đông Hải. Sở Thừa nói, Bất quá thật sự là chưa nghe nói qua, Đông Hải còn có một vị cao nhân ẩn sĩ như vậy.
Thế tử có không ít bằng hữu ở Đông Hải hả? Ôn Liễu Niên nghe vậy soạt quay đầu.
Không đoán được hắn sẽ có phản ứng lớn như vậy, Sở Thừa hơi dừng một chút, mới nói: Bình thường, thường xuyên sẽ luyện binh ở Đông Hải, cũng có lui tới vài mậu dịch, cho nên quen biết một vài thương khách.
Vậy là tốt rồi. Ôn Liễu Niên nhìn qua tựa hồ có chút vui sướng.
Sở Thừa khó hiểu: Đại nhân hỏi có gì không?
Tất nhiên là có. Ôn Liễu Niên gật đầu, Bất quá vẫn là đợi ăn cơm xong rồi nói, tránh để mất hứng.
...
Những lời này vốn cũng đủ mất hứng rồi a. Trong lòng quan viên còn lại càng tỏ ra thấp thỏm, nhưng không một ai dám hỏi, Sở Thừa cũng biết được mình tựa hồ là đào hố cho mình nhảy.
Trên bàn càng phát ra im lặng, Ôn Liễu Niên ngược lại là một chút cũng không bị ảnh hưởng, bình tĩnh gắp một con cá chậm rãi ăn.
Diêu đại nhân, sắc mặt hôm nay nhìn qua tựa hồ không được tốt lắm a. Rượu qua ba tuần, Sở Hằng lơ đễnh hỏi.
Diêu Thành rất vất vả có được cơ hội, nhanh chóng nói: Gần đây các thôn xóm trong thành Bích Đào gặp phải bão, dân chúng áo cơm kham ưu, sao hạ quan có thể yên giấc được chứ.
Bão? Diệp Cẩn nhíu mày.
Đúng vậy. Diêu Thành gật đầu, Dân chúng làng chài đều là dựa vào lão thiên gia để kiếm cơm, nhưng thời tiết năm nay không biết vì sao lại lạnh dị thường, ngoại trừ thành Bích Đào, các dân chúng thành trấn còn lại sống qua ngày cũng không dễ chịu a.
Một lời vừa ra, quan viên còn lại cũng lập tức phụ họa, lý do vô cùng thuyết phục giống như là đã tập luyện qua trước đó rồi, đều nói không đành lòng nhìn dân chúng chịu khổ, thậm chí còn có người lau nước mắt.
Gian nan như thế thật sao? Ôn Liễu Niên rốt cuộc cũng buông đũa.
Đại nhân mới đến có lẽ là không biết. Sở Hằng nói, Dân chúng trong thành Đại Côn, có lẽ còn có thể làm chút chuyện khác để duy trì sinh hoạt, nhưng làng chài ở vùng duyên hải thì chỉ có thể sống dựa vào đánh bắt cá, nếu gặp phải thời tiết ác liệt như thế này, tốt nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng no ấm mà thôi.
Ngân lượng triều đình phân phối đến đâu ? Ôn Liễu Niên hỏi.
Đều đưa cho các vị đại nhân phân phát cho tất cả dân chúng ở Đông Hải hết rồi. Sở Hằng cười cười, Kỳ thật dựa theo quy củ lúc trước, là phải khấu trừ một phần đặt ở trong Vương phủ, đợi đến khi có tình trạng phát sinh, lại phát thêm cho dân chúng gặp hoạ.
Thẩm Thiên Phong nghe vậy âm thầm lắc đầu, diễn hết nửa ngày, thì ra là đang quanh co lòng vòng giải thích bạc lúc trước là dùng ra sao, cũng may mà có thể tìm được nhiều người cùng nhau đến diễn như vậy.
Nói như vậy, ngược lại là bản quan không đúng. Ôn Liễu Niên thầm oán, Sao lúc đó Vương gia cũng không nhắc nhở một tiếng.
Theo thường lệ, tuy nói là bị ép bất đắc dĩ, nhưng coi như cũng sẽ có quy củ, đại nhân thiết diện vô tư công chính cương trực, lúc ấy dân chúng trong thành Đại Côn đều đang vui sướng nhảy nhót, ai mà dám đi ra ngăn cản. Sở Thừa nhàn nhạt mở miệng.
Triệu Việt nghe vậy nhíu mày, Ôn Liễu Niên ở dưới gầm bàn nhẹ nhàng đạp hắn một cái, rồi sau đó bày ra vẻ mặt ngưng trọng nói: Việc này thật sự là do bản quan suy xét không chu toàn, gây thêm phiền toái cho chư vị.
Đại nhân quá lời, ráng chịu đựng qua vài ngày này nữa thời tiết ấm lên, cũng không sao. Sở Hằng nói, Không coi là chuyện lớn gì.
Vương gia nói sai rồi, dân là căn bản của quốc, sao lại có thể khiến dân chúng chịu đói mặc rách. Ôn Liễu Niên đứng lên, từ trong ngực lấy ra một tấm ngân phiếu mạnh mẽ chụp ở trên bàn, Bản quan quyên một trăm lượng !
...
Trên bàn quan viên hai mặt nhìn nhau, sao lại là quyên góp? Lúc trước cũng chưa nghe qua là có vụ này nha.
Huống hồ tuyên bố là lỗi của hắn, sao cũng không biết xấu hổ để cho người khác quyên?!
Ôn đại nhân quả thật là từ địa phương lớn đến, ra tay quả nhiên hào phóng. Sở Thừa nhướn mày, Chỉ là quan viên ở Đông Hải đa phần nghèo khổ, e là cũng không góp được nhiều.
Có bao nhiêu góp bấy nhiêu, không có thì khỏi góp, góp một chén gạo hay một cái áo, cũng là một phần tâm ý của quan phụ mẫu, dân chúng cầm ở trong tay, mặc trên người tất nhiên là ấm áp. Ôn Liễu Niên ngữ điệu trầm bổng diễn cảm lưu loát, hiển nhiên trút xuống mười phần tình cảm ở bên trong.
Nói cũng đúng. Thượng Vân Trạch cũng thả hai phiến vàng lá, Chính là tâm ý, hi vọng có thể khiến cho dân chúng vùng này bớt khổ một chút.
Diệp Cẩn liếc mắt nhìn Sở Thừa: Quan viên địa phương có bạc hay không tạm thời không nói đến, qua năm mới, Hoàng thượng hẳn là vừa mới ban thưởng cho thế tử ?
Sở Thừa: ...
Hoàng thượng quả thật vừa mới thưởng chút châu báu vải vóc. Tất cả mọi người đang nhìn, Sở Hằng đành phải nói, Lấy hết toàn bộ ra cho Bổn vương.
Ôn Liễu Niên nhanh chóng khen ngợi: Vương gia quả thực là người mẫu mực, thật sự khiến ta cảm thấy hổ thẹn.
Diêu đại nhân. Diệp Cẩn lại nói, Nhìn trên người ngươi mặc gấm vóc áo bông, cũng không giống như là bộ dáng gia cảnh nghèo khó, nghe nói trong nhà là phú hộ vùng Đông Hải?
Ôn Liễu Niên nghe vậy trong lòng ngược lại là hơi kinh ngạc, lúc trước thấy Cốc chủ không quen biết ai, còn tưởng không hứng thú đối với chuyện trong triều, cư nhiên ngay cả chuyện nhà vị quan nào làm cái gì cũng đều biết hết?
Nhà hạ quan thật sự có chút của cải. Trán Diêu Thành đổ đầy mồ hôi, Bất quá là làm nghề đứng đắn, còn xin Tiểu vương gia tra rõ.
Diêu đại nhân nghĩ nhiều, Tiểu vương gia không phải nói đại nhân ăn hối lộ làm trái pháp luật. Ôn Liễu Niên ở bên cạnh giải thích, lại cảm khái, Lúc nãy thấy dáng vẻ đại nhân vì lo cho dân chúng mà tới mất ăn mất ngủ, nghĩ chắc hẳn lần này là muốn góp không ít, một ngàn lượng bạc có đủ không?
Đủ đủ đủ. Diêu Thành khóc không ra nước mắt, quá đủ luôn rồi.
Rất tốt rất tốt. Ôn Liễu Niên rất là cao hứng, Vậy vị đại nhân bên cạnh Diêu đại nhân này thì sao, không bằng quyên chút bột gạo, thế nào?
Đối phương miễn cưỡng cười cười gật đầu.
Hỏi xong hết một đám, Ôn Liễu Niên liền sai người lấy giấy bút đến, ghi nhớ để về sau hỏi Sở Hằng: Nhiều thứ như vậy, cũng có thể giúp dân chúng chống được thời tiết ấm áp hơn đi?
Có thể. Sở Hằng gật đầu.
Vậy thì tốt rồi, chủ yếu vẫn là một thùng bạc kia của Vương gia, chuyện lớn a. Ôn Liễu Niên hài lòng, Nếu Hoàng thượng biết được, tất nhiên sẽ ca ngợi Vương gia trước mặt đám quần thần.
Sở Thừa ngoài cười nhưng trong không cười: Vậy thật đúng là hoàng ân hạo đãng.
Ôn Liễu Niên tỉ mỉ gấp trang giấy lại, gọi một ám vệ tiến vào: Tạm thời giữ đi, đợi sau khi cơm nước xong, thì đi theo chư vị đại nhân về nhà lấy, ngàn vạn lần đừng quên đó.
Ám vệ miệng đầy đáp ứng, vui sướng nhét vào trong tay áo ra cửa.
Chung quy là đã thu qua phí bảo hộ toàn bộ người trong giang hồ rồi... Đặc biệt có kinh nghiệm.
Thật sự không cần quá quen tay a.
/195
|