Thiên Nhai Hải Các cách thành Đại Côn không xa cũng không gần, ra roi thúc ngựa ước chừng ba bốn ngày thì có thể đến nơi, mọi người hẹn sáng sớm hôm sau thì xuất phát, nói với người bên ngoài là ra ngoài giải sầu.
Nằm trong ổ chăn, Ôn Liễu Niên thở dài nói: Vốn dĩ cho rằng có thể hảo hảo ở nhà, an ổn đón năm mới. Không nghĩ tới một chuyện tiếp một chuyện, một chút cũng không an tĩnh.
Triệu Việt nhẹ nhàng vỗ trên lưng hắn: Ngủ đi.
Chờ sau khi ngươi luyện xong công phu xuất quan, ta nhất định phải xin nghỉ nửa năm. Ôn Liễu Niên dựa vào lồng ngực hắn, Đến lúc đó chúng ta nơi nào cũng không đi, cái gì cũng không làm, mỗi ngày nằm ở trên giường ăn ! Quả thật vô cùng xa hoa lãng phí.
Triệu Việt cười thành tiếng: Được.
Ôn Liễu Niên lại cọ cọ lên trên: Cũng không biết vị Hải Hoa nương kia có hung dữ không.
Người trong giang hồ tính tình đa phần đều có chút kì quái, bất quá dựa theo lời Thẩm minh chủ nói, nàng không giống như là người xấu. Triệu Việt nói, Không thích nam tử, đại khái là vì khi còn trẻ bị ai phụ bạc.
Thế nhưng ngoại trừ nam tử họ Ôn. Ôn Liễu Niên hỏi, Trong chốn giang hồ có vị đại hiệp nào họ Ôn không?
Có. Triệu Việt xoa bóp mũi hắn, trêu chọc nói, Ngươi.
Ôn Liễu Niên khiêm tốn gãi mặt, thật không?
Đừng suy nghĩ nữa, mau ngủ đi. Triệu Việt đè lại góc chăn giúp hắn, Sáng mai còn phải lên đường sớm.
Ôn Liễu Niên chu miệng.
Triệu Việt nâng cằm hắn lên, nhẹ nhàng tới gần chạm một cái.
Đầu giường, ánh nến nhảy lên, vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào.
Ngoài cửa sổ, gió Bắc gào thét, sáng sớm Diệp Cẩn bị lạnh tỉnh, theo bản năng nhích lại gần bên cạnh.
Tỉnh rồi à? Thẩm Thiên Phong hỏi.
Chưa. Diệp Cẩn ngáp một cái.
Bên ngoài đang rơi tuyết, chúng ta xuất phát trễ một chút. Thẩm Thiên Phong nói, Ngủ thêm một lúc đi.
Mùa đông năm nay thật lạnh. Diệp Cẩn than thở.
Thẩm Thiên Phong ôm hắn càng chặt, trong lòng lại có chút không yên, nghe nói vào thời tiết lạnh lẽo Hải Hoa nương sẽ bế quan, ngàn vạn lần đừng đến một chuyến rồi trở về tay không.
Ám vệ cùng Vô Ảnh vẫn như cũ thức dậy rất sớm, sau khi nếm qua điểm tâm thì bắt đầu đánh nhau, náo loạn ầm ầm gà bay chó sủa, Ôn Liễu Niên bưng bát cháo, thường duỗi cổ nhìn ra bên ngoài.
Ăn cơm thì hảo hảo ăn. Triệu Việt quay đầu hắn trở về.
Tối qua có phải là nằm mơ không? Thượng Vân Trạch tách mở một quả trứng gà, lấy lòng đỏ ra cho hắn, Nửa đêm vẫn cứ đá ta.
Ừm. Mộc Thanh Sơn nói, Mơ thấy Hải Hoa nương.
Tay Thượng Vân Trạch dừng một chút, ai cơ ?!
Sư gia mơ thấy cái gì ? Ôn Liễu Niên hiếu kỳ hỏi.
Mơ thấy ta bị bắt đến Thiên Nhai Hải Các, Hải Hoa nương hỏi ta họ gì, ta nói ta họ Ôn. Mộc Thanh Sơn thành thành thật thật nói, Nàng không tin, thì ta đã tỉnh rồi.
Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, mơ còn mượn luôn cả họ người khác.
Dữ không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Dữ. Mộc Thanh Sơn gật đầu.
Ôn Liễu Niên: ...
Đừng lo. Triệu Việt nói, Ta sẽ đi cùng ngươi. Tóm lại ở trên giang hồ không có danh hào, nói mình họ Ôn cũng không có ai phát hiện.
Ôn Liễu Niên gật đầu, vẫn là có chút lo lắng. Ngược lại không phải lo cho mình, mà lo lắng vạn nhất bị Hải Hoa nương phát hiện có người giả mạo, có thể lại có nhiễu loạn mới không.
Kỳ thật họ Triệu cũng không tệ a.
Ôn đại nhân nghiêm túc nghĩ.
Khi xuất phát, tuy rằng không rơi tuyết nữa, nhưng trên đất lại trơn ướt lầy lội, tốc độ xe ngựa cũng bị ảnh hưởng, ám vệ thu hồi vẻ cười đùa dè dặt cẩn thận đánh xe, dọc đường dân chúng thấy đoàn người ra khỏi thành, đều cảm thấy có chút luyến tiếc.
Đại nhân nhà ta chỉ là ra ngoài giải sầu, qua vài ngày thì trở lại. Ám vệ giải thích.
Nhưng cho dù là như vậy, vẫn là không ngừng có người đưa các loại đồ ăn vào bên trong, tránh cho đại nhân đi giữa đường thì đói bụng, tại thời tiết vừa lạnh lại vừa đang đón năm mới này, cũng không có quán ăn quán trà nào mở cửa để mọi người lót bụng.
Đa tạ đa tạ. Ôn Liễu Niên cơ hồ muốn bị bao phủ trong đống điểm tâm, Quả thật không bỏ xuống được a.
Ám vệ cũng ở một bên ngăn cản, tâm ý của vị đại thẩm này chúng ta xin nhận, thế nhưng ở trong xe ngựa đại nhân cũng không có bếp để nấu, xâu tỏi này của thẩm vẫn là không ăn được a.
Sở Thừa ở phía xa nhìn thấy, sắc mặt âm lãnh trở về phủ Vương gia.
Vị đệ nhất tài tử Đại Sở này, lung lạc nhân tâm ngược lại là có chút cao tay.
Có các sắc điểm tâm chồng ở trong xe, đường xá cũng không vô vị nữa. Mộc Thanh Sơn ngồi ở hắn đối diện lo lắng nói: Đại nhân, đợi lát nữa rồi hãy ăn tiếp.
Bánh cá không tồi. Ôn Liễu Niên cảm khái, So với Vương thành mới mẻ hơn rất nhiều.
Mộc Thanh Sơn: ...
Lúc trước còn lo lắng nhận quá nhiều ăn không hết sẽ hư, hiện tại nhìn qua, hoàn toàn chính là lo xa a.
Đại khái là vì mặt biển đang nổi cuồng phong, cho nên trên đất liền cũng bị ảnh hưởng không ít. Lại đi thêm hai ba ngày, thời tiết càng lúc càng lạnh, Mộc Thanh Sơn bọc hai kiện áo choàng thật dày, vẫn là cảm thấy răng đều đang run cầm cập, cả người đều choáng váng. Bất quá may mắn đã đến thành Thiên Hải, sau khi tìm gian khách điếm, Diệp Cẩn tự tay sắc thuốc cho hắn uống, sau khi cả người đổ mồ hôi cũng thoải mái hơn không ít.
Nơi này nhìn qua ngược lại là an bình hơn thành Đại Côn rất nhiều. Ôn Liễu Niên nằm sấp trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đối diện là một gian tửu lâu, người đến người đi ồn ào náo nhiệt, cách một con phố cũng có thể ngửi được hương thơm của rượu.
Có Thiên Nhai Hải Các cùng Hải Hoa nương, dân chúng trải qua ngày tất nhiên tốt hơn một chút. Diệp Cẩn nói, Bái thiếp đã sai người đưa qua, lát nữa sẽ có hồi âm.
Nếu đối phương không đáp ứng thì sao? Ôn Liễu Niên ngồi trở lại bên cạnh bàn.
Có Thiên Phong ở đây, cũng còn chưa đến mức không đáp ứng, bất quá thái độ tốt hay xấu lại là vấn đề khác. Diệp Cẩn châm trà cho hắn.
Quả thật ngay cả minh chủ võ lâm cũng chưa gặp qua sao? Ôn Liễu Niên nói.
Quy củ môn phái người khác, cho dù là minh chủ cũng không tiện vượt qua. Diệp Cẩn nói, Bằng không khó tránh khỏi sẽ bị nói ỷ thế hiếp người.
Nói cũng đúng. Ôn Liễu Niên nói, Bất quá nhìn bộ dáng dân chúng nơi này, Hải Hoa nương hẳn là cũng không xấu. Cho nên gặp một lần cũng không sao.
Sau giờ cơm chiều, Thiên Nhai Hải Các quả nhiên có hồi âm, các chủ đang bế quan thanh tu, thứ không gặp khách, xin minh chủ bao dung.
Quả nhiên... Thẩm Thiên Phong đau đầu.
Thật sự không thể gặp một lần sao? Ám vệ tận tình khuyên bảo, Đại nhân nhà ta quả thật họ Ôn a, tổ tiên tám đời đều họ Ôn.
Vị cô nương này. Ôn Liễu Niên cũng nói, Không biết khi nào các chủ mới xuất quan?
Ít thì ba ngày, nhiều thì nửa năm. Đối phương trả lời.
Ám vệ rơi lệ đầy mặt, khác biệt có phải quá lớn rồi không.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, Thẩm Thiên Phong vừa định nói chuyện, lại thấy đối phương nhìn vào hai mắt Ôn Liễu Niên, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Triệu Việt bất động thanh sắc chắn trước người hắn.
Thất lễ. Đối phương hồi thần, hơi khom người nói, Đại nhân là...công tử Ôn phủ ở Giang Nam? Trong nhà buôn bán tơ lụa cùng lá trà.
Đúng vậy. Ôn Liễu Niên giật mình, Cô nương biết tại hạ?
Hơi quen mắt mà thôi. Đối phương trả lời, lại nhìn Thẩm Thiên Phong nói, Minh chủ có thể đợi thêm một lát nữa được không? Ta trở về bẩm báo lần nữa, nếu biết là công tử Ôn phủ ở Giang Nam, các chủ hẳn là có thể xuất quan.
Ám vệ há to miệng, nam tử họ Ôn này, quả thật có liên quan đến đại nhân a !
Đợi sau khi đối phương rời đi, tất cả mọi người liền vây quanh Ôn Liễu Niên, thần thái trong mắt lập lòe.
Ôn đại nhân thành thành thật thật nói: Ta không biết gì đâu, lúc trước nghe cũng chưa từng nghe qua.
Chưa nghe qua cũng bình thường, dựa theo tuổi tác Hải Hoa nương, hẳn là có chút giao tình với phụ bối đại nhân. Thẩm Thiên Phong nói.
Nhưng nhà ta không ai là đại hiệp a. Ôn Liễu Niên mê man, thúc thúc bá bá không phải người đọc sách thì cũng là người làm ăn, cũng không nghe ai quen biết người trong giang hồ.
Bộ dáng đại nhân giống ai nhất? Diệp Cẩn hỏi.
Cha ta. Ôn Liễu Niên trả lời, sau đó giật mình nói, Chẳng lẽ là cha ta khi còn trẻ làm ăn... Hồng nhan tri kỷ? Bị nhớ thương nhiều năm như vậy, nếu mẫu thân biết được thì sao.
Tập thể người còn lại trầm mặc, nhìn không ra a.
Ôn lão gia còn có chuyện như vậy... Khụ khụ.
Chung quy đó là Hải Hoa nương a, so với Tả hộ pháp còn bưu hãn hơn ba phần.
Cũng chưa chắc mà. Triệu Việt ôm chặt bả vai hắn, Trước đừng nghĩ lung tung.
Ôn đại nhân đầu ong ong vang.
Một lúc lâu sau, Thiên Nhai Hải Các lại phái người lại đây, nói là các chủ mời Ôn đại nhân qua, đã chuẩn bị xong yến hội.
Còn có yến hội? Ôn Liễu Niên vừa mừng vừa lo.
Không chỉ là yến hội. Vô Ảnh đứng ở bên cửa sổ, vẻ mặt rất là phức tạp.
Đỉnh đầu nhuyễn kiệu cực lớn đang dừng ở trên đường, tám nữ tử mặc bạch y giống như tiên nữ, gió đêm thổi qua làm gợi lên dải lụa bay phất phới đầy trời, từng trận mùi hương nghênh diện thổi tới, khi cánh hoa rơi xuống, mọi người cơ hồ cũng bị huân lảo đảo một cái.
ĐÂY CŨNG QUÁ LONG TRỌNG RỒI A.
Có thể hỏi một câu không, các chủ là quen biết cha ta? Ôn Liễu Niên thật sự nhịn không được hỏi.
Đại nhân đến thì sẽ biết. Đối phương nói, Xin mau chóng xuất phát, bằng không thức ăn sẽ nguội.
Ôn Liễu Niên gật đầu, cùng Triệu Việt một đường ra ngoài, lại bị ngăn lại.
Các chủ nói, chỉ mời một mình đại nhân.
Đây là hộ vệ đại nhân nhà ta, cũng họ Ôn. Ám vệ nhanh chóng nói, Gọi Ôn A Việt.
Họ Ôn cũng không được, các chủ nói, chỉ muốn gặp một mình đại nhân. Đối phương nói, Xin chư vị thứ lỗi.
Triệu Việt khẽ nhíu mày, Ôn Liễu Niên lại nhẹ nhàng kéo tay hắn: Không sao, ta đi trước xem thử.
Đối phương mở cửa phòng: Đại nhân, mời.
Ôn Liễu Niên vỗ vỗ lồng ngực Triệu Việt, xoay người ra cửa.
Triệu Việt dưới chân động một cái, cơ hồ muốn đi theo ra ngoài, lại bị Diệp Cẩn kéo lại: Hải các chủ xem ra rất thích vị cố nhân năm đó, hẳn là cũng sẽ rất thích đại nhân. Bằng không sao có thể nhớ mong nam tử họ Ôn, nhớ mong đến toàn giang hồ đều biết.
Triệu Việt nói: Ta biết.
Nhưng biết, không đại biểu không lo lắng.
Nhìn Ôn Liễu Niên ngồi trên đỉnh nhuyễn kiệu đi xa, Triệu Việt cầm Tế Nguyệt đao, cũng ra khỏi khách điếm.
Hắt xì ! Bên trong kiệu từng trận hương thơm nồng nặc, lại mềm mai, Ôn Liễu Niên ngửa đầu, nhảy mũi suốt cả đường đi, vì thế chờ đến khi tới Thiên Nhai Hải Các, mũi đã đỏ bừng một mảnh.
Đã là môn phái nữ nhi, lại ở bờ biển, nhìn qua tất nhiên ôn nhu tinh xảo hơn rất nhiều. Dọc theo bậc thang trắng đi vào bên trong, khắp nơi đều là đình đài lưu thủy, không giống môn phái giang hồ, mà giống như là thư viện học đường.
Đại nhân chờ một chút, ta đi mời các chủ đến. Tiểu nha đầu bưng lên một bình trà xanh, còn có bánh gạo nếp trắng trắng mềm mềm.
Làm phiền. Ôn Liễu Niên gật đầu. Ăn hai khối điểm tâm lại uống một bình trà, trong không khí còn thoang thoảng hương thơm.
Quả thật là địa phương tốt a... Ôn đại nhân trong lòng tán thưởng, khắp nơi lịch sự tao nhã yên tĩnh, nghĩ đến Hải Hoa nương hẳn cũng là một nữ tử thanh tú xinh đẹp nhàn tĩnh.
Vừa mới nghĩ như vậy, cửa phòng liền bị người đẩy ra, một tràng tiếng cười lanh lảnh: Mau cho ta nhìn một chút, ngươi là nhi tử của tên thư sinh ngốc kia hả ?
Ôn Liễu Niên vội vàng đứng lên: Tại hạ Ôn... Một câu còn chưa nói xong, cả người liền bị ôm vào trong lòng.
Sóng cả mãnh liệt, phi thường mềm.
Các chủ... Ôn đại nhân thanh âm run rẩy, rõ ràng là giật mình.
Đây chính là duyên phận a. Hải Hoa nương tiếp tục cười, sau khi thả người ra thì đánh giá: Cha ngươi hắn khỏe không?
Gia phụ hết thảy đều khỏe mạnh. Ôn Liễu Niên rất vất vả mới ổn định lại.
Nương ngươi nàng còn khiến người ta chán ghét không? Hải Hoa nương lại hỏi.
Ôn Liễu Niên: ...
Mặt mày thật sự là rất giống. Hải Hoa nương nựng mặt hắn một cái, Vừa nhìn liền biết là ương ngạnh.
Các chủ có giao tình với gia phụ? Ôn Liễu Niên dè dặt cẩn thận nói.
Giao tình là có một chút, bất quá về sau trộn lẫn với nương ngươi thì không có. Hải Hoa nương nói.
Ôn Liễu Niên lần nữa cứng họng.
Nhìn bộ dáng hắn ngốc hô hô, Hải Hoa nương lại cười khanh khách: Ta đã nói nam tử trên thế gian này, chỉ có người đọc sách họ Ôn mới khiến người ta thích.
Các chủ -
Gọi các chủ gì chứ. Hải Hoa nương cắt ngang lời hắn, Gọi ta mẹ nuôi.
Ôn đại nhân rất là gian nan.
Không ổn rồi, vừa mới gặp thì bắt gọi mẹ.
Huống hồ nhìn qua, ngươi cũng không phải rất thích mẹ ruột ta...
Nằm trong ổ chăn, Ôn Liễu Niên thở dài nói: Vốn dĩ cho rằng có thể hảo hảo ở nhà, an ổn đón năm mới. Không nghĩ tới một chuyện tiếp một chuyện, một chút cũng không an tĩnh.
Triệu Việt nhẹ nhàng vỗ trên lưng hắn: Ngủ đi.
Chờ sau khi ngươi luyện xong công phu xuất quan, ta nhất định phải xin nghỉ nửa năm. Ôn Liễu Niên dựa vào lồng ngực hắn, Đến lúc đó chúng ta nơi nào cũng không đi, cái gì cũng không làm, mỗi ngày nằm ở trên giường ăn ! Quả thật vô cùng xa hoa lãng phí.
Triệu Việt cười thành tiếng: Được.
Ôn Liễu Niên lại cọ cọ lên trên: Cũng không biết vị Hải Hoa nương kia có hung dữ không.
Người trong giang hồ tính tình đa phần đều có chút kì quái, bất quá dựa theo lời Thẩm minh chủ nói, nàng không giống như là người xấu. Triệu Việt nói, Không thích nam tử, đại khái là vì khi còn trẻ bị ai phụ bạc.
Thế nhưng ngoại trừ nam tử họ Ôn. Ôn Liễu Niên hỏi, Trong chốn giang hồ có vị đại hiệp nào họ Ôn không?
Có. Triệu Việt xoa bóp mũi hắn, trêu chọc nói, Ngươi.
Ôn Liễu Niên khiêm tốn gãi mặt, thật không?
Đừng suy nghĩ nữa, mau ngủ đi. Triệu Việt đè lại góc chăn giúp hắn, Sáng mai còn phải lên đường sớm.
Ôn Liễu Niên chu miệng.
Triệu Việt nâng cằm hắn lên, nhẹ nhàng tới gần chạm một cái.
Đầu giường, ánh nến nhảy lên, vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào.
Ngoài cửa sổ, gió Bắc gào thét, sáng sớm Diệp Cẩn bị lạnh tỉnh, theo bản năng nhích lại gần bên cạnh.
Tỉnh rồi à? Thẩm Thiên Phong hỏi.
Chưa. Diệp Cẩn ngáp một cái.
Bên ngoài đang rơi tuyết, chúng ta xuất phát trễ một chút. Thẩm Thiên Phong nói, Ngủ thêm một lúc đi.
Mùa đông năm nay thật lạnh. Diệp Cẩn than thở.
Thẩm Thiên Phong ôm hắn càng chặt, trong lòng lại có chút không yên, nghe nói vào thời tiết lạnh lẽo Hải Hoa nương sẽ bế quan, ngàn vạn lần đừng đến một chuyến rồi trở về tay không.
Ám vệ cùng Vô Ảnh vẫn như cũ thức dậy rất sớm, sau khi nếm qua điểm tâm thì bắt đầu đánh nhau, náo loạn ầm ầm gà bay chó sủa, Ôn Liễu Niên bưng bát cháo, thường duỗi cổ nhìn ra bên ngoài.
Ăn cơm thì hảo hảo ăn. Triệu Việt quay đầu hắn trở về.
Tối qua có phải là nằm mơ không? Thượng Vân Trạch tách mở một quả trứng gà, lấy lòng đỏ ra cho hắn, Nửa đêm vẫn cứ đá ta.
Ừm. Mộc Thanh Sơn nói, Mơ thấy Hải Hoa nương.
Tay Thượng Vân Trạch dừng một chút, ai cơ ?!
Sư gia mơ thấy cái gì ? Ôn Liễu Niên hiếu kỳ hỏi.
Mơ thấy ta bị bắt đến Thiên Nhai Hải Các, Hải Hoa nương hỏi ta họ gì, ta nói ta họ Ôn. Mộc Thanh Sơn thành thành thật thật nói, Nàng không tin, thì ta đã tỉnh rồi.
Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, mơ còn mượn luôn cả họ người khác.
Dữ không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Dữ. Mộc Thanh Sơn gật đầu.
Ôn Liễu Niên: ...
Đừng lo. Triệu Việt nói, Ta sẽ đi cùng ngươi. Tóm lại ở trên giang hồ không có danh hào, nói mình họ Ôn cũng không có ai phát hiện.
Ôn Liễu Niên gật đầu, vẫn là có chút lo lắng. Ngược lại không phải lo cho mình, mà lo lắng vạn nhất bị Hải Hoa nương phát hiện có người giả mạo, có thể lại có nhiễu loạn mới không.
Kỳ thật họ Triệu cũng không tệ a.
Ôn đại nhân nghiêm túc nghĩ.
Khi xuất phát, tuy rằng không rơi tuyết nữa, nhưng trên đất lại trơn ướt lầy lội, tốc độ xe ngựa cũng bị ảnh hưởng, ám vệ thu hồi vẻ cười đùa dè dặt cẩn thận đánh xe, dọc đường dân chúng thấy đoàn người ra khỏi thành, đều cảm thấy có chút luyến tiếc.
Đại nhân nhà ta chỉ là ra ngoài giải sầu, qua vài ngày thì trở lại. Ám vệ giải thích.
Nhưng cho dù là như vậy, vẫn là không ngừng có người đưa các loại đồ ăn vào bên trong, tránh cho đại nhân đi giữa đường thì đói bụng, tại thời tiết vừa lạnh lại vừa đang đón năm mới này, cũng không có quán ăn quán trà nào mở cửa để mọi người lót bụng.
Đa tạ đa tạ. Ôn Liễu Niên cơ hồ muốn bị bao phủ trong đống điểm tâm, Quả thật không bỏ xuống được a.
Ám vệ cũng ở một bên ngăn cản, tâm ý của vị đại thẩm này chúng ta xin nhận, thế nhưng ở trong xe ngựa đại nhân cũng không có bếp để nấu, xâu tỏi này của thẩm vẫn là không ăn được a.
Sở Thừa ở phía xa nhìn thấy, sắc mặt âm lãnh trở về phủ Vương gia.
Vị đệ nhất tài tử Đại Sở này, lung lạc nhân tâm ngược lại là có chút cao tay.
Có các sắc điểm tâm chồng ở trong xe, đường xá cũng không vô vị nữa. Mộc Thanh Sơn ngồi ở hắn đối diện lo lắng nói: Đại nhân, đợi lát nữa rồi hãy ăn tiếp.
Bánh cá không tồi. Ôn Liễu Niên cảm khái, So với Vương thành mới mẻ hơn rất nhiều.
Mộc Thanh Sơn: ...
Lúc trước còn lo lắng nhận quá nhiều ăn không hết sẽ hư, hiện tại nhìn qua, hoàn toàn chính là lo xa a.
Đại khái là vì mặt biển đang nổi cuồng phong, cho nên trên đất liền cũng bị ảnh hưởng không ít. Lại đi thêm hai ba ngày, thời tiết càng lúc càng lạnh, Mộc Thanh Sơn bọc hai kiện áo choàng thật dày, vẫn là cảm thấy răng đều đang run cầm cập, cả người đều choáng váng. Bất quá may mắn đã đến thành Thiên Hải, sau khi tìm gian khách điếm, Diệp Cẩn tự tay sắc thuốc cho hắn uống, sau khi cả người đổ mồ hôi cũng thoải mái hơn không ít.
Nơi này nhìn qua ngược lại là an bình hơn thành Đại Côn rất nhiều. Ôn Liễu Niên nằm sấp trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đối diện là một gian tửu lâu, người đến người đi ồn ào náo nhiệt, cách một con phố cũng có thể ngửi được hương thơm của rượu.
Có Thiên Nhai Hải Các cùng Hải Hoa nương, dân chúng trải qua ngày tất nhiên tốt hơn một chút. Diệp Cẩn nói, Bái thiếp đã sai người đưa qua, lát nữa sẽ có hồi âm.
Nếu đối phương không đáp ứng thì sao? Ôn Liễu Niên ngồi trở lại bên cạnh bàn.
Có Thiên Phong ở đây, cũng còn chưa đến mức không đáp ứng, bất quá thái độ tốt hay xấu lại là vấn đề khác. Diệp Cẩn châm trà cho hắn.
Quả thật ngay cả minh chủ võ lâm cũng chưa gặp qua sao? Ôn Liễu Niên nói.
Quy củ môn phái người khác, cho dù là minh chủ cũng không tiện vượt qua. Diệp Cẩn nói, Bằng không khó tránh khỏi sẽ bị nói ỷ thế hiếp người.
Nói cũng đúng. Ôn Liễu Niên nói, Bất quá nhìn bộ dáng dân chúng nơi này, Hải Hoa nương hẳn là cũng không xấu. Cho nên gặp một lần cũng không sao.
Sau giờ cơm chiều, Thiên Nhai Hải Các quả nhiên có hồi âm, các chủ đang bế quan thanh tu, thứ không gặp khách, xin minh chủ bao dung.
Quả nhiên... Thẩm Thiên Phong đau đầu.
Thật sự không thể gặp một lần sao? Ám vệ tận tình khuyên bảo, Đại nhân nhà ta quả thật họ Ôn a, tổ tiên tám đời đều họ Ôn.
Vị cô nương này. Ôn Liễu Niên cũng nói, Không biết khi nào các chủ mới xuất quan?
Ít thì ba ngày, nhiều thì nửa năm. Đối phương trả lời.
Ám vệ rơi lệ đầy mặt, khác biệt có phải quá lớn rồi không.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, Thẩm Thiên Phong vừa định nói chuyện, lại thấy đối phương nhìn vào hai mắt Ôn Liễu Niên, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Triệu Việt bất động thanh sắc chắn trước người hắn.
Thất lễ. Đối phương hồi thần, hơi khom người nói, Đại nhân là...công tử Ôn phủ ở Giang Nam? Trong nhà buôn bán tơ lụa cùng lá trà.
Đúng vậy. Ôn Liễu Niên giật mình, Cô nương biết tại hạ?
Hơi quen mắt mà thôi. Đối phương trả lời, lại nhìn Thẩm Thiên Phong nói, Minh chủ có thể đợi thêm một lát nữa được không? Ta trở về bẩm báo lần nữa, nếu biết là công tử Ôn phủ ở Giang Nam, các chủ hẳn là có thể xuất quan.
Ám vệ há to miệng, nam tử họ Ôn này, quả thật có liên quan đến đại nhân a !
Đợi sau khi đối phương rời đi, tất cả mọi người liền vây quanh Ôn Liễu Niên, thần thái trong mắt lập lòe.
Ôn đại nhân thành thành thật thật nói: Ta không biết gì đâu, lúc trước nghe cũng chưa từng nghe qua.
Chưa nghe qua cũng bình thường, dựa theo tuổi tác Hải Hoa nương, hẳn là có chút giao tình với phụ bối đại nhân. Thẩm Thiên Phong nói.
Nhưng nhà ta không ai là đại hiệp a. Ôn Liễu Niên mê man, thúc thúc bá bá không phải người đọc sách thì cũng là người làm ăn, cũng không nghe ai quen biết người trong giang hồ.
Bộ dáng đại nhân giống ai nhất? Diệp Cẩn hỏi.
Cha ta. Ôn Liễu Niên trả lời, sau đó giật mình nói, Chẳng lẽ là cha ta khi còn trẻ làm ăn... Hồng nhan tri kỷ? Bị nhớ thương nhiều năm như vậy, nếu mẫu thân biết được thì sao.
Tập thể người còn lại trầm mặc, nhìn không ra a.
Ôn lão gia còn có chuyện như vậy... Khụ khụ.
Chung quy đó là Hải Hoa nương a, so với Tả hộ pháp còn bưu hãn hơn ba phần.
Cũng chưa chắc mà. Triệu Việt ôm chặt bả vai hắn, Trước đừng nghĩ lung tung.
Ôn đại nhân đầu ong ong vang.
Một lúc lâu sau, Thiên Nhai Hải Các lại phái người lại đây, nói là các chủ mời Ôn đại nhân qua, đã chuẩn bị xong yến hội.
Còn có yến hội? Ôn Liễu Niên vừa mừng vừa lo.
Không chỉ là yến hội. Vô Ảnh đứng ở bên cửa sổ, vẻ mặt rất là phức tạp.
Đỉnh đầu nhuyễn kiệu cực lớn đang dừng ở trên đường, tám nữ tử mặc bạch y giống như tiên nữ, gió đêm thổi qua làm gợi lên dải lụa bay phất phới đầy trời, từng trận mùi hương nghênh diện thổi tới, khi cánh hoa rơi xuống, mọi người cơ hồ cũng bị huân lảo đảo một cái.
ĐÂY CŨNG QUÁ LONG TRỌNG RỒI A.
Có thể hỏi một câu không, các chủ là quen biết cha ta? Ôn Liễu Niên thật sự nhịn không được hỏi.
Đại nhân đến thì sẽ biết. Đối phương nói, Xin mau chóng xuất phát, bằng không thức ăn sẽ nguội.
Ôn Liễu Niên gật đầu, cùng Triệu Việt một đường ra ngoài, lại bị ngăn lại.
Các chủ nói, chỉ mời một mình đại nhân.
Đây là hộ vệ đại nhân nhà ta, cũng họ Ôn. Ám vệ nhanh chóng nói, Gọi Ôn A Việt.
Họ Ôn cũng không được, các chủ nói, chỉ muốn gặp một mình đại nhân. Đối phương nói, Xin chư vị thứ lỗi.
Triệu Việt khẽ nhíu mày, Ôn Liễu Niên lại nhẹ nhàng kéo tay hắn: Không sao, ta đi trước xem thử.
Đối phương mở cửa phòng: Đại nhân, mời.
Ôn Liễu Niên vỗ vỗ lồng ngực Triệu Việt, xoay người ra cửa.
Triệu Việt dưới chân động một cái, cơ hồ muốn đi theo ra ngoài, lại bị Diệp Cẩn kéo lại: Hải các chủ xem ra rất thích vị cố nhân năm đó, hẳn là cũng sẽ rất thích đại nhân. Bằng không sao có thể nhớ mong nam tử họ Ôn, nhớ mong đến toàn giang hồ đều biết.
Triệu Việt nói: Ta biết.
Nhưng biết, không đại biểu không lo lắng.
Nhìn Ôn Liễu Niên ngồi trên đỉnh nhuyễn kiệu đi xa, Triệu Việt cầm Tế Nguyệt đao, cũng ra khỏi khách điếm.
Hắt xì ! Bên trong kiệu từng trận hương thơm nồng nặc, lại mềm mai, Ôn Liễu Niên ngửa đầu, nhảy mũi suốt cả đường đi, vì thế chờ đến khi tới Thiên Nhai Hải Các, mũi đã đỏ bừng một mảnh.
Đã là môn phái nữ nhi, lại ở bờ biển, nhìn qua tất nhiên ôn nhu tinh xảo hơn rất nhiều. Dọc theo bậc thang trắng đi vào bên trong, khắp nơi đều là đình đài lưu thủy, không giống môn phái giang hồ, mà giống như là thư viện học đường.
Đại nhân chờ một chút, ta đi mời các chủ đến. Tiểu nha đầu bưng lên một bình trà xanh, còn có bánh gạo nếp trắng trắng mềm mềm.
Làm phiền. Ôn Liễu Niên gật đầu. Ăn hai khối điểm tâm lại uống một bình trà, trong không khí còn thoang thoảng hương thơm.
Quả thật là địa phương tốt a... Ôn đại nhân trong lòng tán thưởng, khắp nơi lịch sự tao nhã yên tĩnh, nghĩ đến Hải Hoa nương hẳn cũng là một nữ tử thanh tú xinh đẹp nhàn tĩnh.
Vừa mới nghĩ như vậy, cửa phòng liền bị người đẩy ra, một tràng tiếng cười lanh lảnh: Mau cho ta nhìn một chút, ngươi là nhi tử của tên thư sinh ngốc kia hả ?
Ôn Liễu Niên vội vàng đứng lên: Tại hạ Ôn... Một câu còn chưa nói xong, cả người liền bị ôm vào trong lòng.
Sóng cả mãnh liệt, phi thường mềm.
Các chủ... Ôn đại nhân thanh âm run rẩy, rõ ràng là giật mình.
Đây chính là duyên phận a. Hải Hoa nương tiếp tục cười, sau khi thả người ra thì đánh giá: Cha ngươi hắn khỏe không?
Gia phụ hết thảy đều khỏe mạnh. Ôn Liễu Niên rất vất vả mới ổn định lại.
Nương ngươi nàng còn khiến người ta chán ghét không? Hải Hoa nương lại hỏi.
Ôn Liễu Niên: ...
Mặt mày thật sự là rất giống. Hải Hoa nương nựng mặt hắn một cái, Vừa nhìn liền biết là ương ngạnh.
Các chủ có giao tình với gia phụ? Ôn Liễu Niên dè dặt cẩn thận nói.
Giao tình là có một chút, bất quá về sau trộn lẫn với nương ngươi thì không có. Hải Hoa nương nói.
Ôn Liễu Niên lần nữa cứng họng.
Nhìn bộ dáng hắn ngốc hô hô, Hải Hoa nương lại cười khanh khách: Ta đã nói nam tử trên thế gian này, chỉ có người đọc sách họ Ôn mới khiến người ta thích.
Các chủ -
Gọi các chủ gì chứ. Hải Hoa nương cắt ngang lời hắn, Gọi ta mẹ nuôi.
Ôn đại nhân rất là gian nan.
Không ổn rồi, vừa mới gặp thì bắt gọi mẹ.
Huống hồ nhìn qua, ngươi cũng không phải rất thích mẹ ruột ta...
/195
|