Đoạn Bạch Nguyệt chiếm cứ Đông Hải đã lâu, Sở quân đối với chuyện này tất nhiên không có khả năng một chút cũng không đề phòng. Nhưng trước khi Sở Uyên và Thẩm Thiên Phàm dẫn đại quân đến, Sở Hằng cũng không nguyện hao tổn binh lực đến chống lại, bởi vậy tuy nói cũng xuất binh, nhưng tinh thần đánh chiến cực kỳ sa sút, công không vào thành thì thôi đi, mỗi ngày chỉ là ở bên ngoài người rống ngựa hí kêu to một phen, rồi qua loa thu binh, sợ sẽ đánh nhau thật, phó tướng đều là tâm phúc phụ tử Sở thị, tất nhiên cũng biết nên phối hợp như thế nào, mới có thể đem cảnh này diễn tốt nhất. Trong khoảng thời gian ngắn khắp Đông Hải nhìn như rối loạn, hai bên cơ hồ lại không có thương vong.
Rõ ràng cái gì cũng không làm, ngày ngày còn có thể viết đa dạng như vậy, coi như là không dễ dàng. Ôn Liễu Niên cầm chiến báo trong tay ném sang một bên.
Hoàng thượng và Thiên Phàm ước chừng còn phải chờ một trận nữa mới có thể đến. Thẩm Thiên Phong nói, Hiện tại chuyện trọng yếu nhất, là kéo dài thời gian.
May mà có Tây Nam vương a. Ôn Liễu Niên cảm khái.
Diệp Cẩn thẳng sống lưng ôm mèo, thập phần bình tĩnh.
Ôn đại nhân biết sai sửa lại cho đúng: Ta chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, kỳ thật nghĩ kĩ lại, Tây Nam vương cũng không phải rất trọng yếu.
Thẩm Thiên Phong: ...
Đại nhân ! Ám vệ ở bên ngoài nói, Thượng bảo chủ viết một phong thư gửi đến đây.
Thư? Ôn Liễu Niên buồn bực, lúc trước còn nghĩ sao còn chưa thấy trở về, hiện tại xem ra là bị trì hoãn ?
Nhìn xi dán hẳn là có việc gấp. Ám vệ đưa cho Ôn Liễu Niên.
Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn cũng cùng nhau tiến lên xem.
Lại là đảo Bối Sa? Ôn Liễu Niên nhíu mày.
Khốn kiếp ! Diệp Cẩn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hung hăng mắng một câu.
Biết hắn trước giờ thích tiểu hài tử, cũng không nỡ nhìn tiểu hài tử chịu khổ, Thẩm Thiên Phong ôm chầm bả vai hắn, nhẹ nhàng an ủi vỗ vỗ.
Thượng bảo chủ nói sẽ cùng sư gia lưu lại đảo Hải Hoa, có lẽ có thể tìm được manh mối khác. Ôn Liễu Niên nói, Tạm thời không trở lại.
Cũng được. Thẩm Thiên Phong nói, Tử Hoa thẩm thẩm ở Đông Hải rất có thế lực, có nàng ra tay giúp đỡ, đối với chúng ta hẳn là có lợi.
Vậy bây giờ phải làm sao đây? Diệp Cẩn hỏi, Nếu là cái gì cũng không làm, chỉ sợ sẽ có thêm nhiều hài tử bị hại.
Xử lý chuyện này cũng không khó. Ôn Liễu Niên nói, Hài tử sở dĩ sẽ bị bắt cóc, một là cha mẹ bị lừa, tưởng rằng là muốn đưa con mình đi học nghề kiếm ăn, hai là bị người lái buôn bắt cóc, dự tính khả năng đầu tiên lớn hơn một chút.
Đại nhân có suy nghĩ gì? Thẩm Thiên Phong hỏi.
Chỉ cần để vài ngư dân kia biết, giữ kĩ hài tử ở bên cạnh, so với đưa đến bên ngoài càng có tiền đồ hơn, tất nhiên có thể ngăn chặn tình huống này lại hơn một nửa. Ôn Liễu Niên nói, Chung quy nếu không phải bất đắc dĩ, cũng không ai nguyện ý tách ra khỏi cốt nhục của mình.
Cho nên? Diệp Cẩn dò xét.
Chuyện này phải nhờ cốc chủ ra mặt. Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, chung quy có thân phận Vương gia ở đây, nói chuyện làm việc tiện hơn rất nhiều.
Vì thế vào buổi tối, Diệp Cẩn liền cùng Thẩm Thiên Phong cùng nhau đến phủ Vương gia.
Muốn tổ kiến một đội hải quân? Sở Hằng nghe vậy khó hiểu.
Không phải hiện tại muốn lên chiến trường, mà là làm chuẩn bị ngày sau tăng mạnh biên phòng hải cảnh. Diệp Cẩn nói, Sư phụ Triệu đại đương gia chính là kỳ nhân ở Đông Hải, thủy tính cực kỳ cao. Hoàng thượng sau khi biết được việc này, thì động ý niệm muốn tổ kiến một đội quân dưới nước.
Thì ra là như vậy. Sở Hằng gật đầu.
Muốn luyện công phu dưới nước, tất nhiên là tuổi tác càng nhỏ càng tốt. Diệp Cẩn nói, Ôn đại nhân đã nghĩ xong bảng cáo thị, nếu Vương gia cảm thấy không có vấn đề gì, ta liền hạ lệnh đưa đến các châu huyện ở Đông Hải.
Gấp như thế? Sở Hằng nhíu mày, Hiện giờ chiến sự chưa dừng, cần phải đem chuyện này áp lại về sau lại bàn?
Có Vương gia tác chiến với Tây Nam vương, đội quân phái đi huấn luyện dưới nước này, giao cho Ôn đại nhân là được. Diệp Cẩn nói, Hai bên không ai chậm trễ.
Tiểu vương gia đã có bố trí, vậy bổn vương tất nhiên toàn lực phối hợp. Sở Hằng rất thức thời - Đại quân Sở quốc sắp đến, chỗ này cũng không ai dám trêu chọc Diệp Cẩn.
Vài ngày sau, một bảng cáo thị ra roi thúc ngựa được đưa đến các nơi ở Đông Hải. Trong khoảng thời gian ngắn mỗi người đều đang nói, Ôn đại nhân qua một đoạn thời gian nữa muốn chiêu binh, giúp Hoàng thượng tổ kiến một đội thuỷ quân, chỉ lấy tiểu oa nhi từ sáu bảy tuổi đến mười mấy tuổi, sư phụ còn là lão thần tiên trong Đông Hải. Một khi được chọn, người nhà không chỉ có thể được ăn ngon, triều đình còn sẽ có phong thưởng, đây chính là chuyện tốt.
Thật sự có thể ngăn chặn lại hả? Diệp Cẩn hỏi.
Cho dù không thể chắc chắn mười phần, ít nhất cũng có tác dụng tám phần. Ôn Liễu Niên nói, Về phần vài oa nhi bị bắt cóc, cũng chỉ có thể ngóng trông đại quân mau đến, sớm ngày giải cứu ra khỏi nhà giam.
Trong băng thất trên đảo Lạc Anh, Triệu Việt nhắm mắt ngồi, xung quanh tùy thời phủ đầy băng tuyết, trong lòng lại giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, chân khí ngưng kết thật lâu trước ngực, mang đến từng trận độn đau.
Vân Đoạn Hồn đứng ở bên cạnh hắn, nói: Đừng cưỡng cầu.
Triệu Việt điều tức một lát, chậm rãi mở to mắt: Sư phụ.
Hồng Liễu đao pháp dĩ nhiên luyện đến tầng thứ chín, một cửa cuối cùng lại chậm chạp không có biện pháp đột phá, mỗi khi đến thời khắc trọng yếu, đều cảm thấy chân khí tích tụ trong lòng, một chút cũng không thể động đậy, mỗi lần đều là mồ hôi đầm đìa mới bừng tỉnh.
Lúc trước khi dạy ngươi, ta đã nói qua bộ đao pháp này bảy phần dựa vào cố gắng, ba phần dựa vào thiên mệnh. Vân Đoạn Hồn nói, Trong giang hồ người có thể luyện đến cảnh giới như vậy dĩ nhiên rất ít, đừng quá chấp niệm.
Triệu Việt gật đầu: Đồ nhi biết.
Chiến sự ở Đông Hải đã nổi lên, nghĩ đến trong lòng ngươi cũng là nóng như lửa đốt mới đúng. Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai hắn, Trở về đi.
Bây giờ sao? Triệu Việt hơi giật mình.
Một tầng cuối cùng Hồng Liễu đao pháp, nếu là có duyên, luyện thành chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng nếu chấp niệm như thế, chỉ sợ mười năm tám năm cũng không nhất định có thể thành. Vân Đoạn Hồn nói, Dựa theo công phu bây giờ của ngươi, dĩ nhiên có thể bài thượng danh hào Võ Lâm Trung Nguyên, hiện giờ chiến loạn Đông Hải nổi lửa khắp nơi, chính là lúc Tiểu Liễu tử cần ngươi nhất, vẫn là tạm thời xuất quan thì tốt hơn, chờ sau khi tương lai mọi chuyện đều gió yên sóng lặng, nếu ngươi muốn trở về tiếp tục luyện công cũng có thể.
Đa tạ sư phụ. Triệu Việt vui sướng.
Đây là thư Thượng bảo chủ viết gửi đến. Vân Đoạn Hồn nói, Lúc này hắn đang ở trên đảo Hải Hoa, ngươi đến gặp hắn trước, rồi bàn bạc chuyện phía sau.
Triệu Việt gật đầu: Dạ.
Từ nay về sau nếu còn có chuyện gì, cứ việc viết thư đến là được. Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai hắn, Tuy nói hơn hai mươi năm nay chịu chút khổ sở, nhưng vẫn là trải nghiệm được không ít chuyện, tương lai tất nhiên sẽ càng ngày càng tốt.
Triệu Việt cười cười: Đợi sau khi chiến sự chấm dứt, ta lại mang theo Tiểu Liễu tử cùng nhau trở về, giáp mặt bái tạ sư phụ.
Qua ba ngày, thương thuyền đi ngang qua đảo Lạc Anh, sau khi Triệu Việt cáo biệt với mọi người, thì xuôi Nam đến tìm Thượng Vân Trạch. Ôn Liễu Niên thì là ngày ngày chờ ở trong tòa nhà, cửa lớn không ra cửa nhỏ cũng không bước, vắt óc tìm mưu kế viết hịch văn, câu chữ càng ngày càng dài, từ ngữ trau chuốt cũng càng lúc càng hoa lệ, nói có sách, mách có chứng văn chương phi phàm, Sở Thừa thường xuyên đứng ở trên tường thành đọc, quân sĩ phía dưới cũng không biết hắn đang nói cái gì. Từng đợt tín sử thi nhau đưa tới, phía trên đầy chi, hồ, giả, dã, Sở Thừa vừa nhìn hai ba câu thì bắt đầu nhức não, liền để sang một bên không để ý. Ôn Liễu Niên sau khi biết được lập tức tự mình chạy đến phủ Vương gia, lải nhải nói chỉnh chỉnh nửa canh giờ, giọng điệu có chút oán giận, từ ngữ tuôn trào, cuối cùng đừng nói là Sở Hằng, ngay cả hạ nhân rót nước cũng có chút choáng đầu hoa mắt. Đợi vất vả lắm mới tiễn người đi, Sở Hằng lập tức tự mình viết một phong đưa đến tiền tuyến, mắng Sở Thừa đến cẩu huyết phun đầu - Kêu ngươi đọc thì ngươi hảo hảo đọc đi, đừng vô duyên vô cớ mang phiền toái về nhà !
Sở Thừa cơ hồ nổi đóa, phái người lao lực thiên tân vạn khổ, mới đem một xấp dày cộm kia tìm trở về.
Dân chúng ở Đông Hải trong lòng vốn còn tại run sợ, thậm chí đã làm tốt chuẩn bị xa xứ, không dự đoán được trận này cư nhiên không có đánh nhau cũng không có thuốc nổ, mỗi ngày chỉ thấy hai bên chửi nhau, chửi xong thì thu binh, trong lúc nhất thời trong lòng vừa sợ vừa nghi, đều đang suy đoán là sao thế này. Lời đồn bay lả tả, bất quá có một cái ngược lại là truyền lưu rộng nhất, độ tin cậy cũng cao nhất - Đó chính là Tây Nam vương không hề muốn muốn mưu triều soán vị, chỉ muốn mở rộng lãnh thổ, muốn đem một vùng phía nam làm của riêng. Sở dĩ chiến sự vẫn kéo dài, chỉ là muốn tìm thời cơ, có thể giáp mặt hòa đàm với đương kim thiên tử.
Thật sự như thế? Sở Thừa nhíu mày hỏi.
Không ai nói chính xác. Sở Hằng chậm rãi thổi bọt trong bôi, Bất quá như vậy cũng tốt, Sở Uyên có thể xem như chui đầu vô lưới.
Có cần thử mượn sức Tây Nam vương không? Sở Thừa lại hỏi.
Thời cơ chưa tới. Sở Hằng ngữ điệu không nhanh không chậm, Tạm thời đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Bên trong Ôn phủ, Diệp Cẩn sau khi đắp chăn cho Thẩm Thiên Phong, liền vọt tới trong phòng Ôn Liễu Niên - Hoàn toàn không muốn ngủ.
Cốc chủ. Ôn đại nhân vừa tính toán nghỉ ngơi, thấy hắn vội vã vào cửa, lập tức bị hoảng sợ, vội vàng từ trên giường ngồi dậy hỏi, Xảy ra chuyện gì à?
Không có chuyện gì. Diệp Cẩn khoát tay.
Ôn Liễu Niên: ...
Vậy thì sao lại đến đây?
Năm con Hồng giáp lang xếp thành một hàng, ấp a ấp úng dọc theo bàn chân trèo lên, tập thể nhìn Diệp Cẩn lắc xúc tu.
Muốn ăn sâu.
Diệp Cẩn chiếu lệ mở nắp đổ thịt vụn lên bàn, sau đó ngồi bên giường Ôn Liễu Niên, ánh mắt dị thường lấp lóe.
Cốc chủ? Ôn Liễu Niên kinh nghi, ngàn vạn lần đừng nói là trúng tà a, đây là ánh mắt gì.
Có một chuyện muốn nhờ. Diệp Cẩn đi thẳng vào vấn đề.
Chuyện gì? Ôn Liễu Niên hỏi.
Diệp Cẩn châm chước câu chữ một chút, sau đó nói: Hồi trước, có một tên phiên vương ở biên cương, làm người phi thường phi thường dâm đãng.
Ôn Liễu Niên: ...
Thế nhưng có người cố tình không tin. Diệp Cẩn oán giận, Phải làm sao mới có thể khiến người này tin, tên phiên vương ở biên cương kia thật sự là một tên dâm tặc, từ đó đáp ứng để ta thiến hắn?
Ôn đại nhân cảm thấy dưới thân tê rần.
Đại nhân là đệ nhất tài tử Đại Sở ta, tất nhiên sẽ có biện pháp. Diệp Cẩn mắt lóng lánh.
Chuyện này... Tây Nam vương cũng không dâm đãng a. Ôn đại nhân gian nan nói.
Toàn Sở quốc cũng không ai hạ lưu hơn hắn được ! Diệp Cẩn nghe vậy lập tức giận, giận xong mới cảm thấy tựa hồ có chút không đúng, giống như bại lộ cái gì rồi, vì thế điều chỉnh lại cảm xúc nói, Cũng không nhất định chính là hắn, còn có thể là Đan Đông vương.
Ôn Liễu Niên giật giật khóe miệng: Đan Đông vương cũng sắp tám mươi.
Hoặc là Mộ Hàn Dạ? Diệp Cẩn siêng năng nêu ví dụ.
Mặc dù là nghĩ biện pháp, cũng là phải xem người đó thế nào, 'có người' trong miệng cốc chủ rốt cuộc là ai? Ôn Liễu Niên nói, Cho dù không thể nói ra danh tự, cũng phải nói tính cách.
Tính cách? Diệp Cẩn nghĩ nghĩ, Bị không ít người lừa gạt, cho nên không thể tin được người bên ngoài, làm việc cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, đi một bước nhìn ba bước.
Làm nghề gì? Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Diệp Cẩn tiện miệng đáp: Bán bánh quẩy.
Ôn Liễu Niên: ...
Có biện pháp không? Diệp Cẩn hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu: Không quá rõ ràng.
Thôi thôi, để ta trực tiếp thiến hắn. Diệp Cẩn xoay người bước ra ngoài.
Cốc chủ ! Ôn Liễu Niên gọi người lại, Mọi chuyện phải lấy chiến sự làm trọng.
Diệp Cẩn dừng bước, lập tức quay đầu nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên mất tự nhiên ho khan hai tiếng, sau đó nói: Tây Nam vương làm người như thế nào, trong lòng Hoàng thượng tự có quyết định.
Diệp Cẩn: ...
Diệp Cẩn: ...
Diệp Cẩn: ...
Lại qua nửa canh giờ, khi Thẩm Thiên Phong tìm đến là lúc, Diệp Cẩn đang chen ở trên giường Ôn Liễu Niên, tỉ mỉ cân nhắc đưa ra từng tội trạng của Tây Nam vương.
Ừm ừm. Ôn đại nhân chóng mặt ngáp một cái, chỉ biết liều mạng gật đầu, Nghe qua quả thật cực kỳ dâm đãng.
Rốt cuộc có cái gì tốt chứ. Diệp Cẩn đấm tường.
Thẩm Thiên Phong đứng ở cửa rất đau đầu.
Lúc trước khi mình muốn thành thân, Hoàng thượng cũng giống như vậy không chịu thả người. Không nghĩ tới tình huống bây giờ đảo lại, chẳng những không có bất cứ cải thiện nào, ngược lại còn nghiêm trọng hơn một chút.
Nếu là để Hoàng thượng biết, cũng không biết là nên vui hay nên buồn.
Đại quân triều đình một đường xuôi Nam, rốt cuộc đến thành Phúc Tuyền, cũng là cách rất gần đóng quân trọng địa ở thành Đại côn. Đêm nay vừa mới dàn xếp xong, thì nhận được thông truyền của thị vệ, nói Tiểu vương gia và Thẩm minh chủ đến.
Mau tuyên. Sở Uyên kinh hỉ.
Sao sắc mặt lại khó coi thế? Diệp Cẩn vừa thấy hắn liền nhíu mày.
Vài ngày trước nhiễm chút phong hàn, bất quá bây giờ đỡ rồi. Sở Uyên nói, Đừng lo lắng.
Diệp Cẩn ngồi ở bên cạnh bàn, kéo cổ tay hắn qua thử mạch, sau đó nói: Trong cơ thể quá nóng, ngày mai ta bốc vài thang thuốc điều trị cho ngươi.
Được. Sở Uyên cười cười, Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi.
Diệp Cẩn lắc đầu: Vất vả là Ôn đại nhân, quan viên Đông Hải tham ô thành thói quen, dân chúng bị tổn hại giận mà không dám nói gì, lần này đều nói thấy Ôn đại nhân, mới biết được cái gì gọi là mệnh quan triều đình.
Phụ tử Sở Hằng có thể chiếm cứ như thế, cũng là triều đình dưỡng hổ di họa(*), một bước sai từng bước sai. Sở Uyên thở dài, Đợi sau khi chuyện này kết thúc, đương nhiên sẽ hảo hảo bồi thường cho dân chúng.
(*) Dưỡng hổ di họa:
(Nghĩa đen) Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau.
(Nghĩa bóng) Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.
Mùa xuân thi đình sao rồi? Diệp Cẩn hỏi.
Tìm không được Ôn ái khanh thứ hai, nhưng cũng không hề ít tài tử. Sở Uyên nói, Lúc trước dựng học đường, hiện tại có thể xem như có hiệu quả.
Vậy là tốt rồi. Diệp Cẩn nói, Thiên Phong và Thiên Phàm ở bên ngoài, hiện tại cũng đã trễ, ta kêu bọn họ về trước, có chuyện gì sáng mai rồi nói.
Sở Uyên gật đầu: Ngụ ở cách vách, thế nào?
Diệp Cẩn nghĩ nghĩ, nói: Đêm nay ta ở lại đây.
Vì sao? Sở Uyên ngoài ý muốn.
Không đáp ứng?! Diệp Cẩn chống nạnh.
Tất nhiên là... Đáp ứng. Sở Uyên kinh nghi chưa định.
Nhưng Diệp cốc chủ hiển nhiên sẽ không quan tâm hắn là cao hứng hay là kinh nghi, sau khi rửa mặt xong thì khoanh chân ngồi ở trên giường, nghiêm túc nhìn ca mình.
Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta à? Sở Uyên hỏi.
Ừm. Diệp Cẩn đi thẳng vào vấn đề, Ngươi tính toán khi nào thành thân?
Sở Uyên: ...
Đừng hòng chiếu lệ cho qua. Diệp Cẩn nói, Nhất định phải nói !
Sở Uyên lắc đầu: Ta không tính toán thành thân.
Không tính toán thành thân? Diệp Cẩn mở to hai mắt, Vậy ngôi vị hoàng đế thì sao?
Dưới gối Vương thúc có con nối dõi, cũng là huyết mạch Sở thị chính thống. Sở Uyên nói.
Một khi đã như vậy, vì sao lúc trước phải tranh? Diệp Cẩn hỏi.
Hoặc là làm Hoàng thượng, hoặc là chết. Sở Uyên cười cười, Ta muốn sống, cho nên nhất định thắng.
Diệp Cẩn: ...
Ngủ đi. Sở Uyên vỗ vỗ hắn, Ngươi muốn trẫm làm bất cứ chuyện gì cũng được, nhưng ngoại trừ việc thành thân.
Diệp Cẩn trong lòng thở dài, thò tay xoa ấn huyệt thái dương cho hắn. Bốn phía dần dần an tĩnh lại, Sở Uyên vốn dĩ đang muốn ngủ, đột nhiên lại hỏi: Đoạn Bạch Nguyệt gần đây thế nào?
Rất tốt. Diệp Cẩn mặt không đổi sắc, Mở ba cái thanh lâu, cưới hơn mười tiểu thiếp, hàng đêm trầm mê tửu sắc, béo có thể có mấy chục cân, cằm ba ngấn mỡ, còn bởi vì túng dục quá độ cho nên bị hói đầu. Nói xong lại bổ sung chi tiết, Hói ở giữa. Vừa nghe liền phi thường đáng tin.
Sở Uyên nghi hoặc nhíu mày.
Ngủ ! Diệp Cẩn hung hãn, Không được nói nữa !
Vì thế đương kim thiên tử liền mang theo nồng đậm khó hiểu, đi vào giấc ngủ.
Diệp Cẩn dè dặt cẩn thận đắp chăn cho hắn, nằm ở một bên tiếp tục suy nghĩ lung tung, mãi cho đến trời sáng mới mơ màng ngủ.
Sở Uyên ngủ trước giờ rất nông, bất cứ một tia gió thổi cỏ lay đều sẽ bừng tỉnh, hành quân đánh nhau thì càng là như thế. Sáng sớm ngày hôm sau Tứ Hỉ vừa mới đi lên thang lầu, Sở Uyên đã kéo mở cửa phòng, làm thủ thế im bặt.
Diệp Cẩn ôm chăn, ngủ đến đầy mặt thơm ngọt.
Hoàng thượng. Tứ Hỉ hạ giọng nói, Có khách đến.
Sở Uyên khẽ nhíu mày, sau khi suy tư một lát, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, đến một chỗ khách phòng khác.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào trong phòng, Đoạn Bạch Nguyệt đang tùy tay thưởng thức chén rượu trên bàn, khóe miệng khẽ cong lên, nghe được động tĩnh cửa phòng, ý cười càng sâu thêm ba phần.
Trên mặt Sở Uyên lại không có quá nhiều biểu tình.
Đã lâu không gặp, ngươi khỏe không. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Rất khỏe. Sở Uyên đáp, lại nói, Dựa theo ước định giữa ngươi và ta, Tây Nam vương tựa hồ không nên tự tiện đến đây.
Vốn cũng không muốn. Đoạn Bạch Nguyệt nhún vai, Chỉ là Diệp cốc chủ đã đến rồi, nếu bổn vương không theo đến, còn không biết sẽ bị hắn nói thành cái dạng gì.
Ngươi ức hiếp Tiểu Cẩn? Sở Uyên lập tức nhíu mày.
Ta còn có thể ức hiếp hắn? Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu, Chuyện khác không nói, chỉ nói đến chuyện chỉ vì ba con Hồng giáp lang kia, suýt nữa lật tung Tây Nam lên một lần, còn chưa bao giờ hao tài tốn của qua như thế.
Sở Uyên kéo ghế dựa ra ngồi đối diện hắn.
Diệp cốc chủ nói ta thế nào? Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên nói: Nói ngươi bị hói đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt: ...
Sở Uyên tiếp tục nói: Hói ở giữa.
Đoạn Bạch Nguyệt: ...
Nói chính sự. Sở Uyên nói, Về cuộc chiến lần này Đông Hải, ngươi thấy thế nào?
Thật sự không tiếp tục nói Diệp cốc chủ? Đoạn Bạch Nguyệt nói, Lúc trước hắn không biết từ nơi nào tìm đến một đội vũ cơ, giả danh là Ôn đại nhân muốn đưa cho ta.
Sở Uyên: ...
Ngoại trừ chuyện đó ra, bà mối tới cửa cầu hôn cơ hồ chưa từng dừng lại. Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói, Bức họa tích cóp có thể lên tới hai ba mươi bức.
Sở Uyên: ...
Thấy hắn nửa buổi không nói lời nào, Đoạn Bạch Nguyệt vừa định để sát vào, lại bị Sở Uyên đẩy ra một phen, cắn răng nói: Trẫm với ngươi cũng không có quan hệ !
Thật sao? Đoạn Bạch Nguyệt nhướn mày, thuận tiện vuốt nhẹ môi dưới mình một cái.
Sở Uyên lạnh lùng nói: Nếu lần này Đoạn vương không phải đến đàm luận chiến sự Đông Hải, hiện tại có thể rời đi.
Thấy hắn vẫn như trước hơi tức giận, Đoạn Bạch Nguyệt nhướn mày: Nghe ngươi là được.
Sở Hằng - Sở Uyên một câu còn chưa có nói xong, thì nghe Tứ Hỉ ở bên ngoài nói: Diệp cốc chủ, Hoàng thượng đang ở bên trong nghị sự, phân phó không thể quấy rầy a.
Ta cũng không được? Diệp Cẩn hỏi.
Này... Hoàng thượng cũng chưa nói được hay không. Tứ Hỉ công công trong lòng âm thầm kêu khổ, Không thì cốc chủ chờ một lát? Nói không chừng sắp xong rồi.
Không được. Trong lòng Diệp Cẩn có chút dự cảm bất thường.
Tứ Hỉ công công suýt nữa bật khóc, cái gì gọi là không được.
Diệp Cẩn giơ tay đẩy cửa ra.
Sở Uyên đang ngồi ở bên cạnh bàn, bình tĩnh uống trà.
Diệp Cẩn: ...
Vì sao chỉ có một người?
Sở Uyên chủ động giải thích: Là mật thám trẫm bày ra lúc trước ở Đông Hải, đến bẩm báo tin tức, vừa mới đi.
Diệp Cẩn hồ nghi đánh giá một phen, miễn cưỡng tiếp nhận lý do thuyết phục này, đi xuống lầu tìm người còn lại ăn điểm tâm.
Sở Uyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tủ đứng góc tường bị kéo mở, Đoạn Bạch Nguyệt tựa vào bên trong cười như có như không: Đây được tính kim ốc tàng kiều(*)?
(*) Kim ốc tàng kiều: lầu vàng cất người đẹp.
Sở Uyên cắn răng: Làm việc có chừng mực !
Chuyện này rất oan uổng. Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, Cũng không phải bản thân ta muốn trốn vào trong ngăn tủ này. Huống hồ nếu là liên hợp tác chiến, tất nhiên phải cùng nhau bàn bạc, vốn dĩ cũng là chuyện rất bình thường, vì sao Sở Hoàng lại khẩn trương như thế?
Đoạn Bạch Nguyệt ! Sở Uyên giận dữ.
Nói chính sự. Tây Nam vương thức thời đổi đề tài, Nhìn tư thế Sở Hằng là tính toán mượn sức ta, kế tiếp phải làm thế nào?
Tất nhiên là đáp ứng hắn. Sở Uyên nói.
Nói không cần nghĩ ngợi như thế, không sợ ta liên hợp với hắn thật sao? Đoạn Bạch Nguyệt trêu ghẹo.
Vậy thì cứ việc làm thử xem. Sở Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái.
Ta chỉ tiện miệng nói vậy thôi. Đoạn Bạch Nguyệt nhún vai, Bất quá loại phản ứng này thật đúng là giống y như lúc trước.
Đây đều là sổ con của Ôn ái khanh. Sở Uyên mặc kệ hắn hồ ngôn loạn ngữ, phân phó Tứ Hỉ cầm đến một xấp giấy Tuyên Thành, toàn bộ giao cho Đoạn Bạch Nguyệt.
Chữ viết quả thật không tồi. Đoạn Bạch Nguyệt khen ngợi, Không uổng công ăn nhiều giò heo của ta như vậy.
Sở Uyên: ...
Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: Bất quá vị Ôn đại nhân này, cũng là một người rất thú vị.
Mờ mịt trên Đông Hải, sau khi đi theo thương thuyền trôi dạt một hồi, Triệu Việt cuối cùng đến đảo Hải Hoa. Thượng Vân Trạch và Mộc Thanh Sơn từ sớm đã chờ ở bến tàu, Tử Hoa bà bà cũng dọn dẹp gian phòng cho hắn, nối tiếp là bữa tiệc đón gió thiên về khẩu vị chua cay ở Tây Nam.
Vốn dĩ là nên do Ôn đại nhân mở tiệc. Thượng Vân Trạch nói, Chỉ là tình thế trước mắt quá cấp bách, chỉ sợ đại đương gia nhất thời nửa khắc cũng không thể quay về, chỉ có thể như thế.
Thượng bảo chủ khách khí. Triệu Việt nói, Trong lúc nguy cấp, tất nhiên là chiến sự trọng yếu.
Hồng Liễu đao pháp, lúc trước ngược lại là chưa nghe qua. Tử Hoa thẩm thẩm nói, Không bằng cơm nước xong cùng Mộ Bạch so qua hai chiêu, thế nào?
Chu Mộ Bạch sửng sốt: Vì sao lại là ta? So mấy chiêu cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng nếu bị người nào đó biết, chỉ sợ lại bị lải nhải bên tai nói một năm rưỡi, vừa nghĩ liền đau đầu.
Không phải ngươi, chẳng lẽ còn là ta? Tử Hoa thẩm thẩm nói, Minh Xuyên ở bến tàu chưa về, Vân Trạch có tiểu Mộc đau lòng, tất nhiên chỉ còn lại ngươi.
Cha không đau nương không yêu, còn chưa có tức phụ, Chu Mộ Bạch đành phải đáp ứng.
Tuy nói danh tự hoa lệ nhẹ nhàng, công phu Khổng Tước môn lại cực kỳ bá đạo tà môn, hơn nữa lúc trước Chu Mộ Bạch phiêu bạc ở trên giang hồ nhiều năm, bảy tám phần cũng học không ít công phu môn phái khác, sau khi đem trải nghiệm xuyên suốt dung hợp với nội công tâm pháp của bản thân, uy lực càng mạnh hơn vài phần. Lúc mới bắt đầu khi ra chiêu trong lòng còn bận tâm Ôn Liễu Niên, vẫn không dám dốc mười phần công lực, về sau lại bị Triệu Việt liên tiếp bức đến bại lui, trong lòng không khỏi kinh ngạc, cũng không dám tiếp tục qua loa, chuẩn bị tinh thần toàn lực ứng chiến.
Triệu Việt lại không có ý muốn thu tay, ban đầu hắn luyện công phu vốn dĩ là xuất từ Khổng Tước môn, đối chiêu thức quy luật biến ảo tất nhiên cực kỳ quen thuộc, sau mấy trăm chiêu, dĩ nhiên bức Chu Mộ Bạch đến đường cùng.
Thật nhanh. Mộc Thanh Sơn khen ngợi.
Thượng Vân Trạch gõ gõ đầu hắn: Lúc ta luyện công, sao không thấy ngươi nhìn không dời mắt như thế?
Ngươi luyện công rất khó coi. Mộc Thanh Sơn nghiêm túc nói.
Thượng bảo chủ tức ngực, xiếc ảo thuật ngược lại thì dễ nhìn, lần sau mời một đoàn cho ngươi.
Khi hai người nói chuyện, Triệu Việt cùng Chu Mộ Bạch đã kết thúc tỷ thí, tự mình hợp kiếm vào vỏ. Chu Mộ Bạch ôm quyền nói: Bộ công phu này của đại đương gia quả thật lợi hại, tại hạ bội phục.
Tam thiếu gia đã nhường. Triệu Việt nói, Ta thuở nhỏ đã nghiên cứu tập luyện kiếm pháp Khổng Tước môn, trận tỷ thí này đối ta mà nói, xem như chiếm tiện nghi.
Mặc dù là chiếm tiện nghi, thế gian này người có thể chiếm được tiện nghi của Mộ Bạch cũng không nhiều. Tử Hoa thẩm thẩm cười bước lên, Võ công bị phế đi một lần còn có thể có tu vi như vậy, quả nhiên là không dễ dàng, như vậy xem ra, ngược lại là rất nhanh thì có thể đến đảo Bối Sa.
Khi nào thì khởi hành? Triệu Việt hỏi.
Ba ngày sau, vừa vặn có thương thuyền. Thượng Vân Trạch nói, Vừa lúc cùng nhau đến đó xem thử.
Không cần thiết phải đi cùng nhau. Tử Hoa thẩm thẩm lắc đầu, Đông người ngược lại làm việc không tiện, A Việt với Mộ Bạch đi là được, ngươi với tiểu Mộc tiếp tục ở trên đảo đi.
Chu Mộ Bạch cũng nói: Chỉ là mật thám mà thôi, ta với đại đương gia đi đã dư dả rồi, Thượng huynh cứ ở lại trên đảo.
Thượng Vân Trạch cũng không tiếp tục kiên trì, ngược lại là Mộc Thanh Sơn rất lo lắng, trở về phòng còn đang hỏi hai người sẽ không đánh nhau chứ.
Tất nhiên sẽ không. Thượng Vân Trạch buồn cười, Cũng không phải tiểu hài tử đoạt đường ăn, đoạt không được thì đánh nhau. Huống hồ Chu huynh cũng không phải là người không rõ lý lẽ, Ôn đại nhân và Triệu đại đương gia đã thành thân lâu như vậy, hắn từ sớm đã thấy rõ.
Mộc Thanh Sơn gật đầu, thầm nghĩ lần tới nếu gặp được đại sư, cũng phải giúp Chu Tam thiếu gia cầu nhân duyên.
Bốn phía đảo Bối Sa quanh năm sương mù lượn lờ, con thuyền bình thường khi đi ngang qua tránh còn không kịp, chỉ có chiến hạm hải quân Sở quốc mới có thể đi vào.
Khi nào mới có một chiếc chiến hạm khác? Triệu Việt hỏi.
Dựa theo lệ thường, năm sáu ngày sau hẳn là có một chiếc. Chu Mộ Bạch đứng trên boong tàu, Nhưng con thuyền rất nhỏ, muốn trà trộn vào cũng không dễ dàng, Tiểu Liễu tử cũng sẽ không đáp ứng.
Hiện tại hết thảy còn chưa rõ, trước xem thử tình huống rồi nói tiếp. Triệu Việt nói, Vào khoang thuyền đi, trời nổi gió rồi.
Trong thành Đại Côn, Ôn Liễu Niên đang chuyên tâm tắm rửa cho Hồng giáp lang, đến một con lớn nhất thì có chút buồn bực: Sao gần đây lại bất động như thế.
Không phải là có thai rồi chứ? Ám vệ kích động vây lên.
Đây là con công, sao có thai được chứ. Ôn Liễu Niên nói: Cũng không biết khi nào Diệp cốc chủ mới có thể trở về, bằng không còn có thể hỏi thử. Ngàn vạn lần đừng bị bệnh a.
Không bằng chúng ta lén lút đến hỏi Tây Nam vương một chút? Ám vệ xung phong nhận việc.
Vẫn là không cần. Ôn Liễu Niên chống quai hàm, Mấy ngày gần đây hai quân giao chiến, Tây Nam vương ngay cả mặt mũi cũng không có lộ diện.
Ám vệ hiếm khi không lĩnh hội được thâm ý bên trong: Không lộ diện thì thế nào?
Ôn đại nhân trong lòng thở dài, không lộ diện là nói, ngay cả có ở trong thành hay không cũng nói không chính xác a.
Đang phát ngốc gì vậy? Một đầu khác, Thẩm Thiên Phong quơ quơ tay trước mặt Diệp Cẩn, Đồ ăn sắp nguội rồi.
Hả? Diệp Cẩn hồi thần.
Ta nói ngươi đồ ăn sắp nguội rồi. Thẩm Thiên Phong buồn cười, Đang nghĩ gì mà xuất thần vậy?
Ngươi có cảm thấy khó chịu không, gần đây tựa hồ chỗ nào không quá đúng? Diệp Cẩn hỏi.
Thẩm Thiên Phong nghi hoặc: Chỗ nào không quá đúng?
Nói không rõ, nhưng chính là có chút không được tự nhiên. Diệp Cẩn đơn giản buông bát đũa.
Thẩm Thiên Phong lắc đầu, kêu phòng bếp hâm nóng lại đồ ăn lần nữa, trộn cùng một chỗ đút hắn ăn: Có khi nào là không nghỉ ngơi tốt không?
Ngươi không hiểu đâu. Diệp Cẩn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Không ăn nữa, ta lên lầu xem thử.
Hoàng thượng hẳn là đang nghỉ ngơi. Thẩm Thiên Phong nhắc nhở.
Vậy ta đến sau viện đi dạo, không thì sẽ cảm thấy không yên tâm. Diệp Cẩn đứng lên.
Thẩm Thiên Phong đành phải đuổi theo.
Dịch quán này không lớn lắm, hậu viện thì càng nhỏ, Diệp Cẩn ở trong viện lung lay vài vòng, đột nhiên liền phát giác phía trên bệ cửa sổ, tựa hồ có dấu chân.
Có thích khách mật thám? Thẩm Thiên Phong nhíu mày, Nhưng dựa theo công phu của Hoàng thượng, hẳn là rất dễ dàng cảm nhận được mới đúng.
Vừa dứt lời, Đoạn Bạch Nguyệt liền nhảy từ phía trên xuống.
Vì thế lần đầu tiên trong cuộc đời Diệp cốc chủ mới biết được, cái gì gọi là ngũ oanh lôi đỉnh.
Khụ khụ. Tây Nam vương sờ sờ cằm, Nhị vị, trùng hợp thế.
Sở Uyên ở phía trên nhìn thấy, cũng có chút trợn mắt há hốc mồm.
Vì sao cố tình... Sẽ phát sinh loại chuyện này.
Sau thời gian nửa tách trà, Diệp Cẩn ngồi ở trên ghế, sắc mặt nghiêm túc nhìn ca mình.
Trong viện, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi Thẩm Thiên Phong: Thẩm minh chủ có biện pháp nào, có thể khiến cốc chủ quên chuyện này không?
Thẩm Thiên Phong lắc đầu.
Tiểu Cẩn. Một lúc lâu sau, Sở Uyên mở miệng trước.
Diệp Cẩn hít sâu một hơi, vẫn là rất cần phải bình tĩnh !
Không ổn ! Đoạn Bạch Nguyệt ở dưới lầu sốt ruột, liền chạy nhanh lên lầu, vốn dĩ đã chuẩn bị một bụng lời muốn nói, kết quả vừa đẩy cửa liền bị Diệp Cẩn căm tức trừng một cái: Ra ngoài, bằng không về sau đừng mơ tưởng lấy thuốc mọc tóc từ chỗ ta nữa !
Sở Uyên nghe vậy giật mình nhìn qua, thật sự hói a.
Tây Nam vương nghẹn họng nhìn trân trối, đầu ong ong vang.
Mẹ nó, đây mới gọi là hết đường chối cãi a...
Tây Nam vương tâm tình có chút phức tạp, bởi vì nếu là trả lời một câu 'Ta không hói', bất luận nghĩ thế nào cũng có chút kỳ lạ. Nhưng nếu không lên tiếng, không phải là chấp nhận mình thật sự bị hói sao?
Bất quá còn chưa đợi hắn nghĩ ra đối sách, thì đã bị Thẩm Thiên Phong lôi ra khỏi phòng, hơn nữa tiện tay đóng cửa lại.
Tiếp tục nói. Diệp Cẩn một chút cũng không bị quấy nhiễu.
Tây Nam vương là đến tìm trẫm thương nghị chiến sự. Sở Uyên buông chén trà trong tay.
Thương nghị chiến sự cần phải leo cửa sổ? Diệp Cẩn rõ ràng không tin.
Sở Uyên nói: Tiện.
Diệp Cẩn ngã lưng lên ghế dựa nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
Sở Uyên không tự giác lui về phía sau.
Diệp Cẩn nhắc nhở: Hắn bị hói đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt ở ngoài cửa đỡ trán.
Thẩm Thiên Phong đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn.
Sở Uyên rối rắm: Vậy thì sao?
Quả thực không ổn a ! Diệp Cẩn siêng năng: Nói không chừng còn không 'cương' được, về sau phải cách xa một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt: ...
Đừng nháo. Sở Uyên đầu thẳng đau, Tây Nam vương thật sự là đến thảo luận chính sự, ngày mai liền muốn vòng lại quân doanh.
Bàn ra kết quả gì? Diệp Cẩn hỏi.
Sở Uyên nói: Giả ý đáp ứng liên thủ với Sở Hằng, sau đó cùng trẫm nội ứng ngoại hợp, nhất cử tiêu diệt.
Đáng tin không? Diệp Cẩn nhíu mày.
Sở Uyên do dự một chút, gật đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào ở ngoài cửa, khóe miệng hơi cong lên.
Tuy nói thấy gần đây sắp khai chiến, Diệp Cẩn cũng không có thiến Tây Nam vương ! Nhưng vẫn là cố ý tìm đại thúc hói đầu, trả tiền kêu hắn ở trên đường đi qua đi lại bảy tám lần.
Sở Uyên đứng ở bên cửa sổ, tâm tình rất là phức tạp.
Diệp Cẩn xa xa chỉ cho hắn: Ngươi thấy chưa, hói ở giữa.
Sở Uyên dở khóc dở cười: Vì sao lại chán ghét Đoạn Bạch Nguyệt như thế?
Chuyện này còn phải hỏi sao ! Diệp Cẩn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rất muốn đánh người ngất xỉu một phen, cẩn thận kiểm tra một chút xem có phải là trúng cổ rồi không.
Họ Đoạn kia rốt cuộc có cái gì tốt !
Tránh thoát ánh mắt của hắn, Sở Uyên mất tự nhiên nói: Chiến sự trọng yếu.
Tất nhiên ta biết. Bằng không đã sớm rượt đánh tên dâm ma kia chạy khắp sân rồi ! Diệp Cẩn xoa xoa mũi, đưa cho hắn một bình dược: Cầm đi.
Là cái gì vậy? Sở Uyên hỏi.
Diệp Cẩn đáp: Dược không 'cương' được.
Sở Uyên: ...
Đừng để chịu thiệt. Diệp cốc chủ rất là bình tĩnh.
Sở Uyên vốn là muốn giải thích, há miệng nhưng không biết phải nói cái gì, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Phụ cận hải vực đảo Bối Sa, một con thuyền đang tại chậm rãi lướt đến, phía trên đầu cắm một lá cờ hình con rồng màu đen tượng trưng cho hải quân Sở quốc, sau khi ngư dân thấy rõ đều nói trách không được, con thuyền còn lại hận không thể cách một mảnh này càng xa càng tốt, ở đâu còn có người cố tình chạy tới chỗ sương mù.
Là thuyền bổ cấp. Chu Mộ Bạch đứng trên boong tàu, Tổng cộng có năm người, đều quen mặt lẫn nhau, chỉ sợ không trà trộn vào được.
Cũng không hẳn. Triệu Việt như là có chút suy nghĩ.
A? Chu Mộ Bạch khó hiểu, Đại đương gia có biện pháp?
Đêm nay đến xem thử. Triệu Việt nói, Nói không chừng thật sự có thể thành công.
Rõ ràng cái gì cũng không làm, ngày ngày còn có thể viết đa dạng như vậy, coi như là không dễ dàng. Ôn Liễu Niên cầm chiến báo trong tay ném sang một bên.
Hoàng thượng và Thiên Phàm ước chừng còn phải chờ một trận nữa mới có thể đến. Thẩm Thiên Phong nói, Hiện tại chuyện trọng yếu nhất, là kéo dài thời gian.
May mà có Tây Nam vương a. Ôn Liễu Niên cảm khái.
Diệp Cẩn thẳng sống lưng ôm mèo, thập phần bình tĩnh.
Ôn đại nhân biết sai sửa lại cho đúng: Ta chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, kỳ thật nghĩ kĩ lại, Tây Nam vương cũng không phải rất trọng yếu.
Thẩm Thiên Phong: ...
Đại nhân ! Ám vệ ở bên ngoài nói, Thượng bảo chủ viết một phong thư gửi đến đây.
Thư? Ôn Liễu Niên buồn bực, lúc trước còn nghĩ sao còn chưa thấy trở về, hiện tại xem ra là bị trì hoãn ?
Nhìn xi dán hẳn là có việc gấp. Ám vệ đưa cho Ôn Liễu Niên.
Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn cũng cùng nhau tiến lên xem.
Lại là đảo Bối Sa? Ôn Liễu Niên nhíu mày.
Khốn kiếp ! Diệp Cẩn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hung hăng mắng một câu.
Biết hắn trước giờ thích tiểu hài tử, cũng không nỡ nhìn tiểu hài tử chịu khổ, Thẩm Thiên Phong ôm chầm bả vai hắn, nhẹ nhàng an ủi vỗ vỗ.
Thượng bảo chủ nói sẽ cùng sư gia lưu lại đảo Hải Hoa, có lẽ có thể tìm được manh mối khác. Ôn Liễu Niên nói, Tạm thời không trở lại.
Cũng được. Thẩm Thiên Phong nói, Tử Hoa thẩm thẩm ở Đông Hải rất có thế lực, có nàng ra tay giúp đỡ, đối với chúng ta hẳn là có lợi.
Vậy bây giờ phải làm sao đây? Diệp Cẩn hỏi, Nếu là cái gì cũng không làm, chỉ sợ sẽ có thêm nhiều hài tử bị hại.
Xử lý chuyện này cũng không khó. Ôn Liễu Niên nói, Hài tử sở dĩ sẽ bị bắt cóc, một là cha mẹ bị lừa, tưởng rằng là muốn đưa con mình đi học nghề kiếm ăn, hai là bị người lái buôn bắt cóc, dự tính khả năng đầu tiên lớn hơn một chút.
Đại nhân có suy nghĩ gì? Thẩm Thiên Phong hỏi.
Chỉ cần để vài ngư dân kia biết, giữ kĩ hài tử ở bên cạnh, so với đưa đến bên ngoài càng có tiền đồ hơn, tất nhiên có thể ngăn chặn tình huống này lại hơn một nửa. Ôn Liễu Niên nói, Chung quy nếu không phải bất đắc dĩ, cũng không ai nguyện ý tách ra khỏi cốt nhục của mình.
Cho nên? Diệp Cẩn dò xét.
Chuyện này phải nhờ cốc chủ ra mặt. Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, chung quy có thân phận Vương gia ở đây, nói chuyện làm việc tiện hơn rất nhiều.
Vì thế vào buổi tối, Diệp Cẩn liền cùng Thẩm Thiên Phong cùng nhau đến phủ Vương gia.
Muốn tổ kiến một đội hải quân? Sở Hằng nghe vậy khó hiểu.
Không phải hiện tại muốn lên chiến trường, mà là làm chuẩn bị ngày sau tăng mạnh biên phòng hải cảnh. Diệp Cẩn nói, Sư phụ Triệu đại đương gia chính là kỳ nhân ở Đông Hải, thủy tính cực kỳ cao. Hoàng thượng sau khi biết được việc này, thì động ý niệm muốn tổ kiến một đội quân dưới nước.
Thì ra là như vậy. Sở Hằng gật đầu.
Muốn luyện công phu dưới nước, tất nhiên là tuổi tác càng nhỏ càng tốt. Diệp Cẩn nói, Ôn đại nhân đã nghĩ xong bảng cáo thị, nếu Vương gia cảm thấy không có vấn đề gì, ta liền hạ lệnh đưa đến các châu huyện ở Đông Hải.
Gấp như thế? Sở Hằng nhíu mày, Hiện giờ chiến sự chưa dừng, cần phải đem chuyện này áp lại về sau lại bàn?
Có Vương gia tác chiến với Tây Nam vương, đội quân phái đi huấn luyện dưới nước này, giao cho Ôn đại nhân là được. Diệp Cẩn nói, Hai bên không ai chậm trễ.
Tiểu vương gia đã có bố trí, vậy bổn vương tất nhiên toàn lực phối hợp. Sở Hằng rất thức thời - Đại quân Sở quốc sắp đến, chỗ này cũng không ai dám trêu chọc Diệp Cẩn.
Vài ngày sau, một bảng cáo thị ra roi thúc ngựa được đưa đến các nơi ở Đông Hải. Trong khoảng thời gian ngắn mỗi người đều đang nói, Ôn đại nhân qua một đoạn thời gian nữa muốn chiêu binh, giúp Hoàng thượng tổ kiến một đội thuỷ quân, chỉ lấy tiểu oa nhi từ sáu bảy tuổi đến mười mấy tuổi, sư phụ còn là lão thần tiên trong Đông Hải. Một khi được chọn, người nhà không chỉ có thể được ăn ngon, triều đình còn sẽ có phong thưởng, đây chính là chuyện tốt.
Thật sự có thể ngăn chặn lại hả? Diệp Cẩn hỏi.
Cho dù không thể chắc chắn mười phần, ít nhất cũng có tác dụng tám phần. Ôn Liễu Niên nói, Về phần vài oa nhi bị bắt cóc, cũng chỉ có thể ngóng trông đại quân mau đến, sớm ngày giải cứu ra khỏi nhà giam.
Trong băng thất trên đảo Lạc Anh, Triệu Việt nhắm mắt ngồi, xung quanh tùy thời phủ đầy băng tuyết, trong lòng lại giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, chân khí ngưng kết thật lâu trước ngực, mang đến từng trận độn đau.
Vân Đoạn Hồn đứng ở bên cạnh hắn, nói: Đừng cưỡng cầu.
Triệu Việt điều tức một lát, chậm rãi mở to mắt: Sư phụ.
Hồng Liễu đao pháp dĩ nhiên luyện đến tầng thứ chín, một cửa cuối cùng lại chậm chạp không có biện pháp đột phá, mỗi khi đến thời khắc trọng yếu, đều cảm thấy chân khí tích tụ trong lòng, một chút cũng không thể động đậy, mỗi lần đều là mồ hôi đầm đìa mới bừng tỉnh.
Lúc trước khi dạy ngươi, ta đã nói qua bộ đao pháp này bảy phần dựa vào cố gắng, ba phần dựa vào thiên mệnh. Vân Đoạn Hồn nói, Trong giang hồ người có thể luyện đến cảnh giới như vậy dĩ nhiên rất ít, đừng quá chấp niệm.
Triệu Việt gật đầu: Đồ nhi biết.
Chiến sự ở Đông Hải đã nổi lên, nghĩ đến trong lòng ngươi cũng là nóng như lửa đốt mới đúng. Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai hắn, Trở về đi.
Bây giờ sao? Triệu Việt hơi giật mình.
Một tầng cuối cùng Hồng Liễu đao pháp, nếu là có duyên, luyện thành chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng nếu chấp niệm như thế, chỉ sợ mười năm tám năm cũng không nhất định có thể thành. Vân Đoạn Hồn nói, Dựa theo công phu bây giờ của ngươi, dĩ nhiên có thể bài thượng danh hào Võ Lâm Trung Nguyên, hiện giờ chiến loạn Đông Hải nổi lửa khắp nơi, chính là lúc Tiểu Liễu tử cần ngươi nhất, vẫn là tạm thời xuất quan thì tốt hơn, chờ sau khi tương lai mọi chuyện đều gió yên sóng lặng, nếu ngươi muốn trở về tiếp tục luyện công cũng có thể.
Đa tạ sư phụ. Triệu Việt vui sướng.
Đây là thư Thượng bảo chủ viết gửi đến. Vân Đoạn Hồn nói, Lúc này hắn đang ở trên đảo Hải Hoa, ngươi đến gặp hắn trước, rồi bàn bạc chuyện phía sau.
Triệu Việt gật đầu: Dạ.
Từ nay về sau nếu còn có chuyện gì, cứ việc viết thư đến là được. Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai hắn, Tuy nói hơn hai mươi năm nay chịu chút khổ sở, nhưng vẫn là trải nghiệm được không ít chuyện, tương lai tất nhiên sẽ càng ngày càng tốt.
Triệu Việt cười cười: Đợi sau khi chiến sự chấm dứt, ta lại mang theo Tiểu Liễu tử cùng nhau trở về, giáp mặt bái tạ sư phụ.
Qua ba ngày, thương thuyền đi ngang qua đảo Lạc Anh, sau khi Triệu Việt cáo biệt với mọi người, thì xuôi Nam đến tìm Thượng Vân Trạch. Ôn Liễu Niên thì là ngày ngày chờ ở trong tòa nhà, cửa lớn không ra cửa nhỏ cũng không bước, vắt óc tìm mưu kế viết hịch văn, câu chữ càng ngày càng dài, từ ngữ trau chuốt cũng càng lúc càng hoa lệ, nói có sách, mách có chứng văn chương phi phàm, Sở Thừa thường xuyên đứng ở trên tường thành đọc, quân sĩ phía dưới cũng không biết hắn đang nói cái gì. Từng đợt tín sử thi nhau đưa tới, phía trên đầy chi, hồ, giả, dã, Sở Thừa vừa nhìn hai ba câu thì bắt đầu nhức não, liền để sang một bên không để ý. Ôn Liễu Niên sau khi biết được lập tức tự mình chạy đến phủ Vương gia, lải nhải nói chỉnh chỉnh nửa canh giờ, giọng điệu có chút oán giận, từ ngữ tuôn trào, cuối cùng đừng nói là Sở Hằng, ngay cả hạ nhân rót nước cũng có chút choáng đầu hoa mắt. Đợi vất vả lắm mới tiễn người đi, Sở Hằng lập tức tự mình viết một phong đưa đến tiền tuyến, mắng Sở Thừa đến cẩu huyết phun đầu - Kêu ngươi đọc thì ngươi hảo hảo đọc đi, đừng vô duyên vô cớ mang phiền toái về nhà !
Sở Thừa cơ hồ nổi đóa, phái người lao lực thiên tân vạn khổ, mới đem một xấp dày cộm kia tìm trở về.
Dân chúng ở Đông Hải trong lòng vốn còn tại run sợ, thậm chí đã làm tốt chuẩn bị xa xứ, không dự đoán được trận này cư nhiên không có đánh nhau cũng không có thuốc nổ, mỗi ngày chỉ thấy hai bên chửi nhau, chửi xong thì thu binh, trong lúc nhất thời trong lòng vừa sợ vừa nghi, đều đang suy đoán là sao thế này. Lời đồn bay lả tả, bất quá có một cái ngược lại là truyền lưu rộng nhất, độ tin cậy cũng cao nhất - Đó chính là Tây Nam vương không hề muốn muốn mưu triều soán vị, chỉ muốn mở rộng lãnh thổ, muốn đem một vùng phía nam làm của riêng. Sở dĩ chiến sự vẫn kéo dài, chỉ là muốn tìm thời cơ, có thể giáp mặt hòa đàm với đương kim thiên tử.
Thật sự như thế? Sở Thừa nhíu mày hỏi.
Không ai nói chính xác. Sở Hằng chậm rãi thổi bọt trong bôi, Bất quá như vậy cũng tốt, Sở Uyên có thể xem như chui đầu vô lưới.
Có cần thử mượn sức Tây Nam vương không? Sở Thừa lại hỏi.
Thời cơ chưa tới. Sở Hằng ngữ điệu không nhanh không chậm, Tạm thời đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Bên trong Ôn phủ, Diệp Cẩn sau khi đắp chăn cho Thẩm Thiên Phong, liền vọt tới trong phòng Ôn Liễu Niên - Hoàn toàn không muốn ngủ.
Cốc chủ. Ôn đại nhân vừa tính toán nghỉ ngơi, thấy hắn vội vã vào cửa, lập tức bị hoảng sợ, vội vàng từ trên giường ngồi dậy hỏi, Xảy ra chuyện gì à?
Không có chuyện gì. Diệp Cẩn khoát tay.
Ôn Liễu Niên: ...
Vậy thì sao lại đến đây?
Năm con Hồng giáp lang xếp thành một hàng, ấp a ấp úng dọc theo bàn chân trèo lên, tập thể nhìn Diệp Cẩn lắc xúc tu.
Muốn ăn sâu.
Diệp Cẩn chiếu lệ mở nắp đổ thịt vụn lên bàn, sau đó ngồi bên giường Ôn Liễu Niên, ánh mắt dị thường lấp lóe.
Cốc chủ? Ôn Liễu Niên kinh nghi, ngàn vạn lần đừng nói là trúng tà a, đây là ánh mắt gì.
Có một chuyện muốn nhờ. Diệp Cẩn đi thẳng vào vấn đề.
Chuyện gì? Ôn Liễu Niên hỏi.
Diệp Cẩn châm chước câu chữ một chút, sau đó nói: Hồi trước, có một tên phiên vương ở biên cương, làm người phi thường phi thường dâm đãng.
Ôn Liễu Niên: ...
Thế nhưng có người cố tình không tin. Diệp Cẩn oán giận, Phải làm sao mới có thể khiến người này tin, tên phiên vương ở biên cương kia thật sự là một tên dâm tặc, từ đó đáp ứng để ta thiến hắn?
Ôn đại nhân cảm thấy dưới thân tê rần.
Đại nhân là đệ nhất tài tử Đại Sở ta, tất nhiên sẽ có biện pháp. Diệp Cẩn mắt lóng lánh.
Chuyện này... Tây Nam vương cũng không dâm đãng a. Ôn đại nhân gian nan nói.
Toàn Sở quốc cũng không ai hạ lưu hơn hắn được ! Diệp Cẩn nghe vậy lập tức giận, giận xong mới cảm thấy tựa hồ có chút không đúng, giống như bại lộ cái gì rồi, vì thế điều chỉnh lại cảm xúc nói, Cũng không nhất định chính là hắn, còn có thể là Đan Đông vương.
Ôn Liễu Niên giật giật khóe miệng: Đan Đông vương cũng sắp tám mươi.
Hoặc là Mộ Hàn Dạ? Diệp Cẩn siêng năng nêu ví dụ.
Mặc dù là nghĩ biện pháp, cũng là phải xem người đó thế nào, 'có người' trong miệng cốc chủ rốt cuộc là ai? Ôn Liễu Niên nói, Cho dù không thể nói ra danh tự, cũng phải nói tính cách.
Tính cách? Diệp Cẩn nghĩ nghĩ, Bị không ít người lừa gạt, cho nên không thể tin được người bên ngoài, làm việc cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, đi một bước nhìn ba bước.
Làm nghề gì? Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Diệp Cẩn tiện miệng đáp: Bán bánh quẩy.
Ôn Liễu Niên: ...
Có biện pháp không? Diệp Cẩn hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu: Không quá rõ ràng.
Thôi thôi, để ta trực tiếp thiến hắn. Diệp Cẩn xoay người bước ra ngoài.
Cốc chủ ! Ôn Liễu Niên gọi người lại, Mọi chuyện phải lấy chiến sự làm trọng.
Diệp Cẩn dừng bước, lập tức quay đầu nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên mất tự nhiên ho khan hai tiếng, sau đó nói: Tây Nam vương làm người như thế nào, trong lòng Hoàng thượng tự có quyết định.
Diệp Cẩn: ...
Diệp Cẩn: ...
Diệp Cẩn: ...
Lại qua nửa canh giờ, khi Thẩm Thiên Phong tìm đến là lúc, Diệp Cẩn đang chen ở trên giường Ôn Liễu Niên, tỉ mỉ cân nhắc đưa ra từng tội trạng của Tây Nam vương.
Ừm ừm. Ôn đại nhân chóng mặt ngáp một cái, chỉ biết liều mạng gật đầu, Nghe qua quả thật cực kỳ dâm đãng.
Rốt cuộc có cái gì tốt chứ. Diệp Cẩn đấm tường.
Thẩm Thiên Phong đứng ở cửa rất đau đầu.
Lúc trước khi mình muốn thành thân, Hoàng thượng cũng giống như vậy không chịu thả người. Không nghĩ tới tình huống bây giờ đảo lại, chẳng những không có bất cứ cải thiện nào, ngược lại còn nghiêm trọng hơn một chút.
Nếu là để Hoàng thượng biết, cũng không biết là nên vui hay nên buồn.
Đại quân triều đình một đường xuôi Nam, rốt cuộc đến thành Phúc Tuyền, cũng là cách rất gần đóng quân trọng địa ở thành Đại côn. Đêm nay vừa mới dàn xếp xong, thì nhận được thông truyền của thị vệ, nói Tiểu vương gia và Thẩm minh chủ đến.
Mau tuyên. Sở Uyên kinh hỉ.
Sao sắc mặt lại khó coi thế? Diệp Cẩn vừa thấy hắn liền nhíu mày.
Vài ngày trước nhiễm chút phong hàn, bất quá bây giờ đỡ rồi. Sở Uyên nói, Đừng lo lắng.
Diệp Cẩn ngồi ở bên cạnh bàn, kéo cổ tay hắn qua thử mạch, sau đó nói: Trong cơ thể quá nóng, ngày mai ta bốc vài thang thuốc điều trị cho ngươi.
Được. Sở Uyên cười cười, Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi.
Diệp Cẩn lắc đầu: Vất vả là Ôn đại nhân, quan viên Đông Hải tham ô thành thói quen, dân chúng bị tổn hại giận mà không dám nói gì, lần này đều nói thấy Ôn đại nhân, mới biết được cái gì gọi là mệnh quan triều đình.
Phụ tử Sở Hằng có thể chiếm cứ như thế, cũng là triều đình dưỡng hổ di họa(*), một bước sai từng bước sai. Sở Uyên thở dài, Đợi sau khi chuyện này kết thúc, đương nhiên sẽ hảo hảo bồi thường cho dân chúng.
(*) Dưỡng hổ di họa:
(Nghĩa đen) Nuôi hổ lớn lên sẽ để lại tai họa về sau.
(Nghĩa bóng) Giúp đỡ nuôi dưỡng kẻ có tiềm lực, thực lực, nhưng bản tính hung tàn, độc ác thì sẽ là mối họa tương lai.
Mùa xuân thi đình sao rồi? Diệp Cẩn hỏi.
Tìm không được Ôn ái khanh thứ hai, nhưng cũng không hề ít tài tử. Sở Uyên nói, Lúc trước dựng học đường, hiện tại có thể xem như có hiệu quả.
Vậy là tốt rồi. Diệp Cẩn nói, Thiên Phong và Thiên Phàm ở bên ngoài, hiện tại cũng đã trễ, ta kêu bọn họ về trước, có chuyện gì sáng mai rồi nói.
Sở Uyên gật đầu: Ngụ ở cách vách, thế nào?
Diệp Cẩn nghĩ nghĩ, nói: Đêm nay ta ở lại đây.
Vì sao? Sở Uyên ngoài ý muốn.
Không đáp ứng?! Diệp Cẩn chống nạnh.
Tất nhiên là... Đáp ứng. Sở Uyên kinh nghi chưa định.
Nhưng Diệp cốc chủ hiển nhiên sẽ không quan tâm hắn là cao hứng hay là kinh nghi, sau khi rửa mặt xong thì khoanh chân ngồi ở trên giường, nghiêm túc nhìn ca mình.
Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta à? Sở Uyên hỏi.
Ừm. Diệp Cẩn đi thẳng vào vấn đề, Ngươi tính toán khi nào thành thân?
Sở Uyên: ...
Đừng hòng chiếu lệ cho qua. Diệp Cẩn nói, Nhất định phải nói !
Sở Uyên lắc đầu: Ta không tính toán thành thân.
Không tính toán thành thân? Diệp Cẩn mở to hai mắt, Vậy ngôi vị hoàng đế thì sao?
Dưới gối Vương thúc có con nối dõi, cũng là huyết mạch Sở thị chính thống. Sở Uyên nói.
Một khi đã như vậy, vì sao lúc trước phải tranh? Diệp Cẩn hỏi.
Hoặc là làm Hoàng thượng, hoặc là chết. Sở Uyên cười cười, Ta muốn sống, cho nên nhất định thắng.
Diệp Cẩn: ...
Ngủ đi. Sở Uyên vỗ vỗ hắn, Ngươi muốn trẫm làm bất cứ chuyện gì cũng được, nhưng ngoại trừ việc thành thân.
Diệp Cẩn trong lòng thở dài, thò tay xoa ấn huyệt thái dương cho hắn. Bốn phía dần dần an tĩnh lại, Sở Uyên vốn dĩ đang muốn ngủ, đột nhiên lại hỏi: Đoạn Bạch Nguyệt gần đây thế nào?
Rất tốt. Diệp Cẩn mặt không đổi sắc, Mở ba cái thanh lâu, cưới hơn mười tiểu thiếp, hàng đêm trầm mê tửu sắc, béo có thể có mấy chục cân, cằm ba ngấn mỡ, còn bởi vì túng dục quá độ cho nên bị hói đầu. Nói xong lại bổ sung chi tiết, Hói ở giữa. Vừa nghe liền phi thường đáng tin.
Sở Uyên nghi hoặc nhíu mày.
Ngủ ! Diệp Cẩn hung hãn, Không được nói nữa !
Vì thế đương kim thiên tử liền mang theo nồng đậm khó hiểu, đi vào giấc ngủ.
Diệp Cẩn dè dặt cẩn thận đắp chăn cho hắn, nằm ở một bên tiếp tục suy nghĩ lung tung, mãi cho đến trời sáng mới mơ màng ngủ.
Sở Uyên ngủ trước giờ rất nông, bất cứ một tia gió thổi cỏ lay đều sẽ bừng tỉnh, hành quân đánh nhau thì càng là như thế. Sáng sớm ngày hôm sau Tứ Hỉ vừa mới đi lên thang lầu, Sở Uyên đã kéo mở cửa phòng, làm thủ thế im bặt.
Diệp Cẩn ôm chăn, ngủ đến đầy mặt thơm ngọt.
Hoàng thượng. Tứ Hỉ hạ giọng nói, Có khách đến.
Sở Uyên khẽ nhíu mày, sau khi suy tư một lát, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, đến một chỗ khách phòng khác.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào trong phòng, Đoạn Bạch Nguyệt đang tùy tay thưởng thức chén rượu trên bàn, khóe miệng khẽ cong lên, nghe được động tĩnh cửa phòng, ý cười càng sâu thêm ba phần.
Trên mặt Sở Uyên lại không có quá nhiều biểu tình.
Đã lâu không gặp, ngươi khỏe không. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Rất khỏe. Sở Uyên đáp, lại nói, Dựa theo ước định giữa ngươi và ta, Tây Nam vương tựa hồ không nên tự tiện đến đây.
Vốn cũng không muốn. Đoạn Bạch Nguyệt nhún vai, Chỉ là Diệp cốc chủ đã đến rồi, nếu bổn vương không theo đến, còn không biết sẽ bị hắn nói thành cái dạng gì.
Ngươi ức hiếp Tiểu Cẩn? Sở Uyên lập tức nhíu mày.
Ta còn có thể ức hiếp hắn? Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu, Chuyện khác không nói, chỉ nói đến chuyện chỉ vì ba con Hồng giáp lang kia, suýt nữa lật tung Tây Nam lên một lần, còn chưa bao giờ hao tài tốn của qua như thế.
Sở Uyên kéo ghế dựa ra ngồi đối diện hắn.
Diệp cốc chủ nói ta thế nào? Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên nói: Nói ngươi bị hói đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt: ...
Sở Uyên tiếp tục nói: Hói ở giữa.
Đoạn Bạch Nguyệt: ...
Nói chính sự. Sở Uyên nói, Về cuộc chiến lần này Đông Hải, ngươi thấy thế nào?
Thật sự không tiếp tục nói Diệp cốc chủ? Đoạn Bạch Nguyệt nói, Lúc trước hắn không biết từ nơi nào tìm đến một đội vũ cơ, giả danh là Ôn đại nhân muốn đưa cho ta.
Sở Uyên: ...
Ngoại trừ chuyện đó ra, bà mối tới cửa cầu hôn cơ hồ chưa từng dừng lại. Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói, Bức họa tích cóp có thể lên tới hai ba mươi bức.
Sở Uyên: ...
Thấy hắn nửa buổi không nói lời nào, Đoạn Bạch Nguyệt vừa định để sát vào, lại bị Sở Uyên đẩy ra một phen, cắn răng nói: Trẫm với ngươi cũng không có quan hệ !
Thật sao? Đoạn Bạch Nguyệt nhướn mày, thuận tiện vuốt nhẹ môi dưới mình một cái.
Sở Uyên lạnh lùng nói: Nếu lần này Đoạn vương không phải đến đàm luận chiến sự Đông Hải, hiện tại có thể rời đi.
Thấy hắn vẫn như trước hơi tức giận, Đoạn Bạch Nguyệt nhướn mày: Nghe ngươi là được.
Sở Hằng - Sở Uyên một câu còn chưa có nói xong, thì nghe Tứ Hỉ ở bên ngoài nói: Diệp cốc chủ, Hoàng thượng đang ở bên trong nghị sự, phân phó không thể quấy rầy a.
Ta cũng không được? Diệp Cẩn hỏi.
Này... Hoàng thượng cũng chưa nói được hay không. Tứ Hỉ công công trong lòng âm thầm kêu khổ, Không thì cốc chủ chờ một lát? Nói không chừng sắp xong rồi.
Không được. Trong lòng Diệp Cẩn có chút dự cảm bất thường.
Tứ Hỉ công công suýt nữa bật khóc, cái gì gọi là không được.
Diệp Cẩn giơ tay đẩy cửa ra.
Sở Uyên đang ngồi ở bên cạnh bàn, bình tĩnh uống trà.
Diệp Cẩn: ...
Vì sao chỉ có một người?
Sở Uyên chủ động giải thích: Là mật thám trẫm bày ra lúc trước ở Đông Hải, đến bẩm báo tin tức, vừa mới đi.
Diệp Cẩn hồ nghi đánh giá một phen, miễn cưỡng tiếp nhận lý do thuyết phục này, đi xuống lầu tìm người còn lại ăn điểm tâm.
Sở Uyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tủ đứng góc tường bị kéo mở, Đoạn Bạch Nguyệt tựa vào bên trong cười như có như không: Đây được tính kim ốc tàng kiều(*)?
(*) Kim ốc tàng kiều: lầu vàng cất người đẹp.
Sở Uyên cắn răng: Làm việc có chừng mực !
Chuyện này rất oan uổng. Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, Cũng không phải bản thân ta muốn trốn vào trong ngăn tủ này. Huống hồ nếu là liên hợp tác chiến, tất nhiên phải cùng nhau bàn bạc, vốn dĩ cũng là chuyện rất bình thường, vì sao Sở Hoàng lại khẩn trương như thế?
Đoạn Bạch Nguyệt ! Sở Uyên giận dữ.
Nói chính sự. Tây Nam vương thức thời đổi đề tài, Nhìn tư thế Sở Hằng là tính toán mượn sức ta, kế tiếp phải làm thế nào?
Tất nhiên là đáp ứng hắn. Sở Uyên nói.
Nói không cần nghĩ ngợi như thế, không sợ ta liên hợp với hắn thật sao? Đoạn Bạch Nguyệt trêu ghẹo.
Vậy thì cứ việc làm thử xem. Sở Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái.
Ta chỉ tiện miệng nói vậy thôi. Đoạn Bạch Nguyệt nhún vai, Bất quá loại phản ứng này thật đúng là giống y như lúc trước.
Đây đều là sổ con của Ôn ái khanh. Sở Uyên mặc kệ hắn hồ ngôn loạn ngữ, phân phó Tứ Hỉ cầm đến một xấp giấy Tuyên Thành, toàn bộ giao cho Đoạn Bạch Nguyệt.
Chữ viết quả thật không tồi. Đoạn Bạch Nguyệt khen ngợi, Không uổng công ăn nhiều giò heo của ta như vậy.
Sở Uyên: ...
Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: Bất quá vị Ôn đại nhân này, cũng là một người rất thú vị.
Mờ mịt trên Đông Hải, sau khi đi theo thương thuyền trôi dạt một hồi, Triệu Việt cuối cùng đến đảo Hải Hoa. Thượng Vân Trạch và Mộc Thanh Sơn từ sớm đã chờ ở bến tàu, Tử Hoa bà bà cũng dọn dẹp gian phòng cho hắn, nối tiếp là bữa tiệc đón gió thiên về khẩu vị chua cay ở Tây Nam.
Vốn dĩ là nên do Ôn đại nhân mở tiệc. Thượng Vân Trạch nói, Chỉ là tình thế trước mắt quá cấp bách, chỉ sợ đại đương gia nhất thời nửa khắc cũng không thể quay về, chỉ có thể như thế.
Thượng bảo chủ khách khí. Triệu Việt nói, Trong lúc nguy cấp, tất nhiên là chiến sự trọng yếu.
Hồng Liễu đao pháp, lúc trước ngược lại là chưa nghe qua. Tử Hoa thẩm thẩm nói, Không bằng cơm nước xong cùng Mộ Bạch so qua hai chiêu, thế nào?
Chu Mộ Bạch sửng sốt: Vì sao lại là ta? So mấy chiêu cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng nếu bị người nào đó biết, chỉ sợ lại bị lải nhải bên tai nói một năm rưỡi, vừa nghĩ liền đau đầu.
Không phải ngươi, chẳng lẽ còn là ta? Tử Hoa thẩm thẩm nói, Minh Xuyên ở bến tàu chưa về, Vân Trạch có tiểu Mộc đau lòng, tất nhiên chỉ còn lại ngươi.
Cha không đau nương không yêu, còn chưa có tức phụ, Chu Mộ Bạch đành phải đáp ứng.
Tuy nói danh tự hoa lệ nhẹ nhàng, công phu Khổng Tước môn lại cực kỳ bá đạo tà môn, hơn nữa lúc trước Chu Mộ Bạch phiêu bạc ở trên giang hồ nhiều năm, bảy tám phần cũng học không ít công phu môn phái khác, sau khi đem trải nghiệm xuyên suốt dung hợp với nội công tâm pháp của bản thân, uy lực càng mạnh hơn vài phần. Lúc mới bắt đầu khi ra chiêu trong lòng còn bận tâm Ôn Liễu Niên, vẫn không dám dốc mười phần công lực, về sau lại bị Triệu Việt liên tiếp bức đến bại lui, trong lòng không khỏi kinh ngạc, cũng không dám tiếp tục qua loa, chuẩn bị tinh thần toàn lực ứng chiến.
Triệu Việt lại không có ý muốn thu tay, ban đầu hắn luyện công phu vốn dĩ là xuất từ Khổng Tước môn, đối chiêu thức quy luật biến ảo tất nhiên cực kỳ quen thuộc, sau mấy trăm chiêu, dĩ nhiên bức Chu Mộ Bạch đến đường cùng.
Thật nhanh. Mộc Thanh Sơn khen ngợi.
Thượng Vân Trạch gõ gõ đầu hắn: Lúc ta luyện công, sao không thấy ngươi nhìn không dời mắt như thế?
Ngươi luyện công rất khó coi. Mộc Thanh Sơn nghiêm túc nói.
Thượng bảo chủ tức ngực, xiếc ảo thuật ngược lại thì dễ nhìn, lần sau mời một đoàn cho ngươi.
Khi hai người nói chuyện, Triệu Việt cùng Chu Mộ Bạch đã kết thúc tỷ thí, tự mình hợp kiếm vào vỏ. Chu Mộ Bạch ôm quyền nói: Bộ công phu này của đại đương gia quả thật lợi hại, tại hạ bội phục.
Tam thiếu gia đã nhường. Triệu Việt nói, Ta thuở nhỏ đã nghiên cứu tập luyện kiếm pháp Khổng Tước môn, trận tỷ thí này đối ta mà nói, xem như chiếm tiện nghi.
Mặc dù là chiếm tiện nghi, thế gian này người có thể chiếm được tiện nghi của Mộ Bạch cũng không nhiều. Tử Hoa thẩm thẩm cười bước lên, Võ công bị phế đi một lần còn có thể có tu vi như vậy, quả nhiên là không dễ dàng, như vậy xem ra, ngược lại là rất nhanh thì có thể đến đảo Bối Sa.
Khi nào thì khởi hành? Triệu Việt hỏi.
Ba ngày sau, vừa vặn có thương thuyền. Thượng Vân Trạch nói, Vừa lúc cùng nhau đến đó xem thử.
Không cần thiết phải đi cùng nhau. Tử Hoa thẩm thẩm lắc đầu, Đông người ngược lại làm việc không tiện, A Việt với Mộ Bạch đi là được, ngươi với tiểu Mộc tiếp tục ở trên đảo đi.
Chu Mộ Bạch cũng nói: Chỉ là mật thám mà thôi, ta với đại đương gia đi đã dư dả rồi, Thượng huynh cứ ở lại trên đảo.
Thượng Vân Trạch cũng không tiếp tục kiên trì, ngược lại là Mộc Thanh Sơn rất lo lắng, trở về phòng còn đang hỏi hai người sẽ không đánh nhau chứ.
Tất nhiên sẽ không. Thượng Vân Trạch buồn cười, Cũng không phải tiểu hài tử đoạt đường ăn, đoạt không được thì đánh nhau. Huống hồ Chu huynh cũng không phải là người không rõ lý lẽ, Ôn đại nhân và Triệu đại đương gia đã thành thân lâu như vậy, hắn từ sớm đã thấy rõ.
Mộc Thanh Sơn gật đầu, thầm nghĩ lần tới nếu gặp được đại sư, cũng phải giúp Chu Tam thiếu gia cầu nhân duyên.
Bốn phía đảo Bối Sa quanh năm sương mù lượn lờ, con thuyền bình thường khi đi ngang qua tránh còn không kịp, chỉ có chiến hạm hải quân Sở quốc mới có thể đi vào.
Khi nào mới có một chiếc chiến hạm khác? Triệu Việt hỏi.
Dựa theo lệ thường, năm sáu ngày sau hẳn là có một chiếc. Chu Mộ Bạch đứng trên boong tàu, Nhưng con thuyền rất nhỏ, muốn trà trộn vào cũng không dễ dàng, Tiểu Liễu tử cũng sẽ không đáp ứng.
Hiện tại hết thảy còn chưa rõ, trước xem thử tình huống rồi nói tiếp. Triệu Việt nói, Vào khoang thuyền đi, trời nổi gió rồi.
Trong thành Đại Côn, Ôn Liễu Niên đang chuyên tâm tắm rửa cho Hồng giáp lang, đến một con lớn nhất thì có chút buồn bực: Sao gần đây lại bất động như thế.
Không phải là có thai rồi chứ? Ám vệ kích động vây lên.
Đây là con công, sao có thai được chứ. Ôn Liễu Niên nói: Cũng không biết khi nào Diệp cốc chủ mới có thể trở về, bằng không còn có thể hỏi thử. Ngàn vạn lần đừng bị bệnh a.
Không bằng chúng ta lén lút đến hỏi Tây Nam vương một chút? Ám vệ xung phong nhận việc.
Vẫn là không cần. Ôn Liễu Niên chống quai hàm, Mấy ngày gần đây hai quân giao chiến, Tây Nam vương ngay cả mặt mũi cũng không có lộ diện.
Ám vệ hiếm khi không lĩnh hội được thâm ý bên trong: Không lộ diện thì thế nào?
Ôn đại nhân trong lòng thở dài, không lộ diện là nói, ngay cả có ở trong thành hay không cũng nói không chính xác a.
Đang phát ngốc gì vậy? Một đầu khác, Thẩm Thiên Phong quơ quơ tay trước mặt Diệp Cẩn, Đồ ăn sắp nguội rồi.
Hả? Diệp Cẩn hồi thần.
Ta nói ngươi đồ ăn sắp nguội rồi. Thẩm Thiên Phong buồn cười, Đang nghĩ gì mà xuất thần vậy?
Ngươi có cảm thấy khó chịu không, gần đây tựa hồ chỗ nào không quá đúng? Diệp Cẩn hỏi.
Thẩm Thiên Phong nghi hoặc: Chỗ nào không quá đúng?
Nói không rõ, nhưng chính là có chút không được tự nhiên. Diệp Cẩn đơn giản buông bát đũa.
Thẩm Thiên Phong lắc đầu, kêu phòng bếp hâm nóng lại đồ ăn lần nữa, trộn cùng một chỗ đút hắn ăn: Có khi nào là không nghỉ ngơi tốt không?
Ngươi không hiểu đâu. Diệp Cẩn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Không ăn nữa, ta lên lầu xem thử.
Hoàng thượng hẳn là đang nghỉ ngơi. Thẩm Thiên Phong nhắc nhở.
Vậy ta đến sau viện đi dạo, không thì sẽ cảm thấy không yên tâm. Diệp Cẩn đứng lên.
Thẩm Thiên Phong đành phải đuổi theo.
Dịch quán này không lớn lắm, hậu viện thì càng nhỏ, Diệp Cẩn ở trong viện lung lay vài vòng, đột nhiên liền phát giác phía trên bệ cửa sổ, tựa hồ có dấu chân.
Có thích khách mật thám? Thẩm Thiên Phong nhíu mày, Nhưng dựa theo công phu của Hoàng thượng, hẳn là rất dễ dàng cảm nhận được mới đúng.
Vừa dứt lời, Đoạn Bạch Nguyệt liền nhảy từ phía trên xuống.
Vì thế lần đầu tiên trong cuộc đời Diệp cốc chủ mới biết được, cái gì gọi là ngũ oanh lôi đỉnh.
Khụ khụ. Tây Nam vương sờ sờ cằm, Nhị vị, trùng hợp thế.
Sở Uyên ở phía trên nhìn thấy, cũng có chút trợn mắt há hốc mồm.
Vì sao cố tình... Sẽ phát sinh loại chuyện này.
Sau thời gian nửa tách trà, Diệp Cẩn ngồi ở trên ghế, sắc mặt nghiêm túc nhìn ca mình.
Trong viện, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi Thẩm Thiên Phong: Thẩm minh chủ có biện pháp nào, có thể khiến cốc chủ quên chuyện này không?
Thẩm Thiên Phong lắc đầu.
Tiểu Cẩn. Một lúc lâu sau, Sở Uyên mở miệng trước.
Diệp Cẩn hít sâu một hơi, vẫn là rất cần phải bình tĩnh !
Không ổn ! Đoạn Bạch Nguyệt ở dưới lầu sốt ruột, liền chạy nhanh lên lầu, vốn dĩ đã chuẩn bị một bụng lời muốn nói, kết quả vừa đẩy cửa liền bị Diệp Cẩn căm tức trừng một cái: Ra ngoài, bằng không về sau đừng mơ tưởng lấy thuốc mọc tóc từ chỗ ta nữa !
Sở Uyên nghe vậy giật mình nhìn qua, thật sự hói a.
Tây Nam vương nghẹn họng nhìn trân trối, đầu ong ong vang.
Mẹ nó, đây mới gọi là hết đường chối cãi a...
Tây Nam vương tâm tình có chút phức tạp, bởi vì nếu là trả lời một câu 'Ta không hói', bất luận nghĩ thế nào cũng có chút kỳ lạ. Nhưng nếu không lên tiếng, không phải là chấp nhận mình thật sự bị hói sao?
Bất quá còn chưa đợi hắn nghĩ ra đối sách, thì đã bị Thẩm Thiên Phong lôi ra khỏi phòng, hơn nữa tiện tay đóng cửa lại.
Tiếp tục nói. Diệp Cẩn một chút cũng không bị quấy nhiễu.
Tây Nam vương là đến tìm trẫm thương nghị chiến sự. Sở Uyên buông chén trà trong tay.
Thương nghị chiến sự cần phải leo cửa sổ? Diệp Cẩn rõ ràng không tin.
Sở Uyên nói: Tiện.
Diệp Cẩn ngã lưng lên ghế dựa nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
Sở Uyên không tự giác lui về phía sau.
Diệp Cẩn nhắc nhở: Hắn bị hói đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt ở ngoài cửa đỡ trán.
Thẩm Thiên Phong đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn.
Sở Uyên rối rắm: Vậy thì sao?
Quả thực không ổn a ! Diệp Cẩn siêng năng: Nói không chừng còn không 'cương' được, về sau phải cách xa một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt: ...
Đừng nháo. Sở Uyên đầu thẳng đau, Tây Nam vương thật sự là đến thảo luận chính sự, ngày mai liền muốn vòng lại quân doanh.
Bàn ra kết quả gì? Diệp Cẩn hỏi.
Sở Uyên nói: Giả ý đáp ứng liên thủ với Sở Hằng, sau đó cùng trẫm nội ứng ngoại hợp, nhất cử tiêu diệt.
Đáng tin không? Diệp Cẩn nhíu mày.
Sở Uyên do dự một chút, gật đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào ở ngoài cửa, khóe miệng hơi cong lên.
Tuy nói thấy gần đây sắp khai chiến, Diệp Cẩn cũng không có thiến Tây Nam vương ! Nhưng vẫn là cố ý tìm đại thúc hói đầu, trả tiền kêu hắn ở trên đường đi qua đi lại bảy tám lần.
Sở Uyên đứng ở bên cửa sổ, tâm tình rất là phức tạp.
Diệp Cẩn xa xa chỉ cho hắn: Ngươi thấy chưa, hói ở giữa.
Sở Uyên dở khóc dở cười: Vì sao lại chán ghét Đoạn Bạch Nguyệt như thế?
Chuyện này còn phải hỏi sao ! Diệp Cẩn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rất muốn đánh người ngất xỉu một phen, cẩn thận kiểm tra một chút xem có phải là trúng cổ rồi không.
Họ Đoạn kia rốt cuộc có cái gì tốt !
Tránh thoát ánh mắt của hắn, Sở Uyên mất tự nhiên nói: Chiến sự trọng yếu.
Tất nhiên ta biết. Bằng không đã sớm rượt đánh tên dâm ma kia chạy khắp sân rồi ! Diệp Cẩn xoa xoa mũi, đưa cho hắn một bình dược: Cầm đi.
Là cái gì vậy? Sở Uyên hỏi.
Diệp Cẩn đáp: Dược không 'cương' được.
Sở Uyên: ...
Đừng để chịu thiệt. Diệp cốc chủ rất là bình tĩnh.
Sở Uyên vốn là muốn giải thích, há miệng nhưng không biết phải nói cái gì, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
Phụ cận hải vực đảo Bối Sa, một con thuyền đang tại chậm rãi lướt đến, phía trên đầu cắm một lá cờ hình con rồng màu đen tượng trưng cho hải quân Sở quốc, sau khi ngư dân thấy rõ đều nói trách không được, con thuyền còn lại hận không thể cách một mảnh này càng xa càng tốt, ở đâu còn có người cố tình chạy tới chỗ sương mù.
Là thuyền bổ cấp. Chu Mộ Bạch đứng trên boong tàu, Tổng cộng có năm người, đều quen mặt lẫn nhau, chỉ sợ không trà trộn vào được.
Cũng không hẳn. Triệu Việt như là có chút suy nghĩ.
A? Chu Mộ Bạch khó hiểu, Đại đương gia có biện pháp?
Đêm nay đến xem thử. Triệu Việt nói, Nói không chừng thật sự có thể thành công.
/195
|