Ảnh vệ Thẩm Thiên Phong dạy dỗ, khinh công tất nhiên không thể khinh thường. Trên tường thành rất nhanh liền chiến thành một đoàn, tiếng đao kiếm chém giết không dứt bên tai, Ôn Liễu Niên vẫn là lần đầu tiên lên chiến trường, tuy nói biết rõ bên trong có vài phần ý tứ diễn trò, nhưng cũng thấy rất lo lắng, ngửa đầu nhìn cơ hồ không dời mắt.
Sở Miễn thủ ở bên cạnh nhìn hắn, trong lòng càng tỏ ra nóng bỏng, nếu không phải kiêng kị Hoàng thượng với phụ thân, cơ hồ nghĩ muốn xông qua dựa vào gần một chút - Ánh mắt rõ ràng không che giấu, trong lòng ám vệ cũng thẳng nghẹn khuất, nếu đối phương là côn đồ lưu manh hàng thật giá thật, vậy đánh cho chổng mông lên trời một trận cũng sảng khoái, nhưng cố tình người kia rõ ràng là một con mọt sách, nếu đánh thì rất bỉ ổi, ngày thường lại cực kỳ lễ nhượng cung khiêm, khiến người ta dở khóc dở cười, quả thật không biết nên xử trí thế nào mới tốt.
Thẩm Thiên Phong và Đoạn Bạch Nguyệt so hơn trăm chiêu, đều bất phân thắng bại, tiên phong Sở quân nhân cơ hội dựng lên cột gỗ to tròn đụng mở cửa thành, giống như thủy triều ào ào tràn vào. Ngựa chiến hí dài tấm chắn lăng hàn, ba ngàn tướng sĩ hô đến chấn vang trời, giữa trời đất nhiễm lên một tầng đỏ tươi dày đặc.
Vài chục đạn tín hiệu gào thét bắn lên trời, là ám hiệu ước định lúc trước. Chốc lát sau, vốn dĩ Sở Hằng đang canh giữ bên cạnh hai mươi quân tiên phong đột nhiên đằng không nhảy lên, đồng loạt thả người giết qua, nhuyễn đao rời khỏi vỏ hàn quang trong tay lạnh lẽo, tốc độ nhanh đến cơ hồ không ai kịp phản ứng, lưỡi đao đã đặt trên cổ Sở Uyên.
Hắc Long quân ở Đông Hải vốn dĩ đang chém giết quân Tây Nam, cũng phản chiến trong nháy mắt, hướng lưỡi đao về phía Sở Uyên.
Bốn phía yên tĩnh một mảnh, chỉ có cuồng phong gào thét thổi qua.
Phụ thân?! Sở Miễn đại kinh thất sắc, lại bị thuộc hạ kéo về.
Sở Hằng, ngươi thật to gan ! Ôn Liễu Niên được ám vệ bảo hộ ở giữa, cơ hồ không nhìn thấy bên ngoài, chỉ có thể gào cổ họng lớn tiếng nói.
Nếu lá gan không lớn, sao có thể thành đại sự? Sở Hằng cười điên cuồng, Ông trời cho ta cơ hội, là chỉ định mệnh ta sẽ thành.
Ngươi cấu kết với Đoạn Bạch Nguyệt. Sở Uyên lạnh lùng nhìn hắn.
Từ nay về sau, giang sơn này sẽ chia thành hai. Sở Hằng nói, Ta lại không có bất cứ quan hệ nào với Sở gia ngươi.
Vương gia đừng nên xúc động ! Hai tay Ôn Liễu Niên giấu ở trong ống tay áo, tiếp tục dùng chân tình khuyên bảo, Lúc trước khi tiên hoàng ban tặng cho Vương gia họ Sở, nghe nói Vương gia đã cảm tạ ơn đức nước mắt chảy dài trên điện, dập đầu bảy tám lần còn không nguyện ý ngóc dậy, tuy lúc đó ta không thấy được, nhưng nghe kể một lần trong lòng cũng xúc động một lần a, quả thật không suy xét thêm một chút sao?
Câm miệng ! Sở Hằng thẹn quá hóa giận.
Trẫm cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng. Sở Uyên ngữ điệu bình thản, Nếu bây giờ dừng tay ở đây, có lẽ là sẽ miễn được tội chết.
Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn tự nhận có thể khống chế sống chết của ta? Sở Hằng cười lạnh, Đông Hải là địa bàn của ta, mấy vạn Hắc Long quân đã liên hợp bộ tộc Tây Nam, có thể nói là không thể phá, chỉ dựa vào một tên Thẩm Thiên Phàm cộng thêm vạn dư Sở quân, Sở Hoàng tính toán chống lại ta thế nào?
Nếu đồng nghiệp trong triều biết được, cũng sẽ không tán thành chuyện Vương gia làm lúc này ! Ôn Liễu Niên hơi phiến tình.
Trong triều? Sở Hằng khiêu khích nhìn về phía Sở Uyên, Sở Hoàng không bằng đoán thử xem, trong triều có bao nhiêu người là người của ta?
Vương Uẩn Chi, Lý Nhiễm, Chu Bảo. Sở Uyên gằn từng chữ, Cộng thêm một tên thủ thành Quan Uông Minh, có để sót ai không?
Sở Hằng sắc mặt cứng đờ, nháy mắt trong lòng có chút bối rối.
Nếu ngươi thật sự nghĩ liên hợp với Đoạn Bạch Nguyệt, thì có thể thí quân soán vị, nghịch thiên sửa mệnh? Đáy mắt Sở Uyên dần dần phiếm hàn quang, Trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng, là bản thân ngươi không muốn, tương lai nếu có gặp được mẫu hậu dưới suối vàng, thì cũng đừng trách cháu ngoại trai này không nói tình phân.
Người đâu ! Bắt hắn lại cho ta ! Trực giác tựa hồ biết tình thế không ổn, Sở Hằng mở miệng ra lệnh.
Vài mũi tên phá gió bay đến, một cọng lông một sợi tóc của Sở Uyên cũng không bị tổn thương, thích khách bốn phía đều ngã xuống đất, đều là một tiễn xuyên tim. Ảnh vệ nhảy xuống tường thành, trong nháy mắt liền chế trụ chặt chẽ phụ tử Sở gia. Đội quân làm phản thấy tình thế không ổn, giơ đao liền muốn giết ra một con đường máu, nhưng thấy Sở quân đối diện xếp thành hàng chỉnh tề tách ra hai bên, Thẩm Thiên Phàm từ giữa giục ngựa chạy ra ngân thương phiếm hàn quang, rống cổ họng vang vọng khắp nơi: Ai không đầu hàng, giết không tha !
Quân đội này đã theo Thẩm Thiên Phàm Nam chinh Bắc chiến, trên người đã sớm thấm đẫm máu, cả người nhiễm hàn quang, lá chắn sắt đen dựng thẳng bảo hộ, hàng vạn con mắt đồng loạt nhắm ngay quân địch, tiếng hô chấn thiên động địa, thẳng đến phong vân cũng mất màu.
Hàng vạn mũi tên chém đứt ánh nắng, bước chân phản quân hỗn loạn hốt hoảng ngăn cản, nhưng đại thế không còn. Mặt đất dần dần bị máu tươi thẩm thấu, lại bị vó ngựa giẫm lên hóa thành một mảnh dính ướt, Hắc Long kỳ bị liệt hỏa thiêu đốt hầu như không còn, ngay cả một luồng khói nhẹ cuối cùng cũng bị gió thổi tán.
Trận chiến dịch này tuy ngắn ngủi mà thảm thiết, hừng hực ánh lửa xác chết ngã khắp nơi, dẫn tới bầy kên kên kêu rống lượn quanh trên bầu trời.
Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, trong lòng cảm thán một tiếng. Các đời nhiều đời, chỉ sợ không có quân vương nào có thể dễ dàng tha thứ cho phản tặc loạn đảng, nhưng tận mắt nhìn thấy nhiều sinh mệnh mất trong nháy mắt như vậy, vẫn như trước nói không rõ là loại tư vị nào.
Sở Hằng sắc mặt trắng bệch, bị người lôi đến trước mặt Sở Uyên.
Vương gia đối với bản thân không khỏi quá mức tự tin. Diệp Cẩn bĩu môi, Thị vệ bên cạnh cũng không giữ một người, dễ dàng bị bắt như vậy, cư nhiên còn nghĩ muốn thí quân soán vị.
Cửa thành mở ra, Đoạn Bạch Nguyệt và Thẩm Thiên Phong cùng nhau bước ra: Sở Vương gia, xin lỗi.
Ngươi ! Đê tiện ! Sở Thừa giãy dụa.
Thế tử hà tất phải nói lời ấy? Đoạn Bạch Nguyệt khóe miệng khẽ cong lên, Ngày đó đã nói, ai có thể đưa được thứ trong lòng bổn vương cần, bổn vương sẽ hợp tác với người đó. Nhưng cố tình thứ bổn vương muốn, ngoại trừ Sở Hoàng, thế gian này không ai có thể cho nổi.
Sở Uyên sắc mặt không vui, trừng mắt nhìn hắn một cái.
Khụ khụ khụ ! Diệp Cẩn cơ hồ ho muốn bay lá phổi.
Thẩm Thiên Phong: ...
Muốn giải quyết ngươi, kỳ thật cũng không cần phải hưng sư động chúng diễn trò như vậy. Cho dù thành Đại Côn là địa bàn của ngươi, đóng quân Đông Bắc muốn xuôi Nam tiêu diệt cũng là dư sức, chỉ là trẫm không muốn cho ngươi lưu bất cứ cơ hội nào, lấy dân chúng toàn thành làm lợi thế. Sở Uyên nói, Chỉ cần là con dân Đại Sở ta, cho dù đại giới phải trả có lớn hơn thế nữa, trẫm cũng sẽ bảo hộ bọn họ an ổn vô ưu.
Ngươi cho rằng giết ta, thì Đông Hải có thể an bình? Sở Hằng tự biết con đường phía trước đã hết, giọng điệu nói chuyện cũng dữ tợn hẳn lên.
Có trẫm ở đây, có dân chúng ở đây, có ngàn vạn tướng sĩ ở đây, vì sao Đông Hải không thể an bình? Sở Uyên vẻ mặt ngạo nghễ, ngữ điệu trầm liễm, Mấy năm nay ngươi và uy phỉ tư chiếm đảo nhỏ, trẫm tất nhiên sẽ đoạt lại từng bước một. Vạn dặm non sông Đại Sở ta, bất luận là phồn hoa thịnh cảnh hay là nơi hoang sơ vắng vẻ, cho dù chỉ là một phân một hào, cũng sẽ không để cho tiểu nhân ngoại tộc tùy ý giẫm lên.
Chân trời vân hải cuồn cuộn, bốn phía yên lặng không một tiếng động, chỉ có cờ chiến bay phất phới. Ngàn vạn tướng sĩ quỳ một gối, tiếng hô vang vọng thẳng đến chín tầng trời: Ngô hoàng vạn tuế !
Đoạn Bạch Nguyệt khóe miệng khẽ cong, cũng hơi cúi đầu hành lễ, dường như cam nguyện thần phục như vậy.
Giải vào đại lao trông chừng nghiêm ngặt. Sở Uyên hạ lệnh, Trẫm muốn đích thân thẩm vấn.
Dạ. Thị vệ kéo phụ tử Sở gia từ mặt đất lên, vừa định muốn dẫn đi, đột nhiên phía chân trời lại truyền đến một trận rống thê lương. Một con chim lớn màu đen che khuất bầu trời, giống như thiểm điện đáp xuống.
Chim báo tang?! Diệp Cẩn biến sắc, Bảo hộ Hoàng thượng !
Còn chưa chờ Ngự Lâm quân hành động, Đoạn Bạch Nguyệt đã rút kiếm bảo hộ bên cạnh Sở Uyên. Móng vuốt chim báo tang giống như móc sắt, dễ dàng có thể xé nát một người, tướng sĩ Đại Sở tuy nói lúc trước chưa bao giờ giao chiến qua với nó, nhưng cũng nghe qua không ít tin đồn, biết vật ấy đao thương bất nhập, thì chỉ thọt đao nhắn vào mắt nó, lại dẫn tới đối phương phản phác càng kịch liệt hơn.
Sở Thừa nhìn đúng thời cơ, đột nhiên đẩy thủ vệ áp chế bên cạnh mình ra, thả người nhảy lên lưng một con chim báo tang, lôi kéo cổ nó bay tới giữa không trung. Phía trước truyền đến một tiếng sáo như có như không, chim báo tang như là nhận được chỉ lệnh nào đó, xoay người liền mang Sở Thừa bay về phía mặt biển
Có người ! Ám vệ đột nhiên chỉ vào giữa không trung.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy trên lưng một con chim báo tang lớn nhất, thình lình có một nam tử trung niên đang ngồi, trên tay cầm một cây sáo ngọc, tóc xám trắng, vẻ mặt dữ tợn mà lại âm lãnh.
Ôn Liễu Niên khiếp sợ: Thanh Cầu?!
Má ơi, cư nhiên chưa chết. Ám vệ thầm mắng một tiếng, tùy tay lấy qua cung tiễn liền muốn bắn hắn rớt xuống, chim báo tang cũng đã vỗ cánh bay cao, chỉ để lại một mảnh lông vũ màu đen đang rơi lả tả .
Tiếng sáo càng lúc càng xa dần, chim báo tang còn lại cũng muốn rời đi cùng, một con trong đó vừa vặn chống lại mắt Ôn Liễu Niên, ước chừng là cảm thấy bị sỉ nhục, đột nhiên hét lên một tiếng liền lao xuống xuống dưới.
Đại nhân cẩn thận a ! Sở Miễn đại kinh thất sắc, cũng không biết từ nơi nào phóng tới, lại nhào vào khoảng không - Ám vệ đã sớm mang Ôn Liễu Niên tránh ra, cũng không để ý có người xông qua, đợi đến khi hồi thần kéo hắn ra, dĩ nhiên bị móng vuốt chim báo tang hung hăng bắt trên lưng một phen, chốc lát máu chảy không ngừng.
Sở Miễn sắc mặt xám trắng, trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh một phen.
Tiểu thiếu gia ! Ôn Liễu Niên nhanh chóng nâng hắn dậy.
Diệp Cẩn tiến lên thử mạch, kêu thị vệ nâng người trở về đại trướng trước, hơn nữa kêu những tướng sĩ bị thương còn lại cũng về doanh nghỉ ngơi trước, móng vuốt chim báo tang có độc, phải hảo hảo chữa trị mới có thể không để lại căn bệnh
Xảy ra quá nhiều nhiễu loạn, Thẩm Thiên Phong tự mình áp giải Sở Hằng đến nhà giam. Diệp Cẩn nói: Đáng tiếc để Sở Thừa chạy rồi.
Chạy một lúc, cũng không chạy được cả đời. Thẩm Thiên Phong nói, Đã là được Thanh Cầu cứu, hẳn là chỉ có thể trốn ở mấy chỗ đảo nhỏ trên Đông Hải, cùng lắm là liên hợp với hải tặc nước Nhật, thành không được khí hậu.
Nhưng còn đảo Bối Sa. Diệp Cẩn có chút lo lắng, Đại đương gia chậm chạp không có hồi âm, cũng không biết bên trong rốt cuộc thế nào rồi.
Có Ôn đại nhân ở đây chờ, đại đương gia hẳn là sẽ không lấy thân mạo hiểm. Thẩm Thiên Phong nói, Sau khi điều tra rõ chân tướng, nói không chừng qua mấy ngày nữa thì sẽ trở về.
Diệp Cẩn thở dài, cũng chỉ có thể hy vọng như thế.
Chiến sự tuy đã tạm thời kết thúc, muốn thu thập tàn cục cũng phải hao phí một phen. Ôn Liễu Niên ở Đông Hải đợi gần hai năm, nhìn như cả ngày thong thả vui chơi giải trí, nhưng đã sớm đem vây cánh ám tuyến phụ tử Sở gia sờ soạng rõ ràng, từ quan viên địa phương cho tới đầy tớ khuân vác, danh sách được liệt kê ra ước chừng dài ba thước, lần này vừa lúc bắt ba ba trong rọ, tạm thời bắt giữ để ngày khác tái thẩm.
Quân quyền ở Đông Hải tạm thời giao cho Thẩm Thiên Phàm và một đại tướng khác trong triều, chuyện chọn lựa quan viên thay vào chỗ trống thì là dừng ở trên đầu Ôn Liễu Niên, bận rộn đến nỗi ngay cả cơm cũng không ăn, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi thì gầy một vòng, vốn dĩ mặt đã nhỏ, lần này càng nhìn càng khiến người ta đau lòng, vì thế bà bà thẩm thẩm trong thành thường xuyên hầm canh đưa đến, dặn dò đại nhân phải ăn hết.
Ám vệ cười tươi như hoa tiếp nhận vài hộp đồ ăn cực lớn, trong lòng nói đại nhân nhà ta tuy ăn hơi nhiều, nhưng cũng không phải là thùng cơm, hầm một con gà hai con ngỗng năm cái giò heo sáu con cá, chỉ sợ ăn xong một đống này sẽ đầy bụng ngất xỉu.
Ôn Liễu Niên rửa một quả táo, vẫy vẫy nước trên tay ngồi ở cửa ăn từ từ, thuận tiện nhìn năm con Hồng giáp lang phơi nắng.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh hắn.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn: Nếu hạ quan nhớ không lầm, năm ngày trước Hoàng thượng đã hạ chỉ, lệnh Tây Nam vương lập tức xuất phát trở về Vân Nam. Vì sao hiện tại còn ở đây.
Đoạn Bạch Nguyệt thản nhiên: Nhưng Sở Thừa may mắn bỏ chạy, chiến sự chưa kết thúc.
Ôn Liễu Niên lắc đầu: Quân Tây Nam am hiểu tác chiến trên núi, trên biển hẳn là sẽ không có ưu thế.
Đoạn Bạch Nguyệt cười: Đại nhân cũng muốn bổn vương rời đi?
Tất nhiên là không. Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, nam nhân của ta còn đang ở đảo Bối Sa, nếu thật sự đánh trận, đương nhiên là hỗ trợ càng nhiều càng tốt.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: Đại nhân có thể giúp bổn vương một chuyện không?
Ôn Liễu Niên không cần nghĩ ngợi: Không thể.
Đoạn Bạch Nguyệt sắc mặt cứng đờ: Vì sao lại dứt khoát như thế. Dù sao cũng nên nhớ tới mấy cái giò heo, suy nghĩ một chút rồi hẳn cự tuyệt mới đúng.
Ôn Liễu Niên khụt khịt mũi: Bởi vì Diệp cốc chủ rất hung.
Đoạn Bạch Nguyệt: ...
Thân làm nhân thần, có một số việc khó nói lắm. Ôn Liễu Niên chà xát tay đứng dậy, thản nhiên rời khỏi tiểu viện.
Đoạn Bạch Nguyệt bỗng bật cười, ngược lại là... Rất thông minh.
Trong đảo Bối Sa, tiểu Lục tử đang ở phía sau một tảng đá lớn tránh gió, dè dặt cẩn thận nướng cá ăn. Mấy ngày nay tuy nói chỉ có thể ngủ ngoài trời, nhưng cũng ăn được không ít thứ ngon, so với những ngày trước, xem như là đã tốt lắm rồi, cười cũng nhiều hơn, tuy nói một hồi thì cổ họng sẽ đau, nhưng cũng thích líu ríu giống như những tiểu hài tử khác.
Tuần tra trên đảo cực kỳ nghiêm mật, hơi vô ý thì có thể sẽ bại lộ hành tung, Triệu Việt và Chu Mộ Bạch mất trọn một tháng, mới điều tra rõ đại khái tình trạng và cơ quan mật. Ngoại trừ những thiếu niên trong ao nước ngày đó, trên đảo có ước chừng hai trăm giao nhân, ngày thường một chút cũng không thể rời khỏi nước, trong thức ăn bị bỏ thêm dược vật, cũng không biết là có tác dụng gì.
Ngày hôm nay, Triệu Việt trở lại núi hoang phía sau đảo, Chu Mộ Bạch như cũ hỏi: Có thu hoạch được gì không?
Có, bất quá là tin tức bên ngoài. Triệu Việt nói, Hoàng thượng âm thầm liên hợp Tây Nam vương Đoạn Bạch Nguyệt, thiết lập mưu kế trừ bỏ Sở Hằng, hiện giờ chiến loạn Đông Hải đã định, binh phù tạm thời giao cho Thẩm Thiên Phàm quản lý.
Nhanh như vậy? Chu Mộ Bạch giật mình.
Triệu Việt gật đầu.
Nói vậy, chẳng phải Sở quân sẽ lập tức tấn công chiếm hải đảo này sao. Chu Mộ Bạch bật cười, Ngươi ta xem ra uổng công đi một chuyến rồi.
Cũng không hẳn. Triệu Việt nói, Nghe nói phụ tử Sở Hằng đại thế đã mất, phó tướng trên đảo này đã hạ lệnh đi mời cao nhân nơi khác đến, nghe nói muốn thiết kế mê trận, một lưới bắt hết Sở quân.
Còn có bản lĩnh này? Chu Mộ Bạch nhíu mày.
Muốn nghe thêm nhiều một chút, nhưng đối phương cũng đã đi xuống ám thất. Triệu Việt nói, Có thể được Sở Hằng chọn để huấn luyện giao nhân, hẳn là không phải hạng người hời hợt, vẫn là không cần khinh thường thì tốt hơn.
Hiện tại phải làm thế nào? Chu Mộ Bạch hỏi.
Ra ngoài trước rồi nói tiếp. Triệu Việt nói, Đem tin tức này nói cho Hoàng thượng biết, để tránh Sở quân rơi vào bẫy.
Chu Mộ Bạch gật gật đầu, đêm đó vừa vặn có thuyền rời bến lấy nước ngọt, ba người giống như có pháp thuật lẻn vào trong thùng gỗ rỗng, thần không biết quỷ không hay ra khỏi đảo Bối Sa. Đến một đảo hoang lấy lương khô rồi leo lên con thuyền đã chuẩn bị sẵn trước đó, một đường đi về phía đảo Hải Hoa nói việc này cho Tử Hoa thẩm thẩm, sau đó cùng Thượng Vân Trạch Mộc Thanh Sơn một đường, giương buồm trở về thành Đại Côn.
Ôn Liễu Niên lười biếng phơi nắng ngáp một cái, trong lòng đang tính suy tối nay phải ăn món gì, vừa ngẩng đầu liền thấy Diệp Cẩn bưng một chén dược bước đến.
Cốc chủ. Ôn Liễu Niên chào hỏi, sau đó bình tĩnh đứng lên, Đột nhiên nhớ tới... Ô.
Diệp Cẩn nắm mũi hắn, đổ hết một chén dược xuống.
Ôn Liễu Niên nhăn mặt lại, chua.
Đề phòng ôn dịch, mỗi người đều phải uống. Diệp Cẩn nói, Gần đây thời tiết hơi nóng, vài con chim báo tang kia lại không biết dính thứ gì, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
Ôn Liễu Niên hai mắt đẫm lệ, mũi rất đau.
Hình như xuống tay hơi nặng a... Diệp Cẩn mất tự nhiên ho khan một cái, vỗ vỗ bả vai hắn bày tỏ an ủi.
Một lát sau, Sở Uyên đi ngang qua tiểu viện, thấy hắn mũi đỏ bừng nước mắt ròng ròng, lập tức bị giật mình, sau khi hỏi rõ nguyên do thì bật cười, phân phó Tứ Hỉ đến trên đường mua một bao đường.
Một lát sau nữa, Đoạn Bạch Nguyệt nghi hoặc nói: Có người ức hiếp đại nhân?
Không có không có. Ôn Liễu Niên vỗ vỗ đường phấn trên tay, giải thích nói, Diệp cốc chủ đưa dược tới hơi chua, Hoàng thượng cho hạ quan một bao kẹo.
Thật à? Tây Nam vương nghe vậy bình tĩnh bước vào trong viện, giật lấy bao kẹo kia từ trong tay hắn.
Ôn Liễu Niên: ...
Bổn vương chưa bao giờ nếm qua kẹo đậu phộng Đại Sở. Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Ôn Liễu Niên cười gượng: Đây là kẹo Bát Bảo.
Vậy thì càng chưa nếm qua. Đoạn Bạch Nguyệt vẻ mặt ôn hoà.
Tây Nam vương cứ việc lấy ăn đi. Ôn đại nhân cao thượng nói.
Sau khi nhìn theo Đoạn Bạch Nguyệt rời đi, Ôn Liễu Niên chưa hết thèm liếm liếm miệng, vừa định nghĩ có nên tự mình mua thêm một bao hay không, ám vệ đột nhiên oanh oanh liệt liệt vọt vào, xách hắn chạy ra ngoài.
Xảy ra chuyện gì vậy? Ôn Liễu Niên hai chân đằng không rất chấn kinh.
Ám vệ hưng phấn ngao ngao nói: Đại đương gia trở về a !
Ôn Liễu Niên ngây ngốc há to miệng, thật hả?
Trên đường người đến người đi, chính là thời điểm ăn cơm chiều, đột nhiên liền thấy đằng trước gà bay chó sủa một trận, ám vệ đang xách Ôn đại nhân chạy như bay, lập tức bị hoảng sợ, còn tưởng là lại xảy ra vụ án lớn khó lường gì đó, vì thế ngay cả cơm cũng không tiếp tục ăn, liền ném đũa chạy theo, đều muốn nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Trên phố, ba con tuấn mã đang nghênh diện phóng nhanh đến, sau khi thấy rõ người đi đầu là ai, Ôn Liễu Niên mừng rỡ như điên, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.
Triệu Việt xoay người xuống ngựa, bước nhanh tiến lên ôm hắn vào trong lòng.
Ta đã trở về.
Ôn Liễu Niên mũi chua xót, chôn mặt ở trước ngực hắn, nửa buổi cũng không nói chuyện.
Vốn tưởng rằng xảy ra đại loạn, không nghĩ tới lại là chuyện tốt, dân chúng biết được cũng rất là kích động, tiếng cười đùa quả thực vang đến tận trời. Rồi sau đó liền lập tức về nhà chuẩn bị đồ ăn đưa đến Ôn phủ, cũng có thể đón gió tẩy trần cho đại đương gia. Sở Uyên nghe được tin tức, cũng buông tấu chương trong tay tiến đến góp vui, thuận tiện mang theo một phần hạ lễ.
Hài tử này ở đâu đến vậy. Thẳng đến khi trở về nhà, Ôn Liễu Niên mới nhìn thấy tiểu Lục tử.
Tên gọi rất giống ngươi. Chu Mộ Bạch ôm tiểu hài tử đặt lên trên ghế, Gọi tiểu Lục tử.
Sao cả người đều bị thương thế. Ôn Liễu Niên kéo cánh tay hắn kiểm tra.
Không đau. Tiểu Lục tử hơi ngại ngùng.
Hắn vừa mở miệng nói chuyện, tất cả mọi người trong phòng đều nhíu mày, thanh âm này...
Đến, há miệng. Diệp Cẩn ôm hắn vào trong ngực.
A -
Tiểu Lục tử rất nghe lời.
Cổ họng bị người hạ dược. Diệp Cẩn ngẩng đầu, Ai làm?
Sở Hằng. Triệu Việt nói, Hài tử này là được cứu ra từ trên đảo Bối Sa, bên trong còn có một hai trăm và hài tử như hắn, chính là cái gọi là giao nhân trong lời đồn.
Đều là tiểu hài tử? Ôn Liễu Niên nhíu mày hỏi.
Ừm. Triệu Việt gật đầu, Nói là địa ngục cũng không đủ.
Chu Mộ Bạch nói đại khái tình thế bên trong một lần, lại lấy đuôi cá kia ra, sau khi Diệp Cẩn kiểm tra thì nói: Nói không rõ là chất liệu gì, bất quá giống như miếng da tìm được trong Bình Lãng bang.
Mục đích là gì? Ám vệ hỏi.
Tác chiến dưới nước, dùng để phá hủy chiến thuyền của đối phương. Triệu Việt gọi hạ nhân tới, tạm thời mang tiểu Lục tử về nghỉ ngơi, Giao nhân đó đều là tiểu hài tử bảy tám tuổi thì bị mang ra đảo, hạn chế hành động lại bị hạ dược, sau khi huấn luyện vài năm, thì có thể hoạt động tự nhiên ở dưới nước giống như hải ngư, tư duy cũng sẽ dần dần si ngốc, nói cái gì thì làm cái đó.
Phía sau lưng Ôn Liễu Niên từng trận âm lãnh.
Sắc mặt Sở Uyên cứng nhắc, chuyện độc ác như thế, cư nhiên thật sự có người làm ra được.
May mắn ngày đó không có một đao làm thịt hắn. Diệp Cẩn cắn răng, Đợi đến ngày đại chiến báo cáo thắng lợi, quả hắn trước mặt vạn quân !
Bước tiếp theo là phải tiến công đến đảo Bối Sa? Ôn Liễu Niên hỏi, Cứu vài hài tử kia ra trước.
Sở Uyên gật đầu: Đại đương gia lặn lội đường xa, đêm nay hảo hảo nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại thương nghị kế hoạch cụ thể.
Chưa giải quyết xong chuyện trên đảo Bối Sa, người còn lại tất nhiên cũng không có tâm tình bày tiệc, chỉ là vội vàng ăn một bữa cơm, thì tự mình trở về nghỉ ngơi. Ôn Liễu Niên sau khi tắm rửa xong ngồi ở trên giường, nhìn người đối diện, vẫn là cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Triệu Việt nắm tay hắn: Choáng váng?
Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt, nhào qua ôm lấy hắn: Còn đi nữa không?
Không đi. Triệu Việt nói, Về sau đi đến nơi nào cũng đều mang ngươi theo.
Thật sao? Ôn Liễu Niên ghé vào lỗ tai hắn than thở, Thế nhưng Vân tiền bối viết thư đến đây, nói đao pháp ngươi vẫn chưa hoàn toàn luyện xong.
Ta không cầu có thể trở thành tuyệt thế cao thủ, có thể bảo hộ ngươi là tốt rồi. Triệu Việt ôm hắn càng chặt, Ngươi so với đao pháp quan trọng hơn.
Ôn Liễu Niên bật cười: Ừm.
Kim giáp lang ghé vào trên cửa sổ, nhàn nhã lắc xúc tu.
Tiểu hồng giáp lang ghé vào bên cạnh nó, ngốc ngốc nhìn trên giường, ngủ !
Gầy rồi. Triệu Việt lật người đè hắn.
Ôn Liễu Niên xoa bóp mông, nghi hoặc nói: Thật hả. Vài ngày trước thật sự hơi gầy một chút, nhưng năm ngày này đã ăn năm cái giò heo, chẳng lẽ không phải là nên béo lại rồi sao.
Triệu Việt cúi đầu, hạ một nụ hôn lên trán hắn: Không sao, về sau chậm rãi dưỡng lại.
Nhìn nam nhân mặt mày anh tuấn trước mặt, tự dưng Ôn đại nhân liền bắt đầu có chút... Khẩn trương.
Sở Miễn thủ ở bên cạnh nhìn hắn, trong lòng càng tỏ ra nóng bỏng, nếu không phải kiêng kị Hoàng thượng với phụ thân, cơ hồ nghĩ muốn xông qua dựa vào gần một chút - Ánh mắt rõ ràng không che giấu, trong lòng ám vệ cũng thẳng nghẹn khuất, nếu đối phương là côn đồ lưu manh hàng thật giá thật, vậy đánh cho chổng mông lên trời một trận cũng sảng khoái, nhưng cố tình người kia rõ ràng là một con mọt sách, nếu đánh thì rất bỉ ổi, ngày thường lại cực kỳ lễ nhượng cung khiêm, khiến người ta dở khóc dở cười, quả thật không biết nên xử trí thế nào mới tốt.
Thẩm Thiên Phong và Đoạn Bạch Nguyệt so hơn trăm chiêu, đều bất phân thắng bại, tiên phong Sở quân nhân cơ hội dựng lên cột gỗ to tròn đụng mở cửa thành, giống như thủy triều ào ào tràn vào. Ngựa chiến hí dài tấm chắn lăng hàn, ba ngàn tướng sĩ hô đến chấn vang trời, giữa trời đất nhiễm lên một tầng đỏ tươi dày đặc.
Vài chục đạn tín hiệu gào thét bắn lên trời, là ám hiệu ước định lúc trước. Chốc lát sau, vốn dĩ Sở Hằng đang canh giữ bên cạnh hai mươi quân tiên phong đột nhiên đằng không nhảy lên, đồng loạt thả người giết qua, nhuyễn đao rời khỏi vỏ hàn quang trong tay lạnh lẽo, tốc độ nhanh đến cơ hồ không ai kịp phản ứng, lưỡi đao đã đặt trên cổ Sở Uyên.
Hắc Long quân ở Đông Hải vốn dĩ đang chém giết quân Tây Nam, cũng phản chiến trong nháy mắt, hướng lưỡi đao về phía Sở Uyên.
Bốn phía yên tĩnh một mảnh, chỉ có cuồng phong gào thét thổi qua.
Phụ thân?! Sở Miễn đại kinh thất sắc, lại bị thuộc hạ kéo về.
Sở Hằng, ngươi thật to gan ! Ôn Liễu Niên được ám vệ bảo hộ ở giữa, cơ hồ không nhìn thấy bên ngoài, chỉ có thể gào cổ họng lớn tiếng nói.
Nếu lá gan không lớn, sao có thể thành đại sự? Sở Hằng cười điên cuồng, Ông trời cho ta cơ hội, là chỉ định mệnh ta sẽ thành.
Ngươi cấu kết với Đoạn Bạch Nguyệt. Sở Uyên lạnh lùng nhìn hắn.
Từ nay về sau, giang sơn này sẽ chia thành hai. Sở Hằng nói, Ta lại không có bất cứ quan hệ nào với Sở gia ngươi.
Vương gia đừng nên xúc động ! Hai tay Ôn Liễu Niên giấu ở trong ống tay áo, tiếp tục dùng chân tình khuyên bảo, Lúc trước khi tiên hoàng ban tặng cho Vương gia họ Sở, nghe nói Vương gia đã cảm tạ ơn đức nước mắt chảy dài trên điện, dập đầu bảy tám lần còn không nguyện ý ngóc dậy, tuy lúc đó ta không thấy được, nhưng nghe kể một lần trong lòng cũng xúc động một lần a, quả thật không suy xét thêm một chút sao?
Câm miệng ! Sở Hằng thẹn quá hóa giận.
Trẫm cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng. Sở Uyên ngữ điệu bình thản, Nếu bây giờ dừng tay ở đây, có lẽ là sẽ miễn được tội chết.
Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn tự nhận có thể khống chế sống chết của ta? Sở Hằng cười lạnh, Đông Hải là địa bàn của ta, mấy vạn Hắc Long quân đã liên hợp bộ tộc Tây Nam, có thể nói là không thể phá, chỉ dựa vào một tên Thẩm Thiên Phàm cộng thêm vạn dư Sở quân, Sở Hoàng tính toán chống lại ta thế nào?
Nếu đồng nghiệp trong triều biết được, cũng sẽ không tán thành chuyện Vương gia làm lúc này ! Ôn Liễu Niên hơi phiến tình.
Trong triều? Sở Hằng khiêu khích nhìn về phía Sở Uyên, Sở Hoàng không bằng đoán thử xem, trong triều có bao nhiêu người là người của ta?
Vương Uẩn Chi, Lý Nhiễm, Chu Bảo. Sở Uyên gằn từng chữ, Cộng thêm một tên thủ thành Quan Uông Minh, có để sót ai không?
Sở Hằng sắc mặt cứng đờ, nháy mắt trong lòng có chút bối rối.
Nếu ngươi thật sự nghĩ liên hợp với Đoạn Bạch Nguyệt, thì có thể thí quân soán vị, nghịch thiên sửa mệnh? Đáy mắt Sở Uyên dần dần phiếm hàn quang, Trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng, là bản thân ngươi không muốn, tương lai nếu có gặp được mẫu hậu dưới suối vàng, thì cũng đừng trách cháu ngoại trai này không nói tình phân.
Người đâu ! Bắt hắn lại cho ta ! Trực giác tựa hồ biết tình thế không ổn, Sở Hằng mở miệng ra lệnh.
Vài mũi tên phá gió bay đến, một cọng lông một sợi tóc của Sở Uyên cũng không bị tổn thương, thích khách bốn phía đều ngã xuống đất, đều là một tiễn xuyên tim. Ảnh vệ nhảy xuống tường thành, trong nháy mắt liền chế trụ chặt chẽ phụ tử Sở gia. Đội quân làm phản thấy tình thế không ổn, giơ đao liền muốn giết ra một con đường máu, nhưng thấy Sở quân đối diện xếp thành hàng chỉnh tề tách ra hai bên, Thẩm Thiên Phàm từ giữa giục ngựa chạy ra ngân thương phiếm hàn quang, rống cổ họng vang vọng khắp nơi: Ai không đầu hàng, giết không tha !
Quân đội này đã theo Thẩm Thiên Phàm Nam chinh Bắc chiến, trên người đã sớm thấm đẫm máu, cả người nhiễm hàn quang, lá chắn sắt đen dựng thẳng bảo hộ, hàng vạn con mắt đồng loạt nhắm ngay quân địch, tiếng hô chấn thiên động địa, thẳng đến phong vân cũng mất màu.
Hàng vạn mũi tên chém đứt ánh nắng, bước chân phản quân hỗn loạn hốt hoảng ngăn cản, nhưng đại thế không còn. Mặt đất dần dần bị máu tươi thẩm thấu, lại bị vó ngựa giẫm lên hóa thành một mảnh dính ướt, Hắc Long kỳ bị liệt hỏa thiêu đốt hầu như không còn, ngay cả một luồng khói nhẹ cuối cùng cũng bị gió thổi tán.
Trận chiến dịch này tuy ngắn ngủi mà thảm thiết, hừng hực ánh lửa xác chết ngã khắp nơi, dẫn tới bầy kên kên kêu rống lượn quanh trên bầu trời.
Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, trong lòng cảm thán một tiếng. Các đời nhiều đời, chỉ sợ không có quân vương nào có thể dễ dàng tha thứ cho phản tặc loạn đảng, nhưng tận mắt nhìn thấy nhiều sinh mệnh mất trong nháy mắt như vậy, vẫn như trước nói không rõ là loại tư vị nào.
Sở Hằng sắc mặt trắng bệch, bị người lôi đến trước mặt Sở Uyên.
Vương gia đối với bản thân không khỏi quá mức tự tin. Diệp Cẩn bĩu môi, Thị vệ bên cạnh cũng không giữ một người, dễ dàng bị bắt như vậy, cư nhiên còn nghĩ muốn thí quân soán vị.
Cửa thành mở ra, Đoạn Bạch Nguyệt và Thẩm Thiên Phong cùng nhau bước ra: Sở Vương gia, xin lỗi.
Ngươi ! Đê tiện ! Sở Thừa giãy dụa.
Thế tử hà tất phải nói lời ấy? Đoạn Bạch Nguyệt khóe miệng khẽ cong lên, Ngày đó đã nói, ai có thể đưa được thứ trong lòng bổn vương cần, bổn vương sẽ hợp tác với người đó. Nhưng cố tình thứ bổn vương muốn, ngoại trừ Sở Hoàng, thế gian này không ai có thể cho nổi.
Sở Uyên sắc mặt không vui, trừng mắt nhìn hắn một cái.
Khụ khụ khụ ! Diệp Cẩn cơ hồ ho muốn bay lá phổi.
Thẩm Thiên Phong: ...
Muốn giải quyết ngươi, kỳ thật cũng không cần phải hưng sư động chúng diễn trò như vậy. Cho dù thành Đại Côn là địa bàn của ngươi, đóng quân Đông Bắc muốn xuôi Nam tiêu diệt cũng là dư sức, chỉ là trẫm không muốn cho ngươi lưu bất cứ cơ hội nào, lấy dân chúng toàn thành làm lợi thế. Sở Uyên nói, Chỉ cần là con dân Đại Sở ta, cho dù đại giới phải trả có lớn hơn thế nữa, trẫm cũng sẽ bảo hộ bọn họ an ổn vô ưu.
Ngươi cho rằng giết ta, thì Đông Hải có thể an bình? Sở Hằng tự biết con đường phía trước đã hết, giọng điệu nói chuyện cũng dữ tợn hẳn lên.
Có trẫm ở đây, có dân chúng ở đây, có ngàn vạn tướng sĩ ở đây, vì sao Đông Hải không thể an bình? Sở Uyên vẻ mặt ngạo nghễ, ngữ điệu trầm liễm, Mấy năm nay ngươi và uy phỉ tư chiếm đảo nhỏ, trẫm tất nhiên sẽ đoạt lại từng bước một. Vạn dặm non sông Đại Sở ta, bất luận là phồn hoa thịnh cảnh hay là nơi hoang sơ vắng vẻ, cho dù chỉ là một phân một hào, cũng sẽ không để cho tiểu nhân ngoại tộc tùy ý giẫm lên.
Chân trời vân hải cuồn cuộn, bốn phía yên lặng không một tiếng động, chỉ có cờ chiến bay phất phới. Ngàn vạn tướng sĩ quỳ một gối, tiếng hô vang vọng thẳng đến chín tầng trời: Ngô hoàng vạn tuế !
Đoạn Bạch Nguyệt khóe miệng khẽ cong, cũng hơi cúi đầu hành lễ, dường như cam nguyện thần phục như vậy.
Giải vào đại lao trông chừng nghiêm ngặt. Sở Uyên hạ lệnh, Trẫm muốn đích thân thẩm vấn.
Dạ. Thị vệ kéo phụ tử Sở gia từ mặt đất lên, vừa định muốn dẫn đi, đột nhiên phía chân trời lại truyền đến một trận rống thê lương. Một con chim lớn màu đen che khuất bầu trời, giống như thiểm điện đáp xuống.
Chim báo tang?! Diệp Cẩn biến sắc, Bảo hộ Hoàng thượng !
Còn chưa chờ Ngự Lâm quân hành động, Đoạn Bạch Nguyệt đã rút kiếm bảo hộ bên cạnh Sở Uyên. Móng vuốt chim báo tang giống như móc sắt, dễ dàng có thể xé nát một người, tướng sĩ Đại Sở tuy nói lúc trước chưa bao giờ giao chiến qua với nó, nhưng cũng nghe qua không ít tin đồn, biết vật ấy đao thương bất nhập, thì chỉ thọt đao nhắn vào mắt nó, lại dẫn tới đối phương phản phác càng kịch liệt hơn.
Sở Thừa nhìn đúng thời cơ, đột nhiên đẩy thủ vệ áp chế bên cạnh mình ra, thả người nhảy lên lưng một con chim báo tang, lôi kéo cổ nó bay tới giữa không trung. Phía trước truyền đến một tiếng sáo như có như không, chim báo tang như là nhận được chỉ lệnh nào đó, xoay người liền mang Sở Thừa bay về phía mặt biển
Có người ! Ám vệ đột nhiên chỉ vào giữa không trung.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy trên lưng một con chim báo tang lớn nhất, thình lình có một nam tử trung niên đang ngồi, trên tay cầm một cây sáo ngọc, tóc xám trắng, vẻ mặt dữ tợn mà lại âm lãnh.
Ôn Liễu Niên khiếp sợ: Thanh Cầu?!
Má ơi, cư nhiên chưa chết. Ám vệ thầm mắng một tiếng, tùy tay lấy qua cung tiễn liền muốn bắn hắn rớt xuống, chim báo tang cũng đã vỗ cánh bay cao, chỉ để lại một mảnh lông vũ màu đen đang rơi lả tả .
Tiếng sáo càng lúc càng xa dần, chim báo tang còn lại cũng muốn rời đi cùng, một con trong đó vừa vặn chống lại mắt Ôn Liễu Niên, ước chừng là cảm thấy bị sỉ nhục, đột nhiên hét lên một tiếng liền lao xuống xuống dưới.
Đại nhân cẩn thận a ! Sở Miễn đại kinh thất sắc, cũng không biết từ nơi nào phóng tới, lại nhào vào khoảng không - Ám vệ đã sớm mang Ôn Liễu Niên tránh ra, cũng không để ý có người xông qua, đợi đến khi hồi thần kéo hắn ra, dĩ nhiên bị móng vuốt chim báo tang hung hăng bắt trên lưng một phen, chốc lát máu chảy không ngừng.
Sở Miễn sắc mặt xám trắng, trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh một phen.
Tiểu thiếu gia ! Ôn Liễu Niên nhanh chóng nâng hắn dậy.
Diệp Cẩn tiến lên thử mạch, kêu thị vệ nâng người trở về đại trướng trước, hơn nữa kêu những tướng sĩ bị thương còn lại cũng về doanh nghỉ ngơi trước, móng vuốt chim báo tang có độc, phải hảo hảo chữa trị mới có thể không để lại căn bệnh
Xảy ra quá nhiều nhiễu loạn, Thẩm Thiên Phong tự mình áp giải Sở Hằng đến nhà giam. Diệp Cẩn nói: Đáng tiếc để Sở Thừa chạy rồi.
Chạy một lúc, cũng không chạy được cả đời. Thẩm Thiên Phong nói, Đã là được Thanh Cầu cứu, hẳn là chỉ có thể trốn ở mấy chỗ đảo nhỏ trên Đông Hải, cùng lắm là liên hợp với hải tặc nước Nhật, thành không được khí hậu.
Nhưng còn đảo Bối Sa. Diệp Cẩn có chút lo lắng, Đại đương gia chậm chạp không có hồi âm, cũng không biết bên trong rốt cuộc thế nào rồi.
Có Ôn đại nhân ở đây chờ, đại đương gia hẳn là sẽ không lấy thân mạo hiểm. Thẩm Thiên Phong nói, Sau khi điều tra rõ chân tướng, nói không chừng qua mấy ngày nữa thì sẽ trở về.
Diệp Cẩn thở dài, cũng chỉ có thể hy vọng như thế.
Chiến sự tuy đã tạm thời kết thúc, muốn thu thập tàn cục cũng phải hao phí một phen. Ôn Liễu Niên ở Đông Hải đợi gần hai năm, nhìn như cả ngày thong thả vui chơi giải trí, nhưng đã sớm đem vây cánh ám tuyến phụ tử Sở gia sờ soạng rõ ràng, từ quan viên địa phương cho tới đầy tớ khuân vác, danh sách được liệt kê ra ước chừng dài ba thước, lần này vừa lúc bắt ba ba trong rọ, tạm thời bắt giữ để ngày khác tái thẩm.
Quân quyền ở Đông Hải tạm thời giao cho Thẩm Thiên Phàm và một đại tướng khác trong triều, chuyện chọn lựa quan viên thay vào chỗ trống thì là dừng ở trên đầu Ôn Liễu Niên, bận rộn đến nỗi ngay cả cơm cũng không ăn, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi thì gầy một vòng, vốn dĩ mặt đã nhỏ, lần này càng nhìn càng khiến người ta đau lòng, vì thế bà bà thẩm thẩm trong thành thường xuyên hầm canh đưa đến, dặn dò đại nhân phải ăn hết.
Ám vệ cười tươi như hoa tiếp nhận vài hộp đồ ăn cực lớn, trong lòng nói đại nhân nhà ta tuy ăn hơi nhiều, nhưng cũng không phải là thùng cơm, hầm một con gà hai con ngỗng năm cái giò heo sáu con cá, chỉ sợ ăn xong một đống này sẽ đầy bụng ngất xỉu.
Ôn Liễu Niên rửa một quả táo, vẫy vẫy nước trên tay ngồi ở cửa ăn từ từ, thuận tiện nhìn năm con Hồng giáp lang phơi nắng.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh hắn.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn: Nếu hạ quan nhớ không lầm, năm ngày trước Hoàng thượng đã hạ chỉ, lệnh Tây Nam vương lập tức xuất phát trở về Vân Nam. Vì sao hiện tại còn ở đây.
Đoạn Bạch Nguyệt thản nhiên: Nhưng Sở Thừa may mắn bỏ chạy, chiến sự chưa kết thúc.
Ôn Liễu Niên lắc đầu: Quân Tây Nam am hiểu tác chiến trên núi, trên biển hẳn là sẽ không có ưu thế.
Đoạn Bạch Nguyệt cười: Đại nhân cũng muốn bổn vương rời đi?
Tất nhiên là không. Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, nam nhân của ta còn đang ở đảo Bối Sa, nếu thật sự đánh trận, đương nhiên là hỗ trợ càng nhiều càng tốt.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: Đại nhân có thể giúp bổn vương một chuyện không?
Ôn Liễu Niên không cần nghĩ ngợi: Không thể.
Đoạn Bạch Nguyệt sắc mặt cứng đờ: Vì sao lại dứt khoát như thế. Dù sao cũng nên nhớ tới mấy cái giò heo, suy nghĩ một chút rồi hẳn cự tuyệt mới đúng.
Ôn Liễu Niên khụt khịt mũi: Bởi vì Diệp cốc chủ rất hung.
Đoạn Bạch Nguyệt: ...
Thân làm nhân thần, có một số việc khó nói lắm. Ôn Liễu Niên chà xát tay đứng dậy, thản nhiên rời khỏi tiểu viện.
Đoạn Bạch Nguyệt bỗng bật cười, ngược lại là... Rất thông minh.
Trong đảo Bối Sa, tiểu Lục tử đang ở phía sau một tảng đá lớn tránh gió, dè dặt cẩn thận nướng cá ăn. Mấy ngày nay tuy nói chỉ có thể ngủ ngoài trời, nhưng cũng ăn được không ít thứ ngon, so với những ngày trước, xem như là đã tốt lắm rồi, cười cũng nhiều hơn, tuy nói một hồi thì cổ họng sẽ đau, nhưng cũng thích líu ríu giống như những tiểu hài tử khác.
Tuần tra trên đảo cực kỳ nghiêm mật, hơi vô ý thì có thể sẽ bại lộ hành tung, Triệu Việt và Chu Mộ Bạch mất trọn một tháng, mới điều tra rõ đại khái tình trạng và cơ quan mật. Ngoại trừ những thiếu niên trong ao nước ngày đó, trên đảo có ước chừng hai trăm giao nhân, ngày thường một chút cũng không thể rời khỏi nước, trong thức ăn bị bỏ thêm dược vật, cũng không biết là có tác dụng gì.
Ngày hôm nay, Triệu Việt trở lại núi hoang phía sau đảo, Chu Mộ Bạch như cũ hỏi: Có thu hoạch được gì không?
Có, bất quá là tin tức bên ngoài. Triệu Việt nói, Hoàng thượng âm thầm liên hợp Tây Nam vương Đoạn Bạch Nguyệt, thiết lập mưu kế trừ bỏ Sở Hằng, hiện giờ chiến loạn Đông Hải đã định, binh phù tạm thời giao cho Thẩm Thiên Phàm quản lý.
Nhanh như vậy? Chu Mộ Bạch giật mình.
Triệu Việt gật đầu.
Nói vậy, chẳng phải Sở quân sẽ lập tức tấn công chiếm hải đảo này sao. Chu Mộ Bạch bật cười, Ngươi ta xem ra uổng công đi một chuyến rồi.
Cũng không hẳn. Triệu Việt nói, Nghe nói phụ tử Sở Hằng đại thế đã mất, phó tướng trên đảo này đã hạ lệnh đi mời cao nhân nơi khác đến, nghe nói muốn thiết kế mê trận, một lưới bắt hết Sở quân.
Còn có bản lĩnh này? Chu Mộ Bạch nhíu mày.
Muốn nghe thêm nhiều một chút, nhưng đối phương cũng đã đi xuống ám thất. Triệu Việt nói, Có thể được Sở Hằng chọn để huấn luyện giao nhân, hẳn là không phải hạng người hời hợt, vẫn là không cần khinh thường thì tốt hơn.
Hiện tại phải làm thế nào? Chu Mộ Bạch hỏi.
Ra ngoài trước rồi nói tiếp. Triệu Việt nói, Đem tin tức này nói cho Hoàng thượng biết, để tránh Sở quân rơi vào bẫy.
Chu Mộ Bạch gật gật đầu, đêm đó vừa vặn có thuyền rời bến lấy nước ngọt, ba người giống như có pháp thuật lẻn vào trong thùng gỗ rỗng, thần không biết quỷ không hay ra khỏi đảo Bối Sa. Đến một đảo hoang lấy lương khô rồi leo lên con thuyền đã chuẩn bị sẵn trước đó, một đường đi về phía đảo Hải Hoa nói việc này cho Tử Hoa thẩm thẩm, sau đó cùng Thượng Vân Trạch Mộc Thanh Sơn một đường, giương buồm trở về thành Đại Côn.
Ôn Liễu Niên lười biếng phơi nắng ngáp một cái, trong lòng đang tính suy tối nay phải ăn món gì, vừa ngẩng đầu liền thấy Diệp Cẩn bưng một chén dược bước đến.
Cốc chủ. Ôn Liễu Niên chào hỏi, sau đó bình tĩnh đứng lên, Đột nhiên nhớ tới... Ô.
Diệp Cẩn nắm mũi hắn, đổ hết một chén dược xuống.
Ôn Liễu Niên nhăn mặt lại, chua.
Đề phòng ôn dịch, mỗi người đều phải uống. Diệp Cẩn nói, Gần đây thời tiết hơi nóng, vài con chim báo tang kia lại không biết dính thứ gì, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
Ôn Liễu Niên hai mắt đẫm lệ, mũi rất đau.
Hình như xuống tay hơi nặng a... Diệp Cẩn mất tự nhiên ho khan một cái, vỗ vỗ bả vai hắn bày tỏ an ủi.
Một lát sau, Sở Uyên đi ngang qua tiểu viện, thấy hắn mũi đỏ bừng nước mắt ròng ròng, lập tức bị giật mình, sau khi hỏi rõ nguyên do thì bật cười, phân phó Tứ Hỉ đến trên đường mua một bao đường.
Một lát sau nữa, Đoạn Bạch Nguyệt nghi hoặc nói: Có người ức hiếp đại nhân?
Không có không có. Ôn Liễu Niên vỗ vỗ đường phấn trên tay, giải thích nói, Diệp cốc chủ đưa dược tới hơi chua, Hoàng thượng cho hạ quan một bao kẹo.
Thật à? Tây Nam vương nghe vậy bình tĩnh bước vào trong viện, giật lấy bao kẹo kia từ trong tay hắn.
Ôn Liễu Niên: ...
Bổn vương chưa bao giờ nếm qua kẹo đậu phộng Đại Sở. Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Ôn Liễu Niên cười gượng: Đây là kẹo Bát Bảo.
Vậy thì càng chưa nếm qua. Đoạn Bạch Nguyệt vẻ mặt ôn hoà.
Tây Nam vương cứ việc lấy ăn đi. Ôn đại nhân cao thượng nói.
Sau khi nhìn theo Đoạn Bạch Nguyệt rời đi, Ôn Liễu Niên chưa hết thèm liếm liếm miệng, vừa định nghĩ có nên tự mình mua thêm một bao hay không, ám vệ đột nhiên oanh oanh liệt liệt vọt vào, xách hắn chạy ra ngoài.
Xảy ra chuyện gì vậy? Ôn Liễu Niên hai chân đằng không rất chấn kinh.
Ám vệ hưng phấn ngao ngao nói: Đại đương gia trở về a !
Ôn Liễu Niên ngây ngốc há to miệng, thật hả?
Trên đường người đến người đi, chính là thời điểm ăn cơm chiều, đột nhiên liền thấy đằng trước gà bay chó sủa một trận, ám vệ đang xách Ôn đại nhân chạy như bay, lập tức bị hoảng sợ, còn tưởng là lại xảy ra vụ án lớn khó lường gì đó, vì thế ngay cả cơm cũng không tiếp tục ăn, liền ném đũa chạy theo, đều muốn nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Trên phố, ba con tuấn mã đang nghênh diện phóng nhanh đến, sau khi thấy rõ người đi đầu là ai, Ôn Liễu Niên mừng rỡ như điên, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.
Triệu Việt xoay người xuống ngựa, bước nhanh tiến lên ôm hắn vào trong lòng.
Ta đã trở về.
Ôn Liễu Niên mũi chua xót, chôn mặt ở trước ngực hắn, nửa buổi cũng không nói chuyện.
Vốn tưởng rằng xảy ra đại loạn, không nghĩ tới lại là chuyện tốt, dân chúng biết được cũng rất là kích động, tiếng cười đùa quả thực vang đến tận trời. Rồi sau đó liền lập tức về nhà chuẩn bị đồ ăn đưa đến Ôn phủ, cũng có thể đón gió tẩy trần cho đại đương gia. Sở Uyên nghe được tin tức, cũng buông tấu chương trong tay tiến đến góp vui, thuận tiện mang theo một phần hạ lễ.
Hài tử này ở đâu đến vậy. Thẳng đến khi trở về nhà, Ôn Liễu Niên mới nhìn thấy tiểu Lục tử.
Tên gọi rất giống ngươi. Chu Mộ Bạch ôm tiểu hài tử đặt lên trên ghế, Gọi tiểu Lục tử.
Sao cả người đều bị thương thế. Ôn Liễu Niên kéo cánh tay hắn kiểm tra.
Không đau. Tiểu Lục tử hơi ngại ngùng.
Hắn vừa mở miệng nói chuyện, tất cả mọi người trong phòng đều nhíu mày, thanh âm này...
Đến, há miệng. Diệp Cẩn ôm hắn vào trong ngực.
A -
Tiểu Lục tử rất nghe lời.
Cổ họng bị người hạ dược. Diệp Cẩn ngẩng đầu, Ai làm?
Sở Hằng. Triệu Việt nói, Hài tử này là được cứu ra từ trên đảo Bối Sa, bên trong còn có một hai trăm và hài tử như hắn, chính là cái gọi là giao nhân trong lời đồn.
Đều là tiểu hài tử? Ôn Liễu Niên nhíu mày hỏi.
Ừm. Triệu Việt gật đầu, Nói là địa ngục cũng không đủ.
Chu Mộ Bạch nói đại khái tình thế bên trong một lần, lại lấy đuôi cá kia ra, sau khi Diệp Cẩn kiểm tra thì nói: Nói không rõ là chất liệu gì, bất quá giống như miếng da tìm được trong Bình Lãng bang.
Mục đích là gì? Ám vệ hỏi.
Tác chiến dưới nước, dùng để phá hủy chiến thuyền của đối phương. Triệu Việt gọi hạ nhân tới, tạm thời mang tiểu Lục tử về nghỉ ngơi, Giao nhân đó đều là tiểu hài tử bảy tám tuổi thì bị mang ra đảo, hạn chế hành động lại bị hạ dược, sau khi huấn luyện vài năm, thì có thể hoạt động tự nhiên ở dưới nước giống như hải ngư, tư duy cũng sẽ dần dần si ngốc, nói cái gì thì làm cái đó.
Phía sau lưng Ôn Liễu Niên từng trận âm lãnh.
Sắc mặt Sở Uyên cứng nhắc, chuyện độc ác như thế, cư nhiên thật sự có người làm ra được.
May mắn ngày đó không có một đao làm thịt hắn. Diệp Cẩn cắn răng, Đợi đến ngày đại chiến báo cáo thắng lợi, quả hắn trước mặt vạn quân !
Bước tiếp theo là phải tiến công đến đảo Bối Sa? Ôn Liễu Niên hỏi, Cứu vài hài tử kia ra trước.
Sở Uyên gật đầu: Đại đương gia lặn lội đường xa, đêm nay hảo hảo nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại thương nghị kế hoạch cụ thể.
Chưa giải quyết xong chuyện trên đảo Bối Sa, người còn lại tất nhiên cũng không có tâm tình bày tiệc, chỉ là vội vàng ăn một bữa cơm, thì tự mình trở về nghỉ ngơi. Ôn Liễu Niên sau khi tắm rửa xong ngồi ở trên giường, nhìn người đối diện, vẫn là cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Triệu Việt nắm tay hắn: Choáng váng?
Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt, nhào qua ôm lấy hắn: Còn đi nữa không?
Không đi. Triệu Việt nói, Về sau đi đến nơi nào cũng đều mang ngươi theo.
Thật sao? Ôn Liễu Niên ghé vào lỗ tai hắn than thở, Thế nhưng Vân tiền bối viết thư đến đây, nói đao pháp ngươi vẫn chưa hoàn toàn luyện xong.
Ta không cầu có thể trở thành tuyệt thế cao thủ, có thể bảo hộ ngươi là tốt rồi. Triệu Việt ôm hắn càng chặt, Ngươi so với đao pháp quan trọng hơn.
Ôn Liễu Niên bật cười: Ừm.
Kim giáp lang ghé vào trên cửa sổ, nhàn nhã lắc xúc tu.
Tiểu hồng giáp lang ghé vào bên cạnh nó, ngốc ngốc nhìn trên giường, ngủ !
Gầy rồi. Triệu Việt lật người đè hắn.
Ôn Liễu Niên xoa bóp mông, nghi hoặc nói: Thật hả. Vài ngày trước thật sự hơi gầy một chút, nhưng năm ngày này đã ăn năm cái giò heo, chẳng lẽ không phải là nên béo lại rồi sao.
Triệu Việt cúi đầu, hạ một nụ hôn lên trán hắn: Không sao, về sau chậm rãi dưỡng lại.
Nhìn nam nhân mặt mày anh tuấn trước mặt, tự dưng Ôn đại nhân liền bắt đầu có chút... Khẩn trương.
/195
|