Sau thời gian một nén nhang, người nhà Diêu Tiểu Bát được đưa đến phủ nha, giống như lời Mộc Thanh Sơn nói, Diêu gia đời đời đều là định cư hương dân như thế, cũng chưa thấy qua cái gì quen mặt, đột nhiên bị đưa đến phủ nha, tất nhiên cũng là khẩn trương vạn phần, nơm nớp lo sợ ngay cả nói một câu cũng không dám nói.
Ôn Liễu Niên ngồi ở phía trên đại đường, thần thái có chút uy nghiêm.
Đại ca của Diêu Tiểu Bát tên là Diêu Sơn, ước chừng hơn ba mươi tuổi, từ trước đến giờ vốn dĩ là người trầm mặc ít nói, trận này thì càng là không dám nói cái gì, ngay cả tay cũng đang run run.
Diêu Tiểu Bát đến tột cùng là đi đâu? Ôn Liễu Niên hỏi.
Hồi, hồi đại nhân, Tiểu Bát hắn đi xa. Diêu Sơn cúi đầu trả lời.
Đi xa, đi đâu? Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Kinh thành. Diêu Sơn nói.
Mười ngày tiến đến kinh thành. Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm, Cưỡi ngựa hay là đi đường?
Đi, đi đường. Diêu Sơn lắp bắp.
Vậy hiện tại hẳn là đã đến trấn Cam Bình. Ôn Liễu Niên như có chút suy nghĩ, rồi sau đó liền lớn tiếng nói, Người đâu !
Diêu Sơn bị dọa đến chân như nhũn ra, còn cho là muốn chém đầu ai.
Có ! Hai nha dịch đứng dậy.
Ra roi thúc ngựa tiến đến trấn Cam Bình, đi dò hỏi xem có một người tên là Diêu Tiểu Bát có đến qua nơi đó hay không. Ôn Liễu Niên nói, Tốc độ càng nhanh càng tốt !
Nha dịch sau khi lĩnh mệnh thì rời đi, Ôn Liễu Niên lại hỏi, Ngươi có biết vì sao bản quan phải tìm Diêu Tiểu Bát hay không?
Thảo dân không biết. Diêu Sơn lắc đầu.
Ôn Liễu Niên đập mạnh đường mộc một cái, Bởi vì hắn âm thầm cấu kết cùng thổ phỉ !
Một lời vừa nói ra, sắc mặt Diêu Sơn lập tức trắng bệch, cả người đều ngồi phịch ở trên đại đường.
Ôn Liễu Niên nói, Hiện tại toàn bộ Lạc Ưng trại đã bị tiêu diệt, Diêu Tiểu Bát lại không thấy tung tích, nếu ngươi đem hết toàn bộ những chuyện mà ngươi biết nói ra hết, có lẽ còn có thể cứu hắn một mạng, cũng cứu chính mình một mạng.
Diêu Sơn suy yếu run lẩy bẩy.
Bằng không biết mà không báo, thì cùng tội thông đồng thổ phỉ. Ôn Liễu Niên tiếp tục trầm giọng nói, Hiện tại Diêu Tiểu Bát sống chết chưa rõ, nếu là ngươi cố ý muốn ngồi tù, cũng không ai ngăn được, chỉ là trước khi ra quyết định, tốt nhất hãy nghĩ đến cha mẹ cùng trẻ nhỏ trong nhà !
Triệu Việt nghĩ rằng, rõ ràng là cùng một người, như thế nào lúc thẩm tra án cùng bình thường khác xa nhiều như vậy.
Lục Truy hỏi, Đại đương gia vì sao phải cố ý đến xem đại nhân thẩm án?
Triệu Việt đáp, Bởi vì không có chuyện làm.
Lục Truy nói, Lúc trước rõ ràng là nói muốn đi cho ngựa ăn. Hắc Phong còn đang chờ kẹo đậu phộng.
Triệu Việt nói, Vậy vì sao ngươi còn ở đây?
Lục Truy:...
Triệu Việt ôm đao ngồi ở trên xà nhà, tiếp tục nhìn Ôn Liễu Niên thẩm án phía dưới.
Diêu Sơn trán đổ mồ hôi, không bao lâu liền buông tay chống cự, đem những chuyện bình thường mình biết triệt để toàn bộ nói ra hết. Ba năm trước Diêu Tiểu Bát vào núi đốn củi, bị người Lạc Ưng trại kèm hai bên, sau này liền thu mua trở thành tay trong, bình thường phụ trách mật báo cùng mua một vài đồ dùng thường ngày, dùng để đổi lấy an bình trong nhà.
Mười ngày trước đi đến núi Thương Mang, sau đó liền không có tin tức. Sau khi thẩm án kết thúc, Ôn Liễu Niên ở thư phòng một bên lật xem khẩu cung một bên hỏi, Sư gia thấy thế nào?
Diêu Tiểu Bát lúc trước là người đốn củi trong núi, đối địa hình núi Thương Mang rất là quen thuộc, có thể vòng qua nơi đóng quân của quan phủ lên núi cũng không phải chuyện khó. Mộc Thanh Sơn nói, Lúc ấy trong núi tổng cộng chỉ có ba đám thổ phỉ, Lạc Ưng trại cùng Phát Tài môn đều không biết hắn đi đâu, vậy thì chỉ còn lại hai khả năng. Thứ nhất, Diêu Tiểu Bát đã trượt chân ngã xuống sườn núi; Thứ hai, hắn mất tích có liên quan đến Hổ Đầu bang.
Ôn Liễu Niên gõ gõ bản đồ trên bàn, Lại là Hổ Đầu bang.
Nếu đối phương vẫn không lộ diện, đại nhân tính toán làm thế nào? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Không bằng ta cùng với Tiểu Ngũ đêm nay vào trong núi mật thám? Hoa Đường vừa lúc đẩy cửa tiến vào.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, Hổ Đầu Cương không thể so với Phát Tài môn, không ai biết tình huống bên trong đến tột cùng thế nào, không nên mạo hiểm.
Nhưng cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp. Hoa Đường nói, Dùng lời đồn bức không ra được, lại không thể cường công, phải kéo dài đến khi nào mới kết thúc?
Cuối cùng rồi cũng sẽ có biện pháp thôi. Ôn Liễu Niên ngồi ở trên ghế, cố chấp nói, Chờ bản quan cẩn thận suy nghĩ một chút.
Hoa Đường cùng Mộc Thanh Sơn liếc mắt nhìn nhau, khẽ thở dài một cái.
Cơm chiều như cũ thiết lập ở trong tòa nhà Thượng Vân Trạch, tóm lại đầu bếp cũng muốn làm một lần, nhiều người cũng náo nhiệt. Mọi người sau khi ngồi vào chỗ của mình, Lục Truy lại hỏi, Ôn đại nhân sao lại không đến đây?
Mộc Thanh Sơn nói, Đại nhân tự nhốt mình ở thư phòng, nói là không có khẩu vị, kêu mọi người ăn trước đi.
Triệu Việt nghe vậy rút rút khóe miệng, mọt sách cư nhiên còn có thể có thời điểm không có khẩu vị.
Sao có thể như vậy, cho dù chuyện có nhiều đi chăng nữa, cũng phải phải dùng cơm. Lục Truy nói, Đại đương gia.
Triệu Việt:...
Vì sao lại là ta?!
Tất cả mọi người trên bàn dùng ánh mắt lóe sáng nhìn hắn.
Triệu Việt ném đũa xuống ra cửa.
Thượng Vân Trạch nói, Triệu đại đương gia nhìn qua giống như là muốn đòi nợ.
Lần này đã tốt hơn nhiều. Hoa Đường nói, Lần trước thời điểm đi gọi đại nhân, thật sự giống như là muốn đi giết người. So với lần trước, kỳ thật coi như là có cải thiện không nhỏ.
Ám vệ cũng có chút vui mừng, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, nói không chừng rất nhanh thì có thể vui vẻ lên a.
Mọi người cùng nhau cạn chén rượu, thật sự là không cần phải quá lo a.
Trời còn chưa có hoàn toàn tối đen, Triệu Việt tất nhiên không có khả năng nghênh ngang đến thư phòng phủ nha, bất quá may mắn công phu của hắn không tệ, vì vậy vẫn là lặng lẽ không một tiếng động rơi xuống ngoài hậu viện thư phòng, đẩy cửa lập tức đi vào.
Ôn Liễu Niên đầu tiên là bị hoảng sợ, sau khi thấy rõ người tới mới nhẹ nhàng thở ra, Đại đương gia vì sao không gõ cửa?
Triệu Việt dừng một chút, nói, Bởi vì sẽ bị người khác phát hiện.
Cũng đúng. Ôn Liễu Niên lắc lắc đầu, cảm thấy có chút choáng đầu.
Trên bàn còn bày bản đồ địa hình núi Thương Mang, cùng với khẩu cung của đám thổ phỉ, Triệu Việt tiến lên lật hai ba tờ, nói, Vẫn là không có đầu mối?
Ôn Liễu Niên lắc đầu, nhìn qua có chút ủ rũ.
Triệu Việt đem đồ trên bàn gom lại toàn bộ, Đi ăn cơm trước đi.
Không có khẩu vị. Ôn Liễu Niên ngồi không nhúc nhích, giống như là trái cà chua bị sương làm héo.
Hiếm khi thấy bộ dáng này của hắn, Triệu Việt nhẫn nại hạ tính tình nói, Cho dù không ăn cơm, người Hổ Đầu Cương cũng không có khả năng sẽ chủ động quy hàng, một khi đã như vậy, vì sao còn muốn hành hạ bản thân mình như thế?
Ôn Liễu Niên nói, Đầu bếp Thượng bảo chủ nấu cơm quá thanh đạm.
Triệu Việt:...
Ta tự mình đến phòng bếp nấu bát bún chua cay, cũng tốt nâng cao tinh thần. Ôn Liễu Niên nói, Đại đương gia đi dùng cơm đi, không cần để ý đến ta.
Triệu Việt nói, Nấu hai bát.
Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn.
Nhưng Triệu Việt đã bước nhanh ra cửa.
Ôn Liễu Niên sờ sờ mũi, bước đến phòng bếp phía sau phủ nha, xắn tay áo nhanh nhẹn nhóm lửa nhiệt du, một lát sau liền bưng hai bát bún chua cay nóng hôi hổi trở về thư phòng.
Triệu Việt đang ngồi ở trên ghế lật xem tiểu thoại bản, trên bàn còn bày hai bao điểm tâm -- Tùy tay lấy từ Thượng phủ đến.
Ôn Liễu Niên đưa đũa cho hắn.
Trong thư phòng ánh nến lay động, chiếu vào đồ ăn cũng ấm áp lên.
Triệu Việt ăn một ngụm bún chua cay, cảm thấy hương vị không mặn không nhạt, rất ngon.
Ôn Liễu Niên nhịn không được hỏi, Đại đương gia vì sao phải tới đây dùng cơm?
Triệu Việt nói, Bởi vì Lục Truy gần đây quá giống bà mẹ già.
Ôn Liễu Niên:...
Triệu Việt gắp một đũa dưa muối.
Còn có một lý do khác, bởi vì đầu bếp Thượng phủ nấu ăn thật sự không bỏ muối.
Miệng thật có thể đạm ra điểu.
Sau khi ăn xong một bát bún chua cay lớn, Ôn Liễu Niên bẻ đôi điểm tâm, tùy tay đưa cho hắn một nửa.
Triệu Việt tiếp nhận, cùng hắn đồng thời uống trà thanh dạ dày.
Ôn Liễu Niên nói, Đây là trà Nga Mi Tuyết Nha thượng hạng, ta từ Thục Trung mang tới.
Triệu Việt lắc đầu, Ta không hiểu trà.
Không sao, uống tâm cảnh mà thôi. Ôn Liễu Niên bưng bạch từ chén trà, hai đóa hoa đang trôi nổi trong chén, phát ra mùi thơm thản nhiên.
Triệu Việt tiếp nhận chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ôn Liễu Niên cười cười, giúp hắn rót thêm một ly, ngón tay đè nặng hồ cái, tinh tế lại trắng nõn.
Triệu Việt nghĩ rằng, đây mới là bộ dáng người đọc sách nên có.
Cách vách, bên trong Thượng phủ, mọi người cũng đã dùng xong cơm chiều, lập tức ở trong lòng cảm khái thật sự là nhạt a, càng ngày càng nhạt a, trách không được Triệu đại đương gia trốn nhanh như vậy... Lần sau nhất định phải vụng trộm trốn đến phòng bếp bỏ muối !
Nhưng kỳ thật đầu bếp rất vô tội, bởi vì Thượng Vân Trạch lúc mới bắt đầu đã dặn dò qua, khẩu vị phải tận lực thanh đạm.
Chỉ có Mộc Thanh Sơn ăn đến rất thỏa mãn.
Muốn ra ngoài đi dạo một chút hay không? Thượng Vân Trạch hỏi hắn.
Không cần. Mộc Thanh Sơn lười biếng duỗi eo, Ta đến gặp đại nhân.
Ôn đại nhân nói không chừng đang cùng Triệu đại đương gia nghị sự. Thượng Vân Trạch giữ chặt hắn, Vẫn là không nên quấy rầy thì tốt hơn.
Mộc Thanh Sơn nói, Chúng ta cũng có thể cùng nghị sự.
Mệt mỏi suốt một ngày, buổi tối cũng nên nghỉ ngơi một lát. Thượng Vân Trạch nói, Không ra ngoài cũng được, ta vừa mua một bức họa, có muốn đến thư phòng xem không?
Cũng được. Mộc Thanh Sơn quả nhiên đáp ứng.
Hai người một đường đến thư phòng, đẩy cửa chỉ thấy trên bàn đặt một quyển trục, Thượng Vân Trạch nói, Là 《 Sơn Thủy Thanh Vân đồ 》, phí không ít tâm huyết mới mua được.
《 Sơn Thủy Thanh Vân đồ 》của Họa Thánh Hoàng đạo hề ? Mộc Thanh Sơn nghe vậy quả nhiên kinh hỉ.
Thượng Vân Trạch rất hưởng thụ ánh mắt của hắn, Chính xác.
Đó nhưng là nghìn vàng khó cầu. Mộc Thanh Sơn kích động đến hai má đều phiếm hồng, Ta có thể nhìn một cái không?
Tất nhiên có thể. Thượng Vân Trạch gật đầu, bằng không ta mua nó làm gì, lúc trước nghe cũng chưa từng nghe qua Hoàng đạo hề này.
Mộc Thanh Sơn chà xát tay ở trên vạt áo, rồi mới cẩn thận mở ra tranh cuốn, đạm mặc sơn thủy chằng chịt hữu trí, xa xa đám mây phiêu dật, rất có vài phần cảnh ý.
Nhìn bộ dáng hết sức chăm chú của hắn, Thượng Vân Trạch cảm thấy bút bạc này rất có giá trị.
Mộc Thanh Sơn ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng qua họa quyển.
Thượng Vân Trạch cười cười, Nếu ngươi thích --
Đây là mua được ở đâu? Mộc Thanh Sơn đột nhiên cắt ngang lời hắn.
Thượng Vân Trạch nói, Thành Tam Ngô.
Bảo chủ bị lừa rồi. Mộc Thanh Sơn sốt ruột, Còn có thể tìm được người bán hay không? Nhanh trả lại.
Thượng Vân Trạch ngũ oanh lôi đỉnh, cái gì gọi là bị lừa?
Hậu nhân phỏng tác (sao chép) cũng thôi đi, còn phỏng đến ẩu tả, nhiều nhất cũng chỉ có giá trị hơn mười, mười hai lượng bạc, cùng nguyên tác quả thực khác xa ngàn dặm ! Mộc Thanh Sơn lại hỏi, Bảo chủ đã chi bao nhiêu tiền mua nó?
Thượng Vân Trạch:...
Nhiều nhất cũng là hơn một trăm hai mươi lượng bạc?!
Mộc Thanh Sơn đem tranh cuốn cuộn lên đến nhét vào trong ngực hắn, Mau lên mau lên, không thì đối phương chạy mất.
Thượng Vân Trạch sắc mặt xanh mét, rất muốn đem người bán tranh cuồng đánh một trận.
Mộc Thanh Sơn tận tình khuyên bảo, Bảo chủ về sau đừng mua mấy thứ này, muốn mua cũng nên mời người xem qua lại làm quyết định, bên trong thơ tranh đồ cổ những người lừa đảo có rất nhiều, vô ý một chút thì sẽ bị lừa.
Thượng Vân Trạch đầu ong ong vang, từ nội tâm phát ra cảm giác... Cuộc đời này của mình chưa bao giờ mất mặt qua như thế.
Ôn Liễu Niên ngồi ở phía trên đại đường, thần thái có chút uy nghiêm.
Đại ca của Diêu Tiểu Bát tên là Diêu Sơn, ước chừng hơn ba mươi tuổi, từ trước đến giờ vốn dĩ là người trầm mặc ít nói, trận này thì càng là không dám nói cái gì, ngay cả tay cũng đang run run.
Diêu Tiểu Bát đến tột cùng là đi đâu? Ôn Liễu Niên hỏi.
Hồi, hồi đại nhân, Tiểu Bát hắn đi xa. Diêu Sơn cúi đầu trả lời.
Đi xa, đi đâu? Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Kinh thành. Diêu Sơn nói.
Mười ngày tiến đến kinh thành. Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm, Cưỡi ngựa hay là đi đường?
Đi, đi đường. Diêu Sơn lắp bắp.
Vậy hiện tại hẳn là đã đến trấn Cam Bình. Ôn Liễu Niên như có chút suy nghĩ, rồi sau đó liền lớn tiếng nói, Người đâu !
Diêu Sơn bị dọa đến chân như nhũn ra, còn cho là muốn chém đầu ai.
Có ! Hai nha dịch đứng dậy.
Ra roi thúc ngựa tiến đến trấn Cam Bình, đi dò hỏi xem có một người tên là Diêu Tiểu Bát có đến qua nơi đó hay không. Ôn Liễu Niên nói, Tốc độ càng nhanh càng tốt !
Nha dịch sau khi lĩnh mệnh thì rời đi, Ôn Liễu Niên lại hỏi, Ngươi có biết vì sao bản quan phải tìm Diêu Tiểu Bát hay không?
Thảo dân không biết. Diêu Sơn lắc đầu.
Ôn Liễu Niên đập mạnh đường mộc một cái, Bởi vì hắn âm thầm cấu kết cùng thổ phỉ !
Một lời vừa nói ra, sắc mặt Diêu Sơn lập tức trắng bệch, cả người đều ngồi phịch ở trên đại đường.
Ôn Liễu Niên nói, Hiện tại toàn bộ Lạc Ưng trại đã bị tiêu diệt, Diêu Tiểu Bát lại không thấy tung tích, nếu ngươi đem hết toàn bộ những chuyện mà ngươi biết nói ra hết, có lẽ còn có thể cứu hắn một mạng, cũng cứu chính mình một mạng.
Diêu Sơn suy yếu run lẩy bẩy.
Bằng không biết mà không báo, thì cùng tội thông đồng thổ phỉ. Ôn Liễu Niên tiếp tục trầm giọng nói, Hiện tại Diêu Tiểu Bát sống chết chưa rõ, nếu là ngươi cố ý muốn ngồi tù, cũng không ai ngăn được, chỉ là trước khi ra quyết định, tốt nhất hãy nghĩ đến cha mẹ cùng trẻ nhỏ trong nhà !
Triệu Việt nghĩ rằng, rõ ràng là cùng một người, như thế nào lúc thẩm tra án cùng bình thường khác xa nhiều như vậy.
Lục Truy hỏi, Đại đương gia vì sao phải cố ý đến xem đại nhân thẩm án?
Triệu Việt đáp, Bởi vì không có chuyện làm.
Lục Truy nói, Lúc trước rõ ràng là nói muốn đi cho ngựa ăn. Hắc Phong còn đang chờ kẹo đậu phộng.
Triệu Việt nói, Vậy vì sao ngươi còn ở đây?
Lục Truy:...
Triệu Việt ôm đao ngồi ở trên xà nhà, tiếp tục nhìn Ôn Liễu Niên thẩm án phía dưới.
Diêu Sơn trán đổ mồ hôi, không bao lâu liền buông tay chống cự, đem những chuyện bình thường mình biết triệt để toàn bộ nói ra hết. Ba năm trước Diêu Tiểu Bát vào núi đốn củi, bị người Lạc Ưng trại kèm hai bên, sau này liền thu mua trở thành tay trong, bình thường phụ trách mật báo cùng mua một vài đồ dùng thường ngày, dùng để đổi lấy an bình trong nhà.
Mười ngày trước đi đến núi Thương Mang, sau đó liền không có tin tức. Sau khi thẩm án kết thúc, Ôn Liễu Niên ở thư phòng một bên lật xem khẩu cung một bên hỏi, Sư gia thấy thế nào?
Diêu Tiểu Bát lúc trước là người đốn củi trong núi, đối địa hình núi Thương Mang rất là quen thuộc, có thể vòng qua nơi đóng quân của quan phủ lên núi cũng không phải chuyện khó. Mộc Thanh Sơn nói, Lúc ấy trong núi tổng cộng chỉ có ba đám thổ phỉ, Lạc Ưng trại cùng Phát Tài môn đều không biết hắn đi đâu, vậy thì chỉ còn lại hai khả năng. Thứ nhất, Diêu Tiểu Bát đã trượt chân ngã xuống sườn núi; Thứ hai, hắn mất tích có liên quan đến Hổ Đầu bang.
Ôn Liễu Niên gõ gõ bản đồ trên bàn, Lại là Hổ Đầu bang.
Nếu đối phương vẫn không lộ diện, đại nhân tính toán làm thế nào? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Không bằng ta cùng với Tiểu Ngũ đêm nay vào trong núi mật thám? Hoa Đường vừa lúc đẩy cửa tiến vào.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, Hổ Đầu Cương không thể so với Phát Tài môn, không ai biết tình huống bên trong đến tột cùng thế nào, không nên mạo hiểm.
Nhưng cứ kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp. Hoa Đường nói, Dùng lời đồn bức không ra được, lại không thể cường công, phải kéo dài đến khi nào mới kết thúc?
Cuối cùng rồi cũng sẽ có biện pháp thôi. Ôn Liễu Niên ngồi ở trên ghế, cố chấp nói, Chờ bản quan cẩn thận suy nghĩ một chút.
Hoa Đường cùng Mộc Thanh Sơn liếc mắt nhìn nhau, khẽ thở dài một cái.
Cơm chiều như cũ thiết lập ở trong tòa nhà Thượng Vân Trạch, tóm lại đầu bếp cũng muốn làm một lần, nhiều người cũng náo nhiệt. Mọi người sau khi ngồi vào chỗ của mình, Lục Truy lại hỏi, Ôn đại nhân sao lại không đến đây?
Mộc Thanh Sơn nói, Đại nhân tự nhốt mình ở thư phòng, nói là không có khẩu vị, kêu mọi người ăn trước đi.
Triệu Việt nghe vậy rút rút khóe miệng, mọt sách cư nhiên còn có thể có thời điểm không có khẩu vị.
Sao có thể như vậy, cho dù chuyện có nhiều đi chăng nữa, cũng phải phải dùng cơm. Lục Truy nói, Đại đương gia.
Triệu Việt:...
Vì sao lại là ta?!
Tất cả mọi người trên bàn dùng ánh mắt lóe sáng nhìn hắn.
Triệu Việt ném đũa xuống ra cửa.
Thượng Vân Trạch nói, Triệu đại đương gia nhìn qua giống như là muốn đòi nợ.
Lần này đã tốt hơn nhiều. Hoa Đường nói, Lần trước thời điểm đi gọi đại nhân, thật sự giống như là muốn đi giết người. So với lần trước, kỳ thật coi như là có cải thiện không nhỏ.
Ám vệ cũng có chút vui mừng, nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, nói không chừng rất nhanh thì có thể vui vẻ lên a.
Mọi người cùng nhau cạn chén rượu, thật sự là không cần phải quá lo a.
Trời còn chưa có hoàn toàn tối đen, Triệu Việt tất nhiên không có khả năng nghênh ngang đến thư phòng phủ nha, bất quá may mắn công phu của hắn không tệ, vì vậy vẫn là lặng lẽ không một tiếng động rơi xuống ngoài hậu viện thư phòng, đẩy cửa lập tức đi vào.
Ôn Liễu Niên đầu tiên là bị hoảng sợ, sau khi thấy rõ người tới mới nhẹ nhàng thở ra, Đại đương gia vì sao không gõ cửa?
Triệu Việt dừng một chút, nói, Bởi vì sẽ bị người khác phát hiện.
Cũng đúng. Ôn Liễu Niên lắc lắc đầu, cảm thấy có chút choáng đầu.
Trên bàn còn bày bản đồ địa hình núi Thương Mang, cùng với khẩu cung của đám thổ phỉ, Triệu Việt tiến lên lật hai ba tờ, nói, Vẫn là không có đầu mối?
Ôn Liễu Niên lắc đầu, nhìn qua có chút ủ rũ.
Triệu Việt đem đồ trên bàn gom lại toàn bộ, Đi ăn cơm trước đi.
Không có khẩu vị. Ôn Liễu Niên ngồi không nhúc nhích, giống như là trái cà chua bị sương làm héo.
Hiếm khi thấy bộ dáng này của hắn, Triệu Việt nhẫn nại hạ tính tình nói, Cho dù không ăn cơm, người Hổ Đầu Cương cũng không có khả năng sẽ chủ động quy hàng, một khi đã như vậy, vì sao còn muốn hành hạ bản thân mình như thế?
Ôn Liễu Niên nói, Đầu bếp Thượng bảo chủ nấu cơm quá thanh đạm.
Triệu Việt:...
Ta tự mình đến phòng bếp nấu bát bún chua cay, cũng tốt nâng cao tinh thần. Ôn Liễu Niên nói, Đại đương gia đi dùng cơm đi, không cần để ý đến ta.
Triệu Việt nói, Nấu hai bát.
Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn.
Nhưng Triệu Việt đã bước nhanh ra cửa.
Ôn Liễu Niên sờ sờ mũi, bước đến phòng bếp phía sau phủ nha, xắn tay áo nhanh nhẹn nhóm lửa nhiệt du, một lát sau liền bưng hai bát bún chua cay nóng hôi hổi trở về thư phòng.
Triệu Việt đang ngồi ở trên ghế lật xem tiểu thoại bản, trên bàn còn bày hai bao điểm tâm -- Tùy tay lấy từ Thượng phủ đến.
Ôn Liễu Niên đưa đũa cho hắn.
Trong thư phòng ánh nến lay động, chiếu vào đồ ăn cũng ấm áp lên.
Triệu Việt ăn một ngụm bún chua cay, cảm thấy hương vị không mặn không nhạt, rất ngon.
Ôn Liễu Niên nhịn không được hỏi, Đại đương gia vì sao phải tới đây dùng cơm?
Triệu Việt nói, Bởi vì Lục Truy gần đây quá giống bà mẹ già.
Ôn Liễu Niên:...
Triệu Việt gắp một đũa dưa muối.
Còn có một lý do khác, bởi vì đầu bếp Thượng phủ nấu ăn thật sự không bỏ muối.
Miệng thật có thể đạm ra điểu.
Sau khi ăn xong một bát bún chua cay lớn, Ôn Liễu Niên bẻ đôi điểm tâm, tùy tay đưa cho hắn một nửa.
Triệu Việt tiếp nhận, cùng hắn đồng thời uống trà thanh dạ dày.
Ôn Liễu Niên nói, Đây là trà Nga Mi Tuyết Nha thượng hạng, ta từ Thục Trung mang tới.
Triệu Việt lắc đầu, Ta không hiểu trà.
Không sao, uống tâm cảnh mà thôi. Ôn Liễu Niên bưng bạch từ chén trà, hai đóa hoa đang trôi nổi trong chén, phát ra mùi thơm thản nhiên.
Triệu Việt tiếp nhận chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Ôn Liễu Niên cười cười, giúp hắn rót thêm một ly, ngón tay đè nặng hồ cái, tinh tế lại trắng nõn.
Triệu Việt nghĩ rằng, đây mới là bộ dáng người đọc sách nên có.
Cách vách, bên trong Thượng phủ, mọi người cũng đã dùng xong cơm chiều, lập tức ở trong lòng cảm khái thật sự là nhạt a, càng ngày càng nhạt a, trách không được Triệu đại đương gia trốn nhanh như vậy... Lần sau nhất định phải vụng trộm trốn đến phòng bếp bỏ muối !
Nhưng kỳ thật đầu bếp rất vô tội, bởi vì Thượng Vân Trạch lúc mới bắt đầu đã dặn dò qua, khẩu vị phải tận lực thanh đạm.
Chỉ có Mộc Thanh Sơn ăn đến rất thỏa mãn.
Muốn ra ngoài đi dạo một chút hay không? Thượng Vân Trạch hỏi hắn.
Không cần. Mộc Thanh Sơn lười biếng duỗi eo, Ta đến gặp đại nhân.
Ôn đại nhân nói không chừng đang cùng Triệu đại đương gia nghị sự. Thượng Vân Trạch giữ chặt hắn, Vẫn là không nên quấy rầy thì tốt hơn.
Mộc Thanh Sơn nói, Chúng ta cũng có thể cùng nghị sự.
Mệt mỏi suốt một ngày, buổi tối cũng nên nghỉ ngơi một lát. Thượng Vân Trạch nói, Không ra ngoài cũng được, ta vừa mua một bức họa, có muốn đến thư phòng xem không?
Cũng được. Mộc Thanh Sơn quả nhiên đáp ứng.
Hai người một đường đến thư phòng, đẩy cửa chỉ thấy trên bàn đặt một quyển trục, Thượng Vân Trạch nói, Là 《 Sơn Thủy Thanh Vân đồ 》, phí không ít tâm huyết mới mua được.
《 Sơn Thủy Thanh Vân đồ 》của Họa Thánh Hoàng đạo hề ? Mộc Thanh Sơn nghe vậy quả nhiên kinh hỉ.
Thượng Vân Trạch rất hưởng thụ ánh mắt của hắn, Chính xác.
Đó nhưng là nghìn vàng khó cầu. Mộc Thanh Sơn kích động đến hai má đều phiếm hồng, Ta có thể nhìn một cái không?
Tất nhiên có thể. Thượng Vân Trạch gật đầu, bằng không ta mua nó làm gì, lúc trước nghe cũng chưa từng nghe qua Hoàng đạo hề này.
Mộc Thanh Sơn chà xát tay ở trên vạt áo, rồi mới cẩn thận mở ra tranh cuốn, đạm mặc sơn thủy chằng chịt hữu trí, xa xa đám mây phiêu dật, rất có vài phần cảnh ý.
Nhìn bộ dáng hết sức chăm chú của hắn, Thượng Vân Trạch cảm thấy bút bạc này rất có giá trị.
Mộc Thanh Sơn ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng qua họa quyển.
Thượng Vân Trạch cười cười, Nếu ngươi thích --
Đây là mua được ở đâu? Mộc Thanh Sơn đột nhiên cắt ngang lời hắn.
Thượng Vân Trạch nói, Thành Tam Ngô.
Bảo chủ bị lừa rồi. Mộc Thanh Sơn sốt ruột, Còn có thể tìm được người bán hay không? Nhanh trả lại.
Thượng Vân Trạch ngũ oanh lôi đỉnh, cái gì gọi là bị lừa?
Hậu nhân phỏng tác (sao chép) cũng thôi đi, còn phỏng đến ẩu tả, nhiều nhất cũng chỉ có giá trị hơn mười, mười hai lượng bạc, cùng nguyên tác quả thực khác xa ngàn dặm ! Mộc Thanh Sơn lại hỏi, Bảo chủ đã chi bao nhiêu tiền mua nó?
Thượng Vân Trạch:...
Nhiều nhất cũng là hơn một trăm hai mươi lượng bạc?!
Mộc Thanh Sơn đem tranh cuốn cuộn lên đến nhét vào trong ngực hắn, Mau lên mau lên, không thì đối phương chạy mất.
Thượng Vân Trạch sắc mặt xanh mét, rất muốn đem người bán tranh cuồng đánh một trận.
Mộc Thanh Sơn tận tình khuyên bảo, Bảo chủ về sau đừng mua mấy thứ này, muốn mua cũng nên mời người xem qua lại làm quyết định, bên trong thơ tranh đồ cổ những người lừa đảo có rất nhiều, vô ý một chút thì sẽ bị lừa.
Thượng Vân Trạch đầu ong ong vang, từ nội tâm phát ra cảm giác... Cuộc đời này của mình chưa bao giờ mất mặt qua như thế.
/195
|