Thượng bảo chủ, Mộc sư gia. Mục Vạn Hùng cùng Mục Vạn Lôi bước tới, Ra ngoài dùng cơm sao?
Ở trong phủ nha hoài cũng chán, thuận tiện ra ngoài đi dạo một chút. Thượng Vân Trạch nói, Gần đây bởi vì chuyện Hổ Đầu bang, tâm tình đại nhân cũng không được tốt lắm, vẫn là nên trốn xa một chút thì tốt hơn.
Hổ Đầu bang khó đối phó như vậy, thì xuống tay từ Triêu Mộ nhai trước đi. Mục Vạn Lôi nói, Bất luận ân oán cá nhân giữa ta cùng với Triệu Việt, ít nhất có thể diệt trừ thêm một bang thổ phỉ, đối dân chúng mà nói cũng là vô cùng có lợi, kính xin Mộc sư gia cùng Thượng bảo chủ khuyên đại nhân nhiều thêm một chút. Tuy nói lúc trước Ôn Liễu Niên cũng đáp ứng muốn suy xét một chút, nhưng trước khi hắn ra quyết định thật sự, chung quy vẫn là không thể hoàn toàn an tâm được.
Hổ Đầu bang khó đối phó, Triêu Mộ nhai cũng chưa chắc dễ dàng công phá. Mộc Thanh Sơn lắc đầu, Tùy tiện hỏi một người trong thành, đều biết Triệu Việt là có tiếng hung tàn lãnh huyết giết người như ma, ngàn vạn vần không được qua loa.
Mục Vạn Lôi nói, Lời đồn không thể tin, sư gia đừng quá lo lắng.
Vì sao Mục trang chủ khẳng định là lời đồn? Mộc Thanh Sơn nhíu mày, Lúc trước trang chủ cũng tự mình nói, Triệu Việt tuyệt đối không phải là người lương thiện, giết người phóng hỏa chẳng lẽ không phải là chuyện nên làm?
Mục Vạn Lôi bị hỏi có chút đơ người.
Đại nhân yêu dân như con, cũng rất quan tâm đến binh sĩ, nếu không có mười phần mười nắm chắc, hẳn là sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Mộc Thanh Sơn nói, Chỉ sợ việc này còn muốn kéo dài một trận.
Còn muốn kéo dài? Mục Vạn Hùng nghe vậy cơ hồ hộc máu.
Diệt trừ thổ phỉ là chuyện lớn, cũng không thể tùy tùy tiện tiện giống như đi họp chợ được. Mộc Thanh Sơn nói, Mục gia trang đồng dạng mang theo người đến đây, nhị vị trang chủ nghĩ đến hẳn là cũng sẽ không dễ dàng để cho bọn họ đi mạo hiểm tấn công Hổ Đầu bang, suy bụng ta ra bụng người, kế hoạch đều phải chu toàn mới đúng.
Nói là nói như vậy không sai, nhưng vừa nghĩ đến có lẽ còn muốn tiếp tục kéo dài ba năm tháng thậm chí lâu hơn, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng liền cảm thấy ngực ứ chặn, vô cùng nghẹn khuất.
Hai vị trang chủ từ từ ăn, chúng ta phải trở về. Nói cũng nói không sai biệt lắm, Thượng Vân Trạch buông đũa.
Mục Vạn Lôi gật đầu, Bảo chủ đi thong thả.
Thượng Vân Trạch mang theo Mộc Thanh Sơn, một đường chậm rãi đi bộ về phía phủ nha. Nhìn thấy hai người đi xa, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng cũng là ăn không vô, kêu chút nướng thịt liền trở về quân doanh, đi đến một con hẻm nhỏ âm u, Mục Vạn Hùng nhịn không được liền dừng lại cước bộ hỏi, Đại ca thấy thế nào?
Giống như lời Mộc Thanh Sơn nói lúc nãy, nếu không có mười phần nắm chắc, Ôn đại nhân hẳn là sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Mục Vạn Lôi nói, Bằng không nếu thật sự trúng mai phục, tin tức truyền ra ngoài đối với sự nghiệp phát triển trong tương lai của hắn cũng vô dụng.
Vậy chẳng lẽ cứ kéo dài như vậy sao? Mục Vạn Hùng nhíu mày.
Quan phủ không chủ động, vậy thì chỉ có chúng ta chủ động, hoặc là chúng ta bức quan phủ chủ động. Mục Vạn Lôi nói.
Đơn giản mà nói, phải làm sao mới có thể bức quan phủ chủ động? Mục Vạn Hùng nói, Ôn Tri Phủ này nhưng là gặp qua đại quen mặt, sẽ không dễ dàng bị hiếp bức.
Mục gia trang tất nhiên sẽ không ra mặt ép buộc hắn. Mục Vạn Lôi đổi đề tài, Đêm qua tiến đến mật thám, ngươi đối Hổ Đầu bang thấy thế nào?
Mặc kệ là đồ đằng hay là dã cỏ tranh, nhìn qua đều giống như là môn phái Miêu Cương, thậm chí còn rất có khả năng là đồng tông của ngươi và ta. Mục Vạn Hùng nói, Chỉ là chưởng môn nhân quá mức giả thần giả quỷ, phân biệt không ra được đến tột cùng là ai.
Chi nhánh các môn phái ở Miêu Cương nhiều như cá bơi qua sông, cũng không ai có thể phân biệt hắn đến tột cùng là ai. Mục Vạn Lôi nói, Kỳ thật có thể có nắm một đám người kéo vào núi Thương Mang như vậy, đối với ngươi và ta mà nói coi như là một chuyện tốt.
Đại ca sao lại nói như vậy? Mục Vạn Hùng nghe vậy khó hiểu.
Hiện tại sở dĩ quan phủ vẫn án binh bất động, là vì thổ phỉ trong núi Thương Mang vẫn chưa đối dân chúng sinh ra uy hiếp. Mục Vạn Lôi nói, Nói cách khác, nếu là có một ngày bên trong thành đột nhiên bị quấy rầy, vậy cho dù quan phủ muốn tiếp tục giả chết, chỉ sợ dân chúng cũng sẽ không đáp ứng.
Mục Vạn Hùng hiểu rõ ý tứ của hắn, Đại ca là nói, muốn nghĩ biện pháp khiến trong thành loạn lên?
Mục Vạn Lôi gật đầu, hỏi, Môn phái Miêu Cương am hiểu nhất là cái gì?
Mục Vạn Hùng đáp, Tất nhiên là vu cổ độc trùng.
Vừa vặn Hổ Đầu bang cũng có dính líu đến Miêu Cương, đến thời điểm chúng ta là binh đối phương là giặc, cũng sẽ không có người hoài nghi lêm trên đầu Mục gia trang. Mục Vạn Lôi nói, Một khi bên trong thành đại loạn, quan phủ cho dù kiên trì cũng phải xuất binh.
Nhưng có thể tiêu diệt Hổ Đầu bang hay không đối với chúng ta mà nói, kỳ thật cũng không quan trọng. Mục Vạn Hùng nói, Nếu vẫn không đối phó được Triêu Mộ nhai, ngươi và ta chẳng phải là uổng phí công phu.
Trừ đi Hổ Đầu bang, Triêu Mộ nhai tiền bình chướng cũng sẽ cùng thiếu một đạo, huống hồ sau khi trải qua việc này, quan phủ ít nhiều gì cũng sẽ cân nhắc tốc độ nhanh hơn diệt trừ thổ phỉ. Mục Vạn Lôi nói, Chung quy nếu Hổ Đầu bang tác loạn, vậy Triêu Mộ nhai cũng không tất liền sẽ vẫn an phận, tiên phát chế nhân tránh cho bị người khống chế, quan phủ cũng không thể không rõ đạo lý này.
Không thể trực tiếp đối phó Triêu Mộ nhai sao? Mục Vạn Hùng nói, Triệu Việt tuy nói đến nay còn chưa có bất cứ động tĩnh nào, nhưng khẳng định không có khả năng đối với tình huống bên ngoài hoàn toàn là không biết gì cả, cho dù hắn chuẩn bị thời gian càng nhiều, chúng ta nguy hiểm cũng lại càng lớn.
Nếu muốn mượn dùng lực lượng quan phủ, thì tất nhiên mọi chuyện không thể như ý. Mục Vạn Lôi nói, Nếu ngươi đã thấy được điểm này rồi, thì bản thân không cần phải lo lắng.
Vạn nhất hắn chạy thì sao? Mục Vạn Hùng lại hỏi.
Nếu thật sự chạy, cũng liền không phải là cái tên Triệu Việt năm đó. Mục Vạn Lôi nói, Ngươi với ta nghĩ muốn trừ bỏ hắn, hắn cũng muốn trừ bỏ ngươi cùng ta, nếu lo lắng hắn sẽ chạy, chi bằng lo lắng hắn sẽ thừa dịp trong khoảng thời gian này, tại phụ cận Triêu Mộ nhai thiết lập tầng tầng cơ quan, chờ báo thù giết cha năm đó.
Mục Vạn Hùng hung hăng nhổ một ngụm nước miếng xuống mặt đất.
Mục Vạn Lôi vỗ vỗ bả vai hắn, hai người một đường đi ra ngoài thành.
Hai ám vệ phía sau liếc nhau, trong đó một người tiếp tục theo dõi, người khác thì đi vòng trở về phủ nha báo tin.
Ngươi đang làm gì vậy? Bên ngoài thư phòng, Triệu Việt ôm đao, tựa vào cửa vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Ôn Liễu Niên bị hoảng sợ, vội vàng đem hắn kéo vào trong phòng, thấp giọng trách cứ, Sao ngươi lại tới đây, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Ám vệ ở trên nóc nhà nghe được, lập tức chậc chậc cảm khái, loại cảm giác đi yêu đương vụng trộm này, quả thực khiến người ta không có cách nào mà không liên tưởng.
Triệu Việt hung hăn giật tóc của hắn, Ngươi nói với Lục Truy cái gì ?
Lục nhị đương gia? Ôn Liễu Niên ngẩn người, Không có gì, chỉ nói đại đương gia không có ẩn tật, để hắn không cần suy nghĩ nhiều.
Triệu Việt nói, Vậy thì tại sao vẻ mặt của hắn giống như là ban ngày thấy ma, vẫn ngẩn người đến bây giờ?
Ôn Liễu Niên nhấc tay thề, Ta quả thật chỉ nói chuyện này.
Triệu Việt nhìn thẳng hắn một lát, sau đó ầm ầm đem bả đao đặt mạnh ở trên bàn, tính toán đem toàn bộ trà ngon của mọt sách uống sạch rồi rời đi !
Ôn Liễu Niên nhíu mày, Trên mặt sao lại chảy máu thế?
Thật sao? Triệu Việt vươn tay sờ soạng một phen, Đại khái là lúc tới đây không cẩn thận, bị nhánh cây quẹt trúng.
Ôn Liễu Niên lấy ra hòm thuốc nhỏ, giúp hắn lau đi vết máu trên mặt.
Triệu Việt buông chén trà, tâm nói cái thứ này vừa đắng vừa chát, thật không hiểu có cái gì ngon mà uống.
Ôn Liễu Niên đem ánh nến thắp sáng một chút, mở lọ thuốc mỡ ra để sát vào, hô hấp nóng bỏng, phà ở trên mặt có chút ngứa.
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Ôn Liễu Niên đem thuốc mỡ tinh tế bôi loạn, sau đó lại nhẹ nhàng thổi.
Triệu Việt trong lòng tê rần, theo bản năng liền né một cái.
Đừng lộn xộn. Ôn Liễu Niên đè lại bả vai của hắn oán giận.
Triệu Việt giật giật khóe miệng, Vậy ngươi đừng thổi. Không thì trong lòng ngứa.
Ôn Liễu Niên nói, Nga.
Triệu Việt thầm nghĩ, lúc mọt sách nghe lời còn rất ngoan.
Đại nhân. Mộc Thanh Sơn đẩy cửa tiến vào.
Phía sau còn có Thượng Vân Trạch.
Còn có Lục Truy.
Còn có Hoa Đường.
Còn có Triệu Ngũ.
Còn có ám vệ.
...
Ôn Liễu Niên quay đầu hỏi, Có chuyện gì?
Triệu Việt đem tay hắn lấy ra, sắc mặt âm trầm.
Mộc Thanh Sơn xê dịch một bước trốn đến phía sau Thượng Vân Trạch.
Thượng bảo chủ tâm tình rất tốt.
Đại nhân. Triệu Ngũ khụ khụ, Có chuyện.
Ta tất nhiên biết có chuyện, bằng không mọi người cũng sẽ không cùng nhau đến đây. Ôn Liễu Niên đem tay lau sạch sẽ, Chuyện gì?
Ám vệ đem lời vừa rồi của Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng thuật lại một lần.
Hèn hạ như thế? Ôn Liễu Niên nghe vậy giận dữ.
Triệu Việt cũng khẽ nhíu mày.
Người của chúng ta đã đi theo, tạm thời hẳn là không có việc gì. Ám vệ nói, Bất quá nếu thật sự để cho bọn họ đạt được, chỉ sợ dân chúng sẽ nhận hết những tổn hại này, đại nhân vẫn là nên sớm ra quyết định thì tốt hơn.
Vậy trước rút ra một nhóm người theo dõi Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng. Ôn Liễu Niên nói, Nếu thật sự muốn xuống tay với dân chúng, vậy thì bản quan cũng sẽ không khách khí với bọn họ.
Triệu Ngũ gật đầu, Đại nhân cứ việc yên tâm, việc này ta sẽ an bài.
Nếu là rãi cổ độc, có biện pháp gì vừa nhanh lại không dễ bị phát hiện? Ôn Liễu Niên hỏi Hoa Đường.
Nguồn nước. Hoa Đường nói, Trong núi Thương Mang có một Thanh Tuyền nhỏ, sau khi chảy ra vừa vặn sẽ hội họp cùng bạch mãng giang trong thành, người Mục gia trang nếu là động tay động chân với nguồn nước, rất có thể là giao cho Hổ Đầu bang.
Ôn Liễu Niên gật đầu, lại một lần nữa mở bản đồ địa hình ra.
Đại nhân không cần quá lo lắng. Hoa Đường lại nói, Cổ độc tuy nói âm tà, muốn khuyếch tán quy mô lớn cũng không dễ dàng như vậy, lại càng sẽ không giống như lời người kể chuyện nói, tùy tiện đốt vài đạo phù chú thì bên trong thành có thể đại loạn.
Lời tuy nói như vậy, nhưng nếu đối phương động ý biến thái, vẫn là sớm phòng bị cho thỏa đáng. Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, vẻ mặt như là có chút suy nghĩ.
Buổi tối ngày hôm nay, mọi người thương nghị hồi lâu mới giải tán. Ôn Liễu Niên ngáp một cái, đứng lên lười biếng duỗi eo.
Vậy chúng ta trở về nghỉ ngơi trước. Mộc Thanh Sơn nói, Đại nhân cũng sớm nghỉ ngơi một chút.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Chư vị đi thong thả.
Lục Truy đi đầu đạp cửa ra, có thể nói bước đi như bay, sợ chậm lại sẽ bị bám trụ.
Ôn Liễu Niên nói, Lục nhị đương gia gần đây đi đường thật sự là càng lúc càng nhanh.
Triệu Việt trừng mắt liếc nhìn hắn, tiếp tục uống trà.
Người còn lại đều đã ra cửa, Ôn Liễu Niên hỏi, Đại đương gia không trở về sao?
Đã sớm nói với ngươi, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng không phải là thứ tốt gì. Triệu Việt nói, Không bằng một đao giải quyết sạch sẽ.
Ôn Liễu Niên nói, Đại đương gia uống ít trà một chút.
Luyến tiếc sao? Triệu Việt lại uống một ly, giống như trâu nước.
Ôn Liễu Niên nói, Buổi tối sẽ ngủ không được.
Triệu Việt nói, Mọt sách mới có thể ngủ không được.
Vì sao? Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh hắn.
Triệu Việt nói, Bởi vì lòng dạ hẹp hòi, cho nên tâm sự nhiều.
Ôn Liễu Niên bật cười thành tiếng.
Triệu Việt tiếp tục châm trà uống, nghĩ rằng mọt sách cười rộ lên còn rất dễ nhìn.
Uống nhiều trà quả thật sẽ ngủ không được. Ôn Liễu Niên từ trong giá sách cầm ra một hủ nhỏ được viền hoa văn tinh tế, Uống cái này.
Là gì vậy? Triệu Việt mở nắp ra, chỉ thấy bên trong có một thứ màu hổ phách, dính dính đặc đặc giống như là mật ong.
Ôn Liễu Niên nghiêm túc nói, Hạc Đỉnh Hồng.
Triệu Việt khinh thường, lấy ngón tay quệt một ít, ghét bỏ nói, Ngọt quá.
Bỏ nước vào mới dùng được. Ôn Liễu Niên múc vài muỗng, lại bỏ thêm một chút nước sôi vào, nhất thời đóa hoa trong chén phập phồng, từng trận hương thơm ngào ngạt, còn có không ít hạch đào hạnh nhân, kèm thêm một đĩa điểm tâm, không mặn không ngọt, còn phải có một chút chua.
Bên trong bỏ thêm toan đu đủ. Ôn Liễu Niên đem chén đưa cho hắn, Ta tự mình làm.
Triệu Việt nói, Uống có chút nước cũng nhiều chuyện như vậy. Gì mà Phiêu Tuyết, gì mà toan đu đủ dùng cùng mứt hoa quả hạch đào hạnh nhân, quả nhiên rất khó nuôi.
Sống, tất nhiên là phải biết hưởng thụ. Ôn Liễu Niên ôm chén chậm rãi uống.
Chén lớn uống rượu ăn thịt mới gọi là hưởng thụ. Triệu Việt gõ gõ mũi hắn.
Ôn Liễu Niên nói, Ta cũng có rượu.
Ngươi thì có thể có rượu ngon gì. Triệu Việt lắc đầu, Cùng lắm chỉ là rượu gạo hoặc rượu Thiệu Hưng.
Đi. Ôn Liễu Niên kéo ống tay áo của hắn, một đường đến cách vách phòng ngủ của mình, bên trong rất là sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, cửa sổ treo hai chậu phong lan u cốc, còn có một cỗ hương thơm nhàn nhạt.
Triệu Việt thầm nghĩ, giống như mùi hương trên người mọt sách.
Ôn Liễu Niên từ trong quầy ôm ra một bình rượu, không lớn, nhìn qua rất là tinh xảo, Là lúc trước khi ở Vân Lam thành, Thẩm công tử tặng cho ta, gọi là Vong Xuyên.
Vong Xuyên? Triệu Việt mở nắp ra, một cỗ mùi rượu nồng nặc lập tức vọt ra.
Tương truyền là rượu tiên năm đó ủ tổng cộng chỉ có mười vò, đây là một trong số đó. Ôn Liễu Niên nói, Đáng tiếc ta không hiểu rượu.
Rượu này rất mạnh. Triệu Việt nói.
Nếu không mạnh, sao có thể gọi là Vong Xuyên. Ôn Liễu Niên giúp hắn rót một chén, Chỉ có uống đến say mèm, mới có thể giống như uống nước sông Vong Xuyên, bỏ qua hết thảy vui buồn đau khổ.
Triệu Việt ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Đại đương gia mang về đi. Ôn Liễu Niên nói, Rượu ngon tất nhiên phải đưa cho người hiểu rượu.
Triệu Việt nói, Đa tạ.
Ôn Liễu Niên nghĩ, Coi như là bồi thường vài tiểu thoại bản kia.
Triệu Việt cười lắc đầu, nhấc vò rượu lên bước ra cửa.
Ôn Liễu Niên đứng ở cửa, thẳng đến khi nhìn theo hắn biến mất ở đầu tường, mới xoay người trở về phòng ngủ.
Ám vệ tỏ vẻ rất thất vọng, đều vào phòng ngủ, cư nhiên không có ngủ lại?!
Thật sự là phi thường đáng giá để cho cung chủ cùng Triệu đại đương gia đàm luận trắng đêm một phen.
Sáng sớm ngày hôm sau, bên trong thành liền truyền ra một tin tức, nói là tối hôm qua Thành Hoàng (chỉ thần cai quản một thành) gia hiển linh, một đường kim lóng lánh cưỡi mây lướt gió, có không ít người đều tận mắt nhìn thấy.
Dân chúng bên trong thành nhất thời nổ tung nồi, ngay cả cơm cũng không kịp ăn liền đến dưới tàng cây đầu phố trò chuyện, Tiểu Tam Nhi như trước sinh động như thật, hiện tại đứng trên chỗ cao nhất, Cảnh tượng lúc ấy rất khó lường, Thành Hoàng gia trên người mặc kim giáp, từ giữa không trung cưỡi mây lướt gió chợt lóe qua, thân cao chín thước mắt bắn ra tia sét, uy phong lẫm lẫm.
Ám vệ giả trang Thành Hoàng gia đứng ở trong đám người, một bên ăn lê một bên thêm mắm thêm muối phụ họa, thuận tiện thầm nghĩ mắt bắn ra tia sét là thiếu cung chủ nhà ta, không phải ta.
Đang êm đẹp, vì sao đột nhiên Thành Hoàng gia lại hiển linh? Có dân chúng lo sợ bất an -- Lúc trước cũng không có nghe nói tòa miếu này linh nghiệm, cho nên hương khói vẫn không tính tràn đầy, thậm chí nhìn qua còn có chút lụi bại keo kiệt.
Cũng không biết nữa. Lí Tam Nhi lắc đầu, thở dài nói, Chỉ mong là chuyện tốt a...
Bởi vì có không ít người đều tận mắt nhìn thấy Thành Hoàng gia, cho nên buổi chiều hôm đó, liền đã có không ít người tự giác vào trong miếu dọn dẹp, trên bàn bày đầy đủ loại cống phẩm, hương khói cũng vượng lên.
Đại nhân tới. Có người tinh mắt nhìn thấy đầu tiên.
Dân chúng lập tức chào hỏi, Ôn Liễu Niên mang theo Mộc Thanh Sơn cùng nha dịch đi vào trong miếu, đầu tiên là cung kính đốt ba nén hương, sau đó mới đem trái cây đặt ở trên bàn thờ.
Đại nhân cũng thấy được Thành Hoàng gia sao? Dân chúng cẩn thận hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Không quá rõ ràng, bất quá thật sự là tận mắt nhìn thấy.
Vậy đại nhân có biết Thành Hoàng gia vì sao phải hiển linh không? Dân chúng lại hỏi.
Tạm thời còn chưa biết. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Bất quá bản quan đã phái người đi thỉnh cao nhân thông linh, hẳn là ngày mai sẽ đến.
Thành Hoàng gia hiển linh? Thời điểm trễ một chút, Mục Vạn Lôi cũng nghe được phong thanh.
Nghe nói không ít dân chúng bên trong thành đều thấy được. Mục Vạn Hùng nói, Thậm chí còn kinh động đến quan phủ, nói muốn một lần nữa sửa chữa miếu Thành Hoàng.
Lại là con thiêu thân gì đây. Mục Vạn Lôi cầm lấy đao, Lười quản hắn, đi thôi, ra ngoài xem.
Mục trang chủ. Hai người mới vừa mới bước ra ngoài, Thượng Vân Trạch liền cười cười bước tới.
Thượng bảo chủ có chuyện gì không? Mục Vạn Lôi nói.
Có chuyện, bất quá là chuyện riêng. Thượng Vân Trạch nói, Không biết hai vị trang chủ có thời gian không?
Tất nhiên. Mục Vạn Lôi gật đầu, cùng hắn một đường trở lại doanh trướng.
Kỳ thật ta là muốn hỏi một câu, về chuyện cổ tình nhân. Thượng Vân Trạch nói.
Cổ tình nhân? Mục Vạn Lôi nói, Là Thượng bảo chủ muốn dùng?
Thượng Vân Trạch cười mà không nói.
Liên tưởng đến mấy ngày gần đây, giữa hắn cùng với Mộc Thanh Sơn, Mục Vạn Lôi sáng tỏ, liền cũng không hỏi nhiều, chỉ nói, Cổ tình nhân chỉ là tin đồn trong giang hồ, trên đời này đừng nói là cổ độc, cho dù là tiên đan, chỉ sợ cũng không thể làm người ta trong một đêm mà động tâm.
Như vậy a. Thượng Vân Trạch vẻ mặt tiếc nuối.
Bất quá cổ tình nhân tuy giả, nhưng có một vật lại là tồn tại thật sự. Mục Vạn Lôi lấy ra một lọ bột phấn, Vật ấy tên là thôi dục tán, chính là dùng tình hoa dưỡng cổ chế tạo ra, tính cực nóng, không màu không vị không dễ cảm thấy, chỉ cần dùng móng tay rắc một chút vào rượu hay trong thức ăn, không đầy một canh giờ, có thể khiến người động dục toàn thân nóng lên, trong lòng tràn đầy thầm muốn chuyện Vu sơn.
Thượng Vân Trạch nói, Xuân dược?
Không phải, không phải. Mục Vạn Lôi lắc đầu, Vật ấy sau khi dùng sẽ tự động biến mất, giống như uống một phương thuốc, nó sẽ ăn sâu vào tận bên trong xương cốt, tâm tâm niệm niệm nghĩ hồi tiếp theo, tất nhiên sẽ đối bảo chủ sinh ra tình cảm không muốn rời xa.
Quả thật thần kì như thế? Thượng Vân Trạch sờ sờ mũi, rõ ràng rất có hứng thú.
Tất nhiên. Mục Vạn Lôi nói, Bảo chủ cứ việc giữ lấy, bất luận là nam hay nữ, cam đoan vạn vô nhất thất (tuyệt đối không sai).
Thượng Vân Trạch thu hồi cái bình, lại cùng hai người một đường xả thất xả bát, hỏi chút chuyện về môn phái ở Miêu Cương, thẳng đến khi trăng lên cao, mới cáo từ rời đi.
Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng ngáp dài trở về ngủ, tất nhiên sẽ không có tinh lực đi ra ngoài, đều cảm thấy người này hàn huyên không khỏi cũng quá nhiều đi.
Thượng Vân Trạch một đường đi trở về, thuận tay đem bình dược kia ném vào trong bãi tha ma -- Thứ hạ cấp như vậy, giữ lâu ở trên người, đều cảm thấy sẽ làm nhục người âu yếm.
Bên trong Thượng phủ, Mộc Thanh Sơn đang ngồi ở phòng bếp trước bếp lò, cầm quạt hương bồ quạt gió. Trên lửa có một cái bình nhỏ, bên trong sôi ùng ục ùng ục, ngửi qua rất thơm.
Thượng Vân Trạch bước vào phòng bếp, khom lưng từ phía sau che ánh mắt hắn, ở bên tai thấp giọng cười ra tiếng, Đánh cướp.
Ở trong phủ nha hoài cũng chán, thuận tiện ra ngoài đi dạo một chút. Thượng Vân Trạch nói, Gần đây bởi vì chuyện Hổ Đầu bang, tâm tình đại nhân cũng không được tốt lắm, vẫn là nên trốn xa một chút thì tốt hơn.
Hổ Đầu bang khó đối phó như vậy, thì xuống tay từ Triêu Mộ nhai trước đi. Mục Vạn Lôi nói, Bất luận ân oán cá nhân giữa ta cùng với Triệu Việt, ít nhất có thể diệt trừ thêm một bang thổ phỉ, đối dân chúng mà nói cũng là vô cùng có lợi, kính xin Mộc sư gia cùng Thượng bảo chủ khuyên đại nhân nhiều thêm một chút. Tuy nói lúc trước Ôn Liễu Niên cũng đáp ứng muốn suy xét một chút, nhưng trước khi hắn ra quyết định thật sự, chung quy vẫn là không thể hoàn toàn an tâm được.
Hổ Đầu bang khó đối phó, Triêu Mộ nhai cũng chưa chắc dễ dàng công phá. Mộc Thanh Sơn lắc đầu, Tùy tiện hỏi một người trong thành, đều biết Triệu Việt là có tiếng hung tàn lãnh huyết giết người như ma, ngàn vạn vần không được qua loa.
Mục Vạn Lôi nói, Lời đồn không thể tin, sư gia đừng quá lo lắng.
Vì sao Mục trang chủ khẳng định là lời đồn? Mộc Thanh Sơn nhíu mày, Lúc trước trang chủ cũng tự mình nói, Triệu Việt tuyệt đối không phải là người lương thiện, giết người phóng hỏa chẳng lẽ không phải là chuyện nên làm?
Mục Vạn Lôi bị hỏi có chút đơ người.
Đại nhân yêu dân như con, cũng rất quan tâm đến binh sĩ, nếu không có mười phần mười nắm chắc, hẳn là sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Mộc Thanh Sơn nói, Chỉ sợ việc này còn muốn kéo dài một trận.
Còn muốn kéo dài? Mục Vạn Hùng nghe vậy cơ hồ hộc máu.
Diệt trừ thổ phỉ là chuyện lớn, cũng không thể tùy tùy tiện tiện giống như đi họp chợ được. Mộc Thanh Sơn nói, Mục gia trang đồng dạng mang theo người đến đây, nhị vị trang chủ nghĩ đến hẳn là cũng sẽ không dễ dàng để cho bọn họ đi mạo hiểm tấn công Hổ Đầu bang, suy bụng ta ra bụng người, kế hoạch đều phải chu toàn mới đúng.
Nói là nói như vậy không sai, nhưng vừa nghĩ đến có lẽ còn muốn tiếp tục kéo dài ba năm tháng thậm chí lâu hơn, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng liền cảm thấy ngực ứ chặn, vô cùng nghẹn khuất.
Hai vị trang chủ từ từ ăn, chúng ta phải trở về. Nói cũng nói không sai biệt lắm, Thượng Vân Trạch buông đũa.
Mục Vạn Lôi gật đầu, Bảo chủ đi thong thả.
Thượng Vân Trạch mang theo Mộc Thanh Sơn, một đường chậm rãi đi bộ về phía phủ nha. Nhìn thấy hai người đi xa, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng cũng là ăn không vô, kêu chút nướng thịt liền trở về quân doanh, đi đến một con hẻm nhỏ âm u, Mục Vạn Hùng nhịn không được liền dừng lại cước bộ hỏi, Đại ca thấy thế nào?
Giống như lời Mộc Thanh Sơn nói lúc nãy, nếu không có mười phần nắm chắc, Ôn đại nhân hẳn là sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Mục Vạn Lôi nói, Bằng không nếu thật sự trúng mai phục, tin tức truyền ra ngoài đối với sự nghiệp phát triển trong tương lai của hắn cũng vô dụng.
Vậy chẳng lẽ cứ kéo dài như vậy sao? Mục Vạn Hùng nhíu mày.
Quan phủ không chủ động, vậy thì chỉ có chúng ta chủ động, hoặc là chúng ta bức quan phủ chủ động. Mục Vạn Lôi nói.
Đơn giản mà nói, phải làm sao mới có thể bức quan phủ chủ động? Mục Vạn Hùng nói, Ôn Tri Phủ này nhưng là gặp qua đại quen mặt, sẽ không dễ dàng bị hiếp bức.
Mục gia trang tất nhiên sẽ không ra mặt ép buộc hắn. Mục Vạn Lôi đổi đề tài, Đêm qua tiến đến mật thám, ngươi đối Hổ Đầu bang thấy thế nào?
Mặc kệ là đồ đằng hay là dã cỏ tranh, nhìn qua đều giống như là môn phái Miêu Cương, thậm chí còn rất có khả năng là đồng tông của ngươi và ta. Mục Vạn Hùng nói, Chỉ là chưởng môn nhân quá mức giả thần giả quỷ, phân biệt không ra được đến tột cùng là ai.
Chi nhánh các môn phái ở Miêu Cương nhiều như cá bơi qua sông, cũng không ai có thể phân biệt hắn đến tột cùng là ai. Mục Vạn Lôi nói, Kỳ thật có thể có nắm một đám người kéo vào núi Thương Mang như vậy, đối với ngươi và ta mà nói coi như là một chuyện tốt.
Đại ca sao lại nói như vậy? Mục Vạn Hùng nghe vậy khó hiểu.
Hiện tại sở dĩ quan phủ vẫn án binh bất động, là vì thổ phỉ trong núi Thương Mang vẫn chưa đối dân chúng sinh ra uy hiếp. Mục Vạn Lôi nói, Nói cách khác, nếu là có một ngày bên trong thành đột nhiên bị quấy rầy, vậy cho dù quan phủ muốn tiếp tục giả chết, chỉ sợ dân chúng cũng sẽ không đáp ứng.
Mục Vạn Hùng hiểu rõ ý tứ của hắn, Đại ca là nói, muốn nghĩ biện pháp khiến trong thành loạn lên?
Mục Vạn Lôi gật đầu, hỏi, Môn phái Miêu Cương am hiểu nhất là cái gì?
Mục Vạn Hùng đáp, Tất nhiên là vu cổ độc trùng.
Vừa vặn Hổ Đầu bang cũng có dính líu đến Miêu Cương, đến thời điểm chúng ta là binh đối phương là giặc, cũng sẽ không có người hoài nghi lêm trên đầu Mục gia trang. Mục Vạn Lôi nói, Một khi bên trong thành đại loạn, quan phủ cho dù kiên trì cũng phải xuất binh.
Nhưng có thể tiêu diệt Hổ Đầu bang hay không đối với chúng ta mà nói, kỳ thật cũng không quan trọng. Mục Vạn Hùng nói, Nếu vẫn không đối phó được Triêu Mộ nhai, ngươi và ta chẳng phải là uổng phí công phu.
Trừ đi Hổ Đầu bang, Triêu Mộ nhai tiền bình chướng cũng sẽ cùng thiếu một đạo, huống hồ sau khi trải qua việc này, quan phủ ít nhiều gì cũng sẽ cân nhắc tốc độ nhanh hơn diệt trừ thổ phỉ. Mục Vạn Lôi nói, Chung quy nếu Hổ Đầu bang tác loạn, vậy Triêu Mộ nhai cũng không tất liền sẽ vẫn an phận, tiên phát chế nhân tránh cho bị người khống chế, quan phủ cũng không thể không rõ đạo lý này.
Không thể trực tiếp đối phó Triêu Mộ nhai sao? Mục Vạn Hùng nói, Triệu Việt tuy nói đến nay còn chưa có bất cứ động tĩnh nào, nhưng khẳng định không có khả năng đối với tình huống bên ngoài hoàn toàn là không biết gì cả, cho dù hắn chuẩn bị thời gian càng nhiều, chúng ta nguy hiểm cũng lại càng lớn.
Nếu muốn mượn dùng lực lượng quan phủ, thì tất nhiên mọi chuyện không thể như ý. Mục Vạn Lôi nói, Nếu ngươi đã thấy được điểm này rồi, thì bản thân không cần phải lo lắng.
Vạn nhất hắn chạy thì sao? Mục Vạn Hùng lại hỏi.
Nếu thật sự chạy, cũng liền không phải là cái tên Triệu Việt năm đó. Mục Vạn Lôi nói, Ngươi với ta nghĩ muốn trừ bỏ hắn, hắn cũng muốn trừ bỏ ngươi cùng ta, nếu lo lắng hắn sẽ chạy, chi bằng lo lắng hắn sẽ thừa dịp trong khoảng thời gian này, tại phụ cận Triêu Mộ nhai thiết lập tầng tầng cơ quan, chờ báo thù giết cha năm đó.
Mục Vạn Hùng hung hăng nhổ một ngụm nước miếng xuống mặt đất.
Mục Vạn Lôi vỗ vỗ bả vai hắn, hai người một đường đi ra ngoài thành.
Hai ám vệ phía sau liếc nhau, trong đó một người tiếp tục theo dõi, người khác thì đi vòng trở về phủ nha báo tin.
Ngươi đang làm gì vậy? Bên ngoài thư phòng, Triệu Việt ôm đao, tựa vào cửa vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Ôn Liễu Niên bị hoảng sợ, vội vàng đem hắn kéo vào trong phòng, thấp giọng trách cứ, Sao ngươi lại tới đây, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Ám vệ ở trên nóc nhà nghe được, lập tức chậc chậc cảm khái, loại cảm giác đi yêu đương vụng trộm này, quả thực khiến người ta không có cách nào mà không liên tưởng.
Triệu Việt hung hăn giật tóc của hắn, Ngươi nói với Lục Truy cái gì ?
Lục nhị đương gia? Ôn Liễu Niên ngẩn người, Không có gì, chỉ nói đại đương gia không có ẩn tật, để hắn không cần suy nghĩ nhiều.
Triệu Việt nói, Vậy thì tại sao vẻ mặt của hắn giống như là ban ngày thấy ma, vẫn ngẩn người đến bây giờ?
Ôn Liễu Niên nhấc tay thề, Ta quả thật chỉ nói chuyện này.
Triệu Việt nhìn thẳng hắn một lát, sau đó ầm ầm đem bả đao đặt mạnh ở trên bàn, tính toán đem toàn bộ trà ngon của mọt sách uống sạch rồi rời đi !
Ôn Liễu Niên nhíu mày, Trên mặt sao lại chảy máu thế?
Thật sao? Triệu Việt vươn tay sờ soạng một phen, Đại khái là lúc tới đây không cẩn thận, bị nhánh cây quẹt trúng.
Ôn Liễu Niên lấy ra hòm thuốc nhỏ, giúp hắn lau đi vết máu trên mặt.
Triệu Việt buông chén trà, tâm nói cái thứ này vừa đắng vừa chát, thật không hiểu có cái gì ngon mà uống.
Ôn Liễu Niên đem ánh nến thắp sáng một chút, mở lọ thuốc mỡ ra để sát vào, hô hấp nóng bỏng, phà ở trên mặt có chút ngứa.
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Ôn Liễu Niên đem thuốc mỡ tinh tế bôi loạn, sau đó lại nhẹ nhàng thổi.
Triệu Việt trong lòng tê rần, theo bản năng liền né một cái.
Đừng lộn xộn. Ôn Liễu Niên đè lại bả vai của hắn oán giận.
Triệu Việt giật giật khóe miệng, Vậy ngươi đừng thổi. Không thì trong lòng ngứa.
Ôn Liễu Niên nói, Nga.
Triệu Việt thầm nghĩ, lúc mọt sách nghe lời còn rất ngoan.
Đại nhân. Mộc Thanh Sơn đẩy cửa tiến vào.
Phía sau còn có Thượng Vân Trạch.
Còn có Lục Truy.
Còn có Hoa Đường.
Còn có Triệu Ngũ.
Còn có ám vệ.
...
Ôn Liễu Niên quay đầu hỏi, Có chuyện gì?
Triệu Việt đem tay hắn lấy ra, sắc mặt âm trầm.
Mộc Thanh Sơn xê dịch một bước trốn đến phía sau Thượng Vân Trạch.
Thượng bảo chủ tâm tình rất tốt.
Đại nhân. Triệu Ngũ khụ khụ, Có chuyện.
Ta tất nhiên biết có chuyện, bằng không mọi người cũng sẽ không cùng nhau đến đây. Ôn Liễu Niên đem tay lau sạch sẽ, Chuyện gì?
Ám vệ đem lời vừa rồi của Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng thuật lại một lần.
Hèn hạ như thế? Ôn Liễu Niên nghe vậy giận dữ.
Triệu Việt cũng khẽ nhíu mày.
Người của chúng ta đã đi theo, tạm thời hẳn là không có việc gì. Ám vệ nói, Bất quá nếu thật sự để cho bọn họ đạt được, chỉ sợ dân chúng sẽ nhận hết những tổn hại này, đại nhân vẫn là nên sớm ra quyết định thì tốt hơn.
Vậy trước rút ra một nhóm người theo dõi Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng. Ôn Liễu Niên nói, Nếu thật sự muốn xuống tay với dân chúng, vậy thì bản quan cũng sẽ không khách khí với bọn họ.
Triệu Ngũ gật đầu, Đại nhân cứ việc yên tâm, việc này ta sẽ an bài.
Nếu là rãi cổ độc, có biện pháp gì vừa nhanh lại không dễ bị phát hiện? Ôn Liễu Niên hỏi Hoa Đường.
Nguồn nước. Hoa Đường nói, Trong núi Thương Mang có một Thanh Tuyền nhỏ, sau khi chảy ra vừa vặn sẽ hội họp cùng bạch mãng giang trong thành, người Mục gia trang nếu là động tay động chân với nguồn nước, rất có thể là giao cho Hổ Đầu bang.
Ôn Liễu Niên gật đầu, lại một lần nữa mở bản đồ địa hình ra.
Đại nhân không cần quá lo lắng. Hoa Đường lại nói, Cổ độc tuy nói âm tà, muốn khuyếch tán quy mô lớn cũng không dễ dàng như vậy, lại càng sẽ không giống như lời người kể chuyện nói, tùy tiện đốt vài đạo phù chú thì bên trong thành có thể đại loạn.
Lời tuy nói như vậy, nhưng nếu đối phương động ý biến thái, vẫn là sớm phòng bị cho thỏa đáng. Ôn Liễu Niên gãi gãi cằm, vẻ mặt như là có chút suy nghĩ.
Buổi tối ngày hôm nay, mọi người thương nghị hồi lâu mới giải tán. Ôn Liễu Niên ngáp một cái, đứng lên lười biếng duỗi eo.
Vậy chúng ta trở về nghỉ ngơi trước. Mộc Thanh Sơn nói, Đại nhân cũng sớm nghỉ ngơi một chút.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Chư vị đi thong thả.
Lục Truy đi đầu đạp cửa ra, có thể nói bước đi như bay, sợ chậm lại sẽ bị bám trụ.
Ôn Liễu Niên nói, Lục nhị đương gia gần đây đi đường thật sự là càng lúc càng nhanh.
Triệu Việt trừng mắt liếc nhìn hắn, tiếp tục uống trà.
Người còn lại đều đã ra cửa, Ôn Liễu Niên hỏi, Đại đương gia không trở về sao?
Đã sớm nói với ngươi, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng không phải là thứ tốt gì. Triệu Việt nói, Không bằng một đao giải quyết sạch sẽ.
Ôn Liễu Niên nói, Đại đương gia uống ít trà một chút.
Luyến tiếc sao? Triệu Việt lại uống một ly, giống như trâu nước.
Ôn Liễu Niên nói, Buổi tối sẽ ngủ không được.
Triệu Việt nói, Mọt sách mới có thể ngủ không được.
Vì sao? Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh hắn.
Triệu Việt nói, Bởi vì lòng dạ hẹp hòi, cho nên tâm sự nhiều.
Ôn Liễu Niên bật cười thành tiếng.
Triệu Việt tiếp tục châm trà uống, nghĩ rằng mọt sách cười rộ lên còn rất dễ nhìn.
Uống nhiều trà quả thật sẽ ngủ không được. Ôn Liễu Niên từ trong giá sách cầm ra một hủ nhỏ được viền hoa văn tinh tế, Uống cái này.
Là gì vậy? Triệu Việt mở nắp ra, chỉ thấy bên trong có một thứ màu hổ phách, dính dính đặc đặc giống như là mật ong.
Ôn Liễu Niên nghiêm túc nói, Hạc Đỉnh Hồng.
Triệu Việt khinh thường, lấy ngón tay quệt một ít, ghét bỏ nói, Ngọt quá.
Bỏ nước vào mới dùng được. Ôn Liễu Niên múc vài muỗng, lại bỏ thêm một chút nước sôi vào, nhất thời đóa hoa trong chén phập phồng, từng trận hương thơm ngào ngạt, còn có không ít hạch đào hạnh nhân, kèm thêm một đĩa điểm tâm, không mặn không ngọt, còn phải có một chút chua.
Bên trong bỏ thêm toan đu đủ. Ôn Liễu Niên đem chén đưa cho hắn, Ta tự mình làm.
Triệu Việt nói, Uống có chút nước cũng nhiều chuyện như vậy. Gì mà Phiêu Tuyết, gì mà toan đu đủ dùng cùng mứt hoa quả hạch đào hạnh nhân, quả nhiên rất khó nuôi.
Sống, tất nhiên là phải biết hưởng thụ. Ôn Liễu Niên ôm chén chậm rãi uống.
Chén lớn uống rượu ăn thịt mới gọi là hưởng thụ. Triệu Việt gõ gõ mũi hắn.
Ôn Liễu Niên nói, Ta cũng có rượu.
Ngươi thì có thể có rượu ngon gì. Triệu Việt lắc đầu, Cùng lắm chỉ là rượu gạo hoặc rượu Thiệu Hưng.
Đi. Ôn Liễu Niên kéo ống tay áo của hắn, một đường đến cách vách phòng ngủ của mình, bên trong rất là sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, cửa sổ treo hai chậu phong lan u cốc, còn có một cỗ hương thơm nhàn nhạt.
Triệu Việt thầm nghĩ, giống như mùi hương trên người mọt sách.
Ôn Liễu Niên từ trong quầy ôm ra một bình rượu, không lớn, nhìn qua rất là tinh xảo, Là lúc trước khi ở Vân Lam thành, Thẩm công tử tặng cho ta, gọi là Vong Xuyên.
Vong Xuyên? Triệu Việt mở nắp ra, một cỗ mùi rượu nồng nặc lập tức vọt ra.
Tương truyền là rượu tiên năm đó ủ tổng cộng chỉ có mười vò, đây là một trong số đó. Ôn Liễu Niên nói, Đáng tiếc ta không hiểu rượu.
Rượu này rất mạnh. Triệu Việt nói.
Nếu không mạnh, sao có thể gọi là Vong Xuyên. Ôn Liễu Niên giúp hắn rót một chén, Chỉ có uống đến say mèm, mới có thể giống như uống nước sông Vong Xuyên, bỏ qua hết thảy vui buồn đau khổ.
Triệu Việt ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Đại đương gia mang về đi. Ôn Liễu Niên nói, Rượu ngon tất nhiên phải đưa cho người hiểu rượu.
Triệu Việt nói, Đa tạ.
Ôn Liễu Niên nghĩ, Coi như là bồi thường vài tiểu thoại bản kia.
Triệu Việt cười lắc đầu, nhấc vò rượu lên bước ra cửa.
Ôn Liễu Niên đứng ở cửa, thẳng đến khi nhìn theo hắn biến mất ở đầu tường, mới xoay người trở về phòng ngủ.
Ám vệ tỏ vẻ rất thất vọng, đều vào phòng ngủ, cư nhiên không có ngủ lại?!
Thật sự là phi thường đáng giá để cho cung chủ cùng Triệu đại đương gia đàm luận trắng đêm một phen.
Sáng sớm ngày hôm sau, bên trong thành liền truyền ra một tin tức, nói là tối hôm qua Thành Hoàng (chỉ thần cai quản một thành) gia hiển linh, một đường kim lóng lánh cưỡi mây lướt gió, có không ít người đều tận mắt nhìn thấy.
Dân chúng bên trong thành nhất thời nổ tung nồi, ngay cả cơm cũng không kịp ăn liền đến dưới tàng cây đầu phố trò chuyện, Tiểu Tam Nhi như trước sinh động như thật, hiện tại đứng trên chỗ cao nhất, Cảnh tượng lúc ấy rất khó lường, Thành Hoàng gia trên người mặc kim giáp, từ giữa không trung cưỡi mây lướt gió chợt lóe qua, thân cao chín thước mắt bắn ra tia sét, uy phong lẫm lẫm.
Ám vệ giả trang Thành Hoàng gia đứng ở trong đám người, một bên ăn lê một bên thêm mắm thêm muối phụ họa, thuận tiện thầm nghĩ mắt bắn ra tia sét là thiếu cung chủ nhà ta, không phải ta.
Đang êm đẹp, vì sao đột nhiên Thành Hoàng gia lại hiển linh? Có dân chúng lo sợ bất an -- Lúc trước cũng không có nghe nói tòa miếu này linh nghiệm, cho nên hương khói vẫn không tính tràn đầy, thậm chí nhìn qua còn có chút lụi bại keo kiệt.
Cũng không biết nữa. Lí Tam Nhi lắc đầu, thở dài nói, Chỉ mong là chuyện tốt a...
Bởi vì có không ít người đều tận mắt nhìn thấy Thành Hoàng gia, cho nên buổi chiều hôm đó, liền đã có không ít người tự giác vào trong miếu dọn dẹp, trên bàn bày đầy đủ loại cống phẩm, hương khói cũng vượng lên.
Đại nhân tới. Có người tinh mắt nhìn thấy đầu tiên.
Dân chúng lập tức chào hỏi, Ôn Liễu Niên mang theo Mộc Thanh Sơn cùng nha dịch đi vào trong miếu, đầu tiên là cung kính đốt ba nén hương, sau đó mới đem trái cây đặt ở trên bàn thờ.
Đại nhân cũng thấy được Thành Hoàng gia sao? Dân chúng cẩn thận hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Không quá rõ ràng, bất quá thật sự là tận mắt nhìn thấy.
Vậy đại nhân có biết Thành Hoàng gia vì sao phải hiển linh không? Dân chúng lại hỏi.
Tạm thời còn chưa biết. Ôn Liễu Niên lắc đầu, Bất quá bản quan đã phái người đi thỉnh cao nhân thông linh, hẳn là ngày mai sẽ đến.
Thành Hoàng gia hiển linh? Thời điểm trễ một chút, Mục Vạn Lôi cũng nghe được phong thanh.
Nghe nói không ít dân chúng bên trong thành đều thấy được. Mục Vạn Hùng nói, Thậm chí còn kinh động đến quan phủ, nói muốn một lần nữa sửa chữa miếu Thành Hoàng.
Lại là con thiêu thân gì đây. Mục Vạn Lôi cầm lấy đao, Lười quản hắn, đi thôi, ra ngoài xem.
Mục trang chủ. Hai người mới vừa mới bước ra ngoài, Thượng Vân Trạch liền cười cười bước tới.
Thượng bảo chủ có chuyện gì không? Mục Vạn Lôi nói.
Có chuyện, bất quá là chuyện riêng. Thượng Vân Trạch nói, Không biết hai vị trang chủ có thời gian không?
Tất nhiên. Mục Vạn Lôi gật đầu, cùng hắn một đường trở lại doanh trướng.
Kỳ thật ta là muốn hỏi một câu, về chuyện cổ tình nhân. Thượng Vân Trạch nói.
Cổ tình nhân? Mục Vạn Lôi nói, Là Thượng bảo chủ muốn dùng?
Thượng Vân Trạch cười mà không nói.
Liên tưởng đến mấy ngày gần đây, giữa hắn cùng với Mộc Thanh Sơn, Mục Vạn Lôi sáng tỏ, liền cũng không hỏi nhiều, chỉ nói, Cổ tình nhân chỉ là tin đồn trong giang hồ, trên đời này đừng nói là cổ độc, cho dù là tiên đan, chỉ sợ cũng không thể làm người ta trong một đêm mà động tâm.
Như vậy a. Thượng Vân Trạch vẻ mặt tiếc nuối.
Bất quá cổ tình nhân tuy giả, nhưng có một vật lại là tồn tại thật sự. Mục Vạn Lôi lấy ra một lọ bột phấn, Vật ấy tên là thôi dục tán, chính là dùng tình hoa dưỡng cổ chế tạo ra, tính cực nóng, không màu không vị không dễ cảm thấy, chỉ cần dùng móng tay rắc một chút vào rượu hay trong thức ăn, không đầy một canh giờ, có thể khiến người động dục toàn thân nóng lên, trong lòng tràn đầy thầm muốn chuyện Vu sơn.
Thượng Vân Trạch nói, Xuân dược?
Không phải, không phải. Mục Vạn Lôi lắc đầu, Vật ấy sau khi dùng sẽ tự động biến mất, giống như uống một phương thuốc, nó sẽ ăn sâu vào tận bên trong xương cốt, tâm tâm niệm niệm nghĩ hồi tiếp theo, tất nhiên sẽ đối bảo chủ sinh ra tình cảm không muốn rời xa.
Quả thật thần kì như thế? Thượng Vân Trạch sờ sờ mũi, rõ ràng rất có hứng thú.
Tất nhiên. Mục Vạn Lôi nói, Bảo chủ cứ việc giữ lấy, bất luận là nam hay nữ, cam đoan vạn vô nhất thất (tuyệt đối không sai).
Thượng Vân Trạch thu hồi cái bình, lại cùng hai người một đường xả thất xả bát, hỏi chút chuyện về môn phái ở Miêu Cương, thẳng đến khi trăng lên cao, mới cáo từ rời đi.
Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng ngáp dài trở về ngủ, tất nhiên sẽ không có tinh lực đi ra ngoài, đều cảm thấy người này hàn huyên không khỏi cũng quá nhiều đi.
Thượng Vân Trạch một đường đi trở về, thuận tay đem bình dược kia ném vào trong bãi tha ma -- Thứ hạ cấp như vậy, giữ lâu ở trên người, đều cảm thấy sẽ làm nhục người âu yếm.
Bên trong Thượng phủ, Mộc Thanh Sơn đang ngồi ở phòng bếp trước bếp lò, cầm quạt hương bồ quạt gió. Trên lửa có một cái bình nhỏ, bên trong sôi ùng ục ùng ục, ngửi qua rất thơm.
Thượng Vân Trạch bước vào phòng bếp, khom lưng từ phía sau che ánh mắt hắn, ở bên tai thấp giọng cười ra tiếng, Đánh cướp.
/195
|