Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong sơn động lửa cháy hừng hực, tràn đầy mùi hương thức ăn. Bốn phía lặng lẽ không một tiếng động, bên ngoài ngẫu nhiên có vài tiếng côn trùng kêu vang, càng lộ ra bóng đêm tĩnh lặng như nước.
Sau khi ăn xong một ngụm cháo cuối cùng, Ôn Liễu Niên thỏa mãn nói, Ăn ngon.
No chưa? Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên xoa bụng, Ta đi rửa bát.
Để ta làm cho. Triệu Việt nói, Bên ngoài lạnh.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm nhìn hắn, Ừm.
Triệu Việt bình tĩnh ra ngoài sơn động, bên tai có chút... đỏ.
Đem bát đũa rửa sạch sẽ dọn dẹp chỉnh tề, Triệu Việt ngồi ở bên đống lửa, lại bỏ thêm vào bên trong chút củi khô.
Chúng ta khi nào thì trở về? Ôn Liễu Niên hỏi.
Tùy ngươi. Triệu Việt đáp.
Vậy thì ngồi một lúc nữa. Ôn Liễu Niên nhìn nhìn bốn phía, Trong núi có thể có dã thú hay không?
Có, bất quá sẽ không tới đây, địa thế rất hiểm trở, phía bên dưới cũng không có thức ăn. Triệu Việt nói, Không cần sợ.
Không phải ta sợ. Ôn Liễu Niên nói, Chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Triệu Việt cũng không tiếp tục trả lời, rõ ràng nhát gan còn không thừa nhận... Bất quá cũng có thể nghĩ thông suốt, người đọc sách cũng là hay sĩ diện.
Đêm càng sâu thì càng lạnh, Ôn Liễu Niên nhăn mũi hắt xì.
Lạnh? Triệu Việt đem gậy gộc trong tay bát lộng đống lửa, Đi thôi, mang ngươi trở về phủ nha.
Không muốn về. Ôn Liễu Niên nói.
Triệu Việt:...
Không muốn về?
Trở về thì phải suy nghĩ vụ án cùng hồ sơ. Ôn Liễu Niên nhỏ giọng oán giận, Nhức đầu.
Triệu Việt nói, Nhìn ngươi ngày thường mất ăn mất ngủ, còn tưởng rằng ngươi thích ở trong đó.
Nào có ai thích ở trong đống án mạng. Ôn Liễu Niên bĩu môi, Nếu có khả năng, ta cũng muốn mỗi ngày ở nhà ngủ ngon, làm Tri Phủ ăn không ngồi rồi.
Nếu không muốn trở về, thì ở đây ngủ một đêm đi. Triệu Việt nói, Trong chăn có Tị Trần châu, rất sạch sẽ.
Ừm. Ôn Liễu Niên lên tiếng, lại ngồi không nhúc nhích, tiếp tục ngẩn người nhìn đống lửa.
Triệu Việt đứng lên đến bên giường, lấy chăn mỏng qua bọc lấy hắn, thuận thế ngồi ở bên cạnh, Còn đang suy nghĩ vụ án à?
Không có. Ôn Liễu Niên nói, Suy nghĩ đồ chua cay cùng tương đậu.
Triệu Việt:...
Từ khi rời khỏi Thục Trung, rất ít khi được ăn. Ôn Liễu Niên ngữ điệu rất là tiếc nuối.
Triệu Việt nói, Muốn chảy nước miếng.
Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn hắn cười cười.
Khoảng cách hai người rất gần, Triệu Việt trong lòng không biết sao liền hoảng hốt.
Buồn ngủ. Ôn Liễu Niên bọc chăn ngáp một cái.
Triệu Việt muốn nói 'vậy thì lên trên giường ngủ', lại có chút luyến tiếc, cảm thấy có thể cùng hắn đồng thời ngồi ở bên đống lửa như vậy, cho dù là cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, cũng rất tốt.
Ôn Liễu Niên cuộn tròn, nhắm mắt lại. Gần đây quả thật rất mệt mỏi, lần này đến một nơi an tĩnh, cũng liền đơn giản đem bản thân triệt để thả lỏng, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Triệu Việt ôm lấy hắn đặt lên trên giường, còn mình thì dựa vào ở bên giường, thủ cả đêm.
Hoặc là nói nhìn cả đêm.
Hừng đông, Triệu Việt cảm thấy... Mọt sách rất dễ nhìn, rất dễ nhìn.
Bên trong Thượng phủ, Triệu Ngũ nói, Nghe nói đại đương gia cả đêm không trở về?
Lục Truy gật đầu.
Triệu Ngũ lại nói, Đại nhân cũng là cả đêm không trở về.
Lục Truy nói, Vậy thì rất tốt.
...
Triệu Ngũ bắt đầu cảm thấy, nghe lời vợ quả nhiên không sai, hạ lễ vẫn là phải chuẩn bị sớm một chút.
Trên mặt bị ngứa, Ôn Liễu Niên nhíu mũi, đánh một cái hắt xì thật lớn, mở mắt liền thấy Triệu Việt trong tay cầm một cọng cỏ đuôi mèo, đang nhìn mình.
Rời giường. Triệu Việt nói, Nếu không quay về, mọi người sẽ sốt ruột.
Sớm. Ôn Liễu Niên ngồi dậy, dùng sức lười biếng duỗi eo.
Bên ngoài mặt trời rất tốt, bất quá khe suối ở chỗ u cốc, ánh nắng chiếu không tới, còn là có chút âm u lạnh lẽo, vì thế Triệu Việt cũng không để hắn rời khỏi sơn động, tự mình nấu chút nước ấm cho hắn rửa mặt, còn nấu cháo thịt cá làm điểm tâm.
Sau khi ăn no bụng, trên người cũng ấm áp lên, Ôn Liễu Niên sau khi ra ngoài sơn động lại ngoài ý muốn, Thì ra phong cảnh đẹp như vậy. Một dòng nước trong veo uốn lượn chảy qua, hai bên trải dài hoa thơm cỏ lạ, tuy nói thời tiết không tính là nóng, vẫn như cũ rất là xum xuê rậm rạp.
Triệu Việt vốn dĩ muốn nói Lục Truy thích đều là nơi có cảnh đẹp, bất quá lúc sau vẫn là không nói ra -- Miễn cho mọt sách nói mấy câu linh tinh 'Đáng giá gả' gì đó.
Lần sau có thể tới không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt gật đầu, Tất nhiên.
Thật tốt. Ôn Liễu Niên cười, Lần sau chúng ta có thể mang chút bánh gạo cùng màn thầu ở trong phủ nha, còn có thể nấu canh thịt.
Được. Triệu Việt đáp ứng.
Bất quá có cần hỏi nhị đương gia trước một tiếng không? Ôn Liễu Niên lại nghĩ tới một sự kiện, Dù sao cũng là chỗ của hắn.
Không cần. Triệu Việt nghĩ cũng không cần nghĩ.
Thật sao? Ôn Liễu Niên nhấn mạnh, Quân tử không cướp đoạt đồ của người khác.
Triệu Việt nói, Lục Truy ở trong núi còn có vô số u cốc sơn động như vậy, thiếu một hai cái cũng không sao.
Như vậy cũng được. Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn xung quanh, có chút lưu luyến không rời -- Hắn thật sự là rất thích.
Đi thôi. Triệu Việt nói.
Ôn Liễu Niên bị hắn ôm vào trong ngực, cảm thấy rất thoải mái.
Triệu Việt thả người nhảy lên trên, đạp qua vài tảng đá lớn, giây lát liền rơi xuống trên mặt đất.
Ôn Liễu Niên vẫn như trước nhắm mắt lại, hai tay cũng không buông ra.
Triệu Việt có chút cứng ngắc, mắt cũng không chớp một cái.
Đến rồi? Ôn Liễu Niên thật cẩn thận mở mắt ra.
Ừ. Triệu Việt không được tự nhiên, buông tay đem người thả xuống.
Thật cao. Ôn Liễu Niên thật cẩn thận xê dịch đến bên cạnh vách núi, cúi đầu nhìn xuống.
Triệu Việt giữ chặt tay hắn, để tránh mọt sách không cẩn thận ngã xuống.
Tay cũng rất mềm.
Ôn Liễu Niên ngắt một đóa hoa dại ở trên mặt đất, Đi, trở về.
Ta cõng ngươi? Triệu Việt nói, Sẽ nhanh hơn.
Được. Ôn Liễu Niên một ngụm đáp ứng.
Triệu Việt giật giật khóe miệng, Ngươi ngược lại là sảng khoái. Còn tưởng rằng tiếp tục khách khí một chút, ai ngờ cư nhiên tự giác như thế.
Ôn Liễu Niên ghé vào trên lưng hắn, thành thành thật thật nói, Ta không thích đi bộ.
Cho nên tay chân cũng không có khí lực. Triệu Việt cõng hắn đi về phía trước.
Vì sao nhất định phải có khí lực. Ôn Liễu Niên nói, Ta dựa vào đầu óc.
Triệu Việt khinh thường, Ngụy biện.
Ân. Ôn Liễu Niên ôm hắn cổ, trong tay cầm một đóa hoa dại nhỏ, để ở trước mặt Triệu Việt phất phất.
Ta có nặng không? Đi một lúc, Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt nói, Nặng.
Ôn Liễu Niên nói, Nga.
Triệu Việt nói, Xuống tự đi đi?
Ôn Liễu Niên cự tuyệt, Không.
Triệu Việt khóe miệng cong lên, lại đem hắn cõng trên lưng.
Quẹo qua một eo núi, Ôn Liễu Niên buồn ngủ, cảm thấy ánh nắng chiếu vào trên lưng rất thoải mái, chỉ là vừa mới mơ mơ màng màng nhắm mắt lại không được bao lâu, đột nhiên liền có cảm giác bị té ngã.
Xuỵt. Triệu Việt hướng hắn làm động tác đừng gây ra tiếng động.
Thân thể hai người ở phía sau tảng đá, không gian rất là nhỏ hẹp, Ôn Liễu Niên dùng miệng nhỏ giọng hỏi hắn, Có người?
Triệu Việt gật đầu, tay phải nắm chuôi Tế Nguyệt đao.
Ôn Liễu Niên có chút khẩn trương.
Triệu Việt tay phải vòng quanh thắt lưng hắn, tùy thời chuẩn bị sẵn sàng giết ra.
Trên sơn đạo, tiếng bước chân càng lúc càng gần, Triệu Việt theo khe hở tảng đá cùng lá cây nhìn ra ngoài, chỉ thấy vài tiểu đệ tử đang đi tới bên này, nhìn trang phục giống như là người bước ra từ Mục gia trang, trong tay mang theo một cái rổ, bên trong có chút cỏ dại xanh đậm, bên trên còn có vài đóa hoa nhỏ màu trắng.
Mấy người một bên nói chuyện một bên đi xuống núi, đầu vai đều đọng chút sương sớm, hiển nhiên là trời chưa sáng liền lên núi.
Triệu Việt vỗ vỗ lưng hắn, ý bảo không cần khẩn trương.
Ôn Liễu Niên bị hắn ôm vào trong ngực, nghe nhịp tim bên tai đập trầm ổn, cảm giác... Kỳ thật chính mình cũng không quá bối rối.
Mọi người dần dần đi xa, Triệu Việt buông tay ra, Không có việc gì.
Là người Hổ Đầu bang sao? Ôn Liễu Niên hỏi.
Không phải. Triệu Việt nói, Là Mục gia trang.
Mục gia trang? Ôn Liễu Niên nhíu mày, Sao bọn họ lại lên núi.
Xem ra là lên núi hái thuốc, trong rổ không hề ít dã bạch thảo. Triệu Việt nói, Mang một ít trở về cấp Tả hộ pháp đi, nàng có lẽ sẽ biết sử dụng.
Ừm. Ôn Liễu Niên gật đầu.
Một con sâu nhỏ từ phía trên rớt xuống, vừa vặn rớt xuống chóp mũi Ôn đại nhân.
...
Trước khi hắn hét lên, Triệu Việt đã ra tay trước một bước, đem miệng của hắn chặt chẽ che lại.
Tiểu trùng tử đã rớt xuống đất, bất quá Ôn Liễu Niên vẫn là toàn thân tóc gáy dựng ngược, ngay cả sắc mặt đều trắng bệch.
Lòng bàn tay ấm áp, cánh môi rất là mềm mại, Triệu Việt trong lòng một lần nữa có chút ngứa, buông tay đem người mang ra ngoài.
Trên đầu ta còn có trùng tử không? Ôn Liễu Niên còn đang hỏi.
Không có. Thanh âm Triệu Việt có chút không được tự nhiên -- Trong lòng bàn tay tựa hồ còn có độ ấm vừa mới lưu lại, nhịn không được liền muốn nắm chặt.
Nhớ tới con tiểu giáp trùng đen tuyền kia, Ôn Liễu Niên không tự giác lại rùng mình một cái.
Đi thôi, đi hái chút dã bạch thảo, sau đó xuống núi. Triệu Việt bước nhanh về phía trước.
Ôn Liễu Niên 'Nga' một tiếng, vừa đi vừa chà mũi.
Triệu Việt:...
Thật sự sợ như vậy sao?
Chóp mũi đã bị chà đến đỏ rực, Ôn Liễu Niên còn đang siêng năng lấy khăn lau.
Mũi sắp rớt ra rồi. Triệu Việt bất đắc dĩ.
Ôn Liễu Niên nói, Ngứa.
Tự mình đoán mò. Triệu Việt nói, Chỉ là sâu bọ bình thường, lại không có độc, như thế nào sẽ ngứa.
Chính là ngứa. Ôn Liễu Niên tiếp tục gãi.
Triệu Việt kéo hắn đến bên cạnh con sông nhỏ, lấy ngón tay dính nước giúp hắn xoa xoa mũi, lại dùng khăn mặt lau khô, Như vậy được chưa?
Ôn Liễu Niên chóp mũi hồng hồng nhìn hắn.
Triệu Việt nói, Tật xấu thật nhiều.
Ôn Liễu Niên cam chịu.
Bờ sông có không ít dã bạch thảo, Triệu Việt tùy tay bứt một nắm đưa cho Ôn Liễu Niên, cõng hắn tiếp tục đi xuống núi.
Bên trong phủ nha, Hoa Đường cùng Triệu Ngũ đang thương nghị một số chuyện, chung quanh còn có không ít ám vệ.
Sớm. Ôn Liễu Niên bước vào cửa.
Triệu Ngũ nhanh chóng đem tờ giấy trên bàn thu lại.
Hoa Đường:...
Chư vị đang làm gì vậy? Ôn Liễu Niên nghi hoặc.
Triệu Ngũ không được tự nhiên nói, Khụ.
Hoa Đường còn chưa mở miệng, ám vệ đã nhiệt tình dào dạt nói, Chúng ta đang xem thư tình.
Triệu Ngũ cầm danh sách quà tặng để chúc mừng trong tay xoa xoa.
Thư tình? Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn.
Đúng vậy đúng vậy. Tập thể ám vệ gật đầu, Thư tình năm đó Tiểu Ngũ viết cho Tả hộ pháp, quả thực cảm động.
Hoa Đường hiếm khi bối rối.
Triệu Ngũ đành phải cam chịu.
Thì ra là như vậy. Ôn Liễu Niên cười nói, Thật không hổ là giai thoại giang hồ.
Đúng vậy đúng vậy. Ám vệ một lần nữa gật đầu, chúng ta đều nhịn không được muốn rơi nước mắt.
Đại nhân đang cầm gì trong tay vậy? Hoa Đường nói sang chuyện khác.
Đúng lúc, ta cũng có chuyện muốn nhờ. Ôn Liễu Niên cầm dã bạch thảo trong tay đặt lên bàn, Không biết Tả hộ pháp có biết thứ này không?
Tất nhiên. Hoa Đường gật đầu, Coi như là dược liệu thanh nhiệt, gọi là hoa Bạch Xà, từ Đông Bắc đến Thục trung đều có thể mọc, tùy ý đều có thể thấy được.
Bản địa gọi là dã bạch thảo. Ôn Liễu Niên đem chuyện chứng kiến ở trong núi nói một lần.
Người Mục gia trang đi hái thuốc? Hoa Đường nói, Lúc luyện cổ rất thường dùng hoa Bạch Xà, có thể làm ướt củi huân lô đỉnh.
Chính là nói người Mục gia trang đang luyện cổ? Ôn Liễu Niên hỏi, Có thể biết là loại cổ độc nào không?
Hoa Đường lắc đầu, Đoán không được, chỉ có thể nhờ Thượng bảo chủ chú ý nhiều hơn.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Lát nữa bản quan liền đến quân doanh xem thử.
Đối diện Thượng phủ, Triệu Việt đi một lúc liền thấy Lục Truy đang ở trong viện đọc sách.
Sớm. Lục nhị đương gia cười dài chào hỏi.
Triệu Việt không nói một lời ngồi ở đối diện hắn.
Lục Truy:...
Ta rõ ràng là cái gì cũng không có nói, vì sao vẫn muốn trừng ta?
Triệu Việt nói, Đêm qua ta đến khe ác quỷ ở núi Thương Mang.
Lục Truy chặn lại nói, Đại đương gia cứ việc đến, đến bao lâu cũng được.
Triệu Việt nói, Về sau nơi này thuộc về ta.
Lục Truy:...
Vì sao?!
Triệu Việt nói, Nếu ngươi không nguyện ý --
Lục Truy nhẹ nhàng thở ra.
Triệu Việt tiếp tục nói, Ta cũng lấy.
Nụ cười trên mặt Lục Truy cứng đờ.
Triệu Việt nói, Đa tạ.
Lục Truy đành phải nói, Không cần khách khí.
Triệu Việt cầm đao vào phòng ngủ.
Lục Truy đau đầu, vươn tay nhu nhu huyệt thái dương.
Rõ ràng chính là chuyện của hai người bọn hắn, vì sao người chịu thiệt lại là mình?
Quân doanh ngoài thành, mọi người đang ăn cơm trưa, Mộc Thanh Sơn cầm một cái chân gà cắn rất là nghiêm túc, ngón tay bóng nhẫy.
Thượng Vân Trạch nói, Không nghĩ tới ngươi sẽ thích ăn cái này.
Ăn ngon. Mộc Thanh Sơn nói, Cánh gà ăn cũng ngon, xương quai xanh ăn cũng ngon.
Thượng Vân Trạch giúp hắn chùi miệng, Nếu thích thì mỗi ngày đều mua cho ngươi.
Vậy thì không cần. Mộc Thanh Sơn nói, Chính là ngẫu nhiên ăn một bữa mới ngon.
Thượng Vân Trạch đưa cho hắn một cái bánh bao, Ăn một cái đi, không thì buổi chiều sẽ đói.
Mộc Thanh Sơn lại gần cắn một ngụm, tiếp tục gặm chân gà.
Thượng Vân Trạch bật cười, cầm bánh bao ở một bên đút hắn.
Quân sĩ bên cạnh đã sớm nhìn quen hai người bọn hắn thân mật như thế, cũng là không cảm thấy có cái gì dị thường, còn vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.
Ngươi có nghe nói Ngũ Ngưu thôn ngoài thành có án mạng ly kì không? Một người nói.
Tất nhiên có nghe nói, lão Ngô cả đời khám nghiệm tử thi, nghe nói vừa thấy cũng chịu không nổi. Người khác chậc chậc, Toàn thân đều bị cháy đen a.
Người còn lại cũng lập tức vô giúp vui, thất chủy bát thiệt nói phiên bản của mình nghe được, miêu tả hết sức cặn kẽ, Mộc Thanh Sơn sau khi nghe được thì không có khẩu vị, Không ăn nữa.
Thượng Vân Trạch trong lòng bất mãn, quay đầu quét mắt liếc nhìn vài quân sĩ kia.
Mọi người hoàn toàn không cảm nhận được, còn tụ cùng một chỗ nói trên trời dưới đất, nghe nói mấy thi thể kia đã vận chuyển đến nha môn Tri Phủ, nói không chừng rất nhanh liền có thể tìm ra nguyên nhân.
Cứ để mọi người nói đi. Trước khi Thượng bảo chủ mở miệng, Mộc Thanh Sơn đưa tay giữ chặt hắn, Nơi này lại không phải địa bàn của chúng ta, quản không được người khác nói cái gì.
Lần tới mang ngươi đến phòng ăn dùng cơm. Thượng Vân Trạch đem tay hắn lau sạch sẽ, Ra ngoài đi dạo một chút không?
Ân. Mộc Thanh Sơn đứng lên, đã thấy Ôn Liễu Niên đi tới bên này.
Đại nhân. Mộc Thanh Sơn chào hỏi, Vừa tính buổi chiều trở về phủ nha xem thử.
Sư gia có chuyện? Ôn Liễu Niên hỏi.
Cũng không tính là có chuyện. Mộc Thanh Sơn nói, Vài ngày gần đây mọi người đều đang nói án mạng Ngũ Ngưu thôn, nghe có chút ly kỳ, cho nên trở về hỏi đại nhân một chút, xem có gì có thể hỗ trợ hay không.
Tạm thời còn chưa có. Ôn Liễu Niên nói, Thi thể phải đợi đến chiều mới có thể vận chuyển đến, Tả hộ pháp sẽ cùng khám nghiệm tử thi.
Vụ án rất kỳ quái sao? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Đích xác rất kỳ quái.
Mộc Thanh Sơn lại nói, Cần Thượng bảo chủ hỗ trợ cái gì không?
Thượng Vân Trạch đứng ở bên cạnh hắn, sau khi nghe được cảm thấy trong lòng rất là vui sướng, vui sướng qua đi lại thấy hẳn là chính mình trúng phải ma chướng -- Tựa hồ đã tiên đoán được sau khi thành thân, cảnh tượng mình bị hắn chỉ Đông thì tuyệt đối không hướng Tây.
Này ngược lại không cần, Thượng bảo chủ ngày ngày thủ ở ngoài thành, đã rất vất vả rồi. Ôn Liễu Niên nói.
Thượng Vân Trạch cười cười, Đại nhân khách khí, một chút cũng không vất vả. Lời này là thật, ngày ngày đều có thể nhìn thấy Tiểu Mộc, hai người cơ hồ như hình với bóng, cùng nhau ăn cơm cùng nhau tản bộ, cùng nhau tán dóc cùng nhau uống trà, buổi tối còn có thể ngủ chung giường, trò chuyện một ít chuyện vụn vặt ấm áp, đừng nói là ở ngoài thành đóng giữ một tháng, cho dù là ba năm năm tháng, chỉ sợ cũng cam nguyện.
Gần đây quân doanh có gì dị thường không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Không có. Thượng Vân Trạch cùng hắn một đường đến nơi không có người, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng đều giống như bình thường, thậm chí cũng rất ít khi rời khỏi quân doanh, đại đa số thời gian đều chờ ở trong doanh trướng, cũng không giống như lúc trước, lúc nào cũng nghĩ là muốn tấn công Triêu Mộ nhai, còn bây giờ chỉ là ngẫu nhiên hỏi một câu.
Đại đa số thời gian đều chờ ở trong doanh trướng? Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm.
Thượng Vân Trạch gật đầu, Lần trước ta thuận miệng hỏi, theo như lời Mục Vạn Lôi là đang uy Cổ Vương, còn nói chuyện diệt trừ thổ phỉ toàn bộ đều do đại nhân định đoạt.
Ôn Liễu Niên nói, Sáng nay ta ở núi Thương Mang gặp được tiểu đệ tử Mục gia trang, đi lên núi hái không ít dược, Tả hộ pháp nói là dùng để luyện cổ.
Người Mục gia trang, luyện cổ cũng không kỳ quái. Thượng Vân Trạch nói, Chỉ là đại nhân vì sao lại đến núi Thương Mang?
Ôn Liễu Niên:...
Mộc Thanh Sơn lo lắng, Đại nhân vì sao không nói lời nào, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Ôn Liễu Niên ho khan hai tiếng, Sư gia không cần lo lắng, bản quan chỉ là đi giải sầu.
Mộc Thanh Sơn giật mình, Đến núi Thương Mang giải sầu? Tuy nói thành Thương Mang không lớn, nhưng vẫn là có thể tìm được nơi giải sầu, cần gì phải chạy vào trong núi, như thế nào cũng không sợ gặp phải thổ phỉ Hổ Đầu bang?
Thượng Vân Trạch cười đến có chút thâm ý.
Ôn Liễu Niên tiếp tục ho khan, Không sao, Triệu đại đương gia đối trong núi rất quen thuộc, không có nguy hiểm.
Mộc Thanh Sơn:...
Triệu đại đương gia?
Thượng Vân Trạch tại thắt lưng hắn nhẹ nhàng nhéo một cái.
Mộc Thanh Sơn thức thời câm miệng.
Đại nhân ra ngoài thành là có chuyện? Thượng Vân Trạch đổi đề tài.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Còn xin Thượng bảo chủ về sau có thể lưu ý nhiều hơn một chút, không nên để người Mục gia trang gây ra nhiễu loạn.
Tất nhiên. Thượng Vân Trạch nói, Đại nhân không cần lo lắng, ta tất nhiên toàn lực làm.
Bảo chủ cùng sư gia vất vả. Ôn Liễu Niên nói, Chờ đến sau chuyện này, bản quan tất nhiên bày rượu cảm tạ.
Đại nhân khách khí. Mộc Thanh Sơn nói, Đây vốn là chuyện thuộc bổn phận của ta, tại sao phải vất vả.
Thượng Vân Trạch còn lại là rất muốn nói, ta đến bày rượu, ngươi chuẩn bị hạ lễ là được.
Ta thật sự rất muốn lập tức đem người vác về nhà.
Sau cơm chiều, mấy khối thi thể được đưa vào phủ nha, dân chúng ven đường muốn xem lại không dám nhìn, ai cũng đang khe khẽ nói nhỏ.
Phòng khám nghiệm tử thi ở thiên viện, có ám vệ đứng gác, người ngoài cũng vào không được, cho nên Triệu Việt cùng Lục Truy cũng lại đây nhìn đến tột cùng.
Ôn Liễu Niên vươn tay muốn giở vải trắng ra, lại bị Triệu Việt nắm chặt cổ tay.
Người còn lại ăn ý nhìn chung quanh, có đặc thù kỹ xảo lảng tránh.
Đại đương gia có chuyện? Ôn Liễu Niên có chút nghi hoặc.
Triệu Việt nói, Đã qua hơn mười ngày, nói không chừng đã thành cái dạng gì. Ngay cả trùng tử đều sợ, còn muốn xem thứ này?
Muốn phá án, tất nhiên phải xem thi thể. Ôn Liễu Niên nói, Lúc trước ở thành Vân Lam có vụ án thuyền hoa bị nổ tung, khắp sông đều là thi thể hài cốt, so với cái này còn thảm thiết hơn nhiều.
Triệu Việt vẫn là không muốn buông tay.
Ôn Liễu Niên dùng lực tránh ra, giở vải trắng trên thi thể ra.
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Thi thể giống như trong hồ sơ nói, toàn thân cháy đen giống như bị sét đánh, đừng nói là ngũ quan, ngay cả nam nữ đều rất khó phân biệt.
Mặc dù là nhiều năm lăn lộn trên giang hồ, dạ dày Triệu Ngũ cũng có chút không thích hợp, Hoa Đường ngược lại là cùng Ôn Liễu Niên cẩn thận xem xét, hoàn toàn không có bất kỳ dị thường.
Triệu Việt nhịn không được liền cùng Triệu Ngũ liếc nhau, liền thấy trong mắt lẫn nhau đều có một tia cảm khái 'Cùng là người lưu lạc thiên nhai'...
Không giống như là bị sét đánh. Ôn Liễu Niên nói.
Tuyệt đối không phải bị sét đánh. Hoa Đường cũng lắc đầu, Không nói đến bảy người đồng thời bị sét đánh này, có khả năng lớn bao nhiêu. Chỉ nhìn thi thể một cách đơn thuần cũng không giống như là bị đánh đến mất mạng, cháy đen thui như thế, lại qua hơn mười ngày còn không bị thối rửa, ngược lại giống như là trúng độc mất nước mà chết hơn.
Độc gì? Ôn Liễu Niên hỏi.
Phải tra mới biết được. Hoa Đường nói, Cho ta ba ngày.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Làm phiền Tả hộ pháp.
Cứ tiếp tục nhìn cũng không phát hiện được gì, chư vị trở về nghỉ ngơi đi. Hoa Đường nói, Ta cùng với Tiểu Ngũ ở lại đây là được rồi.
Nhìn vài thi thể kia, Ôn Liễu Niên khẽ thở dài.
Triệu Việt nhìn bộ dạng vẻ mặt hắn đầy ưu phiền, trong lòng tự dưng liền có chút chua, cũng có chút nghẹn khuất -- Nghẹn khuất chính mình cái gì cũng không giúp được.
Mọt sách luôn cười tủm tỉm, còn bây giờ thì giống bộ dáng gì?
Sau khi từ phòng khám nghiệm tử thi bước ra, Ôn Liễu Niên ngồi ở thư phòng, muốn tiếp tục xử lý công vụ.
Triệu Việt ở trong viện dừng cước bộ.
Lục Truy thức thời nói, Ta trở về trước, đại đương gia cứ tự nhiên.
Triệu Việt bước nhanh vào thư phòng, ngay cả một khắc cũng không do dự.
Ôn Liễu Niên đang pha trà.
Còn chưa ngủ? Triệu Việt ngồi ở đối diện hắn.
Ngủ không được. Ôn Liễu Niên đưa cho hắn một tách trà.
Triệu Việt nói, Cho dù ngươi mười ngày không ngủ, vài thi thể kia cũng sẽ không tự mình sống lại nói ra chân tướng.
Ta biết. Ôn Liễu Niên nói, Chỉ là có ngủ được hay không cũng không phải do ta.
Triệu Việt nói, Lại xem nửa canh giờ, sau đó liền đi nghỉ ngơi.
Ôn Liễu Niên nói, Được.
Ánh nến hơi nhảy lên, Triệu Việt ôm đao ngồi ở một bên, im lặng bồi hắn.
Ôn Liễu Niên vừa mới bắt đầu còn có chút không được tự nhiên, về sau bận rộn lên cũng liền không chú ý tới nữa, xử lý từng kiện trên đỉnh đầu, vẻ mặt rất là nghiêm túc.
Từ phương hướng Triệu Việt, vừa vặn có thể nhìn thấy gò má của hắn, hình dáng rất là nhã nhặn thanh tú, thần sắc rất nhạt, ngẫu nhiên lầm bầm lầu bầu, nhìn qua rất khiến người ta yêu thích.
Triệu đại đương gia thầm nghĩ, đại khái đây là con mọt sách dễ nhìn nhất trên đời.
Đem hồ sơ trong tay sửa sang lại cho tốt, Ôn Liễu Niên lười biếng duỗi eo, lại cầm lấy bản tiếp theo, lại bị người ngăn chặn.
Triệu Việt gõ gõ mũi hắn, Nói tốt là nửa canh giờ.
Nhanh như vậy? Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn.
Ngủ. Triệu Việt nói.
Ôn Liễu Niên nói, Lại xem một vụ cuối cùng thôi.
Triệu Việt nói, Không cho phép.
Một vụ thôi. Ôn Liễu Niên vươn ra một ngón tay.
Triệu Việt nói, Nửa vụ cũng không được.
Ôn Liễu Niên nói, Thế nhưng ta không mệt.
Không mệt cũng phải ngủ ! Triệu Việt trừng mắt, sau đó trước khi hắn mở miệng, liền đem người ôm lên bước nhanh trở về phòng ngủ.
Ôn Liễu Niên:...
Ám vệ đang ăn khuya, thấy thế lập tức giật mình há to miệng.
Loại tiến triển này .... cực nhanh a...
Mắt thấy việc vui của Ôn đại nhân sắp đến gần, chúng ta còn chưa chuẩn bị xong tiền mừng, chuyện này thật sự là phi thường sốt ruột, rất đáng phải khiến cung chủ trả thêm tiền tiêu vặt hàng tháng.
Bởi vì Triệu đại đương gia thật sự rất hung, cho nên Ôn Liễu Niên cũng chỉ có thể thỏa hiệp, gọi nước ấm tới rửa mặt cởi áo, ngoan ngoãn trèo lên giường nhìn hắn.
Triệu Việt đau đầu, Ánh mắt này của ngươi còn có thể sáng hơn một chút hay không.
Ôn Liễu Niên nói, Không mệt. Đã sớm nói, là chính ngươi không tin !
Triệu Việt đổ vào trong lư hương chút hương an thần.
Ôn Liễu Niên hỏi, Là cái gì vậy?
Triệu Việt hung tợn nói, Xuân dược.
Ôn Liễu Niên:...
Ám vệ ở ngoài cửa sổ ngược lại hít khí lạnh.
Chúng ta cái gì cũng không nghe thấy.
Nằm xuống. Triệu Việt ngồi ở bên giường.
Muốn làm gì? Ôn Liễu Niên vẻ mặt vô tội, lại rụt vào trong chăn.
Triệu Việt bất mãn, Sao cái gì ngươi cũng hỏi thế?
Ôn Liễu Niên nói, Sách viết, không ngại học hỏi.
Triệu Việt tức ngực, đơn giản thò tay mình đem hắn xoay qua, ra lệnh nói, Nằm cho ngay ngắn !
Ôn đại nhân:...
Cách một tầng lý y mỏng manh, Triệu Việt tại đầu vai hắn xoa ấn, cường độ vừa đúng.
Ư... Ôn Liễu Niên nhỏ giọng hừ một tiếng.
Triệu Việt vẻ mặt cứng đờ, Ngươi đây là cái thanh âm gì?
Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, Thoải mái.
Về sau không có việc gì làm thì đi lại nhiều một chút. Triệu Việt tiếp tục giúp hắn mát xa, Có biết chưa?
Biết. Ôn Liễu Niên rõ ràng nói cho có lệ.
Triệu Việt cắn răng, Ngày mai ta liền đem ghế dựa ở thư phòng của ngươi vứt đi.
Ôn Liễu Niên thanh âm lười biếng, Được.
Bàn tay ở trên lưng một đường du tẩu, cuối cùng dừng ở trên thắt lưng.
Nhột. Ôn Liễu Niên né một chút.
Triệu Việt giật giật khóe miệng, Như thế nào đều là thịt.
Ôn Liễu Niên mặt dày mày dạn nói, Ừm, thịt ta nhiều.
Triệu Việt lại nhéo hai cái, ghét bỏ nói, Nào có thanh quan giống như ngươi vậy.
Thanh quan nên là cái dạng gì? Ôn Liễu Niên quay đầu.
Triệu Việt nói, Gầy.
Ôn Liễu Niên nhéo thắt lưng của mình, cười hì hì.
Ngủ đi. Thấy hắn cười cười, Triệu Việt cũng có chút thống khoái.
Trong không khí có mùi hoa thản nhiên, Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, ngược lại là rất nhanh liền thiếp đi.
Triệu Việt giúp hắn đè lại góc chăn, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ôn Liễu Niên liền dẫn người đến xem tiến triển sửa đường, thẳng đến qua giờ trưa cơm mới trở về, Hoa Đường trùng hợp từ trong viện bước ra, Đại nhân về rồi sao, ta vừa mới chuẩn bị trở lại phòng khám nghiệm tử thi.
Có phát hiện gì không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Có, bất quá manh mối không nhiều. Hoa Đường nói, Bên hông vài thi thể kia đều có dấu vết bị thương, giống như là bị roi sắt trói qua.
Nhìn dấu vết có biết là bị thương khi còn sống hay là sau khi chết không? Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Không giống khi còn sống. Hoa Đường nói, Hẳn là sau khi chết, mới bị người dùng roi sắt trói qua.
Kỳ quái như thế? Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày.
Đại đương gia buổi sáng cũng đến qua, sau hỏi rõ tình huống nói muốn đến Ngũ Ngưu thôn một lần nữa. Hoa Đường nói, Hiện tại hẳn là đã xuất phát.
Lại đi? Ôn Liễu Niên nghe vậy ngoài ý muốn.
Đại khái là vì lần trước không thu hoạch được gì, cho nên trong lòng không cam tâm. Hoa Đường nói, Đại đương gia là thật rất muốn giúp đại nhân.
Ôn Liễu Niên sờ sờ mũi, Nhưng có nói khi nào trở về không?
Năm ngày sau. Hoa Đường đáp.
Cùng đi với Lục nhị đương gia? Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Không có. Hoa Đường lắc đầu, Đại đương gia lần này là đơn thương độc mã đi một mình.
Mà tại cách vách Thượng phủ, Lục nhị đương gia đang tự rót tự uống.
Thật sự là ngàn vạn lần không nghĩ tới, đại đương gia Triêu Mộ nhai, cư nhiên sẽ có một ngày cam tâm tình nguyện làm chân chạy vặt cho quan phủ a...
***
Tiểu Vũ: Chúc mọi người valentine vui vẻ ❤
P.s: Có ai có fb không??? Kb mần qen đi nè :3
Sau khi ăn xong một ngụm cháo cuối cùng, Ôn Liễu Niên thỏa mãn nói, Ăn ngon.
No chưa? Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên xoa bụng, Ta đi rửa bát.
Để ta làm cho. Triệu Việt nói, Bên ngoài lạnh.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm nhìn hắn, Ừm.
Triệu Việt bình tĩnh ra ngoài sơn động, bên tai có chút... đỏ.
Đem bát đũa rửa sạch sẽ dọn dẹp chỉnh tề, Triệu Việt ngồi ở bên đống lửa, lại bỏ thêm vào bên trong chút củi khô.
Chúng ta khi nào thì trở về? Ôn Liễu Niên hỏi.
Tùy ngươi. Triệu Việt đáp.
Vậy thì ngồi một lúc nữa. Ôn Liễu Niên nhìn nhìn bốn phía, Trong núi có thể có dã thú hay không?
Có, bất quá sẽ không tới đây, địa thế rất hiểm trở, phía bên dưới cũng không có thức ăn. Triệu Việt nói, Không cần sợ.
Không phải ta sợ. Ôn Liễu Niên nói, Chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Triệu Việt cũng không tiếp tục trả lời, rõ ràng nhát gan còn không thừa nhận... Bất quá cũng có thể nghĩ thông suốt, người đọc sách cũng là hay sĩ diện.
Đêm càng sâu thì càng lạnh, Ôn Liễu Niên nhăn mũi hắt xì.
Lạnh? Triệu Việt đem gậy gộc trong tay bát lộng đống lửa, Đi thôi, mang ngươi trở về phủ nha.
Không muốn về. Ôn Liễu Niên nói.
Triệu Việt:...
Không muốn về?
Trở về thì phải suy nghĩ vụ án cùng hồ sơ. Ôn Liễu Niên nhỏ giọng oán giận, Nhức đầu.
Triệu Việt nói, Nhìn ngươi ngày thường mất ăn mất ngủ, còn tưởng rằng ngươi thích ở trong đó.
Nào có ai thích ở trong đống án mạng. Ôn Liễu Niên bĩu môi, Nếu có khả năng, ta cũng muốn mỗi ngày ở nhà ngủ ngon, làm Tri Phủ ăn không ngồi rồi.
Nếu không muốn trở về, thì ở đây ngủ một đêm đi. Triệu Việt nói, Trong chăn có Tị Trần châu, rất sạch sẽ.
Ừm. Ôn Liễu Niên lên tiếng, lại ngồi không nhúc nhích, tiếp tục ngẩn người nhìn đống lửa.
Triệu Việt đứng lên đến bên giường, lấy chăn mỏng qua bọc lấy hắn, thuận thế ngồi ở bên cạnh, Còn đang suy nghĩ vụ án à?
Không có. Ôn Liễu Niên nói, Suy nghĩ đồ chua cay cùng tương đậu.
Triệu Việt:...
Từ khi rời khỏi Thục Trung, rất ít khi được ăn. Ôn Liễu Niên ngữ điệu rất là tiếc nuối.
Triệu Việt nói, Muốn chảy nước miếng.
Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn hắn cười cười.
Khoảng cách hai người rất gần, Triệu Việt trong lòng không biết sao liền hoảng hốt.
Buồn ngủ. Ôn Liễu Niên bọc chăn ngáp một cái.
Triệu Việt muốn nói 'vậy thì lên trên giường ngủ', lại có chút luyến tiếc, cảm thấy có thể cùng hắn đồng thời ngồi ở bên đống lửa như vậy, cho dù là cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, cũng rất tốt.
Ôn Liễu Niên cuộn tròn, nhắm mắt lại. Gần đây quả thật rất mệt mỏi, lần này đến một nơi an tĩnh, cũng liền đơn giản đem bản thân triệt để thả lỏng, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Triệu Việt ôm lấy hắn đặt lên trên giường, còn mình thì dựa vào ở bên giường, thủ cả đêm.
Hoặc là nói nhìn cả đêm.
Hừng đông, Triệu Việt cảm thấy... Mọt sách rất dễ nhìn, rất dễ nhìn.
Bên trong Thượng phủ, Triệu Ngũ nói, Nghe nói đại đương gia cả đêm không trở về?
Lục Truy gật đầu.
Triệu Ngũ lại nói, Đại nhân cũng là cả đêm không trở về.
Lục Truy nói, Vậy thì rất tốt.
...
Triệu Ngũ bắt đầu cảm thấy, nghe lời vợ quả nhiên không sai, hạ lễ vẫn là phải chuẩn bị sớm một chút.
Trên mặt bị ngứa, Ôn Liễu Niên nhíu mũi, đánh một cái hắt xì thật lớn, mở mắt liền thấy Triệu Việt trong tay cầm một cọng cỏ đuôi mèo, đang nhìn mình.
Rời giường. Triệu Việt nói, Nếu không quay về, mọi người sẽ sốt ruột.
Sớm. Ôn Liễu Niên ngồi dậy, dùng sức lười biếng duỗi eo.
Bên ngoài mặt trời rất tốt, bất quá khe suối ở chỗ u cốc, ánh nắng chiếu không tới, còn là có chút âm u lạnh lẽo, vì thế Triệu Việt cũng không để hắn rời khỏi sơn động, tự mình nấu chút nước ấm cho hắn rửa mặt, còn nấu cháo thịt cá làm điểm tâm.
Sau khi ăn no bụng, trên người cũng ấm áp lên, Ôn Liễu Niên sau khi ra ngoài sơn động lại ngoài ý muốn, Thì ra phong cảnh đẹp như vậy. Một dòng nước trong veo uốn lượn chảy qua, hai bên trải dài hoa thơm cỏ lạ, tuy nói thời tiết không tính là nóng, vẫn như cũ rất là xum xuê rậm rạp.
Triệu Việt vốn dĩ muốn nói Lục Truy thích đều là nơi có cảnh đẹp, bất quá lúc sau vẫn là không nói ra -- Miễn cho mọt sách nói mấy câu linh tinh 'Đáng giá gả' gì đó.
Lần sau có thể tới không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt gật đầu, Tất nhiên.
Thật tốt. Ôn Liễu Niên cười, Lần sau chúng ta có thể mang chút bánh gạo cùng màn thầu ở trong phủ nha, còn có thể nấu canh thịt.
Được. Triệu Việt đáp ứng.
Bất quá có cần hỏi nhị đương gia trước một tiếng không? Ôn Liễu Niên lại nghĩ tới một sự kiện, Dù sao cũng là chỗ của hắn.
Không cần. Triệu Việt nghĩ cũng không cần nghĩ.
Thật sao? Ôn Liễu Niên nhấn mạnh, Quân tử không cướp đoạt đồ của người khác.
Triệu Việt nói, Lục Truy ở trong núi còn có vô số u cốc sơn động như vậy, thiếu một hai cái cũng không sao.
Như vậy cũng được. Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn xung quanh, có chút lưu luyến không rời -- Hắn thật sự là rất thích.
Đi thôi. Triệu Việt nói.
Ôn Liễu Niên bị hắn ôm vào trong ngực, cảm thấy rất thoải mái.
Triệu Việt thả người nhảy lên trên, đạp qua vài tảng đá lớn, giây lát liền rơi xuống trên mặt đất.
Ôn Liễu Niên vẫn như trước nhắm mắt lại, hai tay cũng không buông ra.
Triệu Việt có chút cứng ngắc, mắt cũng không chớp một cái.
Đến rồi? Ôn Liễu Niên thật cẩn thận mở mắt ra.
Ừ. Triệu Việt không được tự nhiên, buông tay đem người thả xuống.
Thật cao. Ôn Liễu Niên thật cẩn thận xê dịch đến bên cạnh vách núi, cúi đầu nhìn xuống.
Triệu Việt giữ chặt tay hắn, để tránh mọt sách không cẩn thận ngã xuống.
Tay cũng rất mềm.
Ôn Liễu Niên ngắt một đóa hoa dại ở trên mặt đất, Đi, trở về.
Ta cõng ngươi? Triệu Việt nói, Sẽ nhanh hơn.
Được. Ôn Liễu Niên một ngụm đáp ứng.
Triệu Việt giật giật khóe miệng, Ngươi ngược lại là sảng khoái. Còn tưởng rằng tiếp tục khách khí một chút, ai ngờ cư nhiên tự giác như thế.
Ôn Liễu Niên ghé vào trên lưng hắn, thành thành thật thật nói, Ta không thích đi bộ.
Cho nên tay chân cũng không có khí lực. Triệu Việt cõng hắn đi về phía trước.
Vì sao nhất định phải có khí lực. Ôn Liễu Niên nói, Ta dựa vào đầu óc.
Triệu Việt khinh thường, Ngụy biện.
Ân. Ôn Liễu Niên ôm hắn cổ, trong tay cầm một đóa hoa dại nhỏ, để ở trước mặt Triệu Việt phất phất.
Ta có nặng không? Đi một lúc, Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt nói, Nặng.
Ôn Liễu Niên nói, Nga.
Triệu Việt nói, Xuống tự đi đi?
Ôn Liễu Niên cự tuyệt, Không.
Triệu Việt khóe miệng cong lên, lại đem hắn cõng trên lưng.
Quẹo qua một eo núi, Ôn Liễu Niên buồn ngủ, cảm thấy ánh nắng chiếu vào trên lưng rất thoải mái, chỉ là vừa mới mơ mơ màng màng nhắm mắt lại không được bao lâu, đột nhiên liền có cảm giác bị té ngã.
Xuỵt. Triệu Việt hướng hắn làm động tác đừng gây ra tiếng động.
Thân thể hai người ở phía sau tảng đá, không gian rất là nhỏ hẹp, Ôn Liễu Niên dùng miệng nhỏ giọng hỏi hắn, Có người?
Triệu Việt gật đầu, tay phải nắm chuôi Tế Nguyệt đao.
Ôn Liễu Niên có chút khẩn trương.
Triệu Việt tay phải vòng quanh thắt lưng hắn, tùy thời chuẩn bị sẵn sàng giết ra.
Trên sơn đạo, tiếng bước chân càng lúc càng gần, Triệu Việt theo khe hở tảng đá cùng lá cây nhìn ra ngoài, chỉ thấy vài tiểu đệ tử đang đi tới bên này, nhìn trang phục giống như là người bước ra từ Mục gia trang, trong tay mang theo một cái rổ, bên trong có chút cỏ dại xanh đậm, bên trên còn có vài đóa hoa nhỏ màu trắng.
Mấy người một bên nói chuyện một bên đi xuống núi, đầu vai đều đọng chút sương sớm, hiển nhiên là trời chưa sáng liền lên núi.
Triệu Việt vỗ vỗ lưng hắn, ý bảo không cần khẩn trương.
Ôn Liễu Niên bị hắn ôm vào trong ngực, nghe nhịp tim bên tai đập trầm ổn, cảm giác... Kỳ thật chính mình cũng không quá bối rối.
Mọi người dần dần đi xa, Triệu Việt buông tay ra, Không có việc gì.
Là người Hổ Đầu bang sao? Ôn Liễu Niên hỏi.
Không phải. Triệu Việt nói, Là Mục gia trang.
Mục gia trang? Ôn Liễu Niên nhíu mày, Sao bọn họ lại lên núi.
Xem ra là lên núi hái thuốc, trong rổ không hề ít dã bạch thảo. Triệu Việt nói, Mang một ít trở về cấp Tả hộ pháp đi, nàng có lẽ sẽ biết sử dụng.
Ừm. Ôn Liễu Niên gật đầu.
Một con sâu nhỏ từ phía trên rớt xuống, vừa vặn rớt xuống chóp mũi Ôn đại nhân.
...
Trước khi hắn hét lên, Triệu Việt đã ra tay trước một bước, đem miệng của hắn chặt chẽ che lại.
Tiểu trùng tử đã rớt xuống đất, bất quá Ôn Liễu Niên vẫn là toàn thân tóc gáy dựng ngược, ngay cả sắc mặt đều trắng bệch.
Lòng bàn tay ấm áp, cánh môi rất là mềm mại, Triệu Việt trong lòng một lần nữa có chút ngứa, buông tay đem người mang ra ngoài.
Trên đầu ta còn có trùng tử không? Ôn Liễu Niên còn đang hỏi.
Không có. Thanh âm Triệu Việt có chút không được tự nhiên -- Trong lòng bàn tay tựa hồ còn có độ ấm vừa mới lưu lại, nhịn không được liền muốn nắm chặt.
Nhớ tới con tiểu giáp trùng đen tuyền kia, Ôn Liễu Niên không tự giác lại rùng mình một cái.
Đi thôi, đi hái chút dã bạch thảo, sau đó xuống núi. Triệu Việt bước nhanh về phía trước.
Ôn Liễu Niên 'Nga' một tiếng, vừa đi vừa chà mũi.
Triệu Việt:...
Thật sự sợ như vậy sao?
Chóp mũi đã bị chà đến đỏ rực, Ôn Liễu Niên còn đang siêng năng lấy khăn lau.
Mũi sắp rớt ra rồi. Triệu Việt bất đắc dĩ.
Ôn Liễu Niên nói, Ngứa.
Tự mình đoán mò. Triệu Việt nói, Chỉ là sâu bọ bình thường, lại không có độc, như thế nào sẽ ngứa.
Chính là ngứa. Ôn Liễu Niên tiếp tục gãi.
Triệu Việt kéo hắn đến bên cạnh con sông nhỏ, lấy ngón tay dính nước giúp hắn xoa xoa mũi, lại dùng khăn mặt lau khô, Như vậy được chưa?
Ôn Liễu Niên chóp mũi hồng hồng nhìn hắn.
Triệu Việt nói, Tật xấu thật nhiều.
Ôn Liễu Niên cam chịu.
Bờ sông có không ít dã bạch thảo, Triệu Việt tùy tay bứt một nắm đưa cho Ôn Liễu Niên, cõng hắn tiếp tục đi xuống núi.
Bên trong phủ nha, Hoa Đường cùng Triệu Ngũ đang thương nghị một số chuyện, chung quanh còn có không ít ám vệ.
Sớm. Ôn Liễu Niên bước vào cửa.
Triệu Ngũ nhanh chóng đem tờ giấy trên bàn thu lại.
Hoa Đường:...
Chư vị đang làm gì vậy? Ôn Liễu Niên nghi hoặc.
Triệu Ngũ không được tự nhiên nói, Khụ.
Hoa Đường còn chưa mở miệng, ám vệ đã nhiệt tình dào dạt nói, Chúng ta đang xem thư tình.
Triệu Ngũ cầm danh sách quà tặng để chúc mừng trong tay xoa xoa.
Thư tình? Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn.
Đúng vậy đúng vậy. Tập thể ám vệ gật đầu, Thư tình năm đó Tiểu Ngũ viết cho Tả hộ pháp, quả thực cảm động.
Hoa Đường hiếm khi bối rối.
Triệu Ngũ đành phải cam chịu.
Thì ra là như vậy. Ôn Liễu Niên cười nói, Thật không hổ là giai thoại giang hồ.
Đúng vậy đúng vậy. Ám vệ một lần nữa gật đầu, chúng ta đều nhịn không được muốn rơi nước mắt.
Đại nhân đang cầm gì trong tay vậy? Hoa Đường nói sang chuyện khác.
Đúng lúc, ta cũng có chuyện muốn nhờ. Ôn Liễu Niên cầm dã bạch thảo trong tay đặt lên bàn, Không biết Tả hộ pháp có biết thứ này không?
Tất nhiên. Hoa Đường gật đầu, Coi như là dược liệu thanh nhiệt, gọi là hoa Bạch Xà, từ Đông Bắc đến Thục trung đều có thể mọc, tùy ý đều có thể thấy được.
Bản địa gọi là dã bạch thảo. Ôn Liễu Niên đem chuyện chứng kiến ở trong núi nói một lần.
Người Mục gia trang đi hái thuốc? Hoa Đường nói, Lúc luyện cổ rất thường dùng hoa Bạch Xà, có thể làm ướt củi huân lô đỉnh.
Chính là nói người Mục gia trang đang luyện cổ? Ôn Liễu Niên hỏi, Có thể biết là loại cổ độc nào không?
Hoa Đường lắc đầu, Đoán không được, chỉ có thể nhờ Thượng bảo chủ chú ý nhiều hơn.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Lát nữa bản quan liền đến quân doanh xem thử.
Đối diện Thượng phủ, Triệu Việt đi một lúc liền thấy Lục Truy đang ở trong viện đọc sách.
Sớm. Lục nhị đương gia cười dài chào hỏi.
Triệu Việt không nói một lời ngồi ở đối diện hắn.
Lục Truy:...
Ta rõ ràng là cái gì cũng không có nói, vì sao vẫn muốn trừng ta?
Triệu Việt nói, Đêm qua ta đến khe ác quỷ ở núi Thương Mang.
Lục Truy chặn lại nói, Đại đương gia cứ việc đến, đến bao lâu cũng được.
Triệu Việt nói, Về sau nơi này thuộc về ta.
Lục Truy:...
Vì sao?!
Triệu Việt nói, Nếu ngươi không nguyện ý --
Lục Truy nhẹ nhàng thở ra.
Triệu Việt tiếp tục nói, Ta cũng lấy.
Nụ cười trên mặt Lục Truy cứng đờ.
Triệu Việt nói, Đa tạ.
Lục Truy đành phải nói, Không cần khách khí.
Triệu Việt cầm đao vào phòng ngủ.
Lục Truy đau đầu, vươn tay nhu nhu huyệt thái dương.
Rõ ràng chính là chuyện của hai người bọn hắn, vì sao người chịu thiệt lại là mình?
Quân doanh ngoài thành, mọi người đang ăn cơm trưa, Mộc Thanh Sơn cầm một cái chân gà cắn rất là nghiêm túc, ngón tay bóng nhẫy.
Thượng Vân Trạch nói, Không nghĩ tới ngươi sẽ thích ăn cái này.
Ăn ngon. Mộc Thanh Sơn nói, Cánh gà ăn cũng ngon, xương quai xanh ăn cũng ngon.
Thượng Vân Trạch giúp hắn chùi miệng, Nếu thích thì mỗi ngày đều mua cho ngươi.
Vậy thì không cần. Mộc Thanh Sơn nói, Chính là ngẫu nhiên ăn một bữa mới ngon.
Thượng Vân Trạch đưa cho hắn một cái bánh bao, Ăn một cái đi, không thì buổi chiều sẽ đói.
Mộc Thanh Sơn lại gần cắn một ngụm, tiếp tục gặm chân gà.
Thượng Vân Trạch bật cười, cầm bánh bao ở một bên đút hắn.
Quân sĩ bên cạnh đã sớm nhìn quen hai người bọn hắn thân mật như thế, cũng là không cảm thấy có cái gì dị thường, còn vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.
Ngươi có nghe nói Ngũ Ngưu thôn ngoài thành có án mạng ly kì không? Một người nói.
Tất nhiên có nghe nói, lão Ngô cả đời khám nghiệm tử thi, nghe nói vừa thấy cũng chịu không nổi. Người khác chậc chậc, Toàn thân đều bị cháy đen a.
Người còn lại cũng lập tức vô giúp vui, thất chủy bát thiệt nói phiên bản của mình nghe được, miêu tả hết sức cặn kẽ, Mộc Thanh Sơn sau khi nghe được thì không có khẩu vị, Không ăn nữa.
Thượng Vân Trạch trong lòng bất mãn, quay đầu quét mắt liếc nhìn vài quân sĩ kia.
Mọi người hoàn toàn không cảm nhận được, còn tụ cùng một chỗ nói trên trời dưới đất, nghe nói mấy thi thể kia đã vận chuyển đến nha môn Tri Phủ, nói không chừng rất nhanh liền có thể tìm ra nguyên nhân.
Cứ để mọi người nói đi. Trước khi Thượng bảo chủ mở miệng, Mộc Thanh Sơn đưa tay giữ chặt hắn, Nơi này lại không phải địa bàn của chúng ta, quản không được người khác nói cái gì.
Lần tới mang ngươi đến phòng ăn dùng cơm. Thượng Vân Trạch đem tay hắn lau sạch sẽ, Ra ngoài đi dạo một chút không?
Ân. Mộc Thanh Sơn đứng lên, đã thấy Ôn Liễu Niên đi tới bên này.
Đại nhân. Mộc Thanh Sơn chào hỏi, Vừa tính buổi chiều trở về phủ nha xem thử.
Sư gia có chuyện? Ôn Liễu Niên hỏi.
Cũng không tính là có chuyện. Mộc Thanh Sơn nói, Vài ngày gần đây mọi người đều đang nói án mạng Ngũ Ngưu thôn, nghe có chút ly kỳ, cho nên trở về hỏi đại nhân một chút, xem có gì có thể hỗ trợ hay không.
Tạm thời còn chưa có. Ôn Liễu Niên nói, Thi thể phải đợi đến chiều mới có thể vận chuyển đến, Tả hộ pháp sẽ cùng khám nghiệm tử thi.
Vụ án rất kỳ quái sao? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Đích xác rất kỳ quái.
Mộc Thanh Sơn lại nói, Cần Thượng bảo chủ hỗ trợ cái gì không?
Thượng Vân Trạch đứng ở bên cạnh hắn, sau khi nghe được cảm thấy trong lòng rất là vui sướng, vui sướng qua đi lại thấy hẳn là chính mình trúng phải ma chướng -- Tựa hồ đã tiên đoán được sau khi thành thân, cảnh tượng mình bị hắn chỉ Đông thì tuyệt đối không hướng Tây.
Này ngược lại không cần, Thượng bảo chủ ngày ngày thủ ở ngoài thành, đã rất vất vả rồi. Ôn Liễu Niên nói.
Thượng Vân Trạch cười cười, Đại nhân khách khí, một chút cũng không vất vả. Lời này là thật, ngày ngày đều có thể nhìn thấy Tiểu Mộc, hai người cơ hồ như hình với bóng, cùng nhau ăn cơm cùng nhau tản bộ, cùng nhau tán dóc cùng nhau uống trà, buổi tối còn có thể ngủ chung giường, trò chuyện một ít chuyện vụn vặt ấm áp, đừng nói là ở ngoài thành đóng giữ một tháng, cho dù là ba năm năm tháng, chỉ sợ cũng cam nguyện.
Gần đây quân doanh có gì dị thường không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Không có. Thượng Vân Trạch cùng hắn một đường đến nơi không có người, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng đều giống như bình thường, thậm chí cũng rất ít khi rời khỏi quân doanh, đại đa số thời gian đều chờ ở trong doanh trướng, cũng không giống như lúc trước, lúc nào cũng nghĩ là muốn tấn công Triêu Mộ nhai, còn bây giờ chỉ là ngẫu nhiên hỏi một câu.
Đại đa số thời gian đều chờ ở trong doanh trướng? Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm.
Thượng Vân Trạch gật đầu, Lần trước ta thuận miệng hỏi, theo như lời Mục Vạn Lôi là đang uy Cổ Vương, còn nói chuyện diệt trừ thổ phỉ toàn bộ đều do đại nhân định đoạt.
Ôn Liễu Niên nói, Sáng nay ta ở núi Thương Mang gặp được tiểu đệ tử Mục gia trang, đi lên núi hái không ít dược, Tả hộ pháp nói là dùng để luyện cổ.
Người Mục gia trang, luyện cổ cũng không kỳ quái. Thượng Vân Trạch nói, Chỉ là đại nhân vì sao lại đến núi Thương Mang?
Ôn Liễu Niên:...
Mộc Thanh Sơn lo lắng, Đại nhân vì sao không nói lời nào, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Ôn Liễu Niên ho khan hai tiếng, Sư gia không cần lo lắng, bản quan chỉ là đi giải sầu.
Mộc Thanh Sơn giật mình, Đến núi Thương Mang giải sầu? Tuy nói thành Thương Mang không lớn, nhưng vẫn là có thể tìm được nơi giải sầu, cần gì phải chạy vào trong núi, như thế nào cũng không sợ gặp phải thổ phỉ Hổ Đầu bang?
Thượng Vân Trạch cười đến có chút thâm ý.
Ôn Liễu Niên tiếp tục ho khan, Không sao, Triệu đại đương gia đối trong núi rất quen thuộc, không có nguy hiểm.
Mộc Thanh Sơn:...
Triệu đại đương gia?
Thượng Vân Trạch tại thắt lưng hắn nhẹ nhàng nhéo một cái.
Mộc Thanh Sơn thức thời câm miệng.
Đại nhân ra ngoài thành là có chuyện? Thượng Vân Trạch đổi đề tài.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Còn xin Thượng bảo chủ về sau có thể lưu ý nhiều hơn một chút, không nên để người Mục gia trang gây ra nhiễu loạn.
Tất nhiên. Thượng Vân Trạch nói, Đại nhân không cần lo lắng, ta tất nhiên toàn lực làm.
Bảo chủ cùng sư gia vất vả. Ôn Liễu Niên nói, Chờ đến sau chuyện này, bản quan tất nhiên bày rượu cảm tạ.
Đại nhân khách khí. Mộc Thanh Sơn nói, Đây vốn là chuyện thuộc bổn phận của ta, tại sao phải vất vả.
Thượng Vân Trạch còn lại là rất muốn nói, ta đến bày rượu, ngươi chuẩn bị hạ lễ là được.
Ta thật sự rất muốn lập tức đem người vác về nhà.
Sau cơm chiều, mấy khối thi thể được đưa vào phủ nha, dân chúng ven đường muốn xem lại không dám nhìn, ai cũng đang khe khẽ nói nhỏ.
Phòng khám nghiệm tử thi ở thiên viện, có ám vệ đứng gác, người ngoài cũng vào không được, cho nên Triệu Việt cùng Lục Truy cũng lại đây nhìn đến tột cùng.
Ôn Liễu Niên vươn tay muốn giở vải trắng ra, lại bị Triệu Việt nắm chặt cổ tay.
Người còn lại ăn ý nhìn chung quanh, có đặc thù kỹ xảo lảng tránh.
Đại đương gia có chuyện? Ôn Liễu Niên có chút nghi hoặc.
Triệu Việt nói, Đã qua hơn mười ngày, nói không chừng đã thành cái dạng gì. Ngay cả trùng tử đều sợ, còn muốn xem thứ này?
Muốn phá án, tất nhiên phải xem thi thể. Ôn Liễu Niên nói, Lúc trước ở thành Vân Lam có vụ án thuyền hoa bị nổ tung, khắp sông đều là thi thể hài cốt, so với cái này còn thảm thiết hơn nhiều.
Triệu Việt vẫn là không muốn buông tay.
Ôn Liễu Niên dùng lực tránh ra, giở vải trắng trên thi thể ra.
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Thi thể giống như trong hồ sơ nói, toàn thân cháy đen giống như bị sét đánh, đừng nói là ngũ quan, ngay cả nam nữ đều rất khó phân biệt.
Mặc dù là nhiều năm lăn lộn trên giang hồ, dạ dày Triệu Ngũ cũng có chút không thích hợp, Hoa Đường ngược lại là cùng Ôn Liễu Niên cẩn thận xem xét, hoàn toàn không có bất kỳ dị thường.
Triệu Việt nhịn không được liền cùng Triệu Ngũ liếc nhau, liền thấy trong mắt lẫn nhau đều có một tia cảm khái 'Cùng là người lưu lạc thiên nhai'...
Không giống như là bị sét đánh. Ôn Liễu Niên nói.
Tuyệt đối không phải bị sét đánh. Hoa Đường cũng lắc đầu, Không nói đến bảy người đồng thời bị sét đánh này, có khả năng lớn bao nhiêu. Chỉ nhìn thi thể một cách đơn thuần cũng không giống như là bị đánh đến mất mạng, cháy đen thui như thế, lại qua hơn mười ngày còn không bị thối rửa, ngược lại giống như là trúng độc mất nước mà chết hơn.
Độc gì? Ôn Liễu Niên hỏi.
Phải tra mới biết được. Hoa Đường nói, Cho ta ba ngày.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Làm phiền Tả hộ pháp.
Cứ tiếp tục nhìn cũng không phát hiện được gì, chư vị trở về nghỉ ngơi đi. Hoa Đường nói, Ta cùng với Tiểu Ngũ ở lại đây là được rồi.
Nhìn vài thi thể kia, Ôn Liễu Niên khẽ thở dài.
Triệu Việt nhìn bộ dạng vẻ mặt hắn đầy ưu phiền, trong lòng tự dưng liền có chút chua, cũng có chút nghẹn khuất -- Nghẹn khuất chính mình cái gì cũng không giúp được.
Mọt sách luôn cười tủm tỉm, còn bây giờ thì giống bộ dáng gì?
Sau khi từ phòng khám nghiệm tử thi bước ra, Ôn Liễu Niên ngồi ở thư phòng, muốn tiếp tục xử lý công vụ.
Triệu Việt ở trong viện dừng cước bộ.
Lục Truy thức thời nói, Ta trở về trước, đại đương gia cứ tự nhiên.
Triệu Việt bước nhanh vào thư phòng, ngay cả một khắc cũng không do dự.
Ôn Liễu Niên đang pha trà.
Còn chưa ngủ? Triệu Việt ngồi ở đối diện hắn.
Ngủ không được. Ôn Liễu Niên đưa cho hắn một tách trà.
Triệu Việt nói, Cho dù ngươi mười ngày không ngủ, vài thi thể kia cũng sẽ không tự mình sống lại nói ra chân tướng.
Ta biết. Ôn Liễu Niên nói, Chỉ là có ngủ được hay không cũng không phải do ta.
Triệu Việt nói, Lại xem nửa canh giờ, sau đó liền đi nghỉ ngơi.
Ôn Liễu Niên nói, Được.
Ánh nến hơi nhảy lên, Triệu Việt ôm đao ngồi ở một bên, im lặng bồi hắn.
Ôn Liễu Niên vừa mới bắt đầu còn có chút không được tự nhiên, về sau bận rộn lên cũng liền không chú ý tới nữa, xử lý từng kiện trên đỉnh đầu, vẻ mặt rất là nghiêm túc.
Từ phương hướng Triệu Việt, vừa vặn có thể nhìn thấy gò má của hắn, hình dáng rất là nhã nhặn thanh tú, thần sắc rất nhạt, ngẫu nhiên lầm bầm lầu bầu, nhìn qua rất khiến người ta yêu thích.
Triệu đại đương gia thầm nghĩ, đại khái đây là con mọt sách dễ nhìn nhất trên đời.
Đem hồ sơ trong tay sửa sang lại cho tốt, Ôn Liễu Niên lười biếng duỗi eo, lại cầm lấy bản tiếp theo, lại bị người ngăn chặn.
Triệu Việt gõ gõ mũi hắn, Nói tốt là nửa canh giờ.
Nhanh như vậy? Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn.
Ngủ. Triệu Việt nói.
Ôn Liễu Niên nói, Lại xem một vụ cuối cùng thôi.
Triệu Việt nói, Không cho phép.
Một vụ thôi. Ôn Liễu Niên vươn ra một ngón tay.
Triệu Việt nói, Nửa vụ cũng không được.
Ôn Liễu Niên nói, Thế nhưng ta không mệt.
Không mệt cũng phải ngủ ! Triệu Việt trừng mắt, sau đó trước khi hắn mở miệng, liền đem người ôm lên bước nhanh trở về phòng ngủ.
Ôn Liễu Niên:...
Ám vệ đang ăn khuya, thấy thế lập tức giật mình há to miệng.
Loại tiến triển này .... cực nhanh a...
Mắt thấy việc vui của Ôn đại nhân sắp đến gần, chúng ta còn chưa chuẩn bị xong tiền mừng, chuyện này thật sự là phi thường sốt ruột, rất đáng phải khiến cung chủ trả thêm tiền tiêu vặt hàng tháng.
Bởi vì Triệu đại đương gia thật sự rất hung, cho nên Ôn Liễu Niên cũng chỉ có thể thỏa hiệp, gọi nước ấm tới rửa mặt cởi áo, ngoan ngoãn trèo lên giường nhìn hắn.
Triệu Việt đau đầu, Ánh mắt này của ngươi còn có thể sáng hơn một chút hay không.
Ôn Liễu Niên nói, Không mệt. Đã sớm nói, là chính ngươi không tin !
Triệu Việt đổ vào trong lư hương chút hương an thần.
Ôn Liễu Niên hỏi, Là cái gì vậy?
Triệu Việt hung tợn nói, Xuân dược.
Ôn Liễu Niên:...
Ám vệ ở ngoài cửa sổ ngược lại hít khí lạnh.
Chúng ta cái gì cũng không nghe thấy.
Nằm xuống. Triệu Việt ngồi ở bên giường.
Muốn làm gì? Ôn Liễu Niên vẻ mặt vô tội, lại rụt vào trong chăn.
Triệu Việt bất mãn, Sao cái gì ngươi cũng hỏi thế?
Ôn Liễu Niên nói, Sách viết, không ngại học hỏi.
Triệu Việt tức ngực, đơn giản thò tay mình đem hắn xoay qua, ra lệnh nói, Nằm cho ngay ngắn !
Ôn đại nhân:...
Cách một tầng lý y mỏng manh, Triệu Việt tại đầu vai hắn xoa ấn, cường độ vừa đúng.
Ư... Ôn Liễu Niên nhỏ giọng hừ một tiếng.
Triệu Việt vẻ mặt cứng đờ, Ngươi đây là cái thanh âm gì?
Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, Thoải mái.
Về sau không có việc gì làm thì đi lại nhiều một chút. Triệu Việt tiếp tục giúp hắn mát xa, Có biết chưa?
Biết. Ôn Liễu Niên rõ ràng nói cho có lệ.
Triệu Việt cắn răng, Ngày mai ta liền đem ghế dựa ở thư phòng của ngươi vứt đi.
Ôn Liễu Niên thanh âm lười biếng, Được.
Bàn tay ở trên lưng một đường du tẩu, cuối cùng dừng ở trên thắt lưng.
Nhột. Ôn Liễu Niên né một chút.
Triệu Việt giật giật khóe miệng, Như thế nào đều là thịt.
Ôn Liễu Niên mặt dày mày dạn nói, Ừm, thịt ta nhiều.
Triệu Việt lại nhéo hai cái, ghét bỏ nói, Nào có thanh quan giống như ngươi vậy.
Thanh quan nên là cái dạng gì? Ôn Liễu Niên quay đầu.
Triệu Việt nói, Gầy.
Ôn Liễu Niên nhéo thắt lưng của mình, cười hì hì.
Ngủ đi. Thấy hắn cười cười, Triệu Việt cũng có chút thống khoái.
Trong không khí có mùi hoa thản nhiên, Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại, ngược lại là rất nhanh liền thiếp đi.
Triệu Việt giúp hắn đè lại góc chăn, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ôn Liễu Niên liền dẫn người đến xem tiến triển sửa đường, thẳng đến qua giờ trưa cơm mới trở về, Hoa Đường trùng hợp từ trong viện bước ra, Đại nhân về rồi sao, ta vừa mới chuẩn bị trở lại phòng khám nghiệm tử thi.
Có phát hiện gì không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Có, bất quá manh mối không nhiều. Hoa Đường nói, Bên hông vài thi thể kia đều có dấu vết bị thương, giống như là bị roi sắt trói qua.
Nhìn dấu vết có biết là bị thương khi còn sống hay là sau khi chết không? Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Không giống khi còn sống. Hoa Đường nói, Hẳn là sau khi chết, mới bị người dùng roi sắt trói qua.
Kỳ quái như thế? Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày.
Đại đương gia buổi sáng cũng đến qua, sau hỏi rõ tình huống nói muốn đến Ngũ Ngưu thôn một lần nữa. Hoa Đường nói, Hiện tại hẳn là đã xuất phát.
Lại đi? Ôn Liễu Niên nghe vậy ngoài ý muốn.
Đại khái là vì lần trước không thu hoạch được gì, cho nên trong lòng không cam tâm. Hoa Đường nói, Đại đương gia là thật rất muốn giúp đại nhân.
Ôn Liễu Niên sờ sờ mũi, Nhưng có nói khi nào trở về không?
Năm ngày sau. Hoa Đường đáp.
Cùng đi với Lục nhị đương gia? Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Không có. Hoa Đường lắc đầu, Đại đương gia lần này là đơn thương độc mã đi một mình.
Mà tại cách vách Thượng phủ, Lục nhị đương gia đang tự rót tự uống.
Thật sự là ngàn vạn lần không nghĩ tới, đại đương gia Triêu Mộ nhai, cư nhiên sẽ có một ngày cam tâm tình nguyện làm chân chạy vặt cho quan phủ a...
***
Tiểu Vũ: Chúc mọi người valentine vui vẻ ❤
P.s: Có ai có fb không??? Kb mần qen đi nè :3
/195
|