Người trong triều đình đến đây tìm Triệu công tử, tuy không biết rốt cục là vì chuyện gì, bất quá cũng là rất đáng giá thảo luận một phen. Vì thế ở trước cửa phủ nha cũng liền có không ít dân chúng -- Tóm lại ở trên đường phơi nắng, còn không bằng tìm một nơi cách Triệu công tử gần một chút, nói không chừng còn có thể gặp mặt.
Nếu đổi lại là bình thường, trước cửa phủ nha quả quyết sẽ không cho phép dân chúng tụ tập đông như vậy, bất quá lần này Ôn Liễu Niên ngược lại là phất tay phá lệ, ám vệ cầm hạt dưa vui vẻ, ở trong đám người cùng nhau chia sẻ.
Điều tra thân thế Triệu công tử? Dân chúng nghe vậy rất là giật mình.
Đúng vậy. Ám vệ gật đầu, có chút thần bí nói, Nghe nói bí mật bên trong rất lớn, ngay cả Hoàng Thượng cũng bị kinh động. Tóm lại chém gió cũng không cần làm nháp, ở một nơi trời cao cách hoàng đế xa như vậy, tất nhiên là phải biết mánh lới thổi phồng thế nào.
Dân chúng quả nhiên liền bị rung động, thành Thương Mang giao thông không tiện, lại bị vây ở một nơi xa xôi, đời này vị quan lớn nhất gặp qua cũng là Tri Phủ, ngay cả quan viên triều đình cũng chỉ là nghe từ miệng tiên sinh kể chuyện, thì đừng nói chi là nhắc tới Hoàng thượng, vậy cũng là tùy tiện liền có thể kinh động biết không?
Cho nên mới nói quả thật không hổ là Triệu công tử a... Cùng người phàm vẫn là cách một khoảng lớn !
Một truyền mười mười truyềm trăm, đợi đến buổi trưa ngày hôm sau, cơ hồ dân chúng toàn thành đều biết 'Thân phận thật sự của Triệu công tử rất lớn, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng cố ý phái người đến tra hỏi' chuyện này khó lường, ở trên đường cái, bất kể là bán hàng hay là xào rau, người người đều thảo luận đến nước miếng bay tứ tung.
Trong phủ nha, Ôn Liễu Niên sau khi nghe ám vệ báo xong, cười hì hì nói, Làm phiền.
Đại nhân khách khí. Ám vệ liên tục xua tay, làm loại sự tình này đối với chúng ta mà nói, quả thực giống như là ăn một bữa sáng, thật sự không cần quá cảm kích, nhưng lại rất sung sướng !
Đợi đến sau khi ám vệ rời đi, Triệu Việt nói, Phỏng chừng nội trong ba ngày thì người Hổ Đầu bang sẽ nghe được tin tức.
Cho nên ngươi gần đây phải chú ý gấp bội. Ôn Liễu Niên nói, Quyết đừng để bọn họ nắm thóp được.
Triệu Việt gật đầu, Ta biết rồi. Bản thân không chỉ phải đề cao cảnh giác, mà còn phải bảo vệ ngươi.
Đợi đến buổi chiều ngày mai, lại đi dạo trên đường một chuyến đi. Ôn Liễu Niên giúp hắn mặc y phục, Tuy nói bây giờ lộ mặt, dân chúng đối với ngươi vẫn là rất ngạc nhiên, phải đi ra ngoài vài lần để cho mọi người quen dần. Cũng không thể cứ mỗi lần ra ngoài đều bị vây xem, vẫn là phải mau chóng thích ứng một chút mới tốt.
Triệu Việt gật đầu, Được.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm nói, Ta nói gì ngươi cũng đáp ứng.
Bởi vì ngươi nói có đạo lý. Triệu Việt ôm hắn ngồi ở trên ghế đá.
Lục Truy ở ngoài cửa đi ngang qua, nhịn không được lắc đầu một cái.
Rốt cục có biết nói tình thoại hay không, loại thời điểm này, chẳng lẽ không phải là nói chút tình thoại linh tinh 'Bởi vì ta thích ngươi, cho nên mọi chuyện mới nghe theo' sao? 'Bởi vì ngươi nói có đạo lý' là có ý tứ gì.
Như vậy cũng có thể bắt được đại nhân về Triêu Mộ nhai, coi như là vận cứt chó đi.
Ôn Liễu Niên nói, Đợi lát nữa ta còn có hẹn với Phan phó tướng.
Muốn nói chuyện diệt trừ thổ phỉ sao? Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Tóm lại cũng đã mang nhân mã đến đây rồi, không thể không dùng. Thật là phi thường chiếm tiện nghi.
Triệu Việt nói, Không sợ Thứ Sử đại nhân trong lòng buồn bực sao? Dù sao cũng là người của hắn.
Mặc kệ hắn. Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, Chỉ cần có thể sớm ngày tiêu diệt nạn trộm cướp, hắn buồn bực thì mau chóng xử lý đi, lại không liên quan đến chúng ta.
Triệu Việt buồn cười.
Dân chúng quan trọng nhất. Ôn Liễu Niên vỗ vai hắn.
Triệu Việt ôm chặt hắn, Muốn nghỉ ngơi một chút không? Tối hôm qua cũng không ngủ ngon.
Ôn Liễu Niên ngáp một cái, Cũng được.
Triệu Việt đánh ngang ôm lấy hắn, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Ôn đại nhân a. Phan Khánh đẩy cửa tiến vào.
Triệu Việt dừng bước.
Ôn Liễu Niên vùi ở trong ngực Triệu đại đương gia nhìn hắn, Tìm ta có việc?
Phan Khánh bình tĩnh lùi về phía sau một bước, Không có.
Vậy Phan phó tướng vì sao lại đến đây? Ôn Liễu Niên khó hiểu, nơi này rõ ràng là chỗ ở riêng tư nha.
Phan Khánh nói, Đi nhầm.
Ôn Liễu Niên: ...
Phan Khánh quay đầu nhanh chóng rời đi, phi thường thức thời.
Lúc trước hắn chỉ ghé qua thành Thương Mang hai lần, bất quá đều là vì công việc, mỗi lần cũng là vội vàng tới vội vàng đi, vẫn chưa giao tiếp với dân chúng quan viên địa phương, chỉ cảm thấy nếu là nơi đất đai bần cùng, vậy dân phong hẳn là rất bảo thủ, nhưng ngàn vạn lần không dự đoán được thế nhưng lại phóng khoáng như thế.
Bản thân vừa mới đến hai ngày, ngày đầu tiên thấy Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn thân mật ái muội, ngày hôm sau lại thấy Ôn đại nhân cùng Triệu Việt khanh khanh ta ta, vì thế vô cùng khiếp sợ, còn có chút cảm giác từng trải...
Cho dù là nơi cằn cỗi, nhưng về phương diện nào đó, cũng là rất phóng khoáng a !
Phan phó tướng. Lục Truy cùng ám vệ bước đến, Đến tìm đại nhân à?
Phan Khánh nhanh chóng lắc đầu, Không có không có, ta đi nhầm cửa. Cái gì cũng không nhìn thấy.
Lục Truy lập tức dùng một loại ánh mắt thập phần sáng tỏ nhìn hắn.
Thấy được hình ảnh không nên thấy đi.
Phan Khánh nhất thời cùng hắn sinh ra một loại cảm giác bằng hữu đã lâu không gặp.
Lục Truy hỏi, Có muốn uống một chén không? Coi như là an ủi.
Phan Khánh gật đầu, Tất nhiên. Lần tới nếu là không hẹn rõ thời gian với đại nhân, cho dù là đánh chết chính mình cũng sẽ không đi tìm trước, vì nhất định sẽ mù mắt biết không.
Lục Truy vỗ vai hắn, hai người một đường đến một tiểu viện khác.
Ám vệ cũng hoan hoan hỉ hỉ đi theo, loại chuyện uống rượu này, mọi người nhất định phải uống với nhau !
Trong phòng ngủ, Ôn Liễu Niên nói, Phan phó tướng vừa rồi tựa hồ rất kích động.
Triệu Việt buồn cười, Biết rõ còn cố hỏi.
Ôn Liễu Niên xoa xoa mũi, xoay người ôm gối đầu ngủ.
Nhưng chúng ta rõ ràng là cái gì cũng không làm, tự nhiên lại bị hiểu lầm.
Rất thiệt thòi.
Triệu Việt dựa vào ở bên giường, muốn chờ hắn ngủ rồi sau đó rời đi.
Qua nửa nén hương, Ôn Liễu Niên còn đang ngẩng người nhìn vách tường.
Có tâm sự? Triệu Việt hỏi, lúc nãy rõ ràng nhìn còn rất buồn ngủ, vì sao đến bây giờ còn chưa ngủ.
Không có. Ôn Liễu Niên sờ sờ mũi, đem suy nghĩ từ trên chín tầng mây kéo trở về.
Ta cái gì cũng không có nghĩ.
Triệu Việt nói, Nếu là không muốn ngủ, có thứ này muốn tặng cho ngươi.
Sao? Ôn Liễu Niên xoay người nhìn hắn, Là cái gì vậy?
Triệu Việt từ trong ngực lấy ra một cây sáo ngọc tinh xảo khéo léo.
Ôn Liễu Niên đẩy chăn ra ngồi dậy.
Lúc trước, khi đi theo sư phụ luyện võ, trên núi có rất nhiều tuyết điểu màu trắng. Triệu Việt đưa sáo nhỏ cho hắn, Chỉ cần thổi một chút, khắp núi đồi quả thật giống như là hạ xuống một đợt tuyết trắng. Vô số điểu tước bay lên trời, là hình ảnh tốt đẹp hiếm hoi hồi còn nhỏ.
Tuyết điểu? Ôn Liễu Niên nhìn nhìn sáo ngọc trong tay, rất là trơn nhẵn bóng loáng, hiển nhiên là bị vuốt ve qua nhiều lần.
Sáo ngọc này là do chính tay sư phụ làm. Triệu Việt nói, Hắn cũng không để lại cho ta bao nhiêu thứ.
Ta sẽ giữ cẩn thận. Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Không phải vật đáng tiền gì, ở đây cũng không có tuyết điểu. Triệu Việt cười cười, Bất quá là ta muốn tặng nó cho ngươi.
Lần tới chúng ta cùng đến Miêu Cương đi, có thể dùng thử một chút. Ôn Liễu Niên thu hồi sáo ngọc.
Triệu Việt gật đầu, Được.
Chờ ta một chút. Ôn Liễu Niên đạp lên giày mềm chạy đến ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ, từ bên trong lấy ra một cái dây đeo hình con cá chép mập mạp.
Cái này cho ngươi. Ôn Liễu Niên nhét sợi dây vào trong tay hắn, Đáp lễ.
Triệu Việt bật cười, Vậy ngươi thiệt thòi rồi. Rõ ràng đây là bằng hoàng kim tương đối đáng giá.
Hồi đó ta ăn rất nhiều, mẫu thân cảm thấy trong lòng chột dạ, liền vào trong miếu xin một sợi dây hộ mệnh này. Ôn Liễu Niên nói, Miễn cho ta bị mập xấu.
Triệu Việt: ...
Sống đến giờ đây là lần đầu tiên nghe nói, sẽ có mẫu thân bởi vì lo lắng nhi tử ăn quá nhiều, chạy tới trong miếu cầu Bồ Tát.
Ôn Liễu Niên cầm sáo ngọc một lần nữa tiến vào ổ chăn, lần này ngược lại là rất nhanh liền thiếp đi, Triệu Việt quấn sợi dây sợi dây tơ hồng treo ở trên chuôi Tế Nguyệt đao.
Tuy nói treo một con cá chép vàng mập mạp như vậy lên chuôi của Thượng Cổ Yêu Đao giết người như ngóe, thật sự là có chút không thích hợp, bất quá nếu là do tự tay người yêu tặng, đừng nói là một sợi dây, cho dù là một mảnh vải hình con hổ, chỉ sợ cũng sẽ cam tâm tình nguyện nhận.
Triệu đại đương gia lại lung lay Tế Nguyệt đao.
Nhìn lâu một chút, kỳ thật cũng rất thuận mắt.
Mà ở trong Hổ Đầu Cương, không khí lại là âm trầm hơn rất nhiều.
Triều đình phái người, đến thành Thương Mang điều tra thân thế Triệu Việt? Nam tử áo choàng từ trên ghế bật dậy.
Đúng vậy, dân chúng bên trong thành đều đang bàn tán, hẳn là không sai. Trương Sinh Thụy gật đầu, trong lòng lại có chút kinh ngạc -- Lúc vừa rồi khi lấy được tin này, tuy nói hắn có chút ngoài ý muốn, bất quá cũng không nghĩ nhiều, chỉ là dựa theo thường lệ báo cáo cho bang chủ, thế nhưng lại không dự đoán được sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Nam tử áo choàng nửa ngày cũng không nói một câu, hai mắt phía sau mặt nạ có chút dữ tợn.
Bang chủ. Trương Sinh Thụy thử nói, Có chuyện gì sao?
Về chuyện này, còn có tin tức gì không? Nam tử áo choàng hỏi.
Không hề ít, bất quá đều là do dân chúng nghe đồn. Trương Sinh Thụy nói, Có người nói hắn là thần tiên hạ phàm, còn có người nói hắn có quan hệ họ hàng với Thẩm Thiên Lăng ở Truy Ảnh cung, phần lớn đều là ăn nói bừa bãi, cũng không chính xác lắm.
Người triều đình phái tới là ai? Nam tử áo choàng lại hỏi.
Phan khánh, là phó tướng đóng quân ở Thương Nhĩ châu. Trương Sinh Thụy nói, Còn lại đều không biết, hắn rất ít đến thành Thương Mang, đối với chúng ta cũng hoàn toàn không có uy hiếp.
Trong thành còn bao nhiêu tai mắt? Nam tử áo choàng hỏi.
Trương Sinh Thụy nói, Ba người, bất quá bang chủ tạm thời đừng nên dùng bọn họ thì tốt hơn.
Vì sao? Nam tử áo choàng thanh âm bất mãn, Chẳng lẽ muốn nuôi không?
Ngược lại không phải, nhưng gần đây quan phủ hành động giống như sét đánh, người của chúng ta khó tránh khỏi sẽ có chút lo lắng. Trương Sinh Thụy nói, Có thể thủ vững đến bây giờ không chạy đến quan phủ khai báo, đã là rất không dễ dàng, nếu lại đưa nhiệm vụ tiếp theo, chỉ sợ sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Nam tử áo choàng nhìn qua có chút phiền não.
Trương Sinh Thụy nói, Bang chủ rốt cục đang lo lắng chuyện gì?
Nói cho Hoàng Anh, ngày mai liền bắt đầu hành động. Nam tử áo choàng âm thanh lạnh lùng, Bất kể phải trả giá đắt bao nhiêu, phải dùng tốc độ nhanh nhất lấy được đầu Triệu Việt.
Trương Sinh Thụy gật đầu, Thuộc hạ đã rõ.
Đi làm đi. Nam tử áo choàng rời đi, sải bước trở về phòng.
Trương Sinh Thụy đứng tại chỗ, đáy mắt tràn ngập nghi hoặc.
Lúc trước đáp ứng cho Mục gia trang mượn binh, hắn đã cảm thấy rất kỳ quái rồi, bất quá nghĩ đến lúc trước hai bên tựa hồ có chút giao tình, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng không ngờ sau khi Mục gia trang thất bại, bang chủ thế nhưng còn quan tâm sống chết Triệu Việt như thế. Lúc trước Hổ Đầu bang cùng Triêu Mộ nhai xem như là cùng ở núi Thương Mang, nhưng vẫn chưa từng xảy ra khúc mắc mâu thuẫn gì, miễn cưỡng xem như bình an vô sự, vì sao bây giờ đột nhiên lại so đo như thế?
Hẳn là lúc trước khi người Mục gia trang đến đây, từng cùng bang chủ ở trong phòng trao đổi hồi lâu, có lẽ là khi đó, đối phương đã nói bí mật khó lường gì đó?
Trương Sinh Thụy khẽ nhíu mày, đứng tại chỗ tự hỏi.
Ngươi đang làm gì vậy? Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói.
Trương Sinh Thụy sợ hết hồn.
Bang chủ đâu? Hoàng Anh tiếp tục hỏi.
Vừa mới rời đi. Trương Sinh Thụy nói, Vừa vặn, bang chủ kêu ngươi ngày mai thì bắt đầu hành động, dùng mọi biện pháp, ắt phải lấy được đầu Triệu Việt.
Nhanh vậy sao? Hoàng Anh nghe vậy khẽ nhíu mày.
Tựa hồ rất gấp. Trương Sinh Thụy hạ giọng.
Ta biết rồi. Hoàng Anh nói, Ta sẽ mau chóng chuẩn bị.
Trương Sinh Thụy gật đầu, cũng xoay người rời khỏi tiền thính.
Bên trong phủ nha, Mộc Thanh Sơn đang dọn dẹp lại hồ sơ trong thư phòng, thuận tiện cầm chổi lông gà quét dọn phủi bụi phòng ốc cho sạch.
Đang làm gì thế? Thượng Vân Trạch vào cửa bị nghẹn đến ho khan.
Mau ra ngoài đi. Mộc Thanh Sơn dùng vải che miệng mũi, Rất nhiều bụi.
Sao ngươi lại làm chuyện này? Thượng Vân Trạch ôm hắn từ trên thang xuống.
Thuận tay làm mà thôi. Mộc Thanh Sơn mặt lấm lem giống như con mèo hoa nhỏ.
Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, Mau trở về tắm rửa.
Mộc Thanh Sơn nói, Dù sao cũng bẩn rồi, vậy thì quét sạch sẽ một lần. Cũng đỡ phải phiền toái Trương thúc.
Thượng Vân Trạch vẫy tay.
Bảo chủ. Hai đệ tử lập tức tiến lên.
Quét dọn thư phòng sạch sẽ. Thượng Vân Trạch nói, Tốc độ càng nhanh càng tốt, đừng động lung tung vào đồ của đại nhân.
Vâng. Đệ tử gật đầu lĩnh mệnh, Mộc Thanh Sơn còn muốn nói gì đó, bất quá lại bị nắm tay kéo đến phòng ngủ.
Tự xem xem bản thân có bao nhiêu bẩn. Thượng Vân Trạch đặt hắn ở phía trước gương đồng.
Mộc Thanh Sơn xoa xoa mũi, mặt càng bẩn hơn.
Hạ nhân rất nhanh liền đưa nước ấm tới, Thượng Vân Trạch vươn tay giúp hắn cởi y phục.
Mộc Thanh Sơn bị hoảng sợ, theo bản năng che vạt áo, Ta tự mình làm là được, ngươi ra ngoài đi.
Thượng Vân Trạch nói, Không ra.
Mộc Thanh Sơn: ...
Nhìn phu nhân nhà mình tắm rửa, là chuyện đương nhiên. Thượng Vân Trạch hơi khom lưng để sát vào hắn.
Mộc Thanh Sơn nháy mắt mặt đỏ đến tận mang tai.
Ngươi mới là phu nhân.
Thượng Vân Trạch ôm hắn ngồi ở trên ghế, Ngươi xem, ngay cả sính lễ ta cũng đã chuẩn bị xong.
Vậy thì sao. Mộc Thanh Sơn than thở.
Thượng Vân Trạch nắm tay hắn, Nếu muốn thành thân, tất nhiên phải làm chuyện giữa vợ chồng nên làm.
Mộc Thanh Sơn thân thể cứng đờ, ngay cả đầu cũng bắt đầu bốc hơi.
Không làm không được sao.
Giống như bây giờ, kỳ thật cũng, cũng rất tốt a.
Nhưng Thượng bảo chủ hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Thấy trong lòng người tựa hồ không kháng cự nữa, vì thế thử đưa tay, nhẹ nhàng kéo đai lưng hắn ra.
Mộc Thanh Sơn quyết đoán giơ tay tát một cái.
Thượng Vân Trạch bị kinh ngạc một chút, vội vàng né tránh.
Mộc Thanh Sơn: ...
Thượng Vân Trạch nắm cổ tay hắn, Đánh thật sao? Lại còn dùng lực như thế.
Mộc Thanh Sơn nói, Thói quen.
Thượng Vân Trạch nghe vậy đen mặt, Sao lại có thói quen này a? Chẳng lẽ lúc trước thường xuyên bị đám lưu manh đùa giỡn mà luyện thành.
Đại ca dạy ta. Mộc Thanh Sơn nói, Nếu là gặp được lưu manh, thì phải hung hăng tán hắn, còn phải đạp mệnh tử của hắn !
Thượng Vân Trạch bị chấn một chút, bất quá trong lòng ngược lại là rất may mắn.
Đại ca dạy dỗ rất tốt.
Ngươi ra ngoài đi. Mộc Thanh Sơn đấu tranh hồi lâu, vẫn là không có cách nào cởi áo tắm rửa trước mặt hắn.
Thượng Vân Trạch trong lòng thở dài.
Mộc Thanh Sơn dùng sức đẩy hắn ra cửa.
Trên trời mây trôi lượn lờ, Thượng Vân Trạch nằm trên ghế đá rầu rĩ
Bây giờ ngược lại thì không sao, nếu thật sự đến đêm động phòng hoa chúc còn thẹn thùng như thế, vậy chính mình phải làm thế nào đây?
Cưỡng ép cũng luyến tiếc, nhưng nếu cứ mặc kệ như vậy, còn không biết năm nào tháng nào mới có thể ăn được.
Rất đáng giá phải hảo hảo đau đầu một phen.
Sáng sớm hôm sau, phía dưới châu huyện lại báo lên không ít vụ án. Ôn Liễu Niên ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn, bận rộn suốt ba canh giờ, mới đại khái xem xong hồ sơ.
Không choáng đầu sao? Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên hai mắt mờ mịt nói, Choáng.
Triệu Việt: ...
Giúp ta xoa. Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại.
Triệu Việt trong lòng lắc đầu, tiến lên nhẹ nhàng giúp hắn xoa ấn huyệt thái dương, Muốn ra ngoài hít thở không khí không?
Cũng được. Ôn Liễu Niên ngáp dài đáp ứng.
Nếu là cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng sẽ ngất đi.
Đương nhiên, bởi vì bây giờ dân chúng còn ôm hy vọng chờ mong gặp được Triệu công tử, vừa ra khỏi cửa tất nhiên sẽ bị một đám người vây quanh, cho nên đành phải đổi thành Triệu Ngũ bồi hắn ra ngoài -- Cũng phải ra ngoài mua bánh mè cho Hoa Đường, coi như là thuận đường.
Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà cắn hạt dưa, dân chúng bình thường đều nói ăn chua là đẻ con gái, nhưng Tả hộ pháp từ khi có thai tới nay, hôm nay ăn chua ngày mai ăn ngọt, thậm chí còn có vài ngày ăn cháo đều phải bỏ thêm muối, quả thật là phi thường bưu hãn.
Tương lai nói không chừng sẽ sinh ra một Na Tra, có thể thổi gió thành bão !
Đại nhân có muốn ăn không? Tại cửa hàng bán bán mè trong thành, Triệu Ngũ hỏi Ôn Liễu Niên.
Bánh mè vừa mới ra lò nóng hôi hổi, phía trên bọc một lớp nước đường, vừa thấy liền biết xốp giòn thơm ngọt, vì thế Ôn đại nhân mặt dày mày dạn cầm một cái, Đa tạ.
Lại đến phía trước xem. Triệu Ngũ từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, Còn phải mua đậu phộng rang.
Đây là cái gì? Ôn Liễu Niên tò mò hỏi.
Đều là vật cần mua. Triệu Ngũ nói, Hôm nay không tính nhiều, lần trước mới khoa trương. Nhất định muốn ăn đậu hoa hòe, lật tung thành Thương Mang cũng không tìm thấy.
Ôn Liễu Niên dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn hắn.
Hai người mua đậu phộng rang xong lại mua vịt kho, Triệu Ngũ còn đang lật xem thứ tiếp theo là gì, thủ vệ cửa thành lại từ phía xa chạy tới, Đại nhân.
Có chuyện gì vậy? Ôn Liễu Niên hỏi.
Cũng không phải chuyện lớn. Thủ vệ nói, Vốn dĩ là chuẩn bị đi tìm Mộc sư gia, bất quá nếu đại nhân ở đây, nói cũng như nhau.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Nói đi.
Vừa rồi ở trên quan đạo, đột nhiên có một nữ tử chạy tới, vẻ mặt hoảng loạn còn bị thương, vì thế các huynh đệ mới chạy lên hỏi là vì sao. Thủ vệ nói, Nàng tự xưng là tiểu thư từ phía Nam đến, nói vốn dĩ muốn đến Vương Thành thăm người thân, nhưng nửa đường gặp phải thổ phỉ, người còn lại đều bị giết hại, chỉ có một mình nàng còn sống.
Đến xem thử. Ôn Liễu Niên nói.
Triệu Ngũ gật đầu, đồnh thời cùng hắn đến cửa thành.
Một nữ tử trẻ tuổi ước chừng khoảng hai mươi mấy tuổi đang ngồi ở trên ghế, mắt khóc đến đỏ bừng, bên cạnh vây quanh vài thím đại nương.
Đại nhân. Thủ vệ chào hỏi.
Hoàng y nữ tử cũng đứng lên, đáy mắt có chút kinh hoảng.
Cô nương đừng sợ. Ôn Liễu Niên an ủi.
Đúng vậy, Ôn đại nhân là người tốt, không cần sợ. Thím bên cạnh cũng an ủi.
Đại nhân cứu ta. Hoàng y nữ tử 'ầm ầm' liền quỳ trên mặt đất, chốc lát nước mắt rơi như mưa.
Triệu Ngũ vươn tay đỡ nàng dậy.
Ta là từ trong tay thổ phỉ trốn ra. Nữ tử khóc nói, Đã đói bụng suốt hai ngày, cầu xin đại nhân cho miếng cơm ăn.
Thím chung quanh lập tức thổn thức, Triệu Ngũ đưa bánh mè trong tay qua, Ăn lót dạ trước đi.
Đa tạ thiếu gia. Nữ tử tiếp nhận bao giấy, cũng không kịp lau tay sạch sẽ liền bắt đầu ăn, hiển nhiên là thật sự rất đói.
Mang về phủ nha trước đi. Ôn Liễu Niên nói, cửa thành người đến người đi, cũng không phải nơi thích hợp để hỏi chuyện.
Triệu Ngũ gật đầu, Cô nương có nguyện ý một đường về với chúng ta không?
Nữ tử dùng sức gật đầu, cặp mắt to tròn điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
Phu nhân còn lại là nhìn thấy, đều ở trong lòng đồng tình thở dài, một tiểu thư xinh đẹp như vậy, cũng là đáng tiếc.
Ba người một đường đến phủ nha, lúc sắp tới cửa, nữ tử đại khái là bởi vì bị bỏ đói đã lâu cho nên choáng đầu, vừa nãy lại ăn rất nhiều, vì thế chân mềm nhũn liền hôn mê bất tỉnh. May mắn Triệu Ngũ bên cạnh lanh tay lẹ mắt, mới không để nàng ngã xuống đất.
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Triệu Ngũ cũng không dám sơ sẩy, trực tiếp ôm người vào phủ nha.
Tả hộ pháp. Ôn Liễu Niên một đường chạy tới.
Sao vậy? Hoa Đường đang chọc Hồng giáp lang, Đại nhân có chuyện? Sao vẻ mặt lại sốt ruột như thế.
Sau đó ngay sau đó, liền thấy Triệu Ngũ ôm một nữ tử bước vào.
Hoa Đường: ...
Triệu Ngũ đặt người ở trên ghế đá, Là gặp được ở trên đường.
Hoa Đường kéo tay nàng qua thử mạch, nhíu mày nói, Sao lại suy yếu như thế.
Nghe nói đã đói bụng ba ngày. Ôn Liễu Niên nói, Không có chuyện gì đi?
Nếu chỉ là đói choáng, ngược lại là không có chuyện gì. Hoa Đường nói, Nấu chút nước đường cùng cháo loãng cho nàng ăn, tỉnh lại mới có thể uống thuốc điều dưỡng.
Ôn Liễu Niên gật đầu, phân phó hạ nhân dọn ra một gian khách phòng, để cho nàng ở đỡ trước.
Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Hoa Đường hỏi.
Triệu Ngũ đem sự tình đại khái nói một lần.
Sao khắp nơi đều là thổ phỉ. Hoa Đường nhíu mày.
Núi non trùng điệp địa thế hiểm trở, thì so với bình nguyên loạn hơn một chút. Triệu Ngũ nói, Bất quá có thể chạy thoát từ trong tay thổ phỉ, coi như là phúc lớn mệnh lớn, tương lai nếu là tiêu cục có tiện đường, có thể đưa nàng một đường về nhà.
Nhưng nàng là từ phía Nam chạy đến phía Bắc thăm người thân, ven đường đều là phồn hoa chi địa, sao còn có thể có thổ phỉ? Hoa Đường khó hiểu.
Triệu Ngũ nói, Đại khái là lưu phỉ? Ta cũng không rõ ràng lắm, phải đợi sau khi nàng tỉnh lại hỏi mới biết được.
Hoa Đường xoa xoa huyệt thái dương, Thôi, ta đi ngủ một lúc. Gần đây vẫn buồn chán ở phủ nha, cũng thật sự là choáng đầu hoa mắt, xác thực là không muốn tiếp tục cân nhắc chuyện loạn thất bát tao còn lại..
Ám vệ trong lòng rõ ràng biết tâm tình nàng không được tốt, cũng liền tránh né, muốn xa bao nhiêu thì có bấy nhiêu, sợ không cẩn thận gặp phải rủi ro, bị Tả hộ pháp tóm lấy trút căm phẫn.
Thật sự là suy nghĩ một chút thôi cũng phi thường thê thảm, căn bản là đánh không lại.
Cứu một cô nương trở về? Triệu Việt cũng nghe nói chuyện này.
Là từ phía Nam chạy đến. Ôn Liễu Niên nói, Nhìn rất đáng thương.
Triệu Việt nói, Đằng Vân bảo ở phía Nam cũng có hiệu buôn, có thể tìm cơ hội đồng thời đưa nàng trở về.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Ta vừa mới hỏi qua Thượng bảo chủ, tháng sau sẽ có thương đội xuống Giang Nam. Coi như là trùng hợp.
Nếu đổi lại là bình thường, trước cửa phủ nha quả quyết sẽ không cho phép dân chúng tụ tập đông như vậy, bất quá lần này Ôn Liễu Niên ngược lại là phất tay phá lệ, ám vệ cầm hạt dưa vui vẻ, ở trong đám người cùng nhau chia sẻ.
Điều tra thân thế Triệu công tử? Dân chúng nghe vậy rất là giật mình.
Đúng vậy. Ám vệ gật đầu, có chút thần bí nói, Nghe nói bí mật bên trong rất lớn, ngay cả Hoàng Thượng cũng bị kinh động. Tóm lại chém gió cũng không cần làm nháp, ở một nơi trời cao cách hoàng đế xa như vậy, tất nhiên là phải biết mánh lới thổi phồng thế nào.
Dân chúng quả nhiên liền bị rung động, thành Thương Mang giao thông không tiện, lại bị vây ở một nơi xa xôi, đời này vị quan lớn nhất gặp qua cũng là Tri Phủ, ngay cả quan viên triều đình cũng chỉ là nghe từ miệng tiên sinh kể chuyện, thì đừng nói chi là nhắc tới Hoàng thượng, vậy cũng là tùy tiện liền có thể kinh động biết không?
Cho nên mới nói quả thật không hổ là Triệu công tử a... Cùng người phàm vẫn là cách một khoảng lớn !
Một truyền mười mười truyềm trăm, đợi đến buổi trưa ngày hôm sau, cơ hồ dân chúng toàn thành đều biết 'Thân phận thật sự của Triệu công tử rất lớn, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng cố ý phái người đến tra hỏi' chuyện này khó lường, ở trên đường cái, bất kể là bán hàng hay là xào rau, người người đều thảo luận đến nước miếng bay tứ tung.
Trong phủ nha, Ôn Liễu Niên sau khi nghe ám vệ báo xong, cười hì hì nói, Làm phiền.
Đại nhân khách khí. Ám vệ liên tục xua tay, làm loại sự tình này đối với chúng ta mà nói, quả thực giống như là ăn một bữa sáng, thật sự không cần quá cảm kích, nhưng lại rất sung sướng !
Đợi đến sau khi ám vệ rời đi, Triệu Việt nói, Phỏng chừng nội trong ba ngày thì người Hổ Đầu bang sẽ nghe được tin tức.
Cho nên ngươi gần đây phải chú ý gấp bội. Ôn Liễu Niên nói, Quyết đừng để bọn họ nắm thóp được.
Triệu Việt gật đầu, Ta biết rồi. Bản thân không chỉ phải đề cao cảnh giác, mà còn phải bảo vệ ngươi.
Đợi đến buổi chiều ngày mai, lại đi dạo trên đường một chuyến đi. Ôn Liễu Niên giúp hắn mặc y phục, Tuy nói bây giờ lộ mặt, dân chúng đối với ngươi vẫn là rất ngạc nhiên, phải đi ra ngoài vài lần để cho mọi người quen dần. Cũng không thể cứ mỗi lần ra ngoài đều bị vây xem, vẫn là phải mau chóng thích ứng một chút mới tốt.
Triệu Việt gật đầu, Được.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm nói, Ta nói gì ngươi cũng đáp ứng.
Bởi vì ngươi nói có đạo lý. Triệu Việt ôm hắn ngồi ở trên ghế đá.
Lục Truy ở ngoài cửa đi ngang qua, nhịn không được lắc đầu một cái.
Rốt cục có biết nói tình thoại hay không, loại thời điểm này, chẳng lẽ không phải là nói chút tình thoại linh tinh 'Bởi vì ta thích ngươi, cho nên mọi chuyện mới nghe theo' sao? 'Bởi vì ngươi nói có đạo lý' là có ý tứ gì.
Như vậy cũng có thể bắt được đại nhân về Triêu Mộ nhai, coi như là vận cứt chó đi.
Ôn Liễu Niên nói, Đợi lát nữa ta còn có hẹn với Phan phó tướng.
Muốn nói chuyện diệt trừ thổ phỉ sao? Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Tóm lại cũng đã mang nhân mã đến đây rồi, không thể không dùng. Thật là phi thường chiếm tiện nghi.
Triệu Việt nói, Không sợ Thứ Sử đại nhân trong lòng buồn bực sao? Dù sao cũng là người của hắn.
Mặc kệ hắn. Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, Chỉ cần có thể sớm ngày tiêu diệt nạn trộm cướp, hắn buồn bực thì mau chóng xử lý đi, lại không liên quan đến chúng ta.
Triệu Việt buồn cười.
Dân chúng quan trọng nhất. Ôn Liễu Niên vỗ vai hắn.
Triệu Việt ôm chặt hắn, Muốn nghỉ ngơi một chút không? Tối hôm qua cũng không ngủ ngon.
Ôn Liễu Niên ngáp một cái, Cũng được.
Triệu Việt đánh ngang ôm lấy hắn, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Ôn đại nhân a. Phan Khánh đẩy cửa tiến vào.
Triệu Việt dừng bước.
Ôn Liễu Niên vùi ở trong ngực Triệu đại đương gia nhìn hắn, Tìm ta có việc?
Phan Khánh bình tĩnh lùi về phía sau một bước, Không có.
Vậy Phan phó tướng vì sao lại đến đây? Ôn Liễu Niên khó hiểu, nơi này rõ ràng là chỗ ở riêng tư nha.
Phan Khánh nói, Đi nhầm.
Ôn Liễu Niên: ...
Phan Khánh quay đầu nhanh chóng rời đi, phi thường thức thời.
Lúc trước hắn chỉ ghé qua thành Thương Mang hai lần, bất quá đều là vì công việc, mỗi lần cũng là vội vàng tới vội vàng đi, vẫn chưa giao tiếp với dân chúng quan viên địa phương, chỉ cảm thấy nếu là nơi đất đai bần cùng, vậy dân phong hẳn là rất bảo thủ, nhưng ngàn vạn lần không dự đoán được thế nhưng lại phóng khoáng như thế.
Bản thân vừa mới đến hai ngày, ngày đầu tiên thấy Thượng Vân Trạch cùng Mộc Thanh Sơn thân mật ái muội, ngày hôm sau lại thấy Ôn đại nhân cùng Triệu Việt khanh khanh ta ta, vì thế vô cùng khiếp sợ, còn có chút cảm giác từng trải...
Cho dù là nơi cằn cỗi, nhưng về phương diện nào đó, cũng là rất phóng khoáng a !
Phan phó tướng. Lục Truy cùng ám vệ bước đến, Đến tìm đại nhân à?
Phan Khánh nhanh chóng lắc đầu, Không có không có, ta đi nhầm cửa. Cái gì cũng không nhìn thấy.
Lục Truy lập tức dùng một loại ánh mắt thập phần sáng tỏ nhìn hắn.
Thấy được hình ảnh không nên thấy đi.
Phan Khánh nhất thời cùng hắn sinh ra một loại cảm giác bằng hữu đã lâu không gặp.
Lục Truy hỏi, Có muốn uống một chén không? Coi như là an ủi.
Phan Khánh gật đầu, Tất nhiên. Lần tới nếu là không hẹn rõ thời gian với đại nhân, cho dù là đánh chết chính mình cũng sẽ không đi tìm trước, vì nhất định sẽ mù mắt biết không.
Lục Truy vỗ vai hắn, hai người một đường đến một tiểu viện khác.
Ám vệ cũng hoan hoan hỉ hỉ đi theo, loại chuyện uống rượu này, mọi người nhất định phải uống với nhau !
Trong phòng ngủ, Ôn Liễu Niên nói, Phan phó tướng vừa rồi tựa hồ rất kích động.
Triệu Việt buồn cười, Biết rõ còn cố hỏi.
Ôn Liễu Niên xoa xoa mũi, xoay người ôm gối đầu ngủ.
Nhưng chúng ta rõ ràng là cái gì cũng không làm, tự nhiên lại bị hiểu lầm.
Rất thiệt thòi.
Triệu Việt dựa vào ở bên giường, muốn chờ hắn ngủ rồi sau đó rời đi.
Qua nửa nén hương, Ôn Liễu Niên còn đang ngẩng người nhìn vách tường.
Có tâm sự? Triệu Việt hỏi, lúc nãy rõ ràng nhìn còn rất buồn ngủ, vì sao đến bây giờ còn chưa ngủ.
Không có. Ôn Liễu Niên sờ sờ mũi, đem suy nghĩ từ trên chín tầng mây kéo trở về.
Ta cái gì cũng không có nghĩ.
Triệu Việt nói, Nếu là không muốn ngủ, có thứ này muốn tặng cho ngươi.
Sao? Ôn Liễu Niên xoay người nhìn hắn, Là cái gì vậy?
Triệu Việt từ trong ngực lấy ra một cây sáo ngọc tinh xảo khéo léo.
Ôn Liễu Niên đẩy chăn ra ngồi dậy.
Lúc trước, khi đi theo sư phụ luyện võ, trên núi có rất nhiều tuyết điểu màu trắng. Triệu Việt đưa sáo nhỏ cho hắn, Chỉ cần thổi một chút, khắp núi đồi quả thật giống như là hạ xuống một đợt tuyết trắng. Vô số điểu tước bay lên trời, là hình ảnh tốt đẹp hiếm hoi hồi còn nhỏ.
Tuyết điểu? Ôn Liễu Niên nhìn nhìn sáo ngọc trong tay, rất là trơn nhẵn bóng loáng, hiển nhiên là bị vuốt ve qua nhiều lần.
Sáo ngọc này là do chính tay sư phụ làm. Triệu Việt nói, Hắn cũng không để lại cho ta bao nhiêu thứ.
Ta sẽ giữ cẩn thận. Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Không phải vật đáng tiền gì, ở đây cũng không có tuyết điểu. Triệu Việt cười cười, Bất quá là ta muốn tặng nó cho ngươi.
Lần tới chúng ta cùng đến Miêu Cương đi, có thể dùng thử một chút. Ôn Liễu Niên thu hồi sáo ngọc.
Triệu Việt gật đầu, Được.
Chờ ta một chút. Ôn Liễu Niên đạp lên giày mềm chạy đến ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ, từ bên trong lấy ra một cái dây đeo hình con cá chép mập mạp.
Cái này cho ngươi. Ôn Liễu Niên nhét sợi dây vào trong tay hắn, Đáp lễ.
Triệu Việt bật cười, Vậy ngươi thiệt thòi rồi. Rõ ràng đây là bằng hoàng kim tương đối đáng giá.
Hồi đó ta ăn rất nhiều, mẫu thân cảm thấy trong lòng chột dạ, liền vào trong miếu xin một sợi dây hộ mệnh này. Ôn Liễu Niên nói, Miễn cho ta bị mập xấu.
Triệu Việt: ...
Sống đến giờ đây là lần đầu tiên nghe nói, sẽ có mẫu thân bởi vì lo lắng nhi tử ăn quá nhiều, chạy tới trong miếu cầu Bồ Tát.
Ôn Liễu Niên cầm sáo ngọc một lần nữa tiến vào ổ chăn, lần này ngược lại là rất nhanh liền thiếp đi, Triệu Việt quấn sợi dây sợi dây tơ hồng treo ở trên chuôi Tế Nguyệt đao.
Tuy nói treo một con cá chép vàng mập mạp như vậy lên chuôi của Thượng Cổ Yêu Đao giết người như ngóe, thật sự là có chút không thích hợp, bất quá nếu là do tự tay người yêu tặng, đừng nói là một sợi dây, cho dù là một mảnh vải hình con hổ, chỉ sợ cũng sẽ cam tâm tình nguyện nhận.
Triệu đại đương gia lại lung lay Tế Nguyệt đao.
Nhìn lâu một chút, kỳ thật cũng rất thuận mắt.
Mà ở trong Hổ Đầu Cương, không khí lại là âm trầm hơn rất nhiều.
Triều đình phái người, đến thành Thương Mang điều tra thân thế Triệu Việt? Nam tử áo choàng từ trên ghế bật dậy.
Đúng vậy, dân chúng bên trong thành đều đang bàn tán, hẳn là không sai. Trương Sinh Thụy gật đầu, trong lòng lại có chút kinh ngạc -- Lúc vừa rồi khi lấy được tin này, tuy nói hắn có chút ngoài ý muốn, bất quá cũng không nghĩ nhiều, chỉ là dựa theo thường lệ báo cáo cho bang chủ, thế nhưng lại không dự đoán được sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Nam tử áo choàng nửa ngày cũng không nói một câu, hai mắt phía sau mặt nạ có chút dữ tợn.
Bang chủ. Trương Sinh Thụy thử nói, Có chuyện gì sao?
Về chuyện này, còn có tin tức gì không? Nam tử áo choàng hỏi.
Không hề ít, bất quá đều là do dân chúng nghe đồn. Trương Sinh Thụy nói, Có người nói hắn là thần tiên hạ phàm, còn có người nói hắn có quan hệ họ hàng với Thẩm Thiên Lăng ở Truy Ảnh cung, phần lớn đều là ăn nói bừa bãi, cũng không chính xác lắm.
Người triều đình phái tới là ai? Nam tử áo choàng lại hỏi.
Phan khánh, là phó tướng đóng quân ở Thương Nhĩ châu. Trương Sinh Thụy nói, Còn lại đều không biết, hắn rất ít đến thành Thương Mang, đối với chúng ta cũng hoàn toàn không có uy hiếp.
Trong thành còn bao nhiêu tai mắt? Nam tử áo choàng hỏi.
Trương Sinh Thụy nói, Ba người, bất quá bang chủ tạm thời đừng nên dùng bọn họ thì tốt hơn.
Vì sao? Nam tử áo choàng thanh âm bất mãn, Chẳng lẽ muốn nuôi không?
Ngược lại không phải, nhưng gần đây quan phủ hành động giống như sét đánh, người của chúng ta khó tránh khỏi sẽ có chút lo lắng. Trương Sinh Thụy nói, Có thể thủ vững đến bây giờ không chạy đến quan phủ khai báo, đã là rất không dễ dàng, nếu lại đưa nhiệm vụ tiếp theo, chỉ sợ sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Nam tử áo choàng nhìn qua có chút phiền não.
Trương Sinh Thụy nói, Bang chủ rốt cục đang lo lắng chuyện gì?
Nói cho Hoàng Anh, ngày mai liền bắt đầu hành động. Nam tử áo choàng âm thanh lạnh lùng, Bất kể phải trả giá đắt bao nhiêu, phải dùng tốc độ nhanh nhất lấy được đầu Triệu Việt.
Trương Sinh Thụy gật đầu, Thuộc hạ đã rõ.
Đi làm đi. Nam tử áo choàng rời đi, sải bước trở về phòng.
Trương Sinh Thụy đứng tại chỗ, đáy mắt tràn ngập nghi hoặc.
Lúc trước đáp ứng cho Mục gia trang mượn binh, hắn đã cảm thấy rất kỳ quái rồi, bất quá nghĩ đến lúc trước hai bên tựa hồ có chút giao tình, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng không ngờ sau khi Mục gia trang thất bại, bang chủ thế nhưng còn quan tâm sống chết Triệu Việt như thế. Lúc trước Hổ Đầu bang cùng Triêu Mộ nhai xem như là cùng ở núi Thương Mang, nhưng vẫn chưa từng xảy ra khúc mắc mâu thuẫn gì, miễn cưỡng xem như bình an vô sự, vì sao bây giờ đột nhiên lại so đo như thế?
Hẳn là lúc trước khi người Mục gia trang đến đây, từng cùng bang chủ ở trong phòng trao đổi hồi lâu, có lẽ là khi đó, đối phương đã nói bí mật khó lường gì đó?
Trương Sinh Thụy khẽ nhíu mày, đứng tại chỗ tự hỏi.
Ngươi đang làm gì vậy? Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói.
Trương Sinh Thụy sợ hết hồn.
Bang chủ đâu? Hoàng Anh tiếp tục hỏi.
Vừa mới rời đi. Trương Sinh Thụy nói, Vừa vặn, bang chủ kêu ngươi ngày mai thì bắt đầu hành động, dùng mọi biện pháp, ắt phải lấy được đầu Triệu Việt.
Nhanh vậy sao? Hoàng Anh nghe vậy khẽ nhíu mày.
Tựa hồ rất gấp. Trương Sinh Thụy hạ giọng.
Ta biết rồi. Hoàng Anh nói, Ta sẽ mau chóng chuẩn bị.
Trương Sinh Thụy gật đầu, cũng xoay người rời khỏi tiền thính.
Bên trong phủ nha, Mộc Thanh Sơn đang dọn dẹp lại hồ sơ trong thư phòng, thuận tiện cầm chổi lông gà quét dọn phủi bụi phòng ốc cho sạch.
Đang làm gì thế? Thượng Vân Trạch vào cửa bị nghẹn đến ho khan.
Mau ra ngoài đi. Mộc Thanh Sơn dùng vải che miệng mũi, Rất nhiều bụi.
Sao ngươi lại làm chuyện này? Thượng Vân Trạch ôm hắn từ trên thang xuống.
Thuận tay làm mà thôi. Mộc Thanh Sơn mặt lấm lem giống như con mèo hoa nhỏ.
Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, Mau trở về tắm rửa.
Mộc Thanh Sơn nói, Dù sao cũng bẩn rồi, vậy thì quét sạch sẽ một lần. Cũng đỡ phải phiền toái Trương thúc.
Thượng Vân Trạch vẫy tay.
Bảo chủ. Hai đệ tử lập tức tiến lên.
Quét dọn thư phòng sạch sẽ. Thượng Vân Trạch nói, Tốc độ càng nhanh càng tốt, đừng động lung tung vào đồ của đại nhân.
Vâng. Đệ tử gật đầu lĩnh mệnh, Mộc Thanh Sơn còn muốn nói gì đó, bất quá lại bị nắm tay kéo đến phòng ngủ.
Tự xem xem bản thân có bao nhiêu bẩn. Thượng Vân Trạch đặt hắn ở phía trước gương đồng.
Mộc Thanh Sơn xoa xoa mũi, mặt càng bẩn hơn.
Hạ nhân rất nhanh liền đưa nước ấm tới, Thượng Vân Trạch vươn tay giúp hắn cởi y phục.
Mộc Thanh Sơn bị hoảng sợ, theo bản năng che vạt áo, Ta tự mình làm là được, ngươi ra ngoài đi.
Thượng Vân Trạch nói, Không ra.
Mộc Thanh Sơn: ...
Nhìn phu nhân nhà mình tắm rửa, là chuyện đương nhiên. Thượng Vân Trạch hơi khom lưng để sát vào hắn.
Mộc Thanh Sơn nháy mắt mặt đỏ đến tận mang tai.
Ngươi mới là phu nhân.
Thượng Vân Trạch ôm hắn ngồi ở trên ghế, Ngươi xem, ngay cả sính lễ ta cũng đã chuẩn bị xong.
Vậy thì sao. Mộc Thanh Sơn than thở.
Thượng Vân Trạch nắm tay hắn, Nếu muốn thành thân, tất nhiên phải làm chuyện giữa vợ chồng nên làm.
Mộc Thanh Sơn thân thể cứng đờ, ngay cả đầu cũng bắt đầu bốc hơi.
Không làm không được sao.
Giống như bây giờ, kỳ thật cũng, cũng rất tốt a.
Nhưng Thượng bảo chủ hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Thấy trong lòng người tựa hồ không kháng cự nữa, vì thế thử đưa tay, nhẹ nhàng kéo đai lưng hắn ra.
Mộc Thanh Sơn quyết đoán giơ tay tát một cái.
Thượng Vân Trạch bị kinh ngạc một chút, vội vàng né tránh.
Mộc Thanh Sơn: ...
Thượng Vân Trạch nắm cổ tay hắn, Đánh thật sao? Lại còn dùng lực như thế.
Mộc Thanh Sơn nói, Thói quen.
Thượng Vân Trạch nghe vậy đen mặt, Sao lại có thói quen này a? Chẳng lẽ lúc trước thường xuyên bị đám lưu manh đùa giỡn mà luyện thành.
Đại ca dạy ta. Mộc Thanh Sơn nói, Nếu là gặp được lưu manh, thì phải hung hăng tán hắn, còn phải đạp mệnh tử của hắn !
Thượng Vân Trạch bị chấn một chút, bất quá trong lòng ngược lại là rất may mắn.
Đại ca dạy dỗ rất tốt.
Ngươi ra ngoài đi. Mộc Thanh Sơn đấu tranh hồi lâu, vẫn là không có cách nào cởi áo tắm rửa trước mặt hắn.
Thượng Vân Trạch trong lòng thở dài.
Mộc Thanh Sơn dùng sức đẩy hắn ra cửa.
Trên trời mây trôi lượn lờ, Thượng Vân Trạch nằm trên ghế đá rầu rĩ
Bây giờ ngược lại thì không sao, nếu thật sự đến đêm động phòng hoa chúc còn thẹn thùng như thế, vậy chính mình phải làm thế nào đây?
Cưỡng ép cũng luyến tiếc, nhưng nếu cứ mặc kệ như vậy, còn không biết năm nào tháng nào mới có thể ăn được.
Rất đáng giá phải hảo hảo đau đầu một phen.
Sáng sớm hôm sau, phía dưới châu huyện lại báo lên không ít vụ án. Ôn Liễu Niên ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn, bận rộn suốt ba canh giờ, mới đại khái xem xong hồ sơ.
Không choáng đầu sao? Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên hai mắt mờ mịt nói, Choáng.
Triệu Việt: ...
Giúp ta xoa. Ôn Liễu Niên nhắm mắt lại.
Triệu Việt trong lòng lắc đầu, tiến lên nhẹ nhàng giúp hắn xoa ấn huyệt thái dương, Muốn ra ngoài hít thở không khí không?
Cũng được. Ôn Liễu Niên ngáp dài đáp ứng.
Nếu là cứ tiếp tục như vậy, phỏng chừng sẽ ngất đi.
Đương nhiên, bởi vì bây giờ dân chúng còn ôm hy vọng chờ mong gặp được Triệu công tử, vừa ra khỏi cửa tất nhiên sẽ bị một đám người vây quanh, cho nên đành phải đổi thành Triệu Ngũ bồi hắn ra ngoài -- Cũng phải ra ngoài mua bánh mè cho Hoa Đường, coi như là thuận đường.
Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà cắn hạt dưa, dân chúng bình thường đều nói ăn chua là đẻ con gái, nhưng Tả hộ pháp từ khi có thai tới nay, hôm nay ăn chua ngày mai ăn ngọt, thậm chí còn có vài ngày ăn cháo đều phải bỏ thêm muối, quả thật là phi thường bưu hãn.
Tương lai nói không chừng sẽ sinh ra một Na Tra, có thể thổi gió thành bão !
Đại nhân có muốn ăn không? Tại cửa hàng bán bán mè trong thành, Triệu Ngũ hỏi Ôn Liễu Niên.
Bánh mè vừa mới ra lò nóng hôi hổi, phía trên bọc một lớp nước đường, vừa thấy liền biết xốp giòn thơm ngọt, vì thế Ôn đại nhân mặt dày mày dạn cầm một cái, Đa tạ.
Lại đến phía trước xem. Triệu Ngũ từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, Còn phải mua đậu phộng rang.
Đây là cái gì? Ôn Liễu Niên tò mò hỏi.
Đều là vật cần mua. Triệu Ngũ nói, Hôm nay không tính nhiều, lần trước mới khoa trương. Nhất định muốn ăn đậu hoa hòe, lật tung thành Thương Mang cũng không tìm thấy.
Ôn Liễu Niên dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn hắn.
Hai người mua đậu phộng rang xong lại mua vịt kho, Triệu Ngũ còn đang lật xem thứ tiếp theo là gì, thủ vệ cửa thành lại từ phía xa chạy tới, Đại nhân.
Có chuyện gì vậy? Ôn Liễu Niên hỏi.
Cũng không phải chuyện lớn. Thủ vệ nói, Vốn dĩ là chuẩn bị đi tìm Mộc sư gia, bất quá nếu đại nhân ở đây, nói cũng như nhau.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Nói đi.
Vừa rồi ở trên quan đạo, đột nhiên có một nữ tử chạy tới, vẻ mặt hoảng loạn còn bị thương, vì thế các huynh đệ mới chạy lên hỏi là vì sao. Thủ vệ nói, Nàng tự xưng là tiểu thư từ phía Nam đến, nói vốn dĩ muốn đến Vương Thành thăm người thân, nhưng nửa đường gặp phải thổ phỉ, người còn lại đều bị giết hại, chỉ có một mình nàng còn sống.
Đến xem thử. Ôn Liễu Niên nói.
Triệu Ngũ gật đầu, đồnh thời cùng hắn đến cửa thành.
Một nữ tử trẻ tuổi ước chừng khoảng hai mươi mấy tuổi đang ngồi ở trên ghế, mắt khóc đến đỏ bừng, bên cạnh vây quanh vài thím đại nương.
Đại nhân. Thủ vệ chào hỏi.
Hoàng y nữ tử cũng đứng lên, đáy mắt có chút kinh hoảng.
Cô nương đừng sợ. Ôn Liễu Niên an ủi.
Đúng vậy, Ôn đại nhân là người tốt, không cần sợ. Thím bên cạnh cũng an ủi.
Đại nhân cứu ta. Hoàng y nữ tử 'ầm ầm' liền quỳ trên mặt đất, chốc lát nước mắt rơi như mưa.
Triệu Ngũ vươn tay đỡ nàng dậy.
Ta là từ trong tay thổ phỉ trốn ra. Nữ tử khóc nói, Đã đói bụng suốt hai ngày, cầu xin đại nhân cho miếng cơm ăn.
Thím chung quanh lập tức thổn thức, Triệu Ngũ đưa bánh mè trong tay qua, Ăn lót dạ trước đi.
Đa tạ thiếu gia. Nữ tử tiếp nhận bao giấy, cũng không kịp lau tay sạch sẽ liền bắt đầu ăn, hiển nhiên là thật sự rất đói.
Mang về phủ nha trước đi. Ôn Liễu Niên nói, cửa thành người đến người đi, cũng không phải nơi thích hợp để hỏi chuyện.
Triệu Ngũ gật đầu, Cô nương có nguyện ý một đường về với chúng ta không?
Nữ tử dùng sức gật đầu, cặp mắt to tròn điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
Phu nhân còn lại là nhìn thấy, đều ở trong lòng đồng tình thở dài, một tiểu thư xinh đẹp như vậy, cũng là đáng tiếc.
Ba người một đường đến phủ nha, lúc sắp tới cửa, nữ tử đại khái là bởi vì bị bỏ đói đã lâu cho nên choáng đầu, vừa nãy lại ăn rất nhiều, vì thế chân mềm nhũn liền hôn mê bất tỉnh. May mắn Triệu Ngũ bên cạnh lanh tay lẹ mắt, mới không để nàng ngã xuống đất.
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Triệu Ngũ cũng không dám sơ sẩy, trực tiếp ôm người vào phủ nha.
Tả hộ pháp. Ôn Liễu Niên một đường chạy tới.
Sao vậy? Hoa Đường đang chọc Hồng giáp lang, Đại nhân có chuyện? Sao vẻ mặt lại sốt ruột như thế.
Sau đó ngay sau đó, liền thấy Triệu Ngũ ôm một nữ tử bước vào.
Hoa Đường: ...
Triệu Ngũ đặt người ở trên ghế đá, Là gặp được ở trên đường.
Hoa Đường kéo tay nàng qua thử mạch, nhíu mày nói, Sao lại suy yếu như thế.
Nghe nói đã đói bụng ba ngày. Ôn Liễu Niên nói, Không có chuyện gì đi?
Nếu chỉ là đói choáng, ngược lại là không có chuyện gì. Hoa Đường nói, Nấu chút nước đường cùng cháo loãng cho nàng ăn, tỉnh lại mới có thể uống thuốc điều dưỡng.
Ôn Liễu Niên gật đầu, phân phó hạ nhân dọn ra một gian khách phòng, để cho nàng ở đỡ trước.
Rốt cục là xảy ra chuyện gì? Hoa Đường hỏi.
Triệu Ngũ đem sự tình đại khái nói một lần.
Sao khắp nơi đều là thổ phỉ. Hoa Đường nhíu mày.
Núi non trùng điệp địa thế hiểm trở, thì so với bình nguyên loạn hơn một chút. Triệu Ngũ nói, Bất quá có thể chạy thoát từ trong tay thổ phỉ, coi như là phúc lớn mệnh lớn, tương lai nếu là tiêu cục có tiện đường, có thể đưa nàng một đường về nhà.
Nhưng nàng là từ phía Nam chạy đến phía Bắc thăm người thân, ven đường đều là phồn hoa chi địa, sao còn có thể có thổ phỉ? Hoa Đường khó hiểu.
Triệu Ngũ nói, Đại khái là lưu phỉ? Ta cũng không rõ ràng lắm, phải đợi sau khi nàng tỉnh lại hỏi mới biết được.
Hoa Đường xoa xoa huyệt thái dương, Thôi, ta đi ngủ một lúc. Gần đây vẫn buồn chán ở phủ nha, cũng thật sự là choáng đầu hoa mắt, xác thực là không muốn tiếp tục cân nhắc chuyện loạn thất bát tao còn lại..
Ám vệ trong lòng rõ ràng biết tâm tình nàng không được tốt, cũng liền tránh né, muốn xa bao nhiêu thì có bấy nhiêu, sợ không cẩn thận gặp phải rủi ro, bị Tả hộ pháp tóm lấy trút căm phẫn.
Thật sự là suy nghĩ một chút thôi cũng phi thường thê thảm, căn bản là đánh không lại.
Cứu một cô nương trở về? Triệu Việt cũng nghe nói chuyện này.
Là từ phía Nam chạy đến. Ôn Liễu Niên nói, Nhìn rất đáng thương.
Triệu Việt nói, Đằng Vân bảo ở phía Nam cũng có hiệu buôn, có thể tìm cơ hội đồng thời đưa nàng trở về.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Ta vừa mới hỏi qua Thượng bảo chủ, tháng sau sẽ có thương đội xuống Giang Nam. Coi như là trùng hợp.
/195
|