Thấy hắn vẫn cứ kề sát lại gần, thân thể Triệu Việt không tự giác liền ngã về phía sau một chút.
A nha ! Ôn Liễu Niên trừng to mắt, cư nhiên còn dám né !
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên trực tiếp hôn hắn một cái.
Triệu Việt đầu tiên là ngẩn người, lúc sau lại cảm thấy chẳng lẽ là đang khảo nghiệm mình? Chung quy ngày hôm qua vẫn còn rất tức giận a, vì thế khó tránh khỏi có chút do dự.
Mà ở thời điểm hắn do dự, Ôn đại nhân đã đùa giỡn lưu manh xong, chậm rãi bước ra cửa.
Triệu Việt một đường bắt kịp.
Ôn Liễu Niên đủng đỉnh nói, Không được đi theo.
Triệu đại đương gia: ...
Hồng giáp lang nằm ở trên bàn, một bên lắc lắc xúc tu một bên nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên nói, Đến tìm Thượng bảo chủ, hỏi hắn một chút xem gần đây trong núi Thương Mang có động tĩnh gì không.
Triệu Việt đành phải nói, Được.
Ôn Liễu Niên một thân một mình đến tiền thính.
Đại nhân. Quản gia vội vã chạy vào bên trong, sau khi thấy được liền nói, Vừa mới chuẩn bị đến thư phòng tìm ngươi.
Có chuyện gì vậy? Ôn Liễu Niên dừng bước.
Có khách đến. Quản gia thở hổn hển, hiển nhiên rất là sốt ruột.
Là người Truy Ảnh cung sao? Phản ứng đầu tiên của Ôn Liễu Niên là Tiểu phượng hoàng -- Đã rất lâu rồi không gặp, quả thật rất nhớ a.
Không phải. Quản gia lắc đầu, Là người trong triều phái tới.
Người trong triều tới? Ôn Liễu Niên nghe vậy cũng kinh ngạc một chút, lập tức trở về đổi quan phục, vội vàng tiến đến đại sảnh.
Ôn đại nhân. Người đến là nam tử ước chừng hơn hai mươi tuổi, nhìn trang phục không giống quan viên mà là giống người luyện võ, trên giày có chút bùn đất, cả người đều toát lên vẻ phong trần mệt mỏi.
Hướng thống lĩnh. Biết hắn là thị vệ bên cạnh Hoàng Thượng, cũng là tổng thống lĩnh Ngự lâm quân ở Vương thành, Ôn Liễu Niên trong lòng càng là ngoài ý muốn -- Ngày xưa cho dù là truyền chỉ, cũng sẽ có quan viên chuyên môn phụ trách, vì sao lần này thế nhưng lại là hắn tự mình đến đây?
Đại nhân không cần lo lắng. Thấy hắn tựa hồ có chút sửng sốt, Hướng Liệt cười nói, Là chuyện tốt.
Hoàng thượng có chỉ sao? Ôn Liễu Niên một bên phái người đi pha trà, một bên hỏi.
Hướng Liệt gật đầu, Nếu mà cứ đưa qua tay người khác truyền đến thì khó tránh khỏi sẽ kéo dài thời gian, cộng thêm ta vốn dĩ cũng có chuyện muốn đến Thương Nhĩ châu, cho nên Hoàng thượng liền trực tiếp sai ta đến tìm đại nhân.
Tìm hạ quan có chuyện gì? Ôn Liễu Niên trong lòng có chút không yên.
Hướng Liệt nói, Hoàng thượng muốn triệu đại nhân trở về Vương Thành.
Ôn Liễu Niên: ...
Bây giờ?
Hướng Liệt lại nói, Đại nhân vài năm nay ở địa phương lập được chiến tích, toàn bộ việc đó Hoàng thượng đều rất tán thưởng, hàng năm ngoại trừ lúc mở tiệc chiêu đãi quần thần, đều sẽ giúp đại nhân giữ một vị trí.
Ôn Liễu Niên nói, Đa tạ vạn tuế ưu ái như thế.
Hoàng Thượng vốn dĩ định để đại nhân ở nơi này làm đủ mười năm, rồi mới tuyên triệu trở về triều. Hướng Liệt nói, Chỉ là bây giờ ở trong triều vừa vặn có một chỗ còn trống, vì thế liền sớm làm quyết định.
Ôn Liễu Niên nói, Khi nào thì khởi hành?
Cũng không cần quá gấp gáp, ta còn phải đi một chuyến đến Thương Nhĩ châu tìm Lữ đại nhân trước, thỉnh hắn tạm thời điều nhiệm quan viên khác đến thành Thương Mang. Hướng Liệt nói, Mùng ba tháng sau thế nào?
Ôn Liễu Niên trầm mặc.
Hướng Liệt nói, Nếu là đại nhân có chỗ khó, cũng có thể trực tiếp nói với ta.
Ôn Liễu Niên nói, Nạn trộm cướp núi Thương Mang còn chưa bình ổn.
Hướng Liệt nói, Đương nhiên sẽ có quan viên khác tiếp nhận.
Hướng thống lĩnh có điều không biết. Ôn Liễu Niên nói, Hổ Đầu bang không phải thổ phỉ bình thường, hạ quan hoài nghi bọn họ có liên quan với tà giáo Tây Nam, ta từng phái người đến mật thám qua hai lần, bên trong trại cực kỳ âm trầm quỷ dị, thân hình bang chủ giống như người khổng lồ, hơn nữa...
Hơn nữa thế nào? Thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng, Hướng Liệt cũng khẽ nhíu mày.
Ôn Liễu Niên nói, Hơn nữa hình như có ý định mưu phản.
Thật sao? Hướng Liệt hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Tất nhiên, hạ quan vốn dĩ tính sau khi tiêu diệt thẩm vấn xong, lại đăng báo Thứ Sử đại nhân, nếu lần này Hướng thống lĩnh đã đến đây, vậy thì nói sớm một chút cũng không sao, đối phương có vài phần cao tay, thậm chí còn sắp xếp một gian tế vào trong phủ nha.
Chuyện mưu nghịch rất quan trọng, nghe hắn nói như vậy, Hướng Liệt cũng không dám qua loa.
Không bằng Hướng thống lĩnh tạm thời ở đây trước đi? Ôn Liễu Niên nói, Cũng có thể cùng nhau bàn bạc đối sách.
Cũng được. Sau khi do dự một lát, Hướng Liệt cũng gật đầu đáp ứng, muốn xem thử rốt cục là thế nào trước.
Ôn Liễu Niên gọi hạ nhân tới, đem phòng ngủ lúc trước của Mộc Thanh Sơn dọn dẹp đổi mới hoàn toàn, tạm thời cấp cho Hướng Liệt ở, rồi sau đó tự mình đến Thượng phủ.
Đại nhân. Triệu Ngũ ở phía sau đuổi theo, Ta vừa mới gặp được Hướng thống lĩnh, Hoàng Thượng muốn triệu đại nhân trở về?
Ôn Liễu Niên lắc đầu, Trở về hay không tạm thời không nói, ít nhất ta sẽ đem nạn trộm cướp núi Thương Mang bình định trước, rồi mới nói tương lai muốn đi đâu.
Triệu Ngũ nói, Thế nhưng nghe ý tứ của Hướng thống lĩnh, Hoàng thượng đầu kia tựa hồ rất gấp.
Ôn Liễu Niên nói, Cho nên ta chỉ có thể tìm đại một lý do.
Triệu Ngũ đáy mắt khó hiểu.
Ôn Liễu Niên dừng một chút, nói, Ta nói với Hướng thống lĩnh, Hổ Đầu bang có ý định mưu phản.
Triệu Ngũ: ...
Ôn Liễu Niên khụt khịt mũi, Mặc kệ đi, cũng chỉ có lý do này dùng tốt nhất.
Nói cũng đã nói rồi, Triệu Ngũ chỉ có thể gật đầu.
Nhưng Hướng Liệt là người Hoàng Thượng phái tới truyền chỉ, lừa hắn cũng chẳng khác nào lừa Hoàng Thượng, nói cách khác, là tội khi quân a...
Triệu Ngũ có chút lo lắng.
Người còn lại sau khi nghe nói, trong lòng cũng có chút không yên.
Người trong giang hồ ít nhiều gì cũng có chút ngạo khí, ngẫu nhiên sẽ không đem triều đình đặt ở trong mắt, thì cũng thôi đi. Nhưng người đọc sách cũng dám khi quân, hơn nữa còn là người Hoàng thượng coi trọng, chuyện này ngược lại là đại đại vượt qua suy nghĩ lúc trước của mọi người.
Thật không hổ là Ôn đại nhân a...
Làm gì đều nhìn ta như vậy? Bị mọi người vây một vòng nhìn chằm chằm, thậm chí ngay cả Hồng giáp lang cũng ghé vào trên đầu Triệu Ngũ góp vui, Ôn Liễu Niên trong lòng hơi chột dạ
Ám vệ lưu loát nói, Lần trước chúng ta vào trong núi mật thám, từng chính tai nghe được bang chủ Hổ Đầu bang đang ngẩng mặt lên trời thét dài, nói mình là Đế Tinh hạ phàm. Vừa não tàn lại vừa muốn ăn đòn, thập phần phù hợp với phong cách cá nhân của hắn.
Người còn lại lập tức gật đầu, Không sai. Mọi người đều nghe được, thật sự chính là như thế.
Ôn Liễu Niên: ...
Đợi lát nữa cung cấp chi tiết phiên bản kĩ càng tỉ mỉ một chút. Hoa Đường dặn dò, Mỗi người đều tập một lần, để tránh xảy ra sai sót.
Bất quá người triều đình đến đây, nói không chừng cũng là chuyện tốt. Thượng Vân Trạch nói, Chúng ta cũng có thêm người giúp đỡ.
Phương Thúy đầu kia có động tĩnh gì không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Ám vệ nói, Rửa hai bao y phục, ngược lại là ngủ rất sớm.
Hoa Đường: ...
Ôn Liễu Niên nói, Rất tốt.
Mọi người thầm nghĩ sao có thể không tốt được, tà giáo tự tay dâng lên cửa một người giặt y phục.
Ngày mai lại đến tìm nàng đi. Ôn Liễu Niên nhìn về phía Triệu Việt
Triệu đại đương gia còn đang thất thần.
Lục Truy ở phía sau đá hắn một cái.
Triệu Việt suýt nữa thì lảo đảo, kinh nghi nhìn Lục nhị đương gia.
Hoa Đường nói, Đại nhân đang nói chuyện với đại đương gia.
Triệu Việt cuối cùng hồi thần, Chuyện gì?
Ta là nói, ngày mai lấy cớ đến tìm Phương Thúy. Ôn Liễu Niên nói, Tốt nhất là có thể bức nàng hành động sớm một chút.
Triệu Việt gật đầu, Được.
Mang theo Hồng giáp lang đi cùng. Ôn Liễu Niên nói, Để tránh bị nàng hạ cổ.
Người Hổ Đầu bang đi ra, ai biết sẽ còn có thủ đoạn bỉ ổi gì a...
Sau khi bàn bạc xong, cũng không sai biệt lắm đã đến nửa đêm. Mọi người bốn phía tán đi nghỉ ngơi, Ôn Liễu Niên cũng không đến phủ nha, trực tiếp cùng Triệu Việt một đường trở về phòng, sau khi rửa mặt xong liền ôm đầu gối ngồi ở trên giường nhìn hắn.
Triệu Việt kéo chăn, bọc hắn ở bên trong, Coi chừng cảm lạnh.
Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng hắn, như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Ngủ sớm một chút. Triệu Việt cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau, Bận rộn cả ngày cũng mệt mỏi rồi, có chuyện gì thì sáng mai lại nói.
Ôn Liễu Niên nói, Nếu ta trở về Vương Thành, ngươi sẽ cùng ta trở về sao?
Triệu Việt gật đầu, Sẽ.
Ôn Liễu Niên ôm chặt hắn, Ta ngược lại là thà một đời đều ở thành Thương Mang.
Triệu Việt vỗ nhẹ lên lưng hắn, Nếu không muốn trở về, vậy thì không trở về nữa.
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Việt nói, Muốn làm quan cũng được, muốn theo ta về Triêu Mộ nhai cũng được, hoặc nếu là thích địa phương khác, chân trời góc biển, ta đi cùng với ngươi.
Ôn Liễu Niên cười, Ừm.
Triệu Việt nắm tay hắn, ghé vào bên miệng hôn hôn.
Trong một phòng ngủ khác, Mộc Thanh Sơn đang nhìn đỉnh giường ngẩn người.
Đang nhìn gì vậy? Thượng Vân trạch buồn bực, vươn tay ở trước mặt hắn lắc lắc.
Mộc Thanh Sơn nói, Nghĩ đến đại nhân.
Thượng Vân Trạch xoay người hắn lại.
Lúc trước nghe đại nhân nói, hắn ở thành Vân Lam làm quan gần sáu năm. Mộc Thanh Sơn nói, Còn cho rằng cũng sẽ làm quan ở thành Thương Mang lâu như vậy. Nhưng không nghĩ tới, cư nhiên sẽ bị tuyên triệu hồi kinh nhanh như vậy.
Ngươi cũng nghe được, trong triều thiếu người. Thượng Vân trạch nói, Ôn đại nhân lại là người tài giỏi, Hoàng Thượng muốn đem hắn triệu về bên cạnh, cũng là chuyện đương nhiên.
Mộc Thanh Sơn nói, Không biết vị đại nhân tiếp theo sẽ là ai.
Mặc kệ hắn là ai. Thượng Vân Trạch dùng ngón cái cọ cọ mặt hắn, Còn muốn tiếp tục làm việc ở phủ nha sao?
Mộc Thanh Sơn nghĩ nghĩ, nói, Không biết.
Vậy thì tương lai lại nói. Thượng Vân trạch nói, Nếu người tiếp nhận ngươi nhìn thuận mắt, thì tiếp tục ở lại đây, nếu là không thích, thì cùng ta một đường trở về Đằng Vân bảo, nếu không nữa thì mở một cửa hàng nhỏ ở trong thành, cũng vui vẻ thanh nhàn tự tại.
Mộc Thanh Sơn bật cười thành tiếng, Vậy ta muốn bán sách.
Bán cái gì cũng được. Thượng Vân Trạch nhẹ nhàng chạm một cái ở trên môi hắn, Chỉ cần đừng bán ta đi, gia sản Đằng Vân bảo tùy ngươi bán.
Mộc Thanh Sơn lại rụt vào trong lòng hắn.
Hôm nay lúc ở trên đường, ta gặp được đại ca. Thượng Vân trạch nói.
Thật sao? Mộc Thanh Sơn ngẩng đầu, Sau đó thì sao?
Thượng Vân trạch nói, Chúng ta khi nào thì đến nhà ngươi nói rõ?
Mộc Thanh Sơn nói, Chưa nghĩ ra.
Không cho phép trốn tránh. Thượng Vân trạch nhéo hai má của hắn, Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chi bằng sớm một chút. Chính mình cũng có thể đặt sính lễ xử lý hỉ sự sớm một chút.
Mộc Thanh Sơn nói, Đại ca nhất định sẽ tức giận.
Nếu ngươi không yên tâm, vậy ta đi một mình. Thượng Vân trạch nói, Chờ sau khi tất cả mọi chuyện ổn thoả, thì mang ngươi trở về.
Mộc Thanh Sơn thầm nghĩ, nói, Chúng ta vẫn là đi chung đi. Tuy nói rất chột dạ, nhưng loại chuyện này đi một mình cũng không tốt.
Thượng Vân Trạch nói, Cũng được, không bằng mười ngày sau?
Mộc Thanh Sơn trừng mắt to, Nhanh như vậy?
Thượng Vân Trạch: ...
Rất nhanh sao? Hắn vốn dĩ là muốn ngày mai đi liền.
Mộc Thanh Sơn nói, Vẫn là đợi đến sau khi diệt trừ xong thổ phỉ rồi nói tiếp.
Thượng Vân Trạch xoay người đè hắn.
Làm gì vậy? Mộc Thanh Sơn kìm lòng không được liền rụt rụt.
Tạm thời không thành thân cũng được. Thượng Vân Trạch nắm cổ tay hắn, Làm chút chuyện xấu trước.
Không được ! Mộc Thanh Sơn trong khoảnh khắc đó mặt bốc hơi, vì sao lại nói đến chuyện này?
Nhưng Thượng Vân trạch hiển nhiên không đem kháng nghị của hắn đặt ở trong mắt, giây lát sau, tay đã vói vào trong y phục.
Mộc Thanh Sơn giãy giụa càng mạnh hơn.
Thượng Vân trạch cúi đầu hôn trụ hắn, thuận thế kéo đai lưng ra.
Y phục từng kiện từng kiện rớt xuống, Mộc Thanh Sơn lại đẩy hắn vài cái, cảm thấy trên người có chút lạnh lẽo, vì thế muốn kéo y phục lại, lại bị hắn ôm chặt hơn.
Nụ hôn róng rực dừng ở trước ngực, Mộc Thanh Sơn rất nhanh liền thở hồng hộc, ánh mắt cũng hơi đỏ lên.
Ngày mai nhất định phải đuổi hắn đến thư phòng ngủ.
Nụ hôn một đường chuyển xuống, động tác của Thượng Vân Trạch càng phát ra ôn nhu, sợ sẽ đem người dọa chạy.
Mộc Thanh Sơn nhắm mắt lại, thanh âm cũng dần dần nhiễm thành tiếng khóc nức nở.
Ngoài cửa sổ, đệ tử Đằng Vân bảo thức thời tránh ra, tỏ vẻ chính mình cái gì cũng không nghe được.
Tiểu Mộc. Thượng Vân Trạch ôm hắn vào trong lòng, thể trạng vẫn là rất nhỏ, bất quá ít nhiều gì cũng là có chút thịt.
Mộc Thanh Sơn không chịu nói chuyện.
Thượng Vân Trạch nâng cằm hắn lên, lại nhẹ nhàng hôn một cái.
Mộc Thanh Sơn liều mạng né tránh.
Tức giận sao? Thượng Vân Trạch ôm chặt hắn, bên tai cúi đầu hỏi.
Mộc Thanh Sơn vẫn không chịu nói chuyện.
Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, cưỡng ép hắn nhìn chính mình.
Mộc Thanh Sơn: ...
Thượng Vân Trạch nói, Không thì lần sau cho ngươi hôn lại.
Mộc Thanh Sơn trợn trừng mắt, cái gì cái gì cái gì gọi là hôn lại !
Thượng Vân Trạch nói, Thế nào?
Hoàn toàn không được tốt lắm a !
Mộc Thanh Sơn dùng sức đẩy hắn ra, bọc chăn xoay người đối diện tường.
Thượng Vân Trạch cười lắc đầu, từ phía sau ôm người vào trong lòng.
Mộc Thanh Sơn cơ hồ cả khuôn mặt đều chôn vào trong ổ chăn.
Thượng Vân Trạch tắt ánh nến ở đầu giường, ôn nhu hạ xuống vành tai hắn một nụ hôn.
Cho dù thật sự là tên đầu gỗ, chính mình cũng vẫn là thích ghê gớm a.
Ngày hôm sau đúng lúc có họp chợ, Vương thẩm sáng sớm đã tính toán đi họp chợ mua đồ, sau khi Phương Thúy nghe được, cũng nói muốn đi xem náo nhiệt.
Phương cô nương. Triệu Việt bước vào tiểu viện, Muốn ra ngoài à?
Triệu công tử. Phương Thúy nói, Vương thẩm muốn đi họp chợ, ta cũng đi theo xem thử.
Triệu Việt lắc đầu, Ngươi là cô nương từ bên ngoài tới, vẫn là không nên chạy lung tung khắp nơi thì tốt hơn.
Không đi cũng được. Phương Thúy ngược lại là cũng không nói thêm gì nữa, vào nhà pha một bình trà, Công tử tìm ta có chuyện?
Cũng không có chuyện gì. Triệu Việt nói, Chỉ là đi ngang qua tiểu viện, cho nên đến xem thử một chút mà thôi.
Hồng giáp lang ghé vào miệng chén trà, dè dặt cúi đầu cẩn thận uống nước.
Hơi nóng.
Đây là con sâu của đại đương gia? Phương Thúy hỏi
Triệu Việt nói, Không giống với sâu bình thường, ta dưỡng rất nhiều năm.
Phương Thúy thò tay muốn cọ nó, Hồng giáp lang cũng đã tự mình phóng nhanh né tránh, để tránh lại bị đẩy vào trong chén trà.
Triệu Việt nói, Nó hình như không thích cô nương.
Phương Thúy thức thời rút tay về.
Còn có một chuyện. Triệu Việt nói, Hôm qua ta hỏi đại nhân, hắn nói cô nương nếu là muốn ở lại trong phủ, cũng là có thể.
Thật sao? Phương Thúy đáy mắt có chút kinh hỉ.
Triệu Việt nói, Đúng lúc Trương đại nương ở trong phủ muốn về quê ở, còn thiếu một người quét rác giặt y phục, không biết cô nương có nguyện ý làm không.
Phương Thúy nói, Tất nhiên.
Cứ quyết định vậy đi. Triệu Việt nói, Ta trở về nói lại với đại nhân.
Phương Thúy gật đầu, nhìn theo Triệu Việt rời khỏi tiểu viện.
Hồng giáp lang ghé vào trên vai hắn, dưới ánh mặt trời giống như là một viên bảo thạch đang rạng rỡ phát sáng, xúc tu nhỏ lắc lắc, bụng ăn no thật là phi thường sảng khoái.
Phương Thúy đổ toàn bộ nước trong chén trà, xoay người trở về phòng ngủ.
Ám vệ phụ trách theo dõi nàng đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ không một tiếng động dừng ở hậu viện, xuyên thấu nhìn qua khe cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn được tình hình trong phòng.
Phương Thúy đang ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay cầm một bình sứ, thuận tay liền nhét vào trong cái yếm trước ngực.
Vật biểu tượng lập tức hỏa ngốc.
Loại địa phương này thật là...
Tương lai phải trộm thế nào?!
A nha ! Ôn Liễu Niên trừng to mắt, cư nhiên còn dám né !
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên trực tiếp hôn hắn một cái.
Triệu Việt đầu tiên là ngẩn người, lúc sau lại cảm thấy chẳng lẽ là đang khảo nghiệm mình? Chung quy ngày hôm qua vẫn còn rất tức giận a, vì thế khó tránh khỏi có chút do dự.
Mà ở thời điểm hắn do dự, Ôn đại nhân đã đùa giỡn lưu manh xong, chậm rãi bước ra cửa.
Triệu Việt một đường bắt kịp.
Ôn Liễu Niên đủng đỉnh nói, Không được đi theo.
Triệu đại đương gia: ...
Hồng giáp lang nằm ở trên bàn, một bên lắc lắc xúc tu một bên nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên nói, Đến tìm Thượng bảo chủ, hỏi hắn một chút xem gần đây trong núi Thương Mang có động tĩnh gì không.
Triệu Việt đành phải nói, Được.
Ôn Liễu Niên một thân một mình đến tiền thính.
Đại nhân. Quản gia vội vã chạy vào bên trong, sau khi thấy được liền nói, Vừa mới chuẩn bị đến thư phòng tìm ngươi.
Có chuyện gì vậy? Ôn Liễu Niên dừng bước.
Có khách đến. Quản gia thở hổn hển, hiển nhiên rất là sốt ruột.
Là người Truy Ảnh cung sao? Phản ứng đầu tiên của Ôn Liễu Niên là Tiểu phượng hoàng -- Đã rất lâu rồi không gặp, quả thật rất nhớ a.
Không phải. Quản gia lắc đầu, Là người trong triều phái tới.
Người trong triều tới? Ôn Liễu Niên nghe vậy cũng kinh ngạc một chút, lập tức trở về đổi quan phục, vội vàng tiến đến đại sảnh.
Ôn đại nhân. Người đến là nam tử ước chừng hơn hai mươi tuổi, nhìn trang phục không giống quan viên mà là giống người luyện võ, trên giày có chút bùn đất, cả người đều toát lên vẻ phong trần mệt mỏi.
Hướng thống lĩnh. Biết hắn là thị vệ bên cạnh Hoàng Thượng, cũng là tổng thống lĩnh Ngự lâm quân ở Vương thành, Ôn Liễu Niên trong lòng càng là ngoài ý muốn -- Ngày xưa cho dù là truyền chỉ, cũng sẽ có quan viên chuyên môn phụ trách, vì sao lần này thế nhưng lại là hắn tự mình đến đây?
Đại nhân không cần lo lắng. Thấy hắn tựa hồ có chút sửng sốt, Hướng Liệt cười nói, Là chuyện tốt.
Hoàng thượng có chỉ sao? Ôn Liễu Niên một bên phái người đi pha trà, một bên hỏi.
Hướng Liệt gật đầu, Nếu mà cứ đưa qua tay người khác truyền đến thì khó tránh khỏi sẽ kéo dài thời gian, cộng thêm ta vốn dĩ cũng có chuyện muốn đến Thương Nhĩ châu, cho nên Hoàng thượng liền trực tiếp sai ta đến tìm đại nhân.
Tìm hạ quan có chuyện gì? Ôn Liễu Niên trong lòng có chút không yên.
Hướng Liệt nói, Hoàng thượng muốn triệu đại nhân trở về Vương Thành.
Ôn Liễu Niên: ...
Bây giờ?
Hướng Liệt lại nói, Đại nhân vài năm nay ở địa phương lập được chiến tích, toàn bộ việc đó Hoàng thượng đều rất tán thưởng, hàng năm ngoại trừ lúc mở tiệc chiêu đãi quần thần, đều sẽ giúp đại nhân giữ một vị trí.
Ôn Liễu Niên nói, Đa tạ vạn tuế ưu ái như thế.
Hoàng Thượng vốn dĩ định để đại nhân ở nơi này làm đủ mười năm, rồi mới tuyên triệu trở về triều. Hướng Liệt nói, Chỉ là bây giờ ở trong triều vừa vặn có một chỗ còn trống, vì thế liền sớm làm quyết định.
Ôn Liễu Niên nói, Khi nào thì khởi hành?
Cũng không cần quá gấp gáp, ta còn phải đi một chuyến đến Thương Nhĩ châu tìm Lữ đại nhân trước, thỉnh hắn tạm thời điều nhiệm quan viên khác đến thành Thương Mang. Hướng Liệt nói, Mùng ba tháng sau thế nào?
Ôn Liễu Niên trầm mặc.
Hướng Liệt nói, Nếu là đại nhân có chỗ khó, cũng có thể trực tiếp nói với ta.
Ôn Liễu Niên nói, Nạn trộm cướp núi Thương Mang còn chưa bình ổn.
Hướng Liệt nói, Đương nhiên sẽ có quan viên khác tiếp nhận.
Hướng thống lĩnh có điều không biết. Ôn Liễu Niên nói, Hổ Đầu bang không phải thổ phỉ bình thường, hạ quan hoài nghi bọn họ có liên quan với tà giáo Tây Nam, ta từng phái người đến mật thám qua hai lần, bên trong trại cực kỳ âm trầm quỷ dị, thân hình bang chủ giống như người khổng lồ, hơn nữa...
Hơn nữa thế nào? Thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng, Hướng Liệt cũng khẽ nhíu mày.
Ôn Liễu Niên nói, Hơn nữa hình như có ý định mưu phản.
Thật sao? Hướng Liệt hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Tất nhiên, hạ quan vốn dĩ tính sau khi tiêu diệt thẩm vấn xong, lại đăng báo Thứ Sử đại nhân, nếu lần này Hướng thống lĩnh đã đến đây, vậy thì nói sớm một chút cũng không sao, đối phương có vài phần cao tay, thậm chí còn sắp xếp một gian tế vào trong phủ nha.
Chuyện mưu nghịch rất quan trọng, nghe hắn nói như vậy, Hướng Liệt cũng không dám qua loa.
Không bằng Hướng thống lĩnh tạm thời ở đây trước đi? Ôn Liễu Niên nói, Cũng có thể cùng nhau bàn bạc đối sách.
Cũng được. Sau khi do dự một lát, Hướng Liệt cũng gật đầu đáp ứng, muốn xem thử rốt cục là thế nào trước.
Ôn Liễu Niên gọi hạ nhân tới, đem phòng ngủ lúc trước của Mộc Thanh Sơn dọn dẹp đổi mới hoàn toàn, tạm thời cấp cho Hướng Liệt ở, rồi sau đó tự mình đến Thượng phủ.
Đại nhân. Triệu Ngũ ở phía sau đuổi theo, Ta vừa mới gặp được Hướng thống lĩnh, Hoàng Thượng muốn triệu đại nhân trở về?
Ôn Liễu Niên lắc đầu, Trở về hay không tạm thời không nói, ít nhất ta sẽ đem nạn trộm cướp núi Thương Mang bình định trước, rồi mới nói tương lai muốn đi đâu.
Triệu Ngũ nói, Thế nhưng nghe ý tứ của Hướng thống lĩnh, Hoàng thượng đầu kia tựa hồ rất gấp.
Ôn Liễu Niên nói, Cho nên ta chỉ có thể tìm đại một lý do.
Triệu Ngũ đáy mắt khó hiểu.
Ôn Liễu Niên dừng một chút, nói, Ta nói với Hướng thống lĩnh, Hổ Đầu bang có ý định mưu phản.
Triệu Ngũ: ...
Ôn Liễu Niên khụt khịt mũi, Mặc kệ đi, cũng chỉ có lý do này dùng tốt nhất.
Nói cũng đã nói rồi, Triệu Ngũ chỉ có thể gật đầu.
Nhưng Hướng Liệt là người Hoàng Thượng phái tới truyền chỉ, lừa hắn cũng chẳng khác nào lừa Hoàng Thượng, nói cách khác, là tội khi quân a...
Triệu Ngũ có chút lo lắng.
Người còn lại sau khi nghe nói, trong lòng cũng có chút không yên.
Người trong giang hồ ít nhiều gì cũng có chút ngạo khí, ngẫu nhiên sẽ không đem triều đình đặt ở trong mắt, thì cũng thôi đi. Nhưng người đọc sách cũng dám khi quân, hơn nữa còn là người Hoàng thượng coi trọng, chuyện này ngược lại là đại đại vượt qua suy nghĩ lúc trước của mọi người.
Thật không hổ là Ôn đại nhân a...
Làm gì đều nhìn ta như vậy? Bị mọi người vây một vòng nhìn chằm chằm, thậm chí ngay cả Hồng giáp lang cũng ghé vào trên đầu Triệu Ngũ góp vui, Ôn Liễu Niên trong lòng hơi chột dạ
Ám vệ lưu loát nói, Lần trước chúng ta vào trong núi mật thám, từng chính tai nghe được bang chủ Hổ Đầu bang đang ngẩng mặt lên trời thét dài, nói mình là Đế Tinh hạ phàm. Vừa não tàn lại vừa muốn ăn đòn, thập phần phù hợp với phong cách cá nhân của hắn.
Người còn lại lập tức gật đầu, Không sai. Mọi người đều nghe được, thật sự chính là như thế.
Ôn Liễu Niên: ...
Đợi lát nữa cung cấp chi tiết phiên bản kĩ càng tỉ mỉ một chút. Hoa Đường dặn dò, Mỗi người đều tập một lần, để tránh xảy ra sai sót.
Bất quá người triều đình đến đây, nói không chừng cũng là chuyện tốt. Thượng Vân Trạch nói, Chúng ta cũng có thêm người giúp đỡ.
Phương Thúy đầu kia có động tĩnh gì không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Ám vệ nói, Rửa hai bao y phục, ngược lại là ngủ rất sớm.
Hoa Đường: ...
Ôn Liễu Niên nói, Rất tốt.
Mọi người thầm nghĩ sao có thể không tốt được, tà giáo tự tay dâng lên cửa một người giặt y phục.
Ngày mai lại đến tìm nàng đi. Ôn Liễu Niên nhìn về phía Triệu Việt
Triệu đại đương gia còn đang thất thần.
Lục Truy ở phía sau đá hắn một cái.
Triệu Việt suýt nữa thì lảo đảo, kinh nghi nhìn Lục nhị đương gia.
Hoa Đường nói, Đại nhân đang nói chuyện với đại đương gia.
Triệu Việt cuối cùng hồi thần, Chuyện gì?
Ta là nói, ngày mai lấy cớ đến tìm Phương Thúy. Ôn Liễu Niên nói, Tốt nhất là có thể bức nàng hành động sớm một chút.
Triệu Việt gật đầu, Được.
Mang theo Hồng giáp lang đi cùng. Ôn Liễu Niên nói, Để tránh bị nàng hạ cổ.
Người Hổ Đầu bang đi ra, ai biết sẽ còn có thủ đoạn bỉ ổi gì a...
Sau khi bàn bạc xong, cũng không sai biệt lắm đã đến nửa đêm. Mọi người bốn phía tán đi nghỉ ngơi, Ôn Liễu Niên cũng không đến phủ nha, trực tiếp cùng Triệu Việt một đường trở về phòng, sau khi rửa mặt xong liền ôm đầu gối ngồi ở trên giường nhìn hắn.
Triệu Việt kéo chăn, bọc hắn ở bên trong, Coi chừng cảm lạnh.
Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng hắn, như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Ngủ sớm một chút. Triệu Việt cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau, Bận rộn cả ngày cũng mệt mỏi rồi, có chuyện gì thì sáng mai lại nói.
Ôn Liễu Niên nói, Nếu ta trở về Vương Thành, ngươi sẽ cùng ta trở về sao?
Triệu Việt gật đầu, Sẽ.
Ôn Liễu Niên ôm chặt hắn, Ta ngược lại là thà một đời đều ở thành Thương Mang.
Triệu Việt vỗ nhẹ lên lưng hắn, Nếu không muốn trở về, vậy thì không trở về nữa.
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Việt nói, Muốn làm quan cũng được, muốn theo ta về Triêu Mộ nhai cũng được, hoặc nếu là thích địa phương khác, chân trời góc biển, ta đi cùng với ngươi.
Ôn Liễu Niên cười, Ừm.
Triệu Việt nắm tay hắn, ghé vào bên miệng hôn hôn.
Trong một phòng ngủ khác, Mộc Thanh Sơn đang nhìn đỉnh giường ngẩn người.
Đang nhìn gì vậy? Thượng Vân trạch buồn bực, vươn tay ở trước mặt hắn lắc lắc.
Mộc Thanh Sơn nói, Nghĩ đến đại nhân.
Thượng Vân Trạch xoay người hắn lại.
Lúc trước nghe đại nhân nói, hắn ở thành Vân Lam làm quan gần sáu năm. Mộc Thanh Sơn nói, Còn cho rằng cũng sẽ làm quan ở thành Thương Mang lâu như vậy. Nhưng không nghĩ tới, cư nhiên sẽ bị tuyên triệu hồi kinh nhanh như vậy.
Ngươi cũng nghe được, trong triều thiếu người. Thượng Vân trạch nói, Ôn đại nhân lại là người tài giỏi, Hoàng Thượng muốn đem hắn triệu về bên cạnh, cũng là chuyện đương nhiên.
Mộc Thanh Sơn nói, Không biết vị đại nhân tiếp theo sẽ là ai.
Mặc kệ hắn là ai. Thượng Vân Trạch dùng ngón cái cọ cọ mặt hắn, Còn muốn tiếp tục làm việc ở phủ nha sao?
Mộc Thanh Sơn nghĩ nghĩ, nói, Không biết.
Vậy thì tương lai lại nói. Thượng Vân trạch nói, Nếu người tiếp nhận ngươi nhìn thuận mắt, thì tiếp tục ở lại đây, nếu là không thích, thì cùng ta một đường trở về Đằng Vân bảo, nếu không nữa thì mở một cửa hàng nhỏ ở trong thành, cũng vui vẻ thanh nhàn tự tại.
Mộc Thanh Sơn bật cười thành tiếng, Vậy ta muốn bán sách.
Bán cái gì cũng được. Thượng Vân Trạch nhẹ nhàng chạm một cái ở trên môi hắn, Chỉ cần đừng bán ta đi, gia sản Đằng Vân bảo tùy ngươi bán.
Mộc Thanh Sơn lại rụt vào trong lòng hắn.
Hôm nay lúc ở trên đường, ta gặp được đại ca. Thượng Vân trạch nói.
Thật sao? Mộc Thanh Sơn ngẩng đầu, Sau đó thì sao?
Thượng Vân trạch nói, Chúng ta khi nào thì đến nhà ngươi nói rõ?
Mộc Thanh Sơn nói, Chưa nghĩ ra.
Không cho phép trốn tránh. Thượng Vân trạch nhéo hai má của hắn, Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chi bằng sớm một chút. Chính mình cũng có thể đặt sính lễ xử lý hỉ sự sớm một chút.
Mộc Thanh Sơn nói, Đại ca nhất định sẽ tức giận.
Nếu ngươi không yên tâm, vậy ta đi một mình. Thượng Vân trạch nói, Chờ sau khi tất cả mọi chuyện ổn thoả, thì mang ngươi trở về.
Mộc Thanh Sơn thầm nghĩ, nói, Chúng ta vẫn là đi chung đi. Tuy nói rất chột dạ, nhưng loại chuyện này đi một mình cũng không tốt.
Thượng Vân Trạch nói, Cũng được, không bằng mười ngày sau?
Mộc Thanh Sơn trừng mắt to, Nhanh như vậy?
Thượng Vân Trạch: ...
Rất nhanh sao? Hắn vốn dĩ là muốn ngày mai đi liền.
Mộc Thanh Sơn nói, Vẫn là đợi đến sau khi diệt trừ xong thổ phỉ rồi nói tiếp.
Thượng Vân Trạch xoay người đè hắn.
Làm gì vậy? Mộc Thanh Sơn kìm lòng không được liền rụt rụt.
Tạm thời không thành thân cũng được. Thượng Vân Trạch nắm cổ tay hắn, Làm chút chuyện xấu trước.
Không được ! Mộc Thanh Sơn trong khoảnh khắc đó mặt bốc hơi, vì sao lại nói đến chuyện này?
Nhưng Thượng Vân trạch hiển nhiên không đem kháng nghị của hắn đặt ở trong mắt, giây lát sau, tay đã vói vào trong y phục.
Mộc Thanh Sơn giãy giụa càng mạnh hơn.
Thượng Vân trạch cúi đầu hôn trụ hắn, thuận thế kéo đai lưng ra.
Y phục từng kiện từng kiện rớt xuống, Mộc Thanh Sơn lại đẩy hắn vài cái, cảm thấy trên người có chút lạnh lẽo, vì thế muốn kéo y phục lại, lại bị hắn ôm chặt hơn.
Nụ hôn róng rực dừng ở trước ngực, Mộc Thanh Sơn rất nhanh liền thở hồng hộc, ánh mắt cũng hơi đỏ lên.
Ngày mai nhất định phải đuổi hắn đến thư phòng ngủ.
Nụ hôn một đường chuyển xuống, động tác của Thượng Vân Trạch càng phát ra ôn nhu, sợ sẽ đem người dọa chạy.
Mộc Thanh Sơn nhắm mắt lại, thanh âm cũng dần dần nhiễm thành tiếng khóc nức nở.
Ngoài cửa sổ, đệ tử Đằng Vân bảo thức thời tránh ra, tỏ vẻ chính mình cái gì cũng không nghe được.
Tiểu Mộc. Thượng Vân Trạch ôm hắn vào trong lòng, thể trạng vẫn là rất nhỏ, bất quá ít nhiều gì cũng là có chút thịt.
Mộc Thanh Sơn không chịu nói chuyện.
Thượng Vân Trạch nâng cằm hắn lên, lại nhẹ nhàng hôn một cái.
Mộc Thanh Sơn liều mạng né tránh.
Tức giận sao? Thượng Vân Trạch ôm chặt hắn, bên tai cúi đầu hỏi.
Mộc Thanh Sơn vẫn không chịu nói chuyện.
Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, cưỡng ép hắn nhìn chính mình.
Mộc Thanh Sơn: ...
Thượng Vân Trạch nói, Không thì lần sau cho ngươi hôn lại.
Mộc Thanh Sơn trợn trừng mắt, cái gì cái gì cái gì gọi là hôn lại !
Thượng Vân Trạch nói, Thế nào?
Hoàn toàn không được tốt lắm a !
Mộc Thanh Sơn dùng sức đẩy hắn ra, bọc chăn xoay người đối diện tường.
Thượng Vân Trạch cười lắc đầu, từ phía sau ôm người vào trong lòng.
Mộc Thanh Sơn cơ hồ cả khuôn mặt đều chôn vào trong ổ chăn.
Thượng Vân Trạch tắt ánh nến ở đầu giường, ôn nhu hạ xuống vành tai hắn một nụ hôn.
Cho dù thật sự là tên đầu gỗ, chính mình cũng vẫn là thích ghê gớm a.
Ngày hôm sau đúng lúc có họp chợ, Vương thẩm sáng sớm đã tính toán đi họp chợ mua đồ, sau khi Phương Thúy nghe được, cũng nói muốn đi xem náo nhiệt.
Phương cô nương. Triệu Việt bước vào tiểu viện, Muốn ra ngoài à?
Triệu công tử. Phương Thúy nói, Vương thẩm muốn đi họp chợ, ta cũng đi theo xem thử.
Triệu Việt lắc đầu, Ngươi là cô nương từ bên ngoài tới, vẫn là không nên chạy lung tung khắp nơi thì tốt hơn.
Không đi cũng được. Phương Thúy ngược lại là cũng không nói thêm gì nữa, vào nhà pha một bình trà, Công tử tìm ta có chuyện?
Cũng không có chuyện gì. Triệu Việt nói, Chỉ là đi ngang qua tiểu viện, cho nên đến xem thử một chút mà thôi.
Hồng giáp lang ghé vào miệng chén trà, dè dặt cúi đầu cẩn thận uống nước.
Hơi nóng.
Đây là con sâu của đại đương gia? Phương Thúy hỏi
Triệu Việt nói, Không giống với sâu bình thường, ta dưỡng rất nhiều năm.
Phương Thúy thò tay muốn cọ nó, Hồng giáp lang cũng đã tự mình phóng nhanh né tránh, để tránh lại bị đẩy vào trong chén trà.
Triệu Việt nói, Nó hình như không thích cô nương.
Phương Thúy thức thời rút tay về.
Còn có một chuyện. Triệu Việt nói, Hôm qua ta hỏi đại nhân, hắn nói cô nương nếu là muốn ở lại trong phủ, cũng là có thể.
Thật sao? Phương Thúy đáy mắt có chút kinh hỉ.
Triệu Việt nói, Đúng lúc Trương đại nương ở trong phủ muốn về quê ở, còn thiếu một người quét rác giặt y phục, không biết cô nương có nguyện ý làm không.
Phương Thúy nói, Tất nhiên.
Cứ quyết định vậy đi. Triệu Việt nói, Ta trở về nói lại với đại nhân.
Phương Thúy gật đầu, nhìn theo Triệu Việt rời khỏi tiểu viện.
Hồng giáp lang ghé vào trên vai hắn, dưới ánh mặt trời giống như là một viên bảo thạch đang rạng rỡ phát sáng, xúc tu nhỏ lắc lắc, bụng ăn no thật là phi thường sảng khoái.
Phương Thúy đổ toàn bộ nước trong chén trà, xoay người trở về phòng ngủ.
Ám vệ phụ trách theo dõi nàng đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ không một tiếng động dừng ở hậu viện, xuyên thấu nhìn qua khe cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn được tình hình trong phòng.
Phương Thúy đang ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay cầm một bình sứ, thuận tay liền nhét vào trong cái yếm trước ngực.
Vật biểu tượng lập tức hỏa ngốc.
Loại địa phương này thật là...
Tương lai phải trộm thế nào?!
/195
|