Này... Nhìn thấy Ôn Liễu Niên lập tức bước ra cửa, lão bản khách điếm trong lòng sốt ruột, vốn dĩ muốn chạy ra ngoài đuổi theo, lại bị Triệu Việt giữ chặt, Không sao.
Vẫn là mau gọi người kia trở về đi. Lão bản dậm chân nói, Bên ngoài quả thật đang nháo quỷ a. Đây chính là người trong giang hồ, sao lại không nghe người ta khuyên bảo.
Bên ngoài cuồng phong gào thét, Ôn Liễu Niên nhìn nhìn bốn phía, chỉ thấy tuy nói vừa mới qua giờ cơm trễ một chút, từng nhà đều đã đóng chặt cửa phòng, thậm chí ngay cả đèn lồng cũng có rất ít, một mảnh yên tĩnh không tiếng động, an tĩnh đến không bình thường.
Có lạnh không? Triệu Việt hỏi, Bản thân còn đang sinh bệnh, đừng hứng gió lạnh quá nhiều.
Không sao. Ôn Liễu Niên nói, Ta muốn đi dạo trong thành một chút.
Triệu Việt gật đầu, vươn tay sửa lại áo choàng cho hắn: Nhìn sắc trời hình như là sắp mưa rồi, qua một lúc thì trở về, nếu ngươi muốn biết đến tột cùng, thời điểm trễ một chút ta đi ra ngoài xem thử là được.
Ôn Liễu Niên cùng hắn tay trong tay, cùng nhau dọc theo ngã tư đường chậm rãi đi bộ, từ thành Đông đi đến thành Tây, một đường cũng không có dị động gì, đừng nói là nháo quỷ, ngay cả mèo hoang cũng không có một con.
A nha, nhị vị xem như trở lại. Lão bản còn đang ở sau quầy chờ, nhìn thấy hai người vào cửa, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm .
Không phải nói đang nháo quỷ sao? Ôn Liễu Niên nói, Không thấy a.
Lão bản nghẹn họng nhìn trân trối, đây là người gì a, cảm tình còn là chuyên môn chạy ra ngoài đi gặp quỷ?
Rốt cuộc là thế nào? Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày.
Đối phương rõ ràng là nhân vật có lai lịch, lại nhìn không tin tà, lão bản đơn giản cũng đè thấp cổ họng nói: Kỳ thật lúc trước bên trong thôn trấn rất thái bình, chỉ là gần một năm trở lại đây, nửa đêm thường xuyên có Quỷ Ảnh bay lơ lửng.
Quỷ Ảnh dạng gì? Ôn Liễu Niên hỏi.
Mặc bạch y, đầu lưỡi lè ra dài ba thước. Lão bản nói, Ta là chưa thấy qua, tiểu tử nhà Lý thẩm phía Đông nửa đêm đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải nữ quỷ từ trên mái hiên bay qua, bị dọa đến ngã bệnh, ước chừng nửa năm trở lại đây mới khỏe lên được một chút.
Tổng cộng có bao nhiêu người thấy qua Quỷ Ảnh? Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Tính sơ qua, nói ít cũng có mười mấy người. Lão bản nói, Quan phủ cũng phái người tra qua, nhưng ngay cả nha dịch cũng suýt nữa bị câu hồn, sau này thỉnh cao nhân bên ngoài, kết quả đêm đó bát quái trận liền bị yêu phong xốc lên, đạo hạnh quá sâu, thật sự không thể trêu vào a.
Ngoại trừ việc đó ra, còn có cử chỉ quấy nhiễu dân chúng không? Ôn Liễu Niên nói.
Quấy nhiễu dân chúng ngược lại là không có. Lão bản lắc đầu, lòng còn lo sợ nói, Nhưng cho dù không quấy nhiễu dân, cũng đủ dọa người, cũng không biết khi nào mới có thể đi.
Đại nhân. Ám vệ lại đây gọi, Ăn cơm thôi.
Đi thôi, ăn chút gì trước đã. Ám vệ vỗ vỗ bả vai của hắn, Sau đó lại nói chuyện khác.
Ừm. Ôn Liễu Niên gật đầu, còn đang suy nghĩ chuyện nháo quỷ trong thành, ngay cả lúc ăn cơm cũng không yên lòng.
Sao khẩu vị lại kém như vậy. Chu Đỉnh Thiên thấy thế nhíu mày, Còn không thoải mái sao?
Ôn Liễu Niên gắp một miếng cà rốt, nhìn cái đĩa xuất thần.
Chu Đỉnh Thiên ở trước mặt hắn lắc lắc tay.
A? Ôn Liễu Niên cuối cùng là đem hồn kéo trở về.
Đang suy nghĩ cái gì vậy? Chu Đỉnh Thiên bất mãn, Lúc trước khi làm quan tâm sự nhiều thì cũng thôi đi, sao đến bây giờ vẫn là tâm thần không yên?
Vừa mới nghe lão bản khách điếm nói, trong thành này đang nháo quỷ. Ôn Liễu Niên đặt màn thầu trong tay xuống.
Nháo quỷ? Một lời vừa ra, người còn lại trên bàn tất nhiên đều bị hấp dẫn lực chú ý.
Nghe nói bắt đầu hơn một năm trước, trong thành bắt đầu có bóng trắng bay lơ lửng, bất quá cũng không có cử chỉ quấy nhiễu dân. Ôn Liễu Niên nói, Ta vừa mới đi ra ngoài một chuyến, cái gì cũng không nhìn thấy.
Có thể thấy được mới thật sự là có quỷ. Chu Mộ Bạch nói, Tám phần lại là người dụng tâm kín đáo ngầm giả vờ thần, trận này biết chúng ta đã đến trong thành, không dám ra cũng là chuyện đương nhiên.
Như thế đã hơn một năm, mục đích là gì? Ôn Liễu Niên vẫn là nghĩ không thông.
Chuyện này chỉ e là phải hỏi người giả quỷ kia. Chu Mộ Bạch nói, Bất quá giống như lời ngươi nói lúc trước, trên đời này không có chuyện gì sẽ vô duyên vô cớ phát sinh, mặc kệ bên ngoài nhìn qua bình thản hay là quỷ dị, cuối cùng trong đó cũng sẽ tìm được căn nguyên.
Dao Gia trấn, hẳn là thuộc quyền quản lý của thành Tứ Phương. Ôn Liễu Niên nói, Ta muốn đi gặp quan viên địa phương.
Được. Triệu Việt gật đầu.
Chu Đỉnh Thiên trừng mắt nhìn hắn một cái, biết cái gì không mà nói được !
Bất quá phải nghỉ ngơi thêm một ngày nữa. Triệu Việt đưa cho hắn một chén trứng chưng thịt nhỏ, Ít nhất đợi đến khi thân thể tốt lên một chút.
Ôn Liễu Niên cúi đầu, ngoan ngoãn ăn từng ngụm từng ngụm trứng chưng.
Nháo quỷ a. Thượng Vân Trạch sờ sờ cằm, đưa mắt nhìn tiểu ngốc tử bên cạnh.
Nhìn cái gì? Mộc Thanh Sơn cùng hắn đối diện.
Có sợ không? Thượng Vân Trạch hỏi.
Mộc Thanh Sơn nói: Mới không sợ !
Đương nhiên, không sợ là ở trước mặt mọi người mạnh miệng mà thôi, trên thực tế sau khi dùng cơm nước xong trở về phòng, hắn lập tức liền dính vào phía sau Thượng Vân Trạch, giống như là cái đuôi nhỏ.
Gọi tướng công. Thượng Vân Trạch nói, Không thì ta liền đến cách vách ngủ.
Không gọi ! Mộc Thanh Sơn đá hắn.
Thượng Vân Trạch vẻ mặt khổ sở: Sao cứ luôn đánh ta thế.
Bởi vì ngươi lưu manh ! Mộc Thanh Sơn kéo tay áo: Buồn ngủ.
Người còn đang sinh bệnh, Thượng Vân Trạch đành phải nhận mệnh, gọi nước ấm tới giúp hắn lau người, lại mặc lý y thật dày nhét vào ổ chăn: Có muốn uống chút dược an thần hay không?
Bỏ đi. Mộc Thanh Sơn thư thư phục phục rúc trong chăn, khuôn mặt đỏ bừng.
Thật sự là tiểu tổ tông. Thượng Vân Trạch xoa bóp mũi hắn.
Mộc Thanh Sơn ôm thắt lưng hắn, lười biếng cọ cọ.
Ngủ đi. Thượng Vân Trạch nói, Ngày mai không cần gấp rút lên đường, ngươi có thể ngủ nướng.
Mộc Thanh Sơn kéo kéo lý y của hắn, không ngủ !
Ngoan. Thượng Vân Trạch đem tay hắn nhét vào ổ chăn.
Mộc Thanh Sơn đá đá hắn, sau đó xoay người bọc hơn phân nửa chăn.
Thượng Vân Trạch buồn cười, nghiêng người thò tay ôm người vào lòng: Muốn làm chuyện xấu không?
Không. Mộc Thanh Sơn than thở.
Thượng Vân Trạch kéo người qua, cúi đầu cắn lên môi hắn: Tiểu ngốc tử, ngươi còn đang sinh bệnh.
Ta biết. Mộc Thanh Sơn mặt đỏ bừng.
Vậy chúng ta nhanh một chút. Thượng Vân Trạch cởi bỏ y phục hắn.
Ừm. Thật sự là... rất ngoan.
Mà cách vách phòng Ôn đại nhân, hiển nhiên lúc này cũng không có tâm tình triền miên hương diễm gì, sau khi rửa mặt xong liền dựa vào đầu giường, đầu óc đều là chuyện nháo quỷ.
Nhắm mắt. Triệu Việt bóp hai má hắn.
Ôn Liễu Niên nói: Ngươi sợ quỷ sao?
Ta sợ ngươi không hảo hảo nghỉ ngơi. Triệu Việt xả chăn qua đem người gói kỹ lưỡng, Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ không để cho ngươi nhúng tay vào việc này.
Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ sao? Ôn Liễu Niên nhu nhu mũi, Không chỉ là ta, còn có nghĩa phụ cùng Thượng bảo chủ, trong lòng nhất định đối với chuyện này tồn nghi ngờ. Nói không chừng đêm nay còn không thể chợp mắt được, không bằng ra ngoài cùng nhau thương nghị một phen?
Ý tưởng này vừa toát ra, cách vách liền truyền đến một tiếng rên rỉ ái muội, rất là vội vàng ngắn ngủi.
Khách điếm rách nát, hiệu quả cách âm tất nhiên sẽ không được tốt a.
Ôn Liễu Niên: ...
Cách vách còn có người. Thượng Vân Trạch cười khẽ, Ngoan, nhịn một chút.
Mộc Thanh Sơn cắn mu bàn tay, ánh mắt đỏ bừng trừng hắn.
Ôn Liễu Niên thành thành thật thật bọc chăn, còn thuận tiện che kín đầu.
Ta cái gì cũng không nghe được.
Đầu này rất vất vả mới dỗ người ngủ, trong phòng bếp khách điếm bên kia, ám vệ đang ngồi vây thành một vòng, vô cùng cao hứng từ trong đống lửa khều khoai lang ra bên ngoài, nóng hôi hổi thơm ngào ngạt, sau khi tách mở ra bên trong mềm mềm thơm ngọt, cơ hồ có thể lôi ra đường ti, trong một cơn mưa đêm rét lạnh, quả thực chính là thứ quý hơn ngàn vàng.
Nhị đương gia có muốn ăn không? Ám vệ nhiệt tình mời.
Không cần, đa tạ. Lục Truy nói, Đã rất trễ rồi.
Đói bụng thì phải ăn, không có liên quan gì đến trễ hay không. Những lời này thật sự là phi thường có đạo lý, ám vệ mỗi người cầm hai củ khoai lang đứng lên, Nhị đương gia nếu muốn ăn thì bên trong còn, chúng ta ra ngoài đi dạo.
Ra ngoài đi dạo? Lục Truy khẽ nhíu mày.
Ám vệ vui vẻ nối đuôi nhau chạy ra, đang nháo quỷ a, đây chính là cơ hội vô giúp vui ngàn năm có một !
Trên trời mưa bụi bay lất phất, bốn phía một mảnh yên tĩnh, ám vệ dõng dạc đi dạo bốn năm vòng, vẫn như trước cái gì cũng không gặp, khó tránh khỏi cảm thấy hư không tịch mịch, thế là tập thể ngồi xổm dưới mái hiên một hộ gia đình bóc khoai lang, chuẩn bị ăn xong thì trở về.
Trong phòng truyền đến một tiếng khóc nỉ non của trẻ con, sau đó là một trận ồn ào tiếng đồ vật bị rơi vỡ, nam chủ nhân đại khái là bị đánh thức, thế là liền bất mãn mắng chửi hai câu, kết quả phụ nhân cố tình là tính tình mạnh mẽ, lúc này liền nói nam nhân không còn dùng được, ngay cả cửa cũng không trông chừng kĩ, nếu không phải trong nhà mất bố lão hổ bằng bông kia, thì bây giờ nhi tử e là đã sớm ôm ngủ.
Càng lúc càng ồn ào, tiếng khóc của tiểu oa nhi càng lúc càng lớn, phụ nhân cũng càng phát ra khí thế bức người, nam nhân vừa mới bắt đầu còn muốn tranh một hai câu, về sau tựa như mất khí thế, vẫn đang ỉu xìu giải thích, nói hôm trước quả thật không có ra ngoài uống rượu, vẫn là ngồi ở trong nhà, còn nói không chừng là quăng ở đâu rồi, bằng không thì tên trộm nhà ai sẽ không lấy trang sức trong ngăn tủ, mà chỉ lấy một con bố lão hổ bằng bông?
Thành thân thật sự là đáng sợ a... Ám vệ đồng loạt chậc chậc, một bên vươn tay gõ cửa: Uy !
A ! Người trong phòng hiển nhiên bị hoảng sợ, nháy mắt liền an tĩnh lại, một lúc lâu sau mới nghe nam nhân nơm nớp lo sợ hỏi một câu, Ai đó?
Sau đó liền nghe ngoài cửa đồng thời nói.
Vương Đại Quý.
Lý Ngũ Cẩu.
Kim Ngân Mãn.
Thượng Quan Vân.
Hiên Viên Cửu Thiên
...
Lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, thì phải có nhiều danh hào rực rỡ như vậy.
Nam nhân ngồi phịch xuống đất.
Cái gì cái gì cái gì không có nghe rõ.
Bình thường thành thân, thì phải hảo hảo quan tâm chăm sóc lẫn nhau, một nam nhân như ngươi, sao lại so đo chuyện lông gà vỏ tỏi này với tức phụ nhà mình, truyền ra ngoài rất mất mặt biết không. Ám vệ tận tình tiến hành khuyên bảo, Công tử nhà ta thường nói, người sống trên đời, quan trọng nhất là phải vui vẻ, nếu không vui mà nói... vị đại ca này, ngươi rốt cuộc có đang nghe ta nói chuyện hay không? Sao cũng không ra khỏi cửa mời ly trà.
Nam nhân run cầm cập, lảo đảo bò lết chui xuống gầm bàn, phi thường không cho vật biểu tượng mặt mũi.
Tuy rằng không được nhiệt tình chiêu đãi, nhưng ám vệ vẫn là tận chức tận trách khuyên bảo hồi lâu, thẳng đến khi nam nhân mang theo tiếng khóc nức nở bảo đảm về sau sẽ không tiếp tục đấu võ mồm với lão bà nữa, mới hài lòng rời đi, lưu lại một đống vỏ khoai lang.
Thân là người trong giang hồ, phải đối xử tử tế với dân chúng như vậy, làm người khác phải động dung. Nếu là để cho Thẩm minh chủ biết, nói không chừng sẽ thêu một lá cờ đưa đến Truy Ảnh cung.
Đợi đến khi chung quanh một lần nữa khôi phục an tĩnh, một thân ảnh bạch sắc cũng từ trong góc đứng lên, nhanh chóng bay tới đầu tường, giây lát liền biến mất ở trong đêm tối.
Dao Gia trấn so với thành Thương Mang thì nhỏ hơn, tuy nói bình thường cũng có thương đội lui tới, nhưng đồng thời vẫn là chưa thấy qua nhiều người trong giang hồ như vậy, cho nên khó tránh sẽ có vài phần hiếu kỳ, cho nên sinh ý trà trong khách điếm cũng tốt lên không ít.
Ám vệ trước sau như một vui sướng, một bên cắn hạt dưa một bên nói chuyện phiếm, rất nhanh liền hòa mình với dân chúng -- Bởi vì Ôn Liễu Niên là phụng mệnh Hoàng Thượng đến Vương Thành, cho nên thân phận cũng không cần phải giấu diếm.
Đợi đến khi dùng cơm chiều, toàn bộ dân chúng đều đang ở khách điếm trong thành, đều là đại nhân vật khó lường, không chỉ có giang hồ hiệp sĩ, còn có mệnh quan triều đình, nghe nói tương lai là muốn làm quan lớn.
Trên đời này không có gì có thể truyền nhanh hơn lời đồn, thế cho nên giữa trưa ngày hôm sau, không đợi Ôn Liễu Niên đến tìm huyện lệnh thành Tứ Phương, đối phương cũng đã đến cửa tìm mình.
Tham kiến Ôn đại nhân. Đối phương tên là Thi Phùng, ước chừng hơn ba mươi tuổi, mang theo người đến cửa bái phỏng.
Đại nhân làm cái gì vậy. Ôn Liễu Niên ngẩn người, Ta đã từ nhậm tri phủ Thương Nhĩ châu, hiện tại chỉ là một người bình thường mà thôi.
Tạm thời từ nhậm mà thôi, đợi đến Vương Thành, tất nhiên là tiền đồ như cẩm. Thi Phùng từ mặt đất đứng lên, tươi cười đầy mặt nói, Sao đại nhân đến cũng không báo trước một tiếng, trực tiếp ở phủ nha là được rồi, so với ở đây càng tiện hơn.
Vốn dĩ không muốn quấy rầy, bất quá ta thật sự là có một chuyện muốn hỏi. Ôn Liễu Niên nói, Gần đây trong thành đang nháo quỷ, đại nhân có biết chuyện này không?
Tất nhiên là biết. Thi Phùng vội vàng gật đầu, Không chỉ biết, hạ quan còn điều tra qua vài lần, nhưng mỗi lần đều là không có kết quả mà trở về.
Ôn Liễu Niên trong lòng nhíu mày, đều không có kết quả mà trở về, sao vẻ mặt còn tràn ngập tự hào như thế.
Bên trong thành quả thật không có bất cứ chuyện gì khác thường? Ôn Liễu Niên lại nói, Chỉ là vô duyên vô cớ có Quỷ Ảnh bay loạn khắp nơi?
Đúng vậy, hạ quan cũng đang buồn bực. Thi Phùng nói, Lúc trước tính toán ra ngoài mời Đại Sư thực hiện tóm yêu, nhưng sau này phát hiện Quỷ Ảnh cũng không làm hại gì đến dân chúng, thì cũng tạm thời gác qua một bên.
Nhìn vẻ mặt tràn ngập tươi cười này của tri huyện đại nhân, hiển nhiên cũng là lão bánh quẩy trà trộn vào chốn quan trường, loại người này phần lớn là không cầu công lao, không thể nói toàn không thể lấy chỗ, bất quá hiển nhiên không phải loại hình Ôn Liễu Niên thích, hỏi đại khái cũng hỏi không được cái gì, đơn giản nói thẳng, Đại nhân gần đây có thời gian rảnh không?
Có có có, tất nhiên có. Thi Phùng vội vàng gật đầu, sau khi nói xong lại cảm thấy chính mình thân là quan phụ mẫu, quá rảnh rỗi tựa hồ cũng không phải là chuyện tốt, thế là lại nói, Vẫn là có chút bận rộn, đại nhân có chuyện gì không?
Ta muốn ngươi thẩm vấn vụ án một ngày. Ôn Liễu Niên nói.
Thi Phùng có chút buồn bực: Thẩm vấn vụ án một ngày? Là có ý gì....
Kỳ thật theo lý mà nói, đừng nói Ôn Liễu Niên hiện tại đã từ nhậm, cho dù hắn lúc trước làm tri phủ Thương Nhĩ châu, thì cũng không thể quản được chuyện ở thành Tứ Phương, đừng nói là kêu Thi Phùng thẩm vấn. Nhưng đại khái là ở cùng một chỗ với người Truy Ảnh cung cũng khá lâu, cho nên mặc dù là nói loại chuyện này không hề có đạo lý, cũng là khí thế mười phần, ở bên trong pha vài phần quan uy -- Lại thêm một vòng chung quanh toàn là người trong giang hồ, Thi Phùng cảm thấy chính mình ngoại trừ đáp ứng, tựa hồ cũng không có con đường thứ hai để lựa chọn.
Rất tốt. Ôn Liễu Niên gật đầu, Thi đại nhân vất vả.
Muốn ở nơi nào, thẩm vấn vụ án gì? Thi Phùng dè dặt hỏi.
Ôn Liễu Niên gọi Triệu Việt tới, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.
Thế là buổi chiều hôm đó, bên ngoài liền mọc lên một cái công đường tạm thời, cửa thành dán một bảng cáo thị lớn -- Tri huyện đại nhân muốn đích thân bắt quỷ.
Vẫn là mau gọi người kia trở về đi. Lão bản dậm chân nói, Bên ngoài quả thật đang nháo quỷ a. Đây chính là người trong giang hồ, sao lại không nghe người ta khuyên bảo.
Bên ngoài cuồng phong gào thét, Ôn Liễu Niên nhìn nhìn bốn phía, chỉ thấy tuy nói vừa mới qua giờ cơm trễ một chút, từng nhà đều đã đóng chặt cửa phòng, thậm chí ngay cả đèn lồng cũng có rất ít, một mảnh yên tĩnh không tiếng động, an tĩnh đến không bình thường.
Có lạnh không? Triệu Việt hỏi, Bản thân còn đang sinh bệnh, đừng hứng gió lạnh quá nhiều.
Không sao. Ôn Liễu Niên nói, Ta muốn đi dạo trong thành một chút.
Triệu Việt gật đầu, vươn tay sửa lại áo choàng cho hắn: Nhìn sắc trời hình như là sắp mưa rồi, qua một lúc thì trở về, nếu ngươi muốn biết đến tột cùng, thời điểm trễ một chút ta đi ra ngoài xem thử là được.
Ôn Liễu Niên cùng hắn tay trong tay, cùng nhau dọc theo ngã tư đường chậm rãi đi bộ, từ thành Đông đi đến thành Tây, một đường cũng không có dị động gì, đừng nói là nháo quỷ, ngay cả mèo hoang cũng không có một con.
A nha, nhị vị xem như trở lại. Lão bản còn đang ở sau quầy chờ, nhìn thấy hai người vào cửa, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm .
Không phải nói đang nháo quỷ sao? Ôn Liễu Niên nói, Không thấy a.
Lão bản nghẹn họng nhìn trân trối, đây là người gì a, cảm tình còn là chuyên môn chạy ra ngoài đi gặp quỷ?
Rốt cuộc là thế nào? Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày.
Đối phương rõ ràng là nhân vật có lai lịch, lại nhìn không tin tà, lão bản đơn giản cũng đè thấp cổ họng nói: Kỳ thật lúc trước bên trong thôn trấn rất thái bình, chỉ là gần một năm trở lại đây, nửa đêm thường xuyên có Quỷ Ảnh bay lơ lửng.
Quỷ Ảnh dạng gì? Ôn Liễu Niên hỏi.
Mặc bạch y, đầu lưỡi lè ra dài ba thước. Lão bản nói, Ta là chưa thấy qua, tiểu tử nhà Lý thẩm phía Đông nửa đêm đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải nữ quỷ từ trên mái hiên bay qua, bị dọa đến ngã bệnh, ước chừng nửa năm trở lại đây mới khỏe lên được một chút.
Tổng cộng có bao nhiêu người thấy qua Quỷ Ảnh? Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Tính sơ qua, nói ít cũng có mười mấy người. Lão bản nói, Quan phủ cũng phái người tra qua, nhưng ngay cả nha dịch cũng suýt nữa bị câu hồn, sau này thỉnh cao nhân bên ngoài, kết quả đêm đó bát quái trận liền bị yêu phong xốc lên, đạo hạnh quá sâu, thật sự không thể trêu vào a.
Ngoại trừ việc đó ra, còn có cử chỉ quấy nhiễu dân chúng không? Ôn Liễu Niên nói.
Quấy nhiễu dân chúng ngược lại là không có. Lão bản lắc đầu, lòng còn lo sợ nói, Nhưng cho dù không quấy nhiễu dân, cũng đủ dọa người, cũng không biết khi nào mới có thể đi.
Đại nhân. Ám vệ lại đây gọi, Ăn cơm thôi.
Đi thôi, ăn chút gì trước đã. Ám vệ vỗ vỗ bả vai của hắn, Sau đó lại nói chuyện khác.
Ừm. Ôn Liễu Niên gật đầu, còn đang suy nghĩ chuyện nháo quỷ trong thành, ngay cả lúc ăn cơm cũng không yên lòng.
Sao khẩu vị lại kém như vậy. Chu Đỉnh Thiên thấy thế nhíu mày, Còn không thoải mái sao?
Ôn Liễu Niên gắp một miếng cà rốt, nhìn cái đĩa xuất thần.
Chu Đỉnh Thiên ở trước mặt hắn lắc lắc tay.
A? Ôn Liễu Niên cuối cùng là đem hồn kéo trở về.
Đang suy nghĩ cái gì vậy? Chu Đỉnh Thiên bất mãn, Lúc trước khi làm quan tâm sự nhiều thì cũng thôi đi, sao đến bây giờ vẫn là tâm thần không yên?
Vừa mới nghe lão bản khách điếm nói, trong thành này đang nháo quỷ. Ôn Liễu Niên đặt màn thầu trong tay xuống.
Nháo quỷ? Một lời vừa ra, người còn lại trên bàn tất nhiên đều bị hấp dẫn lực chú ý.
Nghe nói bắt đầu hơn một năm trước, trong thành bắt đầu có bóng trắng bay lơ lửng, bất quá cũng không có cử chỉ quấy nhiễu dân. Ôn Liễu Niên nói, Ta vừa mới đi ra ngoài một chuyến, cái gì cũng không nhìn thấy.
Có thể thấy được mới thật sự là có quỷ. Chu Mộ Bạch nói, Tám phần lại là người dụng tâm kín đáo ngầm giả vờ thần, trận này biết chúng ta đã đến trong thành, không dám ra cũng là chuyện đương nhiên.
Như thế đã hơn một năm, mục đích là gì? Ôn Liễu Niên vẫn là nghĩ không thông.
Chuyện này chỉ e là phải hỏi người giả quỷ kia. Chu Mộ Bạch nói, Bất quá giống như lời ngươi nói lúc trước, trên đời này không có chuyện gì sẽ vô duyên vô cớ phát sinh, mặc kệ bên ngoài nhìn qua bình thản hay là quỷ dị, cuối cùng trong đó cũng sẽ tìm được căn nguyên.
Dao Gia trấn, hẳn là thuộc quyền quản lý của thành Tứ Phương. Ôn Liễu Niên nói, Ta muốn đi gặp quan viên địa phương.
Được. Triệu Việt gật đầu.
Chu Đỉnh Thiên trừng mắt nhìn hắn một cái, biết cái gì không mà nói được !
Bất quá phải nghỉ ngơi thêm một ngày nữa. Triệu Việt đưa cho hắn một chén trứng chưng thịt nhỏ, Ít nhất đợi đến khi thân thể tốt lên một chút.
Ôn Liễu Niên cúi đầu, ngoan ngoãn ăn từng ngụm từng ngụm trứng chưng.
Nháo quỷ a. Thượng Vân Trạch sờ sờ cằm, đưa mắt nhìn tiểu ngốc tử bên cạnh.
Nhìn cái gì? Mộc Thanh Sơn cùng hắn đối diện.
Có sợ không? Thượng Vân Trạch hỏi.
Mộc Thanh Sơn nói: Mới không sợ !
Đương nhiên, không sợ là ở trước mặt mọi người mạnh miệng mà thôi, trên thực tế sau khi dùng cơm nước xong trở về phòng, hắn lập tức liền dính vào phía sau Thượng Vân Trạch, giống như là cái đuôi nhỏ.
Gọi tướng công. Thượng Vân Trạch nói, Không thì ta liền đến cách vách ngủ.
Không gọi ! Mộc Thanh Sơn đá hắn.
Thượng Vân Trạch vẻ mặt khổ sở: Sao cứ luôn đánh ta thế.
Bởi vì ngươi lưu manh ! Mộc Thanh Sơn kéo tay áo: Buồn ngủ.
Người còn đang sinh bệnh, Thượng Vân Trạch đành phải nhận mệnh, gọi nước ấm tới giúp hắn lau người, lại mặc lý y thật dày nhét vào ổ chăn: Có muốn uống chút dược an thần hay không?
Bỏ đi. Mộc Thanh Sơn thư thư phục phục rúc trong chăn, khuôn mặt đỏ bừng.
Thật sự là tiểu tổ tông. Thượng Vân Trạch xoa bóp mũi hắn.
Mộc Thanh Sơn ôm thắt lưng hắn, lười biếng cọ cọ.
Ngủ đi. Thượng Vân Trạch nói, Ngày mai không cần gấp rút lên đường, ngươi có thể ngủ nướng.
Mộc Thanh Sơn kéo kéo lý y của hắn, không ngủ !
Ngoan. Thượng Vân Trạch đem tay hắn nhét vào ổ chăn.
Mộc Thanh Sơn đá đá hắn, sau đó xoay người bọc hơn phân nửa chăn.
Thượng Vân Trạch buồn cười, nghiêng người thò tay ôm người vào lòng: Muốn làm chuyện xấu không?
Không. Mộc Thanh Sơn than thở.
Thượng Vân Trạch kéo người qua, cúi đầu cắn lên môi hắn: Tiểu ngốc tử, ngươi còn đang sinh bệnh.
Ta biết. Mộc Thanh Sơn mặt đỏ bừng.
Vậy chúng ta nhanh một chút. Thượng Vân Trạch cởi bỏ y phục hắn.
Ừm. Thật sự là... rất ngoan.
Mà cách vách phòng Ôn đại nhân, hiển nhiên lúc này cũng không có tâm tình triền miên hương diễm gì, sau khi rửa mặt xong liền dựa vào đầu giường, đầu óc đều là chuyện nháo quỷ.
Nhắm mắt. Triệu Việt bóp hai má hắn.
Ôn Liễu Niên nói: Ngươi sợ quỷ sao?
Ta sợ ngươi không hảo hảo nghỉ ngơi. Triệu Việt xả chăn qua đem người gói kỹ lưỡng, Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ không để cho ngươi nhúng tay vào việc này.
Chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ sao? Ôn Liễu Niên nhu nhu mũi, Không chỉ là ta, còn có nghĩa phụ cùng Thượng bảo chủ, trong lòng nhất định đối với chuyện này tồn nghi ngờ. Nói không chừng đêm nay còn không thể chợp mắt được, không bằng ra ngoài cùng nhau thương nghị một phen?
Ý tưởng này vừa toát ra, cách vách liền truyền đến một tiếng rên rỉ ái muội, rất là vội vàng ngắn ngủi.
Khách điếm rách nát, hiệu quả cách âm tất nhiên sẽ không được tốt a.
Ôn Liễu Niên: ...
Cách vách còn có người. Thượng Vân Trạch cười khẽ, Ngoan, nhịn một chút.
Mộc Thanh Sơn cắn mu bàn tay, ánh mắt đỏ bừng trừng hắn.
Ôn Liễu Niên thành thành thật thật bọc chăn, còn thuận tiện che kín đầu.
Ta cái gì cũng không nghe được.
Đầu này rất vất vả mới dỗ người ngủ, trong phòng bếp khách điếm bên kia, ám vệ đang ngồi vây thành một vòng, vô cùng cao hứng từ trong đống lửa khều khoai lang ra bên ngoài, nóng hôi hổi thơm ngào ngạt, sau khi tách mở ra bên trong mềm mềm thơm ngọt, cơ hồ có thể lôi ra đường ti, trong một cơn mưa đêm rét lạnh, quả thực chính là thứ quý hơn ngàn vàng.
Nhị đương gia có muốn ăn không? Ám vệ nhiệt tình mời.
Không cần, đa tạ. Lục Truy nói, Đã rất trễ rồi.
Đói bụng thì phải ăn, không có liên quan gì đến trễ hay không. Những lời này thật sự là phi thường có đạo lý, ám vệ mỗi người cầm hai củ khoai lang đứng lên, Nhị đương gia nếu muốn ăn thì bên trong còn, chúng ta ra ngoài đi dạo.
Ra ngoài đi dạo? Lục Truy khẽ nhíu mày.
Ám vệ vui vẻ nối đuôi nhau chạy ra, đang nháo quỷ a, đây chính là cơ hội vô giúp vui ngàn năm có một !
Trên trời mưa bụi bay lất phất, bốn phía một mảnh yên tĩnh, ám vệ dõng dạc đi dạo bốn năm vòng, vẫn như trước cái gì cũng không gặp, khó tránh khỏi cảm thấy hư không tịch mịch, thế là tập thể ngồi xổm dưới mái hiên một hộ gia đình bóc khoai lang, chuẩn bị ăn xong thì trở về.
Trong phòng truyền đến một tiếng khóc nỉ non của trẻ con, sau đó là một trận ồn ào tiếng đồ vật bị rơi vỡ, nam chủ nhân đại khái là bị đánh thức, thế là liền bất mãn mắng chửi hai câu, kết quả phụ nhân cố tình là tính tình mạnh mẽ, lúc này liền nói nam nhân không còn dùng được, ngay cả cửa cũng không trông chừng kĩ, nếu không phải trong nhà mất bố lão hổ bằng bông kia, thì bây giờ nhi tử e là đã sớm ôm ngủ.
Càng lúc càng ồn ào, tiếng khóc của tiểu oa nhi càng lúc càng lớn, phụ nhân cũng càng phát ra khí thế bức người, nam nhân vừa mới bắt đầu còn muốn tranh một hai câu, về sau tựa như mất khí thế, vẫn đang ỉu xìu giải thích, nói hôm trước quả thật không có ra ngoài uống rượu, vẫn là ngồi ở trong nhà, còn nói không chừng là quăng ở đâu rồi, bằng không thì tên trộm nhà ai sẽ không lấy trang sức trong ngăn tủ, mà chỉ lấy một con bố lão hổ bằng bông?
Thành thân thật sự là đáng sợ a... Ám vệ đồng loạt chậc chậc, một bên vươn tay gõ cửa: Uy !
A ! Người trong phòng hiển nhiên bị hoảng sợ, nháy mắt liền an tĩnh lại, một lúc lâu sau mới nghe nam nhân nơm nớp lo sợ hỏi một câu, Ai đó?
Sau đó liền nghe ngoài cửa đồng thời nói.
Vương Đại Quý.
Lý Ngũ Cẩu.
Kim Ngân Mãn.
Thượng Quan Vân.
Hiên Viên Cửu Thiên
...
Lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, thì phải có nhiều danh hào rực rỡ như vậy.
Nam nhân ngồi phịch xuống đất.
Cái gì cái gì cái gì không có nghe rõ.
Bình thường thành thân, thì phải hảo hảo quan tâm chăm sóc lẫn nhau, một nam nhân như ngươi, sao lại so đo chuyện lông gà vỏ tỏi này với tức phụ nhà mình, truyền ra ngoài rất mất mặt biết không. Ám vệ tận tình tiến hành khuyên bảo, Công tử nhà ta thường nói, người sống trên đời, quan trọng nhất là phải vui vẻ, nếu không vui mà nói... vị đại ca này, ngươi rốt cuộc có đang nghe ta nói chuyện hay không? Sao cũng không ra khỏi cửa mời ly trà.
Nam nhân run cầm cập, lảo đảo bò lết chui xuống gầm bàn, phi thường không cho vật biểu tượng mặt mũi.
Tuy rằng không được nhiệt tình chiêu đãi, nhưng ám vệ vẫn là tận chức tận trách khuyên bảo hồi lâu, thẳng đến khi nam nhân mang theo tiếng khóc nức nở bảo đảm về sau sẽ không tiếp tục đấu võ mồm với lão bà nữa, mới hài lòng rời đi, lưu lại một đống vỏ khoai lang.
Thân là người trong giang hồ, phải đối xử tử tế với dân chúng như vậy, làm người khác phải động dung. Nếu là để cho Thẩm minh chủ biết, nói không chừng sẽ thêu một lá cờ đưa đến Truy Ảnh cung.
Đợi đến khi chung quanh một lần nữa khôi phục an tĩnh, một thân ảnh bạch sắc cũng từ trong góc đứng lên, nhanh chóng bay tới đầu tường, giây lát liền biến mất ở trong đêm tối.
Dao Gia trấn so với thành Thương Mang thì nhỏ hơn, tuy nói bình thường cũng có thương đội lui tới, nhưng đồng thời vẫn là chưa thấy qua nhiều người trong giang hồ như vậy, cho nên khó tránh sẽ có vài phần hiếu kỳ, cho nên sinh ý trà trong khách điếm cũng tốt lên không ít.
Ám vệ trước sau như một vui sướng, một bên cắn hạt dưa một bên nói chuyện phiếm, rất nhanh liền hòa mình với dân chúng -- Bởi vì Ôn Liễu Niên là phụng mệnh Hoàng Thượng đến Vương Thành, cho nên thân phận cũng không cần phải giấu diếm.
Đợi đến khi dùng cơm chiều, toàn bộ dân chúng đều đang ở khách điếm trong thành, đều là đại nhân vật khó lường, không chỉ có giang hồ hiệp sĩ, còn có mệnh quan triều đình, nghe nói tương lai là muốn làm quan lớn.
Trên đời này không có gì có thể truyền nhanh hơn lời đồn, thế cho nên giữa trưa ngày hôm sau, không đợi Ôn Liễu Niên đến tìm huyện lệnh thành Tứ Phương, đối phương cũng đã đến cửa tìm mình.
Tham kiến Ôn đại nhân. Đối phương tên là Thi Phùng, ước chừng hơn ba mươi tuổi, mang theo người đến cửa bái phỏng.
Đại nhân làm cái gì vậy. Ôn Liễu Niên ngẩn người, Ta đã từ nhậm tri phủ Thương Nhĩ châu, hiện tại chỉ là một người bình thường mà thôi.
Tạm thời từ nhậm mà thôi, đợi đến Vương Thành, tất nhiên là tiền đồ như cẩm. Thi Phùng từ mặt đất đứng lên, tươi cười đầy mặt nói, Sao đại nhân đến cũng không báo trước một tiếng, trực tiếp ở phủ nha là được rồi, so với ở đây càng tiện hơn.
Vốn dĩ không muốn quấy rầy, bất quá ta thật sự là có một chuyện muốn hỏi. Ôn Liễu Niên nói, Gần đây trong thành đang nháo quỷ, đại nhân có biết chuyện này không?
Tất nhiên là biết. Thi Phùng vội vàng gật đầu, Không chỉ biết, hạ quan còn điều tra qua vài lần, nhưng mỗi lần đều là không có kết quả mà trở về.
Ôn Liễu Niên trong lòng nhíu mày, đều không có kết quả mà trở về, sao vẻ mặt còn tràn ngập tự hào như thế.
Bên trong thành quả thật không có bất cứ chuyện gì khác thường? Ôn Liễu Niên lại nói, Chỉ là vô duyên vô cớ có Quỷ Ảnh bay loạn khắp nơi?
Đúng vậy, hạ quan cũng đang buồn bực. Thi Phùng nói, Lúc trước tính toán ra ngoài mời Đại Sư thực hiện tóm yêu, nhưng sau này phát hiện Quỷ Ảnh cũng không làm hại gì đến dân chúng, thì cũng tạm thời gác qua một bên.
Nhìn vẻ mặt tràn ngập tươi cười này của tri huyện đại nhân, hiển nhiên cũng là lão bánh quẩy trà trộn vào chốn quan trường, loại người này phần lớn là không cầu công lao, không thể nói toàn không thể lấy chỗ, bất quá hiển nhiên không phải loại hình Ôn Liễu Niên thích, hỏi đại khái cũng hỏi không được cái gì, đơn giản nói thẳng, Đại nhân gần đây có thời gian rảnh không?
Có có có, tất nhiên có. Thi Phùng vội vàng gật đầu, sau khi nói xong lại cảm thấy chính mình thân là quan phụ mẫu, quá rảnh rỗi tựa hồ cũng không phải là chuyện tốt, thế là lại nói, Vẫn là có chút bận rộn, đại nhân có chuyện gì không?
Ta muốn ngươi thẩm vấn vụ án một ngày. Ôn Liễu Niên nói.
Thi Phùng có chút buồn bực: Thẩm vấn vụ án một ngày? Là có ý gì....
Kỳ thật theo lý mà nói, đừng nói Ôn Liễu Niên hiện tại đã từ nhậm, cho dù hắn lúc trước làm tri phủ Thương Nhĩ châu, thì cũng không thể quản được chuyện ở thành Tứ Phương, đừng nói là kêu Thi Phùng thẩm vấn. Nhưng đại khái là ở cùng một chỗ với người Truy Ảnh cung cũng khá lâu, cho nên mặc dù là nói loại chuyện này không hề có đạo lý, cũng là khí thế mười phần, ở bên trong pha vài phần quan uy -- Lại thêm một vòng chung quanh toàn là người trong giang hồ, Thi Phùng cảm thấy chính mình ngoại trừ đáp ứng, tựa hồ cũng không có con đường thứ hai để lựa chọn.
Rất tốt. Ôn Liễu Niên gật đầu, Thi đại nhân vất vả.
Muốn ở nơi nào, thẩm vấn vụ án gì? Thi Phùng dè dặt hỏi.
Ôn Liễu Niên gọi Triệu Việt tới, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.
Thế là buổi chiều hôm đó, bên ngoài liền mọc lên một cái công đường tạm thời, cửa thành dán một bảng cáo thị lớn -- Tri huyện đại nhân muốn đích thân bắt quỷ.
/195
|