Hôm sau, sau khi Tang Chỉ lười biếng ngủ ngày ngồi dậy, trang điểm cho thật đẹp, mục đích chính là đi xem Đậu Thần nương nương, cây đào tinh Khế Nhạc nghe vậy liền vui vẻ chạy tới báo tin: “Đậu Thần nương nương đã rời khỏi Bình Nhạc trấn.”
Tang Chỉ miệng đang ngậm đầy nước trà thiếu chút nữa phun ra: “Đi rồi? Đi như thế nào? Thuốc giải lấy chưa?”
Khế Nhạc trầm ngâm, “Thật ra thuốc giải không hề có. Chẳng qua nghe tiên đồng Thất Thủy tán dóc nói rằng buổi tối Phượng Quân đã cho Đậu Thần nương nương một phương thuốc, nói là chỉ cần đều đặn làm theo phương thuốc gì đó thì tự nhiên cũng giống như giải dược. Đậu Thần nương nương lấy được phương thuốc liền không hề chậm trễ lên đường tìm ngay trong đêm.”
Tang Chỉ nhíu mi, thì thào tự nhủ: “Phượng hoàng xấu xa sao tự nhiên lại tốt như vậy? Dễ dàng buông tha cho Đậu Thần nương nương như vậy?” Dứt lời, vô tình quay đầu lại nhìn về phía cây đào tinh. Khế Nhạc này vừa tham tiền lại nhiều chuyện, tuy rằng như vậy không tốt tý nào nhưng quả thật hắn biết khá nhiều sự việc, việc kỳ quái này đem hỏi hắn là tìm đúng người rồi nha.
Khế Nhạc thấy Tang Chỉ nhìn thế thì tự nhiên hiểu được ý tứ của nàng, liếc mắt cười nói: “Công chúa minh giám, Phượng Quân đại nhân thật là có ngoắt nghéo chút vấn đề. Nói về phương thuốc này thì —— “
Nói được một nửa, không ngờ cây đào tinh lại dừng lại, trầm tư một lát rồi uốn éo thắt lưng nhỏ giọng, “Công chúa, hiện tại Phượng Quân cũng ở tại Bình Nhạc trấn, chi tiêu này nọ quá nhiều…”
Oành! Nói chưa xong, Tang Chỉ đã muốn đem con suốt nặng bằng vàng quăng trên bàn, Khế Nhạc nhìn mà sửng sửng sốt sốt. Được rồi, Khế Nhạc thừa nhận bản thân mình vừa tham tài lại keo kiệt, nhưng chẳng phải là do hoàn cảnh nghèo khó của Bình Nhạc trấn bắt buộc mà ra sao? Nhưng mỗi lần đàm phán công việc, Khế Nhạc đều chấp hành nguyên tắc “Bản thân thành thật”, tuyệt đối không lấy nhiều hơn một xu, nếu mỗi lần cần trả lời vấn đề đều đưa vàng khối lớn như vậy ra, tiểu công chúa Tang Chỉ chắc hẳn sẽ mệt lớn đa?
Khế Nhạc vỗ ngực, một bộ dạng “Ta là viên chức nghiệp vụ chuyên nghiệp”: “Công chúa, bổn tiệm mua bán rõ ràng, tiền sao lại nhiều như vậy.”
Tang Chỉ liếc mắt, tức giận nói: “Bản công chúa tính tiền tháng, không thể sao?”
“>_< có thể có thể!” Trở về chuyện khi nãy, Khế Nhạc buồn bã nói: “Tài liệu phương thuốc này thật ra không khó tìm, nhưng cái chính là có vài thứ tiên thảo đều là thực vật mọc ở suối Ngưng Kính. Theo như ta được biết, suối Ngưng Kính này sâu không thấy đáy, nước suối lại lạnh đến thấu xương, Đậu Thần nương nương muốn tìm các tiên thảo này chỉ sợ cũng phải mất hết thời gian ba năm, ta nghi là Phượng Quân đại nhân cố ý kéo dài thời gian.”
Đang nói, Thất Thủy từ ngoài đi vào trong phòng, lặng lẽ vò đầu cười nói: “Công chúa Tang Chỉ, Phượng Quân nhờ ta tới tiện thể nhắn cho ngài, nói cho ngài hôm nay phải báo mộng cho người thôn Bình Nhạc trấn một câu “Trồng Quyết hoa, khử thiên hoa” (thiên hoa là cách gọi bệnh đậu mùa, nghĩa của câu này: trồng cây hoa Quyết có thể trừ được bệnh đậu mùa)
Tiểu hồ ly cùng Khế Nhạc hai mặt nhìn nhau, xong nhìn qua Thất Thủy bĩu môi: “Có ý tứ gì? Thối phượng hoàng nhà ngươi rốt cuộc lại có thêm âm mưu quỷ kế gì nữa?”
Thất Thủy nghe vậy, cười gian hai tiếng. Sau khi nhìn bốn phía chung quanh xác định không có người bên ngoài, mới yên tâm tiến đến trước mặt Tang Chỉ và Khế Nhạc thấp giọng nói: “Kỳ thật… Phương thuốc giải độc kia vốn không hề có tiên thảo ở suối Ngưng Kính mà là do Phượng Quân cố ý thêm vào.”
Tiểu hồ ly nghe xong lời này vẻ mặt hiểu rõ, “Phượng hoàng xấu xa đúng thật không phải là người tốt, lại đưa cho Đậu Thần nương nương phương thuốc độc đi?” Để cho nàng ta trúng độc nửa sống nửa chết, về sau sẽ không đến Bình Nhạc trấn quấy rối nữa? Tang Chỉ khịt mũi, còn tưởng rằng thối phượng hoàng có thể nghĩ ra biện pháp tốt đẹp gì có thể diệt cỏ tận gốc, kết quả lại là làm việc đê tiện như vậy.
Nghe xong lời này, Thất Thủy làm ra vẻ cao thâm đắc ý rung đùi, “Không phải như vậy, Phượng Quân nhà ta làm sao có thể làm việc hạ đẳng như vậy, mấy thứ tiên thảo kia cũng chẳng có ảnh hưởng gì, thuốc giải cũng vẫn hiệu quả như trước. Nhưng ~ Phượng Quân nói, như vậy mới có thể kéo dài thời gian.”
Thất Thủy dừng một chút, sờ sờ cái mũi lại ngốc cười rộ lên hắc hắc: “Nói như vậy, Phượng Quân nhà ta thật sự là tâm tư kín đáo, thông minh tuyệt đỉnh.”
Khế Nhạc đoán ra trong nháy mắt: “Phượng Quân đại nhân cố ý kéo dài mấy tháng thời gian là vì… muốn trồng Quyết hoa ở Bình Nhạc trấn?”
“Đúng vậy.” Thất Thủy ngốc nghếch ngơ ngác gật đầu, tựa hồ lại nhớ đến cái gì đột nhiên chống nạnh cười ha ha: “Phượng Quân thật sự là lợi hại như vậy nha … Cái gì mà ~~~ một lần vất vả, an nhàn lâu dài.” Tự nói xong, Thất Thủy quay đầu lại thấy Tang Chỉ cùng Khế Nhạc mắt to trừng mắt nhỏ chả biểu tình gì, bèn trợn mắt ồ lên:
“Lạ thật, vì sao các ngươi không cười? Các ngươi không thấy Phượng Quân nhà ta lợi hại sao?”
Tang Chỉ & Khế Nhạc: -_-|||
Ngươi không nói cái gì ra cái gì cả, muốn chúng ta làm sao để cảm thấy Phượng Quân nhà ngươi lợi hại! !
Tang Chỉ biết tiểu oa nhi Thất Thủy vốn trước giờ nói chuyện không đầu không đũa gì cả, bèn áp dụng cách hỏi một câu thì Thất Thủy trả lời một câu, sau đó đại khái là đem toàn bộ sự tình lắp ghép lại từ đầu đến cuối. Thì ra, trời sinh phượng hoàng xấu xa thích tắm bằng dược, vô tình phát hiện nước suối Ngưng Kính mà sử dụng cùng lúc với Quyết hoa của trần gian sẽ làm cho người bị nhiễm phát ban, cực kỳ ngứa ngáy khó chịu, tương tự như tình trạng nổi đậu của Đậu Thần nương nương.
Mà nước suối Ngưng Kính thần kỳ ở chỗ, mặc kệ là thần tiên hay yêu quái, chỉ cần tắm qua một lần thì trong cơ thể tự nhiên sẽ xuất hiện một loại độc tố. Độc tố này cũng không có hại mà ngược lại hữu ích cho thân thể, có thể bách độc bất xâm, vốn là một việc tốt nhất cho người ta, nhưng nếu Đậu Thần nương nương đến nơi này…
Tang Chỉ nhìn trời tưởng tượng, mấy tháng sau, sau cả trăm ngày trồi lên hụp xuống ở suối Ngưng Kính, nếu Đậu Thần nương nương thật sự lại đặt chân đến Bình Nhạc trấn, lúc đó Quyết hoa nở rộ, gió nhẹ thổi đến ——
Đậu Thần nương nương triệt để thực thi theo cách này, xem ra về sau Bình Nhạc trấn sẽ trở thành ác mộng của bà ta nha.
Tang Chỉ khóe miệng run rẩy, mới nãy tiểu oa nhi Thất Thủy nói rằng Phượng Quân nhà nàng không bao giờ làm việc hạ đẳng, đúng vậy đúng vậy. Hắn là chưa bao giờ làm việc hạ đẳng, chỉ làm công việc hạ hạ hạ…đẳng.
Tiểu hồ ly im lặng, giống như nhớ tới cái gì lại bắt đầu trừng to mắt, chắc lưỡi nói: “Tiểu oa nhi Thất Thủy, vậy ngươi vừa rồi nói một lần mệt nhọc, an nhàn lâu dài ý là…”
Thất Thủy kêu “Ah” một tiếng: “Không nói thì quên rồi, Phượng Quân cũng nhờ ta thông báo với thổ thần ở khắp nơi, cũng bảo họ phải báo mộng cho toàn bộ người trong thôn, cũng một câu “trồng Quyết hoa, khử đậu mùa.”
Tang Chỉ cứng người, xem ra phượng hoàng xấu xa còn không phải là kẻ âm hiểm bình thường a, đuổi tận giết tuyệt! Giờ này phút này, tiểu hồ ly đột nhiên có điểm đồng tình thương cảm với Đậu Thần nương nương, về sau bà đi đến đâu cũng bị nổi hạt đậu đỏ lên, xem ra Đậu Thần nương nương thật sự chỉ có thể đứng ở núi Hùng Lộc xanh xanh lạnh lẽo mà thôi, cô độc sống suốt quãng đời còn lại >_<
Bên này, Khế Nhạc ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn về phương xa, chậc chậc cảm thán: “Không thể nào không thể nào nghĩ tới nha, chẳng trách Phượng Quân đại nhân tuổi trẻ như thế lại có thể làm được thần tiên cao cấp như vậy. Cửu Châu đều do ngài quản lý, cho dù Bình Nhạc trấn an tường, Đậu Thần nương nương cũng có khả năng đi nơi khác nháo loạn, cứ như vậy… Quả thực một lần mệt nhọc, an nhàn lâu dài, ha ha! Bội phục! Bội phục!”
… …
Tiểu công chúa Tang Chỉ vừa mới nhậm chức liền đem sự tình khó khăn —— củ khoai nóng bỏng tay thảy về cho cấp trên trực tiếp, liền được giải quyết êm đẹp. Nhưng giờ phút này, Tang Chỉ dù làm thế nào cũng cười không ra tiếng được. Phúc hắc như Tuấn Thúc, độc ác như Tuấn Thúc, cẩn thận như Tuấn Thúc, làm sao mình thật sự có cơ hội để chạy khỏi Bình Nhạc trấn đây?
——————————— ta đường phân tuyến không độc ác không phải là trượng phu ——————————
Bốn ngày sau, Tuấn Thúc quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, tự mình đem kim chuông trả lại.
Tang Chỉ nhìn thấy bảo bối ngày xưa của mình, nhưng lại không một chút hoang mang nào. Nàng bình tĩnh lấy khăn tay từ trong người ra, bình tĩnh đưa khăn tay cầm lấy kim chuông trên tay Tuấn Thúc, lại bình tĩnh bỏ vào hòm.
Tuấn Thúc thấy thế cười nhạo: “Công chúa không đeo thử xem?”
Tang Chỉ kéo kéo da mặt, “Đeo thứ này đã nhiều năm rồi, có gì phải thử nữa?”
Tuấn Thúc nhíu mày, con ngươi bắt đầu có ý cười, thật lâu sau mới khinh khinh phiêu phiêu nói: “Chứ không phải là… công chúa Tang Chỉ sợ ta đã động tay động chân vào kim chuông?”
Tiểu hồ ly nghe xong lời này, đáy lòng nổi lên một ý xem thường thật lớn, biết rồi còn hỏi? Đậu Thần nương nương bất quá nháo loạn ở Bình Nhạc trấn một chút, ngươi liền chỉnh nàng đến muốn chết. Còn Tang Chỉ nàng chẳng những không chỉ đánh qua mắng qua phượng hoàng xấu xa, còn rình coi hắn tắm rửa, nhất là bốn trăm năm trước còn hung hăng cắn hắn một ngụm, làm hại hắn không thể không nhận làm cái chức ngự sử nhân gian chán ghét này. Nếu hắn có thể sắp bày chuyện tình nham hiểm như vậy để lừa nàng đến Bình Nhạc trấn làm việc cực khổ, ai biết Tuấn Thúc vốn có thù tất báo kia có thể tâm huyết dâng trào đã điểm cái gì trên kim chuông hay không, cho nên chính mình tự nhiên nên … cẩn thận là tốt nhất.
Tang Chỉ trên mặt mỉm cười khanh khách, nói: “Phượng Quân đại nhân lo lắng nhiều quá, ngươi giúp đỡ ta rất nhiều, làm sao có thể hại ta? Ta chỉ cảm thấy là mỗi ngày đeo kim chuông rêu rao khắp nơi, lần này cũng là vì Tang Chỉ không hiểu chuyện, mới rước lấy Đậu Thần nương nương đến đây. Tang Chỉ tự biết nghiệp chướng nặng nề, quyết định trong lúc làm việc ở Bình Nhạc trấn sẽ không mang kim chuông này!”
Nghe Tang Chỉ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, mỗi câu đều có lý có tình, Tuấn Thúc lại càng cười đến phát ra quỷ mị. Chống cằm nghe Tang Chỉ nói xong, lúc đó Tuấn Thúc mới vỗ tay nói: “Công chúa Tang Chỉ chỉ làm thổ thần mới mấy tháng mà đã chín chắn hơn nhiều, nếu Vương mẫu nương nương biết nhất định sẽ vô cùng vui mừng. Nhưng mà sao ta vẫn cứ luôn cảm thấy, kim chuông này dù sao cũng là do công chúa Họa Thường tự tay tặng cho ngươi, ngươi lại bỏ vào trong hòm như vậy quả thật có chút không thích hợp.”
Nói xong, không đợi Tang Chỉ mở miệng, hòm đã tự động mở ra, kim chuông chậm rãi bay ra, lại rơi xuống ở trên tay Tuấn Thúc. Tang Chỉ thấy thế, trong lòng vang lên một âm thanh lộp bộp, thầm than “không tốt” rồi lui dần lại phía sau, lại nghe Tuấn Thúc nói: “Lần này ta ngoài việc nhờ Thất Thủy trừ đi độc ở trên kim chuông, còn phù phép ở bên trên, mặc dù trên mặt nhìn không ra, nhưng sau khi mang vào…hiệu quả tự nhiên không giống lúc trước.”
Tuấn Thúc vừa nói vừa cầm kim chuông đi tới gần Tang Chỉ, câu nói vừa kết thúc thì cũng là lúc Tang Chỉ đã bị dồn đến góc tường, lưng đã chạm góc vách, tiến không được mà lùi cũng không xong. Quả nhiên… quả nhiên tên phượng hoàng chết tiệt này có động tay động chân trên kim chuông, đầu tiên là thiết kế kết giới trên người nàng làm cho nàng không ra khỏi Bình Nhạc trấn được, bây giờ lại làm gì đó trên kim chuông, a a! Chẳng lẽ đeo kim chuông cũng nổi mấy hột đỏ đỏ đó sao?
Tiểu hồ ly khóc, các ngón chân bám chặt mặt đất, hoàn toàn không thể thoát ra, chỉ hoảng sợ nhìn chằm chằm Tuấn Thúc: “Ngươi… Ngươi… Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Nếu ta có việc gì, cha ta và mẫu hậu sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tuấn Thúc thâm trầm, nhưng tuấn dung vẫn như cũ tươi cười như đón khách, “Công chúa Tang Chỉ đang nói mê sảng cái gì vậy, ta chẳng qua chỉ muốn tự mình đeo kim chuông cho công chúa thôi, nha, ngươi xem xem, rốt cuộc là tại sao lại vui mừng đến như vậy —— “
Câu nói kế tiếp, Tang Chỉ đã nghe không ra, bởi vì, phượng hoàng xấu xa cư nhiên lại cực kỳ ái muội tiến gần lại, da thịt hai người cơ hồ như dán lại với nhau ở góc tường. Mà người nào đó còn mắt đầy ý xấu, nghiêng đầu thổi khí nóng vào tai nàng.
Tang Chỉ: Mẫu hậu, cứu con {{{(>_<)}}}
Tang Chỉ được nuông chiều từ bé, lại chưa từng cùng nam nhân nào dựa vào gần như vậy, lúc này chỉ cảm thấy cả người đều không thích hợp. Tuấn Thúc gần như dán sát vào mình như vậy, giống như, ưm, cả người đều đang nóng lên, mặt khẳng định cũng đã muốn chín, nhưng kỳ quái là, Tuấn Thúc cố ý thầm thì vào lỗ tai nàng như vậy mà lỗ tai hồ ly của nàng lại không hiện ra.
Làm sao bây giờ? Thần chú ẩn thân đọc như thế nào? Đầu Tang Chỉ hỗn loạn thành một đống, chợt nghe Tuấn Thúc nói nhỏ: “Ngoan, không nên cử động, ta đeo kim chuông cho ngươi.”
Thanh âm của phượng hoàng xấu xa trầm thấp mang đầy từ tính, trong không gian mông lung, Tang Chỉ liền thấy hơi thở nam tính xa lạ phả lên mặt mình, khuôn mặt tuấn tú của Tuấn Thúc càng dựa vào gần, tim Tang Chỉ lại càng đập bùm bùm bịch bịch càng lớn, rốt cục, trong lòng chịu không nổi bèn nhắm mắt lại, ách ~~ được rồi. Nếu… nếu thực sự bị khi dễ, cũng… cũng không có gì. Môi với môi, thịt chạm thịt mà thôi!
Tiểu hồ ly vừa an ủi chính mình, vừa khẩn trương nắm chặt hai tay. Vì thế xuất hiện trước mặt Tuấn Thúc là cảnh tượng này: Tang Chỉ dựa lưng vào tường, hai tay nhỏ bé khẩn trương lôi kéo ống tay áo, đầu hồ ly hơi hơi ngẩng, vẻ mặt đỏ lên … Thế nhưng miệng thì mân mê.
Tuấn Thúc giật mình, hiểu rõ ý tứ của Tang Chỉ, con mắt hơi cong lên bắt đầu có chủ ý trêu đùa tiểu hồ ly, thật thật giả giả nghiêng đầu hướng tới Tang Chỉ…
Về phần tiểu hồ ly, cảm giác được từng trận nhiệt khí thở lên trên mặt thì mặt với tai bắt đầu đỏ lên, đánh bạo hé mi mắt nhìn, muốn mở miệng nói cái gì đó lại chợt nghe “kẹt” một cái từ bên ngoài ——
Cửa mở.
Trong nháy mắt, Tang Chỉ theo bản năng quay đầu nhìn; cùng lúc đó, Tuấn Thúc lại như bị sét đánh giật mình lảo đảo một cái, một bên quay trái một bên quay phải, thế là môi hai người gắn bó chạm vào nhau chưa được bao lâu lại tách ra. Trái tim của tiểu hồ ly đập muốn còn chỉ nửa nhịp, hai má thấu hồng, bên này Tuấn Thúc vẫn duy trì tư thế nửa ôm người Tang Chỉ, bộ dáng cũng…đáng sợ ngây người.
Làm sao có thể… Rõ ràng là muốn trêu đùa tiểu hồ ly, nhưng dù chỉ trong chốc lát, Tuấn Thúc vẫn cảm giác được hương vị ngọt ngào mềm mại ấp áp từ đôi môi của tiểu nha đầu, ma xui quỷ khiến thế nào lại có ảo tưởng muốn âu yếm nữa.
Trong lúc nhất thời, không gian trong nhà ngoài cửa đều … lặng như tờ.
Đứng ngây ngốc ở cửa một lúc thật lâu sau, con ngươi mắt Thất Thủy mới lóe sáng, rốt cục vò đầu khó hiểu nói: “Phượng Quân, người ôm công chúa Tang Chỉ làm cái gì vậy?”
Vừa dứt lời, Thất Thủy liền bị trúng một chưởng, bắt đầu ai nha kêu to lên, quay đầu thì thấy cái tay của đầu sỏ đánh mình là Khế Nhạc còn đang vươn ở trên không.
Thất Thủy khóc: “Sao ngươi lại đánh ta?”
Khế Nhạc im lặng, đỉnh đầu chảy dài ba vệt đen, xem xem xét xét sắc mặt vẻ như đảm đương không nổi của hai người ở trong phòng, cúi đầu khom lưng nói: “Ha ha, hai vị tiếp tục tiếp tục, chúng ta… đi ra ngoài.” Dứt lời thậm chí còn lôi lôi túm kéo Thất Thủy bỏ chạy, bất quá đương nhiên, trước khi trốn đi, Khế Nhạc còn phi thường quan tâm giúp hai vị đại nhân đóng cửa lại.
Tang Chỉ miệng đang ngậm đầy nước trà thiếu chút nữa phun ra: “Đi rồi? Đi như thế nào? Thuốc giải lấy chưa?”
Khế Nhạc trầm ngâm, “Thật ra thuốc giải không hề có. Chẳng qua nghe tiên đồng Thất Thủy tán dóc nói rằng buổi tối Phượng Quân đã cho Đậu Thần nương nương một phương thuốc, nói là chỉ cần đều đặn làm theo phương thuốc gì đó thì tự nhiên cũng giống như giải dược. Đậu Thần nương nương lấy được phương thuốc liền không hề chậm trễ lên đường tìm ngay trong đêm.”
Tang Chỉ nhíu mi, thì thào tự nhủ: “Phượng hoàng xấu xa sao tự nhiên lại tốt như vậy? Dễ dàng buông tha cho Đậu Thần nương nương như vậy?” Dứt lời, vô tình quay đầu lại nhìn về phía cây đào tinh. Khế Nhạc này vừa tham tiền lại nhiều chuyện, tuy rằng như vậy không tốt tý nào nhưng quả thật hắn biết khá nhiều sự việc, việc kỳ quái này đem hỏi hắn là tìm đúng người rồi nha.
Khế Nhạc thấy Tang Chỉ nhìn thế thì tự nhiên hiểu được ý tứ của nàng, liếc mắt cười nói: “Công chúa minh giám, Phượng Quân đại nhân thật là có ngoắt nghéo chút vấn đề. Nói về phương thuốc này thì —— “
Nói được một nửa, không ngờ cây đào tinh lại dừng lại, trầm tư một lát rồi uốn éo thắt lưng nhỏ giọng, “Công chúa, hiện tại Phượng Quân cũng ở tại Bình Nhạc trấn, chi tiêu này nọ quá nhiều…”
Oành! Nói chưa xong, Tang Chỉ đã muốn đem con suốt nặng bằng vàng quăng trên bàn, Khế Nhạc nhìn mà sửng sửng sốt sốt. Được rồi, Khế Nhạc thừa nhận bản thân mình vừa tham tài lại keo kiệt, nhưng chẳng phải là do hoàn cảnh nghèo khó của Bình Nhạc trấn bắt buộc mà ra sao? Nhưng mỗi lần đàm phán công việc, Khế Nhạc đều chấp hành nguyên tắc “Bản thân thành thật”, tuyệt đối không lấy nhiều hơn một xu, nếu mỗi lần cần trả lời vấn đề đều đưa vàng khối lớn như vậy ra, tiểu công chúa Tang Chỉ chắc hẳn sẽ mệt lớn đa?
Khế Nhạc vỗ ngực, một bộ dạng “Ta là viên chức nghiệp vụ chuyên nghiệp”: “Công chúa, bổn tiệm mua bán rõ ràng, tiền sao lại nhiều như vậy.”
Tang Chỉ liếc mắt, tức giận nói: “Bản công chúa tính tiền tháng, không thể sao?”
“>_< có thể có thể!” Trở về chuyện khi nãy, Khế Nhạc buồn bã nói: “Tài liệu phương thuốc này thật ra không khó tìm, nhưng cái chính là có vài thứ tiên thảo đều là thực vật mọc ở suối Ngưng Kính. Theo như ta được biết, suối Ngưng Kính này sâu không thấy đáy, nước suối lại lạnh đến thấu xương, Đậu Thần nương nương muốn tìm các tiên thảo này chỉ sợ cũng phải mất hết thời gian ba năm, ta nghi là Phượng Quân đại nhân cố ý kéo dài thời gian.”
Đang nói, Thất Thủy từ ngoài đi vào trong phòng, lặng lẽ vò đầu cười nói: “Công chúa Tang Chỉ, Phượng Quân nhờ ta tới tiện thể nhắn cho ngài, nói cho ngài hôm nay phải báo mộng cho người thôn Bình Nhạc trấn một câu “Trồng Quyết hoa, khử thiên hoa” (thiên hoa là cách gọi bệnh đậu mùa, nghĩa của câu này: trồng cây hoa Quyết có thể trừ được bệnh đậu mùa)
Tiểu hồ ly cùng Khế Nhạc hai mặt nhìn nhau, xong nhìn qua Thất Thủy bĩu môi: “Có ý tứ gì? Thối phượng hoàng nhà ngươi rốt cuộc lại có thêm âm mưu quỷ kế gì nữa?”
Thất Thủy nghe vậy, cười gian hai tiếng. Sau khi nhìn bốn phía chung quanh xác định không có người bên ngoài, mới yên tâm tiến đến trước mặt Tang Chỉ và Khế Nhạc thấp giọng nói: “Kỳ thật… Phương thuốc giải độc kia vốn không hề có tiên thảo ở suối Ngưng Kính mà là do Phượng Quân cố ý thêm vào.”
Tiểu hồ ly nghe xong lời này vẻ mặt hiểu rõ, “Phượng hoàng xấu xa đúng thật không phải là người tốt, lại đưa cho Đậu Thần nương nương phương thuốc độc đi?” Để cho nàng ta trúng độc nửa sống nửa chết, về sau sẽ không đến Bình Nhạc trấn quấy rối nữa? Tang Chỉ khịt mũi, còn tưởng rằng thối phượng hoàng có thể nghĩ ra biện pháp tốt đẹp gì có thể diệt cỏ tận gốc, kết quả lại là làm việc đê tiện như vậy.
Nghe xong lời này, Thất Thủy làm ra vẻ cao thâm đắc ý rung đùi, “Không phải như vậy, Phượng Quân nhà ta làm sao có thể làm việc hạ đẳng như vậy, mấy thứ tiên thảo kia cũng chẳng có ảnh hưởng gì, thuốc giải cũng vẫn hiệu quả như trước. Nhưng ~ Phượng Quân nói, như vậy mới có thể kéo dài thời gian.”
Thất Thủy dừng một chút, sờ sờ cái mũi lại ngốc cười rộ lên hắc hắc: “Nói như vậy, Phượng Quân nhà ta thật sự là tâm tư kín đáo, thông minh tuyệt đỉnh.”
Khế Nhạc đoán ra trong nháy mắt: “Phượng Quân đại nhân cố ý kéo dài mấy tháng thời gian là vì… muốn trồng Quyết hoa ở Bình Nhạc trấn?”
“Đúng vậy.” Thất Thủy ngốc nghếch ngơ ngác gật đầu, tựa hồ lại nhớ đến cái gì đột nhiên chống nạnh cười ha ha: “Phượng Quân thật sự là lợi hại như vậy nha … Cái gì mà ~~~ một lần vất vả, an nhàn lâu dài.” Tự nói xong, Thất Thủy quay đầu lại thấy Tang Chỉ cùng Khế Nhạc mắt to trừng mắt nhỏ chả biểu tình gì, bèn trợn mắt ồ lên:
“Lạ thật, vì sao các ngươi không cười? Các ngươi không thấy Phượng Quân nhà ta lợi hại sao?”
Tang Chỉ & Khế Nhạc: -_-|||
Ngươi không nói cái gì ra cái gì cả, muốn chúng ta làm sao để cảm thấy Phượng Quân nhà ngươi lợi hại! !
Tang Chỉ biết tiểu oa nhi Thất Thủy vốn trước giờ nói chuyện không đầu không đũa gì cả, bèn áp dụng cách hỏi một câu thì Thất Thủy trả lời một câu, sau đó đại khái là đem toàn bộ sự tình lắp ghép lại từ đầu đến cuối. Thì ra, trời sinh phượng hoàng xấu xa thích tắm bằng dược, vô tình phát hiện nước suối Ngưng Kính mà sử dụng cùng lúc với Quyết hoa của trần gian sẽ làm cho người bị nhiễm phát ban, cực kỳ ngứa ngáy khó chịu, tương tự như tình trạng nổi đậu của Đậu Thần nương nương.
Mà nước suối Ngưng Kính thần kỳ ở chỗ, mặc kệ là thần tiên hay yêu quái, chỉ cần tắm qua một lần thì trong cơ thể tự nhiên sẽ xuất hiện một loại độc tố. Độc tố này cũng không có hại mà ngược lại hữu ích cho thân thể, có thể bách độc bất xâm, vốn là một việc tốt nhất cho người ta, nhưng nếu Đậu Thần nương nương đến nơi này…
Tang Chỉ nhìn trời tưởng tượng, mấy tháng sau, sau cả trăm ngày trồi lên hụp xuống ở suối Ngưng Kính, nếu Đậu Thần nương nương thật sự lại đặt chân đến Bình Nhạc trấn, lúc đó Quyết hoa nở rộ, gió nhẹ thổi đến ——
Đậu Thần nương nương triệt để thực thi theo cách này, xem ra về sau Bình Nhạc trấn sẽ trở thành ác mộng của bà ta nha.
Tang Chỉ khóe miệng run rẩy, mới nãy tiểu oa nhi Thất Thủy nói rằng Phượng Quân nhà nàng không bao giờ làm việc hạ đẳng, đúng vậy đúng vậy. Hắn là chưa bao giờ làm việc hạ đẳng, chỉ làm công việc hạ hạ hạ…đẳng.
Tiểu hồ ly im lặng, giống như nhớ tới cái gì lại bắt đầu trừng to mắt, chắc lưỡi nói: “Tiểu oa nhi Thất Thủy, vậy ngươi vừa rồi nói một lần mệt nhọc, an nhàn lâu dài ý là…”
Thất Thủy kêu “Ah” một tiếng: “Không nói thì quên rồi, Phượng Quân cũng nhờ ta thông báo với thổ thần ở khắp nơi, cũng bảo họ phải báo mộng cho toàn bộ người trong thôn, cũng một câu “trồng Quyết hoa, khử đậu mùa.”
Tang Chỉ cứng người, xem ra phượng hoàng xấu xa còn không phải là kẻ âm hiểm bình thường a, đuổi tận giết tuyệt! Giờ này phút này, tiểu hồ ly đột nhiên có điểm đồng tình thương cảm với Đậu Thần nương nương, về sau bà đi đến đâu cũng bị nổi hạt đậu đỏ lên, xem ra Đậu Thần nương nương thật sự chỉ có thể đứng ở núi Hùng Lộc xanh xanh lạnh lẽo mà thôi, cô độc sống suốt quãng đời còn lại >_<
Bên này, Khế Nhạc ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn về phương xa, chậc chậc cảm thán: “Không thể nào không thể nào nghĩ tới nha, chẳng trách Phượng Quân đại nhân tuổi trẻ như thế lại có thể làm được thần tiên cao cấp như vậy. Cửu Châu đều do ngài quản lý, cho dù Bình Nhạc trấn an tường, Đậu Thần nương nương cũng có khả năng đi nơi khác nháo loạn, cứ như vậy… Quả thực một lần mệt nhọc, an nhàn lâu dài, ha ha! Bội phục! Bội phục!”
… …
Tiểu công chúa Tang Chỉ vừa mới nhậm chức liền đem sự tình khó khăn —— củ khoai nóng bỏng tay thảy về cho cấp trên trực tiếp, liền được giải quyết êm đẹp. Nhưng giờ phút này, Tang Chỉ dù làm thế nào cũng cười không ra tiếng được. Phúc hắc như Tuấn Thúc, độc ác như Tuấn Thúc, cẩn thận như Tuấn Thúc, làm sao mình thật sự có cơ hội để chạy khỏi Bình Nhạc trấn đây?
——————————— ta đường phân tuyến không độc ác không phải là trượng phu ——————————
Bốn ngày sau, Tuấn Thúc quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, tự mình đem kim chuông trả lại.
Tang Chỉ nhìn thấy bảo bối ngày xưa của mình, nhưng lại không một chút hoang mang nào. Nàng bình tĩnh lấy khăn tay từ trong người ra, bình tĩnh đưa khăn tay cầm lấy kim chuông trên tay Tuấn Thúc, lại bình tĩnh bỏ vào hòm.
Tuấn Thúc thấy thế cười nhạo: “Công chúa không đeo thử xem?”
Tang Chỉ kéo kéo da mặt, “Đeo thứ này đã nhiều năm rồi, có gì phải thử nữa?”
Tuấn Thúc nhíu mày, con ngươi bắt đầu có ý cười, thật lâu sau mới khinh khinh phiêu phiêu nói: “Chứ không phải là… công chúa Tang Chỉ sợ ta đã động tay động chân vào kim chuông?”
Tiểu hồ ly nghe xong lời này, đáy lòng nổi lên một ý xem thường thật lớn, biết rồi còn hỏi? Đậu Thần nương nương bất quá nháo loạn ở Bình Nhạc trấn một chút, ngươi liền chỉnh nàng đến muốn chết. Còn Tang Chỉ nàng chẳng những không chỉ đánh qua mắng qua phượng hoàng xấu xa, còn rình coi hắn tắm rửa, nhất là bốn trăm năm trước còn hung hăng cắn hắn một ngụm, làm hại hắn không thể không nhận làm cái chức ngự sử nhân gian chán ghét này. Nếu hắn có thể sắp bày chuyện tình nham hiểm như vậy để lừa nàng đến Bình Nhạc trấn làm việc cực khổ, ai biết Tuấn Thúc vốn có thù tất báo kia có thể tâm huyết dâng trào đã điểm cái gì trên kim chuông hay không, cho nên chính mình tự nhiên nên … cẩn thận là tốt nhất.
Tang Chỉ trên mặt mỉm cười khanh khách, nói: “Phượng Quân đại nhân lo lắng nhiều quá, ngươi giúp đỡ ta rất nhiều, làm sao có thể hại ta? Ta chỉ cảm thấy là mỗi ngày đeo kim chuông rêu rao khắp nơi, lần này cũng là vì Tang Chỉ không hiểu chuyện, mới rước lấy Đậu Thần nương nương đến đây. Tang Chỉ tự biết nghiệp chướng nặng nề, quyết định trong lúc làm việc ở Bình Nhạc trấn sẽ không mang kim chuông này!”
Nghe Tang Chỉ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, mỗi câu đều có lý có tình, Tuấn Thúc lại càng cười đến phát ra quỷ mị. Chống cằm nghe Tang Chỉ nói xong, lúc đó Tuấn Thúc mới vỗ tay nói: “Công chúa Tang Chỉ chỉ làm thổ thần mới mấy tháng mà đã chín chắn hơn nhiều, nếu Vương mẫu nương nương biết nhất định sẽ vô cùng vui mừng. Nhưng mà sao ta vẫn cứ luôn cảm thấy, kim chuông này dù sao cũng là do công chúa Họa Thường tự tay tặng cho ngươi, ngươi lại bỏ vào trong hòm như vậy quả thật có chút không thích hợp.”
Nói xong, không đợi Tang Chỉ mở miệng, hòm đã tự động mở ra, kim chuông chậm rãi bay ra, lại rơi xuống ở trên tay Tuấn Thúc. Tang Chỉ thấy thế, trong lòng vang lên một âm thanh lộp bộp, thầm than “không tốt” rồi lui dần lại phía sau, lại nghe Tuấn Thúc nói: “Lần này ta ngoài việc nhờ Thất Thủy trừ đi độc ở trên kim chuông, còn phù phép ở bên trên, mặc dù trên mặt nhìn không ra, nhưng sau khi mang vào…hiệu quả tự nhiên không giống lúc trước.”
Tuấn Thúc vừa nói vừa cầm kim chuông đi tới gần Tang Chỉ, câu nói vừa kết thúc thì cũng là lúc Tang Chỉ đã bị dồn đến góc tường, lưng đã chạm góc vách, tiến không được mà lùi cũng không xong. Quả nhiên… quả nhiên tên phượng hoàng chết tiệt này có động tay động chân trên kim chuông, đầu tiên là thiết kế kết giới trên người nàng làm cho nàng không ra khỏi Bình Nhạc trấn được, bây giờ lại làm gì đó trên kim chuông, a a! Chẳng lẽ đeo kim chuông cũng nổi mấy hột đỏ đỏ đó sao?
Tiểu hồ ly khóc, các ngón chân bám chặt mặt đất, hoàn toàn không thể thoát ra, chỉ hoảng sợ nhìn chằm chằm Tuấn Thúc: “Ngươi… Ngươi… Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Nếu ta có việc gì, cha ta và mẫu hậu sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tuấn Thúc thâm trầm, nhưng tuấn dung vẫn như cũ tươi cười như đón khách, “Công chúa Tang Chỉ đang nói mê sảng cái gì vậy, ta chẳng qua chỉ muốn tự mình đeo kim chuông cho công chúa thôi, nha, ngươi xem xem, rốt cuộc là tại sao lại vui mừng đến như vậy —— “
Câu nói kế tiếp, Tang Chỉ đã nghe không ra, bởi vì, phượng hoàng xấu xa cư nhiên lại cực kỳ ái muội tiến gần lại, da thịt hai người cơ hồ như dán lại với nhau ở góc tường. Mà người nào đó còn mắt đầy ý xấu, nghiêng đầu thổi khí nóng vào tai nàng.
Tang Chỉ: Mẫu hậu, cứu con {{{(>_<)}}}
Tang Chỉ được nuông chiều từ bé, lại chưa từng cùng nam nhân nào dựa vào gần như vậy, lúc này chỉ cảm thấy cả người đều không thích hợp. Tuấn Thúc gần như dán sát vào mình như vậy, giống như, ưm, cả người đều đang nóng lên, mặt khẳng định cũng đã muốn chín, nhưng kỳ quái là, Tuấn Thúc cố ý thầm thì vào lỗ tai nàng như vậy mà lỗ tai hồ ly của nàng lại không hiện ra.
Làm sao bây giờ? Thần chú ẩn thân đọc như thế nào? Đầu Tang Chỉ hỗn loạn thành một đống, chợt nghe Tuấn Thúc nói nhỏ: “Ngoan, không nên cử động, ta đeo kim chuông cho ngươi.”
Thanh âm của phượng hoàng xấu xa trầm thấp mang đầy từ tính, trong không gian mông lung, Tang Chỉ liền thấy hơi thở nam tính xa lạ phả lên mặt mình, khuôn mặt tuấn tú của Tuấn Thúc càng dựa vào gần, tim Tang Chỉ lại càng đập bùm bùm bịch bịch càng lớn, rốt cục, trong lòng chịu không nổi bèn nhắm mắt lại, ách ~~ được rồi. Nếu… nếu thực sự bị khi dễ, cũng… cũng không có gì. Môi với môi, thịt chạm thịt mà thôi!
Tiểu hồ ly vừa an ủi chính mình, vừa khẩn trương nắm chặt hai tay. Vì thế xuất hiện trước mặt Tuấn Thúc là cảnh tượng này: Tang Chỉ dựa lưng vào tường, hai tay nhỏ bé khẩn trương lôi kéo ống tay áo, đầu hồ ly hơi hơi ngẩng, vẻ mặt đỏ lên … Thế nhưng miệng thì mân mê.
Tuấn Thúc giật mình, hiểu rõ ý tứ của Tang Chỉ, con mắt hơi cong lên bắt đầu có chủ ý trêu đùa tiểu hồ ly, thật thật giả giả nghiêng đầu hướng tới Tang Chỉ…
Về phần tiểu hồ ly, cảm giác được từng trận nhiệt khí thở lên trên mặt thì mặt với tai bắt đầu đỏ lên, đánh bạo hé mi mắt nhìn, muốn mở miệng nói cái gì đó lại chợt nghe “kẹt” một cái từ bên ngoài ——
Cửa mở.
Trong nháy mắt, Tang Chỉ theo bản năng quay đầu nhìn; cùng lúc đó, Tuấn Thúc lại như bị sét đánh giật mình lảo đảo một cái, một bên quay trái một bên quay phải, thế là môi hai người gắn bó chạm vào nhau chưa được bao lâu lại tách ra. Trái tim của tiểu hồ ly đập muốn còn chỉ nửa nhịp, hai má thấu hồng, bên này Tuấn Thúc vẫn duy trì tư thế nửa ôm người Tang Chỉ, bộ dáng cũng…đáng sợ ngây người.
Làm sao có thể… Rõ ràng là muốn trêu đùa tiểu hồ ly, nhưng dù chỉ trong chốc lát, Tuấn Thúc vẫn cảm giác được hương vị ngọt ngào mềm mại ấp áp từ đôi môi của tiểu nha đầu, ma xui quỷ khiến thế nào lại có ảo tưởng muốn âu yếm nữa.
Trong lúc nhất thời, không gian trong nhà ngoài cửa đều … lặng như tờ.
Đứng ngây ngốc ở cửa một lúc thật lâu sau, con ngươi mắt Thất Thủy mới lóe sáng, rốt cục vò đầu khó hiểu nói: “Phượng Quân, người ôm công chúa Tang Chỉ làm cái gì vậy?”
Vừa dứt lời, Thất Thủy liền bị trúng một chưởng, bắt đầu ai nha kêu to lên, quay đầu thì thấy cái tay của đầu sỏ đánh mình là Khế Nhạc còn đang vươn ở trên không.
Thất Thủy khóc: “Sao ngươi lại đánh ta?”
Khế Nhạc im lặng, đỉnh đầu chảy dài ba vệt đen, xem xem xét xét sắc mặt vẻ như đảm đương không nổi của hai người ở trong phòng, cúi đầu khom lưng nói: “Ha ha, hai vị tiếp tục tiếp tục, chúng ta… đi ra ngoài.” Dứt lời thậm chí còn lôi lôi túm kéo Thất Thủy bỏ chạy, bất quá đương nhiên, trước khi trốn đi, Khế Nhạc còn phi thường quan tâm giúp hai vị đại nhân đóng cửa lại.
/68
|