Thanh Khâu quốc có rất nhiều phong tục, tập tục gả nữ nhi cũng rất mạnh mẽ.
Nơi này dân chúng rất tin vào tín ngưỡng, cho rằng chỉ có nam nhân anh dũng hơn người, mười phần kiên quyết mới có thể có năng lực bảo vệ vợ con, chỉ có sức chiến đấu thật mạnh mẽ mới có tư cách thành gia lập nghiệp.
Mấy ngàn năm nay, Thanh Khâu quốc hình thành một tập tục gọi là “Đoạt thân”. Đoạt thân, chữ sao ý vậy, chính là đem nữ hài tử âu yếm của mình đoạt lấy mang về nhà làm vợ. Nhưng nhà mẹ đẻ của nữ hài tử cũng không hề ngồi không, một tháng trước khi hôn lễ bắt đầu, toàn bộ nam nhân gia đình tân nương tử sẽ ngày đêm cực khổ luyện tập thể hình, thay đổi luân phiên canh giữ khuê phòng tân nương một giây cũng không rời, chỉ là đợi đến khi chú rể đến cướp cô dâu thì chứng tỏ thực lực của nhà mình.
Nếu chú rể có bản lĩnh, thì trong vòng một tháng có thể đánh bại những người bảo vệ đó, nhào đúng vào trong phòng tân nương, được sự cho phép của nàng, mới có thể “cướp” tân nương trở về làm vợ. Nhưng nếu trong vòng một tháng, chú rể không xuất hiện đúng kỳ hạn, hôn lễ sẽ tự động hủy bỏ.
Tang Chỉ nghe xong câu chuyện này bèn há hốc mồm, “Ý của mẫu hậu là… muốn phượng hoàng xấu xa đến cướp con?”
Công chúa Họa Thường im lặng gật đầu, đáng thương nhất trên thiên hạ chính là tấm lòng của cha mẹ, mặc dù ngày ấy ở Bình Nhạc trấn hùng hổ chạm mặt cùng Tuấn Thúc, nhưng tâm sự của nữ nhi sao bà lại có thể không biết? Và làm sao có thể chia rẽ đôi tình nhân nhỏ bé này? Nhưng Tang Chỉ làm bậy như thế, chẳng những cự hôn mà còn giả bộ mang thai, Họa Thường sợ là nữ nhi khi gả đến Phượng tộc sẽ bị nhà chồng khinh thường, do đó mới bảo tướng công đến Bình Nhạc trấn sớm mấy ngày, chuẩn bị một phen, chẳng qua là muốn thị uy phủ đầu một chút đối với con rể tương lai, để cho hắn phải đối đãi thật tốt với nữ nhi của mình.
Công chúa Họa Thường hít một hơi thật sâu, kéo tay nữ nhi ân cần dạy bảo: “Chỉ Nhi, con đã sắp gả cho người ta có nghĩa con đã trở thành người lớn rồi, sau này nhất định không thể tiếp tục tùy hứng, nghe rõ không?”
Tang Chỉ nghe vậy, bĩu môi, tâm tình vui sướng vì được ân chuẩn (bề trên đồng ý) hôn sự còn chưa kịp cảm nhận, trong đầu linh quang lại chợt lóe lên tình cảnh bi thảm trước đây, nói: “Nhưng mẫu hậu à, hình như ngày đó mẫu hậu dẫn con trở về từ Bình Nhạc trấn, hình như người chưa có nói cho phượng hoàng xấu xa biết rằng hắn phải tới cướp cô dâu.”
Công chúa Họa Thường nhướng mày, giọng lạnh đi ba phần: “Nực cười! Con có bao giờ nghe qua cha mẹ cầu xin la hét người khác đến cướp con gái nhà mình không?” Cướp cô dâu chính là cướp cô dâu, đương nhiên điểm quý giá ở đây chính là phải do nhà trai chủ động “Cướp”, Họa Thường nhọc lòng, đem con thỏ tiểu tiên làm Thổ thần, lại mua chuộc Bích Nữ cùng Thất Thủy, không phải là vì muốn tạo uy tín tương lai cho nữ nhi đó sao, làm sao lại có thể cầu Tuấn Thúc đến cướp cô dâu đây?
Lời này tự nhiên vừa hợp lý hợp tình, nhưng theo ý Tang Chỉ thì lại như không thể thực hiện được. Tiểu hồ ly đưa ngón tay tính đi tính lại, dậm chân nói: “Nhưng mẫu hậu à, chúng ta trở về đã hơn nửa tháng rồi. Có thể nào, có thể nào …”
Tang Chỉ nói chưa xong, đã bị một câu của Họa Thường chặn đứng, “Chỉ Nhi, nếu nam nhân này ngay cả vấn đề nhỏ như vậy mà cũng nghĩ không ra và không làm được trong vòng một tháng, thì hôn nhân này đương nhiên cũng không đáng giá để thực hiện.” Ngụ ý, kỳ thật chính là muốn kiểm tra EQ cộng với IQ trước khi kết hôn, nếu con rể tương lai không vượt qua được, đương nhiên tiểu công chúa Tang Chỉ cũng không thể gả được.
Nghe xong lời này, Tang Chỉ vẻ mặt kiên quyết, “Nhưng mà mẫu hậu, không công bằng! Phượng hoàng xấu xa lúc trước bị thương, cho dù hắn đến đây thì làm sao có thể đánh thắng được nhóm thúc thúc bá bá? Bằng không… Bằng không tùy tiện đi, đúng! Tùy tiện bỏ hoạt động cướp cô dâu —— “
Tiểu hồ ly ôm đùi mẫu thân vừa khóc vừa năn nỉ, chỉ sợ tướng công tương lai không đến cướp mình được, không khí đang vô cùng náo nhiệt, chợt nghe tỳ nữ Tiểu Quyên tiến đến bẩm báo: “Vương hậu, công chúa.”
Thấy tỳ nữa thân cận Tiểu Quyên đến, mẹ con hai người đều im lặng không nhúc nhích, vài giây sau Tang Chỉ mới phản ứng nói: “Có phải phượng hoàng xấu xa đến đây hay không? Ngươi nhanh đi nói cho nhóm thúc thúc bá bá, tùy tiện đánh nhẹ vài chiêu là được rồi, thời gian vừa rồi nội lực của hắn mới bị tổn hại!”
Nữ quyến trong phòng thấy công chúa vừa tức lại vừa vội đến dậm chân, một bộ dạng “hận không gả nhanh được” đáng yêu quá nên không nhịn được che miệng cười trộm, Tiểu Quyên cười đến nỗi ruột muốn thắt lại, mới bẩm báo nói: “Công chúa hiểu lầm, phò mã tương lai chưa có tới. Ở bên ngoài là một linh hồ tuyết trắng đến đây, tự xưng là Lai Thước, la hét muốn tìm tỷ tỷ.”
———————————————— ta là đường phân cách có chuyển biến (≧v≦)o————————————
Bên trong điện, Tang Chỉ chống má có phần buồn bực nhìn chằm chằm Lai Thước đang mỗi tay cầm một miếng điểm tâm, miệng đầy thức ăn.
Trước khi nàng trở về Bình Nhạc trấn, Yêu vương đã đem đệ đệ bảo bối phó thác cho đôi vợ chồng son Tuấn Thúc, nhưng khi gần đến biên giới Bình Nhạc trấn, Tuấn Thúc lại đem Lai Thước ở tại thôn trấn gần đó, nói là sau khi dàn xếp thật tốt ở Bình Nhạc trấn mới đến đón hắn trở về. Phượng hoàng xấu xa luôn luôn nham hiểm, lúc đó Tang Chỉ chỉ nghĩ là Tuấn Thúc đã biết rõ kế hoạch của Yêu vương nên đem Lai Thước đặt ở thôn trấn gần đó để dương đông kích tây, tránh bị kẻ địch phát hiện.
Nhưng đến khi hai người đều bị Thiên Hồ Đế Quân bắt lấy, tiểu hồ ly mới nhận ra —— Không thèm đếm xỉa đến Lai Thước, còn có tác dụng khác. Giờ phút này, chờ trái chờ phải mà ngay cả thân ảnh của phượng hoàng xấu xa cũng không thấy, Lai Thước lại như thế nào đúng lúc xuất hiện, có phải chăng là…
Tang Chỉ hơi nhíu mi, sau khi nhìn bốn phía chung quanh xác định không người, mới nói nhỏ: “Lai Thước, ngươi nói cho tỷ tỷ nghe, có phải Tuấn Thúc ca ca phái ngươi tới hay không?”
Lai Thước đang vui vẻ cắn củ cải, nghe xong lời nói thần thần bí bí của Tang Chỉ, chớp chớp con mắt đen như mực, chu miệng, kêu “Oa” lên khóc thành tiếng. Tiểu hồ ly thấy thế trở tay không kịp, sợ sẽ náo động khiến nhóm cung nga chạy tới liền nhanh chóng chạy đến khuyên dỗ, hơn nửa ngày Lai Thước cắn xong điểm tâm mới đứt quãng nghẹn ngào nói:
“Tuấn Thúc… Tuấn Thúc ca ca thật xấu, đem Lai Thước đặt ở thôn trấn gần đó, không có người chơi với ta… Ô ô.”
Nghe xong lời này, tiểu hồ ly trong lòng chợt kinh hoàng, chẳng lẽ Lai Thước tự mình tìm đến Thanh Khâu quốc, không phải do phượng hoàng xấu xa gọi tới? Tang Chỉ vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm: “Cũng không đúng a, Lai Thước làm sao mà biết ta ở Thanh Khâu quốc? Và làm sao biết đường?”
Dứt lời, Lai Thước mồm chứa điểm tâm lúng búng không rõ lời: “Là Bích Nữ tỷ tỷ nói cho ta biết.”
Tiểu hồ ly nghe vậy, trong lòng vui mừng. Lại sau một phen chất vấn, mới moi từng mảnh nhỏ trong miệng Lai Thước ra ráp lại tình huống đại khái như sau: Thì ra, Tang Chỉ và Tuấn Thúc đưa Lai Thước đến thôn gần đó không quá hai ngày, tiểu tử kia liền không chịu nổi cô đơn tịch mịch bèn chạy về Bình Nhạc trấn tìm tỷ tỷ. Nhưng không như nó mong muốn, tỷ tỷ không tìm được, ngược lại lại thấy một tân Thổ thần hung dữ.
Con thỏ tiểu tiên nhìn Lai Thước thế nào cũng không vừa mắt, đối với “tỷ tỷ” trong miệng Lai Thước lại hận thấu xương, kết quả là dọa Lai Thước đến ngay cả mặt Tuấn Thúc cũng chưa nhìn thấy đã nhanh chóng bỏ chạy đến Thanh Khâu quốc này.
Tang Chỉ nghĩ đến Chuỗi Ngọc giờ phút này đang tác oai tác quái ở Bình Nhạc trấn, tức giận mà không có chỗ phát tiết, ảo não nói: “Nàng ta không cho ngươi gặp phượng hoàng xấu xa, ngươi làm sao lại tìm được Bích Nữ tỷ tỷ?”
Lai Thước nói, “Bích Nữ tỷ tỷ nói Tuấn Thúc ca ca bị trọng thương thật nặng, phải ở trong sơn động bế quan tu luyện. Ta vốn cũng muốn tìm Tuấn Thúc ca ca để cùng nhau đến tìm tỷ tỷ, nhưng mà con thỏ tiểu tiên không cho ta tới gần sơn động. Ô ô, sau đó ta lại đi tìm Bích Nữ tỷ tỷ, Bích Nữ tỷ tỷ chỉ cho ta đường đến Thanh Khâu quốc.”
“Còn nữa, con thỏ tiểu tiên đó thật sự hung dữ nha, ta còn thấy nàng mắng Thất Thủy, nhéo lỗ tai Khế Nhạc.”
… …
Nghe vậy, đáy lòng Tang Chỉ nhịn không được vang lên âm thanh tức giận lộp bộp. Nói như vậy, chân trước nàng vừa rời khỏi thì phía sau lưng Chuỗi Ngọc liền hoàn toàn chiếm lấy Bình Nhạc trấn? Khi dễ cấp dưới của mình, lấy lòng vị hôn phu tương lai của nàng, điều làm cho người ta lo lắng nhất là, phượng hoàng xấu xa bị thương rất nặng còn đang ở trong sơn động bế quan tu luyện?
Tiểu hồ ly nghĩ nghĩ, nhịn không được đứng dậy ngóng nhìn ngoài cửa sổ, “Phượng hoàng xấu xa, ngươi trăm ngàn lần đừng có việc gì nha.” Ta còn âm thầm trông đợi, trông ngóng ngươi tới cướp ta.
Nơi này dân chúng rất tin vào tín ngưỡng, cho rằng chỉ có nam nhân anh dũng hơn người, mười phần kiên quyết mới có thể có năng lực bảo vệ vợ con, chỉ có sức chiến đấu thật mạnh mẽ mới có tư cách thành gia lập nghiệp.
Mấy ngàn năm nay, Thanh Khâu quốc hình thành một tập tục gọi là “Đoạt thân”. Đoạt thân, chữ sao ý vậy, chính là đem nữ hài tử âu yếm của mình đoạt lấy mang về nhà làm vợ. Nhưng nhà mẹ đẻ của nữ hài tử cũng không hề ngồi không, một tháng trước khi hôn lễ bắt đầu, toàn bộ nam nhân gia đình tân nương tử sẽ ngày đêm cực khổ luyện tập thể hình, thay đổi luân phiên canh giữ khuê phòng tân nương một giây cũng không rời, chỉ là đợi đến khi chú rể đến cướp cô dâu thì chứng tỏ thực lực của nhà mình.
Nếu chú rể có bản lĩnh, thì trong vòng một tháng có thể đánh bại những người bảo vệ đó, nhào đúng vào trong phòng tân nương, được sự cho phép của nàng, mới có thể “cướp” tân nương trở về làm vợ. Nhưng nếu trong vòng một tháng, chú rể không xuất hiện đúng kỳ hạn, hôn lễ sẽ tự động hủy bỏ.
Tang Chỉ nghe xong câu chuyện này bèn há hốc mồm, “Ý của mẫu hậu là… muốn phượng hoàng xấu xa đến cướp con?”
Công chúa Họa Thường im lặng gật đầu, đáng thương nhất trên thiên hạ chính là tấm lòng của cha mẹ, mặc dù ngày ấy ở Bình Nhạc trấn hùng hổ chạm mặt cùng Tuấn Thúc, nhưng tâm sự của nữ nhi sao bà lại có thể không biết? Và làm sao có thể chia rẽ đôi tình nhân nhỏ bé này? Nhưng Tang Chỉ làm bậy như thế, chẳng những cự hôn mà còn giả bộ mang thai, Họa Thường sợ là nữ nhi khi gả đến Phượng tộc sẽ bị nhà chồng khinh thường, do đó mới bảo tướng công đến Bình Nhạc trấn sớm mấy ngày, chuẩn bị một phen, chẳng qua là muốn thị uy phủ đầu một chút đối với con rể tương lai, để cho hắn phải đối đãi thật tốt với nữ nhi của mình.
Công chúa Họa Thường hít một hơi thật sâu, kéo tay nữ nhi ân cần dạy bảo: “Chỉ Nhi, con đã sắp gả cho người ta có nghĩa con đã trở thành người lớn rồi, sau này nhất định không thể tiếp tục tùy hứng, nghe rõ không?”
Tang Chỉ nghe vậy, bĩu môi, tâm tình vui sướng vì được ân chuẩn (bề trên đồng ý) hôn sự còn chưa kịp cảm nhận, trong đầu linh quang lại chợt lóe lên tình cảnh bi thảm trước đây, nói: “Nhưng mẫu hậu à, hình như ngày đó mẫu hậu dẫn con trở về từ Bình Nhạc trấn, hình như người chưa có nói cho phượng hoàng xấu xa biết rằng hắn phải tới cướp cô dâu.”
Công chúa Họa Thường nhướng mày, giọng lạnh đi ba phần: “Nực cười! Con có bao giờ nghe qua cha mẹ cầu xin la hét người khác đến cướp con gái nhà mình không?” Cướp cô dâu chính là cướp cô dâu, đương nhiên điểm quý giá ở đây chính là phải do nhà trai chủ động “Cướp”, Họa Thường nhọc lòng, đem con thỏ tiểu tiên làm Thổ thần, lại mua chuộc Bích Nữ cùng Thất Thủy, không phải là vì muốn tạo uy tín tương lai cho nữ nhi đó sao, làm sao lại có thể cầu Tuấn Thúc đến cướp cô dâu đây?
Lời này tự nhiên vừa hợp lý hợp tình, nhưng theo ý Tang Chỉ thì lại như không thể thực hiện được. Tiểu hồ ly đưa ngón tay tính đi tính lại, dậm chân nói: “Nhưng mẫu hậu à, chúng ta trở về đã hơn nửa tháng rồi. Có thể nào, có thể nào …”
Tang Chỉ nói chưa xong, đã bị một câu của Họa Thường chặn đứng, “Chỉ Nhi, nếu nam nhân này ngay cả vấn đề nhỏ như vậy mà cũng nghĩ không ra và không làm được trong vòng một tháng, thì hôn nhân này đương nhiên cũng không đáng giá để thực hiện.” Ngụ ý, kỳ thật chính là muốn kiểm tra EQ cộng với IQ trước khi kết hôn, nếu con rể tương lai không vượt qua được, đương nhiên tiểu công chúa Tang Chỉ cũng không thể gả được.
Nghe xong lời này, Tang Chỉ vẻ mặt kiên quyết, “Nhưng mà mẫu hậu, không công bằng! Phượng hoàng xấu xa lúc trước bị thương, cho dù hắn đến đây thì làm sao có thể đánh thắng được nhóm thúc thúc bá bá? Bằng không… Bằng không tùy tiện đi, đúng! Tùy tiện bỏ hoạt động cướp cô dâu —— “
Tiểu hồ ly ôm đùi mẫu thân vừa khóc vừa năn nỉ, chỉ sợ tướng công tương lai không đến cướp mình được, không khí đang vô cùng náo nhiệt, chợt nghe tỳ nữ Tiểu Quyên tiến đến bẩm báo: “Vương hậu, công chúa.”
Thấy tỳ nữa thân cận Tiểu Quyên đến, mẹ con hai người đều im lặng không nhúc nhích, vài giây sau Tang Chỉ mới phản ứng nói: “Có phải phượng hoàng xấu xa đến đây hay không? Ngươi nhanh đi nói cho nhóm thúc thúc bá bá, tùy tiện đánh nhẹ vài chiêu là được rồi, thời gian vừa rồi nội lực của hắn mới bị tổn hại!”
Nữ quyến trong phòng thấy công chúa vừa tức lại vừa vội đến dậm chân, một bộ dạng “hận không gả nhanh được” đáng yêu quá nên không nhịn được che miệng cười trộm, Tiểu Quyên cười đến nỗi ruột muốn thắt lại, mới bẩm báo nói: “Công chúa hiểu lầm, phò mã tương lai chưa có tới. Ở bên ngoài là một linh hồ tuyết trắng đến đây, tự xưng là Lai Thước, la hét muốn tìm tỷ tỷ.”
———————————————— ta là đường phân cách có chuyển biến (≧v≦)o————————————
Bên trong điện, Tang Chỉ chống má có phần buồn bực nhìn chằm chằm Lai Thước đang mỗi tay cầm một miếng điểm tâm, miệng đầy thức ăn.
Trước khi nàng trở về Bình Nhạc trấn, Yêu vương đã đem đệ đệ bảo bối phó thác cho đôi vợ chồng son Tuấn Thúc, nhưng khi gần đến biên giới Bình Nhạc trấn, Tuấn Thúc lại đem Lai Thước ở tại thôn trấn gần đó, nói là sau khi dàn xếp thật tốt ở Bình Nhạc trấn mới đến đón hắn trở về. Phượng hoàng xấu xa luôn luôn nham hiểm, lúc đó Tang Chỉ chỉ nghĩ là Tuấn Thúc đã biết rõ kế hoạch của Yêu vương nên đem Lai Thước đặt ở thôn trấn gần đó để dương đông kích tây, tránh bị kẻ địch phát hiện.
Nhưng đến khi hai người đều bị Thiên Hồ Đế Quân bắt lấy, tiểu hồ ly mới nhận ra —— Không thèm đếm xỉa đến Lai Thước, còn có tác dụng khác. Giờ phút này, chờ trái chờ phải mà ngay cả thân ảnh của phượng hoàng xấu xa cũng không thấy, Lai Thước lại như thế nào đúng lúc xuất hiện, có phải chăng là…
Tang Chỉ hơi nhíu mi, sau khi nhìn bốn phía chung quanh xác định không người, mới nói nhỏ: “Lai Thước, ngươi nói cho tỷ tỷ nghe, có phải Tuấn Thúc ca ca phái ngươi tới hay không?”
Lai Thước đang vui vẻ cắn củ cải, nghe xong lời nói thần thần bí bí của Tang Chỉ, chớp chớp con mắt đen như mực, chu miệng, kêu “Oa” lên khóc thành tiếng. Tiểu hồ ly thấy thế trở tay không kịp, sợ sẽ náo động khiến nhóm cung nga chạy tới liền nhanh chóng chạy đến khuyên dỗ, hơn nửa ngày Lai Thước cắn xong điểm tâm mới đứt quãng nghẹn ngào nói:
“Tuấn Thúc… Tuấn Thúc ca ca thật xấu, đem Lai Thước đặt ở thôn trấn gần đó, không có người chơi với ta… Ô ô.”
Nghe xong lời này, tiểu hồ ly trong lòng chợt kinh hoàng, chẳng lẽ Lai Thước tự mình tìm đến Thanh Khâu quốc, không phải do phượng hoàng xấu xa gọi tới? Tang Chỉ vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm: “Cũng không đúng a, Lai Thước làm sao mà biết ta ở Thanh Khâu quốc? Và làm sao biết đường?”
Dứt lời, Lai Thước mồm chứa điểm tâm lúng búng không rõ lời: “Là Bích Nữ tỷ tỷ nói cho ta biết.”
Tiểu hồ ly nghe vậy, trong lòng vui mừng. Lại sau một phen chất vấn, mới moi từng mảnh nhỏ trong miệng Lai Thước ra ráp lại tình huống đại khái như sau: Thì ra, Tang Chỉ và Tuấn Thúc đưa Lai Thước đến thôn gần đó không quá hai ngày, tiểu tử kia liền không chịu nổi cô đơn tịch mịch bèn chạy về Bình Nhạc trấn tìm tỷ tỷ. Nhưng không như nó mong muốn, tỷ tỷ không tìm được, ngược lại lại thấy một tân Thổ thần hung dữ.
Con thỏ tiểu tiên nhìn Lai Thước thế nào cũng không vừa mắt, đối với “tỷ tỷ” trong miệng Lai Thước lại hận thấu xương, kết quả là dọa Lai Thước đến ngay cả mặt Tuấn Thúc cũng chưa nhìn thấy đã nhanh chóng bỏ chạy đến Thanh Khâu quốc này.
Tang Chỉ nghĩ đến Chuỗi Ngọc giờ phút này đang tác oai tác quái ở Bình Nhạc trấn, tức giận mà không có chỗ phát tiết, ảo não nói: “Nàng ta không cho ngươi gặp phượng hoàng xấu xa, ngươi làm sao lại tìm được Bích Nữ tỷ tỷ?”
Lai Thước nói, “Bích Nữ tỷ tỷ nói Tuấn Thúc ca ca bị trọng thương thật nặng, phải ở trong sơn động bế quan tu luyện. Ta vốn cũng muốn tìm Tuấn Thúc ca ca để cùng nhau đến tìm tỷ tỷ, nhưng mà con thỏ tiểu tiên không cho ta tới gần sơn động. Ô ô, sau đó ta lại đi tìm Bích Nữ tỷ tỷ, Bích Nữ tỷ tỷ chỉ cho ta đường đến Thanh Khâu quốc.”
“Còn nữa, con thỏ tiểu tiên đó thật sự hung dữ nha, ta còn thấy nàng mắng Thất Thủy, nhéo lỗ tai Khế Nhạc.”
… …
Nghe vậy, đáy lòng Tang Chỉ nhịn không được vang lên âm thanh tức giận lộp bộp. Nói như vậy, chân trước nàng vừa rời khỏi thì phía sau lưng Chuỗi Ngọc liền hoàn toàn chiếm lấy Bình Nhạc trấn? Khi dễ cấp dưới của mình, lấy lòng vị hôn phu tương lai của nàng, điều làm cho người ta lo lắng nhất là, phượng hoàng xấu xa bị thương rất nặng còn đang ở trong sơn động bế quan tu luyện?
Tiểu hồ ly nghĩ nghĩ, nhịn không được đứng dậy ngóng nhìn ngoài cửa sổ, “Phượng hoàng xấu xa, ngươi trăm ngàn lần đừng có việc gì nha.” Ta còn âm thầm trông đợi, trông ngóng ngươi tới cướp ta.
/68
|