Quyền Gia Lệ đến rất sớm, đầu tiên cô dạo một vòng nơi cầu thang giảng đường, nhìn quanh mà không thấy bóng dáng Lục Kinh Tả đâu, xem ra cậu ấy vẫn còn chưa đến. Cô suy nghĩ một lát rồi ra đứng đợi ngay cửa cầu thang giảng đường, vừa chờ vừa vuốt nhẹ di động, trên khung đối thoại của cô chính là tên của Lục Kinh Tả, cô ngần ngại không biết có nên nhắn cho cậu ấy không, hỏi xem cậu ấy đến chưa.
Nhưng mà cùng lúc đó, cô lại chần chừ, không biết rốt cuộc có nên gửi không. Vào lúc đang chần chừ, bỗng nhiên có hai hình bóng đập vào tầm mắt cô, chính là Lục Kinh Tả đang đi xe đạp cùng với Tống Kiểu Kiểu ngồi phía sau cậu ấy.
Bọn họ cũng không chú ý đến cô, cứ như vậy chạy qua trước mặt cô. Cô nhìn khóe miệng Lục Kinh Tả hơi mang theo ý cười, cô và Lục Kinh Tả làm bạn cùng lớp đã ba năm, đối với ai thái độ của cậu ấy cũng đều như vậy, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, chỉ cần thái độ đó vừa đủ để không khiến những người xung quanh cảm thấy khó chịu là được. Nhưng riêng khi đối mặt với Tống Kiểu Kiểu, cậu ấy sẽ không như vậy.
Nghĩ đến Lục Kinh Tả bỗng nhớ đến câu Triệu Tư Kỳ nói hôm đó, cô ấy nói Lục Kinh Tả thích Tống Kiểu Kiểu. Khi đó cô không tin lắm, nhưng lúc này đây cô lại cũng có một cảm giác giống như vậy.
Lục Kinh Tả dừng xe trong bãi đỗ xe đạp ở Học viện Toán học. Sau khi đỗ xong, hai người đi một mạch đến chỗ cầu thang giảng đường thi đấu. Vào lúc gần đến nơi, Tống Kiểu Kiểu chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ngay cửa giảng đường, cô dùng tay chạm Lục Kinh Tả: "Cậu nhìn xem, đó có phải Quyền Gia Lệ không?"
Lục Kinh Tả đưa mắt nhìn, thấy Quyền Gia Lệ đang cúi đầu nhìn di động. Cậu chỉ nhìn phớt rồi dịch chuyển tầm mắt, sau đó quay qua cô "uhm" một tiếng.
Đúng lúc này, Quyền Gia Lệ bên kia cũng ngẩng đầu nhìn họ. Tống Kiểu Kiểu liền vẫy vẫy tay với cô ấy: "Quyền Gia Lệ, chào buổi sáng."
Khóe miệng Quyền Gia Lệ mang theo ý cười, cô bước hai bước về phía họ: "Chào buổi sáng."
"Sao cậu đợi bên ngoài vậy?" Tống Kiểu Kiểu hỏi.
Quyền Gia Lệ mỉm cười: "Bên trong chán lắm, với lại một người quen cũng không có, chi bằng cứ ngây ngốc ở bên ngoài. Hôm nay cuối tuần, sao cậu cũng đến đây?"
Tống Kiểu Kiểu nhìn Lục Kinh Tả, nói: "Tớ đây không phải xả thân giúp quân tử sao?"
Lục Kinh Tả thấy cô nhìn mình, khẽ nhướng mày về phía cô.
Quyền Gia Lệ nhìn hai người tương tác qua lại mang vào trong mắt, cảm xúc lẫn lộn.
"Bọn họ đều tới hết rồi kìa. Lão Triệu, cậu xem tớ nói có đúng không, tớ đã nói nhất định cô ấy sẽ đi cùng mà." Giọng Kỷ Vị từ phía sau truyền đến.
Triệu Thanh Nghiên gật đầu cười cười.
Sau khi bọn họ đi vào, Tống Kiểu Kiểu hướng về hai người giở giọng khinh bỉ: "Cậu thật vô vị."
Kỷ Vị cười nói: "Sao mà vô vị?"
Tống Kiểu Kiểu liếc cậu ta một cái, không thèm hưởng ứng.
Quyền Gia Lệ đưa mắt nhìn thời gian, sau đó quay qua bọn họ nói: "Gần tới giờ rồi, nếu không thì chúng ta vào đi?"
Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn Tống Kiểu Kiểu, ánh mắt ôn hòa: "Ở đây chờ tớ."
Tống Kiểu Kiểu gật đầu: "Tớ biết rồi, tớ cũng sẽ không đi đâu."
Kỷ Vị đưa tay đấm nhẹ bả vai Lục Kinh Tả: "Người anh em, thi đấu thật tốt, bọn tớ ở bên ngoài đợi cậu."
Sau khi bọn họ đi vào, Tống Kiểu Kiểu liền tới chỗ bồn hoa bên cạnh ngồi xuống rồi lấy di động ra. Kỷ Vị thấy vậy cũng đi theo ngồi kế cô, thấy Tống Kiểu Kiểu không đả động gì đến mình, cậu dùng bả vai đụng nhẹ cô: "Chơi game không?"
Tống Kiểu Kiểu nhấc mí mắt nhìn cậu ta.
Kỷ Vị lại nói: "Dù sao cũng phải đợi ở ngoài, chúng ta chơi vài hiệp chắc bọn họ cũng đã thi xong."
Tống Kiểu Kiểu cắn môi dưới. Gần đây cô bị Lục Kinh Tả quản rất nghiêm, không thể xem tiểu thuyết, không thể chơi game, mỗi ngày đều không làm xong 《Ba Năm》, khiến cho hiện tại cô nhìn thấy hai chữ 《Ba Năm》 liền nhức đầu kinh khủng. Vậy nên lưỡng lự hai lần bèn đăng nhập vào trò chơi, nói: "Vậy thì đánh hai hiệp?"
Kỷ Vị ngoảnh mặt về phía cô chớp mắt, nhích sang chỗ cô một chút: "Đây mới là Tống Kiểu Kiểu mà tớ biết."
Tống Kiểu Kiểu: "..."
Hai người ngồi ở bồn hoa, vùi đầu chơi game đến đất trời u ám, ngay cả người bên trong thi xong đi ra cũng không biết. Mãi đến khi Tống Kiểu Kiểu nhìn thấy đôi giày kia đột nhiên xuất hiện trước mặt, ánh mắt bất giác từ từ di chuyển lên trên, ngay sau đó một dung mạo thanh tuyển hiện ra khắc sâu vào tầm mắt. Cô cười với cậu, nói: "Cậu xong rồi?"
"Aiz, Tống Kiểu Kiểu, cậu làm gì mà đực ra thế, nhanh lên chứ!"
Tống Kiểu Kiểu ngây người một lúc mà tinh lực công phu huyết đã giảm hơn một nửa, cô nhỏ giọng kêu một tiếng, vội vàng cầm lên điều khiển.
Lục Kinh Tả nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự bất lực.
Tống Kiểu Kiểu vừa chơi game vừa hỏi Lục Kinh Tả: "Lão Triệu với Quyền Gia Lệ đâu? Vẫn chưa xong hả?"
Lục Kinh Tả cứ thế ngồi xuống bên cạnh cô, "uhm" một tiếng.
Mãi đến khi Tống Kiểu Kiểu đánh xong một hiệp, Triệu Thanh Nghiên bọn họ mới từ bên trong đi ra.
Lục Kinh Tả mang Tống Kiểu Kiểu kéo lại: "Đi thôi."
Kỷ Vị lấy di động bỏ vào túi, nói với bọn họ: "Tớ biết gần đây mới mở một sân patin, có muốn chơi không?"
"Trượt patin?" Mắt Tống Kiểu Kiểu sáng rỡ, ngoài chơi game ra thì cô thích nhất chính là trượt patin. Nhớ lúc đầu trượt patin cũng chính Lục Kinh Tả chỉ cô, khi đó tan trường cô đã kéo cậu ấy vào sân patin để chỉ cô trượt patin.
Lục Kinh Tả chỉ vừa kiên nhẫn lại vừa cẩn thận, mặc dù cũng ngã vài lần. Nhưng mà sau khi ngã, cô từ từ nắm rõ cốt yếu, dần dần thích ứng được mà đứng lên.
"Tớ muốn đi, Lục Kinh Tả, cùng đi đi?" Tống Kiểu Kiểu nhìn Lục Kinh Tả bên cạnh.
Lục Kinh Tả nhìn vào mắt cô, không thể từ chối, gật đầu: "Uhm, đi."
Quyền Gia Lệ bên cạnh đưa mắt nhìn bọn họ, cô rũ mắt xuống, cũng không biết đang nghĩ gì. Đột nhiên giọng Kỷ Vị vang lên, giống như đang nói chuyện với cô, cô vô thức nhìn qua cậu ta. Kỷ Vị thấy trong mắt cô mù mờ, liền nhắc lại một câu: "Bọn tớ sắp đi trượt patin, cậu có muốn đi cùng không?"
Lần này Quyền Gia Lệ nghe rõ, cô im lặng hai giây, sau đó gật gật đầu: "Được."
Quyền Gia Lệ đồng ý khiến Kỷ Vị có chút kinh ngạc, dựa theo tác phong trước sau như một của cô ấy, cậu còn tưởng cô ấy sẽ từ chối.
"Các cậu đến đây thế nào?" Kỷ Vị hỏi
"Chú Lục mua một chiếc xe đạp mới cho cậu ấy, bọn tớ đi xe đạp đến đây." Tống Kiểu Kiểu nói.
"Vậy thì tốt rồi, lão Triệu bọn tớ cũng là đi xe đạp đến." Nói rồi Kỷ Vị nhìn sang Quyền Gia Lệ. "Cậu thì sao? Đến đây thế nào?"
"Tớ bắt xe đến đây."
"Vậy sao, mấy người bọn tớ đều là đi xe đạp. Sân patin cách chỗ này cũng không xa, cậu xem giữa tớ với lão Triệu, cậu muốn ai chở cậu?" Kỷ Vị tự động mang Lục Kinh Tả loại ra ngoài, vì cậu ấy chắc chắn muốn chở Tống Kiểu Kiểu.
Quyền Gia Lệ đưa mắt nhìn bọn họ, nói: "Vậy thì vẫn là cậu chở tớ đi."
Kỷ Vị không nghiêm túc, hướng về phía cô búng ngón tay một cái: "Thật tinh mắt."
Quyền Gia Lệ ngạc nhiên, sau đó khẽ cười với cậu ta.
Sau khi tới sân patin, mấy người bọn họ đi lấy giày trượt. Kỷ Vị hỏi Quyền Gia Lệ: "Cậu mang giày số bao nhiêu?"
Quyền Gia Lệ nhìn cậu ta, nói: "35."
"35 à, nhỏ thật." Kỷ Vị nói thầm một tiếng, sau đó đi lấy giày.
Quyền Gia Lệ nghe được cậu ta nói thầm, mím môi không nói gì.
Vào lúc bọn họ đi lấy giày, Tống Kiểu Kiểu chợt nói với Quyền Gia Lệ: "Thật ra bọn tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không đi cơ?"
Quyền Gia Lệ nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Vì sao?"
Tống Kiểu Kiểu ngoảnh mặt cười với cô ấy: "Cậu xem, chúng ta làm bạn học ba năm, ngoài sinh hoạt đoàn thể ra, đây vẫn là lần đầu tiên cậu cùng bọn tớ ra ngoài chơi."
Quyền Gia Lệ đờ đẫn nhìn Tống Kiểu Kiểu. Lúc cô cười khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, hai bên má có hai lúm đồng tiền mờ nhạt, ánh mắt cô trong trẻo thuần túy, trong đôi đồng tử tựa như có những tia sáng lấp lánh.
Tống Kiểu Kiểu thấy Quyền Gia Lệ như đang ngây ngẩn, nghiêng đầu xuống gọi cô một tiếng: "Quyền Gia Lệ?"
Quyền Gia Lệ khôi phục lại tinh thần, có lẽ ý thức được vừa nãy mình thất lễ, thấy hơi xấu hổ liền nói: "Vậy sao? Chuyện này tớ cũng thật sự không để ý."
"Uhm, đúng vậy, nhưng mà cũng khó trách cậu, thành tích tốt thế kia."
"Cậu cũng đang tiến bộ mà."
Tống Kiểu Kiểu gục mặt xuống: "Trời ơi, nói chung quãng thời gian đó buổi tối đi ngủ tớ đều liên tục nằm mơ thấy mình đang làm 《Ba Năm》"
Quyền Gia Lệ thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được bật cười.
"Các cậu đang tán chuyện gì vậy? Tán vui thế?" Kỷ Vị xách giày trượt patin đi tới, đi theo bên cạnh còn có Lục Kinh Tả và Triệu Thanh Nghiên.
Tống Kiểu Kiểu liếc cậu ta: "Bí mật của con gái, liên quan gì đến cậu chứ?"
Kỷ Vị "oh" một tiếng: "Thế à, được thôi, vậy thì tớ không hỏi nữa."
Cậu ta mang giày trượt patin trên tay đặt ngay trước mặt Quyền Gia Lệ: "Số 35, cậu thử đi."
Quyền Gia Lệ khẽ nói: "Cám ơn."
Lục Kinh Tả ngồi xuống bên cạnh Tống Kiểu Kiểu, mang giày trượt patin trên tay đưa cho cô. Sau khi nhìn cô thay giày, cậu hơi ngồi xổm xuống để kiểm tra dây giày giúp cô. Cô hạ mắt nhìn Lục Kinh Tả ngồi trước mặt mình, nhớ lại đợt trước có một lần bởi vì dây giày không buộc chặt mà trật chân. Vậy nên sau đó mỗi lần trượt patin, trước khi bước vào sân cậu ấy đều kiểm tra một lượt dây giày giúp cô, xác định không có vấn đề gì mới cho cô đi vào.
"Được rồi chứ?" Cô hỏi.
Lục Kinh Tả giúp cô sửa dây giày lại một lần nữa, lúc này mới đứng dậy: "Uhm, được rồi."
Nhận được câu này của Lục Kinh Tả, Tống Kiểu Kiểu liền đứng dậy chuẩn bị xông vào sân patin. Vừa mới động chân, cổ tay đã bị một đôi bàn tay ấm áp nắm lại. Cô quay đầu nhìn cậu ấy, mơ hồ hỏi: "Không phải dây giày kiểm tra xong rồi sao?"
Lục Kinh Tả bặm môi, nói: "Chờ tớ cùng đi."
Nhưng mà cùng lúc đó, cô lại chần chừ, không biết rốt cuộc có nên gửi không. Vào lúc đang chần chừ, bỗng nhiên có hai hình bóng đập vào tầm mắt cô, chính là Lục Kinh Tả đang đi xe đạp cùng với Tống Kiểu Kiểu ngồi phía sau cậu ấy.
Bọn họ cũng không chú ý đến cô, cứ như vậy chạy qua trước mặt cô. Cô nhìn khóe miệng Lục Kinh Tả hơi mang theo ý cười, cô và Lục Kinh Tả làm bạn cùng lớp đã ba năm, đối với ai thái độ của cậu ấy cũng đều như vậy, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, chỉ cần thái độ đó vừa đủ để không khiến những người xung quanh cảm thấy khó chịu là được. Nhưng riêng khi đối mặt với Tống Kiểu Kiểu, cậu ấy sẽ không như vậy.
Nghĩ đến Lục Kinh Tả bỗng nhớ đến câu Triệu Tư Kỳ nói hôm đó, cô ấy nói Lục Kinh Tả thích Tống Kiểu Kiểu. Khi đó cô không tin lắm, nhưng lúc này đây cô lại cũng có một cảm giác giống như vậy.
Lục Kinh Tả dừng xe trong bãi đỗ xe đạp ở Học viện Toán học. Sau khi đỗ xong, hai người đi một mạch đến chỗ cầu thang giảng đường thi đấu. Vào lúc gần đến nơi, Tống Kiểu Kiểu chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ngay cửa giảng đường, cô dùng tay chạm Lục Kinh Tả: "Cậu nhìn xem, đó có phải Quyền Gia Lệ không?"
Lục Kinh Tả đưa mắt nhìn, thấy Quyền Gia Lệ đang cúi đầu nhìn di động. Cậu chỉ nhìn phớt rồi dịch chuyển tầm mắt, sau đó quay qua cô "uhm" một tiếng.
Đúng lúc này, Quyền Gia Lệ bên kia cũng ngẩng đầu nhìn họ. Tống Kiểu Kiểu liền vẫy vẫy tay với cô ấy: "Quyền Gia Lệ, chào buổi sáng."
Khóe miệng Quyền Gia Lệ mang theo ý cười, cô bước hai bước về phía họ: "Chào buổi sáng."
"Sao cậu đợi bên ngoài vậy?" Tống Kiểu Kiểu hỏi.
Quyền Gia Lệ mỉm cười: "Bên trong chán lắm, với lại một người quen cũng không có, chi bằng cứ ngây ngốc ở bên ngoài. Hôm nay cuối tuần, sao cậu cũng đến đây?"
Tống Kiểu Kiểu nhìn Lục Kinh Tả, nói: "Tớ đây không phải xả thân giúp quân tử sao?"
Lục Kinh Tả thấy cô nhìn mình, khẽ nhướng mày về phía cô.
Quyền Gia Lệ nhìn hai người tương tác qua lại mang vào trong mắt, cảm xúc lẫn lộn.
"Bọn họ đều tới hết rồi kìa. Lão Triệu, cậu xem tớ nói có đúng không, tớ đã nói nhất định cô ấy sẽ đi cùng mà." Giọng Kỷ Vị từ phía sau truyền đến.
Triệu Thanh Nghiên gật đầu cười cười.
Sau khi bọn họ đi vào, Tống Kiểu Kiểu hướng về hai người giở giọng khinh bỉ: "Cậu thật vô vị."
Kỷ Vị cười nói: "Sao mà vô vị?"
Tống Kiểu Kiểu liếc cậu ta một cái, không thèm hưởng ứng.
Quyền Gia Lệ đưa mắt nhìn thời gian, sau đó quay qua bọn họ nói: "Gần tới giờ rồi, nếu không thì chúng ta vào đi?"
Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn Tống Kiểu Kiểu, ánh mắt ôn hòa: "Ở đây chờ tớ."
Tống Kiểu Kiểu gật đầu: "Tớ biết rồi, tớ cũng sẽ không đi đâu."
Kỷ Vị đưa tay đấm nhẹ bả vai Lục Kinh Tả: "Người anh em, thi đấu thật tốt, bọn tớ ở bên ngoài đợi cậu."
Sau khi bọn họ đi vào, Tống Kiểu Kiểu liền tới chỗ bồn hoa bên cạnh ngồi xuống rồi lấy di động ra. Kỷ Vị thấy vậy cũng đi theo ngồi kế cô, thấy Tống Kiểu Kiểu không đả động gì đến mình, cậu dùng bả vai đụng nhẹ cô: "Chơi game không?"
Tống Kiểu Kiểu nhấc mí mắt nhìn cậu ta.
Kỷ Vị lại nói: "Dù sao cũng phải đợi ở ngoài, chúng ta chơi vài hiệp chắc bọn họ cũng đã thi xong."
Tống Kiểu Kiểu cắn môi dưới. Gần đây cô bị Lục Kinh Tả quản rất nghiêm, không thể xem tiểu thuyết, không thể chơi game, mỗi ngày đều không làm xong 《Ba Năm》, khiến cho hiện tại cô nhìn thấy hai chữ 《Ba Năm》 liền nhức đầu kinh khủng. Vậy nên lưỡng lự hai lần bèn đăng nhập vào trò chơi, nói: "Vậy thì đánh hai hiệp?"
Kỷ Vị ngoảnh mặt về phía cô chớp mắt, nhích sang chỗ cô một chút: "Đây mới là Tống Kiểu Kiểu mà tớ biết."
Tống Kiểu Kiểu: "..."
Hai người ngồi ở bồn hoa, vùi đầu chơi game đến đất trời u ám, ngay cả người bên trong thi xong đi ra cũng không biết. Mãi đến khi Tống Kiểu Kiểu nhìn thấy đôi giày kia đột nhiên xuất hiện trước mặt, ánh mắt bất giác từ từ di chuyển lên trên, ngay sau đó một dung mạo thanh tuyển hiện ra khắc sâu vào tầm mắt. Cô cười với cậu, nói: "Cậu xong rồi?"
"Aiz, Tống Kiểu Kiểu, cậu làm gì mà đực ra thế, nhanh lên chứ!"
Tống Kiểu Kiểu ngây người một lúc mà tinh lực công phu huyết đã giảm hơn một nửa, cô nhỏ giọng kêu một tiếng, vội vàng cầm lên điều khiển.
Lục Kinh Tả nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự bất lực.
Tống Kiểu Kiểu vừa chơi game vừa hỏi Lục Kinh Tả: "Lão Triệu với Quyền Gia Lệ đâu? Vẫn chưa xong hả?"
Lục Kinh Tả cứ thế ngồi xuống bên cạnh cô, "uhm" một tiếng.
Mãi đến khi Tống Kiểu Kiểu đánh xong một hiệp, Triệu Thanh Nghiên bọn họ mới từ bên trong đi ra.
Lục Kinh Tả mang Tống Kiểu Kiểu kéo lại: "Đi thôi."
Kỷ Vị lấy di động bỏ vào túi, nói với bọn họ: "Tớ biết gần đây mới mở một sân patin, có muốn chơi không?"
"Trượt patin?" Mắt Tống Kiểu Kiểu sáng rỡ, ngoài chơi game ra thì cô thích nhất chính là trượt patin. Nhớ lúc đầu trượt patin cũng chính Lục Kinh Tả chỉ cô, khi đó tan trường cô đã kéo cậu ấy vào sân patin để chỉ cô trượt patin.
Lục Kinh Tả chỉ vừa kiên nhẫn lại vừa cẩn thận, mặc dù cũng ngã vài lần. Nhưng mà sau khi ngã, cô từ từ nắm rõ cốt yếu, dần dần thích ứng được mà đứng lên.
"Tớ muốn đi, Lục Kinh Tả, cùng đi đi?" Tống Kiểu Kiểu nhìn Lục Kinh Tả bên cạnh.
Lục Kinh Tả nhìn vào mắt cô, không thể từ chối, gật đầu: "Uhm, đi."
Quyền Gia Lệ bên cạnh đưa mắt nhìn bọn họ, cô rũ mắt xuống, cũng không biết đang nghĩ gì. Đột nhiên giọng Kỷ Vị vang lên, giống như đang nói chuyện với cô, cô vô thức nhìn qua cậu ta. Kỷ Vị thấy trong mắt cô mù mờ, liền nhắc lại một câu: "Bọn tớ sắp đi trượt patin, cậu có muốn đi cùng không?"
Lần này Quyền Gia Lệ nghe rõ, cô im lặng hai giây, sau đó gật gật đầu: "Được."
Quyền Gia Lệ đồng ý khiến Kỷ Vị có chút kinh ngạc, dựa theo tác phong trước sau như một của cô ấy, cậu còn tưởng cô ấy sẽ từ chối.
"Các cậu đến đây thế nào?" Kỷ Vị hỏi
"Chú Lục mua một chiếc xe đạp mới cho cậu ấy, bọn tớ đi xe đạp đến đây." Tống Kiểu Kiểu nói.
"Vậy thì tốt rồi, lão Triệu bọn tớ cũng là đi xe đạp đến." Nói rồi Kỷ Vị nhìn sang Quyền Gia Lệ. "Cậu thì sao? Đến đây thế nào?"
"Tớ bắt xe đến đây."
"Vậy sao, mấy người bọn tớ đều là đi xe đạp. Sân patin cách chỗ này cũng không xa, cậu xem giữa tớ với lão Triệu, cậu muốn ai chở cậu?" Kỷ Vị tự động mang Lục Kinh Tả loại ra ngoài, vì cậu ấy chắc chắn muốn chở Tống Kiểu Kiểu.
Quyền Gia Lệ đưa mắt nhìn bọn họ, nói: "Vậy thì vẫn là cậu chở tớ đi."
Kỷ Vị không nghiêm túc, hướng về phía cô búng ngón tay một cái: "Thật tinh mắt."
Quyền Gia Lệ ngạc nhiên, sau đó khẽ cười với cậu ta.
Sau khi tới sân patin, mấy người bọn họ đi lấy giày trượt. Kỷ Vị hỏi Quyền Gia Lệ: "Cậu mang giày số bao nhiêu?"
Quyền Gia Lệ nhìn cậu ta, nói: "35."
"35 à, nhỏ thật." Kỷ Vị nói thầm một tiếng, sau đó đi lấy giày.
Quyền Gia Lệ nghe được cậu ta nói thầm, mím môi không nói gì.
Vào lúc bọn họ đi lấy giày, Tống Kiểu Kiểu chợt nói với Quyền Gia Lệ: "Thật ra bọn tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không đi cơ?"
Quyền Gia Lệ nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Vì sao?"
Tống Kiểu Kiểu ngoảnh mặt cười với cô ấy: "Cậu xem, chúng ta làm bạn học ba năm, ngoài sinh hoạt đoàn thể ra, đây vẫn là lần đầu tiên cậu cùng bọn tớ ra ngoài chơi."
Quyền Gia Lệ đờ đẫn nhìn Tống Kiểu Kiểu. Lúc cô cười khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, hai bên má có hai lúm đồng tiền mờ nhạt, ánh mắt cô trong trẻo thuần túy, trong đôi đồng tử tựa như có những tia sáng lấp lánh.
Tống Kiểu Kiểu thấy Quyền Gia Lệ như đang ngây ngẩn, nghiêng đầu xuống gọi cô một tiếng: "Quyền Gia Lệ?"
Quyền Gia Lệ khôi phục lại tinh thần, có lẽ ý thức được vừa nãy mình thất lễ, thấy hơi xấu hổ liền nói: "Vậy sao? Chuyện này tớ cũng thật sự không để ý."
"Uhm, đúng vậy, nhưng mà cũng khó trách cậu, thành tích tốt thế kia."
"Cậu cũng đang tiến bộ mà."
Tống Kiểu Kiểu gục mặt xuống: "Trời ơi, nói chung quãng thời gian đó buổi tối đi ngủ tớ đều liên tục nằm mơ thấy mình đang làm 《Ba Năm》"
Quyền Gia Lệ thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được bật cười.
"Các cậu đang tán chuyện gì vậy? Tán vui thế?" Kỷ Vị xách giày trượt patin đi tới, đi theo bên cạnh còn có Lục Kinh Tả và Triệu Thanh Nghiên.
Tống Kiểu Kiểu liếc cậu ta: "Bí mật của con gái, liên quan gì đến cậu chứ?"
Kỷ Vị "oh" một tiếng: "Thế à, được thôi, vậy thì tớ không hỏi nữa."
Cậu ta mang giày trượt patin trên tay đặt ngay trước mặt Quyền Gia Lệ: "Số 35, cậu thử đi."
Quyền Gia Lệ khẽ nói: "Cám ơn."
Lục Kinh Tả ngồi xuống bên cạnh Tống Kiểu Kiểu, mang giày trượt patin trên tay đưa cho cô. Sau khi nhìn cô thay giày, cậu hơi ngồi xổm xuống để kiểm tra dây giày giúp cô. Cô hạ mắt nhìn Lục Kinh Tả ngồi trước mặt mình, nhớ lại đợt trước có một lần bởi vì dây giày không buộc chặt mà trật chân. Vậy nên sau đó mỗi lần trượt patin, trước khi bước vào sân cậu ấy đều kiểm tra một lượt dây giày giúp cô, xác định không có vấn đề gì mới cho cô đi vào.
"Được rồi chứ?" Cô hỏi.
Lục Kinh Tả giúp cô sửa dây giày lại một lần nữa, lúc này mới đứng dậy: "Uhm, được rồi."
Nhận được câu này của Lục Kinh Tả, Tống Kiểu Kiểu liền đứng dậy chuẩn bị xông vào sân patin. Vừa mới động chân, cổ tay đã bị một đôi bàn tay ấm áp nắm lại. Cô quay đầu nhìn cậu ấy, mơ hồ hỏi: "Không phải dây giày kiểm tra xong rồi sao?"
Lục Kinh Tả bặm môi, nói: "Chờ tớ cùng đi."
/75
|