Cũng đã một khoảng thời gian kể từ khi Tiểu Thất nhảy xuống vực, Trưởng lão và vị lão giả trong thôn đi ra phía đoàn áp tiêu, nhìn sắc mặt không khả quan lắm, Xem ra bệnh dịch này trưởng lão cũng không đưa ra cách giải quyết, nào phù hợp, Rất nhanh tưởng lão đã đi tới nhắn với đội trưởng Mục Thanh
“Mấy người này sẽ đi cùng chúng ta, mọi người sắp xếp đi”
“Hai người vào trong chuyển hết thảo dược, mang đi Thiên Phổ Thành”
Mọi người vội thu dọn,lúc này trông thấy thiếu niên vẫn đang chờ người ở bên mép vực thiếu phụ hô lớn
“A Tam, mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp đó”
“Ta phải đợi An Mộc”
Nghe tiếng hô như vậy trưởng lão có chút khó hiểu, Lão mới đi một lúc mà hình như có chuyện gì rồi
“Có chuyện gì vậy?”
Mục Thanh đáp:
“Muội muội của thiếu niên bị rơi xuống vực, lúc nãy có một nam tử nhảy xuống xem xét tình hình rồi”
“Là nhảy xuống sao? Tu vi người đó thế nào?”
Mục thanh hồ nghi, có chút không chắc chắn
“Nội khí kẻ đó hình như chưa đạt mức võ giả?”
Trưởng lão đi đến bên vực nhìn xuống, khẽ lắc đầu thở dài,rất nhanh quay trở lại bảo Mục Thanh
“Võ giả thì cũng chỉ có xuống chứ không có lên, Ngươi ra bảo tiểu tử đó, đừng chờ vô ích nữa. nếu hắn không đi chúng ta cũng chỉ có cách bỏ hắn ở lại”
“Vâng thưa trưởng lão”
Mục thanh đi về phía thôn chỗ thiếu niên, nói với hắn vài câu nhưng thiếu niên dãy dụa một hồi, xem ra không thuyết phục được rồi
Rất nhanh đội trưởng trở lại, lắc đầu với trưởng lão,
“Tất cả lên đường “
Tiếng tù và lại cất lên, đoàn áp tiêu chậm rãi rời đi. Một số người vẫn ngoảnh lại nhìn người thiếu niên vẫn đang nhìn xuống vực. Không khỏi chua sót, nhưng họ cũng chỉ dừng ở mức độ là cảm thấy mà thôi. Chưa đủ để họ phải hành động, Một thiếu niên xa lạ thôi mà, thậm trí một số người còn chưa biết việc gì đang xảy ra nữa, chỉ thấy một nam tử, tự nhiên lại nhảy xuống vực,
Mục Thanh ngươi đưa thiếu niên theo đoàn đi, nếu bỏ rơi hắn cũng chết ở đây thôi, Về Bang Hội tìm việc cho hắn làm cũng được
Mục Thanh rất nhanh trở lại, lần này hắn chỉ nói vài câu, rồi bế xốc thiếu niên đi về phía đoàn áp tiêu, mặc cho hắn có giãy dụa thế nào.
Ngươi còn trẻ đừng vội nghĩ quẩn, đi theo chúng ta, ít nhất không có bị đói bữa nào đâu
Trưởng lão sắc mặt lạnh lùng nhìn thiếu niên, đang giàn dụa nước mắt.
Ta biết ngươi lo lắng cho muội muội, nhưng vực sâu như vậy ta là võ sư còn e ngại, huống chi, người xuống cứu chỉ là một người còn chưa đạt võ giả, tên kia căn bản là nhảy xuống vực, là tự sát, ngươi hiểu không,...
Trưởng lão đưa tay đặt lên vai thiếu niên nhìn vào mắt hắn ôn tồn nói
...Đi theo chúng ta đi
…
Trời sẽ rất nhanh nữa sẽ tối a, không nghĩ ra cách sẽ phải đợi đến mai mất, cũng chỉ có cách dùng sức leo lên a, nhưng còn có nữ nhân này nữa. không biết có được không nhỉ? Hắn đưa tay sờ vào Tử Nguyệt Phi Hoàn,
“An Mộc… ngươi có thể bám lên người ta, chúng ta sẽ leo lên”
An Mộc có chút do dự
“Hai … người cùng lên sao? Có được không?”
“Ta thì không vấn đề, ca ca của ngươi chắc vẫn đang đợi ngươi ở trên đó, hắn ta thương ngươi lắm đấy, đừng để hắn thất vọng a”
Nghe thấy vậy nữ nhân cũng bỏ qua lễ tiết ôm lấy cổ Tiểu Thất,hai chân ôm lấy eo hắn, Khuôn mặt có chút ngại ngùng
“Đừng có buông tay đấy. Ta không muốn phí công sức đâu”
Nói đoạn, Tiểu Thất cầm đao vận khí nhảy lên, mỗi lần nhảy lên đều tốn không ít sức, lại thêm phần cắm đao vào vách đá, khiến hắn thể lực hao hụt rất nhanh a, may mắn là hắn không có bị rơi tuột xuống lần nào, nhưng sau lưng hắn là nữ nhân a, hai tay đang ghì chặt hắn có chút khó thở, mồ hôi tuôn ra như suối a
“Hay là để ta xuống, ân nhân cứ đi lên đi, đừng vì ta mà bỏ mạng, An Mộc... Không xứng đáng đâu”
Tiểu Thất thở dốc
“Chúng ta cố gắng được nửa đưởng rồi, Ngay phía trên đại ca cô có thả dây xuống, một chút nữa thôi … Cố thêm chút nữa thôi”
“ Sao ân nhân lại nhận lời A Tam, làm một việc như nguy hiểm như vậy chứ”
“Ngươi thấy ta là ngu, hay là ngốc đây?”
An Mộc cười nhẹ, hắn cảm nhận hơi thở, nụ cười này có chút thoải mái
“Không có đâu...Ân nhân cứu mạng nhỏ này, từ nay An Mộc là người của ân nhân”
Tính mạng là thứ đáng quý, người không được đem mạng của mình giao cho người khác
Tiểu Thất thở dài, hắn không muốn nói chuyện về thể loại này a, nghiêm túc quá, hắn không có thoải mái. Vì Vậy ắn im lặng và tiếp tục bò lên, trời đã bắt đầu tối, mò đường sẽ khó khắn hơn, hắn đưa tay ra sau cầm lấy Tử Nguyêt Phi Hoàn đưa cho An Mộc
“Ngươi cầm lấy cái này soi đường giúp ta”
Ánh sáng màu tím le lói trong đêm, hai ngươi tiếp tục tiến dần lên, gần lên đến mép vực rồi, Tiểu Thât hô lên, xem bên trên có phản hồi lại không, hắn cũng hơi lo sợ nếu mọi người rời đi.
Không ai ngờ hắn đến tối lại bò lên chứ
Tiếc là không ai nghe thấy, đáp lại hắn chỉ là màn đêm tĩnh mịch. Mọi người đã bỏ đi rồi sao, Trong thâm tâm hắn có chút hụt hẫng, hắn đã leo trên vách nữa ngày, có lẽ không ai tin hắn còn sống mà leo lên. từ vách đá cả trăm trượng thế này.
Rất nhanh, đã thấy sợi dây, đung đưa phía trước. xem ra vẫn còn sợi dây a, Tiểu Thất thở dài một hơi, rồi dùng sức bò lên trên, có sợi dây hắn cũng đỡ mất công dò đường, không lâu sau hai người cũng bò lên tới mép vực.
Hắn thì thở phì phò, xem ra rất là mệt rồi, vội ngồi phịch xuống, An Mộc cũng đã sang chỗ khác, hai tay ôm lấy người hắn cũng rất mỏi a, phải một lúc mới khôi phục lại
“Cảm ơn ân nhân đã ra tay tương cứu, An Mộc cả đời không quên”
Tiểu thất ngỗi tính tọa một lúc khôi phục lại một chút, nhìn xung quanh vắng lặng thở dài nói
Xem ra mọi người đã rời khỏi đây rồi
An Mộc có chút áy náy
Chỉ vì thương cảm cho ca ca của ta mà ân nhân lại bị bỏ lại chốn này, An Mộc cảm thấy rất có lỗi
Lại cảm ơn, sao Hắn không có hứng thú với kiểu này nhỉ, Nghỉ ngơi cũng được một lúc rồi, chắc hẳn người này cũng đã khôi phục lại rồi ha. xem tâm trạng này không giúp được ta xem ra còn áy náy dài dài
“Ở chỗ này có Tôi Cốt Thảo không, ta có chút hơi mệt mỏi, muốn tắm thảo dược một chút, ”
An Mộc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu
“Tôi cốt Thảo thì không có, nhưng nếu cơ thể mệt mỏi có thể dùng Bách Hoa Diệp, loại lá này cũng có tác dụng tương tự”
Tiểu thất thấy vậy cũng chấp nhận, dù sao có còn hơn không
Ngươi chuẩn bị giúp ta bồn nước nóng có ngâm thảo dược, chút ta dùng tới, còn giờ ta đi săn một chút, chắc ngươi cũng đói rồi ha”
Hắn cầm theo phi hoàn và đoản đao đi vào bìa rừng, kiếm chút đồ ăn, tuy thể lục hắn khá mệt mỏi, nhưng để săn yêu thú cho bữa tối thì không có vấn đề, rất nhanh thôi, một con heo rừng đã bị hắn tóm được
Ở trong thôn thì An Mộc dọn dẹp lại một chút, mọi người đã bỏ đi hết, không gian tự nhiên có chút thoáng đãng, yên lặng một cách lạ thường, An Mộc Thì tìm vài thảo dược mà theo nàng biết nó có lợi cho việc khôi phục của Tiểu Thất. Bếp lửa thì đun bồn nước tắm theo lời dặn dò.
Không lâu sau Tiểu Thất đã trở về trên vai là một con heo nhỏ đã được xử lý a, giờ chỉ việc nấu lên thôi, Mà Việc này An Mộc rất khéo léo, chỗ này là thôn dân nên có gia vị nha, không có giống như Thịt yêu thú mà hắn vẫn ăn,khi tu luyện.
Trong thời gian An Mộc nấu ăn, Tiểu Thất liền đi tắm, bồn tắm này có chứa thảo dược,nhưng cảm giác thoải mái hơn khi hắn dùng Tôi Cốt Thảo, mà hiệu quả cũng không tồi chút nào, đặc tính ôn hòa hơn nhiều. Xem ra An Mộc cũng là một hảo thủ trong giới y thuật a.
Hắn tranh thủ vận dụng tâm pháp,kết hợp vói thảo dược phục hồi lại cơ thể, chiều nay hắn cũng dùng hết sức a, Cứ mỗi lần như vậy, nhục thể hắn lại tiến thêm một bậc
“Mấy người này sẽ đi cùng chúng ta, mọi người sắp xếp đi”
“Hai người vào trong chuyển hết thảo dược, mang đi Thiên Phổ Thành”
Mọi người vội thu dọn,lúc này trông thấy thiếu niên vẫn đang chờ người ở bên mép vực thiếu phụ hô lớn
“A Tam, mau đi thôi, nếu không sẽ không kịp đó”
“Ta phải đợi An Mộc”
Nghe tiếng hô như vậy trưởng lão có chút khó hiểu, Lão mới đi một lúc mà hình như có chuyện gì rồi
“Có chuyện gì vậy?”
Mục Thanh đáp:
“Muội muội của thiếu niên bị rơi xuống vực, lúc nãy có một nam tử nhảy xuống xem xét tình hình rồi”
“Là nhảy xuống sao? Tu vi người đó thế nào?”
Mục thanh hồ nghi, có chút không chắc chắn
“Nội khí kẻ đó hình như chưa đạt mức võ giả?”
Trưởng lão đi đến bên vực nhìn xuống, khẽ lắc đầu thở dài,rất nhanh quay trở lại bảo Mục Thanh
“Võ giả thì cũng chỉ có xuống chứ không có lên, Ngươi ra bảo tiểu tử đó, đừng chờ vô ích nữa. nếu hắn không đi chúng ta cũng chỉ có cách bỏ hắn ở lại”
“Vâng thưa trưởng lão”
Mục thanh đi về phía thôn chỗ thiếu niên, nói với hắn vài câu nhưng thiếu niên dãy dụa một hồi, xem ra không thuyết phục được rồi
Rất nhanh đội trưởng trở lại, lắc đầu với trưởng lão,
“Tất cả lên đường “
Tiếng tù và lại cất lên, đoàn áp tiêu chậm rãi rời đi. Một số người vẫn ngoảnh lại nhìn người thiếu niên vẫn đang nhìn xuống vực. Không khỏi chua sót, nhưng họ cũng chỉ dừng ở mức độ là cảm thấy mà thôi. Chưa đủ để họ phải hành động, Một thiếu niên xa lạ thôi mà, thậm trí một số người còn chưa biết việc gì đang xảy ra nữa, chỉ thấy một nam tử, tự nhiên lại nhảy xuống vực,
Mục Thanh ngươi đưa thiếu niên theo đoàn đi, nếu bỏ rơi hắn cũng chết ở đây thôi, Về Bang Hội tìm việc cho hắn làm cũng được
Mục Thanh rất nhanh trở lại, lần này hắn chỉ nói vài câu, rồi bế xốc thiếu niên đi về phía đoàn áp tiêu, mặc cho hắn có giãy dụa thế nào.
Ngươi còn trẻ đừng vội nghĩ quẩn, đi theo chúng ta, ít nhất không có bị đói bữa nào đâu
Trưởng lão sắc mặt lạnh lùng nhìn thiếu niên, đang giàn dụa nước mắt.
Ta biết ngươi lo lắng cho muội muội, nhưng vực sâu như vậy ta là võ sư còn e ngại, huống chi, người xuống cứu chỉ là một người còn chưa đạt võ giả, tên kia căn bản là nhảy xuống vực, là tự sát, ngươi hiểu không,...
Trưởng lão đưa tay đặt lên vai thiếu niên nhìn vào mắt hắn ôn tồn nói
...Đi theo chúng ta đi
…
Trời sẽ rất nhanh nữa sẽ tối a, không nghĩ ra cách sẽ phải đợi đến mai mất, cũng chỉ có cách dùng sức leo lên a, nhưng còn có nữ nhân này nữa. không biết có được không nhỉ? Hắn đưa tay sờ vào Tử Nguyệt Phi Hoàn,
“An Mộc… ngươi có thể bám lên người ta, chúng ta sẽ leo lên”
An Mộc có chút do dự
“Hai … người cùng lên sao? Có được không?”
“Ta thì không vấn đề, ca ca của ngươi chắc vẫn đang đợi ngươi ở trên đó, hắn ta thương ngươi lắm đấy, đừng để hắn thất vọng a”
Nghe thấy vậy nữ nhân cũng bỏ qua lễ tiết ôm lấy cổ Tiểu Thất,hai chân ôm lấy eo hắn, Khuôn mặt có chút ngại ngùng
“Đừng có buông tay đấy. Ta không muốn phí công sức đâu”
Nói đoạn, Tiểu Thất cầm đao vận khí nhảy lên, mỗi lần nhảy lên đều tốn không ít sức, lại thêm phần cắm đao vào vách đá, khiến hắn thể lực hao hụt rất nhanh a, may mắn là hắn không có bị rơi tuột xuống lần nào, nhưng sau lưng hắn là nữ nhân a, hai tay đang ghì chặt hắn có chút khó thở, mồ hôi tuôn ra như suối a
“Hay là để ta xuống, ân nhân cứ đi lên đi, đừng vì ta mà bỏ mạng, An Mộc... Không xứng đáng đâu”
Tiểu Thất thở dốc
“Chúng ta cố gắng được nửa đưởng rồi, Ngay phía trên đại ca cô có thả dây xuống, một chút nữa thôi … Cố thêm chút nữa thôi”
“ Sao ân nhân lại nhận lời A Tam, làm một việc như nguy hiểm như vậy chứ”
“Ngươi thấy ta là ngu, hay là ngốc đây?”
An Mộc cười nhẹ, hắn cảm nhận hơi thở, nụ cười này có chút thoải mái
“Không có đâu...Ân nhân cứu mạng nhỏ này, từ nay An Mộc là người của ân nhân”
Tính mạng là thứ đáng quý, người không được đem mạng của mình giao cho người khác
Tiểu Thất thở dài, hắn không muốn nói chuyện về thể loại này a, nghiêm túc quá, hắn không có thoải mái. Vì Vậy ắn im lặng và tiếp tục bò lên, trời đã bắt đầu tối, mò đường sẽ khó khắn hơn, hắn đưa tay ra sau cầm lấy Tử Nguyêt Phi Hoàn đưa cho An Mộc
“Ngươi cầm lấy cái này soi đường giúp ta”
Ánh sáng màu tím le lói trong đêm, hai ngươi tiếp tục tiến dần lên, gần lên đến mép vực rồi, Tiểu Thât hô lên, xem bên trên có phản hồi lại không, hắn cũng hơi lo sợ nếu mọi người rời đi.
Không ai ngờ hắn đến tối lại bò lên chứ
Tiếc là không ai nghe thấy, đáp lại hắn chỉ là màn đêm tĩnh mịch. Mọi người đã bỏ đi rồi sao, Trong thâm tâm hắn có chút hụt hẫng, hắn đã leo trên vách nữa ngày, có lẽ không ai tin hắn còn sống mà leo lên. từ vách đá cả trăm trượng thế này.
Rất nhanh, đã thấy sợi dây, đung đưa phía trước. xem ra vẫn còn sợi dây a, Tiểu Thất thở dài một hơi, rồi dùng sức bò lên trên, có sợi dây hắn cũng đỡ mất công dò đường, không lâu sau hai người cũng bò lên tới mép vực.
Hắn thì thở phì phò, xem ra rất là mệt rồi, vội ngồi phịch xuống, An Mộc cũng đã sang chỗ khác, hai tay ôm lấy người hắn cũng rất mỏi a, phải một lúc mới khôi phục lại
“Cảm ơn ân nhân đã ra tay tương cứu, An Mộc cả đời không quên”
Tiểu thất ngỗi tính tọa một lúc khôi phục lại một chút, nhìn xung quanh vắng lặng thở dài nói
Xem ra mọi người đã rời khỏi đây rồi
An Mộc có chút áy náy
Chỉ vì thương cảm cho ca ca của ta mà ân nhân lại bị bỏ lại chốn này, An Mộc cảm thấy rất có lỗi
Lại cảm ơn, sao Hắn không có hứng thú với kiểu này nhỉ, Nghỉ ngơi cũng được một lúc rồi, chắc hẳn người này cũng đã khôi phục lại rồi ha. xem tâm trạng này không giúp được ta xem ra còn áy náy dài dài
“Ở chỗ này có Tôi Cốt Thảo không, ta có chút hơi mệt mỏi, muốn tắm thảo dược một chút, ”
An Mộc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu
“Tôi cốt Thảo thì không có, nhưng nếu cơ thể mệt mỏi có thể dùng Bách Hoa Diệp, loại lá này cũng có tác dụng tương tự”
Tiểu thất thấy vậy cũng chấp nhận, dù sao có còn hơn không
Ngươi chuẩn bị giúp ta bồn nước nóng có ngâm thảo dược, chút ta dùng tới, còn giờ ta đi săn một chút, chắc ngươi cũng đói rồi ha”
Hắn cầm theo phi hoàn và đoản đao đi vào bìa rừng, kiếm chút đồ ăn, tuy thể lục hắn khá mệt mỏi, nhưng để săn yêu thú cho bữa tối thì không có vấn đề, rất nhanh thôi, một con heo rừng đã bị hắn tóm được
Ở trong thôn thì An Mộc dọn dẹp lại một chút, mọi người đã bỏ đi hết, không gian tự nhiên có chút thoáng đãng, yên lặng một cách lạ thường, An Mộc Thì tìm vài thảo dược mà theo nàng biết nó có lợi cho việc khôi phục của Tiểu Thất. Bếp lửa thì đun bồn nước tắm theo lời dặn dò.
Không lâu sau Tiểu Thất đã trở về trên vai là một con heo nhỏ đã được xử lý a, giờ chỉ việc nấu lên thôi, Mà Việc này An Mộc rất khéo léo, chỗ này là thôn dân nên có gia vị nha, không có giống như Thịt yêu thú mà hắn vẫn ăn,khi tu luyện.
Trong thời gian An Mộc nấu ăn, Tiểu Thất liền đi tắm, bồn tắm này có chứa thảo dược,nhưng cảm giác thoải mái hơn khi hắn dùng Tôi Cốt Thảo, mà hiệu quả cũng không tồi chút nào, đặc tính ôn hòa hơn nhiều. Xem ra An Mộc cũng là một hảo thủ trong giới y thuật a.
Hắn tranh thủ vận dụng tâm pháp,kết hợp vói thảo dược phục hồi lại cơ thể, chiều nay hắn cũng dùng hết sức a, Cứ mỗi lần như vậy, nhục thể hắn lại tiến thêm một bậc
/138
|