Nằm ở phía Bắc của Quy Nguyên đại lục, chỉ từ mùa xuân ngắn ngủi ba tháng thì thời gian còn lại đều bao phủ bởi tuyết trắng. Phong Tộc là một tộc người trong số 25 tộc sinh sống ở cực Bắc đại lục, Họ xây dựng chỗ ở bên trong một hạp cốc, chỉ có một lối vào duy nhất, xung quanh đều là vách núi cao bao quanh, quả la một nơi tốt nhất đối với một tộc chỉ có hơn trăm người như Phong Tộc. Chỗ ở của họ được khoét sâu vào vách núi tránh được những cơn gió lạnh phần nào. Thêm nữa vách đá ở đây làm căn nhà giữ được hơi ấm lâu hơn. Phía ngoài hạp cốc có ở chỗ ra vào có dựng một địa điểm cho những người canh gác
Thoáng nhìn thấy đoàn người phía xa đang tiến về phía Hạp cốc, người canh gác vội hô lớn báo hiệu cho những người phía dưới ra đón
“Tộc Trưởng trở về rồi”
“ Tộc trưởng trở về rồi”
“ Dương Tộc trưởng và mọi người đã về”
Âm thanh từ ngoài lần lượt được truyền vang bên trong cốc. Người này truyền người kia chả mấy chốc tin tức của đoàn người trở về mọi người đều nghe thấy. Từ người già đến người trẻ, dù là nam hay là nữ nghe thấy tin này đều theo nhau lũ lượt kéo ra bên ngoài cốc chào đón đoàn người đi mang nguồn thức ăn trở về
Đi đầu là một lão giả bên ngoài khoáng một chiếc áo choàng bằng lông thú, kết hợp với dáng người hơi cúi về trước, nếu không có cái gậy chống đỡ người khác sẽ cho rằng ông sẽ bị cơn gió lạnh thổi ngã bất cứ lúc nào. Đứng kế bên là một nữ nhân trung niên trên người cũng quấn theo một lớp khăn bằng lông thú khí chất có chút cao sang hơn những người còn lại. Lông thú ở đây chính là đại biểu cho sự tôn quý càng có nhiều lông thú thì địa vị trong tộc càng lớn ( Tất nhiên là nói đến người sở hữu đồ dùng từ lông thú thôi, nếu không một con thú vào đây với số lượng lông trên người thì nó là đại tộc trưởng mất). Trong hai Hai người này thì một người là vợ tộc trưởng, Người còn lại chính là người cao tuổi nhất trong Tộc tên thường gọi là Niên Lão
Nhìn đoàn người trở về trên lưng là những bao căng đầy chứng tỏ lần này chuyến đi thuận lợi vô cùng, về sớm hơn dự tính ba ngày. Ai nấy đều mặt mày hớn hở, không dấu được đi sự vui sướng. Nhưng không vì thế mà nhao nhao lên chia phần. Tất cả đều rất rõ ràng và xử lý theo trình tự, mọi sự sẽ do Tộc Trưởng và Niên Lão phân chia không có ai bị thiếu. Truyền thống đã như vậy từ khi tổ tiên đến nơi này sinh sống
“ Tộc trưởng … chuyến này thuận lợi chứ”
“ Niên Lão, lần này chúng ta có mang về món quà đặc biệt’
Khuôn mặt Niên Lão nhăn nhó, bằng giọng khàn khàn hỏi
“Quà Đặc Biệt …?”
Dương Hà ra hiệu cho mọi người trong đoàn để lại bao xếp lại gọn gàng ở giữa Hạp Cốc, gật đầu với niên lão và người vợ của mình mỉm cười. Sau đó hướng nhìn mọi người xung quanh lúc này đang háo hức chờ đợi
“Lần này dẫn đoàn trở về… Ta… Dương Hà sau ba năm lên làm tộc trưởng Phong Tộc cuối cùng cũng mang được thịt yêu thú trở về”
Đám người ồ lên khi nghe thấy thịt yêu thú.. Thịt cá thì họ ăn nhiều rồi nhưng thịt yêu thú thì rất lâu rồi mới lại được thưởng thức lại mùi vị đó. ngọt và thơm hơn rất nhiều so với cá. Bên cạnh đó việc mang về được thịt yêu thú cho cả tộc cũng chứng minh được bản lĩnh của một vị tộc trưởng. Có người tài giỏi thì trong một đời làm tộc trưởng cũng chỉ mang về được ba lần còn hầu hết thì chỉ một lần mà thôi. Dương tộc trưởng mới ba năm đã mang về được một lần, rất có thể mang về được thêm lần nữa hoặc nhiều lần nữa
Từng chiếc bao được mở ra làm lộ ra những tảng thịt lớn màu đỏ pha lẫn với tuyết trắng cho thấy đây là sự thật, là sáu bao thịt và 4 bao cá. Tuyệt vời đây chính là thứ mà họ chờ đợi mấy năm qua. Khoảnh khắc thịt về đến phong tộc. Đám người hô lên sung sướng tiến tới tung hô vị tộc trưởng
“ Là Thịt yêu thú.. là thịt yêu thú… ta không nằm mơ đấy chứ”
“ Khà khà đúng là nó rồi…”
“Tộc trưởng thật tài giỏi”
…
Thịt cá rất nhanh được chia ra cho mọi người, Phong tộc có 60 nhà tùy số lượng nhiều người hay ít người mà được chia khác nhau. Mọi người xúm lại phía giữa hạp cốc tiếng bàn luận sôi nổi đến tận cuối ngày mới dứt. Khi náo nhiệt qua đi Tiểu Thất mới cùng với sói nhỏ đi vào trong phòng của Tộc trưởng. Ngôi nhà to nhất nằm đối diện cửa hạp cốc, không khí không ồn ào như ngoài kia. Phía nhà lớn chỉ có một tộc nhân đang quét dọn
“ Dương Tộc Trưởng có ở trong này không?”
“Tộc trưởng đang ở trong phòng cùng Niên Lão chữa bệnh cho con gái, đại nhân đợi một lát để tôi đi gọi”
Khẽ xua tay, chậm rãi nói
“ Không cần đâu để ta vào nói vài câu là được rồi”
Trong nhà chia làm hai ngách mỗi ngách có hai phòng nhỏ theo sự chỉ dẫn của người tộc nhân, tiểu thất đi đến một căn phòng có tấm vải lớn màu đen che cửa, tiếng vọng từ bên trong cho biết người hắn cần tìm đang ở trong đó
“Thố vương đại nhân… đây là niên lão và phu nhân của tôi“
Hai bên chào hỏi qua loa vài câu, qua lời của Tộc trưởng và mấy người khác vị cao nhân bản lĩnh cao cường này hơi khác so với tưởng tượng của họ, từ cách ăn mặc đến phong thái không giống người có thể leo lên Phong Tuyết sơn lấy tuyết liên, hay một mình dọa cho Tuyết Lang bỏ chạy. Trong hắn thật bình thường có chút cao lớn mà thôi.
“ Con gái tộc trưởng làm sao vậy?”
Người vợ vội trả lời thay Dương Hà
“Đại nhân, xin hãy cứu giúp Băng Nhi nhà chúng tôi… Ba năm trước đột nhiên đổ bệnh rồi không đứng dậy được nữa, Chúng tôi mời Y sư từ phía nam lên khám chữa, thì người nói Băng Nhi thể chất dị biệt chỉ sống đến mười sáu tuổi toàn thân tự đóng băng mà chết. Nếu có được Hàn Sương Tuyết Liên làm thuốc dẫn cùng với phương thuốc àm người đó kê ra thì có thể sống đến 30 tuổi”
“ Tuyết Liên chẳng phải đã có rồi sao, Vậy còn chờ gì nữa“
“ Chúng tôi không biết dùng tuyết liên như thế nào… Đơn thuốc chỉ ghi là cho cơ thể hấp thu linh khí của Tuyết Liên rồi mới cho uống đan dược … Chúng tôi chưa biết phải dùng như thế nào”
Niên lão run run hỏi Tiểu Thất
“ Đại nhân hiểu biết sâu xa, không biết linh khí của Tuyết Liên nên hiểu như thế nào?”
Kiến thức về đan được thì hắn chưa có đọc qua. Những gì hắn biết đó là, cơ thể của hắn dù là đan được bổ trọ hay là thuốc kịch độc cũng không thể làm thay đổi thể trạng của hắn”
“ Về Y lý thì ta chịu, Nhưng linh khí thì để ta xem thử”
Tiểu Thất tiến lại lại gần giường đá, nhìn nữ tử nằm đó đôi mắt vẫn mở ra nhưng không biểu lộ chút cảm xúc nào, nếu không phải vẫn còn hơi thở yếu ớt thì hắn đã nghĩ người này đã chết rồi, Ngồi xuống bên cạnh hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nữ tử mà giật mình, người sống mà tay không sinh ra chút nhiệt nào sao. Từ từ rót linh khí vào trong cơ thể nữ tử xem bên trong thực sự là có vấn đề gì
Từng luống linh khí cứ đến tâm mạch thì lại bị suy yếu đi nhanh chóng khiến hắn phải tốn không ít linh khi mới dò xét được, kinh mạch đều bình thường nhưng tâm mạch của người này lại có một miếng Băng nhỏ màu đen tồn tại bên trong đã lâu nên hòa vào tâm mạch chảy đi khắp cơ thể, khi nào nó hoàn toàn dung nhập thì cũng là lúc người này khí huyết ngưng trệ hóa thành tảng băng mà chết
“ Bệnh này khó chữa quá… Tuyết Liên dùng làm thuốc dẫn cùng với phương thuốc cua rY sư cũng chỉ có tác dụng hòa hoãn quá trình Băng hóa cơ thể mà thôi. Ở Tâm mạch có một miếng băng màu đen đã dung nhập được gần hết rồi ta nghĩ đó chính là nguyên nhân”
Nhìn mấy người Dương Hà đang tuyệt vọng, tiểu Thất cũng bất lực bản thân hắn không thể làm gì hơn, ngoài việc giúp đưa thuốc dẫn vào người
Niên Lão suy tư hồi lâu rồi cất tiếng
“Trước giờ ở phía Bắc đại lục cũng có nghe đồn về nhân vật có băng đen trong người mà không chết ở tuổi mười sáu, lại còn luyện ra được thần thông uy lực vô cùng. Được người trong các tộc đặt cho danh xưng Tuyết Liên Tiên Tử”
Tiểu thất chợt nhớ đến nữ nhân trên đỉnh núi Phong Tuyết Sơn, người đó cũng tự xưng là tiên tử, thêm công kích băng giá thì khả năng cao chính là vị nhân vật trong truyền thuyết. Không ngờ thánh nhân xa vời vậy mà hắn cũng có cơ hội gặp mặt
“ Hiện tại ta có thể đưa thuốc dẫn vào cơ thể con gái hai người, về sau chỉ cần còn đơn thuốc là còn có thể kéo dài sự sống. Nhưng kết quả tốt nhất cũng chỉ là nói chuyện được thôi, còn đi lại là điều không thể. Nếu muốn chưa khỏi tận gốc e là chỉ có một vị cao nhân mà thôi”
Mọi người tò mò nhìn hắn
“ Chính là người mà các ngươi gọi là Tuyết Liên Tiên tử”
Ba người vội há hốc mồm
“ Đại nhân cũng quen biết cả tiên tử nữa sao?”
Tiểu Thất thở dài dùng ngòn tay dẫn linh khí cảu Hàn Sương Tuyết Liên Vào trong cơ thể nữ tử
“Người đó chắc không muốn ra ngoài cứu người đâu, chỉ có cách đem người qua đó rồi xem sắc mặt người ta có chịu giúp hay không”
“ Lại phải nhờ đại nhân ra tay rồi”
Nhìn đám người lại khóc lóc trước mặt hắn như vậy, Hắn cũng không nỡ từ chối, lần này hi vọng không vướng vào truyện thị phi như khi ở Bạch Thành
“ Được rồi, nhưng ta chỉ mang người đi thôi, nếu sống sót thì nữ nhân sẽ tự tìm về, còn không thì ta cũng chịu, không quản chuyện cuả mọi người nữa. Lần này là ta sẽ rời khỏi đây luôn”
Có phải người này dỗi vì bản thân mình lề mề không làm việc hậu đãi như đã hứa không?Dương Hà vội thêm vào
“ Ta sơ ý quá, đại nhân giúp ta nhiều việc mà ta… ta nhiều việc quá mong người thứ lỗi”
“ Thôi bỏ đi… Ta xem qua tộc của người cũng không có gì đáng giá cả chỉ toàn là xương yêu thú vớ cả sừng cự Lộc… À còn chuyện đến Băng Phong Chi Cực”
Niên Lão thấy đây là lúc mình thể hiện vai trò của mình
“Băng Phong Chi Cực không có đường đi đến đó đâu đại nhân”
Tiểu Thất hỏi lại
“ Nhưng nơi đó có thật cơ mà?”
Ánh mắt run run, Niên Lão trả lời
“ Mỗi năm tuyết tan thì dường cũng mất, cứ như vậy không ai biết được chinh xác Băng Phong Chi Cực là ở nời nào”
“ Vậy là ta lại tốn công vô ích rồi”
Thấy không ổn,Phu phụ Dương Hà đồng thanh
“Đại nhân chuyện của Băng Nhi…?”
Tiểu Thất thở dài, đưa tay vuốt khuôn mặt, chép miệng một cái rồi chầm chậm nói
“Chẹp.. Thuốc dẫn đã ngấm rồi… Cho con gái hai người phục dụng đan dược đi… Rồi ta sẽ mang người đến nhờ vị Tiên Tử đó...cứ Coi như kiếp trước ta mắc nợ con gái hai người không cần nghĩ nhiều đâu
Thoáng nhìn thấy đoàn người phía xa đang tiến về phía Hạp cốc, người canh gác vội hô lớn báo hiệu cho những người phía dưới ra đón
“Tộc Trưởng trở về rồi”
“ Tộc trưởng trở về rồi”
“ Dương Tộc trưởng và mọi người đã về”
Âm thanh từ ngoài lần lượt được truyền vang bên trong cốc. Người này truyền người kia chả mấy chốc tin tức của đoàn người trở về mọi người đều nghe thấy. Từ người già đến người trẻ, dù là nam hay là nữ nghe thấy tin này đều theo nhau lũ lượt kéo ra bên ngoài cốc chào đón đoàn người đi mang nguồn thức ăn trở về
Đi đầu là một lão giả bên ngoài khoáng một chiếc áo choàng bằng lông thú, kết hợp với dáng người hơi cúi về trước, nếu không có cái gậy chống đỡ người khác sẽ cho rằng ông sẽ bị cơn gió lạnh thổi ngã bất cứ lúc nào. Đứng kế bên là một nữ nhân trung niên trên người cũng quấn theo một lớp khăn bằng lông thú khí chất có chút cao sang hơn những người còn lại. Lông thú ở đây chính là đại biểu cho sự tôn quý càng có nhiều lông thú thì địa vị trong tộc càng lớn ( Tất nhiên là nói đến người sở hữu đồ dùng từ lông thú thôi, nếu không một con thú vào đây với số lượng lông trên người thì nó là đại tộc trưởng mất). Trong hai Hai người này thì một người là vợ tộc trưởng, Người còn lại chính là người cao tuổi nhất trong Tộc tên thường gọi là Niên Lão
Nhìn đoàn người trở về trên lưng là những bao căng đầy chứng tỏ lần này chuyến đi thuận lợi vô cùng, về sớm hơn dự tính ba ngày. Ai nấy đều mặt mày hớn hở, không dấu được đi sự vui sướng. Nhưng không vì thế mà nhao nhao lên chia phần. Tất cả đều rất rõ ràng và xử lý theo trình tự, mọi sự sẽ do Tộc Trưởng và Niên Lão phân chia không có ai bị thiếu. Truyền thống đã như vậy từ khi tổ tiên đến nơi này sinh sống
“ Tộc trưởng … chuyến này thuận lợi chứ”
“ Niên Lão, lần này chúng ta có mang về món quà đặc biệt’
Khuôn mặt Niên Lão nhăn nhó, bằng giọng khàn khàn hỏi
“Quà Đặc Biệt …?”
Dương Hà ra hiệu cho mọi người trong đoàn để lại bao xếp lại gọn gàng ở giữa Hạp Cốc, gật đầu với niên lão và người vợ của mình mỉm cười. Sau đó hướng nhìn mọi người xung quanh lúc này đang háo hức chờ đợi
“Lần này dẫn đoàn trở về… Ta… Dương Hà sau ba năm lên làm tộc trưởng Phong Tộc cuối cùng cũng mang được thịt yêu thú trở về”
Đám người ồ lên khi nghe thấy thịt yêu thú.. Thịt cá thì họ ăn nhiều rồi nhưng thịt yêu thú thì rất lâu rồi mới lại được thưởng thức lại mùi vị đó. ngọt và thơm hơn rất nhiều so với cá. Bên cạnh đó việc mang về được thịt yêu thú cho cả tộc cũng chứng minh được bản lĩnh của một vị tộc trưởng. Có người tài giỏi thì trong một đời làm tộc trưởng cũng chỉ mang về được ba lần còn hầu hết thì chỉ một lần mà thôi. Dương tộc trưởng mới ba năm đã mang về được một lần, rất có thể mang về được thêm lần nữa hoặc nhiều lần nữa
Từng chiếc bao được mở ra làm lộ ra những tảng thịt lớn màu đỏ pha lẫn với tuyết trắng cho thấy đây là sự thật, là sáu bao thịt và 4 bao cá. Tuyệt vời đây chính là thứ mà họ chờ đợi mấy năm qua. Khoảnh khắc thịt về đến phong tộc. Đám người hô lên sung sướng tiến tới tung hô vị tộc trưởng
“ Là Thịt yêu thú.. là thịt yêu thú… ta không nằm mơ đấy chứ”
“ Khà khà đúng là nó rồi…”
“Tộc trưởng thật tài giỏi”
…
Thịt cá rất nhanh được chia ra cho mọi người, Phong tộc có 60 nhà tùy số lượng nhiều người hay ít người mà được chia khác nhau. Mọi người xúm lại phía giữa hạp cốc tiếng bàn luận sôi nổi đến tận cuối ngày mới dứt. Khi náo nhiệt qua đi Tiểu Thất mới cùng với sói nhỏ đi vào trong phòng của Tộc trưởng. Ngôi nhà to nhất nằm đối diện cửa hạp cốc, không khí không ồn ào như ngoài kia. Phía nhà lớn chỉ có một tộc nhân đang quét dọn
“ Dương Tộc Trưởng có ở trong này không?”
“Tộc trưởng đang ở trong phòng cùng Niên Lão chữa bệnh cho con gái, đại nhân đợi một lát để tôi đi gọi”
Khẽ xua tay, chậm rãi nói
“ Không cần đâu để ta vào nói vài câu là được rồi”
Trong nhà chia làm hai ngách mỗi ngách có hai phòng nhỏ theo sự chỉ dẫn của người tộc nhân, tiểu thất đi đến một căn phòng có tấm vải lớn màu đen che cửa, tiếng vọng từ bên trong cho biết người hắn cần tìm đang ở trong đó
“Thố vương đại nhân… đây là niên lão và phu nhân của tôi“
Hai bên chào hỏi qua loa vài câu, qua lời của Tộc trưởng và mấy người khác vị cao nhân bản lĩnh cao cường này hơi khác so với tưởng tượng của họ, từ cách ăn mặc đến phong thái không giống người có thể leo lên Phong Tuyết sơn lấy tuyết liên, hay một mình dọa cho Tuyết Lang bỏ chạy. Trong hắn thật bình thường có chút cao lớn mà thôi.
“ Con gái tộc trưởng làm sao vậy?”
Người vợ vội trả lời thay Dương Hà
“Đại nhân, xin hãy cứu giúp Băng Nhi nhà chúng tôi… Ba năm trước đột nhiên đổ bệnh rồi không đứng dậy được nữa, Chúng tôi mời Y sư từ phía nam lên khám chữa, thì người nói Băng Nhi thể chất dị biệt chỉ sống đến mười sáu tuổi toàn thân tự đóng băng mà chết. Nếu có được Hàn Sương Tuyết Liên làm thuốc dẫn cùng với phương thuốc àm người đó kê ra thì có thể sống đến 30 tuổi”
“ Tuyết Liên chẳng phải đã có rồi sao, Vậy còn chờ gì nữa“
“ Chúng tôi không biết dùng tuyết liên như thế nào… Đơn thuốc chỉ ghi là cho cơ thể hấp thu linh khí của Tuyết Liên rồi mới cho uống đan dược … Chúng tôi chưa biết phải dùng như thế nào”
Niên lão run run hỏi Tiểu Thất
“ Đại nhân hiểu biết sâu xa, không biết linh khí của Tuyết Liên nên hiểu như thế nào?”
Kiến thức về đan được thì hắn chưa có đọc qua. Những gì hắn biết đó là, cơ thể của hắn dù là đan được bổ trọ hay là thuốc kịch độc cũng không thể làm thay đổi thể trạng của hắn”
“ Về Y lý thì ta chịu, Nhưng linh khí thì để ta xem thử”
Tiểu Thất tiến lại lại gần giường đá, nhìn nữ tử nằm đó đôi mắt vẫn mở ra nhưng không biểu lộ chút cảm xúc nào, nếu không phải vẫn còn hơi thở yếu ớt thì hắn đã nghĩ người này đã chết rồi, Ngồi xuống bên cạnh hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nữ tử mà giật mình, người sống mà tay không sinh ra chút nhiệt nào sao. Từ từ rót linh khí vào trong cơ thể nữ tử xem bên trong thực sự là có vấn đề gì
Từng luống linh khí cứ đến tâm mạch thì lại bị suy yếu đi nhanh chóng khiến hắn phải tốn không ít linh khi mới dò xét được, kinh mạch đều bình thường nhưng tâm mạch của người này lại có một miếng Băng nhỏ màu đen tồn tại bên trong đã lâu nên hòa vào tâm mạch chảy đi khắp cơ thể, khi nào nó hoàn toàn dung nhập thì cũng là lúc người này khí huyết ngưng trệ hóa thành tảng băng mà chết
“ Bệnh này khó chữa quá… Tuyết Liên dùng làm thuốc dẫn cùng với phương thuốc cua rY sư cũng chỉ có tác dụng hòa hoãn quá trình Băng hóa cơ thể mà thôi. Ở Tâm mạch có một miếng băng màu đen đã dung nhập được gần hết rồi ta nghĩ đó chính là nguyên nhân”
Nhìn mấy người Dương Hà đang tuyệt vọng, tiểu Thất cũng bất lực bản thân hắn không thể làm gì hơn, ngoài việc giúp đưa thuốc dẫn vào người
Niên Lão suy tư hồi lâu rồi cất tiếng
“Trước giờ ở phía Bắc đại lục cũng có nghe đồn về nhân vật có băng đen trong người mà không chết ở tuổi mười sáu, lại còn luyện ra được thần thông uy lực vô cùng. Được người trong các tộc đặt cho danh xưng Tuyết Liên Tiên Tử”
Tiểu thất chợt nhớ đến nữ nhân trên đỉnh núi Phong Tuyết Sơn, người đó cũng tự xưng là tiên tử, thêm công kích băng giá thì khả năng cao chính là vị nhân vật trong truyền thuyết. Không ngờ thánh nhân xa vời vậy mà hắn cũng có cơ hội gặp mặt
“ Hiện tại ta có thể đưa thuốc dẫn vào cơ thể con gái hai người, về sau chỉ cần còn đơn thuốc là còn có thể kéo dài sự sống. Nhưng kết quả tốt nhất cũng chỉ là nói chuyện được thôi, còn đi lại là điều không thể. Nếu muốn chưa khỏi tận gốc e là chỉ có một vị cao nhân mà thôi”
Mọi người tò mò nhìn hắn
“ Chính là người mà các ngươi gọi là Tuyết Liên Tiên tử”
Ba người vội há hốc mồm
“ Đại nhân cũng quen biết cả tiên tử nữa sao?”
Tiểu Thất thở dài dùng ngòn tay dẫn linh khí cảu Hàn Sương Tuyết Liên Vào trong cơ thể nữ tử
“Người đó chắc không muốn ra ngoài cứu người đâu, chỉ có cách đem người qua đó rồi xem sắc mặt người ta có chịu giúp hay không”
“ Lại phải nhờ đại nhân ra tay rồi”
Nhìn đám người lại khóc lóc trước mặt hắn như vậy, Hắn cũng không nỡ từ chối, lần này hi vọng không vướng vào truyện thị phi như khi ở Bạch Thành
“ Được rồi, nhưng ta chỉ mang người đi thôi, nếu sống sót thì nữ nhân sẽ tự tìm về, còn không thì ta cũng chịu, không quản chuyện cuả mọi người nữa. Lần này là ta sẽ rời khỏi đây luôn”
Có phải người này dỗi vì bản thân mình lề mề không làm việc hậu đãi như đã hứa không?Dương Hà vội thêm vào
“ Ta sơ ý quá, đại nhân giúp ta nhiều việc mà ta… ta nhiều việc quá mong người thứ lỗi”
“ Thôi bỏ đi… Ta xem qua tộc của người cũng không có gì đáng giá cả chỉ toàn là xương yêu thú vớ cả sừng cự Lộc… À còn chuyện đến Băng Phong Chi Cực”
Niên Lão thấy đây là lúc mình thể hiện vai trò của mình
“Băng Phong Chi Cực không có đường đi đến đó đâu đại nhân”
Tiểu Thất hỏi lại
“ Nhưng nơi đó có thật cơ mà?”
Ánh mắt run run, Niên Lão trả lời
“ Mỗi năm tuyết tan thì dường cũng mất, cứ như vậy không ai biết được chinh xác Băng Phong Chi Cực là ở nời nào”
“ Vậy là ta lại tốn công vô ích rồi”
Thấy không ổn,Phu phụ Dương Hà đồng thanh
“Đại nhân chuyện của Băng Nhi…?”
Tiểu Thất thở dài, đưa tay vuốt khuôn mặt, chép miệng một cái rồi chầm chậm nói
“Chẹp.. Thuốc dẫn đã ngấm rồi… Cho con gái hai người phục dụng đan dược đi… Rồi ta sẽ mang người đến nhờ vị Tiên Tử đó...cứ Coi như kiếp trước ta mắc nợ con gái hai người không cần nghĩ nhiều đâu
/138
|