Lương Thi Ý lơ đãng quay đầu, không biết trời đã dần tối từ khi nào, cánh cửa sổ bám đầy hơi nước mờ mờ.
Lương Thi Ý khẽ chau mày, nhìn đồng hồ mới phát hiện đã sắp 7h tối.
Thời gian trôi qua nhanh thật.
Nhanh tay khép quyển sách đang đọc lại, dọn dẹp đồ đạc rồi đi thẳng ra cửa thư viện. Lương Thi Ý nhìn từng hạt mưa tí tách rơi: Qủa nhiên.
Mùa thu trời mau tối, thật giống như có ai đó đứng phía sau kéo màn sân khấu che đi ánh mặt trời, hơn nữa trời mưa liên tục khiến chung quanh cũng mang nét hiu quạnh, rất dễ khiến tâm trạng con người buồn bực, phiền não.
Nhưng Lương Thi Ý không buồn bực, vì cô có mang theo ô…
Lúc cô bật ô ra che mưa, chợt nghe hai nam sinh bên cạnh nói chuyện…
“Sớm không mưa, muộn không mưa, lại mưa vào lúc này! Phải làm sao bây giờ?”
“Hai người chúng ta đều không mang theo ô, phải chạy mưa về chứ sao.”
“…”
Lương Thi Ý bước xuống bậc tam cấp, đi vào trong mưa. Nước mưa không ngừng xuôi theo mặt ô chảy xuống, vỡ òa trên mặt đất như những đóa hoa.
Không hiểu sao khi cô quay đầu nhìn lại, thấy hai nam sinh đứng dưới mái hiên kia có chút sốt ruột.
Hai người kia cùng nhìn về phía cô, sau đó lại hai mặt nhìn nhau, dường như không biết nên làm thế nào…
“Bạn học, thế này..” Một nam sinh trong đó chần chừ mở miệng.
“Các cậu không mang theo ô ư, vậy thì nhường các cậu vậy.” Lương Thi Ý phóng khoáng.
Cậu nam sinh kia khá bất ngờ: “Vậy còn cậu thì sao?”
“Không sao, tớ chỉ một mình, các cậu có đến hai người.” Lương Thi Ý mỉm cười, đưa ô cho người nam sinh kia. “Cái ô khá nhỏ, chịu khó nhé.”
Nói xong, không đợi hai người kia mở miệng, cô đã trùm đầu chạy vào trong mưa. Hai nam sinh nọ giật mình đứng im tại chỗ không kịp phản ứng.
—
Lúc Lương Thi Ý ướt đẫm cả người chạy về phòng ngủ, đám bạn cùng phòng đều ngẩn ngơ.
“Không phải lúc cậu ra ngoài có cầm ô sao?” Nhiêu Khởi đi vòng quanh người cô hai vòng: “Đâu, cái ô đâu rồi?”
Lương Thi Ý vừa cởi áo khoác vừa nói: “Cho người khác mượn rồi.”
“Ai?” Nhiêu Khởi hỏi: “Ai cơ?”
“Mình cũng không biết nữa.”
Lương Thi Ý lấy đồ đi vào nhà vệ sinh thay, định tắm nước nóng cho ấm người.
“Nam hay nữ?”
“Nam.” Lương Thi Ý bắt đầu chỉnh độ ấm, “Hai người.”
“Woa, hôm nay cậu gặp diễm ngộ sao?” Hai mắt Nhiêu Khởi lập tức tỏa sáng.
Lương Thi Ý buồn cười: “Diễm ngộ cái gì, ngay cả hình dáng hai người này thế nào mình còn không nhìn rõ đây.”
Nhiêu Khởi: “… Đùa hay thật vậy?”
“Ừ, mình làm chứng là hôm nay Tiểu Ý đi vội nên quên mang theo kính áp tròng rồi.” Tần Thư vừa cắn hạt dưa vừa nói.
Biểu cảm Nhiêu Khởi lập tức biến thành: “(๑ŐдŐ)b…” Sau một lúc mới hỏi: “Vậy người ta trả ô cho cậu thế nào được?”
Kết quả đợi cả lúc lâu cũng chỉ nghe tiếng nước chảy ào ào, lúc Nhiêu Khởi tưởng cô bạn không nghe định nói lại một lần nữa, thì chợt nghe tiếng trả lời: “… Thật sự mình quên mất vấn đề này…”
Nhiêu Khởi ôm mặt, quả nhiên cô không nên mong chờ vào trí thông minh của bạn mình.
Lương Thi Ý khẽ chau mày, nhìn đồng hồ mới phát hiện đã sắp 7h tối.
Thời gian trôi qua nhanh thật.
Nhanh tay khép quyển sách đang đọc lại, dọn dẹp đồ đạc rồi đi thẳng ra cửa thư viện. Lương Thi Ý nhìn từng hạt mưa tí tách rơi: Qủa nhiên.
Mùa thu trời mau tối, thật giống như có ai đó đứng phía sau kéo màn sân khấu che đi ánh mặt trời, hơn nữa trời mưa liên tục khiến chung quanh cũng mang nét hiu quạnh, rất dễ khiến tâm trạng con người buồn bực, phiền não.
Nhưng Lương Thi Ý không buồn bực, vì cô có mang theo ô…
Lúc cô bật ô ra che mưa, chợt nghe hai nam sinh bên cạnh nói chuyện…
“Sớm không mưa, muộn không mưa, lại mưa vào lúc này! Phải làm sao bây giờ?”
“Hai người chúng ta đều không mang theo ô, phải chạy mưa về chứ sao.”
“…”
Lương Thi Ý bước xuống bậc tam cấp, đi vào trong mưa. Nước mưa không ngừng xuôi theo mặt ô chảy xuống, vỡ òa trên mặt đất như những đóa hoa.
Không hiểu sao khi cô quay đầu nhìn lại, thấy hai nam sinh đứng dưới mái hiên kia có chút sốt ruột.
Hai người kia cùng nhìn về phía cô, sau đó lại hai mặt nhìn nhau, dường như không biết nên làm thế nào…
“Bạn học, thế này..” Một nam sinh trong đó chần chừ mở miệng.
“Các cậu không mang theo ô ư, vậy thì nhường các cậu vậy.” Lương Thi Ý phóng khoáng.
Cậu nam sinh kia khá bất ngờ: “Vậy còn cậu thì sao?”
“Không sao, tớ chỉ một mình, các cậu có đến hai người.” Lương Thi Ý mỉm cười, đưa ô cho người nam sinh kia. “Cái ô khá nhỏ, chịu khó nhé.”
Nói xong, không đợi hai người kia mở miệng, cô đã trùm đầu chạy vào trong mưa. Hai nam sinh nọ giật mình đứng im tại chỗ không kịp phản ứng.
—
Lúc Lương Thi Ý ướt đẫm cả người chạy về phòng ngủ, đám bạn cùng phòng đều ngẩn ngơ.
“Không phải lúc cậu ra ngoài có cầm ô sao?” Nhiêu Khởi đi vòng quanh người cô hai vòng: “Đâu, cái ô đâu rồi?”
Lương Thi Ý vừa cởi áo khoác vừa nói: “Cho người khác mượn rồi.”
“Ai?” Nhiêu Khởi hỏi: “Ai cơ?”
“Mình cũng không biết nữa.”
Lương Thi Ý lấy đồ đi vào nhà vệ sinh thay, định tắm nước nóng cho ấm người.
“Nam hay nữ?”
“Nam.” Lương Thi Ý bắt đầu chỉnh độ ấm, “Hai người.”
“Woa, hôm nay cậu gặp diễm ngộ sao?” Hai mắt Nhiêu Khởi lập tức tỏa sáng.
Lương Thi Ý buồn cười: “Diễm ngộ cái gì, ngay cả hình dáng hai người này thế nào mình còn không nhìn rõ đây.”
Nhiêu Khởi: “… Đùa hay thật vậy?”
“Ừ, mình làm chứng là hôm nay Tiểu Ý đi vội nên quên mang theo kính áp tròng rồi.” Tần Thư vừa cắn hạt dưa vừa nói.
Biểu cảm Nhiêu Khởi lập tức biến thành: “(๑ŐдŐ)b…” Sau một lúc mới hỏi: “Vậy người ta trả ô cho cậu thế nào được?”
Kết quả đợi cả lúc lâu cũng chỉ nghe tiếng nước chảy ào ào, lúc Nhiêu Khởi tưởng cô bạn không nghe định nói lại một lần nữa, thì chợt nghe tiếng trả lời: “… Thật sự mình quên mất vấn đề này…”
Nhiêu Khởi ôm mặt, quả nhiên cô không nên mong chờ vào trí thông minh của bạn mình.
/5
|