Giang Tiểu Tư thấy A Âm đi mãi mà chưa về, lòng bắt đầu nhen nhóm lên dự cảm không tốt. Có lẽ bên Thoát Cốt Hương đã xảy ra chuyện gì rồi, cô thật hối hận vì không giữ hạt châu lại trong người. Nhưng hiện tại cô đã biến thành người rồi, có lẽ mang theo hạt châu cũng không thể cảm ứng được với Giang Lưu nữa.
Đã bảy giờ sáng, nhưng bầu trời vẫn tối đen, ngoài trời bắt đầu đổ mưa rào, sấm sét vang dội, cơn mưa mang theo một mùi tanh nồng đậm. Toàn bộ thành phố Đào Nguyên bị bao phủ trong một bầu không khí suy tàn.
Giang Tiểu Tư cố khuyên mình đừng nghĩ nhiều, nhưng gọi điện cho Giang Lưu bao nhiêu lần cũng không được, điều này khiến cô ngày càng nôn nóng.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Mạc bỗng reo vang. Thẩm Mạc vẫn chìm sâu vào giấc ngủ, Giang Tiểu Tư hận không thể tự mình nghe thay cuộc điện thoại này, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Một hồi lâu sau, Thẩm Mạc mới tỉnh lại, trong điện thoại vọng lại giọng nói đầy run sợ của Thẩm Khấu Đan.
“Chú, gã cương thi tên là Thái Vấn mà Mai Tân từng muốn khống chế trong tháp Mộ ngày trước bỗng từ dưới đất chui lên, còn hút máu của cả vạn người, giờ đã luyện thành huyết sát thuật, đến tìm Giang Lưu báo thù, chú mau tới đây…..”
Còn chưa dứt lời, trong điện thoại bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó không có bất kỳ tiếng động gì truyền lại từ phía đầu dây Thẩm Khấu Đan nữa.
“Khấu Đan.” Những gì tồn đọng lại từ cơn buồn ngủ bay biến hết cả, Thẩm Mạc kinh hãi bật dậy. Giang Tiểu Tư cũng trợn tròn mắt, lo lắng nhìn anh.
Hình như điện thoại được ai khác nhận lấy, là giọng của Giang Lưu.
“Thẩm Mạc, tôi đây, đừng lo lắng. Khấu Đan không sao, dù cô ấy có giúp tôi cũng chẳng khác gì châu chấu đá xe, cho nên tạm thời tôi làm cho cô ấy ngất đi. Tôi và Thái Vấn vốn có thù sâu như biển, đây là chuyện giữa hai chúng tôi, anh đừng quan tâm. Chuyện giữa anh và Tiểu Tư, A Âm đã nói với tôi cả rồi, trên đường tới đây cô ấy gặp Thái Vấn nên đã bị thương, nhưng may là đã thoát được, hiện tại còn đang hôn mê, nhưng không sao. Lần này, nếu tôi không về được, hãy giúp tôi chăm sóc cho Tiểu Tư….”
Cuộc gọi bị ngắt đột ngột, nhanh đến nỗi Thẩm Mạc không kịp đáp lại được một câu. A Âm đã nói với anh ta, rồi anh ta bảo mình chăm sóc cho Giang Tiểu Tư là sao? Giang Lưu đã biết Giang Tiểu Tư uống Tán Tâm Thủy, mình lại chẳng có cách nào để nhìn thấy cô, vậy tại sao anh ta vẫn cố liều mạng, còn đem Giang Tiểu Tư giao cho mình? Đúng là điên rồi.
Ngoài trời, mưa mỗi lúc một lớn, mùi tanh nồng nặc đến mức người thường cũng có thể ngửi thấy, những yêu quái cấp thấp có lẽ đều đã ẩn náu. Cương thi ngàn năm luyện thành huyết sát thuật có đủ khả năng để nhuộm máu cả thành phố Đào Nguyên đến mấy lần, không cần nói cũng biết, đây nhất định là kế hoạch mà Mai Tân bày ra lúc trước. Thẩm Mạc lấy rương gỗ chứa pháp khí bằng gỗ đàn ra, nghĩ nghĩ, lại cầm cả tháp Thất Trọng Trường Minh có phong ấn Mai Tân ở trong đặt vào rương. Nếu sự thật cả anh và Giang Lưu hợp sức cũng không giải quyết được tên Thái Vấn kia, có lẽ chỉ còn Mai Tân có thể phá giải được huyết sát thuật.
Tám giờ sáng, trời âm u mịt mờ, cả thành phố Đào Nguyên bỗng như biến thành một thành phố chết, tất cả cư dân đều đang ngủ say, trên đường không có lấy một người hay một chiếc xe chạy. Mây đen dường như được nhuộm máu, biến thành một màu đỏ thẫm, bay thấp đến mức chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm tới.
Giang Lưu sợ liên lụy tới người vô tội, cố gắng dẫn dụ Thái Vấn ra vùng ngoại ô, mãi tới khi đến Vãn Nguyệt Cốc mới dừng lại. Nơi đây vẫn luôn có phong cảnh đẹp như tranh, giờ phút này cũng đã sắp biến thành biển máu.
Khi Thẩm Mạc đuổi tới nơi này, Giang Lưu và Thái Vấn đang giao chiến cực kỳ ác liệt. Nước hồ bị sức mạnh cường liệt tách ra thành hai nửa, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chôn vùi tất cả mọi thứ. Thỉnh thoảng, Giang Lưu lại dẫn sấm sét tới tấn công Thái Vấn, khắp nơi đều thấy có đá nứt núi lở, vang vọng lại những tiếng nổ kịch liệt, cảnh tượng hùng vĩ mà trầm thống.
Tốc độ của họ quá nhanh, chỉ bàn về thân thủ Thẩm Mạc cũng không thể ra tay hỗ trợ. Hai người kia lại đều là cương thi, nếu anh mạo hiểm dùng pháp thuật, tất sẽ khiến Giang Lưu bị thương nặng.
Bỗng thấy Giang Lưu ngã khỏi không trung, Thái Vấn cười cuồng dã, truy đuổi sát nút.
“Giang Lưu. Hôm nay ta phải báo thù một đao năm đó. Giết ngươi. Sau đó giết nghiệt chủng của Triệu Tật.”
Thẩm Mạc chắn phía trước Giang Lưu, triển khai pháp thuật đánh trả, luồng sáng xanh vọt lên, đánh bật Thái Vấn ra xa.
“Ra là ngươi. Năm đó trong Tháp Mộ, chính là ngươi muốn hủy thi thể của ta. Nhưng có vẻ tên Mai Tân bày mưu định khống chế ta cũng là do ngươi bắt, có lẽ ta phải cảm ơn ngươi mới phải. Công tội coi như ngang bằng, hiện tại nếu rời khỏi đây ngay lập tức, ta có thể tha cho cái mạng chó của ngươi.”
Mặt Thẩm Mạc không tỏ vẻ gì là phản ứng lại những lời đó, anh lấy súng ra bắn mấy phát về phía đối phương. Những viên đạn bạc găm vào thịt Thái Vấn, nhưng lập tức bị bật ra, không hề phát huy tác dụng. Bùa chú còn chưa đến gần được Thái Vấn đã bị thiêu đốt thành tro bụi ở giữa không trung. Những chiêu số dùng loan đao chém ra cũng bị đối phương dễ dàng né tránh.
Thái Vấn cười lạnh: “Không biết điều.”
Bàn tay xương khô của hắn đỏ như máu, định chụp lấy Thẩm Mạc, lại bị xích bạc của Giang Lưu vung ra, giữ chặt. Thái Vấn rống giận, lại bay lên không trung, tiếp tục giao chiến kịch liệt với Giang Lưu,toàn bộ thân thể hắn lúc này đã hóa thành màu đỏ.
Thấy Giang Lưu liên tiếp bị thương nhưng vẫn tiến không lùi, rõ ràng định ngọc đá cùng vỡ, Thẩm Mạc nhận ra dựa vào năng lực của hai người bọn họ căn bản không thể hóa giải được huyết sát thuật, giết chết Thái Vấn. Hơn nữa, thời gian càng dài sẽ càng bất lợi.
Giang Tiểu Tư đứng một bên, sốt ruột đến mức nước mắt chảy ròng ròng. Cô không dám gỡ bỏ bùa ẩn thân, sợ Giang Lưu thấy cô sẽ phân tâm, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn Giang Lưu sẽ không chịu nổi nữa.
Thẩm Mạc do dự một lát, cuối cùng mở rương gỗ đàn, lấy tháp Thất Trọng Trường Minh ra, giải trừ phong ấn của Mai Tân.
Mai Tân bay ra khỏi tháp, mất một lúc lâu mới khôi phục thần trí, lại phát hiện hắn vẫn còn bị giam ở kết giới trong lòng bàn tay của Thẩm Mạc.
“Thẩm Mạc? Đã lâu không gặp…….. Ta chờ ngày này lâu rồi, biết Thái Vấn xuất hiện, nhất định ngươi sẽ thả ta ra. Khi đó ngươi không giết ta coi như là quyết định sáng suốt nhất đời này, bởi vì trừ ta, không ai có thể phá giải huyết sát thuật. Ta vẫn cứ chờ trò vui này trình diễn, lại không ngờ phải chờ đợi đằng đẵng bảy trăm năm, tháp này đúng là thần kỳ thật.”
Ngoại trừ việc thời gian trong tháp không giống bên ngoài, tháp còn có tác dụng tĩnh tâm, có thể làm tiêu trừ tâm tính thù hằn tàn nhẫn của yêu quái. Đây chính là cách mà Thẩm Mạc muốn thực hiện, dùng thời gian để san bằng thù hận trong lòng Mai Tân.
Những ngày sống trong đó, Mai Tân đã trải qua mọi thứ cảm xúc, nôn nóng, phẫn nộ, bất an…. Trong cái thế giới mà chỉ có hai bàn tay trắng, trừ bỏ việc chờ đợi thời gian trôi qua, hắn không thể cảm thụ được bất kỳ thứ gì. Đầu óc như đã bị một dòng chảy không ngừng cọ rửa bào mòn vậy, đừng nói là thù hận, ngay cả trí nhớ cũng sẽ bị tẩy trắng, càng ngày càng mờ nhạt. Cuối cùng, tất cả những gì còn lại đều mơ hồ, hỗn độn.
Giờ phút này được đi ra, Mai Tân lấy hết sức để hít thở bầu không khí, cảm nhận gió, mưa. Lúc này hắn nhận ra một điều, hóa ra tự do mới là quan trọng nhất.
“Mai Tân, làm thế nào mới giết chết được tên cương thi kia, nói đi.”
Nhìn tình trạng thương tích của Giang Lưu ngày một nặng, lòng Thẩm Mạc nóng như lửa đốt.
Mai Tân bật cười.
“Thẩm Mạc, chưa tính tới thù sâu như bể giữa chúng ta, chỉ tính tới việc ngươi giam ta trong tháp bảy trăm năm thôi mà ngươi còn dám bảo ta cứu người sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nực cười sao? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đồng ý chắc?”
“Mục đích của ngươi là ta, đừng làm liên lụy tới người khác. Ta biết tên cương thi kia là con rối trong trò chơi của ngươi, chính ngươi cũng không muốn nhìn hắn trở thành bá chủ, nói cho ta cách giải quyết đi, ta sẽ thả ngươi. Dù sau đó ngươi muốn tiếp tục đấu với ta, ta cũng sẽ theo đến cùng.”
“Thẩm Mạc, hiện tại ta chỉ là một luồng cô hồn, chẳng có bất kỳ pháp lực gì. Ngươi đương nhiên có thể thả ta ra, sau đó lại bắt lại.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn ngươi cũng vào trong tháp này, tự nhốt mình trăm năm, ngàn năm, vậy mới giải được mối hận trong lòng ta.”
“Được.” Thẩm Mạc gật đầu không chút do dự, dù sao Giang Tiểu Tư đã không còn bên anh, anh không còn gì để mong nhớ nữa.
Mai Tân không kiềm chế được, phá lên cười: “Ta biết ngươi là kẻ nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng nếu ta nhớ không nhầm, người kia chẳng phải là tình địch của ngươi sao? Ngươi sốt ruột cứu hắn như vậy làm gì chứ?”
Thẩm Mạc không đáp, mình không thể nhìn thấy Giang Tiểu Tư, Giang Lưu là người thân duy nhất của cô trên đời này, anh ta nhất định không thể xảy ra chuyện gì. Anh biết, Giang Lưu cũng luôn yêu Giang Tiểu Tư, hiện tại Giang Tiểu Tư đã uống Tán Tâm Thủy, từ nay về sau, hai người họ có thể đạt được cuộc sống hạnh phúc bên nhau, mãi về sau. Đây là việc duy nhất mà anh có thể làm cho cô……
“Bởi vì anh ta là cha của Giang Tiểu Tư. Mai Tân, trước đây ta không hiểu tại sao ngươi lại vì một yêu quái Ngư Đồng nhỏ bé mà thành ra như vậy, nhưng hiện tại ta hiểu rồi.”
Mai Tân sửng sốt, vẻ mặt hắn trở nên hơi kỳ dị, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó, ngẩn ra vài giây, sau đó hắn cất tiếng cười: “Không ngờ Thẩm Mạc ngươi yêu tiểu cương thi kia thật, thú vị đó. So với việc phải chứng kiến các người bị tên cương thi không nghe lời kia giết chết, ta càng muốn thấy ngươi bị nhốt trong tháp, sống không được mà chết chẳng xong. Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi cách phá giải.”
Tay trái của Giang Lưu bị Thái Vấn bẻ gãy, vặn lên trên vai, hồi lâu vẫn không thể phục hồi được như cũ. Anh biết mình sắp không cầm cự được nữa, nhưng Thẩm Mạc lại vẫn đứng tại chỗ, chưa rời đi.
Anh cố gắng cầm cự chút hơi tàn, dùng thuật truyền âm cho Thẩm Mạc: “Đừng lo cho tôi, mau dẫn Tiểu Tư đi đi, đừng để Thái Vấn phát hiện.” Thẩm Mạc đã ở đây, vậy chắc chắn Giang Tiểu Tư cũng đang dùng bùa ẩn thân để ẩn nấp ở cách đây không xa, nếu để Thái Vấn thấy được khuôn mặt tương tự như Liễu Chi và Triệu Tật kia, nhất định hắn sẽ không chịu buông tha, đến lúc đó, muốn đi cũng không được. Nhân lúc anh còn có thể kéo dài thời gian được thêm một lát, phải mau để họ rời khỏi đây.
Thẩm Mạc nghe Giang Lưu nói vậy, nhất thời rùng cả mình.
Dẫn Giang Tiểu Tư đi? Giang Tiểu Tư vẫn còn bên cạnh anh sao? Có nghĩa là cô không hề uống Tán Tâm Thủy, cô dám cấu kết với A Âm để lừa anh.
Không được hoảng hốt, không sao, Thái Vấn không nhìn thấy cô, chuyện Tán Tâm Thủy để sau hãy nói….Thẩm Mạc cố gắng đè xuống cảm xúc khủng hoảng, truyền âm cách phá giải huyết sát thuật cho Giang Lưu.
Giang Lưu gật đầu, được ăn cả ngã về không. Bỏ qua đau đớn do bị phản phệ, anh lớn tiếng niệm chú, xích bạc quấn chặt lấy cổ Thái Vấn, nhấn chìm hắn xuống đáy hồ.
“Ba.”
Lòng Giang Tiểu Tư nóng như lửa đốt, nhìn nước trong hồ Vãn Nguyệt bắt đầu hừng hực sôi trào, máu tươi không ngừng dâng lên, nhuộm tất cả thành màu đỏ. Mưa mỗi lúc một lớn, bầu trời dường như bị một lỗ thủng, nước cứ vậy mà trút xuống.
Ước chừng qua thời gian uống một ly trà nhỏ, mặt đất bắt đầu rung động kịch liệt, như bị động đất vậy. Một tiếng nổ dữ dội vang lên, theo đó là từng đợt sóng đỏ sậm dâng trào, cao đến mười thước.
Giang Lưu bị một cơn sóng tung bật ra, ném mạnh lên bờ, toàn thân dính đầy máu.
“Ba.” Giang Tiểu Tư bất chấp tất cả, gỡ bỏ bùa ẩn thân, nhanh chóng chạy về phía ba mình. “Ba, ba không sao chứ?” Giang Tiểu Tư ôm anh, hoảng sợ bật khóc.
“Ba không sao…..” Giang Lưu gắng gượng nở nụ cười, “Ba là cương thi, không dễ chết như vậy đâu.”
“Cẩn thận.” Thẩm Mạc hét lớn, nhìn Thái Vấn đang vút lên khỏi mặt hồ. Thân thể hắn đã từ màu đỏ như máu biến thành màu xanh đậm, anh biết huyết sát thuật của hắn đã bị phá giải.
Thái Vấn giận dữ vô cùng, tung đòn về phía Giang Lưu, muốn dồn anh vào chỗ chết, nhưng lại bị Thẩm Mạc cản được, hai bên khó phân thắng bại.
Thẩm Mạc mặc đồ đen đứng dưới mưa to, lúc này đã ướt đẫm, tóc dài dán lên má, sát khí bao trùm xung quanh, trông như tu la, loan đao trong tay biến dài thành kiếm, hàn khí tỏa ra, rét lạnh tận xương. Mỗi chỗ trên người Thái Vấn bị trúng kiếm của anh đều chảy máu không ngừng, như là không bao giờ cạn, đến tận khi màu đỏ tươi dần trở thành màu đen.
Thái Vấn dồn toàn lực đánh vào ngực Thẩm Mạc, Thẩm Mạc hộc máu, nhưng không lùi lại mà lập tức đâm kiếm vào mi tâm Thái Vấn.
Hai bên đồng thời bật ra phía sau.
Thái Vấn không ngờ, khó khăn lắm mình mới phục sinh được, nhưng lại không phải là bại dưới tay Giang Lưu, mà chết trong tay một đạo sĩ thối. Hắn lấy từ trong lòng thanh chủy thủ mà năm đó Giang Lưu dùng để giết mình, dùng hết toàn bộ pháp lực cuối cùng, phi về phía Thẩm Mạc. Thanh chủy thủ kia bay theo hình chữ s quái dị, xẹt qua không trung, mà Thẩm Mạc vừa trúng một chưởng, lúc này muốn né tránh cũng không kịp.
“Tiểu Tư…..”
Tiếng thét như xé ruột xé gan của Giang Lưu truyền tới bên tai Thẩm Mạc, làm anh sợ tới mức ngừng hô hấp. Sau đó, anh thấy thanh chủy thủ đột nhiên biến mất khi tới cách mình không đến một mét, rồi từ chỗ trống rỗng đó, máu loãng hòa với nước mưa tạt vào mặt anh. Anh lập tức bị đánh bật ra, sau đó nặng nề ngã lên mặt đất.
Mà cách đó không xa, Thái Vấn đã bị Giang Lưu trong cơn giận dữ dùng đồng tiền chém thành hai nửa, hóa thành một bãi máu loãng, không còn sót lại chút bột phấn hay xương cốt.
“Tiểu Tư…….” Giang Lưu lảo đảo đi về phía Thẩm Mạc, chân sau quỳ xuống, một tay ôm lấy ngực, một tay cố gắng chống đỡ cơ thể, từng giọt nước mắt tuôn trào, rơi xuống mặt đất.
Thanh chủy thủ kia bị Giang Tiểu Tư cản lại, đâm vào cô từ phía sau, do lực phi quá mạnh, nó vẫn tiếp tục xuyên qua bụng cô. Cô ngừng thở, cố làm chậm lại tốc độ của nó, đến khi hết sức, chủy thủ xuyên qua, trong nháy mắt đó, Giang Tiểu Tư vươn tay, kịp thời bắt lấy, mũi đao cách ngực Thẩm Mạc đúng một tấc.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, Giang Tiểu Tư ném bỏ chủy thủ, cúi đầu nhìn lỗ thủng giữa bụng mình, máu tươi chảy không ngừng, không giống lúc làm cương thi, giờ phút này nó đau gấp trăm ngàn lần.
Xem ra lúc này không sống nổi nữa rồi, cô không cố ý, không cố ý làm ba và Thẩm Mạc khó chịu……Nhưng có lẽ như vậy cũng tốt, không cần Tán Tâm Thủy, Thẩm Mạc cũng có thể giải thoát rồi.
Giang Tiểu Tư nặng nề ngã xuống, nhìn Thẩm Mạc nhặt chủy thủ lên rồi lập tức ném đi, thấy người luôn lạnh lùng như anh, lúc này lại có vẻ mặt ngây dại, quỳ trên đất, người anh đẫm nước mưa, bùn, máu loãng…… Anh giơ tay vào hư không, mò mẫm, tìm kiếm. Tay anh xuyên thấu qua thân thể cô, nhưng vẫn chẳng hề phát hiện, vẫn tiếp tục tìm, tiếp tục tìm…….
“Giang Tiểu Tư…….” Thẩm Mạc nhìn máu tươi quanh mình ngày một nhiều, nước mưa cuốn chúng xuống hồ, dường như có thể hình thành một dòng sông nhỏ.
“Em ở đâu? Ở đâu vậy……” Cuối cùng nước mắt cũng không kìm nổi, rơi xuống như mưa, Thẩm Mạc gọi tên cô, tiếng gọi mang theo nỗi đau như ruột gan bị đứt ra từng khúc, Giang Tiểu Tư nghe mà tim cũng như muốn vỡ nát.
“Thẩm Mạc, em ở đây…….” Thân thể Giang Tiểu Tư run lên, cô rất muốn chết trong lòng anh, chỉ cần có thể chết trong lòng anh, cũng tốt…….
Dùng chút sức lực cuối cùng tháo chiếc nhẫn bạc, cô cố gắng vươn tay ra, nghẹn ngào nói xin lỗi, rõ ràng cô đã hứa với anh, vĩnh viễn ở bên anh, chẳng ngại vĩnh viễn phải làm một cái bóng.
Cuối cùng, Thẩm Mạc thấy được chiếc nhẫn bạc của Giang Tiểu Tư, lơ lửng giữa không trung, run nhè nhẹ. Anh ngừng thở, chậm rãi vươn tay ra, nhưng chưa kịp đón lấy, chiếc nhẫn đã rơi vào vũng nước bùn.
Giang Lưu trơ mắt nhìn cánh tay Giang Tiểu Tư rơi xuống, nhắm lại hai mắt.
“Tiểu Tư…….”
Tiếng thét của hai người đồng thời vang lên. Giang Lưu đờ đẫn đứng đó, một lần nữa, anh lại chỉ có thể trơ mắt chứng kiến người mình yêu thương sâu đậm ra đi, nhưng ít nhất Liễu Chi còn có thể nhắm mắt lại trong lòng Triệu Tật, còn Giang Tiểu Tư và Thẩm Mạc, đến chết cũng không thể chạm tới nhau……
Thời điểm mà Thẩm Khấu Đan tới đây, cảnh tượng sót lại chỉ còn thảm thiết như vậy.
Thi thể của Giang Tiểu Tư đã lạnh như băng, nằm giữa mưa to, bị gột rửa không ngừng. Giang Lưu ngẩn ngơ mất hồn đứng ở phía xa, Thẩm Mạc thì giống như nổi điên, mò mẫm giữa dòng máu loãng, phẫn nộ gào thét, ướt đẫm bùn lầy.
Cô tới chậm rồi……..
Thẩm Khấu Đan ngồi sụp xuống, bật khóc.
Mưa kéo dài không biết bao lâu, cuối cùng ngừng lại, nhưng mùi máu tanh trong không khí vẫn không bị xua tan. Mùi Thoát Cốt Hương tràn ngập đất trời, nồng đậm đến mức làm cho Thẩm Mạc muốn nôn mửa.
Dù có tìm kiếm bao nhiêu cũng vô ích, vẫn chỉ có máu tươi của Giang Tiểu Tư dính đầy tay. Thẩm Mạc từ từ an tĩnh lại, đôi mắt trống rỗng dại ra. Anh muốn Giang Tiểu Tư ra đi, bởi vì bản thân không bảo vệ được cô, sợ sẽ để xảy ra chuyện như vậy, nhưng, cuối cùng vẫn xảy ra. Giang Tiểu Tư vì cứu anh…….
Đồ ngốc, sao đến tận bây giờ vẫn không chịu nghe lời anh nói? Anh bất lực nâng lên khóe miệng.
Mai Tân nhìn anh, nhưng lúc này hắn không cười nữa. Hắn biết, cảm giác chứng kiến người mình yêu chết ngay trước mặt mình mà lại bất lực là thế nào, nhưng hắn không thể hiểu được, người yêu chết ngay trước mặt lại không thể nhìn thấy, không thể đụng chạm có cảm giác như thế nào.
“Thẩm Mạc, ta đã hoàn thành lời hứa của ta, ngươi thì sao?”
Giờ phút này, Thẩm Mạc đã mất hết can đảm, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ hóa thành một luồng khói mỏng, bay vào trong tháp Thất Trọng.
“Chú, đừng mà.” Đến khi Thẩm Khấu Đan phản ứng lại, Mai Tân và ngọn tháp đã hoàn toàn biến mất.
Đã bảy giờ sáng, nhưng bầu trời vẫn tối đen, ngoài trời bắt đầu đổ mưa rào, sấm sét vang dội, cơn mưa mang theo một mùi tanh nồng đậm. Toàn bộ thành phố Đào Nguyên bị bao phủ trong một bầu không khí suy tàn.
Giang Tiểu Tư cố khuyên mình đừng nghĩ nhiều, nhưng gọi điện cho Giang Lưu bao nhiêu lần cũng không được, điều này khiến cô ngày càng nôn nóng.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Mạc bỗng reo vang. Thẩm Mạc vẫn chìm sâu vào giấc ngủ, Giang Tiểu Tư hận không thể tự mình nghe thay cuộc điện thoại này, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Một hồi lâu sau, Thẩm Mạc mới tỉnh lại, trong điện thoại vọng lại giọng nói đầy run sợ của Thẩm Khấu Đan.
“Chú, gã cương thi tên là Thái Vấn mà Mai Tân từng muốn khống chế trong tháp Mộ ngày trước bỗng từ dưới đất chui lên, còn hút máu của cả vạn người, giờ đã luyện thành huyết sát thuật, đến tìm Giang Lưu báo thù, chú mau tới đây…..”
Còn chưa dứt lời, trong điện thoại bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó không có bất kỳ tiếng động gì truyền lại từ phía đầu dây Thẩm Khấu Đan nữa.
“Khấu Đan.” Những gì tồn đọng lại từ cơn buồn ngủ bay biến hết cả, Thẩm Mạc kinh hãi bật dậy. Giang Tiểu Tư cũng trợn tròn mắt, lo lắng nhìn anh.
Hình như điện thoại được ai khác nhận lấy, là giọng của Giang Lưu.
“Thẩm Mạc, tôi đây, đừng lo lắng. Khấu Đan không sao, dù cô ấy có giúp tôi cũng chẳng khác gì châu chấu đá xe, cho nên tạm thời tôi làm cho cô ấy ngất đi. Tôi và Thái Vấn vốn có thù sâu như biển, đây là chuyện giữa hai chúng tôi, anh đừng quan tâm. Chuyện giữa anh và Tiểu Tư, A Âm đã nói với tôi cả rồi, trên đường tới đây cô ấy gặp Thái Vấn nên đã bị thương, nhưng may là đã thoát được, hiện tại còn đang hôn mê, nhưng không sao. Lần này, nếu tôi không về được, hãy giúp tôi chăm sóc cho Tiểu Tư….”
Cuộc gọi bị ngắt đột ngột, nhanh đến nỗi Thẩm Mạc không kịp đáp lại được một câu. A Âm đã nói với anh ta, rồi anh ta bảo mình chăm sóc cho Giang Tiểu Tư là sao? Giang Lưu đã biết Giang Tiểu Tư uống Tán Tâm Thủy, mình lại chẳng có cách nào để nhìn thấy cô, vậy tại sao anh ta vẫn cố liều mạng, còn đem Giang Tiểu Tư giao cho mình? Đúng là điên rồi.
Ngoài trời, mưa mỗi lúc một lớn, mùi tanh nồng nặc đến mức người thường cũng có thể ngửi thấy, những yêu quái cấp thấp có lẽ đều đã ẩn náu. Cương thi ngàn năm luyện thành huyết sát thuật có đủ khả năng để nhuộm máu cả thành phố Đào Nguyên đến mấy lần, không cần nói cũng biết, đây nhất định là kế hoạch mà Mai Tân bày ra lúc trước. Thẩm Mạc lấy rương gỗ chứa pháp khí bằng gỗ đàn ra, nghĩ nghĩ, lại cầm cả tháp Thất Trọng Trường Minh có phong ấn Mai Tân ở trong đặt vào rương. Nếu sự thật cả anh và Giang Lưu hợp sức cũng không giải quyết được tên Thái Vấn kia, có lẽ chỉ còn Mai Tân có thể phá giải được huyết sát thuật.
Tám giờ sáng, trời âm u mịt mờ, cả thành phố Đào Nguyên bỗng như biến thành một thành phố chết, tất cả cư dân đều đang ngủ say, trên đường không có lấy một người hay một chiếc xe chạy. Mây đen dường như được nhuộm máu, biến thành một màu đỏ thẫm, bay thấp đến mức chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm tới.
Giang Lưu sợ liên lụy tới người vô tội, cố gắng dẫn dụ Thái Vấn ra vùng ngoại ô, mãi tới khi đến Vãn Nguyệt Cốc mới dừng lại. Nơi đây vẫn luôn có phong cảnh đẹp như tranh, giờ phút này cũng đã sắp biến thành biển máu.
Khi Thẩm Mạc đuổi tới nơi này, Giang Lưu và Thái Vấn đang giao chiến cực kỳ ác liệt. Nước hồ bị sức mạnh cường liệt tách ra thành hai nửa, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chôn vùi tất cả mọi thứ. Thỉnh thoảng, Giang Lưu lại dẫn sấm sét tới tấn công Thái Vấn, khắp nơi đều thấy có đá nứt núi lở, vang vọng lại những tiếng nổ kịch liệt, cảnh tượng hùng vĩ mà trầm thống.
Tốc độ của họ quá nhanh, chỉ bàn về thân thủ Thẩm Mạc cũng không thể ra tay hỗ trợ. Hai người kia lại đều là cương thi, nếu anh mạo hiểm dùng pháp thuật, tất sẽ khiến Giang Lưu bị thương nặng.
Bỗng thấy Giang Lưu ngã khỏi không trung, Thái Vấn cười cuồng dã, truy đuổi sát nút.
“Giang Lưu. Hôm nay ta phải báo thù một đao năm đó. Giết ngươi. Sau đó giết nghiệt chủng của Triệu Tật.”
Thẩm Mạc chắn phía trước Giang Lưu, triển khai pháp thuật đánh trả, luồng sáng xanh vọt lên, đánh bật Thái Vấn ra xa.
“Ra là ngươi. Năm đó trong Tháp Mộ, chính là ngươi muốn hủy thi thể của ta. Nhưng có vẻ tên Mai Tân bày mưu định khống chế ta cũng là do ngươi bắt, có lẽ ta phải cảm ơn ngươi mới phải. Công tội coi như ngang bằng, hiện tại nếu rời khỏi đây ngay lập tức, ta có thể tha cho cái mạng chó của ngươi.”
Mặt Thẩm Mạc không tỏ vẻ gì là phản ứng lại những lời đó, anh lấy súng ra bắn mấy phát về phía đối phương. Những viên đạn bạc găm vào thịt Thái Vấn, nhưng lập tức bị bật ra, không hề phát huy tác dụng. Bùa chú còn chưa đến gần được Thái Vấn đã bị thiêu đốt thành tro bụi ở giữa không trung. Những chiêu số dùng loan đao chém ra cũng bị đối phương dễ dàng né tránh.
Thái Vấn cười lạnh: “Không biết điều.”
Bàn tay xương khô của hắn đỏ như máu, định chụp lấy Thẩm Mạc, lại bị xích bạc của Giang Lưu vung ra, giữ chặt. Thái Vấn rống giận, lại bay lên không trung, tiếp tục giao chiến kịch liệt với Giang Lưu,toàn bộ thân thể hắn lúc này đã hóa thành màu đỏ.
Thấy Giang Lưu liên tiếp bị thương nhưng vẫn tiến không lùi, rõ ràng định ngọc đá cùng vỡ, Thẩm Mạc nhận ra dựa vào năng lực của hai người bọn họ căn bản không thể hóa giải được huyết sát thuật, giết chết Thái Vấn. Hơn nữa, thời gian càng dài sẽ càng bất lợi.
Giang Tiểu Tư đứng một bên, sốt ruột đến mức nước mắt chảy ròng ròng. Cô không dám gỡ bỏ bùa ẩn thân, sợ Giang Lưu thấy cô sẽ phân tâm, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn Giang Lưu sẽ không chịu nổi nữa.
Thẩm Mạc do dự một lát, cuối cùng mở rương gỗ đàn, lấy tháp Thất Trọng Trường Minh ra, giải trừ phong ấn của Mai Tân.
Mai Tân bay ra khỏi tháp, mất một lúc lâu mới khôi phục thần trí, lại phát hiện hắn vẫn còn bị giam ở kết giới trong lòng bàn tay của Thẩm Mạc.
“Thẩm Mạc? Đã lâu không gặp…….. Ta chờ ngày này lâu rồi, biết Thái Vấn xuất hiện, nhất định ngươi sẽ thả ta ra. Khi đó ngươi không giết ta coi như là quyết định sáng suốt nhất đời này, bởi vì trừ ta, không ai có thể phá giải huyết sát thuật. Ta vẫn cứ chờ trò vui này trình diễn, lại không ngờ phải chờ đợi đằng đẵng bảy trăm năm, tháp này đúng là thần kỳ thật.”
Ngoại trừ việc thời gian trong tháp không giống bên ngoài, tháp còn có tác dụng tĩnh tâm, có thể làm tiêu trừ tâm tính thù hằn tàn nhẫn của yêu quái. Đây chính là cách mà Thẩm Mạc muốn thực hiện, dùng thời gian để san bằng thù hận trong lòng Mai Tân.
Những ngày sống trong đó, Mai Tân đã trải qua mọi thứ cảm xúc, nôn nóng, phẫn nộ, bất an…. Trong cái thế giới mà chỉ có hai bàn tay trắng, trừ bỏ việc chờ đợi thời gian trôi qua, hắn không thể cảm thụ được bất kỳ thứ gì. Đầu óc như đã bị một dòng chảy không ngừng cọ rửa bào mòn vậy, đừng nói là thù hận, ngay cả trí nhớ cũng sẽ bị tẩy trắng, càng ngày càng mờ nhạt. Cuối cùng, tất cả những gì còn lại đều mơ hồ, hỗn độn.
Giờ phút này được đi ra, Mai Tân lấy hết sức để hít thở bầu không khí, cảm nhận gió, mưa. Lúc này hắn nhận ra một điều, hóa ra tự do mới là quan trọng nhất.
“Mai Tân, làm thế nào mới giết chết được tên cương thi kia, nói đi.”
Nhìn tình trạng thương tích của Giang Lưu ngày một nặng, lòng Thẩm Mạc nóng như lửa đốt.
Mai Tân bật cười.
“Thẩm Mạc, chưa tính tới thù sâu như bể giữa chúng ta, chỉ tính tới việc ngươi giam ta trong tháp bảy trăm năm thôi mà ngươi còn dám bảo ta cứu người sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nực cười sao? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ đồng ý chắc?”
“Mục đích của ngươi là ta, đừng làm liên lụy tới người khác. Ta biết tên cương thi kia là con rối trong trò chơi của ngươi, chính ngươi cũng không muốn nhìn hắn trở thành bá chủ, nói cho ta cách giải quyết đi, ta sẽ thả ngươi. Dù sau đó ngươi muốn tiếp tục đấu với ta, ta cũng sẽ theo đến cùng.”
“Thẩm Mạc, hiện tại ta chỉ là một luồng cô hồn, chẳng có bất kỳ pháp lực gì. Ngươi đương nhiên có thể thả ta ra, sau đó lại bắt lại.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn ngươi cũng vào trong tháp này, tự nhốt mình trăm năm, ngàn năm, vậy mới giải được mối hận trong lòng ta.”
“Được.” Thẩm Mạc gật đầu không chút do dự, dù sao Giang Tiểu Tư đã không còn bên anh, anh không còn gì để mong nhớ nữa.
Mai Tân không kiềm chế được, phá lên cười: “Ta biết ngươi là kẻ nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng nếu ta nhớ không nhầm, người kia chẳng phải là tình địch của ngươi sao? Ngươi sốt ruột cứu hắn như vậy làm gì chứ?”
Thẩm Mạc không đáp, mình không thể nhìn thấy Giang Tiểu Tư, Giang Lưu là người thân duy nhất của cô trên đời này, anh ta nhất định không thể xảy ra chuyện gì. Anh biết, Giang Lưu cũng luôn yêu Giang Tiểu Tư, hiện tại Giang Tiểu Tư đã uống Tán Tâm Thủy, từ nay về sau, hai người họ có thể đạt được cuộc sống hạnh phúc bên nhau, mãi về sau. Đây là việc duy nhất mà anh có thể làm cho cô……
“Bởi vì anh ta là cha của Giang Tiểu Tư. Mai Tân, trước đây ta không hiểu tại sao ngươi lại vì một yêu quái Ngư Đồng nhỏ bé mà thành ra như vậy, nhưng hiện tại ta hiểu rồi.”
Mai Tân sửng sốt, vẻ mặt hắn trở nên hơi kỳ dị, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó, ngẩn ra vài giây, sau đó hắn cất tiếng cười: “Không ngờ Thẩm Mạc ngươi yêu tiểu cương thi kia thật, thú vị đó. So với việc phải chứng kiến các người bị tên cương thi không nghe lời kia giết chết, ta càng muốn thấy ngươi bị nhốt trong tháp, sống không được mà chết chẳng xong. Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi cách phá giải.”
Tay trái của Giang Lưu bị Thái Vấn bẻ gãy, vặn lên trên vai, hồi lâu vẫn không thể phục hồi được như cũ. Anh biết mình sắp không cầm cự được nữa, nhưng Thẩm Mạc lại vẫn đứng tại chỗ, chưa rời đi.
Anh cố gắng cầm cự chút hơi tàn, dùng thuật truyền âm cho Thẩm Mạc: “Đừng lo cho tôi, mau dẫn Tiểu Tư đi đi, đừng để Thái Vấn phát hiện.” Thẩm Mạc đã ở đây, vậy chắc chắn Giang Tiểu Tư cũng đang dùng bùa ẩn thân để ẩn nấp ở cách đây không xa, nếu để Thái Vấn thấy được khuôn mặt tương tự như Liễu Chi và Triệu Tật kia, nhất định hắn sẽ không chịu buông tha, đến lúc đó, muốn đi cũng không được. Nhân lúc anh còn có thể kéo dài thời gian được thêm một lát, phải mau để họ rời khỏi đây.
Thẩm Mạc nghe Giang Lưu nói vậy, nhất thời rùng cả mình.
Dẫn Giang Tiểu Tư đi? Giang Tiểu Tư vẫn còn bên cạnh anh sao? Có nghĩa là cô không hề uống Tán Tâm Thủy, cô dám cấu kết với A Âm để lừa anh.
Không được hoảng hốt, không sao, Thái Vấn không nhìn thấy cô, chuyện Tán Tâm Thủy để sau hãy nói….Thẩm Mạc cố gắng đè xuống cảm xúc khủng hoảng, truyền âm cách phá giải huyết sát thuật cho Giang Lưu.
Giang Lưu gật đầu, được ăn cả ngã về không. Bỏ qua đau đớn do bị phản phệ, anh lớn tiếng niệm chú, xích bạc quấn chặt lấy cổ Thái Vấn, nhấn chìm hắn xuống đáy hồ.
“Ba.”
Lòng Giang Tiểu Tư nóng như lửa đốt, nhìn nước trong hồ Vãn Nguyệt bắt đầu hừng hực sôi trào, máu tươi không ngừng dâng lên, nhuộm tất cả thành màu đỏ. Mưa mỗi lúc một lớn, bầu trời dường như bị một lỗ thủng, nước cứ vậy mà trút xuống.
Ước chừng qua thời gian uống một ly trà nhỏ, mặt đất bắt đầu rung động kịch liệt, như bị động đất vậy. Một tiếng nổ dữ dội vang lên, theo đó là từng đợt sóng đỏ sậm dâng trào, cao đến mười thước.
Giang Lưu bị một cơn sóng tung bật ra, ném mạnh lên bờ, toàn thân dính đầy máu.
“Ba.” Giang Tiểu Tư bất chấp tất cả, gỡ bỏ bùa ẩn thân, nhanh chóng chạy về phía ba mình. “Ba, ba không sao chứ?” Giang Tiểu Tư ôm anh, hoảng sợ bật khóc.
“Ba không sao…..” Giang Lưu gắng gượng nở nụ cười, “Ba là cương thi, không dễ chết như vậy đâu.”
“Cẩn thận.” Thẩm Mạc hét lớn, nhìn Thái Vấn đang vút lên khỏi mặt hồ. Thân thể hắn đã từ màu đỏ như máu biến thành màu xanh đậm, anh biết huyết sát thuật của hắn đã bị phá giải.
Thái Vấn giận dữ vô cùng, tung đòn về phía Giang Lưu, muốn dồn anh vào chỗ chết, nhưng lại bị Thẩm Mạc cản được, hai bên khó phân thắng bại.
Thẩm Mạc mặc đồ đen đứng dưới mưa to, lúc này đã ướt đẫm, tóc dài dán lên má, sát khí bao trùm xung quanh, trông như tu la, loan đao trong tay biến dài thành kiếm, hàn khí tỏa ra, rét lạnh tận xương. Mỗi chỗ trên người Thái Vấn bị trúng kiếm của anh đều chảy máu không ngừng, như là không bao giờ cạn, đến tận khi màu đỏ tươi dần trở thành màu đen.
Thái Vấn dồn toàn lực đánh vào ngực Thẩm Mạc, Thẩm Mạc hộc máu, nhưng không lùi lại mà lập tức đâm kiếm vào mi tâm Thái Vấn.
Hai bên đồng thời bật ra phía sau.
Thái Vấn không ngờ, khó khăn lắm mình mới phục sinh được, nhưng lại không phải là bại dưới tay Giang Lưu, mà chết trong tay một đạo sĩ thối. Hắn lấy từ trong lòng thanh chủy thủ mà năm đó Giang Lưu dùng để giết mình, dùng hết toàn bộ pháp lực cuối cùng, phi về phía Thẩm Mạc. Thanh chủy thủ kia bay theo hình chữ s quái dị, xẹt qua không trung, mà Thẩm Mạc vừa trúng một chưởng, lúc này muốn né tránh cũng không kịp.
“Tiểu Tư…..”
Tiếng thét như xé ruột xé gan của Giang Lưu truyền tới bên tai Thẩm Mạc, làm anh sợ tới mức ngừng hô hấp. Sau đó, anh thấy thanh chủy thủ đột nhiên biến mất khi tới cách mình không đến một mét, rồi từ chỗ trống rỗng đó, máu loãng hòa với nước mưa tạt vào mặt anh. Anh lập tức bị đánh bật ra, sau đó nặng nề ngã lên mặt đất.
Mà cách đó không xa, Thái Vấn đã bị Giang Lưu trong cơn giận dữ dùng đồng tiền chém thành hai nửa, hóa thành một bãi máu loãng, không còn sót lại chút bột phấn hay xương cốt.
“Tiểu Tư…….” Giang Lưu lảo đảo đi về phía Thẩm Mạc, chân sau quỳ xuống, một tay ôm lấy ngực, một tay cố gắng chống đỡ cơ thể, từng giọt nước mắt tuôn trào, rơi xuống mặt đất.
Thanh chủy thủ kia bị Giang Tiểu Tư cản lại, đâm vào cô từ phía sau, do lực phi quá mạnh, nó vẫn tiếp tục xuyên qua bụng cô. Cô ngừng thở, cố làm chậm lại tốc độ của nó, đến khi hết sức, chủy thủ xuyên qua, trong nháy mắt đó, Giang Tiểu Tư vươn tay, kịp thời bắt lấy, mũi đao cách ngực Thẩm Mạc đúng một tấc.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, Giang Tiểu Tư ném bỏ chủy thủ, cúi đầu nhìn lỗ thủng giữa bụng mình, máu tươi chảy không ngừng, không giống lúc làm cương thi, giờ phút này nó đau gấp trăm ngàn lần.
Xem ra lúc này không sống nổi nữa rồi, cô không cố ý, không cố ý làm ba và Thẩm Mạc khó chịu……Nhưng có lẽ như vậy cũng tốt, không cần Tán Tâm Thủy, Thẩm Mạc cũng có thể giải thoát rồi.
Giang Tiểu Tư nặng nề ngã xuống, nhìn Thẩm Mạc nhặt chủy thủ lên rồi lập tức ném đi, thấy người luôn lạnh lùng như anh, lúc này lại có vẻ mặt ngây dại, quỳ trên đất, người anh đẫm nước mưa, bùn, máu loãng…… Anh giơ tay vào hư không, mò mẫm, tìm kiếm. Tay anh xuyên thấu qua thân thể cô, nhưng vẫn chẳng hề phát hiện, vẫn tiếp tục tìm, tiếp tục tìm…….
“Giang Tiểu Tư…….” Thẩm Mạc nhìn máu tươi quanh mình ngày một nhiều, nước mưa cuốn chúng xuống hồ, dường như có thể hình thành một dòng sông nhỏ.
“Em ở đâu? Ở đâu vậy……” Cuối cùng nước mắt cũng không kìm nổi, rơi xuống như mưa, Thẩm Mạc gọi tên cô, tiếng gọi mang theo nỗi đau như ruột gan bị đứt ra từng khúc, Giang Tiểu Tư nghe mà tim cũng như muốn vỡ nát.
“Thẩm Mạc, em ở đây…….” Thân thể Giang Tiểu Tư run lên, cô rất muốn chết trong lòng anh, chỉ cần có thể chết trong lòng anh, cũng tốt…….
Dùng chút sức lực cuối cùng tháo chiếc nhẫn bạc, cô cố gắng vươn tay ra, nghẹn ngào nói xin lỗi, rõ ràng cô đã hứa với anh, vĩnh viễn ở bên anh, chẳng ngại vĩnh viễn phải làm một cái bóng.
Cuối cùng, Thẩm Mạc thấy được chiếc nhẫn bạc của Giang Tiểu Tư, lơ lửng giữa không trung, run nhè nhẹ. Anh ngừng thở, chậm rãi vươn tay ra, nhưng chưa kịp đón lấy, chiếc nhẫn đã rơi vào vũng nước bùn.
Giang Lưu trơ mắt nhìn cánh tay Giang Tiểu Tư rơi xuống, nhắm lại hai mắt.
“Tiểu Tư…….”
Tiếng thét của hai người đồng thời vang lên. Giang Lưu đờ đẫn đứng đó, một lần nữa, anh lại chỉ có thể trơ mắt chứng kiến người mình yêu thương sâu đậm ra đi, nhưng ít nhất Liễu Chi còn có thể nhắm mắt lại trong lòng Triệu Tật, còn Giang Tiểu Tư và Thẩm Mạc, đến chết cũng không thể chạm tới nhau……
Thời điểm mà Thẩm Khấu Đan tới đây, cảnh tượng sót lại chỉ còn thảm thiết như vậy.
Thi thể của Giang Tiểu Tư đã lạnh như băng, nằm giữa mưa to, bị gột rửa không ngừng. Giang Lưu ngẩn ngơ mất hồn đứng ở phía xa, Thẩm Mạc thì giống như nổi điên, mò mẫm giữa dòng máu loãng, phẫn nộ gào thét, ướt đẫm bùn lầy.
Cô tới chậm rồi……..
Thẩm Khấu Đan ngồi sụp xuống, bật khóc.
Mưa kéo dài không biết bao lâu, cuối cùng ngừng lại, nhưng mùi máu tanh trong không khí vẫn không bị xua tan. Mùi Thoát Cốt Hương tràn ngập đất trời, nồng đậm đến mức làm cho Thẩm Mạc muốn nôn mửa.
Dù có tìm kiếm bao nhiêu cũng vô ích, vẫn chỉ có máu tươi của Giang Tiểu Tư dính đầy tay. Thẩm Mạc từ từ an tĩnh lại, đôi mắt trống rỗng dại ra. Anh muốn Giang Tiểu Tư ra đi, bởi vì bản thân không bảo vệ được cô, sợ sẽ để xảy ra chuyện như vậy, nhưng, cuối cùng vẫn xảy ra. Giang Tiểu Tư vì cứu anh…….
Đồ ngốc, sao đến tận bây giờ vẫn không chịu nghe lời anh nói? Anh bất lực nâng lên khóe miệng.
Mai Tân nhìn anh, nhưng lúc này hắn không cười nữa. Hắn biết, cảm giác chứng kiến người mình yêu chết ngay trước mặt mình mà lại bất lực là thế nào, nhưng hắn không thể hiểu được, người yêu chết ngay trước mặt lại không thể nhìn thấy, không thể đụng chạm có cảm giác như thế nào.
“Thẩm Mạc, ta đã hoàn thành lời hứa của ta, ngươi thì sao?”
Giờ phút này, Thẩm Mạc đã mất hết can đảm, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ hóa thành một luồng khói mỏng, bay vào trong tháp Thất Trọng.
“Chú, đừng mà.” Đến khi Thẩm Khấu Đan phản ứng lại, Mai Tân và ngọn tháp đã hoàn toàn biến mất.
/76
|