Mới sáng sớm tinh mơ, Giang Tiểu Tư đã bị từng hồi chuông cửa vang lên không ngừng đánh thức. Ánh nắng ban mai xuyên thấu qua những phiến lá cây ngoài cửa sổ, phủ đầy lên chiếc bàn gỗ đào rộng lớn, cô đứng thẳng dậy, duỗi thẳng eo, hai tay nắm lại với nhau, vặn vẹo ra trước ròi ra sau một góc 360°, xương cốt kêu lên răng rắc. Tiểu Tư chậm rãi đi xuống lầu, đúng lúc bắt gặp Thẩm Mạc đang mở cửa, một chàng trai trẻ tuổi có khuôn mặt thanh tú thò đầu vào, tỏ ý xin lỗi.
“Thật ngại quá giáo sư Thẩm, mới sáng sớm đã phải quấy rầy anh, bây giờ chúng ta có thể đến hiện trường ngay chứ?”
“Hắc. Tiểu Đường.” Giang Tiểu Tư nhảy lên tay vịn cầu thang trượt xuống, rơi xuống ngay trước mặt Tiểu Đường.
Tiểu Đường hoảng hồn, há hốc miệng, nhìn Giang Tiểu Tư, lại nhìn sang Thẩm Mạc: “A, hai người….”
Gặp phải ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Mạc, cậu vội chuyển đề tài: “Cô chính là Tiểu Tư? Hôm qua cô ở đây sao?”
Giang Tiểu Tư gật đầu, sau đó đột nhiên nheo mắt ghé lại gần, nhìn chằm chằm Tiểu Đường: “Sắc mặt anh hồng nhuận, sắp tới không chừng sẽ trúng vận đào hoa nha.”
Tiểu Đường cười xua tay: “Không đâu, tôi luôn không có duyên với phụ nữ.”
“Nếu là đàn ông thì sao?”
Tiểu Đường sửng sốt, khóe miệng giật giật.
“Ha ha, tôi nói đùa thôi, nhưng tôi xem tướng thật sự rất chuẩn.” Giang Tiểu Tư vỗ vỗ vai cậu ta.
Tiểu Đường mở lịch xem: “Cô học lớp mấy vậy? Sắp tám giờ rồi, không cần đi học sao?”
“Cao trung năm nhất, không sao, hôm nay tôi nghỉ, cùng mọi người đi xem hiện trường.”
“Sắp phải thi học kì rồi, không đi học cũng được sao?”
“Việc này có thể liên quan đến tính mạng của tôi, anh không thể để tôi ngồi chờ chết vậy được, tôi chỉ muốn đi xem một chút, có khi còn có thể giúp đỡ chút gì đó, đúng không, giáo sư Thẩm?” Giang Tiểu Tư chớp chớp mắt, gọi giáo sư thật thú vị.
Thẩm Mạc liếc nhìn cô, không phản đối, đi về phòng lấy áo khoác, chuẩn bị ra ngoài. Vì vậy, Giang Tiểu Tư dẫn đầu chạy ra cửa, trèo lên xe của Tiểu Đường.
“So cool, lần đầu tiên tôi được ngồi xe cảnh sát. Chúng ta có thể bật còi cảnh sát trên đường đi hôm nay không?”
Tiểu Đường toát mồ hôi: “Tôi không có xe riêng nên phải mượn tạm xe của cảnh cục. Chuyện hôm qua rất cảm ơn cô, cô giúp chúng tôi một việc lớn.”
“Đừng khách khí, từ giờ đã là bạn bè rồi. Lúc nào rảnh rỗi anh có thể tới cửa hàng nhà tôi, tôi giảm giá cho anh 20%.”
“Được, nhà cô bán gì vậy?”
“Đồ chơi tình dục.”
Tiểu Đường: …
“Giáo sư Thẩm giúp các anh phá rất nhiều vụ án sao?”
“Đúng vậy, hai năm trở lại đây có rất nhiều vụ án kỳ lạ, gần đây có vụ bầm thây ở Hoa phố, vụ giết người hàng loạt ở Lý Mộc, vụ con gái nhà họ Vương bị mất tích, tất cả đều nhờ giáo sư Thẩm phá án và bắt hung thủ.”
“Tất cả đều là những vụ án kỳ bí sao?”
“Đa số là vậy, một số khác là những vụ án bình thường, cảnh cục không phá được cũng nhờ anh ấy giúp đỡ. A, đúng rồi, cô có quan hệ gì với giáo sư Thẩm? Hình như không phải học sinh của anh ấy đúng không?” Cậu đã gặp hai trợ lý của Thẩm Mạc, cũng gặp qua vài học sinh của anh.
“Không phải, nhà tôi mở cửa hàng đồ chơi tình dục, chắc anh hiểu…” Giang Tiểu Tư chớp mắt, đầy hàm ý nhìn Tiểu Đường.
Tiểu Đường trố mắt kinh ngạc, miệng há to như thể nhét được cả nắm tay, không thể nào, giáo sư Thẩm, anh ấy….
Đang nói, Thẩm Mạc tay cầm áo khoác, tay kia xách theo một chiếc hòm bằng gỗ đàn hương vào sau xe, ngồi bên cạnh Giang Tiểu Tư. Tiểu Đường vừa lái xe vừa lén nhìn anh qua gương chiếu hậu, mặt lúc đỏ lúc trắng, biểu cảm cực kì phức tạp.
Xe chạy rất chậm, Diệp Miêu thuê phòng ở khu Vạn Hà, cách nơi ở của Dương Ngạn không xa, nhưng xe chạy gần một giờ mới đến. Trên đường đi, Thẩm Mạc luôn nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang ngủ, Tiểu Đường và Giang Tiểu Tư câu qua câu lại, dường như rất thân thiết. Có thêm một người nói chuyện với mình trên đường đi, còn là một cô bé xinh đẹp, Tiểu Đường rất vui vẻ. Nếu không, mỗi lần đi một mình với Thẩm Mạc, mồ hôi lạnh của cậu đều chảy ướt hết cả lưng.
Cuối cùng cũng đến, Tiểu Tư thấy Thẩm Mạc vẫn ngồi bất động, hảo tâm vỗ vỗ vai anh: “Chúng ta đến nơi rồi.”
Thẩm Mạc cau mày, mở mắt ra, sắc mặt có chút khó chịu
Giang Tiểu Tư nhìn anh: “Không phải anh bị say xe chứ?”
“Câm miệng.” Thẩm Mạc xách hòm xuống xe, hít sâu luồng không khí trong lành bên ngoài, đi về phía hành lang.
Nhìn từ bên ngoài, đây là một khu nhà cao tầng cũ kỹ với hành lang u ám. Diệp Miêu ở lầu hai, có một phòng ở, một phòng khách, chắc hẳn đây là phòng trọ Dương Ngạn thuê cho cô.
Giang Tiểu Tư đi sau cùng, thấy hai tiểu quỷ đã từng đến nhà cô mua đồ ngồi ở một góc tường đang vẫy tay chào hỏi mình. Cô chỉ chỉ Thẩm Mạc ở phía trước, ra dấu lấy tay cắt cổ mình, hai tiểu quỷ kia lập tức bị dọa, chạy trối chết. Thẩm Mạc đi phía trước cười lạnh, quay đầu liếc nhìn, Giang Tiểu Tư vội nhìn sang phía khác xem xét, miệng bắt đầu hát vu vơ.
Tiểu Đường mở cửa, hiện trường vẫn được giữ nguyên, Thẩm Mạc lần theo vết máu đi vào phòng bếp.
“Nguyên nhân Diệp Miêu tử vong là do sau khi phá thai bị mất máu quá nhiều?”
“Không, nguyên nhân chính là do trúng độc khí ga, khi đó hàng xóm bên cạnh ngửi thấy mùi lạ nên sang gõ cửa, thấy không có người trả lời nên mới phá cửa, khi họ vào thì phát hiện ra Diệp Miêu nằm bên cạnh bàn học, đã tắt thở.”
“Vì vậy nghi phạm là cố ý giết người, trước khi rời đi mở khí ga. Có thể Diệp Miêu sau khi giải phẫu bị mê man, khi tỉnh lại thấy lạ, muốn vào bếp kiểm tra nhưng lại phát hiện ra van ga đã bị phá hỏng, sau đó cố gắng bò ra cửa nhưng thấy cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài, gọi điện thì đường dây đã bị cắt đứt?”
“Chắc là như vậy.” Tiểu Đường gật đầu, nhìn Thẩm Mạc đi theo vết chân vào phòng bếp, sau đó tới gần cửa, tiếp đó đi về phía điện thoại, dường như đang tái hiện lại cảnh tượng ngày đó.
“Các con đường chạy trốn đều bị cắt đứt, biện pháp cầu cứu duy nhất cô ta có thể nghĩ ra chính là…”
“Lên mạng.” Giang Tiểu Tư nhảy đến bên bàn học, từ bên góc bàn có nối với một đường cáp mạng.
“Nhưng dây mạng cũng bị cắt đứt.”
“Có lẽ lúc đó cô ấy hoàn toàn tuyệt vọng, khi chết vẫn nắm sợi dây này trong tay.”
“Cho nên hồn phách cô ta đi vào internet? Nếu vậy thì có thể hiểu được.” Tiểu Đường gật đầu, nghiêm túc ghi chép.
“Có tra ra được gì từ ổ cứng máy tính không?”
“Không.”
Giang Tiểu Tư nhìn quanh phòng một lượt, tuy hơi cũ nát nhưng được Diệp Miêu bài trí rất ấm cúng. Trên tường còn dán rất nhiều hình của cô và bạn bè, có cả ảnh chụp cùng Dương Ngạn. Đó là một khuôn mặt tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, bên cạnh là Dương Ngạn, một người đàn ông trung niên có tướng mạo bình thường, ánh mắt không có vẻ thân thiện, khóe môi hơi nhếch lên mang theo ý cười sủng nịch nhẹ nhàng.
“Vì sao anh ta lại giết Diệp Miêu chứ? Chẳng lẽ vì cô ấy có con với anh ta sao?” Giang Tiểu Tư oán trách.
Tiểu Đường chống cằm: “Dương Ngạn là người đàn ông đã có vợ, mặc dù anh ta không có địa vị quan trọng trong xã hội, không có tiền tài, nhưng làm ra chuyện này với một nữ sinh cấp ba vẫn còn vị thành niên, nếu truyền ra ngoài vẫn gặp phải rắc rối, thậm chí có thể mất việc, gia đình tan vỡ, có khi còn phải ngồi tù.”
“Đó là con anh ta, làm sao có thể ra tay chứ . Thảo nào Diệp Miêu hận hắn như vậy, chết rồi vẫn đi tìm hắn báo thù.”
Thẩm Mạc không có hứng thú với chuyện tình cảm khúc mắc này: “Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm được chỗ ở của Dương Ngạn, đây không còn là vấn đề án có thể phá hay không nữa. Dù hắn đã trốn đi nhưng chưa chắc đã biết Diệp Miêu hóa thân thành lệ quỷ, tìm hắn trong thế giới ảo. Chỉ cần hắn tiếp xúc với internet, sẽ nguy hiểm tới một mạng người nữa.”
Tiểu Đường gật đầu: “Chúng tôi sẽ dốc hết sức điều tra.”
Mấy người đi ra khỏi phòng trọ, Giang Tiểu Tư đột nhiên phát hiện một chú chó nhỏ nhem nhuốc đang đứng ở cửa, lông vốn trắng giờ đã biến thành màu đen. Nhìn thấy cửa mở, nó liền luồn qua chân Thẩm Mạc lẻn vào phòng.
“Chó nhỏ?” Giang Tiểu Tư vội vàng chạy vào theo, tìm thấy nó đang chạy vòng quanh đĩa đồ ăn trống trơn trong phòng bếp.
“Là chó của Diệp Miêu?” Giang Tiểu Tư lại gần, bế nó lên ôm vào ngực, chó nhỏ vươn đầu lưỡi liếm cô một cách thân thiết.
“Thật đáng thương, chủ nhân của nó đã không còn. Giáo sư Thẩm, tôi có thể nuôi nó không?”
Thẩm Mạc không đáp, đầu nghiêng nghiêng chỉ về phía Tiểu Đường.
“Tiểu Đường, tôi có thể nuôi nó không?”
Tiểu Đường cũng rất thích chú chó này: “Được chứ, chắc là không có vấn đề gì.”
Vì thế, Giang Tiểu Tư vui mừng ôm con chó nhỏ chạy xuống lầu, lần này có thu hoạch thật lớn nha.
“Sao cô vẫn chưa về nhà?” Thẩm Mạc trợn mắt nhìn cô lại sắp trèo lên xe.
Tiểu Đường cười: “Tiểu Tư, nhà em ở đâu, anh lái xe đưa em về?”
Giang Tiểu Tư không sợ bẩn, vẫn ôm lấy chú chó, mở túi xúc xích mới mua ở cửa hàng nhỏ gần đó bón cho nó ăn.
“Em về nhà giáo sư Thẩm, em để quên nước cà chua ở đó.”
Trên mặt Thẩm Mạc và Tiểu Đường có thêm mấy vạch đen.
Giang Tiểu Tư và chú chó cùng tắm trong nhà của Thẩm Mạc, thay ra bộ quần áo ngủ của Thẩm Khấu Đan, gấp gọn gàng để trên ghế sofa, rồi dùng máy sấy sấy khô lông chó. Con chó này ngoại trừ có một vòng màu đen bên mắt trái, cả người đều trắng, đôi mắt vừa to vừa đáng yêu.
Thẩm Mạc nhìn người coi nhà người khác như nhà mình này, tức đến mặt tái đi.
“Chó nhỏ, chị không biết cưng tên gì, đặt cho cưng một cái tên khác được không? A, tên là Caramen đi, được không?”
Chú chó giũ giũ người, hắt nước lên mặt cô, ướt nhẹp.
“Vài ngày nữa chị sẽ đưa cưng đến bệnh viện kiểm tra, mấy tháng qua lưu lạc bên ngoài rất khổ cực phải không? Sau này chị sẽ chăm sóc cho cưng thật tốt.”
Nửa tiếng sau, trong nhà truyền ra tiếng gầm gừ của Thẩm Mạc: “Cái gì? Cô muốn nuôi con chó này trong nhà tôi?”
“Đúng vậy. Ba tôi không cho tôi nuôi thú cưng…” Giang Tiểu Tư chu miệng, tội nghiệp nhìn Thẩm Mạc.
Trước đây, Giang Tiểu Tư rất thích nuôi thú cưng, bởi vì rất cô đơn, cũng không có bạn bè, nhưng không có con thú cưng nào có thể mãi mãi ở bên cô… Sinh mệnh của cô quá dài, mà những thú cưng này, thậm chí, bạn bè, so với cuộc sống của cô cũng chỉ như phù dung, sớm nở tối tàn. Mỗi lần phải trơ mắt nhìn bạn bè hay thú cưng rời đi, cô đều khóc như đứt từng khúc ruột, chết đi sống lại. Giang Lưu nhìn cô càng ngày càng đau lòng hơn trước, bản thân anh cũng không thể chịu nổi, đành không cho cô nuôi thú cưng.
-Nếu không thể học được cách buông tay thì đừng nắm lấy.
Giang Lưu nói với Tiểu Tư như vậy, nhưng cô chỉ là một đứa trẻ, làm sao hiểu được. Biết trước sẽ thương tâm, vẫn không kiềm chế được mà lao vào.
“Please. Caramen vừa ngoan vừa thông minh, không chạy loạn sủa loạn. Anh nhìn xem, nó còn biết chạy đến vườn rau đi tiểu, bón phân. Chỉ cần anh mỗi bữa cho nó chút cơm thừa là được. Anh cũng không nhẫn tâm nhìn nó lưu lạc đầu đường đúng không, mỗi ngày tôi sẽ bớt chút thời gian đến thăm nó.”
“Cái gì. Mỗi ngày.” Thẩm Mạc muốn phát điên.
“Thật ngại quá giáo sư Thẩm, mới sáng sớm đã phải quấy rầy anh, bây giờ chúng ta có thể đến hiện trường ngay chứ?”
“Hắc. Tiểu Đường.” Giang Tiểu Tư nhảy lên tay vịn cầu thang trượt xuống, rơi xuống ngay trước mặt Tiểu Đường.
Tiểu Đường hoảng hồn, há hốc miệng, nhìn Giang Tiểu Tư, lại nhìn sang Thẩm Mạc: “A, hai người….”
Gặp phải ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Mạc, cậu vội chuyển đề tài: “Cô chính là Tiểu Tư? Hôm qua cô ở đây sao?”
Giang Tiểu Tư gật đầu, sau đó đột nhiên nheo mắt ghé lại gần, nhìn chằm chằm Tiểu Đường: “Sắc mặt anh hồng nhuận, sắp tới không chừng sẽ trúng vận đào hoa nha.”
Tiểu Đường cười xua tay: “Không đâu, tôi luôn không có duyên với phụ nữ.”
“Nếu là đàn ông thì sao?”
Tiểu Đường sửng sốt, khóe miệng giật giật.
“Ha ha, tôi nói đùa thôi, nhưng tôi xem tướng thật sự rất chuẩn.” Giang Tiểu Tư vỗ vỗ vai cậu ta.
Tiểu Đường mở lịch xem: “Cô học lớp mấy vậy? Sắp tám giờ rồi, không cần đi học sao?”
“Cao trung năm nhất, không sao, hôm nay tôi nghỉ, cùng mọi người đi xem hiện trường.”
“Sắp phải thi học kì rồi, không đi học cũng được sao?”
“Việc này có thể liên quan đến tính mạng của tôi, anh không thể để tôi ngồi chờ chết vậy được, tôi chỉ muốn đi xem một chút, có khi còn có thể giúp đỡ chút gì đó, đúng không, giáo sư Thẩm?” Giang Tiểu Tư chớp chớp mắt, gọi giáo sư thật thú vị.
Thẩm Mạc liếc nhìn cô, không phản đối, đi về phòng lấy áo khoác, chuẩn bị ra ngoài. Vì vậy, Giang Tiểu Tư dẫn đầu chạy ra cửa, trèo lên xe của Tiểu Đường.
“So cool, lần đầu tiên tôi được ngồi xe cảnh sát. Chúng ta có thể bật còi cảnh sát trên đường đi hôm nay không?”
Tiểu Đường toát mồ hôi: “Tôi không có xe riêng nên phải mượn tạm xe của cảnh cục. Chuyện hôm qua rất cảm ơn cô, cô giúp chúng tôi một việc lớn.”
“Đừng khách khí, từ giờ đã là bạn bè rồi. Lúc nào rảnh rỗi anh có thể tới cửa hàng nhà tôi, tôi giảm giá cho anh 20%.”
“Được, nhà cô bán gì vậy?”
“Đồ chơi tình dục.”
Tiểu Đường: …
“Giáo sư Thẩm giúp các anh phá rất nhiều vụ án sao?”
“Đúng vậy, hai năm trở lại đây có rất nhiều vụ án kỳ lạ, gần đây có vụ bầm thây ở Hoa phố, vụ giết người hàng loạt ở Lý Mộc, vụ con gái nhà họ Vương bị mất tích, tất cả đều nhờ giáo sư Thẩm phá án và bắt hung thủ.”
“Tất cả đều là những vụ án kỳ bí sao?”
“Đa số là vậy, một số khác là những vụ án bình thường, cảnh cục không phá được cũng nhờ anh ấy giúp đỡ. A, đúng rồi, cô có quan hệ gì với giáo sư Thẩm? Hình như không phải học sinh của anh ấy đúng không?” Cậu đã gặp hai trợ lý của Thẩm Mạc, cũng gặp qua vài học sinh của anh.
“Không phải, nhà tôi mở cửa hàng đồ chơi tình dục, chắc anh hiểu…” Giang Tiểu Tư chớp mắt, đầy hàm ý nhìn Tiểu Đường.
Tiểu Đường trố mắt kinh ngạc, miệng há to như thể nhét được cả nắm tay, không thể nào, giáo sư Thẩm, anh ấy….
Đang nói, Thẩm Mạc tay cầm áo khoác, tay kia xách theo một chiếc hòm bằng gỗ đàn hương vào sau xe, ngồi bên cạnh Giang Tiểu Tư. Tiểu Đường vừa lái xe vừa lén nhìn anh qua gương chiếu hậu, mặt lúc đỏ lúc trắng, biểu cảm cực kì phức tạp.
Xe chạy rất chậm, Diệp Miêu thuê phòng ở khu Vạn Hà, cách nơi ở của Dương Ngạn không xa, nhưng xe chạy gần một giờ mới đến. Trên đường đi, Thẩm Mạc luôn nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang ngủ, Tiểu Đường và Giang Tiểu Tư câu qua câu lại, dường như rất thân thiết. Có thêm một người nói chuyện với mình trên đường đi, còn là một cô bé xinh đẹp, Tiểu Đường rất vui vẻ. Nếu không, mỗi lần đi một mình với Thẩm Mạc, mồ hôi lạnh của cậu đều chảy ướt hết cả lưng.
Cuối cùng cũng đến, Tiểu Tư thấy Thẩm Mạc vẫn ngồi bất động, hảo tâm vỗ vỗ vai anh: “Chúng ta đến nơi rồi.”
Thẩm Mạc cau mày, mở mắt ra, sắc mặt có chút khó chịu
Giang Tiểu Tư nhìn anh: “Không phải anh bị say xe chứ?”
“Câm miệng.” Thẩm Mạc xách hòm xuống xe, hít sâu luồng không khí trong lành bên ngoài, đi về phía hành lang.
Nhìn từ bên ngoài, đây là một khu nhà cao tầng cũ kỹ với hành lang u ám. Diệp Miêu ở lầu hai, có một phòng ở, một phòng khách, chắc hẳn đây là phòng trọ Dương Ngạn thuê cho cô.
Giang Tiểu Tư đi sau cùng, thấy hai tiểu quỷ đã từng đến nhà cô mua đồ ngồi ở một góc tường đang vẫy tay chào hỏi mình. Cô chỉ chỉ Thẩm Mạc ở phía trước, ra dấu lấy tay cắt cổ mình, hai tiểu quỷ kia lập tức bị dọa, chạy trối chết. Thẩm Mạc đi phía trước cười lạnh, quay đầu liếc nhìn, Giang Tiểu Tư vội nhìn sang phía khác xem xét, miệng bắt đầu hát vu vơ.
Tiểu Đường mở cửa, hiện trường vẫn được giữ nguyên, Thẩm Mạc lần theo vết máu đi vào phòng bếp.
“Nguyên nhân Diệp Miêu tử vong là do sau khi phá thai bị mất máu quá nhiều?”
“Không, nguyên nhân chính là do trúng độc khí ga, khi đó hàng xóm bên cạnh ngửi thấy mùi lạ nên sang gõ cửa, thấy không có người trả lời nên mới phá cửa, khi họ vào thì phát hiện ra Diệp Miêu nằm bên cạnh bàn học, đã tắt thở.”
“Vì vậy nghi phạm là cố ý giết người, trước khi rời đi mở khí ga. Có thể Diệp Miêu sau khi giải phẫu bị mê man, khi tỉnh lại thấy lạ, muốn vào bếp kiểm tra nhưng lại phát hiện ra van ga đã bị phá hỏng, sau đó cố gắng bò ra cửa nhưng thấy cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài, gọi điện thì đường dây đã bị cắt đứt?”
“Chắc là như vậy.” Tiểu Đường gật đầu, nhìn Thẩm Mạc đi theo vết chân vào phòng bếp, sau đó tới gần cửa, tiếp đó đi về phía điện thoại, dường như đang tái hiện lại cảnh tượng ngày đó.
“Các con đường chạy trốn đều bị cắt đứt, biện pháp cầu cứu duy nhất cô ta có thể nghĩ ra chính là…”
“Lên mạng.” Giang Tiểu Tư nhảy đến bên bàn học, từ bên góc bàn có nối với một đường cáp mạng.
“Nhưng dây mạng cũng bị cắt đứt.”
“Có lẽ lúc đó cô ấy hoàn toàn tuyệt vọng, khi chết vẫn nắm sợi dây này trong tay.”
“Cho nên hồn phách cô ta đi vào internet? Nếu vậy thì có thể hiểu được.” Tiểu Đường gật đầu, nghiêm túc ghi chép.
“Có tra ra được gì từ ổ cứng máy tính không?”
“Không.”
Giang Tiểu Tư nhìn quanh phòng một lượt, tuy hơi cũ nát nhưng được Diệp Miêu bài trí rất ấm cúng. Trên tường còn dán rất nhiều hình của cô và bạn bè, có cả ảnh chụp cùng Dương Ngạn. Đó là một khuôn mặt tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, bên cạnh là Dương Ngạn, một người đàn ông trung niên có tướng mạo bình thường, ánh mắt không có vẻ thân thiện, khóe môi hơi nhếch lên mang theo ý cười sủng nịch nhẹ nhàng.
“Vì sao anh ta lại giết Diệp Miêu chứ? Chẳng lẽ vì cô ấy có con với anh ta sao?” Giang Tiểu Tư oán trách.
Tiểu Đường chống cằm: “Dương Ngạn là người đàn ông đã có vợ, mặc dù anh ta không có địa vị quan trọng trong xã hội, không có tiền tài, nhưng làm ra chuyện này với một nữ sinh cấp ba vẫn còn vị thành niên, nếu truyền ra ngoài vẫn gặp phải rắc rối, thậm chí có thể mất việc, gia đình tan vỡ, có khi còn phải ngồi tù.”
“Đó là con anh ta, làm sao có thể ra tay chứ . Thảo nào Diệp Miêu hận hắn như vậy, chết rồi vẫn đi tìm hắn báo thù.”
Thẩm Mạc không có hứng thú với chuyện tình cảm khúc mắc này: “Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm được chỗ ở của Dương Ngạn, đây không còn là vấn đề án có thể phá hay không nữa. Dù hắn đã trốn đi nhưng chưa chắc đã biết Diệp Miêu hóa thân thành lệ quỷ, tìm hắn trong thế giới ảo. Chỉ cần hắn tiếp xúc với internet, sẽ nguy hiểm tới một mạng người nữa.”
Tiểu Đường gật đầu: “Chúng tôi sẽ dốc hết sức điều tra.”
Mấy người đi ra khỏi phòng trọ, Giang Tiểu Tư đột nhiên phát hiện một chú chó nhỏ nhem nhuốc đang đứng ở cửa, lông vốn trắng giờ đã biến thành màu đen. Nhìn thấy cửa mở, nó liền luồn qua chân Thẩm Mạc lẻn vào phòng.
“Chó nhỏ?” Giang Tiểu Tư vội vàng chạy vào theo, tìm thấy nó đang chạy vòng quanh đĩa đồ ăn trống trơn trong phòng bếp.
“Là chó của Diệp Miêu?” Giang Tiểu Tư lại gần, bế nó lên ôm vào ngực, chó nhỏ vươn đầu lưỡi liếm cô một cách thân thiết.
“Thật đáng thương, chủ nhân của nó đã không còn. Giáo sư Thẩm, tôi có thể nuôi nó không?”
Thẩm Mạc không đáp, đầu nghiêng nghiêng chỉ về phía Tiểu Đường.
“Tiểu Đường, tôi có thể nuôi nó không?”
Tiểu Đường cũng rất thích chú chó này: “Được chứ, chắc là không có vấn đề gì.”
Vì thế, Giang Tiểu Tư vui mừng ôm con chó nhỏ chạy xuống lầu, lần này có thu hoạch thật lớn nha.
“Sao cô vẫn chưa về nhà?” Thẩm Mạc trợn mắt nhìn cô lại sắp trèo lên xe.
Tiểu Đường cười: “Tiểu Tư, nhà em ở đâu, anh lái xe đưa em về?”
Giang Tiểu Tư không sợ bẩn, vẫn ôm lấy chú chó, mở túi xúc xích mới mua ở cửa hàng nhỏ gần đó bón cho nó ăn.
“Em về nhà giáo sư Thẩm, em để quên nước cà chua ở đó.”
Trên mặt Thẩm Mạc và Tiểu Đường có thêm mấy vạch đen.
Giang Tiểu Tư và chú chó cùng tắm trong nhà của Thẩm Mạc, thay ra bộ quần áo ngủ của Thẩm Khấu Đan, gấp gọn gàng để trên ghế sofa, rồi dùng máy sấy sấy khô lông chó. Con chó này ngoại trừ có một vòng màu đen bên mắt trái, cả người đều trắng, đôi mắt vừa to vừa đáng yêu.
Thẩm Mạc nhìn người coi nhà người khác như nhà mình này, tức đến mặt tái đi.
“Chó nhỏ, chị không biết cưng tên gì, đặt cho cưng một cái tên khác được không? A, tên là Caramen đi, được không?”
Chú chó giũ giũ người, hắt nước lên mặt cô, ướt nhẹp.
“Vài ngày nữa chị sẽ đưa cưng đến bệnh viện kiểm tra, mấy tháng qua lưu lạc bên ngoài rất khổ cực phải không? Sau này chị sẽ chăm sóc cho cưng thật tốt.”
Nửa tiếng sau, trong nhà truyền ra tiếng gầm gừ của Thẩm Mạc: “Cái gì? Cô muốn nuôi con chó này trong nhà tôi?”
“Đúng vậy. Ba tôi không cho tôi nuôi thú cưng…” Giang Tiểu Tư chu miệng, tội nghiệp nhìn Thẩm Mạc.
Trước đây, Giang Tiểu Tư rất thích nuôi thú cưng, bởi vì rất cô đơn, cũng không có bạn bè, nhưng không có con thú cưng nào có thể mãi mãi ở bên cô… Sinh mệnh của cô quá dài, mà những thú cưng này, thậm chí, bạn bè, so với cuộc sống của cô cũng chỉ như phù dung, sớm nở tối tàn. Mỗi lần phải trơ mắt nhìn bạn bè hay thú cưng rời đi, cô đều khóc như đứt từng khúc ruột, chết đi sống lại. Giang Lưu nhìn cô càng ngày càng đau lòng hơn trước, bản thân anh cũng không thể chịu nổi, đành không cho cô nuôi thú cưng.
-Nếu không thể học được cách buông tay thì đừng nắm lấy.
Giang Lưu nói với Tiểu Tư như vậy, nhưng cô chỉ là một đứa trẻ, làm sao hiểu được. Biết trước sẽ thương tâm, vẫn không kiềm chế được mà lao vào.
“Please. Caramen vừa ngoan vừa thông minh, không chạy loạn sủa loạn. Anh nhìn xem, nó còn biết chạy đến vườn rau đi tiểu, bón phân. Chỉ cần anh mỗi bữa cho nó chút cơm thừa là được. Anh cũng không nhẫn tâm nhìn nó lưu lạc đầu đường đúng không, mỗi ngày tôi sẽ bớt chút thời gian đến thăm nó.”
“Cái gì. Mỗi ngày.” Thẩm Mạc muốn phát điên.
/76
|