Nghe tiếng Ấn Hạo rống lên, Thạch Đầu chấn động, hắn thật sự không làm gì cả, chỉ đứng một bên nghe Mễ Lương và Sở Nghiêu nói chuyện. Trong đầu, hắn suy nghĩ có cái gì vui mang qua cho Mễ Lương không, giọng nói của Ấn Hạo rõ ràng đang che giấu cơn giận. Thạch Đầu ngơ ngẩn, nhỏ giọng nói: “Đệ không làm gì cả”
Sắc mặt Ấn Hạo âm u: “Không làm gì, vậy đệ đứng đây làm gì? Ta bảo đệ ở đây để nghỉ ngơi sao?”
“Vậy đệ nên làm gì?”- Thạch Đầu kinh hoàng, giọng nói nhỏ dần đi, thấy Ấn Hạo sa sầm mặt không nói gì. Hắn lại nhìn về phía Mễ Lương , hiểu ra nói: “Mễ Lương , tôi đi lấy cho cô cái chậu, đổ đất vào, giúp cô chồng cây xương rồng nha”
Thạch Đầu cảm thấy Ấn Hạo phái hắn đến đây là để giúp Mễ Lương. Chẳng hạn, hắn có thể múc nước đưa cơm, đương nhiên cũng canh chừng Mễ Lương không để cô đi ra ngoài. Nói xong hắn đi ra ngoài, lúc đi qua Ấn Hạo hắn đứng lại nhìn nhìn, Ấn Hạo liền đưa chân đá hắn: “Chính sự không làm, không biết làm sao lớn nổi”
Thạch Đầu lắc mình, nhưng không thể né được, trên ống quần xuất hiện dấu chân, hắn tự kiểm điểm bản thân: “Lão đại, đệ đi làm ngay, về sẽ nói chuyện với Mễ Lương ít đi, làm nhiều việc hơn”
“Cút”– Ấn Hạo quát Thạch Đầu, Thạch Đầu vội vàng chạy đi, kỳ thật là đi kiếm cái chậu để chồng xương rồng. Trong phòng, sắc mặt Sở Nghiêu hết sức bình thản, nhìn Ấn Hạo có vẻ không vui, hỏi: “Gặp chuyện gì phiền phức sao?”
Mễ Lương đứng kề bên Sở Nghiêu, dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi. Ấn Hạo thấy hai người đứng bên nhau sóng vai cực kì không vừa mắt, ánh mắt đảo qua vật trong tay Mễ Lương, sắc mặt liền bừng bừng cơn giận: “Mễ Lương, cô đang cầm gì vậy?”
Mễ Lương dùng tay chạm vào cây xương rồng, vẻ mặt cười tươi đưa ra trước mặt hắn: “Là Sở Nghiêu tặng tôi, có thể làm cây cảnh để trong phòng”
Ấn Hạo hừ mũi nói: “Chỉ có một cây xương rồng thôi mà làm như báu vật? Đúng là phụ nữ chưa từng trải”
“Thạch Đầu nói cây này ở Viêm Hoang muốn tìm được rất khó”– Mễ Lương nhỏ giọng nói, nàng ôm cây xương rồng thật chặt, liếc nhìn Sở Nghiêu, khẽ cười, quay sang nhìn Ấn Hạo thì liền thu hồi nụ cười, hỏi: “Lão đại, bên ngoài xảy ra chuyện gì khiến anh không vui sao?”
“Chuyện không vui có rất nhiều”– Ấn Hạo bước tới, tóm lấy tay Mễ Lương kéo cô ra khỏi sở Nghiêu. “Nhất là từ sau khi cô tới phiền phức ngày càng nhiều, quả thật là hồng nhan họa thủy”
Mễ Lương không nói gì, nàng cũng đâu muốn tới nơi này, hơn nữa nàng cũng không làm gì cả, còn ngoan ngoãn ở trong phòng. Rõ ràng hắn làm lão đại mà năng lực hữu hạn, còn đem mọi việc trút lên nàng.
Ấn Hạo thấy Sở Nghiêu đứng trong phòng không hề có ý đi, hắn liền đưa mắt nhìn: “Sở Nghiêu, bây giờ là giữa trưa anh không về nghỉ ngơi sao? Hôm nay anh bắt đầu làm việc, canh chừng đừng để bọn họ bị địa quỷ hút lấy”
“Hai ngày qua cũng không nóng lắm, ý của Ấn Lão đại anh là phải nắm chặt thời cơ, Ấn Lão đại hôm nay anh dự định thăm dò về phía Tây cũng nên nghỉ đi”- Sở Nghiêu mỉm cười, thật giống như đang nói tôi dựa vào đâu mà phải đi.
Mễ Lương xen miệng nói: “Nếu hôm nay hai người đều có việc thì mau về nghỉ ngơi đi. Viêm Hoang nguy hiểm như thế, không có tinh thần làm việc sẽ dễ gặp chuyện không may”
Mễ Lương bắt đầu cảm thấy phiền toái, hai tên đàn ông này không có việc gì thì liền tới chỗ nàng, khiến cho nàng ngay cả chút không gian riêng tư cũng mất đi, hơn nữa giờ là buổi trưa, nàng cũng muốn ngủ a”
Hai tên đàn ông nhìn nhau, ngồi tựa vào ghế một lúc. Thạch Đầu chạy về, tay cầm cái chén đầy đất, Mễ Lương dè dặt để cây xương rồng vào, hành động dịu dàng như đang cầm vật báu. Khi ba tên đàn ông đều đi, nàng lại nhìn ngắm nó thật lâu, nàng cảm thấy vận khí hôm nay thật may, Ấn Hạo cũng không truy cứu chuyện cái váy.
Chiều tối Viêm Hoang lại thập phần náo nhiệt. Phần lớn đàn ông đều tụ tập ra ngoài, một số người mặc áo không tay, một số người lại không mặc phơi cơ thể cường tráng ra, một số người đàn ông cao lớn thô kệch thì ngồi trước phòng hóng mát, vui vẻ đứng giữa bãi đất trống luyện quyền cước. Nhưng phần lớn, họ tụ tập nói chuyện hoặc mắng đám quỷ hút máu bên ngoài hay kể về sự tích anh hùng của bản thân hoặc nói chuyện thô tục.
Mỗi tối, Ấn Hạo không phải lúc nào cũng tới chỗ Mễ Lương giết thời dài. Một mặt, hắn muốn phòng ngừa có người vào buổi chiều này gây lộn, thứ hai hắn muốn đám thủ hạ không nghi ngờ. Nếu như tối nào hắn cũng không ra ngoài, khó tránh khỏi người ngoài không nghi ngờ. Đương nhiên, hắn không đi thì làm sao Sở Nghiêu chịu đi.
Tối nay , bữa cơm tối còn có thêm chút rượu, một đám đàn ông một bên vừa chửi rượu khó uống bên còn lại thì liên tục đổ rượu vào bụng. Bầu trời như hạ thấp xuống, ánh sao lấp lánh vây lấy đám đàn ông. Sau khi ăn xong Ấn Hạo cùng một ít người ngồi trên bãi đất trống bàn chuyện khai thác mỏ, nói xong liền chuyển đề tài, đàn ông thì thích nói về phụ nữ, vô tình lại nói đến chuyện “nam thượng nữ”.
Viêm Hoang là nơi long xà hỗn tạp, loại người nào cũng có, hơn nữa vì toàn đàn ông với nhau nên ăn nói càng tủy tiện. Một tên đàn ông cỡ gần ba mươi vỗ trán, vừa nói mà tựa như làm thật: “Đàn bà a, chạm vào thật thoải mái, vừa trắng lại vừa mềm mại. Trước kia ở Khang Dạ thành có một lão đầu tử, bản thân đã không khỏe mà lại cưới nhiều vợ, các người biết không, đàn bà của ông ta đều mong tao tới làm tình với cô ta…”
Có người khác nói: “Cái này tính làm gì, năm đó tao trộm được nữ nhân của cả Tả Dương Hầu, nha hoàn nhà hắn ta đều rất đẫy đà, càng đừng nói là mấy con đàn bà của hắn đều thuộc loại nhất đẳng, trên mặt chỉ cần béo một cái đã chảy nước, phía dưới lại chặt…”- Tên đàn ông híp mắt, vẻ mặt tỏ ra thèm thuồng: “Vừa đi vào giống như muốn cắt đứt gậy thịt”
“Tao thì thích phụ nữ nên mập mạp một tí. Vừa sờ vào liền chảy nước, miệng tuy nói không muốn mà bên trong lại rất sung sướng… ha ha… ước gì có thể lật cô ta lại mà làm, tao nói nhé trên phương diện này tao có thể khiến phụ nữ sung sung sướng đến lật trời… ha ha… phía dưới ướt đẫm… giống như lũ lụt… tao chỉ muốn làm tình cô ta đến chết”
Thạch Đầu ngồi trên ghế mơ màng hỏi: “Tại sao lại chảy nước”
Đám đàn ông đều cười to, Thiết Đầu ngồi bên Thạch Đầu cười đến nổi có nếp nhăn: “Từ giữa hai đùi chảy ra đó, trên người phụ nữ có rất nhiều lỗ a”
Lại có tên đàn ông cười chê hắn: “Thạch Đầu à, đệ tới đi khi vẫn còn nhỏ thật là đáng tiếc, sợ rằng cả đời này cũng không được hưởng thụ mùi vị đàn bà, nói cho đệ biết, đệ dùng cái gậy của mình đâm vào động của cô ta.. mở a, dịch chuyển một cái, cảm giác quả thật là sướng như tiên… ha ha”
Thạch Đầu bắt đầu suy nghĩ là thế nào, hắn trực tiếp lấy Mễ Lương làm đối tượng để suy diễn, Mễ Lương rất dễ dàng bị thương nếu bị chọc thủng hắn thật sự tưởng tượng ra Mễ Lương sẽ đau đến chết. Thạch Đầu nhịn không được hỏi: “Có phải họ sẽ rất đau không?”
Câu hỏi của Thạch Đầu làm đám đàn ông trở nên hào hứng, họ ồn ào cười to lên, Thiết Đầu đáo:” Lần đầu hoặc lần hai sẽ đau, nhưng cũng tùy vào kỹ thuật của mỗi người, nếu kỹ thuật tốt nói không chừng cô ta sẽ bám lấy đệ không buông”- hắn vỗ vào vai Thạch Đầu, cười nhạo nói. “Nhưng phải làm nhiều lắm mới có được kỹ thuật. Thạch Đầu, một đứa trẻ như đệ ngay cả việc tìm được đúng nơi cũng không thể chỉ e không thể làm cô ta vừa lòng. Đệ phải tìm một con đàn bà trưởng thành huấn luyện mới được.. nhưng không có cơ hội rồi… đệ cứ tiếp tục là thiếp của Thạch Đầu đi”
Nghe đoạn hội thoại này thật làm người khác khó chịu, không chỉ vì tiếng cười nhạo phát ra từ miệng Thạch Đầu mà vì ngày hôm qua bị Sở Nghiêu cười nhạo nên sắc mặt Ấn Hạo liền trở nên tối đen. Lúc tới Viêm Hoang, Ấn Hạo mới mười ba tuổi, huyết vũ tanh gió hắn cũng đã đi qua, lúc nghe bọn họ bàn đến chuyện này hắn cũng chỉ khinh thường cười cho qua. Đám đàn ông này thường xuyên thích thổi phòng uy phong của mình, kỹ thuật trong chuyện nam nữ rất tốt. Bây giờ Ấn Hạo bắt đầu suy xét đến vấn đề kỹ thuật liệu có khó như họ nói? Cho dù không được trải nghiệm thực tiễn, hắn không tin bản thân không thể khiến cho phụ nữ hài lòng.
Đám đàn ông lại tiếp tục, nói tới phụ nữ thế nào thì xinh đẹp mất hồn. Mấy tên đàn ông ăn nói hăng say, vội vàng chạy đi đại khải tìm một chỗ giải quyết nhu cầu cá nhân, nhìn thấy bọn họ chạy trối chết có người cười nhạo, có người cảm thán: “nếu có phụ nữ thì tốt rồi, đỡ phải mỗi ngày đều luống cuống như vậy”
“Đúng vậy, nếu có thì tốt, chúng ta…”
Đám đàn ông bắt đầu phụ họa theo, Thiết Bất Quy ngồi bên Ấn Hạo cũng đề nghị: “Lão đại, lần sau anh thử đề nghị với họ đưa hai phụ nữ vào đây đi, như vậy mọi người làm việc mới có lực!! Chúng ta sẽ kiếm thật nhiều thạch anh tím để trao đổi”
“Không phải tôi chưa từng đề cập qua!”– Trước khi mọi người yêu cầu, Ấn Hạo cũng từ đề cập tới nhưng bị người Nhất Bang bên ngoài từ chối. Đám người bên ngoài kia căn bản không coi họ là người, cảm thất họ ở đây có ba bữa cơm đã là đặc ân, nay còn muốn có phụ nữ đúng là vọng tưởng”
Thất Bất Quy phun nước bọt xuống đất: “Đám Nhất Bang đúng là vô liêm sỉ”
Người khác cũng mắng vài câu, mắng xong lại bắt đầu mơ mộng về phụ nữ, đại khái đêm nay có người uống rượu, miêu tả chuyện nam nữ sinh động như thật, thậm chí còn kể hết ba mươi sáu phương pháp làm chuyện đó. Đầu óc Ấn Hạo cũng không kiềm được mà tưởng tượng.
Buổi tối hắn nằm trên giường, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, mặt đất phản xạ lại ánh sáng bàn bạc. Nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên thân hình mảnh mai, váy dài tới gối, tóc dài đến thắt lưng cả đùi và tay đều lộ ra ngoài, cả người nàng toát lên một sự hấp dẫn.. Hình bóng nàng càng lúc càng rõ, cuối cùng hóa thành Mễ Lương. Cơ thể như bốc hỏa, hắn trở mình, lại càng ngủ không được, bụng dưới vật đã sưng đến cực hạn, hắn cầm vật cứng của mình bắt đầu cao thấp xoa vuốt, trong miệng phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.
Hình ảnh Mễ Lương mặc váy không ngừng hiện lên, trong đầu hắn muốn đem chiếc váy kia xé đi, cơ thể trắng nõn không hề che giấu hiện ra trước mặt, sau đó đem nàng đặt dưới thân.
Hắn phát ra tiếng rên rỉ chồng chất, chất dịch trắng văng lên tay, ngực phập phồng lên xuống rất lâu sau hắn mới khôi phục lại tinh thần từ trong cơn sảng khoái. Ấn Hạo ngồi dậy, dùng quần lót lau sạch chất dịch trắng. Rất lâu, hắn không có cảm giác này, phụ nữ quả nhiên có thể gợi lên dục vọng của đàn ông.
Ấn Hạo đứng trước cửa sổ nhìn sang phải, bên kia là chiếc cửa sắt được khóa chặt, xuyên qua nó là chỗ Mễ Lương ở. Hắn muốn đi vào tìm Mễ Lương, nhưng chỉ cần mở cửa sắt nó sẽ tạo ra tiếng ồn. Sở Nghiêu sẽ nhanh chóng bắn qua phóng hắn, đêm tối lại yên tĩnh chắc chắn Sở Nghiêu sẽ nhìn thấy, dù muốn làm cũng sẽ bị người khác quấy rầy
So với tối, ban ngày đi tìm Mễ Lương vẫn tiện hơn. Lúc Sở Nghiêu ở nơi khai thác mở, Ấn Hạo hoàn toàn có thể cùng Mễ Lương gạo nấu thành cơm. Ấn Hạo suy nghĩ xem ngày mai làm cách nào đuổi Sở Nghiêu và Thạch Đầu đi, đem quần áo trên người Mễ Lương lột sạch.. Suy nghĩ càng lúc càng xa, ánh trăng từ trên cao bắt đầu lui xuống thì Ấn Hạo mới về trường. Ánh xuyên qua cửa sổ khác trên tường, bên ngoài là những bãi cát, xa hơn là ở chỗ cửa cốc có tường cao chắc chắn cửa bị đóng và canh phòng nghiêm ngặt, nó đứng sừng sững ở Viêm Hoang như muốn cười nhạo người trong này.
Ấn Hạo nhìn về phía cửa cốc ánh mắt sắc bén, đối với suy nghĩ của bản thân hắn không ngừng phỉ nhổ, hơn nữa giữa đêm suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tâm trí nên đặt ở nơi khác, chỉ là một phụ nữ mà thôi, có cũng được, không có cũng không sao.
Sắc mặt Ấn Hạo âm u: “Không làm gì, vậy đệ đứng đây làm gì? Ta bảo đệ ở đây để nghỉ ngơi sao?”
“Vậy đệ nên làm gì?”- Thạch Đầu kinh hoàng, giọng nói nhỏ dần đi, thấy Ấn Hạo sa sầm mặt không nói gì. Hắn lại nhìn về phía Mễ Lương , hiểu ra nói: “Mễ Lương , tôi đi lấy cho cô cái chậu, đổ đất vào, giúp cô chồng cây xương rồng nha”
Thạch Đầu cảm thấy Ấn Hạo phái hắn đến đây là để giúp Mễ Lương. Chẳng hạn, hắn có thể múc nước đưa cơm, đương nhiên cũng canh chừng Mễ Lương không để cô đi ra ngoài. Nói xong hắn đi ra ngoài, lúc đi qua Ấn Hạo hắn đứng lại nhìn nhìn, Ấn Hạo liền đưa chân đá hắn: “Chính sự không làm, không biết làm sao lớn nổi”
Thạch Đầu lắc mình, nhưng không thể né được, trên ống quần xuất hiện dấu chân, hắn tự kiểm điểm bản thân: “Lão đại, đệ đi làm ngay, về sẽ nói chuyện với Mễ Lương ít đi, làm nhiều việc hơn”
“Cút”– Ấn Hạo quát Thạch Đầu, Thạch Đầu vội vàng chạy đi, kỳ thật là đi kiếm cái chậu để chồng xương rồng. Trong phòng, sắc mặt Sở Nghiêu hết sức bình thản, nhìn Ấn Hạo có vẻ không vui, hỏi: “Gặp chuyện gì phiền phức sao?”
Mễ Lương đứng kề bên Sở Nghiêu, dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi. Ấn Hạo thấy hai người đứng bên nhau sóng vai cực kì không vừa mắt, ánh mắt đảo qua vật trong tay Mễ Lương, sắc mặt liền bừng bừng cơn giận: “Mễ Lương, cô đang cầm gì vậy?”
Mễ Lương dùng tay chạm vào cây xương rồng, vẻ mặt cười tươi đưa ra trước mặt hắn: “Là Sở Nghiêu tặng tôi, có thể làm cây cảnh để trong phòng”
Ấn Hạo hừ mũi nói: “Chỉ có một cây xương rồng thôi mà làm như báu vật? Đúng là phụ nữ chưa từng trải”
“Thạch Đầu nói cây này ở Viêm Hoang muốn tìm được rất khó”– Mễ Lương nhỏ giọng nói, nàng ôm cây xương rồng thật chặt, liếc nhìn Sở Nghiêu, khẽ cười, quay sang nhìn Ấn Hạo thì liền thu hồi nụ cười, hỏi: “Lão đại, bên ngoài xảy ra chuyện gì khiến anh không vui sao?”
“Chuyện không vui có rất nhiều”– Ấn Hạo bước tới, tóm lấy tay Mễ Lương kéo cô ra khỏi sở Nghiêu. “Nhất là từ sau khi cô tới phiền phức ngày càng nhiều, quả thật là hồng nhan họa thủy”
Mễ Lương không nói gì, nàng cũng đâu muốn tới nơi này, hơn nữa nàng cũng không làm gì cả, còn ngoan ngoãn ở trong phòng. Rõ ràng hắn làm lão đại mà năng lực hữu hạn, còn đem mọi việc trút lên nàng.
Ấn Hạo thấy Sở Nghiêu đứng trong phòng không hề có ý đi, hắn liền đưa mắt nhìn: “Sở Nghiêu, bây giờ là giữa trưa anh không về nghỉ ngơi sao? Hôm nay anh bắt đầu làm việc, canh chừng đừng để bọn họ bị địa quỷ hút lấy”
“Hai ngày qua cũng không nóng lắm, ý của Ấn Lão đại anh là phải nắm chặt thời cơ, Ấn Lão đại hôm nay anh dự định thăm dò về phía Tây cũng nên nghỉ đi”- Sở Nghiêu mỉm cười, thật giống như đang nói tôi dựa vào đâu mà phải đi.
Mễ Lương xen miệng nói: “Nếu hôm nay hai người đều có việc thì mau về nghỉ ngơi đi. Viêm Hoang nguy hiểm như thế, không có tinh thần làm việc sẽ dễ gặp chuyện không may”
Mễ Lương bắt đầu cảm thấy phiền toái, hai tên đàn ông này không có việc gì thì liền tới chỗ nàng, khiến cho nàng ngay cả chút không gian riêng tư cũng mất đi, hơn nữa giờ là buổi trưa, nàng cũng muốn ngủ a”
Hai tên đàn ông nhìn nhau, ngồi tựa vào ghế một lúc. Thạch Đầu chạy về, tay cầm cái chén đầy đất, Mễ Lương dè dặt để cây xương rồng vào, hành động dịu dàng như đang cầm vật báu. Khi ba tên đàn ông đều đi, nàng lại nhìn ngắm nó thật lâu, nàng cảm thấy vận khí hôm nay thật may, Ấn Hạo cũng không truy cứu chuyện cái váy.
Chiều tối Viêm Hoang lại thập phần náo nhiệt. Phần lớn đàn ông đều tụ tập ra ngoài, một số người mặc áo không tay, một số người lại không mặc phơi cơ thể cường tráng ra, một số người đàn ông cao lớn thô kệch thì ngồi trước phòng hóng mát, vui vẻ đứng giữa bãi đất trống luyện quyền cước. Nhưng phần lớn, họ tụ tập nói chuyện hoặc mắng đám quỷ hút máu bên ngoài hay kể về sự tích anh hùng của bản thân hoặc nói chuyện thô tục.
Mỗi tối, Ấn Hạo không phải lúc nào cũng tới chỗ Mễ Lương giết thời dài. Một mặt, hắn muốn phòng ngừa có người vào buổi chiều này gây lộn, thứ hai hắn muốn đám thủ hạ không nghi ngờ. Nếu như tối nào hắn cũng không ra ngoài, khó tránh khỏi người ngoài không nghi ngờ. Đương nhiên, hắn không đi thì làm sao Sở Nghiêu chịu đi.
Tối nay , bữa cơm tối còn có thêm chút rượu, một đám đàn ông một bên vừa chửi rượu khó uống bên còn lại thì liên tục đổ rượu vào bụng. Bầu trời như hạ thấp xuống, ánh sao lấp lánh vây lấy đám đàn ông. Sau khi ăn xong Ấn Hạo cùng một ít người ngồi trên bãi đất trống bàn chuyện khai thác mỏ, nói xong liền chuyển đề tài, đàn ông thì thích nói về phụ nữ, vô tình lại nói đến chuyện “nam thượng nữ”.
Viêm Hoang là nơi long xà hỗn tạp, loại người nào cũng có, hơn nữa vì toàn đàn ông với nhau nên ăn nói càng tủy tiện. Một tên đàn ông cỡ gần ba mươi vỗ trán, vừa nói mà tựa như làm thật: “Đàn bà a, chạm vào thật thoải mái, vừa trắng lại vừa mềm mại. Trước kia ở Khang Dạ thành có một lão đầu tử, bản thân đã không khỏe mà lại cưới nhiều vợ, các người biết không, đàn bà của ông ta đều mong tao tới làm tình với cô ta…”
Có người khác nói: “Cái này tính làm gì, năm đó tao trộm được nữ nhân của cả Tả Dương Hầu, nha hoàn nhà hắn ta đều rất đẫy đà, càng đừng nói là mấy con đàn bà của hắn đều thuộc loại nhất đẳng, trên mặt chỉ cần béo một cái đã chảy nước, phía dưới lại chặt…”- Tên đàn ông híp mắt, vẻ mặt tỏ ra thèm thuồng: “Vừa đi vào giống như muốn cắt đứt gậy thịt”
“Tao thì thích phụ nữ nên mập mạp một tí. Vừa sờ vào liền chảy nước, miệng tuy nói không muốn mà bên trong lại rất sung sướng… ha ha… ước gì có thể lật cô ta lại mà làm, tao nói nhé trên phương diện này tao có thể khiến phụ nữ sung sung sướng đến lật trời… ha ha… phía dưới ướt đẫm… giống như lũ lụt… tao chỉ muốn làm tình cô ta đến chết”
Thạch Đầu ngồi trên ghế mơ màng hỏi: “Tại sao lại chảy nước”
Đám đàn ông đều cười to, Thiết Đầu ngồi bên Thạch Đầu cười đến nổi có nếp nhăn: “Từ giữa hai đùi chảy ra đó, trên người phụ nữ có rất nhiều lỗ a”
Lại có tên đàn ông cười chê hắn: “Thạch Đầu à, đệ tới đi khi vẫn còn nhỏ thật là đáng tiếc, sợ rằng cả đời này cũng không được hưởng thụ mùi vị đàn bà, nói cho đệ biết, đệ dùng cái gậy của mình đâm vào động của cô ta.. mở a, dịch chuyển một cái, cảm giác quả thật là sướng như tiên… ha ha”
Thạch Đầu bắt đầu suy nghĩ là thế nào, hắn trực tiếp lấy Mễ Lương làm đối tượng để suy diễn, Mễ Lương rất dễ dàng bị thương nếu bị chọc thủng hắn thật sự tưởng tượng ra Mễ Lương sẽ đau đến chết. Thạch Đầu nhịn không được hỏi: “Có phải họ sẽ rất đau không?”
Câu hỏi của Thạch Đầu làm đám đàn ông trở nên hào hứng, họ ồn ào cười to lên, Thiết Đầu đáo:” Lần đầu hoặc lần hai sẽ đau, nhưng cũng tùy vào kỹ thuật của mỗi người, nếu kỹ thuật tốt nói không chừng cô ta sẽ bám lấy đệ không buông”- hắn vỗ vào vai Thạch Đầu, cười nhạo nói. “Nhưng phải làm nhiều lắm mới có được kỹ thuật. Thạch Đầu, một đứa trẻ như đệ ngay cả việc tìm được đúng nơi cũng không thể chỉ e không thể làm cô ta vừa lòng. Đệ phải tìm một con đàn bà trưởng thành huấn luyện mới được.. nhưng không có cơ hội rồi… đệ cứ tiếp tục là thiếp của Thạch Đầu đi”
Nghe đoạn hội thoại này thật làm người khác khó chịu, không chỉ vì tiếng cười nhạo phát ra từ miệng Thạch Đầu mà vì ngày hôm qua bị Sở Nghiêu cười nhạo nên sắc mặt Ấn Hạo liền trở nên tối đen. Lúc tới Viêm Hoang, Ấn Hạo mới mười ba tuổi, huyết vũ tanh gió hắn cũng đã đi qua, lúc nghe bọn họ bàn đến chuyện này hắn cũng chỉ khinh thường cười cho qua. Đám đàn ông này thường xuyên thích thổi phòng uy phong của mình, kỹ thuật trong chuyện nam nữ rất tốt. Bây giờ Ấn Hạo bắt đầu suy xét đến vấn đề kỹ thuật liệu có khó như họ nói? Cho dù không được trải nghiệm thực tiễn, hắn không tin bản thân không thể khiến cho phụ nữ hài lòng.
Đám đàn ông lại tiếp tục, nói tới phụ nữ thế nào thì xinh đẹp mất hồn. Mấy tên đàn ông ăn nói hăng say, vội vàng chạy đi đại khải tìm một chỗ giải quyết nhu cầu cá nhân, nhìn thấy bọn họ chạy trối chết có người cười nhạo, có người cảm thán: “nếu có phụ nữ thì tốt rồi, đỡ phải mỗi ngày đều luống cuống như vậy”
“Đúng vậy, nếu có thì tốt, chúng ta…”
Đám đàn ông bắt đầu phụ họa theo, Thiết Bất Quy ngồi bên Ấn Hạo cũng đề nghị: “Lão đại, lần sau anh thử đề nghị với họ đưa hai phụ nữ vào đây đi, như vậy mọi người làm việc mới có lực!! Chúng ta sẽ kiếm thật nhiều thạch anh tím để trao đổi”
“Không phải tôi chưa từng đề cập qua!”– Trước khi mọi người yêu cầu, Ấn Hạo cũng từ đề cập tới nhưng bị người Nhất Bang bên ngoài từ chối. Đám người bên ngoài kia căn bản không coi họ là người, cảm thất họ ở đây có ba bữa cơm đã là đặc ân, nay còn muốn có phụ nữ đúng là vọng tưởng”
Thất Bất Quy phun nước bọt xuống đất: “Đám Nhất Bang đúng là vô liêm sỉ”
Người khác cũng mắng vài câu, mắng xong lại bắt đầu mơ mộng về phụ nữ, đại khái đêm nay có người uống rượu, miêu tả chuyện nam nữ sinh động như thật, thậm chí còn kể hết ba mươi sáu phương pháp làm chuyện đó. Đầu óc Ấn Hạo cũng không kiềm được mà tưởng tượng.
Buổi tối hắn nằm trên giường, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, mặt đất phản xạ lại ánh sáng bàn bạc. Nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên thân hình mảnh mai, váy dài tới gối, tóc dài đến thắt lưng cả đùi và tay đều lộ ra ngoài, cả người nàng toát lên một sự hấp dẫn.. Hình bóng nàng càng lúc càng rõ, cuối cùng hóa thành Mễ Lương. Cơ thể như bốc hỏa, hắn trở mình, lại càng ngủ không được, bụng dưới vật đã sưng đến cực hạn, hắn cầm vật cứng của mình bắt đầu cao thấp xoa vuốt, trong miệng phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.
Hình ảnh Mễ Lương mặc váy không ngừng hiện lên, trong đầu hắn muốn đem chiếc váy kia xé đi, cơ thể trắng nõn không hề che giấu hiện ra trước mặt, sau đó đem nàng đặt dưới thân.
Hắn phát ra tiếng rên rỉ chồng chất, chất dịch trắng văng lên tay, ngực phập phồng lên xuống rất lâu sau hắn mới khôi phục lại tinh thần từ trong cơn sảng khoái. Ấn Hạo ngồi dậy, dùng quần lót lau sạch chất dịch trắng. Rất lâu, hắn không có cảm giác này, phụ nữ quả nhiên có thể gợi lên dục vọng của đàn ông.
Ấn Hạo đứng trước cửa sổ nhìn sang phải, bên kia là chiếc cửa sắt được khóa chặt, xuyên qua nó là chỗ Mễ Lương ở. Hắn muốn đi vào tìm Mễ Lương, nhưng chỉ cần mở cửa sắt nó sẽ tạo ra tiếng ồn. Sở Nghiêu sẽ nhanh chóng bắn qua phóng hắn, đêm tối lại yên tĩnh chắc chắn Sở Nghiêu sẽ nhìn thấy, dù muốn làm cũng sẽ bị người khác quấy rầy
So với tối, ban ngày đi tìm Mễ Lương vẫn tiện hơn. Lúc Sở Nghiêu ở nơi khai thác mở, Ấn Hạo hoàn toàn có thể cùng Mễ Lương gạo nấu thành cơm. Ấn Hạo suy nghĩ xem ngày mai làm cách nào đuổi Sở Nghiêu và Thạch Đầu đi, đem quần áo trên người Mễ Lương lột sạch.. Suy nghĩ càng lúc càng xa, ánh trăng từ trên cao bắt đầu lui xuống thì Ấn Hạo mới về trường. Ánh xuyên qua cửa sổ khác trên tường, bên ngoài là những bãi cát, xa hơn là ở chỗ cửa cốc có tường cao chắc chắn cửa bị đóng và canh phòng nghiêm ngặt, nó đứng sừng sững ở Viêm Hoang như muốn cười nhạo người trong này.
Ấn Hạo nhìn về phía cửa cốc ánh mắt sắc bén, đối với suy nghĩ của bản thân hắn không ngừng phỉ nhổ, hơn nữa giữa đêm suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tâm trí nên đặt ở nơi khác, chỉ là một phụ nữ mà thôi, có cũng được, không có cũng không sao.
/56
|