Vì che giấu thân phận Mễ Lương, Ấn Hạo không truy cứu người gây ra chuyện, chỉ cảnh cáo Thiết Đầu và đám thuộc hạ về sau không được phép tới gần Mễ Lương. Thiết Đầu cảm thấy oan khuất liền nói: “Thuộc hạ chỉ đùa với hắn một tí, ai ngờ tên tiểu tử kia nhát gan không dám nhảy xuống, hắn đúng là bị điên rồi mà? Thà chịu đứng cũng không nhảy xuống, đáng bị đứng cả đêm lắm”
“Lão đại, sao anh lại giúp hắn xuống chứ?”- Có người tiếc rẻ nói. “Nếu anh không đem hắn xuống bọn thuộc hạ sẽ xem hắn muốn đứng ở đó tới khi nào. Thuộc hạ lần đầu tiên nhìn thấy kẻ nhát gan như vậy đó, a., chắc chắn hắn không phải là đàn ông, nhìn thấy rắn thì sợ tới mức phát khóc, thật là mắc cười chết được”
Lộ Ngũ cũng cười to: “Bọn em thật không chạm vào hắn, lần trước lão đại đã dặn dò không động thủ với hắn nên chúng em tuyệt đối không dám làm trái anh, một cọng tóc cũng chưa chạm vào…”
“Đủ rồi”- Ấn Hạo đập tay xuống bàn, đám người liền im miệng. Thật ra những hành động quậy phá của họ ở Viêm Hoang này so ra chẳng có gì độc ác, vấn đề ở chỗ đám đàn ông không biết đối tượng lại là một cô gái mảnh mai. Cho nên họ cảm thấy không hề làm sai. Ấn Hạo cũng không muốn nói nhiều về chuyện Mễ Lương, sắc mặt tối lại: “Sau này không cần lo cho hắn, nếu cảm thấy nhàm chán thì đi tìm người khác mà chơi, về sau ai vi phạm tao sẽ xử hết”
“Dạ rõ thưa Lão đại”-Mấy tên đàn ông đồng thanh nói nhưng trong lòng phẫn uất khi thấy Ấn Hạo bao che Mễ Lương.
Ấn Hạo đứng dậy, chuyển đề tài: “Đi thôi, chúng ta đi xem kho hàng kiểm kê lại, ngoại trừ quần áo và đồ ăn ra còn muốn thêm gì nữa không, lập danh sách các thứ đồ cần thiết, lần tới kêu đám người hút máu mang vào”
Kho hàng quan trọng nhất là đồ ăn, vài người đi thị sát kho hàng, vài người đi kiểm tra phòng bếp. Bên trong bếp mọi người đang làm cơm trưa, động tác nhanh nhẹn, nói cũng chỉ được hai ba câu. Chỉ có sâu trong bếp là khác, vây quanh bếp là hai kẻ làm ăn chậm chạp, chẳng những vậy còn đùa giỡn, quả nhiên là Mễ Lương và Thạch Đầu.
Thạch Đầu dùng đũa gắp cơm nắm đã chiên bỏ vào miệng, vừa nhai vừa vẫy họ: “Lão đại, Thiết Đầu ca, Cốc Tử.. mọi người đều xuống bếp sao!”
Thạch Đầu vui vẻ chào hỏi, Mễ Lương nhìn mấy kẻ đi sau Ấn Hạo mặt mày liền tối sầm, đám đàn ông đó thiếu chút nữa là hại chết nàng. Bây giờ tinh thần còn phấn chấn đắc ý dào dạt như vậy, một chút cảm giác áy náy cũng không có, đợi nàng rời khỏi Viêm Hoang rồi sẽ đá bọn họ xuống hố mà nằm. Nghĩ vậy, Mễ Lương tâm trạng Mễ Lương cũng tốt lên, vội chào đón Ấn Hạo: “Lão đại, tôi làm đồ ăn ngon này”
Ở trước mặt thuộc hạ, Ấn Hạo dĩ nhiên muốn giữ uy nghiêm nên không quan tâm Mễ Lương.
“Tên tiểu tử ẻo lả này nghe là thấy muốn ói đã vậy còn dạy hư Thạch Đầu” Lộ Ngũ phỉ nhổ nói, hắn đi tới hai bước, nhìn Mễ Lương quát: “Tiểu Tử, mày đừng có ở đây gây thêm rắc rối, mày ở đây chiếm bếp làm sao người ta nấu cơm cho lão đại ăn.
Mễ Lương tiếp tục khuấy khuấy nồi cơm nắm, coi như có một con chó bên cạnh đang trầm trộ khen ngợi.
“Mày làm gì mà ngọt dữ vậy”- Thiết Đầu không mời mà tự đến, còn giựt lấy cơm nắm cắn một miếng, vẻ mặt khinh bỉ: “Khó ăn chết đi được, không cần làm nữa, không cần làm nữa”
Một mặt nói khó nuốt một mặt lại bỏ vào miệng nhai, tay cầm lấy cái cơm nắm trong mâm, Mễ Lương nhịn không được nói: “Đã khó ăn còn ăn làm gì?”
“Đồ ăn không thể lãng phí a”- Thiết Đầu lại cầm lấy hai cái
“Tay cũng chưa rửa đừng có chạm vào”- Mễ Lương vung muỗng lên gõ vào tay hắn.
“Lão đại rất ghét mấy món này cũng ghét tên tiểu bạch kiểm như mày”- Thiết Đầu giả vờ thay Lão đại lên tiếng. “Không tin mày hỏi lão đại xem”
“Lão đại chắc chắn sẽ thích”– Mễ Lương nhìn về phía Ấn Hạo “Lão đại, anh thích đúng không?”
Ấn Hạo không biết nàng hỏi là thích nàng hay thích cơm nắm, nhưng người ở Viêm Hoang đều khinh thường kẻ dựa vào người khác để sinh tồn, lão đại thì phải giữ hình tượng, vì thế Ấn Hạo giáo huấn nói: “Mau trở về phòng đi”
Ấn Hạo không đứng về phía nàng, Mễ Lương giận đến hai má phồng lên, đối với mấy tên đàn ông thì nàng khinh thường, quạ trên đời này đều đen như nhau cả, đàn ông cũng chẳng phải thứ tốt lành. Thạch Đầu ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Mễ Lương, cô mau chiên tiếp đi”
“Chiên gì mà chiên, dù sao cũng không có người ăn”- Mễ Lương giận nói.
“Nhưng ta thích ăn”– Thạch Đầu kéo tay áo Mễ Lương. “Mễ Lương, cô làm đồ ăn rất ngon”
Mễ Lương giận đến bốc hỏa: “Đệ thích thì ăn đi,ăn không hết thì đem đổ”
“Đổ à?” Thạch Đầu cảm thấy rất tiếc, Viêm Hoang nóng như vậy đồ ăn rất dễ bị hư, hai người lại làm không ít cơm nắm, hắn nghĩ nghĩ nói: “Lão đại không thích thì Sỡ Nghiêu sẽ thích, nếu còn dư thì cho Sở Nghiêu”
Tuy chỉ là cơm nắm rất đơn giản nhưng đầu bếp ở Viêm Hoang chưa từng rảnh làm mấy món điểm tâm ngọt thế này, Sở Nghiêu ăn vào hiển nhiên cảm thấy ngon vô cùng, trên hành lang gặp được Ấn Hạo hắn còn khen Mễ Lương vài câu, rồi ngờ vực hỏi: “Anh không thích đồ ăn Mễ Lương làm sao?
Ấn Hạo đến cả bữa trưa còn chưa ăn, Mễ Lương lại đem đồ ăn đưa cho Sở Nghiêu, chỉ cần nhớ tới trong lòng đã chẳng thoải mái nhưng ngoài mặt tỏ vẻ không thèm: “Tôi không thích ăn mấy thứ ngọt như vậy”
“Cũng đâu có ngọt lắm”– Sở Nghiêu nhìn Ấn Hạo một cách kì lạ, ở Viêm Hoang mà lại kén chọn sao!!
Ấn Hạo hừ lạnh, không trả lời.
Bốn phía không có ai, Sở Nghiêu lại hỏi: “Anh và Mễ Lương đã phát sinh quan hệ chưa?”
Ấn Hạo liếc mắt nhìn hắn, khóe mắt giật giật: “Sao, sốt ruột à?”
“Mễ Lương vừa tới, anh đã nghĩ đến chuyện muốn thân mật với cô ấy, hai ngày qua chắc chuyện gì cũng đều đã làm”- Sở Nghiêu không tin Ấn Hạo chưa ra tay.
“Ý anh muốn nói là đến lượt anh đúng không?”- Ấn Hạo ngoài cười nhưng trong không cười, chậm rãi đi hai bước. “Anh cảm thấy tối nay Mễ Lương phải cùng anh ngủ? Nếu thế thì anh phải thất vọng rồi, tối nay còn chưa tới lượt anh đâu”
“Anh vẫn chưa động vào Mễ Lương?”- Sở Nghiêu không tin Ấn Hạo, ánh mắt kì lạ bắt đầu nghi ngờ cơ thể Ấn Hạo có vấn đề hay không.
Ấn Hạo chán ghét khi thấy vẻ mặt Sở Nghiêu như thế: “Không phải đã bảo anh Mễ Lương bị chảy máu sao? Cô ấy nói ít nhất nửa tháng không thể làm, chỉ có một cô gái ở đây dĩ nhiên phải trân trọng rồi”
Sở Nghiêu bị nghẹn một chút, nén cười nói: “Thật ra không cần lâu vậy đâu, nửa tháng thì nghiêm trọng quá, bảy tám ngày là đủ rồi”
“Thì ra anh còn gấp hơn cả tôi? Trước mặt Mễ Lương thì giả vờ làm kẻ quân tử, bây giờ lại vội vàng như thế?”- Ấn Hạo tỏ ra khó chịu, Sở Nghiêu vừa ăn cơm nắm của Mễ Lương bây giờ còn mơ tưởng ngủ cùng với người phụ nữ của hắn. Ấn Hạo hừ lạnh. “Nhưng có gấp cũng vô ích, khi tôi chưa ngủ với cô ấy thì anh đừng mơ chạm vào”
Ấn Hạo vung tay áo xoay người trở về phòng, lúc đi qua cửa thì thông hẳng đến hành lang phòng Mễ Lương, hắn khẽ dừng lại rồi trực tiếp đi vào.
Hắn đến chất vấn tại sao trưa nay không để cơm nắm cho hắn, Mễ Lương nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Anh nói không ăn mà?
“Tôi nói không ăn khi nào?”- Vẻ mặt Ấn Hạo cực kì khó coi.
“Ở phòng bếp ý của anh nói chính là thế”
“Đầu óc của cô làm bằng gì vậy? Tôi có ý không ăn sao?”
“Đúng, ý của anh là không thích tôi cũng không thích món cơm nắm do tôi làm”– Mễ Lương bĩu môi. “Nếu đã không thích tôi cũng chẳng cần phải lãng phí thời gian, tôi phải đi ngủ trưa đây”
“Tôi không nói không thích cô”
“Vậy anh thích tôi sao?”- Mễ Lương hỏi lại, bộ dạng cực kì vui vẻ, nụ cười trên mặt sáng rực, nàng kéo ống tay áo Ấn Hạo: “Lão đại, anh thích tôi phải không?”
Ấn Hạo nghiêng đầu, dừng lại nói: “Đàn ông đương nhiên thích phụ nữ”
Mễ Lương xìu xuống, ý nàng nói không phải loại thích nàng, xem ra con đường còn rất dài. Tuy vậy Mễ Lương vẫn duy trì nét tươi cười. “Anh thích là được rồi”- Không ngờ Ấn Hạo giữ lấy tay nàng, tay còn lại ôm nàng vào lòng. “Chúng ta có thể làm rồi đúng không?”
Mễ Lương kinh ngạc, vừa nhìn hành động của Ấn Hạo đã biết hắn chỉ muốn làm: “Không phải nói mấy ngày nữa sao?”
“Sở Nghiêu nói cô gạt tôi”- Ấn Hạo đưa tay nâng cằm Mễ Lương lên, động tác xem ra chẳng nhẹ nhàng, trong mắt cũng ánh lên vẻ không vui. “Không phải cô nói thích tôi sao? Vậy mà lại đi gạt tôi”
Mễ Lương biết trốn cũng không thoát, nhưng hiện tại nàng không thể thừa nhận đã gạt hắn, tiếp tục liều chết không nhận: “Anh tin anh ta hay tin tôi? Khoa học đã chứng minh phải nghỉ ngơi nhiều ngày mới làm được, các người chỉ biết để bản thân thoải mái không quan tâm người khác có sinh bệnh hay không? Chẳng lẽ phụ nữ bị bệnh còn thiếu sao?”
Ánh mắt Ấn Hạo nhạt nhòa, từ từ buông tay, người ở Viêm Hoang ai cũng như con sói điên, đều muốn ăn khối thị tươi là Mễ Lương. Sở Nghiêu khẩn cấp muốn ngủ cùng Mễ Lương, hiển nhiên hi vọng hắn sớm làm chuyện đó với Mễ Lương.
Mễ Lương nhìn vẻ mặt chuyển biến tốt lên của hắn, nói: “Lão đại, anh đưa tôi sang khu vực khai thác mỏ xem đi. Tôi muốn biết khu vực khai thác thế nào, đến đây lâu như vậy một lần cũng chưa xem qua, người khác đều cười chế giễu tôi”
“Cô có đi thì cũng bị cười chê thôi”- Ấn Hạo khinh thường nói.
Mễ Lương muốn đi đến khu vực khai thác mỏ xem thử một lần, nguyên nhân là lúc trước khi xuyên không đến đây, Sở Nghiêu nói khu vực khai thác đó rất đặc biệt, thường xuyên xảy ra chuyện lạ. Nàng chưa thấy qua nên rất tò mò, tốt xấu gì cũng đi thử xem, có thể quay lại thì tốt, không về được cũng chẳng sao. Ở Viêm Hoang lâu vậy ngay cả khu vực khai thác mỏ nàng cũng không biết thì thật ngu ngốc. Đối với Ấn Hạo thì phải vừa mềm vừa cứng, Mễ Lương lải nhải liên tục, Ấn Hạo nghe đến phát phiền buông ra một câu: “Sáng sớm ngày mai thức dậy rồi đi”
Khi trời vừa sáng tỏ thì Mễ Lương liền đi qua khu vực khai thác, lúc đó mặt trời không gắt, bên trong cũng không nóng, Ấn Hạo liền đưa nàng qua xem. Mễ Lương nghĩ khu vực này là hầm mở nằm bên dưới tới nơi thì biết bản thân đã sai lầm. Mọi người đào bới trên mặt đất, bên dưới lớp đất đều là đá,. Nhưng đá ở đây rất lạ, bên trên có những lỗ rất lớn, vài người cầm lấy đồ đục khoét, có người đem từng khối đá lớn cắt thành từng mảnh nhỏ, có người thì lục kiếm những hòn đá nhỏ hơn. Ấn Hạo giải thích nói thạch anh tím tồn tại trên bề mặt, số lượng của chúng ở Viêm Hoang rất nhiều, chỉ cần đào bên trên thôi, đào sâu đến hai mươi thước thì không đào nữa
Mễ Lương xem đây là một quá trình cày xới gian khổ, trên một bãi đất trống, từng hòn đá lớn được khiêng qua, mấy người đàn ông cầm chùy to, mồ hôi đổ xuống như mưa, chặt từng khối đá thành từng cái nhỏ hơn. Khi khối đá bị vỡ nát liền nhìn thấy một vật màu tím, thì ra đó là Thạch anh tím. Người bên cạnh cầm lấy thạch anh tím dưới chùy ra đưa sang khâu tiếp theo, người làm khâu kế tiếp nhận lấy đập thạch anh tím, cho đến khi thạch anh tím tách ra.
Mễ Lương lần đầu nhìn thấy nó, hai mắt lóe lên, một khối pha lê dài ha ba cm, bề mặt óng ánh trong suốt, lấp lánh đến chói mắt rõ ràng làm kim cương tím thuần khiết, đó là những viên kim cương chưa được con người mài giũa. Mễ Lương trố mắt kinh ngạc quan sát, sau đó nhìn sang mấy khối thạch anh tím bên cạnh, tất cả đều cùng kích thước, giống như được đẽo gọt qua.
Ấn Hạo cầm lấy một khối thạch anh tím ước lượng trong tay, rồi đưa sang cho nàng. “Một khối như vầy là ba mươi lượng hoàng kim, ở bên ngoài có thể dùng nó để giao dịch, nó không giống vàng sau khi đào xong thì phải gia công, hơn nữa thạch anh tím vô cùng cứng, dù đập thế nào cũng không bị méo, quả thật chính là vật kiếm tiền tốt nhất. Ở trên đại lục Thừa Trạch, nặng 12 cân tương đương một thạch anh tím”
Trong tay Mễ Lương cầm hai khối thạch anh tím, nàng cảm thấy rất thắc mắc: “Thạch anh tím nào cũng đều lớn thế này sao?”
“Không hẳn, đây là khối nhỏ nhất, ngoài ra còn có cái to gấp hai gấp ba, giống như là từng khối nhỏ hợp lại, nhưng hình dáng thì tương tự”– Ấn Hạo nhìn Mễ Lương. “Thạch anh tím là thứ hoàn mỹ nhất trên thế giới, không ai có thể trụ vững trước sự cám dỗ của thách anh tím, giống như ánh mắt cô lúc này vậy”
“Nó rất đẹp, lại thuần khiết như vậy, quả thật là một kì vật của tạo hóa”- Mễ Lương thì thào nói, nhìn khối kim cương hoàn mỹ trước mắt nàng cũng sinh ra cảm giác chiếm hữu. Lát sau mới ngẩng đầu nhìn những người khai thác đá: “Nếu nó chỉ tồn tại trên mặt đất hai mươi thức, tới một lúc nào ở Viêm Hoang này chẳng phải sẽ khai thác sạch thạch anh tím sao?”
“Không đâu, Long sẽ đem thạch anh tím từ vực sâu lên trên”– Ấn Hạo ném thạch anh tím trong nàng trở về, thở dài nói: “Ngục giam này sẽ mãi mãi tồn tại”
“Long là thứ gì?”
Ấn Hạo liếc nhìn nàng: “Là một thứ giết người, từ những cái lỗ phun ra.”
Mễ Lương rất nhanh đã hiểu long là cái gì. Khi Ấn Hạo đưa nàng đi về trước mấy trăm thước thì hai bên ngoài vang lên tiếng kêu thất thanh, hai dòng dung nham nhỏ rực lửa từ mặt đất trồi lên, phun cao tới hai mươi mấy thước rồi cuồn cuộn đổ ập xuống, sau đó là tiếng người kêu lên thảm thiết. Sắc mặt Ấn Hạo trở nên lạnh lùng: “Đứng ở đây, đừng đi đâu cả”
“Lão đại, sao anh lại giúp hắn xuống chứ?”- Có người tiếc rẻ nói. “Nếu anh không đem hắn xuống bọn thuộc hạ sẽ xem hắn muốn đứng ở đó tới khi nào. Thuộc hạ lần đầu tiên nhìn thấy kẻ nhát gan như vậy đó, a., chắc chắn hắn không phải là đàn ông, nhìn thấy rắn thì sợ tới mức phát khóc, thật là mắc cười chết được”
Lộ Ngũ cũng cười to: “Bọn em thật không chạm vào hắn, lần trước lão đại đã dặn dò không động thủ với hắn nên chúng em tuyệt đối không dám làm trái anh, một cọng tóc cũng chưa chạm vào…”
“Đủ rồi”- Ấn Hạo đập tay xuống bàn, đám người liền im miệng. Thật ra những hành động quậy phá của họ ở Viêm Hoang này so ra chẳng có gì độc ác, vấn đề ở chỗ đám đàn ông không biết đối tượng lại là một cô gái mảnh mai. Cho nên họ cảm thấy không hề làm sai. Ấn Hạo cũng không muốn nói nhiều về chuyện Mễ Lương, sắc mặt tối lại: “Sau này không cần lo cho hắn, nếu cảm thấy nhàm chán thì đi tìm người khác mà chơi, về sau ai vi phạm tao sẽ xử hết”
“Dạ rõ thưa Lão đại”-Mấy tên đàn ông đồng thanh nói nhưng trong lòng phẫn uất khi thấy Ấn Hạo bao che Mễ Lương.
Ấn Hạo đứng dậy, chuyển đề tài: “Đi thôi, chúng ta đi xem kho hàng kiểm kê lại, ngoại trừ quần áo và đồ ăn ra còn muốn thêm gì nữa không, lập danh sách các thứ đồ cần thiết, lần tới kêu đám người hút máu mang vào”
Kho hàng quan trọng nhất là đồ ăn, vài người đi thị sát kho hàng, vài người đi kiểm tra phòng bếp. Bên trong bếp mọi người đang làm cơm trưa, động tác nhanh nhẹn, nói cũng chỉ được hai ba câu. Chỉ có sâu trong bếp là khác, vây quanh bếp là hai kẻ làm ăn chậm chạp, chẳng những vậy còn đùa giỡn, quả nhiên là Mễ Lương và Thạch Đầu.
Thạch Đầu dùng đũa gắp cơm nắm đã chiên bỏ vào miệng, vừa nhai vừa vẫy họ: “Lão đại, Thiết Đầu ca, Cốc Tử.. mọi người đều xuống bếp sao!”
Thạch Đầu vui vẻ chào hỏi, Mễ Lương nhìn mấy kẻ đi sau Ấn Hạo mặt mày liền tối sầm, đám đàn ông đó thiếu chút nữa là hại chết nàng. Bây giờ tinh thần còn phấn chấn đắc ý dào dạt như vậy, một chút cảm giác áy náy cũng không có, đợi nàng rời khỏi Viêm Hoang rồi sẽ đá bọn họ xuống hố mà nằm. Nghĩ vậy, Mễ Lương tâm trạng Mễ Lương cũng tốt lên, vội chào đón Ấn Hạo: “Lão đại, tôi làm đồ ăn ngon này”
Ở trước mặt thuộc hạ, Ấn Hạo dĩ nhiên muốn giữ uy nghiêm nên không quan tâm Mễ Lương.
“Tên tiểu tử ẻo lả này nghe là thấy muốn ói đã vậy còn dạy hư Thạch Đầu” Lộ Ngũ phỉ nhổ nói, hắn đi tới hai bước, nhìn Mễ Lương quát: “Tiểu Tử, mày đừng có ở đây gây thêm rắc rối, mày ở đây chiếm bếp làm sao người ta nấu cơm cho lão đại ăn.
Mễ Lương tiếp tục khuấy khuấy nồi cơm nắm, coi như có một con chó bên cạnh đang trầm trộ khen ngợi.
“Mày làm gì mà ngọt dữ vậy”- Thiết Đầu không mời mà tự đến, còn giựt lấy cơm nắm cắn một miếng, vẻ mặt khinh bỉ: “Khó ăn chết đi được, không cần làm nữa, không cần làm nữa”
Một mặt nói khó nuốt một mặt lại bỏ vào miệng nhai, tay cầm lấy cái cơm nắm trong mâm, Mễ Lương nhịn không được nói: “Đã khó ăn còn ăn làm gì?”
“Đồ ăn không thể lãng phí a”- Thiết Đầu lại cầm lấy hai cái
“Tay cũng chưa rửa đừng có chạm vào”- Mễ Lương vung muỗng lên gõ vào tay hắn.
“Lão đại rất ghét mấy món này cũng ghét tên tiểu bạch kiểm như mày”- Thiết Đầu giả vờ thay Lão đại lên tiếng. “Không tin mày hỏi lão đại xem”
“Lão đại chắc chắn sẽ thích”– Mễ Lương nhìn về phía Ấn Hạo “Lão đại, anh thích đúng không?”
Ấn Hạo không biết nàng hỏi là thích nàng hay thích cơm nắm, nhưng người ở Viêm Hoang đều khinh thường kẻ dựa vào người khác để sinh tồn, lão đại thì phải giữ hình tượng, vì thế Ấn Hạo giáo huấn nói: “Mau trở về phòng đi”
Ấn Hạo không đứng về phía nàng, Mễ Lương giận đến hai má phồng lên, đối với mấy tên đàn ông thì nàng khinh thường, quạ trên đời này đều đen như nhau cả, đàn ông cũng chẳng phải thứ tốt lành. Thạch Đầu ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Mễ Lương, cô mau chiên tiếp đi”
“Chiên gì mà chiên, dù sao cũng không có người ăn”- Mễ Lương giận nói.
“Nhưng ta thích ăn”– Thạch Đầu kéo tay áo Mễ Lương. “Mễ Lương, cô làm đồ ăn rất ngon”
Mễ Lương giận đến bốc hỏa: “Đệ thích thì ăn đi,ăn không hết thì đem đổ”
“Đổ à?” Thạch Đầu cảm thấy rất tiếc, Viêm Hoang nóng như vậy đồ ăn rất dễ bị hư, hai người lại làm không ít cơm nắm, hắn nghĩ nghĩ nói: “Lão đại không thích thì Sỡ Nghiêu sẽ thích, nếu còn dư thì cho Sở Nghiêu”
Tuy chỉ là cơm nắm rất đơn giản nhưng đầu bếp ở Viêm Hoang chưa từng rảnh làm mấy món điểm tâm ngọt thế này, Sở Nghiêu ăn vào hiển nhiên cảm thấy ngon vô cùng, trên hành lang gặp được Ấn Hạo hắn còn khen Mễ Lương vài câu, rồi ngờ vực hỏi: “Anh không thích đồ ăn Mễ Lương làm sao?
Ấn Hạo đến cả bữa trưa còn chưa ăn, Mễ Lương lại đem đồ ăn đưa cho Sở Nghiêu, chỉ cần nhớ tới trong lòng đã chẳng thoải mái nhưng ngoài mặt tỏ vẻ không thèm: “Tôi không thích ăn mấy thứ ngọt như vậy”
“Cũng đâu có ngọt lắm”– Sở Nghiêu nhìn Ấn Hạo một cách kì lạ, ở Viêm Hoang mà lại kén chọn sao!!
Ấn Hạo hừ lạnh, không trả lời.
Bốn phía không có ai, Sở Nghiêu lại hỏi: “Anh và Mễ Lương đã phát sinh quan hệ chưa?”
Ấn Hạo liếc mắt nhìn hắn, khóe mắt giật giật: “Sao, sốt ruột à?”
“Mễ Lương vừa tới, anh đã nghĩ đến chuyện muốn thân mật với cô ấy, hai ngày qua chắc chuyện gì cũng đều đã làm”- Sở Nghiêu không tin Ấn Hạo chưa ra tay.
“Ý anh muốn nói là đến lượt anh đúng không?”- Ấn Hạo ngoài cười nhưng trong không cười, chậm rãi đi hai bước. “Anh cảm thấy tối nay Mễ Lương phải cùng anh ngủ? Nếu thế thì anh phải thất vọng rồi, tối nay còn chưa tới lượt anh đâu”
“Anh vẫn chưa động vào Mễ Lương?”- Sở Nghiêu không tin Ấn Hạo, ánh mắt kì lạ bắt đầu nghi ngờ cơ thể Ấn Hạo có vấn đề hay không.
Ấn Hạo chán ghét khi thấy vẻ mặt Sở Nghiêu như thế: “Không phải đã bảo anh Mễ Lương bị chảy máu sao? Cô ấy nói ít nhất nửa tháng không thể làm, chỉ có một cô gái ở đây dĩ nhiên phải trân trọng rồi”
Sở Nghiêu bị nghẹn một chút, nén cười nói: “Thật ra không cần lâu vậy đâu, nửa tháng thì nghiêm trọng quá, bảy tám ngày là đủ rồi”
“Thì ra anh còn gấp hơn cả tôi? Trước mặt Mễ Lương thì giả vờ làm kẻ quân tử, bây giờ lại vội vàng như thế?”- Ấn Hạo tỏ ra khó chịu, Sở Nghiêu vừa ăn cơm nắm của Mễ Lương bây giờ còn mơ tưởng ngủ cùng với người phụ nữ của hắn. Ấn Hạo hừ lạnh. “Nhưng có gấp cũng vô ích, khi tôi chưa ngủ với cô ấy thì anh đừng mơ chạm vào”
Ấn Hạo vung tay áo xoay người trở về phòng, lúc đi qua cửa thì thông hẳng đến hành lang phòng Mễ Lương, hắn khẽ dừng lại rồi trực tiếp đi vào.
Hắn đến chất vấn tại sao trưa nay không để cơm nắm cho hắn, Mễ Lương nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Anh nói không ăn mà?
“Tôi nói không ăn khi nào?”- Vẻ mặt Ấn Hạo cực kì khó coi.
“Ở phòng bếp ý của anh nói chính là thế”
“Đầu óc của cô làm bằng gì vậy? Tôi có ý không ăn sao?”
“Đúng, ý của anh là không thích tôi cũng không thích món cơm nắm do tôi làm”– Mễ Lương bĩu môi. “Nếu đã không thích tôi cũng chẳng cần phải lãng phí thời gian, tôi phải đi ngủ trưa đây”
“Tôi không nói không thích cô”
“Vậy anh thích tôi sao?”- Mễ Lương hỏi lại, bộ dạng cực kì vui vẻ, nụ cười trên mặt sáng rực, nàng kéo ống tay áo Ấn Hạo: “Lão đại, anh thích tôi phải không?”
Ấn Hạo nghiêng đầu, dừng lại nói: “Đàn ông đương nhiên thích phụ nữ”
Mễ Lương xìu xuống, ý nàng nói không phải loại thích nàng, xem ra con đường còn rất dài. Tuy vậy Mễ Lương vẫn duy trì nét tươi cười. “Anh thích là được rồi”- Không ngờ Ấn Hạo giữ lấy tay nàng, tay còn lại ôm nàng vào lòng. “Chúng ta có thể làm rồi đúng không?”
Mễ Lương kinh ngạc, vừa nhìn hành động của Ấn Hạo đã biết hắn chỉ muốn làm: “Không phải nói mấy ngày nữa sao?”
“Sở Nghiêu nói cô gạt tôi”- Ấn Hạo đưa tay nâng cằm Mễ Lương lên, động tác xem ra chẳng nhẹ nhàng, trong mắt cũng ánh lên vẻ không vui. “Không phải cô nói thích tôi sao? Vậy mà lại đi gạt tôi”
Mễ Lương biết trốn cũng không thoát, nhưng hiện tại nàng không thể thừa nhận đã gạt hắn, tiếp tục liều chết không nhận: “Anh tin anh ta hay tin tôi? Khoa học đã chứng minh phải nghỉ ngơi nhiều ngày mới làm được, các người chỉ biết để bản thân thoải mái không quan tâm người khác có sinh bệnh hay không? Chẳng lẽ phụ nữ bị bệnh còn thiếu sao?”
Ánh mắt Ấn Hạo nhạt nhòa, từ từ buông tay, người ở Viêm Hoang ai cũng như con sói điên, đều muốn ăn khối thị tươi là Mễ Lương. Sở Nghiêu khẩn cấp muốn ngủ cùng Mễ Lương, hiển nhiên hi vọng hắn sớm làm chuyện đó với Mễ Lương.
Mễ Lương nhìn vẻ mặt chuyển biến tốt lên của hắn, nói: “Lão đại, anh đưa tôi sang khu vực khai thác mỏ xem đi. Tôi muốn biết khu vực khai thác thế nào, đến đây lâu như vậy một lần cũng chưa xem qua, người khác đều cười chế giễu tôi”
“Cô có đi thì cũng bị cười chê thôi”- Ấn Hạo khinh thường nói.
Mễ Lương muốn đi đến khu vực khai thác mỏ xem thử một lần, nguyên nhân là lúc trước khi xuyên không đến đây, Sở Nghiêu nói khu vực khai thác đó rất đặc biệt, thường xuyên xảy ra chuyện lạ. Nàng chưa thấy qua nên rất tò mò, tốt xấu gì cũng đi thử xem, có thể quay lại thì tốt, không về được cũng chẳng sao. Ở Viêm Hoang lâu vậy ngay cả khu vực khai thác mỏ nàng cũng không biết thì thật ngu ngốc. Đối với Ấn Hạo thì phải vừa mềm vừa cứng, Mễ Lương lải nhải liên tục, Ấn Hạo nghe đến phát phiền buông ra một câu: “Sáng sớm ngày mai thức dậy rồi đi”
Khi trời vừa sáng tỏ thì Mễ Lương liền đi qua khu vực khai thác, lúc đó mặt trời không gắt, bên trong cũng không nóng, Ấn Hạo liền đưa nàng qua xem. Mễ Lương nghĩ khu vực này là hầm mở nằm bên dưới tới nơi thì biết bản thân đã sai lầm. Mọi người đào bới trên mặt đất, bên dưới lớp đất đều là đá,. Nhưng đá ở đây rất lạ, bên trên có những lỗ rất lớn, vài người cầm lấy đồ đục khoét, có người đem từng khối đá lớn cắt thành từng mảnh nhỏ, có người thì lục kiếm những hòn đá nhỏ hơn. Ấn Hạo giải thích nói thạch anh tím tồn tại trên bề mặt, số lượng của chúng ở Viêm Hoang rất nhiều, chỉ cần đào bên trên thôi, đào sâu đến hai mươi thước thì không đào nữa
Mễ Lương xem đây là một quá trình cày xới gian khổ, trên một bãi đất trống, từng hòn đá lớn được khiêng qua, mấy người đàn ông cầm chùy to, mồ hôi đổ xuống như mưa, chặt từng khối đá thành từng cái nhỏ hơn. Khi khối đá bị vỡ nát liền nhìn thấy một vật màu tím, thì ra đó là Thạch anh tím. Người bên cạnh cầm lấy thạch anh tím dưới chùy ra đưa sang khâu tiếp theo, người làm khâu kế tiếp nhận lấy đập thạch anh tím, cho đến khi thạch anh tím tách ra.
Mễ Lương lần đầu nhìn thấy nó, hai mắt lóe lên, một khối pha lê dài ha ba cm, bề mặt óng ánh trong suốt, lấp lánh đến chói mắt rõ ràng làm kim cương tím thuần khiết, đó là những viên kim cương chưa được con người mài giũa. Mễ Lương trố mắt kinh ngạc quan sát, sau đó nhìn sang mấy khối thạch anh tím bên cạnh, tất cả đều cùng kích thước, giống như được đẽo gọt qua.
Ấn Hạo cầm lấy một khối thạch anh tím ước lượng trong tay, rồi đưa sang cho nàng. “Một khối như vầy là ba mươi lượng hoàng kim, ở bên ngoài có thể dùng nó để giao dịch, nó không giống vàng sau khi đào xong thì phải gia công, hơn nữa thạch anh tím vô cùng cứng, dù đập thế nào cũng không bị méo, quả thật chính là vật kiếm tiền tốt nhất. Ở trên đại lục Thừa Trạch, nặng 12 cân tương đương một thạch anh tím”
Trong tay Mễ Lương cầm hai khối thạch anh tím, nàng cảm thấy rất thắc mắc: “Thạch anh tím nào cũng đều lớn thế này sao?”
“Không hẳn, đây là khối nhỏ nhất, ngoài ra còn có cái to gấp hai gấp ba, giống như là từng khối nhỏ hợp lại, nhưng hình dáng thì tương tự”– Ấn Hạo nhìn Mễ Lương. “Thạch anh tím là thứ hoàn mỹ nhất trên thế giới, không ai có thể trụ vững trước sự cám dỗ của thách anh tím, giống như ánh mắt cô lúc này vậy”
“Nó rất đẹp, lại thuần khiết như vậy, quả thật là một kì vật của tạo hóa”- Mễ Lương thì thào nói, nhìn khối kim cương hoàn mỹ trước mắt nàng cũng sinh ra cảm giác chiếm hữu. Lát sau mới ngẩng đầu nhìn những người khai thác đá: “Nếu nó chỉ tồn tại trên mặt đất hai mươi thức, tới một lúc nào ở Viêm Hoang này chẳng phải sẽ khai thác sạch thạch anh tím sao?”
“Không đâu, Long sẽ đem thạch anh tím từ vực sâu lên trên”– Ấn Hạo ném thạch anh tím trong nàng trở về, thở dài nói: “Ngục giam này sẽ mãi mãi tồn tại”
“Long là thứ gì?”
Ấn Hạo liếc nhìn nàng: “Là một thứ giết người, từ những cái lỗ phun ra.”
Mễ Lương rất nhanh đã hiểu long là cái gì. Khi Ấn Hạo đưa nàng đi về trước mấy trăm thước thì hai bên ngoài vang lên tiếng kêu thất thanh, hai dòng dung nham nhỏ rực lửa từ mặt đất trồi lên, phun cao tới hai mươi mấy thước rồi cuồn cuộn đổ ập xuống, sau đó là tiếng người kêu lên thảm thiết. Sắc mặt Ấn Hạo trở nên lạnh lùng: “Đứng ở đây, đừng đi đâu cả”
/56
|