“Mễ Lương”- Giọng Ấn Hạo lạnh lẽo phát run, ngay cả lông tóc cũng toát ra khí lạnh. “Hiện giờ tôi vẫn còn là lão đại ở đây, cô… cô ngoan ngoãn một chút cho tôi”
“Lão đại, tôi nhớ khi mình vừa tới đây, anh đã nói với tôi ở Viêm Hoang này có ba điều quan trọng nhất. Nếu tôi nhớ không lầm, điều quan trọng đầu tiên là bảo vệ lấy tính mạng mình, kế tiếp mới nghe lời anh nói. Mỗi lời lão đại nói tôi luôn ghi tạc trong lòng. Tôi cũng không muốn cãi lại anh, nhưng mà anh rời khỏi đây là sự thật, anh đi rồi tôi sẽ ra sao?”- Giọng Mễ Lương không mặn không nhạt, lại nhìn nhìn hắn. “Bên ngoài trời cao biển rộng, rất nhanh anh có thể tự do bay đi, sau này có mỹ nhân ôm trong lòng, ngày lành đã cận kề trước mắt. Anh đã sắp cáo biệt Viêm Hoang này, cần gì phải quản thúc tôi kĩ như thế?”
Ấn Hạo nghiến răng, các cơ trên má đều căng ra, cuối cùng không nói thêm lời nào, căm giận xoay người, lưng thẳng băng.
Lúc về hai người đứng cách nhau khá xa, mặt Ấn Hạo tối đen, sắc mặt Mễ Lương lại ảm đạm, nàng đi thẳng về phòng, Thạch Đầu thấy nàng không vui nên cẩn trọng hỏi: “Mễ Lương, giữa cô và lão đại có mâu thuẫn sao? Trước đây cô rất hay ở gần lão đại, bây giờ hai người lại không hề nói chuyện với nhau”
“Không có mâu thuẫn, cũng chẳng cãi nhau”- Mễ Lương giận nói.
“Lão đại rất thích cô, mỗi lần không thấy cô ở trong phòng đều lo lắng sợ cô xảy ra chuyện, vứt hết mọi công việc chạy đi tìm cô. Cô cũng thích lão đại mà? Vì sao tôi cảm thấy hai người không vui”- Thạch Đầu không hiểu rõ lắm.
“Thích hay không thích chẳng có nghĩa lý gì ở Viêm Hoang cả”- Mễ Lương không tính cùng Thạch Đầu nói nữa. Nàng viện cớ mệt muốn nghỉ ngơi đuổi hắn đi. Khép cửa lại, Mễ Lương để mấy mô hình của Đinh Nguyên lên trên chiếc bàn nhỏ đặt gần ngay đầu giường, xem như bàn trang điểm của nàng, trên đó còn để chiếc trâm bằng gỗ, mặt trên khắc hình hoa mai. Mắt Mễ Lương đảo qua nó, lòng chua xót.
Nàng tới Viêm Hoang này chỉ là ngẫu nhiên, lấy lòng Ấn Hạo chỉ là việc bất đắc dĩ, nhưng chính miệng nàng lại nói thích hắn nhiều như thế, hai người suốt mấy tháng qua chung đụng hàng đêm, vô số lần chạm nhẹ vào vành tai hôn lên tóc, dịu dàng che chở, lúc nhận được quà nàng rất vui, nói không thích hắn thì là giả. Nhưng tình cảm ở một nơi khốc liệt như Viêm Hoang chung quy chỉ là vô ích.
Hắn không mang nàng theo, lý trí của hắn chưa từng dao động, dường như những đêm triền mien giữa hai người chẳng khác gì thói quen của Ấn Hạo, dù chiến đấu kịch liệt say sưa cỡ nào Ấn Hạo luôn biết khống chế bản thân, hắn lấy ra không bắn vào cơ thể nàng, hắn sợ nàng mang thai, hắn không mong có vướng bận, hai người như hai con đường thẳng, giao nhau tại một điểm từ đó về sau đi về hai hướng khác nhau, càng ngày càng xa, vĩnh viễn không gặp lại.
Hắn đã hoàn toàn cự tuyệt nàng, cố tình dùng chút thời gian cuối cùng này biểu hiện ra ngoài rằng hắn không muốn bỏ đi, sau đó lại bỏ nàng cho người khác, mặt sau lại làm ra vẻ đau khổ. Mễ Lương cảm thấy đúng là già mồm cãi láo, đúng là già mồm cãi láo mà.
Nàng cầm lấy cây trâm, nhưng không biết xử lý ra sao, nàng đem nó để xuống dưới chót của tủ quần áo, mắt không thấy tâm không phiền.
Lúc hoàng hôn gặp lại Ấn Hạo, Ấn Hạo luôn giữ phong thái ung dung, hắn kêu nàng lại, hai người đứng ngay cửa sổ hành lang, từ trên cao nhìn xuống từng nhóm người từ khu vực khai thác trở về. Ấn Hạo chỉ về người đàn ông khỏe mạnh ở xa xa, giọng nói không hề bối rối: “Đó là chỗ dựa vững chắc tôi đã xem xét kĩ cho cô, hắn ta là Hàng Phá Hải, trước đây là tướng quân, tính cách tốt không có gì là, là người điềm tĩnh. Tôi đã giao căn phòng ở phía Bắc cho hắn, về sau cũng tiện cho cô ẩn thận. Tiếp theo, cô phải đi tìm hắn đi”
Gương mặt Mễ Lương không có biểu cảm nhưng tay lại siết chặt quần áo.
“Bình thường nên ở trong phòng, đừng nên ra ngoài. Nếu muốn ra ngoài cũng hãy chờ lúc trời tối, lúc đi nên kêu theo hắn hoặc Thạch Đầu. Còn nữa, cô không nên gây gổ với Lộ Ngũ và Cốc Tử, ở Viêm Hoang này sống không dễ dàng, cô nên tự biết kiềm chế”- Ấn Hạo không hề nhìn nàng, ánh mắt xa xăm nhìn vô tiêu điểm, giọng nói lành lạnh: “Quan trọng nhất là đừng để người phát phát hiện cô là nữ nhân”
“Cô thu dọn hết đồ dành cho nữ phân trong phòng đi, cái gì dùng thì mang theo, gói lại. Nếu có một ngày tôi đi mất, gian phòng đó cũng không còn là của cô nữa, đừng để lại dấu vết khiến người ta phát hiện cô là con gái”
Đầu Mễ Lương nặng trịch: “Tôi biết rồi”
“Sau này tự lo cho bản thân”- Ấn Hạo quay đầu, hắn không mang nàng theo, sau này nàng cũng không còn là nữ nhân của hắn. “Về ăn cơm đi, lát nữa Thạch Đầu sẽ sang giúp cô”
Hắn khoanh tay xoay người đi về một hướng, bữa cơm tối hắn ăn cùng với đám thủ hạ, đều là huynh đệ nhiều năm, chỉ còn ở chung một khoảng thời gian nữa, hắn cũng phải từ biệt bọn họ.
Đến ngày thứ hai, Mễ Lương lại cùng Thạch Đầu chạy bộ, cường độ tập cũng chậm lại gần như chỉ vì rèn luyện thân thể. Buổi sáng sau khi chạy về nàng gặp Hàng Phá Hải, người này rất điềm tĩnh, bước chân vững vàng đi về phía nhà ăn. Lúc lơ đãng, hắn quay đầu vô tình bắt gặp ánh mắt của Mễ Lương, hắn quét nhìn rồi dời mắt đi ngay.
Hàng Phá Hải chỉ coi Mễ Lương như kẻ xa lạ, Mễ Lương cũng thu hồi ánh mắt, nàng nói với Thạch Đầu vài câu, xem ra nàng còn phải gầy dựng tâm lý cho chắc rồi mới dám đi thận cận với người lạ.
Một người đàn ông đi về phía Hàng Phá Hải, đó là phó tướng của hắn Lương Toàn, ngày xưa là chiến hữu kề vai sát cánh, bây giờ cũng là người bằng hữu đáng tin cậy nhất. Hai người song vai đi cùng nhau, Lương Toàn cũng quay đầu nhìn theo bóng Mễ Lương. “Tướng Quân, Ấn Hạo tính đem tên nam sủng kia đi hầu hạ anh thật sao?”
“Đã bao với cậu bao nhiều lần rồi, tôi không phải tướng quân, sau này đừng gọi như thế”- Hàng Phá Hải nhắc nhở hắn, hai ngày trước hắn vô tình kể chuyện Ấn Hạo dùng sủng vật để khen thưởng hắn cho Lương Toàn nghe. “Tên tiểu bạch kiểm của Ấn Hạo, tôi cũng không mê”
“Trong cảm nhận của thuộc hạ, anh mãi mãi là tướng quân”- Lương Toàn cố chấp nói, hắn quay đầu nhìn Mễ Lương, xa xa thấy Mễ Lương cùng Thạch Đầu khuất dần, nói. “Tên tiểu bạch kiểm đó không phải là kẻ cùng vào đây với chúng ta”
“Cậu nói vậy là có ý gì?”- Ánh mắt Hàng Phá Hải lay chuyển, mọi người ở Viêm Hoang đều biết kẻ Ấn Hạo coi trọng là vị thiếu niên thanh tú cùng vào đây với họ
“Mễ Lương của hiện tại không phải là tên tiểu tử vào cùng chúng ta, có lẽ tên tiểu tử kia đã chết, nhưng Ấn Hạo lại bảo Mễ Lương chính là hắn, không biết là có ý gì”- Lương Toàn nói.
“Làm sao cậu biết được? Mau nói cho rõ ràng”
“Khi đó trời quá tối, thủ hạ cũng không thấy rõ, có lẽ mọi người cũng vậy. Nhưng tướng quân, anh quên rồi sao thủ hạ đặc biệt mẫn cảm với âm thanh, chỉ cần nghe một lần là nhớ được. Tuy không biết tên tiểu tử kia hình dáng ra sao, nhưng giọng của hắn ta với giọng của Mễ Lương lúc nói chuyện với Thạch Đầu, thủ hạ có thể cam đoan, tuyệt đối không phải cùng một người”
Hàng Phá Hải đăm chiêu: “Bỏ qua đi, đây là việc riêng của lão đại, chúng ta vừa tới đây không lâu, đừng nên gây chuyện”
“Thủ hạ, thủ hạ chỉ cảm thấy Mễ Lương..”- Hắn vốn muốn nói Mễ Lương rất giống con gái, giọng nghe cũng giống, nhưng lời hắn nói lại bị Hàng Phá Hải cắt ngang: “Lương Toàn, cậu đã quên chúng ta vì sao bị phán tử tội sap?. Đã ở Viêm Hoang có thể giữ được tính mạng, chịu không ít giáo huấn, có nhiều chuyện không nên biết quá nhiều”
Lương Toàn bối rối ngậm miệng lại.
Hai người họ vô tình bàn luận nhưng lại rơi vào tai người khác. Đi phía sau họ là một người mặt đầy thẹo, suy nghĩ sâu xa, lúc Mễ Lương xuất hiện hắn cũng cảm thấy kì quái. Người ở Viêm Hoang luôn cảm thấy buồn chán, hắn chạy tới nhà bếp cầm lấy hai cái bánh bao, lật lật xem, sau đó chạy đến chỗ Thiết Bất Quy, nhanh chóng kể lại những gì mình vừa nghe.
Thiết Bất Quy nhíu mày: “Mày chắc chắn là không nghe lầm chứ?”
“Chắc chắn không lầm, Lương Toàn nói Mễ Lương và người cùng họ vào đây không phải một, hắn còn nói rất tự tin”- tên mặt thẹo cầm lấy bánh bao cắn. “Nếu Lương Toàn nói không sai, vậy tên tiểu tử Mễ Lương từ đâu mà chui ra”
Mặt Thiết Bất Quy trở nên sa sầm, bắt đầu suy nghĩ, việc này đích xác rất lạ. Ấn Hạo nhận Mễ Lương làm sủng vật nhưng luôn giam Mễ Lương ở trong phòng, không cho ra vào như là nơi ẩn nấp. Ấn Hạo trước đây đều không thích đàn ông, sao lại có sở thích như thế, dù Mễ Lương có giống con gái khiến Ấn Hạo nảy sinh hứng thú nhưng Ấn Hạo đối xử với Mễ Lương thật quá tốt; còn nữa Thạch Đầu ở bên cạnh Ấn Hạo, luôn xem thường mấy tên đàn ông gầy yếu chuyên đi làm sủng vật vậy mà lại có quan hệ tốt với Mễ Lương.. Khoan đã, Mễ Lương rất giống con gái, sắc mặt Thiết Bất Quy trở nên u ám, tên thiếu niên thanh tú kia lúc vừa tới tuy mọi người không nhìn rõ mặt nhưng vì lôi kéo đùa bỡn khiến vạt áo bị chệch ra nên chắc chắn đó là đàn ông. Nam sinh nữ tướng trên đời này không phải không có, cho nên khi thấy Mễ Lương giống con gái họ chỉ cho rằng Mễ Lương đầu thai nhầm, hoàn toàn không suy nghĩ theo hướng khác. Nhưng nếu Mễ Lương không là tên thiếu niên thanh tú kia!!
Vậy Mễ Lương không nhất định là đàn ông!!
Kết luận đó như tiếng sét giữa mây mù, Thiết Bất Quy cảm thấy những suy nghĩ này rất thuyết phục, Ấn Hạo cố gắng che giấu Mễ Lương, Mễ Lương lại rất ít gặp người khác, dù lộ diện cũng né đi. Thiết Bất Quy cũng to gan nghĩ tới lai lịch Mễ Lương, biết đâu Mễ Lương do đám thủ vệ bên ngoài đem vào cho lão đại, nói không chừng Ấn Hạo có phúc đó.
Mẹ, thạch anh tím đâu phải do mình Ấn Hạo đào ra, vậy mà dám độc chiếm một người phụ nữ, làm cho những người khác đều chẳng thể ngờ được, lão đại sao có thể làm thế.
Thiết Bất Quy nghiến răng. “nếu Lương Toàn nói không sai, vậy Mễ Lương cũng chưa chắc là đàn ông”
Mặt thẹo bị những lời này làm cho kinh hãi. “Mày… mày nói… Mễ Lương là con gái?”
“Không giống sao?”
“Giống”- Mặt thẹo chỉ nhìn thấy Mễ Lương hai lần, mỗi lần chỉ liếc nhìn sơ qua, nhìn cũng không rõ, như toàn bộ viêm Hoang đều biết Mễ Lương là nam sinh nữ tướng vì vậy Lão đại rất yêu thích.
Thiết Bất Quy nhìn hắn: “Chúng ta đi kiểm tra xem”
Mặt thẹo sửng sốt rồi lắc đầu: “Tao không đi, lão đại đã dặn không được chạm hắn, nếu Mễ Lương không phải con gái, chúng ta đánh hắn, lão đại sẽ xử chúng ta”
Mặt thẹo thất vọng nói, hắn không phải kẻ ngốc chỉ bằng mấy câu của Lương Toàn mà dám mạo hiện. Một phụ nữ xuất hiện ở Viêm Hoang, nghe cứ như mơ.
Thiết Bất Quy híp mắt lại: “Chúng ta không thể vô duyên vô cớ chạm hắn, tìm lý do, dù chúng ta sai, lão đại cũng chẳng thể nói gì”
Lúc chạng vạng, Mễ Lương lại kéo Thạch Đầu chạy bộ, nàng ra vào trước giờ đều không đi đường lớn, chỉ nương theo con đường nhỏ bên hông ra ngoài. Nàng vừa bước ra khỏi cửa thì một vật màu đen đã lẻn dưới chân, nó chen vào chân nàng, phát ra tiếng kêu cạc cạc, lúc đó nàng mới thấy rõ là Hắc Đậu.
Hắc Đậu như rất sợ hãi, nó vỗ cánh thét chói tai, Mễ Lương chưa kịp ngẩng đầu thì nghe một giọng nói cất lên: “Hắn làm Hắc đậu bị què, tên tiểu tử này dám làm gãy chân Hắc Đậu”
Con Hắc Đậu quả nhiên bị què, một chân co duỗi kêu lên, âm thanh cực kì thê lương và đau khổ. Tên đàn ông bên cạnh hô to gọi nhỏ, vết sẹo kéo dài trên mặt hắn, tiếng hắn thật sự rất to giống như Mễ Lương phạm tội không thể tha thứ, cách đó không xa tất cả mọi người đều chạy tới, người người căm phẫn, Cốc Tử hất tay Trung Đông mắng. “Tên tiểu bạch kiểm ghê tởm, Hắc Đậu là giống cái duy nhất ở đây, mẹ kiếp, đi không nhìn đường …”
Mễ Lương lắc đầu cãi: “Tôi không có đạp nó..”
“Đã đạp Hắc Đậu còn không nhận!” Tên mặt thẹo tỏ ra hung dữ, càng nhìn càng thấy hắn thêm hung thần ác sát “Hắc đậu là sủng vật của bọn tao, chết rồi ai tới bồi thường, mày mau quỳ xuống xin lỗi Hắc Đậu đi”
Nói xong một bàn tay to đưa tới tóm lấy Mễ Lương, phía sau Thạch Đầu lủi qua, hất tay hắn ra: “Không được chạm vào Mễ Lương”
Nói chưa dứt câu, Thạch Đầu đã bị người khác giữ lấy, Thiết Bất Quy dễ dàng kèm chặt Thạch Đầu, nhảy ra sau mấy chục thước, quăng Thạch Đầu cho đám người giữ chặt “Thạch Đầu, đệ che chở cho nó quá đó”
Mặt thẹo ở kế bên nói “Cốc Tử, mau tới xử lý tên bạch kiểm này đi”
Cốc Tử luôn nhìn không thuận mắt Mễ Lương, vì Ấn Hạo mới không chạm tới nàng nhưng hôm nay làm bị thương Hắc Đậu, dù lão đại ở đây Mễ Lương cũng không thể tha thứ, hắn chạy tới tóm lấy Mễ Lương, tên mặt thẹo ở kế bên hỗ trợ: “Cốc Tử, mau lột sạch quần áo của hắn, treo lên, phế hắn đi, dù sao hắn chỉ là tên sủng vật”
Cốc Tử cũng không tính dùng thủ đoạn nham hiểm như thế, Mễ Lương giãy giụa: “Buông ra, tôi không có đạp nó mà”
Cốc Tử cực kì bất mãn khi Mễ Lương phản kháng, hắn nắm chặt bẻ tay trái nàng, dùng sức nhấn xuống Mễ Lương phải kêu đau. Tay phải của Mễ Lương lại vung loạn xạ, tựa như trông cậy Thạch Đầu cứu nàng, Thạch Tử gập người nàng lại, muốn nhục nhã tra tấn một phen, cánh tay lúc lướt qua ngực nàng liền cảm thấy khác thường, hắn đè xuống, mặt biến sắc. Hắn không dám chắc chắn, tay liền len vào đùi nàng để hái đào, nhưng không thể hái được đào, Cốc Tử kinh hãi nói: “mày.. Mày… không phải là đàn ông”
“Lão đại, tôi nhớ khi mình vừa tới đây, anh đã nói với tôi ở Viêm Hoang này có ba điều quan trọng nhất. Nếu tôi nhớ không lầm, điều quan trọng đầu tiên là bảo vệ lấy tính mạng mình, kế tiếp mới nghe lời anh nói. Mỗi lời lão đại nói tôi luôn ghi tạc trong lòng. Tôi cũng không muốn cãi lại anh, nhưng mà anh rời khỏi đây là sự thật, anh đi rồi tôi sẽ ra sao?”- Giọng Mễ Lương không mặn không nhạt, lại nhìn nhìn hắn. “Bên ngoài trời cao biển rộng, rất nhanh anh có thể tự do bay đi, sau này có mỹ nhân ôm trong lòng, ngày lành đã cận kề trước mắt. Anh đã sắp cáo biệt Viêm Hoang này, cần gì phải quản thúc tôi kĩ như thế?”
Ấn Hạo nghiến răng, các cơ trên má đều căng ra, cuối cùng không nói thêm lời nào, căm giận xoay người, lưng thẳng băng.
Lúc về hai người đứng cách nhau khá xa, mặt Ấn Hạo tối đen, sắc mặt Mễ Lương lại ảm đạm, nàng đi thẳng về phòng, Thạch Đầu thấy nàng không vui nên cẩn trọng hỏi: “Mễ Lương, giữa cô và lão đại có mâu thuẫn sao? Trước đây cô rất hay ở gần lão đại, bây giờ hai người lại không hề nói chuyện với nhau”
“Không có mâu thuẫn, cũng chẳng cãi nhau”- Mễ Lương giận nói.
“Lão đại rất thích cô, mỗi lần không thấy cô ở trong phòng đều lo lắng sợ cô xảy ra chuyện, vứt hết mọi công việc chạy đi tìm cô. Cô cũng thích lão đại mà? Vì sao tôi cảm thấy hai người không vui”- Thạch Đầu không hiểu rõ lắm.
“Thích hay không thích chẳng có nghĩa lý gì ở Viêm Hoang cả”- Mễ Lương không tính cùng Thạch Đầu nói nữa. Nàng viện cớ mệt muốn nghỉ ngơi đuổi hắn đi. Khép cửa lại, Mễ Lương để mấy mô hình của Đinh Nguyên lên trên chiếc bàn nhỏ đặt gần ngay đầu giường, xem như bàn trang điểm của nàng, trên đó còn để chiếc trâm bằng gỗ, mặt trên khắc hình hoa mai. Mắt Mễ Lương đảo qua nó, lòng chua xót.
Nàng tới Viêm Hoang này chỉ là ngẫu nhiên, lấy lòng Ấn Hạo chỉ là việc bất đắc dĩ, nhưng chính miệng nàng lại nói thích hắn nhiều như thế, hai người suốt mấy tháng qua chung đụng hàng đêm, vô số lần chạm nhẹ vào vành tai hôn lên tóc, dịu dàng che chở, lúc nhận được quà nàng rất vui, nói không thích hắn thì là giả. Nhưng tình cảm ở một nơi khốc liệt như Viêm Hoang chung quy chỉ là vô ích.
Hắn không mang nàng theo, lý trí của hắn chưa từng dao động, dường như những đêm triền mien giữa hai người chẳng khác gì thói quen của Ấn Hạo, dù chiến đấu kịch liệt say sưa cỡ nào Ấn Hạo luôn biết khống chế bản thân, hắn lấy ra không bắn vào cơ thể nàng, hắn sợ nàng mang thai, hắn không mong có vướng bận, hai người như hai con đường thẳng, giao nhau tại một điểm từ đó về sau đi về hai hướng khác nhau, càng ngày càng xa, vĩnh viễn không gặp lại.
Hắn đã hoàn toàn cự tuyệt nàng, cố tình dùng chút thời gian cuối cùng này biểu hiện ra ngoài rằng hắn không muốn bỏ đi, sau đó lại bỏ nàng cho người khác, mặt sau lại làm ra vẻ đau khổ. Mễ Lương cảm thấy đúng là già mồm cãi láo, đúng là già mồm cãi láo mà.
Nàng cầm lấy cây trâm, nhưng không biết xử lý ra sao, nàng đem nó để xuống dưới chót của tủ quần áo, mắt không thấy tâm không phiền.
Lúc hoàng hôn gặp lại Ấn Hạo, Ấn Hạo luôn giữ phong thái ung dung, hắn kêu nàng lại, hai người đứng ngay cửa sổ hành lang, từ trên cao nhìn xuống từng nhóm người từ khu vực khai thác trở về. Ấn Hạo chỉ về người đàn ông khỏe mạnh ở xa xa, giọng nói không hề bối rối: “Đó là chỗ dựa vững chắc tôi đã xem xét kĩ cho cô, hắn ta là Hàng Phá Hải, trước đây là tướng quân, tính cách tốt không có gì là, là người điềm tĩnh. Tôi đã giao căn phòng ở phía Bắc cho hắn, về sau cũng tiện cho cô ẩn thận. Tiếp theo, cô phải đi tìm hắn đi”
Gương mặt Mễ Lương không có biểu cảm nhưng tay lại siết chặt quần áo.
“Bình thường nên ở trong phòng, đừng nên ra ngoài. Nếu muốn ra ngoài cũng hãy chờ lúc trời tối, lúc đi nên kêu theo hắn hoặc Thạch Đầu. Còn nữa, cô không nên gây gổ với Lộ Ngũ và Cốc Tử, ở Viêm Hoang này sống không dễ dàng, cô nên tự biết kiềm chế”- Ấn Hạo không hề nhìn nàng, ánh mắt xa xăm nhìn vô tiêu điểm, giọng nói lành lạnh: “Quan trọng nhất là đừng để người phát phát hiện cô là nữ nhân”
“Cô thu dọn hết đồ dành cho nữ phân trong phòng đi, cái gì dùng thì mang theo, gói lại. Nếu có một ngày tôi đi mất, gian phòng đó cũng không còn là của cô nữa, đừng để lại dấu vết khiến người ta phát hiện cô là con gái”
Đầu Mễ Lương nặng trịch: “Tôi biết rồi”
“Sau này tự lo cho bản thân”- Ấn Hạo quay đầu, hắn không mang nàng theo, sau này nàng cũng không còn là nữ nhân của hắn. “Về ăn cơm đi, lát nữa Thạch Đầu sẽ sang giúp cô”
Hắn khoanh tay xoay người đi về một hướng, bữa cơm tối hắn ăn cùng với đám thủ hạ, đều là huynh đệ nhiều năm, chỉ còn ở chung một khoảng thời gian nữa, hắn cũng phải từ biệt bọn họ.
Đến ngày thứ hai, Mễ Lương lại cùng Thạch Đầu chạy bộ, cường độ tập cũng chậm lại gần như chỉ vì rèn luyện thân thể. Buổi sáng sau khi chạy về nàng gặp Hàng Phá Hải, người này rất điềm tĩnh, bước chân vững vàng đi về phía nhà ăn. Lúc lơ đãng, hắn quay đầu vô tình bắt gặp ánh mắt của Mễ Lương, hắn quét nhìn rồi dời mắt đi ngay.
Hàng Phá Hải chỉ coi Mễ Lương như kẻ xa lạ, Mễ Lương cũng thu hồi ánh mắt, nàng nói với Thạch Đầu vài câu, xem ra nàng còn phải gầy dựng tâm lý cho chắc rồi mới dám đi thận cận với người lạ.
Một người đàn ông đi về phía Hàng Phá Hải, đó là phó tướng của hắn Lương Toàn, ngày xưa là chiến hữu kề vai sát cánh, bây giờ cũng là người bằng hữu đáng tin cậy nhất. Hai người song vai đi cùng nhau, Lương Toàn cũng quay đầu nhìn theo bóng Mễ Lương. “Tướng Quân, Ấn Hạo tính đem tên nam sủng kia đi hầu hạ anh thật sao?”
“Đã bao với cậu bao nhiều lần rồi, tôi không phải tướng quân, sau này đừng gọi như thế”- Hàng Phá Hải nhắc nhở hắn, hai ngày trước hắn vô tình kể chuyện Ấn Hạo dùng sủng vật để khen thưởng hắn cho Lương Toàn nghe. “Tên tiểu bạch kiểm của Ấn Hạo, tôi cũng không mê”
“Trong cảm nhận của thuộc hạ, anh mãi mãi là tướng quân”- Lương Toàn cố chấp nói, hắn quay đầu nhìn Mễ Lương, xa xa thấy Mễ Lương cùng Thạch Đầu khuất dần, nói. “Tên tiểu bạch kiểm đó không phải là kẻ cùng vào đây với chúng ta”
“Cậu nói vậy là có ý gì?”- Ánh mắt Hàng Phá Hải lay chuyển, mọi người ở Viêm Hoang đều biết kẻ Ấn Hạo coi trọng là vị thiếu niên thanh tú cùng vào đây với họ
“Mễ Lương của hiện tại không phải là tên tiểu tử vào cùng chúng ta, có lẽ tên tiểu tử kia đã chết, nhưng Ấn Hạo lại bảo Mễ Lương chính là hắn, không biết là có ý gì”- Lương Toàn nói.
“Làm sao cậu biết được? Mau nói cho rõ ràng”
“Khi đó trời quá tối, thủ hạ cũng không thấy rõ, có lẽ mọi người cũng vậy. Nhưng tướng quân, anh quên rồi sao thủ hạ đặc biệt mẫn cảm với âm thanh, chỉ cần nghe một lần là nhớ được. Tuy không biết tên tiểu tử kia hình dáng ra sao, nhưng giọng của hắn ta với giọng của Mễ Lương lúc nói chuyện với Thạch Đầu, thủ hạ có thể cam đoan, tuyệt đối không phải cùng một người”
Hàng Phá Hải đăm chiêu: “Bỏ qua đi, đây là việc riêng của lão đại, chúng ta vừa tới đây không lâu, đừng nên gây chuyện”
“Thủ hạ, thủ hạ chỉ cảm thấy Mễ Lương..”- Hắn vốn muốn nói Mễ Lương rất giống con gái, giọng nghe cũng giống, nhưng lời hắn nói lại bị Hàng Phá Hải cắt ngang: “Lương Toàn, cậu đã quên chúng ta vì sao bị phán tử tội sap?. Đã ở Viêm Hoang có thể giữ được tính mạng, chịu không ít giáo huấn, có nhiều chuyện không nên biết quá nhiều”
Lương Toàn bối rối ngậm miệng lại.
Hai người họ vô tình bàn luận nhưng lại rơi vào tai người khác. Đi phía sau họ là một người mặt đầy thẹo, suy nghĩ sâu xa, lúc Mễ Lương xuất hiện hắn cũng cảm thấy kì quái. Người ở Viêm Hoang luôn cảm thấy buồn chán, hắn chạy tới nhà bếp cầm lấy hai cái bánh bao, lật lật xem, sau đó chạy đến chỗ Thiết Bất Quy, nhanh chóng kể lại những gì mình vừa nghe.
Thiết Bất Quy nhíu mày: “Mày chắc chắn là không nghe lầm chứ?”
“Chắc chắn không lầm, Lương Toàn nói Mễ Lương và người cùng họ vào đây không phải một, hắn còn nói rất tự tin”- tên mặt thẹo cầm lấy bánh bao cắn. “Nếu Lương Toàn nói không sai, vậy tên tiểu tử Mễ Lương từ đâu mà chui ra”
Mặt Thiết Bất Quy trở nên sa sầm, bắt đầu suy nghĩ, việc này đích xác rất lạ. Ấn Hạo nhận Mễ Lương làm sủng vật nhưng luôn giam Mễ Lương ở trong phòng, không cho ra vào như là nơi ẩn nấp. Ấn Hạo trước đây đều không thích đàn ông, sao lại có sở thích như thế, dù Mễ Lương có giống con gái khiến Ấn Hạo nảy sinh hứng thú nhưng Ấn Hạo đối xử với Mễ Lương thật quá tốt; còn nữa Thạch Đầu ở bên cạnh Ấn Hạo, luôn xem thường mấy tên đàn ông gầy yếu chuyên đi làm sủng vật vậy mà lại có quan hệ tốt với Mễ Lương.. Khoan đã, Mễ Lương rất giống con gái, sắc mặt Thiết Bất Quy trở nên u ám, tên thiếu niên thanh tú kia lúc vừa tới tuy mọi người không nhìn rõ mặt nhưng vì lôi kéo đùa bỡn khiến vạt áo bị chệch ra nên chắc chắn đó là đàn ông. Nam sinh nữ tướng trên đời này không phải không có, cho nên khi thấy Mễ Lương giống con gái họ chỉ cho rằng Mễ Lương đầu thai nhầm, hoàn toàn không suy nghĩ theo hướng khác. Nhưng nếu Mễ Lương không là tên thiếu niên thanh tú kia!!
Vậy Mễ Lương không nhất định là đàn ông!!
Kết luận đó như tiếng sét giữa mây mù, Thiết Bất Quy cảm thấy những suy nghĩ này rất thuyết phục, Ấn Hạo cố gắng che giấu Mễ Lương, Mễ Lương lại rất ít gặp người khác, dù lộ diện cũng né đi. Thiết Bất Quy cũng to gan nghĩ tới lai lịch Mễ Lương, biết đâu Mễ Lương do đám thủ vệ bên ngoài đem vào cho lão đại, nói không chừng Ấn Hạo có phúc đó.
Mẹ, thạch anh tím đâu phải do mình Ấn Hạo đào ra, vậy mà dám độc chiếm một người phụ nữ, làm cho những người khác đều chẳng thể ngờ được, lão đại sao có thể làm thế.
Thiết Bất Quy nghiến răng. “nếu Lương Toàn nói không sai, vậy Mễ Lương cũng chưa chắc là đàn ông”
Mặt thẹo bị những lời này làm cho kinh hãi. “Mày… mày nói… Mễ Lương là con gái?”
“Không giống sao?”
“Giống”- Mặt thẹo chỉ nhìn thấy Mễ Lương hai lần, mỗi lần chỉ liếc nhìn sơ qua, nhìn cũng không rõ, như toàn bộ viêm Hoang đều biết Mễ Lương là nam sinh nữ tướng vì vậy Lão đại rất yêu thích.
Thiết Bất Quy nhìn hắn: “Chúng ta đi kiểm tra xem”
Mặt thẹo sửng sốt rồi lắc đầu: “Tao không đi, lão đại đã dặn không được chạm hắn, nếu Mễ Lương không phải con gái, chúng ta đánh hắn, lão đại sẽ xử chúng ta”
Mặt thẹo thất vọng nói, hắn không phải kẻ ngốc chỉ bằng mấy câu của Lương Toàn mà dám mạo hiện. Một phụ nữ xuất hiện ở Viêm Hoang, nghe cứ như mơ.
Thiết Bất Quy híp mắt lại: “Chúng ta không thể vô duyên vô cớ chạm hắn, tìm lý do, dù chúng ta sai, lão đại cũng chẳng thể nói gì”
Lúc chạng vạng, Mễ Lương lại kéo Thạch Đầu chạy bộ, nàng ra vào trước giờ đều không đi đường lớn, chỉ nương theo con đường nhỏ bên hông ra ngoài. Nàng vừa bước ra khỏi cửa thì một vật màu đen đã lẻn dưới chân, nó chen vào chân nàng, phát ra tiếng kêu cạc cạc, lúc đó nàng mới thấy rõ là Hắc Đậu.
Hắc Đậu như rất sợ hãi, nó vỗ cánh thét chói tai, Mễ Lương chưa kịp ngẩng đầu thì nghe một giọng nói cất lên: “Hắn làm Hắc đậu bị què, tên tiểu tử này dám làm gãy chân Hắc Đậu”
Con Hắc Đậu quả nhiên bị què, một chân co duỗi kêu lên, âm thanh cực kì thê lương và đau khổ. Tên đàn ông bên cạnh hô to gọi nhỏ, vết sẹo kéo dài trên mặt hắn, tiếng hắn thật sự rất to giống như Mễ Lương phạm tội không thể tha thứ, cách đó không xa tất cả mọi người đều chạy tới, người người căm phẫn, Cốc Tử hất tay Trung Đông mắng. “Tên tiểu bạch kiểm ghê tởm, Hắc Đậu là giống cái duy nhất ở đây, mẹ kiếp, đi không nhìn đường …”
Mễ Lương lắc đầu cãi: “Tôi không có đạp nó..”
“Đã đạp Hắc Đậu còn không nhận!” Tên mặt thẹo tỏ ra hung dữ, càng nhìn càng thấy hắn thêm hung thần ác sát “Hắc đậu là sủng vật của bọn tao, chết rồi ai tới bồi thường, mày mau quỳ xuống xin lỗi Hắc Đậu đi”
Nói xong một bàn tay to đưa tới tóm lấy Mễ Lương, phía sau Thạch Đầu lủi qua, hất tay hắn ra: “Không được chạm vào Mễ Lương”
Nói chưa dứt câu, Thạch Đầu đã bị người khác giữ lấy, Thiết Bất Quy dễ dàng kèm chặt Thạch Đầu, nhảy ra sau mấy chục thước, quăng Thạch Đầu cho đám người giữ chặt “Thạch Đầu, đệ che chở cho nó quá đó”
Mặt thẹo ở kế bên nói “Cốc Tử, mau tới xử lý tên bạch kiểm này đi”
Cốc Tử luôn nhìn không thuận mắt Mễ Lương, vì Ấn Hạo mới không chạm tới nàng nhưng hôm nay làm bị thương Hắc Đậu, dù lão đại ở đây Mễ Lương cũng không thể tha thứ, hắn chạy tới tóm lấy Mễ Lương, tên mặt thẹo ở kế bên hỗ trợ: “Cốc Tử, mau lột sạch quần áo của hắn, treo lên, phế hắn đi, dù sao hắn chỉ là tên sủng vật”
Cốc Tử cũng không tính dùng thủ đoạn nham hiểm như thế, Mễ Lương giãy giụa: “Buông ra, tôi không có đạp nó mà”
Cốc Tử cực kì bất mãn khi Mễ Lương phản kháng, hắn nắm chặt bẻ tay trái nàng, dùng sức nhấn xuống Mễ Lương phải kêu đau. Tay phải của Mễ Lương lại vung loạn xạ, tựa như trông cậy Thạch Đầu cứu nàng, Thạch Tử gập người nàng lại, muốn nhục nhã tra tấn một phen, cánh tay lúc lướt qua ngực nàng liền cảm thấy khác thường, hắn đè xuống, mặt biến sắc. Hắn không dám chắc chắn, tay liền len vào đùi nàng để hái đào, nhưng không thể hái được đào, Cốc Tử kinh hãi nói: “mày.. Mày… không phải là đàn ông”
/56
|