Cuộc sống ở Viêm Hoang buồn tẻ trôi qua, đối với mấy tên đàn ông mà nói, hiện nay họ đã có được hoạt động giải trí mới nhất là khiến Mễ Lương ăn uống đầy đủ.
Thạch Đầu rất nhanh đã ăn xong cơm chiều, sau đó chạy tới chỗ Mễ Lương chơi. Khi hắn đến, đồ ăn trên bàn Mễ Lương đã vơi đi phân nửa, bụng nàng cũng căng tròn, đang đấu tranh với đống đồ ăn cuối cùng. Thấy thạch đầu tới, nàng vẫy tay: “Thạch Đầu, đệ ăn chưa? Ở đây tôi còn đồ ăn này”
Đồăn tối nay của Mễ Lương ngon hơn so với Thạch Đầu. Thạch Đầu cảm thấy đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa vì thể chất Mễ Lương khá yếu ớt, cuộc sống của nàng tại Viêm Hoang so với mọi người cũng khó khăn hơn. Hắn không hứng thú với đồ ăn của Mễ Lương. “Tôi ăn rồi, đây là phần dành cho cô, cô mau ăn đi”
MễLương đau khổ tiếp tục gắp thức ăn. Mấy ngày trước, nàng còn không có đồ ăn, bây giờ đồ ăn lại rất nhiều, một làđói chết hai là no chết, xuyên không đúng là chuyện chẳng hay ho gì. Bên cạnh đó, hai nam nhân đối với cô như hổ rình mồi, Mễ Lương hoàn toàn như miếng thịt nằm trên thớt gỗ.
ThạchĐầu ngồi xuống bàn, quan sát Mễ Lương chậm rãi gắp thức ăn, hai mắt sáng lấp lánh nói: “Mễ Lương, cô ăn cơm cũng rất xinh đẹp, nên nói là gì đây, là nhonhã, đúng rồi nho nhã, không giống bọn tôi chỉ ăn một loáng là sạch ngay. Quả nhiên, hồ yêu làm chuyện gì cũng thật xinh đẹp.”
MễLương không nói chuyện chỉ lo ăn cơm, trong lòng cảm thấy Thạch Đầu thật đáng yêu.
Ánhsáng trong phòng dần dần yếu đi, đêm tối chậm rãi bao phủ lấy cả một vùng đất. Viêm Hoang lại bước vào thời khắc náo nhiệt nhất. Cuộc sống nơi này vừa trầm lắng lại nhằm chán, không chịu được sự ngột ngạt của việc tồn tại, họ bắt đầu bùng nổ ngay cả bên trong, ba trăm tên đàn ông bắt đầu mặc sức vui chơi, âm thanh huyên náo từ xa truyền tới, Mễ Lương ở trong phòng cũng có thể nghe thấy.
Trongphòng, mấy tên đàn ông hiển nhiên coi nàng là chuyện mới mẻ đầy thú vị. Khi Mễ Lương ăn xong, Ấn Hạo vẫy tay kêu nàng: “Qua đây”
MễLương từ từ đi qua.
ẤnHạo như đại lão gia bình thản ngồi trên ghế: “Cơm không thể ăn mà không trảtiền, cô là phụ nữ nên nhảy hay hát gì đó góp vui cho bọn tôi đi”
MễLương no căng, ngay cả đứng thẳng cũng không nổi làm sao mà nhảy chứ? Hơn nữa, nàng cũng không biết nhảy, đầu lắc nguầy nguậy: “Tôi không biết nhảy”
ẤnHạo đưa ánh mắt không hài lòng nhìn nàng: “Vậy hát một bài nghe xem?”
MễLương tiếp tục lắc: “Giọng tôi không hay vả lại cũng không biết hát”
“Chẳnglẽ cô chỉ biết ăn thôi sao!!”- Ấn Hạo cảm thấy tôn nghiêm của lão đại bị đảkích, sắc mặt liền sa sầm. “Nếu cô không làm được gì cả thì cô thoát y mà nhảy,nhảy hay hay không không quan trọng, chỉ cần cởi sạch là được”
MễLương kinh ngạc, do dự nói: “Tôi sẽ hát, nhưng tôi hát không hay, các ngườiđừng trách tôi a!”
ThạchĐầu im lặng ngồi bên cạnh, chuẩn bị nghe hồ yêu xinh đẹp xuất ra giọng ca tuyệt vời nhất. Khi còn bé Thạch Đầu thường nghe mọi người nói, Hồ yêu eo nhỏ da trắng, giọng hát êm ái, thường dùng giọng hát của mình dụ dỗ những người thanh niên, khiến thần trí họ bị mê hoặc sau đó bỏ đi hoặc sẽ làm vợ người thanh niên giúp anh ta giặt quần áo nấu cơm. Thạch Đầu nghe các vị trưởng bối đạo tặc nói thế, mỗi lần nói tới mặt họ đều nghếch lên, ước gì bản thân bị hồ yêu mê hoặc. Thạch Đầu ngồi nghiêm chỉnh, hắn tin tưởng bản thân sẽ không bị mê hoặc, nhưng vẫn muốn nghe tiếng hát hồ yêu trong truyền thuyết.
MễLương ho khan hai tiếng, mở miệng hát: “Đại hà hướng đông lưu a, sao Bắc Đẩu trên trời a…”
Dokiêng dè đây là nơi ẩn thận, Mễ Lương không cố mở hết cổ họng ra hát, nhưng vì hát “bài ca hảo hán”, nàng cố ý hạgiọng, giọng hát thoát ra rất nặng nề, vừa không là nói cũng chẳng phải hát, quả thật chẳng ra gì cả, còn không quên đổi cả xướng âm hợp âm: “Hắc hắc, hắc hắc tham Bắc Đẩu a, một chén rượu sinhtử chi giao a…”
Ởtrong phòng, Sở Nghiêu nghe thấy cũng nhíu mày, dường như rất nhẫn nại, mặt Ấn Hạo không biến sắc, dường như tạp âm đó không ảnh hưởng gì tới hắn. Thạch Đầu mở to miệng, thậm chí có thể nhét được một quả trứng gà vào. Mễ Lương chính là muốn hát bài khiến cho họ nghẹn chết, nàng cố ý ca như thế, tiếng tục hạ giọng rung đùi đắc ý hát, đợi đến cô: “Hắc hắc… hắc hắc…”- Hắc hoài không ngừng, SởNghiêu không nhịn được mở miệng ngăn cản nói: “Cô từ đâu tới vậy?”
MễLương im lặng không hát nữa, vẻ mặt đầy chân thành: “Nơi đó gọi là địa cầu”
SởNghiêu không nói gì, nhưng lông mày nhăn lại, vẻ mặt như đang nói: Người địa cầu thật đánh thương.
“Tôicũng cảm thấy chúng tôi ở đó hát không hay lắm, hơn nữa cổ họng tôi không tốt, tôi cũng đã nói trước rồi”- Mễ Lương dùng vẻ mặt vô tội. “Mọi người đừng để ý”
ThạchĐầu gãi gãi đầu, dối lòng nói: “Nhưng Mễ Lương hát còn hay hơn đám người đangrống bên ngoài”
ẤnHạo lên tiếng: “Dở cũng nghe, cũng không phải là đi thưởng thức ca múa, chẳngqua nhàm chán muốn giết thời gian mà thôi. Cô hát tiếp đi”
MễLương không biết nên bội phục năng lực nhẫn nại của Ấn Hạo, hay là nên khen ngợi trình độ thưởng thức quái dị của hắn. Lại hát hai bài nữa, cuối cùng Sở Nghiêu kêu ngừng, ngay cả Thạch Đầu luôn ủng hộ cô vẻ mặt cũng không nói nên lời, Ấn Hạo vẫn tỏ ra tự nhiên, lười biếng nói với Sở Nghiêu: “Nếu không muốnnghe thì ra ngoài đi”
SởNghiêu nói: “Bên ngoài đã bớt ồn, cô ta lại hát quỷ dị như thế vạn nhất đểngười khác nghe được, sẽ dễ bị phát hiện.”
Thếlà hoạt động giải trí này sau khi ăn xong Mễ Lương đều phải làm, thường là giữa trưa hoặc vào lúc chạng vạng. Mễ Lương không có khiếu hài hước, hơn nữa nàng luôn cảnh giác họ, mỗi lần họ hỏi một câu nàng cũng chỉ trả lời một câu, quả thật không thú vị. Có lần, Ấn Hạo muốn nghe cô kể chuyện cười, kết quả chỉ cô cười, còn hai tên đàn ông không biết có chỗ nào đáng cười, Thạch Đầu cười gượng hai tiếng.
Nhưngnhững tên đàn ông khô khan đó, trong mắt hắn, Mễ Lương là niềm vui mới của họ, thú vị lại dịu dàng, đầy sức hấp dẫn. Tựa như giữa sa mạc có đóa hoa nở rộ, tuy không phải thứ quý giá gì nhưng cũng là cảnh đẹp ý vui.
Độtnhiên tối nọ, Thạch Đầu nhìn Mễ Lương mặc quần áo xám nói: “Lão đại, Mễ Lương xinh đẹp như vậy lại phải ăn mặc giống như chúng ta, không nhìn kỹ thì chẳng nhận ra là con gái, thật sự rất đáng tiếc nha.
ẤnHạo cũng có cùng cảm nhận. Vất vả lắm mới có được người phụ nữ, ăn mặc lại bụi bặm, phá hủy đi vẻ mỹ cảm, hắn nói: “Lần sao sẽ đổi với họ vài bộ quần áo dànhcho phụ nữ”
SởNghiêu hỏi: “Anh không sợ họ sẽ nghi ngờ sao?”
ẤnHạo không lo lắng vấn đề này, cười cợt nói: “Nơi này cũng có mấy tên đàn ông ănmặc như phụ nữ, họ đâu phải không biết, đến lúc đó chẳng chỉ nói chúng ta biến thái”
Cănphòng cũng không quá nóng, Mễ Lương mặc hai lớp quần áo, bộ quần áo màu xám vây lấy nàng, tuy có thắt lưng quấn bên người nhưng tay nghề nàng không giỏi lại khiến cho bản thân như cái bánh chưng. Trừ làn da trắng, quả thật nhìn cũng không có gì đặc biệt. Hiển nhiên việc giả dạng như thế không làm người ta vừa lòng, Ấn Hạo ra lệnh nói: “Mễ Lương, cô đi thay bộ đồ lúc cô vừa tới đây đi, kia mớiquần áo dành cho hồ yêu”
Đầmđã giặt sạch hong khô nhưng Mễ Lương không muốn thay, có lệ nói:
“Lãođại, bộ quần áo đó là do nhặt được, mới chỉ giặt hai lần nó đã co lại, bây giờ mặc không vừa nữa”
ẤnHạo cảm thấy Mễ Lương luôn cố gắng tìm cớ từ chối, sắc mặt sa sầm, bất mãn nói: “Cô muốn tôi thay dùm cô sao? Tôi nghĩ cho dù quần áo có nhỏ bớt cũng có thểgiúp cô mặc được”
MễLương đành phải lủi thủi đi vào phòng thay bộ đầm tới gối, hai chân thon dài để lộ ra khỏi lớp đầm, hai chân trắng nõn như nước, tóc đen xõa dài mềm như tơ lụa sáng bóng, gương mặt trắng trẻo, ánh mắt như nước hồ thu, lông mi dài, đôi mắt xinh đẹp kia như ẩn như hiển. Chiếc váy ôm lấy cơ thể khiến những đường cong như ẩn như hiện, hơn nữa nàng lại mặc áo ngực, bộ ngực căng tròn, eo thon nhỏ. Nàng đứng dưới ánh đèn, cả người tỏa ra luồng sáng ấm ám, một cô gái như thế quả thật hấp dẫn đàn ông, làn da trần trụi lộ ra ngoài sáng bóng như ngọt, dụ dỗ đàn ông tới chạm vào.
Sắcmặt Ấn Hạo cũng không có nhiều biến hóa, ánh mắt vẫn dừng lại trên người nàng không nhúc nhích. Khi hắn chú ý tới, cổ họng giật giật, ngay cả Sở Nghiêu ít nói ánh mắt lại lóe sáng như sao, hai mắt Thạch Đầu lấp lánh, trực tiếp tán thưởng: “Hồ yêu mặc đồ của yêu giới vẫn đẹp nhất”
Nữnhân như nước, như yên, lại như liễu… thật nhỏ nhắn và xinh đẹp. Bao nhiêu nămrồi, họ chỉ nhìn thấy đám đàn ông với cơ bắp vạm vỡ, lòng trong chớp mắt lại mềm xuống.
Chạngvạng bên ngoài lại huyên náo, Ấn Hạo nghĩ nếu để Mễ Lương ra bên ngoài, nàng nhất định sẽ bị đám sói kia ăn sạch sẽ trong thời gian ngắn nhất, cần phải nấp kín một chút, hắn vẫy tay nhìn cô:“Mễ Lương, cô qua đây”
MễLương không qua, mấy ngón tay đan vào nhau, nhìn áo khoác đặt trên ghế nói: “lão đại, tôi muốn mặc áo, nơi này hơi lạnh”
Chạngvạng, nhiệt độ ở Viêm Hoang cũng giảm nhanh nhưng vẫn chưa tới nỗi lạnh, ánh mắt Mễ Lương hơi lệch đi, không dám nhìn Ấn Hạo. Tuy Mễ Lương không có kinh nghiệm nhưng cô cảm thấy bản thân mặt váy ở trước mặt đàn ông rất nguy hiểm.
“Mặttrời vừa xuống núi, Viêm Hoang lại nói như vậy sao có thể lạnh?”- Ấn Hạo khôngdễ bị lừa, hắn đứng lên, đi tới bên Mễ Lương, giữ lấy cánh tay trần của nàng, làn da bóng loáng làm hắn vừa lòng, bộ phận trong cơ thể cũng có phản ứng. Bị giam ở đây lâu như thế, hắn ít nhất vẫn có cảm giác. Quả nhiên, phụ nữ vẫn đặc biệt. Hắn buông tay Mễ Lương, xoay người nhìn Thạch Đầu nói: “Thạch Đầu, đệ rangoài trông đi, tất cả mọi người đều ở trong lỡ bên ngoài xảy ra chuyện thì không ai biết”
ThạchĐầu dĩ nhiên không đồng ý rời đi: “Lão đại, đệ còn muốn nghe Mễ Lương hát, tuyrằng cô ấy hát hơi lạ, nhưng nghe mãi cũng thành quen.”
“Vềsau sẽ được nghe”- Ấn Hạo dùng uy nghiêm của lão đại nói. “Đệ mau ra ngoài đi”
Note: Truyện này 18+ nha. Mọi người ai thấy không chịu được thì đừng đọc…
Thạch Đầu rất nhanh đã ăn xong cơm chiều, sau đó chạy tới chỗ Mễ Lương chơi. Khi hắn đến, đồ ăn trên bàn Mễ Lương đã vơi đi phân nửa, bụng nàng cũng căng tròn, đang đấu tranh với đống đồ ăn cuối cùng. Thấy thạch đầu tới, nàng vẫy tay: “Thạch Đầu, đệ ăn chưa? Ở đây tôi còn đồ ăn này”
Đồăn tối nay của Mễ Lương ngon hơn so với Thạch Đầu. Thạch Đầu cảm thấy đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa vì thể chất Mễ Lương khá yếu ớt, cuộc sống của nàng tại Viêm Hoang so với mọi người cũng khó khăn hơn. Hắn không hứng thú với đồ ăn của Mễ Lương. “Tôi ăn rồi, đây là phần dành cho cô, cô mau ăn đi”
MễLương đau khổ tiếp tục gắp thức ăn. Mấy ngày trước, nàng còn không có đồ ăn, bây giờ đồ ăn lại rất nhiều, một làđói chết hai là no chết, xuyên không đúng là chuyện chẳng hay ho gì. Bên cạnh đó, hai nam nhân đối với cô như hổ rình mồi, Mễ Lương hoàn toàn như miếng thịt nằm trên thớt gỗ.
ThạchĐầu ngồi xuống bàn, quan sát Mễ Lương chậm rãi gắp thức ăn, hai mắt sáng lấp lánh nói: “Mễ Lương, cô ăn cơm cũng rất xinh đẹp, nên nói là gì đây, là nhonhã, đúng rồi nho nhã, không giống bọn tôi chỉ ăn một loáng là sạch ngay. Quả nhiên, hồ yêu làm chuyện gì cũng thật xinh đẹp.”
MễLương không nói chuyện chỉ lo ăn cơm, trong lòng cảm thấy Thạch Đầu thật đáng yêu.
Ánhsáng trong phòng dần dần yếu đi, đêm tối chậm rãi bao phủ lấy cả một vùng đất. Viêm Hoang lại bước vào thời khắc náo nhiệt nhất. Cuộc sống nơi này vừa trầm lắng lại nhằm chán, không chịu được sự ngột ngạt của việc tồn tại, họ bắt đầu bùng nổ ngay cả bên trong, ba trăm tên đàn ông bắt đầu mặc sức vui chơi, âm thanh huyên náo từ xa truyền tới, Mễ Lương ở trong phòng cũng có thể nghe thấy.
Trongphòng, mấy tên đàn ông hiển nhiên coi nàng là chuyện mới mẻ đầy thú vị. Khi Mễ Lương ăn xong, Ấn Hạo vẫy tay kêu nàng: “Qua đây”
MễLương từ từ đi qua.
ẤnHạo như đại lão gia bình thản ngồi trên ghế: “Cơm không thể ăn mà không trảtiền, cô là phụ nữ nên nhảy hay hát gì đó góp vui cho bọn tôi đi”
MễLương no căng, ngay cả đứng thẳng cũng không nổi làm sao mà nhảy chứ? Hơn nữa, nàng cũng không biết nhảy, đầu lắc nguầy nguậy: “Tôi không biết nhảy”
ẤnHạo đưa ánh mắt không hài lòng nhìn nàng: “Vậy hát một bài nghe xem?”
MễLương tiếp tục lắc: “Giọng tôi không hay vả lại cũng không biết hát”
“Chẳnglẽ cô chỉ biết ăn thôi sao!!”- Ấn Hạo cảm thấy tôn nghiêm của lão đại bị đảkích, sắc mặt liền sa sầm. “Nếu cô không làm được gì cả thì cô thoát y mà nhảy,nhảy hay hay không không quan trọng, chỉ cần cởi sạch là được”
MễLương kinh ngạc, do dự nói: “Tôi sẽ hát, nhưng tôi hát không hay, các ngườiđừng trách tôi a!”
ThạchĐầu im lặng ngồi bên cạnh, chuẩn bị nghe hồ yêu xinh đẹp xuất ra giọng ca tuyệt vời nhất. Khi còn bé Thạch Đầu thường nghe mọi người nói, Hồ yêu eo nhỏ da trắng, giọng hát êm ái, thường dùng giọng hát của mình dụ dỗ những người thanh niên, khiến thần trí họ bị mê hoặc sau đó bỏ đi hoặc sẽ làm vợ người thanh niên giúp anh ta giặt quần áo nấu cơm. Thạch Đầu nghe các vị trưởng bối đạo tặc nói thế, mỗi lần nói tới mặt họ đều nghếch lên, ước gì bản thân bị hồ yêu mê hoặc. Thạch Đầu ngồi nghiêm chỉnh, hắn tin tưởng bản thân sẽ không bị mê hoặc, nhưng vẫn muốn nghe tiếng hát hồ yêu trong truyền thuyết.
MễLương ho khan hai tiếng, mở miệng hát: “Đại hà hướng đông lưu a, sao Bắc Đẩu trên trời a…”
Dokiêng dè đây là nơi ẩn thận, Mễ Lương không cố mở hết cổ họng ra hát, nhưng vì hát “bài ca hảo hán”, nàng cố ý hạgiọng, giọng hát thoát ra rất nặng nề, vừa không là nói cũng chẳng phải hát, quả thật chẳng ra gì cả, còn không quên đổi cả xướng âm hợp âm: “Hắc hắc, hắc hắc tham Bắc Đẩu a, một chén rượu sinhtử chi giao a…”
Ởtrong phòng, Sở Nghiêu nghe thấy cũng nhíu mày, dường như rất nhẫn nại, mặt Ấn Hạo không biến sắc, dường như tạp âm đó không ảnh hưởng gì tới hắn. Thạch Đầu mở to miệng, thậm chí có thể nhét được một quả trứng gà vào. Mễ Lương chính là muốn hát bài khiến cho họ nghẹn chết, nàng cố ý ca như thế, tiếng tục hạ giọng rung đùi đắc ý hát, đợi đến cô: “Hắc hắc… hắc hắc…”- Hắc hoài không ngừng, SởNghiêu không nhịn được mở miệng ngăn cản nói: “Cô từ đâu tới vậy?”
MễLương im lặng không hát nữa, vẻ mặt đầy chân thành: “Nơi đó gọi là địa cầu”
SởNghiêu không nói gì, nhưng lông mày nhăn lại, vẻ mặt như đang nói: Người địa cầu thật đánh thương.
“Tôicũng cảm thấy chúng tôi ở đó hát không hay lắm, hơn nữa cổ họng tôi không tốt, tôi cũng đã nói trước rồi”- Mễ Lương dùng vẻ mặt vô tội. “Mọi người đừng để ý”
ThạchĐầu gãi gãi đầu, dối lòng nói: “Nhưng Mễ Lương hát còn hay hơn đám người đangrống bên ngoài”
ẤnHạo lên tiếng: “Dở cũng nghe, cũng không phải là đi thưởng thức ca múa, chẳngqua nhàm chán muốn giết thời gian mà thôi. Cô hát tiếp đi”
MễLương không biết nên bội phục năng lực nhẫn nại của Ấn Hạo, hay là nên khen ngợi trình độ thưởng thức quái dị của hắn. Lại hát hai bài nữa, cuối cùng Sở Nghiêu kêu ngừng, ngay cả Thạch Đầu luôn ủng hộ cô vẻ mặt cũng không nói nên lời, Ấn Hạo vẫn tỏ ra tự nhiên, lười biếng nói với Sở Nghiêu: “Nếu không muốnnghe thì ra ngoài đi”
SởNghiêu nói: “Bên ngoài đã bớt ồn, cô ta lại hát quỷ dị như thế vạn nhất đểngười khác nghe được, sẽ dễ bị phát hiện.”
Thếlà hoạt động giải trí này sau khi ăn xong Mễ Lương đều phải làm, thường là giữa trưa hoặc vào lúc chạng vạng. Mễ Lương không có khiếu hài hước, hơn nữa nàng luôn cảnh giác họ, mỗi lần họ hỏi một câu nàng cũng chỉ trả lời một câu, quả thật không thú vị. Có lần, Ấn Hạo muốn nghe cô kể chuyện cười, kết quả chỉ cô cười, còn hai tên đàn ông không biết có chỗ nào đáng cười, Thạch Đầu cười gượng hai tiếng.
Nhưngnhững tên đàn ông khô khan đó, trong mắt hắn, Mễ Lương là niềm vui mới của họ, thú vị lại dịu dàng, đầy sức hấp dẫn. Tựa như giữa sa mạc có đóa hoa nở rộ, tuy không phải thứ quý giá gì nhưng cũng là cảnh đẹp ý vui.
Độtnhiên tối nọ, Thạch Đầu nhìn Mễ Lương mặc quần áo xám nói: “Lão đại, Mễ Lương xinh đẹp như vậy lại phải ăn mặc giống như chúng ta, không nhìn kỹ thì chẳng nhận ra là con gái, thật sự rất đáng tiếc nha.
ẤnHạo cũng có cùng cảm nhận. Vất vả lắm mới có được người phụ nữ, ăn mặc lại bụi bặm, phá hủy đi vẻ mỹ cảm, hắn nói: “Lần sao sẽ đổi với họ vài bộ quần áo dànhcho phụ nữ”
SởNghiêu hỏi: “Anh không sợ họ sẽ nghi ngờ sao?”
ẤnHạo không lo lắng vấn đề này, cười cợt nói: “Nơi này cũng có mấy tên đàn ông ănmặc như phụ nữ, họ đâu phải không biết, đến lúc đó chẳng chỉ nói chúng ta biến thái”
Cănphòng cũng không quá nóng, Mễ Lương mặc hai lớp quần áo, bộ quần áo màu xám vây lấy nàng, tuy có thắt lưng quấn bên người nhưng tay nghề nàng không giỏi lại khiến cho bản thân như cái bánh chưng. Trừ làn da trắng, quả thật nhìn cũng không có gì đặc biệt. Hiển nhiên việc giả dạng như thế không làm người ta vừa lòng, Ấn Hạo ra lệnh nói: “Mễ Lương, cô đi thay bộ đồ lúc cô vừa tới đây đi, kia mớiquần áo dành cho hồ yêu”
Đầmđã giặt sạch hong khô nhưng Mễ Lương không muốn thay, có lệ nói:
“Lãođại, bộ quần áo đó là do nhặt được, mới chỉ giặt hai lần nó đã co lại, bây giờ mặc không vừa nữa”
ẤnHạo cảm thấy Mễ Lương luôn cố gắng tìm cớ từ chối, sắc mặt sa sầm, bất mãn nói: “Cô muốn tôi thay dùm cô sao? Tôi nghĩ cho dù quần áo có nhỏ bớt cũng có thểgiúp cô mặc được”
MễLương đành phải lủi thủi đi vào phòng thay bộ đầm tới gối, hai chân thon dài để lộ ra khỏi lớp đầm, hai chân trắng nõn như nước, tóc đen xõa dài mềm như tơ lụa sáng bóng, gương mặt trắng trẻo, ánh mắt như nước hồ thu, lông mi dài, đôi mắt xinh đẹp kia như ẩn như hiển. Chiếc váy ôm lấy cơ thể khiến những đường cong như ẩn như hiện, hơn nữa nàng lại mặc áo ngực, bộ ngực căng tròn, eo thon nhỏ. Nàng đứng dưới ánh đèn, cả người tỏa ra luồng sáng ấm ám, một cô gái như thế quả thật hấp dẫn đàn ông, làn da trần trụi lộ ra ngoài sáng bóng như ngọt, dụ dỗ đàn ông tới chạm vào.
Sắcmặt Ấn Hạo cũng không có nhiều biến hóa, ánh mắt vẫn dừng lại trên người nàng không nhúc nhích. Khi hắn chú ý tới, cổ họng giật giật, ngay cả Sở Nghiêu ít nói ánh mắt lại lóe sáng như sao, hai mắt Thạch Đầu lấp lánh, trực tiếp tán thưởng: “Hồ yêu mặc đồ của yêu giới vẫn đẹp nhất”
Nữnhân như nước, như yên, lại như liễu… thật nhỏ nhắn và xinh đẹp. Bao nhiêu nămrồi, họ chỉ nhìn thấy đám đàn ông với cơ bắp vạm vỡ, lòng trong chớp mắt lại mềm xuống.
Chạngvạng bên ngoài lại huyên náo, Ấn Hạo nghĩ nếu để Mễ Lương ra bên ngoài, nàng nhất định sẽ bị đám sói kia ăn sạch sẽ trong thời gian ngắn nhất, cần phải nấp kín một chút, hắn vẫy tay nhìn cô:“Mễ Lương, cô qua đây”
MễLương không qua, mấy ngón tay đan vào nhau, nhìn áo khoác đặt trên ghế nói: “lão đại, tôi muốn mặc áo, nơi này hơi lạnh”
Chạngvạng, nhiệt độ ở Viêm Hoang cũng giảm nhanh nhưng vẫn chưa tới nỗi lạnh, ánh mắt Mễ Lương hơi lệch đi, không dám nhìn Ấn Hạo. Tuy Mễ Lương không có kinh nghiệm nhưng cô cảm thấy bản thân mặt váy ở trước mặt đàn ông rất nguy hiểm.
“Mặttrời vừa xuống núi, Viêm Hoang lại nói như vậy sao có thể lạnh?”- Ấn Hạo khôngdễ bị lừa, hắn đứng lên, đi tới bên Mễ Lương, giữ lấy cánh tay trần của nàng, làn da bóng loáng làm hắn vừa lòng, bộ phận trong cơ thể cũng có phản ứng. Bị giam ở đây lâu như thế, hắn ít nhất vẫn có cảm giác. Quả nhiên, phụ nữ vẫn đặc biệt. Hắn buông tay Mễ Lương, xoay người nhìn Thạch Đầu nói: “Thạch Đầu, đệ rangoài trông đi, tất cả mọi người đều ở trong lỡ bên ngoài xảy ra chuyện thì không ai biết”
ThạchĐầu dĩ nhiên không đồng ý rời đi: “Lão đại, đệ còn muốn nghe Mễ Lương hát, tuyrằng cô ấy hát hơi lạ, nhưng nghe mãi cũng thành quen.”
“Vềsau sẽ được nghe”- Ấn Hạo dùng uy nghiêm của lão đại nói. “Đệ mau ra ngoài đi”
Note: Truyện này 18+ nha. Mọi người ai thấy không chịu được thì đừng đọc…
/56
|