- Tiểu thư, chị xong chưa ạ? – An sốt ruột gọi với vào bên trong.
- À, ờ… Đợi một chút. – Tôi sực nhớ ra chuyện quan trọng này, vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt.
Lúc tôi bước ra, An đưa cho tôi một bộ đồng phục mới tinh, tỏa ra mùi nước xả vải thơm nồng. Bộ đồng phục gồm một sơ mi trắng, một calavat màu đen và chiếc váy cùng màu, đặc biệt là chiếc áo khoác, cũng có cùng màu đen nhưng viền áo được khâu chỉ màu vàng, thiết kế đơn giản nhưng khá đẹp mắt. Tay áo gắn logo trường:
- Trung học Phổ thong A, Hà Nội. – Tôi nhớ không nhầm thì theo như trong truyện tác giả có miêu tả đó là một ngôi trường đỉnh của đỉnh, chất lượng tuyệt đối đảm bảo, cơ sở vật chất số 1 Việt Nam, phong cách giáo dục hiện đại, lại dùng sách giáo khoa riêng… Nói chung, chỉ phù hợp với hội con nhà giàu và những đứa học giỏi có học bổng. Không biết trông sẽ ra sao nhỉ?
Tôi bất đắc dĩ mặc vào, rồi tới ngồi trước gương để An thoải mái làm tóc và trang điểm cho mình.
Tôi thì tôi không có khái niệm trang điểm đi học. À, thật ra thì lên tới đại học tôi cũng có biết đến mấy thứ làm đẹp này chút chút, đi học vẫn đánh chút son màu đỏ cam tươi tắn. Chứ hồi cấp ba, phải nói là hoàn toàn mù tịt luôn.
An buộc tóc cao lên cho tôi, trông khuôn mặt bỗng chốc trẻ trung hơn hẳn. Tới khâu trang điểm, con bé phủ một lớp phấn mỏng lên mặt tôi, rồi kẻ lông mày và kẻ mắt dài ra, tô vào môi tôi loại son màu hồng nude, toát lên vẻ sắc sảo, thanh lịch mà không kém phần gợi cảm.
Sau khi xong, An dẫn tôi xuống dưới nhà dùng bữa sáng. Vừa đi, con bé cừa cật lực phổ biến các thông lệ trong nhà:
- Khi ăn sáng không được dùng điện thoại và nói to tiếng, phải ăn sáng hang ngày, không bỏ bữa, lúc ăn không được phát ra tiếng nhai,… Lúc dùng bữa chú ý gắp thức ăn cho ông bà chủ và cậu chủ, tiểu thư hiểu chưa? Tiểu thư? Tiểu thư có nghe không vậy?
Con bé khua khua tay trước mặt tôi.
- Có, em cứ nói tiếp đi. – Tôi giật mình đáp lại. Có lẽ sáng nay dậy hơi sớm, nên tự nhiên tôi thấy buồn ngủ quá đi mất.
- Tới đấy thôi ạ, em sẽ hướng dẫn cho tiểu thư từ từ sau.
- Ừ.
Tôi được dẫn tới phòng ăn. Vâng, là phòng ăn trong truyền thuyết trên TV ạ, đó là cả một bàn dài dằng dặc toàn đồ ăn nhưng lại chỉ lác đác vài ba người đang ngồi. Xung quanh, hàng người hầu đứng thẳng tắp. Thấy tôi đi vào, liền cúi đầu chào:
- Tiểu thư!
Tôi phởn dã man, liền nở nụ cười dịu dàng nhất có thể đáp lại. Sau đó, tôi hướng mắt về phía bàn ăn, nơi “cha mẹ chồng” và “chồng” của tôi đang ngồi.
- Con chào bố mẹ ạ!
Tôi lễ phép chào cặp vợ chồng ngồi ở phía bên kia bàn. Vị phu nhân nọ khá niềm nở, vẫy vẫy tay với tôi, còn cười rất tươi:
- Kim dậy rồi à con, lại đây ăn đi nào. – Bà chỉ về chiếc ghế trống bên cạnh Phong. Tôi gật đầu rồi tiến tới ngồi xuống.
Từ khi tôi đặt mông xuống ghế, cậu chủ nào đó dường như ăn mất ngon hơn hẳn, bộ dạng trông cứ như bị ép không bằng, rõ khổ! Tôi biết là tại vì có sự tồn tại của mình làm cậu ta khó chịu nhưng… Biết sao được, có phải tôi cố tình chọn chỗ này đâu, sưng sỉa cái gì chứ.
- Con mời bố mẹ dùng bữa ạ. – Tôi mời “bố mẹ chồng” trước khi lao vào ăn đống thức ăn thơm nức mũi này.
- Ừ, mau ăn đi. – Vị phu nhân cười lần nữa, gắp cho tôi mấy con tôm vào đĩa. Bà nhìn còn khá trẻ, chắc tầm 40 tuổi, vận bộ đầm màu đỏ rượu bó sát trông rất quý phái.
“Bố chồng” thì trông quả thực cũng vào tầm “cao tuổi” rồi với mái tóc đã bạc tới nửa. Khuôn mặt ông rất nghiêm nghị, phù hợp với bộ vest đen thanh lịch đang mặc. Ông không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại lời mời của tôi.
Cả nhà bắt đầu ăn. Trong khi ba người kia dùng dao nĩa cắt thức ăn rất thành thục thì tôi mắc khá nhiều khó khăn trong việc này. Thế là tôi quyết định, chuyển qua ăn súp gà luôn. Bởi vì theo như những gì mà tôi thấy được ở trên TV và trong truyện thì tôi mà cố dùng nữa thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện.
- Kim vẫn kén ăn như ở nhà nhỉ? Sao thế, thức ăn không hợp khẩu vị sao con? – Duy chỉ có vị phu nhân kia là để ý tới sự khác thường của tôi, bà quan tâm hỏi.
Tôi còn chưa biết trả lời như thế nào thì “cậu chủ” ngồi cạnh đã lên tiếng trước:
- Mẹ không cần phải lo cho cô ta đâu.
- Cái thằng này! đã không gắp thức ăn cho Kim thì thôi lại còn ngồi đấy nói người ta… - Vị phu nhân liền mắng một tràng dài.
Gắp thức ăn! Tôi nghe mà sực tỉnh, vội quay ra gắp thức ăn cho cả ba, niềm nở cười cười nom có vẻ dịu dàng. Tới lượt của tên ranh con Phong kia, tôi rất thân thiện gắp cho thằng nhóc ấy mấy miếng cà rốt, ăn cho dễ đi vệ sinh. Tất nhiên là tôi không nói thế, mà là ngọt ngào tình tứ như thế này này:
- Phong, cậu ăn một chút đi! Cà rốt chứa nhiều vitamin lắm đó.
Chẳng ngờ thằng ranh đấy hất một phát, cả miếng cà rốt liền chìm nghỉm trong bát canh, mà kinh khủng hơn là nước canh văng tung tóe, bắn lên cả mặt tôi.
Cái thằng điên láo toét này. Tôi cắn răng, dùng giấy ăn đưa lên lau mặt, bộ dạng tựa như rất ấm ức.
- Phong! – “Bố chồng” tôi đập mạnh đôi đũa xuống mặt bàn, khuôn mặt hằm hằm đầy tức giận: – Sao con lại làm thế với Kim, con bé cũng chỉ có ý tốt muốn gắp thức ăn cho con, thế mà con lại hành xử như vậy à?
- Bố, cô ta thừa biết con không thích ăn cà rốt, thế mà vẫn cố tình gắp, bộ dạng thì thảo mai, rõ là chẳng phải tốt đẹp gì. – Cậu ta cũng không vừa, bật lại ngay. Đã thế nói xong còn quay ra trừng mắt với tôi.
Tôi nuốt nước bọt:
- Mình xin lỗi, mình quên mất.
Đúng là cái dạng khó nuôi, lớn bằng chừng ấy rồi còn kén ăn rau. Nhân lúc chẳng ai để ý, tôi liền liếc xéo lại cậu ta một cái.
- Con không phải xin lỗi đâu. Thằng bé này từ nhỏ nó đã khó ưa như vậy rồi, con đừng để bụng nhé! – “Mẹ chồng” ra sức ăn ủi tôi.
- Vâng! – Tôi cúi đầu, cắn cắn môi dưới, dịu dàng đáp lại.
Bữa ăn được tiếp tục trong bầu không khí khá trầm lắng, bởi vì chẳng ai nói gì cả. Bản thân tôi vì thế mà thấy ngột ngạt vô cùng. Giải quyết xong bát súp, tôi gắp chút rau rồi nhấm nháp cho đỡ buồn miệng.
Nhân lúc đó, tôi len lén quay sang nhìn Phong. Tóc đen thẳng, khuôn mặt nhìn nghiêng trông rất nam tính, có góc cạnh. Mũi cao, mắt một mí với hàng lông mi dài, lông mày ngang, môi mỏng hồng hồng,… Chuẩn đẹp trai phong cách Hàn Quốc luôn!
- Đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy. – Đột nhiên cậu ta quay sang, ghé sát vào tai tôi, nghiến răng nói: - Ánh mắt của cô làm tôi thấy buồn nôn chết đi được.
Tôi sững cả người. Trân trân nhìn cậu ta đứng dậy, bước ra khỏi phòng ăn. Tôi đơ mất mấy giây, sau đó cũng phải nhẫn nhịn cơn giận trong lòng, vội vã đứng dậy, chào “bố mẹ chồng” rồi nhanh chóng đuổi theo.
- Phong, chờ tớ với!
Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong truyện, Kim vội vã đuổi theo nhưng xe của cậu ta đã phóng đi mất, và quả thật đúng là thế.
Tôi vừa lao ra được khỏi cổng biệt thự thì chiếc BMW màu đen sang chảnh đã bắt đầu khởi động. Thế là tôi vội vã chạy theo, chặn đứng ngay đầu xe.
- Tiểu… Tiểu thư!
Người tài xế thấy tôi đuổi kịp, lại phải phanh gấp nên có chút thất thần cả người, dương to mắt nhìn tôi như thể nhìn thấy sinh vật lạ vậy.
- Tớ… Cho tớ đi cùng với! – Tôi thở dốc, rồi đi xuống mở cửa xe phía sau leo lên.
Phong cũng rất kinh ngạc nhìn tôi. Bác tài xế ái ngại quay xuống trao đổi ánh mắt với cậu ta. Nào ngờ, Phong đột nhiên gắt:
- Mau đi nhanh lên!
- Vâng, cậu chủ!
Chiếc xe một lần nữa phóng đi. Phong ngồi dịch sang, chừa rộng chỗ cho tôi, Thấy cậu ta ga lăng như vậy, tâm trạng của tôi khá hơn phần nào:
- Cảm ơn cậu!
- Không phải cảm ơn đâu, tôi sợ cô làm bẩn quần áo tôi thôi!
Cậu ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi, khuôn mặt thờ ơ, lạnh lùng.
- Ok!
Tôi đáp, rồi quay mặt đi hướng khác. Xì, làm như cậu ta quý báu lắm không bằng, tôi thèm vào.
Chúng tôi im lặng đi đến trường. Xe vừa đỗ lại, tôi đã vội vã lao ngay xuống, tựa như chẳng muốn ngồi lại thêm một giây, một phút nào nữa. Vừa ngẩng đầu lên, tôi liền bị choáng ngợp ngay bởi vẻ xa hoa và lộng lẫy ngoài sức tưởng tượng của ngôi trường này.
Tường lát đá màu trắng xám, cao sừng sững, biển hiệu trường được làm khá tinh tế và bắt mắt với phông chữ nổi bật. Nhìn từ ngoài vào trong, có thể thấy được khoảng sân bát ngát rộng của nó. Tôi đoán chừng, từ cổng trường đi vào, lại còn phải leo qua mấy tầng bậc thang như thế, chắc phải mất 300m đi bộ mới tới được dãy lớp học trong cùng.
Các tòa nhà được xây theo hình chữ U ngược, với lối thiết kế mang phong cách khá cổ điển hơi hướng châu Âu ở những thế kỉ trước. Nghe đâu trường này còn có một dãy đằng sau là sân vận động cực kì hiện đại nữa. Đẹp như này mà bà tác giả miêu tả trong truyện như dở hơi, chẳng hiểu sao lại được xuất bản nữa.
- Ôi! Cô ấy xinh quá! – Một bạn nam đi qua nhìn tôi xuýt xoa không thôi!
- Tất nhiên, nữ thần khối mười một. – Thiên Kim 11a8 đấy. – Người đi bên cạnh lập tức giới thiệu về tôi với cậu ta ngay. Lúc này, tôi mới để ý, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn về phía tôi, thì thầm to nhỏ. Có ánh mắt ngưỡng mộ, có ánh mắt lại như thể đang liếc xéo tôi vậy. Xem chừng, tôi cũng nổi tiếng phết đấy chứ!
- Eh! Phong… - Tôi vừa quay đầu tính gọi “cậu chủ” nào đó thì đã thấy cậu ta đã đi mất dạng từ đời nào rồi.
Cậu ta lẽ nào… lẽ nào lại đi tới chỗ đó rồi? Không phải chứ, kịch bản đã bị xáo trộn ngay từ khi tôi bước lên con xe BMW ấy rồi cơ mà, lẽ nào cậu ta vẫn bất chấp tất cả quay lại để đi đánh nhau?
Không phải chứ???
- À, ờ… Đợi một chút. – Tôi sực nhớ ra chuyện quan trọng này, vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt.
Lúc tôi bước ra, An đưa cho tôi một bộ đồng phục mới tinh, tỏa ra mùi nước xả vải thơm nồng. Bộ đồng phục gồm một sơ mi trắng, một calavat màu đen và chiếc váy cùng màu, đặc biệt là chiếc áo khoác, cũng có cùng màu đen nhưng viền áo được khâu chỉ màu vàng, thiết kế đơn giản nhưng khá đẹp mắt. Tay áo gắn logo trường:
- Trung học Phổ thong A, Hà Nội. – Tôi nhớ không nhầm thì theo như trong truyện tác giả có miêu tả đó là một ngôi trường đỉnh của đỉnh, chất lượng tuyệt đối đảm bảo, cơ sở vật chất số 1 Việt Nam, phong cách giáo dục hiện đại, lại dùng sách giáo khoa riêng… Nói chung, chỉ phù hợp với hội con nhà giàu và những đứa học giỏi có học bổng. Không biết trông sẽ ra sao nhỉ?
Tôi bất đắc dĩ mặc vào, rồi tới ngồi trước gương để An thoải mái làm tóc và trang điểm cho mình.
Tôi thì tôi không có khái niệm trang điểm đi học. À, thật ra thì lên tới đại học tôi cũng có biết đến mấy thứ làm đẹp này chút chút, đi học vẫn đánh chút son màu đỏ cam tươi tắn. Chứ hồi cấp ba, phải nói là hoàn toàn mù tịt luôn.
An buộc tóc cao lên cho tôi, trông khuôn mặt bỗng chốc trẻ trung hơn hẳn. Tới khâu trang điểm, con bé phủ một lớp phấn mỏng lên mặt tôi, rồi kẻ lông mày và kẻ mắt dài ra, tô vào môi tôi loại son màu hồng nude, toát lên vẻ sắc sảo, thanh lịch mà không kém phần gợi cảm.
Sau khi xong, An dẫn tôi xuống dưới nhà dùng bữa sáng. Vừa đi, con bé cừa cật lực phổ biến các thông lệ trong nhà:
- Khi ăn sáng không được dùng điện thoại và nói to tiếng, phải ăn sáng hang ngày, không bỏ bữa, lúc ăn không được phát ra tiếng nhai,… Lúc dùng bữa chú ý gắp thức ăn cho ông bà chủ và cậu chủ, tiểu thư hiểu chưa? Tiểu thư? Tiểu thư có nghe không vậy?
Con bé khua khua tay trước mặt tôi.
- Có, em cứ nói tiếp đi. – Tôi giật mình đáp lại. Có lẽ sáng nay dậy hơi sớm, nên tự nhiên tôi thấy buồn ngủ quá đi mất.
- Tới đấy thôi ạ, em sẽ hướng dẫn cho tiểu thư từ từ sau.
- Ừ.
Tôi được dẫn tới phòng ăn. Vâng, là phòng ăn trong truyền thuyết trên TV ạ, đó là cả một bàn dài dằng dặc toàn đồ ăn nhưng lại chỉ lác đác vài ba người đang ngồi. Xung quanh, hàng người hầu đứng thẳng tắp. Thấy tôi đi vào, liền cúi đầu chào:
- Tiểu thư!
Tôi phởn dã man, liền nở nụ cười dịu dàng nhất có thể đáp lại. Sau đó, tôi hướng mắt về phía bàn ăn, nơi “cha mẹ chồng” và “chồng” của tôi đang ngồi.
- Con chào bố mẹ ạ!
Tôi lễ phép chào cặp vợ chồng ngồi ở phía bên kia bàn. Vị phu nhân nọ khá niềm nở, vẫy vẫy tay với tôi, còn cười rất tươi:
- Kim dậy rồi à con, lại đây ăn đi nào. – Bà chỉ về chiếc ghế trống bên cạnh Phong. Tôi gật đầu rồi tiến tới ngồi xuống.
Từ khi tôi đặt mông xuống ghế, cậu chủ nào đó dường như ăn mất ngon hơn hẳn, bộ dạng trông cứ như bị ép không bằng, rõ khổ! Tôi biết là tại vì có sự tồn tại của mình làm cậu ta khó chịu nhưng… Biết sao được, có phải tôi cố tình chọn chỗ này đâu, sưng sỉa cái gì chứ.
- Con mời bố mẹ dùng bữa ạ. – Tôi mời “bố mẹ chồng” trước khi lao vào ăn đống thức ăn thơm nức mũi này.
- Ừ, mau ăn đi. – Vị phu nhân cười lần nữa, gắp cho tôi mấy con tôm vào đĩa. Bà nhìn còn khá trẻ, chắc tầm 40 tuổi, vận bộ đầm màu đỏ rượu bó sát trông rất quý phái.
“Bố chồng” thì trông quả thực cũng vào tầm “cao tuổi” rồi với mái tóc đã bạc tới nửa. Khuôn mặt ông rất nghiêm nghị, phù hợp với bộ vest đen thanh lịch đang mặc. Ông không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại lời mời của tôi.
Cả nhà bắt đầu ăn. Trong khi ba người kia dùng dao nĩa cắt thức ăn rất thành thục thì tôi mắc khá nhiều khó khăn trong việc này. Thế là tôi quyết định, chuyển qua ăn súp gà luôn. Bởi vì theo như những gì mà tôi thấy được ở trên TV và trong truyện thì tôi mà cố dùng nữa thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện.
- Kim vẫn kén ăn như ở nhà nhỉ? Sao thế, thức ăn không hợp khẩu vị sao con? – Duy chỉ có vị phu nhân kia là để ý tới sự khác thường của tôi, bà quan tâm hỏi.
Tôi còn chưa biết trả lời như thế nào thì “cậu chủ” ngồi cạnh đã lên tiếng trước:
- Mẹ không cần phải lo cho cô ta đâu.
- Cái thằng này! đã không gắp thức ăn cho Kim thì thôi lại còn ngồi đấy nói người ta… - Vị phu nhân liền mắng một tràng dài.
Gắp thức ăn! Tôi nghe mà sực tỉnh, vội quay ra gắp thức ăn cho cả ba, niềm nở cười cười nom có vẻ dịu dàng. Tới lượt của tên ranh con Phong kia, tôi rất thân thiện gắp cho thằng nhóc ấy mấy miếng cà rốt, ăn cho dễ đi vệ sinh. Tất nhiên là tôi không nói thế, mà là ngọt ngào tình tứ như thế này này:
- Phong, cậu ăn một chút đi! Cà rốt chứa nhiều vitamin lắm đó.
Chẳng ngờ thằng ranh đấy hất một phát, cả miếng cà rốt liền chìm nghỉm trong bát canh, mà kinh khủng hơn là nước canh văng tung tóe, bắn lên cả mặt tôi.
Cái thằng điên láo toét này. Tôi cắn răng, dùng giấy ăn đưa lên lau mặt, bộ dạng tựa như rất ấm ức.
- Phong! – “Bố chồng” tôi đập mạnh đôi đũa xuống mặt bàn, khuôn mặt hằm hằm đầy tức giận: – Sao con lại làm thế với Kim, con bé cũng chỉ có ý tốt muốn gắp thức ăn cho con, thế mà con lại hành xử như vậy à?
- Bố, cô ta thừa biết con không thích ăn cà rốt, thế mà vẫn cố tình gắp, bộ dạng thì thảo mai, rõ là chẳng phải tốt đẹp gì. – Cậu ta cũng không vừa, bật lại ngay. Đã thế nói xong còn quay ra trừng mắt với tôi.
Tôi nuốt nước bọt:
- Mình xin lỗi, mình quên mất.
Đúng là cái dạng khó nuôi, lớn bằng chừng ấy rồi còn kén ăn rau. Nhân lúc chẳng ai để ý, tôi liền liếc xéo lại cậu ta một cái.
- Con không phải xin lỗi đâu. Thằng bé này từ nhỏ nó đã khó ưa như vậy rồi, con đừng để bụng nhé! – “Mẹ chồng” ra sức ăn ủi tôi.
- Vâng! – Tôi cúi đầu, cắn cắn môi dưới, dịu dàng đáp lại.
Bữa ăn được tiếp tục trong bầu không khí khá trầm lắng, bởi vì chẳng ai nói gì cả. Bản thân tôi vì thế mà thấy ngột ngạt vô cùng. Giải quyết xong bát súp, tôi gắp chút rau rồi nhấm nháp cho đỡ buồn miệng.
Nhân lúc đó, tôi len lén quay sang nhìn Phong. Tóc đen thẳng, khuôn mặt nhìn nghiêng trông rất nam tính, có góc cạnh. Mũi cao, mắt một mí với hàng lông mi dài, lông mày ngang, môi mỏng hồng hồng,… Chuẩn đẹp trai phong cách Hàn Quốc luôn!
- Đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy. – Đột nhiên cậu ta quay sang, ghé sát vào tai tôi, nghiến răng nói: - Ánh mắt của cô làm tôi thấy buồn nôn chết đi được.
Tôi sững cả người. Trân trân nhìn cậu ta đứng dậy, bước ra khỏi phòng ăn. Tôi đơ mất mấy giây, sau đó cũng phải nhẫn nhịn cơn giận trong lòng, vội vã đứng dậy, chào “bố mẹ chồng” rồi nhanh chóng đuổi theo.
- Phong, chờ tớ với!
Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong truyện, Kim vội vã đuổi theo nhưng xe của cậu ta đã phóng đi mất, và quả thật đúng là thế.
Tôi vừa lao ra được khỏi cổng biệt thự thì chiếc BMW màu đen sang chảnh đã bắt đầu khởi động. Thế là tôi vội vã chạy theo, chặn đứng ngay đầu xe.
- Tiểu… Tiểu thư!
Người tài xế thấy tôi đuổi kịp, lại phải phanh gấp nên có chút thất thần cả người, dương to mắt nhìn tôi như thể nhìn thấy sinh vật lạ vậy.
- Tớ… Cho tớ đi cùng với! – Tôi thở dốc, rồi đi xuống mở cửa xe phía sau leo lên.
Phong cũng rất kinh ngạc nhìn tôi. Bác tài xế ái ngại quay xuống trao đổi ánh mắt với cậu ta. Nào ngờ, Phong đột nhiên gắt:
- Mau đi nhanh lên!
- Vâng, cậu chủ!
Chiếc xe một lần nữa phóng đi. Phong ngồi dịch sang, chừa rộng chỗ cho tôi, Thấy cậu ta ga lăng như vậy, tâm trạng của tôi khá hơn phần nào:
- Cảm ơn cậu!
- Không phải cảm ơn đâu, tôi sợ cô làm bẩn quần áo tôi thôi!
Cậu ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi, khuôn mặt thờ ơ, lạnh lùng.
- Ok!
Tôi đáp, rồi quay mặt đi hướng khác. Xì, làm như cậu ta quý báu lắm không bằng, tôi thèm vào.
Chúng tôi im lặng đi đến trường. Xe vừa đỗ lại, tôi đã vội vã lao ngay xuống, tựa như chẳng muốn ngồi lại thêm một giây, một phút nào nữa. Vừa ngẩng đầu lên, tôi liền bị choáng ngợp ngay bởi vẻ xa hoa và lộng lẫy ngoài sức tưởng tượng của ngôi trường này.
Tường lát đá màu trắng xám, cao sừng sững, biển hiệu trường được làm khá tinh tế và bắt mắt với phông chữ nổi bật. Nhìn từ ngoài vào trong, có thể thấy được khoảng sân bát ngát rộng của nó. Tôi đoán chừng, từ cổng trường đi vào, lại còn phải leo qua mấy tầng bậc thang như thế, chắc phải mất 300m đi bộ mới tới được dãy lớp học trong cùng.
Các tòa nhà được xây theo hình chữ U ngược, với lối thiết kế mang phong cách khá cổ điển hơi hướng châu Âu ở những thế kỉ trước. Nghe đâu trường này còn có một dãy đằng sau là sân vận động cực kì hiện đại nữa. Đẹp như này mà bà tác giả miêu tả trong truyện như dở hơi, chẳng hiểu sao lại được xuất bản nữa.
- Ôi! Cô ấy xinh quá! – Một bạn nam đi qua nhìn tôi xuýt xoa không thôi!
- Tất nhiên, nữ thần khối mười một. – Thiên Kim 11a8 đấy. – Người đi bên cạnh lập tức giới thiệu về tôi với cậu ta ngay. Lúc này, tôi mới để ý, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn về phía tôi, thì thầm to nhỏ. Có ánh mắt ngưỡng mộ, có ánh mắt lại như thể đang liếc xéo tôi vậy. Xem chừng, tôi cũng nổi tiếng phết đấy chứ!
- Eh! Phong… - Tôi vừa quay đầu tính gọi “cậu chủ” nào đó thì đã thấy cậu ta đã đi mất dạng từ đời nào rồi.
Cậu ta lẽ nào… lẽ nào lại đi tới chỗ đó rồi? Không phải chứ, kịch bản đã bị xáo trộn ngay từ khi tôi bước lên con xe BMW ấy rồi cơ mà, lẽ nào cậu ta vẫn bất chấp tất cả quay lại để đi đánh nhau?
Không phải chứ???
/14
|