Chương 4:
Tôi quay đầu. Đằng sau tôi, chẳng phải là anh chàng đẹp trai ban sáng gặp ngoài cổng trường đây sao? Đúng là giọng anh ta rồi, giọng của trai đẹp, sao mà tôi quên nổi.
- Anh… - Tôi kinh ngạc thật sự. Lại nhớ tới những lời nãy giờ mình buột miệng nói ra, tôi hoàn toàn chết đứng.
Anh ta nhìn tôi, nở nụ cười quyến rũ, đẹp trai dã man. Thân hình cao lớn dựa vào thành tủ sách, chắn trước mặt tôi, tựa như cả thể bao trùm lên cả người tôi vậy. Chết tiệt,
- Thiên Kim. - Anh chàng nọ gọi tên tôi, rất nhẹ nhàng à không đúng, là tên tạm thời mới phải.
- Anh... Làm sao anh biết tên tôi? – Tôi mở to mắt kinh ngạc.
- Tên cô? – Anh ta dường như ngạc nhiên tột độ, sau đó bật cười như thể tôi vừa nói gì đó hài hước lắm ấy: - Ha ha, đến tên ông bà nội cô tôi còn biết nữa là… Ha ha!
Tôi chầm chậm lùi ra sau mấy bước, cảnh giác nhìn người trước mặt. Anh ta là ai? Không đúng, trong truyện không hề nhắc tới người nào như anh ta cả, hoặc có thì chắc cũng là phần tôi chưa đọc rồi. Và anh ta dường như cũng chẳng xuất hiện trong tình tiết hiện tại. Thế này là thế nào?
- Anh là ai? – Tôi dè dặt hỏi, ánh mắt ngờ vực. Chẳng lẽ là nhân vật quần chúng?
Anh chàng cười khì khì nhìn tôi, đôi mắt cong lại, má lộ ra lúm đồng điếu mờ mờ rất dễ thương. Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng, đằng sau tôi, tiếng hét chói tai của Nhi bất thình lình vang lên. Tôi nhanh chóng quay đầu nhìn ra đằng sau, chỉ thấy Nhi đang nằm sấp trên nền đất, trong một tư thế chụp ếch rất chi là buồn cười.
Nhưng đó vẫn chưa là tất cả, vấn đề là… Nhi lộ “hàng” rồi!
Một giây sau, cả thư viện ồn như chợ vỡ vì tiếng cười không nhặt được mồm của hơn mấy chục học sinh. Họ vây quanh lại khu này, đổ dồn mắt vào cái quần chip in hình cừu vui vẻ và sói xám của Nhi, không ngần ngại cười hết cỡ, vừa cười vừa chỉ trỏ.
Bọn tóc xanh, tóc đỏ “bạn thân” của tôi cũng đang cười ngặt nghẽo. Chưa kể vừa cười còn vừa đàm tiếu như đúng rồi nữa. Mà chết tiệt thế nào, tôi cũng thấy hơi hơi buồn cười, nhưng nghĩ nếu mà cười bây giờ thì cũng thật quá đáng quá rồi, vẫn nên là nín nhịn và đi tới đỡ Nhi dậy thì hơn. Cô nàng nằm sấp như thế một hồi lâu, xấu hổ tới nỗi không cả dám ngẩng mặt lên, chỉ loay hoay lấy tay kéo lại vạt váy, trông thấy mà tội.
- Để tớ đỡ cậu. – Tôi nắm lấy tay Nhi, đỡ cô ấy đứng dậy.
- Cảm ơn! – Nhi thì thầm với tôi, rồi đưa tay lên chỉnh lại cái kính trên mắt, cúi gầm.
- Cậu không sao chứ? – Tôi phủi phủi chỗ bị bẩn trên váy của Nhi. Xung quanh tôi, tiếng cười vẫn chưa dứt, lại thêm mấy câu bình luận ác ý ngày càng to lên nữa. Chắc Nhi đang giận lắm! Nhục thế cơ mà.
- Mình không… - Nhi chưa nói hết câu, Phong bất ngờ từ đâu chui ra, đã đứng ngay bên cạnh tôi, với một khuôn mặt rất đáng sợ. Tôi chưa hết ngạc nhiên, cậu ta đã nắm lấy tay tôi đang đặt trên váy Nhi, hất ra.
- Đừng động vào cô ấy! – Giọng Phong rít lên lạnh tới cực điểm. Nó làm tôi phải rùng mình một cái.
Không để cho tôi kịp nói lấy một lời, Phong đã nắm tay Nhi kéo đi mất. Tôi đơ ra, nhìn theo không chớp mắt. Xung quanh tôi, tiếng xì xầm vừa lúc nãy Phong đến đã biến mất nay lại nổi lên, to hơn, rõ hơn, lại còn cười nữa… Một giây… hai giây… ba giây….
Thằng oắt con láo toét này!
Hàm răng tôi nghiến chặt lại, đồng thời bàn tay cũng co lại thành nắm đấm. Mắt tôi nhìn theo bóng lưng Khải Phong mà muốn tóe lửa.
Trời ơi! Oan ức không cơ chứ! Tôi đã làm gì Nhi đâu mà để bị nói như vậy? Đừng động vào cô ấy ư? Ngầu ha? Cool boy quá trời ha? Định mệnh nó, tôi chỉ thấy vô lý thôi!
Mắt cậu ta bị toét hay sao mà lại không nhìn thấy tôi đang đỡ Nhi đứng dậy chứ? Mặc dù lúc cô ấy ngã và hở quần chip đúng là tôi có thấy mắc cười thật, nhưng cũng thôi ngay vì nhận ra cười như thế rất quá đáng và đã đi tới đỡ cô ấy đấy thôi!
Đậu xanh rau má, nhìn xem, ở quanh đây ngoài tôi tốt và tỉnh thế ra thì làm gì còn ai chịu tới đỡ Nhi dậy cơ chứ… Làm ơn mắc oán ghê hồn!
- Khải Phong có vẻ quá đáng nhỉ? Dù sao Kim cũng chỉ có ý đỡ bạn kia thôi mà.
- Xì, giả tạo hết đó. Cậu không biết thì thôi, nhỏ đó nổi tiếng trong trường này là một kẻ cực kì xấu tính và đáng sợ. Trông cái mặt xinh đẹp vậy chứ bên trong thì... Chỉ cần cậu ta ngứa mắt với ai, người đó chắc chắn là không sớm thì muộn cũng phải cuốn gói khỏi ngôi trường này, bắt nạt, đánh người, dọa nạt... sở trường của cô ta cả rồi.
Tôi quay ra đằng sau, mặt rắn đanh, đang toan chửi một trận tơi bời khói lửa thì bỗng dưng nghĩ lại, sự tức giận trong lòng theo đó mà giảm xuống rõ rệt.
Tôi bình tĩnh ngẩng mặt lên, hờ hững nói với ba cô “bạn thân” – kẻ chủ mưu gây ra vụ này hại tôi bị ăn chửi oan:
- Đi thôi!
Sau đó, tôi đi trước, ba nhỏ kia theo sau, cứ hai hàng như vậy mà trở về lớp. Chắc hẳn chúng nó biết tôi đang rất cáu, nên cũng chỉ im lặng cun cút mà đi. Lại nhớ tới những lời bàn tán lúc nãy vô tình lọt vào tai, khuôn mặt tôi liền trầm hẳn xuống.
Bọn họ nói vậy cũng đâu phải là không có lý. Sao tôi có thể quên tôi đang sống trong thân thể của một người như thế nào chứ, xấu tính, độc ác,... Không một từ nào có thể diễn tả nổi về mặt xấu tới toàn diện của Kim! Còn cả Khải Phong nữa, chắc cậu ta đến đúng lúc tôi đang phủi váy cho Nhi, thế là không kịp suy nghĩ mới ra phát biểu một câu nghe - là - muốn - đấm như vậy. Đúng là miệng nhanh hơn não. Hừ, tôi bắt đầu ghét sự “đúng lúc” như vậy rồi đấy.
Cây bút chì trong tay tôi kêu “rắc” một tiếng.
Khải Phong, lần này coi như tôi dễ tính bỏ qua cho cậu, và cả hai con nhỏ dám bàn tán về tôi nữa. Nhưng, tôi chắc chắn sẽ không có lần sau dễ dãi như vậy đâu.
***
Tôi và Nhi đã không nói với nhau một câu nào trong suốt cả buổi học còn lại. Thi thoảng, Nhi có quay ra liếc trộm tôi, nhưng sau đó cũng rất vội vã dời đi. Chắc cô ấy muốn nói về vụ ở thư viện, nhưng tôi chẳng quan tâm nữa. Tôi còn đang bận vật lộn với đống bài tập này, tôi dù thế nào lúc còn học cấp ba cũng là đứa luôn đứng top mười lăm lớp và ba mươi khối, tôi không tin là tôi không thể làm lại được.
Trống tan học vang lên, tôi dọn sách vở cho vào cặp. Xoay tới xoay lui một hồi, quay sang đã thấy Nhi đi mất dạng từ đời nào. Nhanh thật, tôi nhìn theo hướng cửa lớp, nhủ thầm. Chắc cô ấy đang trốn Phong, hoặc là tôi, hoặc là cả tôi và Phong.
- Thiên Kim, bọn tao hôm nay hơi bận, nên… nên về trước nhé?
“Tóc Hồng” quay xuống nói với tôi, khuôn mặt dường như rất sợ sệt. Không để tôi trả lời, đã cùng hai đứa còn lại co giò chạy mất tăm mất tích. Tôi thở dài, đeo cặp lên rồi ra khỏi lớp.
Sân trường rộng thật, lại còn nắng nữa. Tôi thiết nghĩ nếu mà đi bộ dưới thời tiết này từ đây đến cổng trường, không say nắng thì cũng cháy hết cả tóc.
Tôi lôi một quyển vở trong cặp ra, che lên đầu rồi mới chạy ra sân trường. Vừa chạy, tôi vừa nghiến răng nghiến lợi, thầm chửi biến đổi thời tiết thật đáng sợ, tầm này thì chắc đã tháng tám, tháng chín rồi mà nắng muốn vỡ đầu ra. Định mệnh!
Chính vì cứ mải miết chạy, nên tôi đã không để ý mà đâm rầm vào lưng của một người, và ngã bật ra đằng sau. Quyển vở rớt khỏi đầu, nắng liền chiếu thẳng vào mặt tôi, chói muốn chết, lại thêm cái nền gạch nóng muốn bỏng mông nữa.
- Không sao chứ? – Chắc tại chói, nên tôi có ngẩng lên cũng không nhìn rõ mặt người đối diện, chi thấy anh ta rất cao, cực kì cao luôn.
Mặc dù anh ta đã hỏi tôi có sao không, nhưng lại không chìa tay ra, càng không có ý định sẽ đỡ tôi dậy, vậy thì cái câu “không sao chứ?” kia rõ ràng là đang cố ý trêu chọc tôi mà. Mẹ kiếp, ngày quái gì mà toàn gặp phải những thành phần “đặc biệt” thế không biết.
- Không sao. Thật xin lỗi, mình đi không để ý. – Tôi lịch sự cười đáp lại, rồi tự đứng dậy phủi phủi quần áo.
Nhưng tôi vừa ngẩng đầu lên, liền chết sững. Sao… sao lại là anh ta nữa? Duyên thật đấy, lần thứ ba trong cùng một buổi sáng rồi.
Đứng trước mặt tôi, anh chàng đẹp trai đi chiếc xe Limo ban sáng đang mỉm cười hết sức quyến rũ, lại còn sơ mi trắng, lại còn cao hơn tôi hẳn hai cái đầu… Chết tiệt, sao nhìn anh ta từ góc độ này lại đẹp trai thế không biết.
Phải bình tĩnh, bình tĩnh nào tôi ơi. Tôi nhủ thầm, rồi nín nhịn vẻ háo sắc của mình lại, hờ hững nói:
- Tạm biệt!
Sau đó, vênh mặt lên, hất tóc một cái, vô cùng lạnh lùng mà chảnh, bước tiếp về phía trước. Tôi dám cá là lúc đấy trông tôi ngầu vật vã. Đấy, im thin thít luôn kìa. Ha ha, phải thế chứ!
Đi chưa được mấy bước thì tôi dừng lại, vì nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của An đang chạy về phía mình, rất là nhanh. Tóc con bé đẫm mồ hôi, dính bệt lại trên trán và má.
- Tiểu thư, em xin lỗi vì đã đến trễ ạ. – Vừa đến chỗ tôi, An liền cúi đầu, thở gấp gáp mấy cái rồi nhanh chóng bung cái ô trong tay, che cho tôi. Con bé vẫn còn mặc nguyên đồng phục trường nào đó, chắc cũng vừa mới tan học.
- Ừm. – Tôi gật đầu, coi như cho qua.
Hai chủ tớ bước nhanh về phía cổng trường. Mấy lần, vạt ô trước mặt tôi cứ rung lắc, ngả bên nọ, nghiêng bên kia, thò ra, thụt vào, chẳng bao giờ chịu đứng thẳng, thiếu mỗi điều đập thẳng vào mặt tôi mà thôi. Tôi không nói gì, chỉ quay sang liếc nhìn An.
Con bé thấp hơn tôi nhiều. Hai cái tay ngắn cũn của nó cầm cái ô che cho tôi mà phải vươn cao hết cả lên. Dù cho không được thẳng nhưng cũng chưa đến nỗi thấp, chắn tầm nhìn của tôi, trong khi đó, đến phân nửa người An đang lọt ở ngoài nắng, trán vẫn không ngừng đổ mồ hôi.
- Đưa đây. – Tôi cướp cái ô trong tay con bé, đồng thời đi dịch vào bên cạnh nó. Chiếc ô trong tay tôi không còn nghiêng ngả nữa mà đứng rất thẳng, vạt cũng đủ che cho cả hai chị em.
- Không… không cần đâu ạ. – An chồm lên định giật lại cán ô trong tay tôi, nhưng tôi nào có để cho nó cướp được.
- Im lặng và đi đi, chị không sao. – Tôi mỉm cười với con bé.
An nhìn tôi, rồi lặng thinh.
Tôi quay đầu. Đằng sau tôi, chẳng phải là anh chàng đẹp trai ban sáng gặp ngoài cổng trường đây sao? Đúng là giọng anh ta rồi, giọng của trai đẹp, sao mà tôi quên nổi.
- Anh… - Tôi kinh ngạc thật sự. Lại nhớ tới những lời nãy giờ mình buột miệng nói ra, tôi hoàn toàn chết đứng.
Anh ta nhìn tôi, nở nụ cười quyến rũ, đẹp trai dã man. Thân hình cao lớn dựa vào thành tủ sách, chắn trước mặt tôi, tựa như cả thể bao trùm lên cả người tôi vậy. Chết tiệt,
- Thiên Kim. - Anh chàng nọ gọi tên tôi, rất nhẹ nhàng à không đúng, là tên tạm thời mới phải.
- Anh... Làm sao anh biết tên tôi? – Tôi mở to mắt kinh ngạc.
- Tên cô? – Anh ta dường như ngạc nhiên tột độ, sau đó bật cười như thể tôi vừa nói gì đó hài hước lắm ấy: - Ha ha, đến tên ông bà nội cô tôi còn biết nữa là… Ha ha!
Tôi chầm chậm lùi ra sau mấy bước, cảnh giác nhìn người trước mặt. Anh ta là ai? Không đúng, trong truyện không hề nhắc tới người nào như anh ta cả, hoặc có thì chắc cũng là phần tôi chưa đọc rồi. Và anh ta dường như cũng chẳng xuất hiện trong tình tiết hiện tại. Thế này là thế nào?
- Anh là ai? – Tôi dè dặt hỏi, ánh mắt ngờ vực. Chẳng lẽ là nhân vật quần chúng?
Anh chàng cười khì khì nhìn tôi, đôi mắt cong lại, má lộ ra lúm đồng điếu mờ mờ rất dễ thương. Nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng, đằng sau tôi, tiếng hét chói tai của Nhi bất thình lình vang lên. Tôi nhanh chóng quay đầu nhìn ra đằng sau, chỉ thấy Nhi đang nằm sấp trên nền đất, trong một tư thế chụp ếch rất chi là buồn cười.
Nhưng đó vẫn chưa là tất cả, vấn đề là… Nhi lộ “hàng” rồi!
Một giây sau, cả thư viện ồn như chợ vỡ vì tiếng cười không nhặt được mồm của hơn mấy chục học sinh. Họ vây quanh lại khu này, đổ dồn mắt vào cái quần chip in hình cừu vui vẻ và sói xám của Nhi, không ngần ngại cười hết cỡ, vừa cười vừa chỉ trỏ.
Bọn tóc xanh, tóc đỏ “bạn thân” của tôi cũng đang cười ngặt nghẽo. Chưa kể vừa cười còn vừa đàm tiếu như đúng rồi nữa. Mà chết tiệt thế nào, tôi cũng thấy hơi hơi buồn cười, nhưng nghĩ nếu mà cười bây giờ thì cũng thật quá đáng quá rồi, vẫn nên là nín nhịn và đi tới đỡ Nhi dậy thì hơn. Cô nàng nằm sấp như thế một hồi lâu, xấu hổ tới nỗi không cả dám ngẩng mặt lên, chỉ loay hoay lấy tay kéo lại vạt váy, trông thấy mà tội.
- Để tớ đỡ cậu. – Tôi nắm lấy tay Nhi, đỡ cô ấy đứng dậy.
- Cảm ơn! – Nhi thì thầm với tôi, rồi đưa tay lên chỉnh lại cái kính trên mắt, cúi gầm.
- Cậu không sao chứ? – Tôi phủi phủi chỗ bị bẩn trên váy của Nhi. Xung quanh tôi, tiếng cười vẫn chưa dứt, lại thêm mấy câu bình luận ác ý ngày càng to lên nữa. Chắc Nhi đang giận lắm! Nhục thế cơ mà.
- Mình không… - Nhi chưa nói hết câu, Phong bất ngờ từ đâu chui ra, đã đứng ngay bên cạnh tôi, với một khuôn mặt rất đáng sợ. Tôi chưa hết ngạc nhiên, cậu ta đã nắm lấy tay tôi đang đặt trên váy Nhi, hất ra.
- Đừng động vào cô ấy! – Giọng Phong rít lên lạnh tới cực điểm. Nó làm tôi phải rùng mình một cái.
Không để cho tôi kịp nói lấy một lời, Phong đã nắm tay Nhi kéo đi mất. Tôi đơ ra, nhìn theo không chớp mắt. Xung quanh tôi, tiếng xì xầm vừa lúc nãy Phong đến đã biến mất nay lại nổi lên, to hơn, rõ hơn, lại còn cười nữa… Một giây… hai giây… ba giây….
Thằng oắt con láo toét này!
Hàm răng tôi nghiến chặt lại, đồng thời bàn tay cũng co lại thành nắm đấm. Mắt tôi nhìn theo bóng lưng Khải Phong mà muốn tóe lửa.
Trời ơi! Oan ức không cơ chứ! Tôi đã làm gì Nhi đâu mà để bị nói như vậy? Đừng động vào cô ấy ư? Ngầu ha? Cool boy quá trời ha? Định mệnh nó, tôi chỉ thấy vô lý thôi!
Mắt cậu ta bị toét hay sao mà lại không nhìn thấy tôi đang đỡ Nhi đứng dậy chứ? Mặc dù lúc cô ấy ngã và hở quần chip đúng là tôi có thấy mắc cười thật, nhưng cũng thôi ngay vì nhận ra cười như thế rất quá đáng và đã đi tới đỡ cô ấy đấy thôi!
Đậu xanh rau má, nhìn xem, ở quanh đây ngoài tôi tốt và tỉnh thế ra thì làm gì còn ai chịu tới đỡ Nhi dậy cơ chứ… Làm ơn mắc oán ghê hồn!
- Khải Phong có vẻ quá đáng nhỉ? Dù sao Kim cũng chỉ có ý đỡ bạn kia thôi mà.
- Xì, giả tạo hết đó. Cậu không biết thì thôi, nhỏ đó nổi tiếng trong trường này là một kẻ cực kì xấu tính và đáng sợ. Trông cái mặt xinh đẹp vậy chứ bên trong thì... Chỉ cần cậu ta ngứa mắt với ai, người đó chắc chắn là không sớm thì muộn cũng phải cuốn gói khỏi ngôi trường này, bắt nạt, đánh người, dọa nạt... sở trường của cô ta cả rồi.
Tôi quay ra đằng sau, mặt rắn đanh, đang toan chửi một trận tơi bời khói lửa thì bỗng dưng nghĩ lại, sự tức giận trong lòng theo đó mà giảm xuống rõ rệt.
Tôi bình tĩnh ngẩng mặt lên, hờ hững nói với ba cô “bạn thân” – kẻ chủ mưu gây ra vụ này hại tôi bị ăn chửi oan:
- Đi thôi!
Sau đó, tôi đi trước, ba nhỏ kia theo sau, cứ hai hàng như vậy mà trở về lớp. Chắc hẳn chúng nó biết tôi đang rất cáu, nên cũng chỉ im lặng cun cút mà đi. Lại nhớ tới những lời bàn tán lúc nãy vô tình lọt vào tai, khuôn mặt tôi liền trầm hẳn xuống.
Bọn họ nói vậy cũng đâu phải là không có lý. Sao tôi có thể quên tôi đang sống trong thân thể của một người như thế nào chứ, xấu tính, độc ác,... Không một từ nào có thể diễn tả nổi về mặt xấu tới toàn diện của Kim! Còn cả Khải Phong nữa, chắc cậu ta đến đúng lúc tôi đang phủi váy cho Nhi, thế là không kịp suy nghĩ mới ra phát biểu một câu nghe - là - muốn - đấm như vậy. Đúng là miệng nhanh hơn não. Hừ, tôi bắt đầu ghét sự “đúng lúc” như vậy rồi đấy.
Cây bút chì trong tay tôi kêu “rắc” một tiếng.
Khải Phong, lần này coi như tôi dễ tính bỏ qua cho cậu, và cả hai con nhỏ dám bàn tán về tôi nữa. Nhưng, tôi chắc chắn sẽ không có lần sau dễ dãi như vậy đâu.
***
Tôi và Nhi đã không nói với nhau một câu nào trong suốt cả buổi học còn lại. Thi thoảng, Nhi có quay ra liếc trộm tôi, nhưng sau đó cũng rất vội vã dời đi. Chắc cô ấy muốn nói về vụ ở thư viện, nhưng tôi chẳng quan tâm nữa. Tôi còn đang bận vật lộn với đống bài tập này, tôi dù thế nào lúc còn học cấp ba cũng là đứa luôn đứng top mười lăm lớp và ba mươi khối, tôi không tin là tôi không thể làm lại được.
Trống tan học vang lên, tôi dọn sách vở cho vào cặp. Xoay tới xoay lui một hồi, quay sang đã thấy Nhi đi mất dạng từ đời nào. Nhanh thật, tôi nhìn theo hướng cửa lớp, nhủ thầm. Chắc cô ấy đang trốn Phong, hoặc là tôi, hoặc là cả tôi và Phong.
- Thiên Kim, bọn tao hôm nay hơi bận, nên… nên về trước nhé?
“Tóc Hồng” quay xuống nói với tôi, khuôn mặt dường như rất sợ sệt. Không để tôi trả lời, đã cùng hai đứa còn lại co giò chạy mất tăm mất tích. Tôi thở dài, đeo cặp lên rồi ra khỏi lớp.
Sân trường rộng thật, lại còn nắng nữa. Tôi thiết nghĩ nếu mà đi bộ dưới thời tiết này từ đây đến cổng trường, không say nắng thì cũng cháy hết cả tóc.
Tôi lôi một quyển vở trong cặp ra, che lên đầu rồi mới chạy ra sân trường. Vừa chạy, tôi vừa nghiến răng nghiến lợi, thầm chửi biến đổi thời tiết thật đáng sợ, tầm này thì chắc đã tháng tám, tháng chín rồi mà nắng muốn vỡ đầu ra. Định mệnh!
Chính vì cứ mải miết chạy, nên tôi đã không để ý mà đâm rầm vào lưng của một người, và ngã bật ra đằng sau. Quyển vở rớt khỏi đầu, nắng liền chiếu thẳng vào mặt tôi, chói muốn chết, lại thêm cái nền gạch nóng muốn bỏng mông nữa.
- Không sao chứ? – Chắc tại chói, nên tôi có ngẩng lên cũng không nhìn rõ mặt người đối diện, chi thấy anh ta rất cao, cực kì cao luôn.
Mặc dù anh ta đã hỏi tôi có sao không, nhưng lại không chìa tay ra, càng không có ý định sẽ đỡ tôi dậy, vậy thì cái câu “không sao chứ?” kia rõ ràng là đang cố ý trêu chọc tôi mà. Mẹ kiếp, ngày quái gì mà toàn gặp phải những thành phần “đặc biệt” thế không biết.
- Không sao. Thật xin lỗi, mình đi không để ý. – Tôi lịch sự cười đáp lại, rồi tự đứng dậy phủi phủi quần áo.
Nhưng tôi vừa ngẩng đầu lên, liền chết sững. Sao… sao lại là anh ta nữa? Duyên thật đấy, lần thứ ba trong cùng một buổi sáng rồi.
Đứng trước mặt tôi, anh chàng đẹp trai đi chiếc xe Limo ban sáng đang mỉm cười hết sức quyến rũ, lại còn sơ mi trắng, lại còn cao hơn tôi hẳn hai cái đầu… Chết tiệt, sao nhìn anh ta từ góc độ này lại đẹp trai thế không biết.
Phải bình tĩnh, bình tĩnh nào tôi ơi. Tôi nhủ thầm, rồi nín nhịn vẻ háo sắc của mình lại, hờ hững nói:
- Tạm biệt!
Sau đó, vênh mặt lên, hất tóc một cái, vô cùng lạnh lùng mà chảnh, bước tiếp về phía trước. Tôi dám cá là lúc đấy trông tôi ngầu vật vã. Đấy, im thin thít luôn kìa. Ha ha, phải thế chứ!
Đi chưa được mấy bước thì tôi dừng lại, vì nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của An đang chạy về phía mình, rất là nhanh. Tóc con bé đẫm mồ hôi, dính bệt lại trên trán và má.
- Tiểu thư, em xin lỗi vì đã đến trễ ạ. – Vừa đến chỗ tôi, An liền cúi đầu, thở gấp gáp mấy cái rồi nhanh chóng bung cái ô trong tay, che cho tôi. Con bé vẫn còn mặc nguyên đồng phục trường nào đó, chắc cũng vừa mới tan học.
- Ừm. – Tôi gật đầu, coi như cho qua.
Hai chủ tớ bước nhanh về phía cổng trường. Mấy lần, vạt ô trước mặt tôi cứ rung lắc, ngả bên nọ, nghiêng bên kia, thò ra, thụt vào, chẳng bao giờ chịu đứng thẳng, thiếu mỗi điều đập thẳng vào mặt tôi mà thôi. Tôi không nói gì, chỉ quay sang liếc nhìn An.
Con bé thấp hơn tôi nhiều. Hai cái tay ngắn cũn của nó cầm cái ô che cho tôi mà phải vươn cao hết cả lên. Dù cho không được thẳng nhưng cũng chưa đến nỗi thấp, chắn tầm nhìn của tôi, trong khi đó, đến phân nửa người An đang lọt ở ngoài nắng, trán vẫn không ngừng đổ mồ hôi.
- Đưa đây. – Tôi cướp cái ô trong tay con bé, đồng thời đi dịch vào bên cạnh nó. Chiếc ô trong tay tôi không còn nghiêng ngả nữa mà đứng rất thẳng, vạt cũng đủ che cho cả hai chị em.
- Không… không cần đâu ạ. – An chồm lên định giật lại cán ô trong tay tôi, nhưng tôi nào có để cho nó cướp được.
- Im lặng và đi đi, chị không sao. – Tôi mỉm cười với con bé.
An nhìn tôi, rồi lặng thinh.
/15
|