Ta ngang dọc một đời, tung hoành khắp thiên hạ, sinh thời khó gặp địch thủ.trong đời, ta luôn lấy đoạn thời gian ấy làm kiêu ngạo, coi những năm tháng đó là đỉnh cao của cuộc đời, coi những trải nghiệm ấy là kinh nghiệm quý báu.
Ta có đủ vốn liếng để tự ngạo.
Những hậu bối trẻ tuổi ta chẳng coi vào đâu, thanh niên tài tuấn trong mắt ta cũng chẳng là gì. Dù là ngọc quý, cũng chưa qua mài giũa, liệu có toả sáng được sao. Vì thế, trước nay đấu với hậu bối, ta chưa bao giờ dốc toàn lực, thậm chí nghĩ, chắc cả đời này chẳng có ai đáng để ta làm phải làm thế.
Ta, đang đứng trên đỉnh cao của võ thuật.
Chỉ là, thường thức đã bị phá vỡ.
Hôm nay, ta gặp một người niên kỉ vẫn còn trẻ. Vốn tưởng "anh hùng xuất thiếu niên" đã là nhận định rất cao rồi, chỉ là, y còn hơn thế.
Thể lực dồi dào, sức mạnh như hổ, thế công liên miên bất tuyệt, ta như ngược dòng Trường Giang chảy siết, đau khổ chống đỡ.
"Lão già, sức kiệt rồi sao?"
Theo đó là một kích như trời giáng bổ xuống, uy thế như vậy thật không thể ngăn cản. Ta vẫn luôn tin vào song quyền của mình. Song quyền chéo nhau, ta cố sức đón đỡ một kích như lôi đình ấy.
Chỉ là, có lúc lực bất tòng tâm.
Mũi kích như lôi đình ấy mạnh mẽ dị thường, đầu gối khuỵ xuống, nền gạch vỡ nát. Ta như nghe tiếng xương đầu gối vỡ nát, nghe thấy tiếng mũi kích cắt da. Liều mình chống đỡ, kết quả vẫn như vậy, ta thật đã già rồi sao?
"Ta vẫn chưa già!"
Một tiếng rống lớn, sức mạnh như hiện về, ta vẫn hết sức bình sinh hất văng kích của đối phương ra. Lưỡi kích thấm đẫm máu tươi, theo mũi kích bay ra, máu chảy thành vệt dài giữa không trung. Đối phương cũng lùi lại mấy bước, song phương không tiếp tục giao thủ, sân viện lâm vào khoảng khắc yên tĩnh ngắn ngủi.
Tay ôm một bên vai đẫm máu, ta lảo đảo đứng dậy, sức mạnh dần trôi đi. Ta biết, ta đang đi đến điểm cuối của cuộc đời.
"Càng đánh càng mạnh. Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?"
Dù biết mình yếu thế, Tất Thuật vẫn rất bình thản. Bách thế chìm nổi y đều đã trải qua, chút khí độ khi đối mặt sinh tử y vẫn còn. Một đời võ thuật gia, chỉ hận bản thân mình già chết. Chết trong trận chiến thế này, dùng võ tổng kết cuộc đời, bản thân Tất Thuật cũng thấy không thẹn với lòng. Chỉ là, trong giờ khắc cuối của cuộc đời, giờ khắc đáng nhớ ấy lại bị đối phương phá huỷ.
"Chiền thần."
Câu trả lời khiến y ngẩn ra, miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười giễu cợt.
"Ta biết, ngươi đang cười ta."
"Cười tiểu bối vô tri, cười ta không biết trời cao đất rộng."
Hoả thản nhiên trả lời, như trần thuật lại điều gì đó không đáng kể.
"Chỉ bằng ngươi? Chỉ biết đâm chém bổ dọc? Tiểu tử, ngươi có tài đức gì mà tự xưng hiệu Chiến thần?"
Tất Thuật cười, cười cho sự vô tri của đối phương, cười y ếch ngồi đáy giếng.
"Ngươi có biết hoá phồn vi giản không?"
"Có biết thiên chuy bách luyện không?"
Hoả chỉ thản nhiên liếc đối phương, phản ứng của hắn cũng trong sở liệu.
"Đạo lý ai cũng biết..."
Tất Thuật hừ lạnh nói, lời chưa nói hết, Hoả đã chen lời.
"...Chỉ là có những kẻ tự cho là đúng."
"Lời nói của tiên hiền, mấy ai có thể hiểu, mấy ai có thể lý giải. Những tưởng đã quán triệt thấu hiểu, cuối cùng thiết vẫn là thiết, mãi không thể thành thép, ngọc bất thành khí."
Lời nói Của Hoả rất thản nhiên, mỗi câu như đánh vào tâm khảm đối phương. Những lời mà lão già như y thường dùng để giáo huấn người khác, nay phải nghe từ miệng đối thủ, một hậu bối, chuyện này có vẻ thật tức cười.
"Đạo lý đơn giản như vậy, ngươi vẫn không hiểu. Uổng cho một thân tu vi, uổng cho danh tiếng võ đạo đại sư của ngươi. Chỉ có thể nói, ngươi cố gắng chưa đủ."
Nghe câu cuối cùng của Hoả, gương mặt vốn lạnh nhạt của Tất Thuật chợt hiện ra vẻ mê mang.
Chưa đủ.
Còn nhớ nhiều năm trước, sư phụ y cũng nói y như vậy.
Ý nghĩ thông suốt, đôi mắt vốn mơ hồ lại trở nên bình thản. Ánh mắt nhìn Hoả cũng khác với trước kia, y như nhìn thấy thời đại mới đang được bắt đầu.
Có lẽ lúc sắp chết, con người thường suy nghĩ linh tinh như vậy.
Ta cũng thật đã già rồi.
"Nói nhiều như vậy, không lẽ ngươi muốn thu phục ta?"
"Không."
"Ta muốn cho những kẻ thủ cựu như ngươi biết, thời đại của các ngươi đã qua rồi."
Nghe vậy, Tất Thuật chợt bật cười, sau đó là cười lớn. Cười đối phương cuồng vọng không tự lượng sức, cũng cười bản thân phí hoài cuộc đời mà vẫn mê mang. Suốt đời khổ luyện thành tài, xông pha khói lửa, ân oán tình cừu. Những tưởng đã đi đến đỉnh cao của cuộc đời, cuối cùng nhìn lại, cũng chỉ là phí hoài cuộc sống.
Sắt chẳng thành thép.
Ngọc bất thành khí.
"Cũ không đi, mới không tới. Vậy, hãy dùng máu tươi của lão già này mở ra thời đại mới đi."
Dụng chút sức tàn cuối cùng, ta tiếp tục nghênh chiến đối phương. Chỉ là, tâm thái đã khác. Dẫu sắp tàn lụi, ta vẫn muốn nhen nhóm lên ngọn lửa cuối đời, ngọn lửa chiếu sáng cho thời đại mới.
Đối mặt với đòn tấn công liều mạng của một đại sư võ thuật, Hoả vẫn rất bình thản. Trực diện lao tới, hai tay nắm kích, y chỉ đơn giản vung lên, sau đó trảm xuống.
Vẫn chỉ đơn giản như vậy.
Ta biết cái chết đã gần kề, có lẽ là ảo giác, ta chợt thấy người thanh niên ấy biến lớn.
Là y trở nên vĩ đại trong tâm ta, hay đứng trước y ta bỗng trở nên nhỏ nhoi?
Sau đó ánh sáng vụt tắt, màn đêm phủ xuống.
Bánh xe vẫn nhẹ nhàng quay, trang sử mới được viết nên.
Thời đại của Chiến thần.
Thời đại của máu và nước mắt.
Thời đại hào hùng.
Ta có đủ vốn liếng để tự ngạo.
Những hậu bối trẻ tuổi ta chẳng coi vào đâu, thanh niên tài tuấn trong mắt ta cũng chẳng là gì. Dù là ngọc quý, cũng chưa qua mài giũa, liệu có toả sáng được sao. Vì thế, trước nay đấu với hậu bối, ta chưa bao giờ dốc toàn lực, thậm chí nghĩ, chắc cả đời này chẳng có ai đáng để ta làm phải làm thế.
Ta, đang đứng trên đỉnh cao của võ thuật.
Chỉ là, thường thức đã bị phá vỡ.
Hôm nay, ta gặp một người niên kỉ vẫn còn trẻ. Vốn tưởng "anh hùng xuất thiếu niên" đã là nhận định rất cao rồi, chỉ là, y còn hơn thế.
Thể lực dồi dào, sức mạnh như hổ, thế công liên miên bất tuyệt, ta như ngược dòng Trường Giang chảy siết, đau khổ chống đỡ.
"Lão già, sức kiệt rồi sao?"
Theo đó là một kích như trời giáng bổ xuống, uy thế như vậy thật không thể ngăn cản. Ta vẫn luôn tin vào song quyền của mình. Song quyền chéo nhau, ta cố sức đón đỡ một kích như lôi đình ấy.
Chỉ là, có lúc lực bất tòng tâm.
Mũi kích như lôi đình ấy mạnh mẽ dị thường, đầu gối khuỵ xuống, nền gạch vỡ nát. Ta như nghe tiếng xương đầu gối vỡ nát, nghe thấy tiếng mũi kích cắt da. Liều mình chống đỡ, kết quả vẫn như vậy, ta thật đã già rồi sao?
"Ta vẫn chưa già!"
Một tiếng rống lớn, sức mạnh như hiện về, ta vẫn hết sức bình sinh hất văng kích của đối phương ra. Lưỡi kích thấm đẫm máu tươi, theo mũi kích bay ra, máu chảy thành vệt dài giữa không trung. Đối phương cũng lùi lại mấy bước, song phương không tiếp tục giao thủ, sân viện lâm vào khoảng khắc yên tĩnh ngắn ngủi.
Tay ôm một bên vai đẫm máu, ta lảo đảo đứng dậy, sức mạnh dần trôi đi. Ta biết, ta đang đi đến điểm cuối của cuộc đời.
"Càng đánh càng mạnh. Tiểu tử, ngươi rốt cuộc là ai?"
Dù biết mình yếu thế, Tất Thuật vẫn rất bình thản. Bách thế chìm nổi y đều đã trải qua, chút khí độ khi đối mặt sinh tử y vẫn còn. Một đời võ thuật gia, chỉ hận bản thân mình già chết. Chết trong trận chiến thế này, dùng võ tổng kết cuộc đời, bản thân Tất Thuật cũng thấy không thẹn với lòng. Chỉ là, trong giờ khắc cuối của cuộc đời, giờ khắc đáng nhớ ấy lại bị đối phương phá huỷ.
"Chiền thần."
Câu trả lời khiến y ngẩn ra, miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười giễu cợt.
"Ta biết, ngươi đang cười ta."
"Cười tiểu bối vô tri, cười ta không biết trời cao đất rộng."
Hoả thản nhiên trả lời, như trần thuật lại điều gì đó không đáng kể.
"Chỉ bằng ngươi? Chỉ biết đâm chém bổ dọc? Tiểu tử, ngươi có tài đức gì mà tự xưng hiệu Chiến thần?"
Tất Thuật cười, cười cho sự vô tri của đối phương, cười y ếch ngồi đáy giếng.
"Ngươi có biết hoá phồn vi giản không?"
"Có biết thiên chuy bách luyện không?"
Hoả chỉ thản nhiên liếc đối phương, phản ứng của hắn cũng trong sở liệu.
"Đạo lý ai cũng biết..."
Tất Thuật hừ lạnh nói, lời chưa nói hết, Hoả đã chen lời.
"...Chỉ là có những kẻ tự cho là đúng."
"Lời nói của tiên hiền, mấy ai có thể hiểu, mấy ai có thể lý giải. Những tưởng đã quán triệt thấu hiểu, cuối cùng thiết vẫn là thiết, mãi không thể thành thép, ngọc bất thành khí."
Lời nói Của Hoả rất thản nhiên, mỗi câu như đánh vào tâm khảm đối phương. Những lời mà lão già như y thường dùng để giáo huấn người khác, nay phải nghe từ miệng đối thủ, một hậu bối, chuyện này có vẻ thật tức cười.
"Đạo lý đơn giản như vậy, ngươi vẫn không hiểu. Uổng cho một thân tu vi, uổng cho danh tiếng võ đạo đại sư của ngươi. Chỉ có thể nói, ngươi cố gắng chưa đủ."
Nghe câu cuối cùng của Hoả, gương mặt vốn lạnh nhạt của Tất Thuật chợt hiện ra vẻ mê mang.
Chưa đủ.
Còn nhớ nhiều năm trước, sư phụ y cũng nói y như vậy.
Ý nghĩ thông suốt, đôi mắt vốn mơ hồ lại trở nên bình thản. Ánh mắt nhìn Hoả cũng khác với trước kia, y như nhìn thấy thời đại mới đang được bắt đầu.
Có lẽ lúc sắp chết, con người thường suy nghĩ linh tinh như vậy.
Ta cũng thật đã già rồi.
"Nói nhiều như vậy, không lẽ ngươi muốn thu phục ta?"
"Không."
"Ta muốn cho những kẻ thủ cựu như ngươi biết, thời đại của các ngươi đã qua rồi."
Nghe vậy, Tất Thuật chợt bật cười, sau đó là cười lớn. Cười đối phương cuồng vọng không tự lượng sức, cũng cười bản thân phí hoài cuộc đời mà vẫn mê mang. Suốt đời khổ luyện thành tài, xông pha khói lửa, ân oán tình cừu. Những tưởng đã đi đến đỉnh cao của cuộc đời, cuối cùng nhìn lại, cũng chỉ là phí hoài cuộc sống.
Sắt chẳng thành thép.
Ngọc bất thành khí.
"Cũ không đi, mới không tới. Vậy, hãy dùng máu tươi của lão già này mở ra thời đại mới đi."
Dụng chút sức tàn cuối cùng, ta tiếp tục nghênh chiến đối phương. Chỉ là, tâm thái đã khác. Dẫu sắp tàn lụi, ta vẫn muốn nhen nhóm lên ngọn lửa cuối đời, ngọn lửa chiếu sáng cho thời đại mới.
Đối mặt với đòn tấn công liều mạng của một đại sư võ thuật, Hoả vẫn rất bình thản. Trực diện lao tới, hai tay nắm kích, y chỉ đơn giản vung lên, sau đó trảm xuống.
Vẫn chỉ đơn giản như vậy.
Ta biết cái chết đã gần kề, có lẽ là ảo giác, ta chợt thấy người thanh niên ấy biến lớn.
Là y trở nên vĩ đại trong tâm ta, hay đứng trước y ta bỗng trở nên nhỏ nhoi?
Sau đó ánh sáng vụt tắt, màn đêm phủ xuống.
Bánh xe vẫn nhẹ nhàng quay, trang sử mới được viết nên.
Thời đại của Chiến thần.
Thời đại của máu và nước mắt.
Thời đại hào hùng.
/33
|