"Từ khi nào đệ lại có nhã hứng ngắm trời đêm vậy?"
Không biết đã qua bao lâu, Bá Trí mở lời.
"Đệ vốn không có hứng thú đó, cũng như huynh vốn không thích ngắm mây đen vậy. Chỉ là nếu huynh đã có nhã hứng, đệ cũng không ngại thử một lần."
Bá Dũng chậm rãi nói, ngữ khí khác hẳn lúc bình thường. Không còn to tiếng hào khí, cũng không còn dát vàng lên mặt mình. Lần này y trò chuyện thật thản nhiên, nghe qua có mấy phần giống Bá Trí, rào trước đón sau, hàm chứa ẩn ý trong lời nói.
"Vậy sao? Đời người ngắn ngủi, cái gì cũng nên thử một lần cho biết."
Bá Trí trả lời, vài lời đơn giản nhưng lại ẩn chứa cái ý sâu xa.
"Nghe huynh nói vậy, đệ biết, huynh thật có bệnh rồi."
"Là sao?"
Nghe Bá Dũng nói vậy, Bá Trí cũng tinh tế cảm nhận trạng thái của bản thân mình, sau đó đưa ánh mắt khó hiểu nhìn y. Tiểu tử này lại bắt đầu chơi trò thâm trầm rồi.
"Luyện võ mười mấy năm, cường thân kiện thể, tuy không phải bách bệnh bất xâm, nhưng bệnh nhẹ như cảm mạo cũng tránh xa ba thước. Chỉ là, bệnh do tâm sinh."
"Ở chung bấy lâu, huynh có tâm sự, đệ há lại không biết."
Bá Dũng nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt hai người nhìn nhau, như xem tỏ lòng đối phương. Có ít người, mắt sáng như đuốc.
"Hô, đệ vẫn tinh tế như vậy."
Bá Trí nghiêng đầu nhìn trời, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh nhạt thong dong như trước. Có chút chuyện cuối cùng cũng phải đến, nếu vì nó mà phiền não, chẳng thà giải quyết dứt khoát cho xong.
"Là Nguyên Tranh sao?"
Nói đến cái tên Nguyên Tranh, Bá Dũng cũng không dùng kính ngữ như trước. Sự thay đổi nhỏ trong đó cũng không thoát khỏi sự chú ý của Bá Trí.
"Dù đã kết bái, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, ai biết đối phương nghĩ gì. Thêm bằng hơn thêm thù, nếu là hảo huynh đệ thì càng tốt, đệ cũng không ngại kính huynh ấy một tiếng 'đại ca'. Chỉ là muốn làm đại ca của đệ, chỉ hơn tuổi là chưa đủ..."
Nói đến đây, giọng nói của Bá Dũng tràn ngập bá khí, cái thế hào hùng khác hẳn thái độ cợt nhã, tự luyến mọi ngày. Lúc này đây, Bá Dũng tạo cho người xem cảm giác hết sức tự tin, hào khí ngất trời.
"Bao năm nay, đệ chưa hề thấy huynh có tâm sự như lúc này. Nguyên Tranh huynh ấy đưa đến phiền não cho đại ca, đệ cũng không biết nên vui hay buồn..."
"Vui vì ít ra huynh cũng có điều cần quan tâm. Buồn là do đệ biết, phiền phức sắp đến rồi."
Người sống trên đời, ít nhiều cũng có lý tưởng, có ham muốn, có điều quan tâm, từ đó cũng dễ sinh ra phiền não. Người hay phiền não, mối liên hệ với đời cũng càng nhiều, dù mệt nhưng cũng tràn đầy sức sống. Tương tự, người không phiền não, thường chỉ là những người ngu ngốc, hoặc là người bất cần đời.
Nhiều khi nhìn đại ca hờ hững ngắm sao, Bá Dũng cũng thường cảm thấy buồn vô cớ, người không có sở cầu, cuối cùng cũng chỉ như cái xác không hồn.
"Chỉ là nếu chuyện quá phiền toái, liên luỵ đến huynh. Người 'đại ca' đó, đệ không nhận cũng không sao."
Lời này thốt ra có chút cạn tình, chỉ là Bá Dũng cũng không thèm để ý. Giao tình giữa người với người phải cần vun đắp mà nên, nếu chưa đến mức sinh tử tương giao mà đem lại phiền phức quá lớn, tình cạn cũng là điều bình thường.
Hoạn nạn gặp chân tình ư? Nào có dễ vậy.
Tình đời vốn đen bạc, nhất là khi thân giữa thời cuộc rối ren này.
"Ha ha, Khổng Tử đâu có dạy đệ như vậy."
"Nhưng đại ca dạy thế."
Bá Trí chỉ cười.
"Huynh đệ chúng ta vốn khác nhau, xem sự thế cũng hoàn toàn trái ngược. Phiền não của ta, há chẳng phải là mong đợi của đệ sao."
"Vậy nên đệ vốn rất thích thấy huynh phiền não, chỉ bởi đó lại là niềm vui thú của đệ. Quan trọng hơn, đệ có cơ hội giúp huynh."
Nhận của người thì trả lại người.
"Chúng ta vốn là huynh đệ, không cần phải so đo như vậy."
"Đệ biết, chỉ là tâm không yên lòng."
Hai người lời qua tiếng lại, đã lâu rồi cả hai chưa trải lòng như vậy. Phần vì do quá hiểu nhau, phần là vì không có cơ hội.
"Rất tiếc, việc lần này đệ không giúp được đâu."
Bá Trí thản nhiên nói, chỉ là khi nói câu này lại rước lấy ánh mắt xem thường của Bá Dũng.
"Trên đời này có chuyện gì mà đệ không làm được... trừ tán gái ra."
Bá Trí nhếch miệng tự tin nói, chỉ là khi nói được một đoạn lại dừng lại, bổ sung thêm một câu. Thấy bá Trí im lặng không đáp, Bá Dũng nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Không lẽ là thật?"
Bá Dũng hỏi, ngữ khí cũng không xác định cho lắm. Khi thấy Bá Trí gật đầu, y như vỡ lẽ, cũng hiểu tại sao đại ca lại phiền não.
"Hô, chuyện này đích thực là đệ không giúp được."
Lấy tay gãi đầu, Bá Dũng cười khan một tiếng. Ngẫm nghĩ một lúc, Bá Dũng thở dài nói.
"Tiểu thư đúng là một cô gái tốt, chỉ là mệnh không được tốt."
"Nghe đâu mẹ mất ngay khi sinh ra cô ấy ra, sư thầy cũng nói cô ấy mệnh khắc người thân, thành ra từ nhỏ đã chịu sự xa lánh của mọi người. Thế nên dù gương mặt như hoa, tài trí hơn người, năm nay mười chín tuổi vẫn không có bà mối nào gõ cửa. Mười chín tuổi, cũng xem như là quá tuổi rồi..."
Nên biết ở thời đại này, con gái mười ba tuổi xem như đã lớn, mười lăm tuổi đã bắt đầu lấy chồng. Một khi quá tuổi mười tám, cũng xem như quá tuổi rồi, lúc này càng khó gả hơn, nhất là với một cô gái có mệnh khắc người thân như Hồ Nhu Nhi.
"Quên mất, huynh vốn không tin số mệnh nhỉ. Vậy thì cứ tiến tới thôi."
Vỗ đầu một cái, Bá Dũng ngồi dậy nói. Chỉ là đối với sự cổ vũ của Bá Dũng, Bá Trí vẫn trầm mặc.
"Dạo gần đây huynh bỗng tin vào số mệnh..."
Thấy Bá Dũng ngẩn ra nhìn, Bá Trí cũng không thèm để ý, y tiếp tục nói.
"... Chỉ là, thiên ý khó dò, thiên mệnh khó đoán. Mệnh người là trời ban, phàm phu tục tử há có thể đoán được ý trời. Dù cô ấy mệnh khắc thân thật, ta cũng khiến cô ấy hạnh phúc cả đời!"
Trong lời nói ẩn chứa sự tự tin tuyệt đối.
"Huynh như thế này, mới là đại ca mà đệ biết. Chỉ là, huynh muốn nghịch thiên sao?"
Bá Dũng cười hỏi, câu nghịch thiên cũng tiện mồm mà nói, không hề uý kị, dường như đó là việc chẳng hề to tát. Nếu có người ngoài nghe được lời đó chắc sẽ bị doạ hết hồn. Ở những năm tháng này, vua được coi là con trời, ý vua cũng được xem là thiên ý. Nếu muốn nghịch thiên, há chẳng phải là chống đối triều đình sao?
Có một số từ vốn dĩ không nên nói. Chỉ là, tư tưởng hai người vốn dĩ không thuộc thời đại này.
"Trên thế gian có hàng tỉ người, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình. Nhiều như vậy, ông trời sao quản hết được. Nghịch thiên nhi hành, vốn không khó như đệ tưởng."
"Ha ha, lời đại ca nói vẫn luôn chí lý như vậy. Nếu vậy thì đại ca còn phiền não điều gì?"
Bị hào khí của Bá Trí lây nhiễm, Bá Dũng cũng cười lớn nói.
"Một thứ rất phiền toái ở thời đại phong kiến này..."
Cưới vợ gả chồng.
Môn đăng hộ đối.
Không biết đã qua bao lâu, Bá Trí mở lời.
"Đệ vốn không có hứng thú đó, cũng như huynh vốn không thích ngắm mây đen vậy. Chỉ là nếu huynh đã có nhã hứng, đệ cũng không ngại thử một lần."
Bá Dũng chậm rãi nói, ngữ khí khác hẳn lúc bình thường. Không còn to tiếng hào khí, cũng không còn dát vàng lên mặt mình. Lần này y trò chuyện thật thản nhiên, nghe qua có mấy phần giống Bá Trí, rào trước đón sau, hàm chứa ẩn ý trong lời nói.
"Vậy sao? Đời người ngắn ngủi, cái gì cũng nên thử một lần cho biết."
Bá Trí trả lời, vài lời đơn giản nhưng lại ẩn chứa cái ý sâu xa.
"Nghe huynh nói vậy, đệ biết, huynh thật có bệnh rồi."
"Là sao?"
Nghe Bá Dũng nói vậy, Bá Trí cũng tinh tế cảm nhận trạng thái của bản thân mình, sau đó đưa ánh mắt khó hiểu nhìn y. Tiểu tử này lại bắt đầu chơi trò thâm trầm rồi.
"Luyện võ mười mấy năm, cường thân kiện thể, tuy không phải bách bệnh bất xâm, nhưng bệnh nhẹ như cảm mạo cũng tránh xa ba thước. Chỉ là, bệnh do tâm sinh."
"Ở chung bấy lâu, huynh có tâm sự, đệ há lại không biết."
Bá Dũng nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt hai người nhìn nhau, như xem tỏ lòng đối phương. Có ít người, mắt sáng như đuốc.
"Hô, đệ vẫn tinh tế như vậy."
Bá Trí nghiêng đầu nhìn trời, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh nhạt thong dong như trước. Có chút chuyện cuối cùng cũng phải đến, nếu vì nó mà phiền não, chẳng thà giải quyết dứt khoát cho xong.
"Là Nguyên Tranh sao?"
Nói đến cái tên Nguyên Tranh, Bá Dũng cũng không dùng kính ngữ như trước. Sự thay đổi nhỏ trong đó cũng không thoát khỏi sự chú ý của Bá Trí.
"Dù đã kết bái, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, ai biết đối phương nghĩ gì. Thêm bằng hơn thêm thù, nếu là hảo huynh đệ thì càng tốt, đệ cũng không ngại kính huynh ấy một tiếng 'đại ca'. Chỉ là muốn làm đại ca của đệ, chỉ hơn tuổi là chưa đủ..."
Nói đến đây, giọng nói của Bá Dũng tràn ngập bá khí, cái thế hào hùng khác hẳn thái độ cợt nhã, tự luyến mọi ngày. Lúc này đây, Bá Dũng tạo cho người xem cảm giác hết sức tự tin, hào khí ngất trời.
"Bao năm nay, đệ chưa hề thấy huynh có tâm sự như lúc này. Nguyên Tranh huynh ấy đưa đến phiền não cho đại ca, đệ cũng không biết nên vui hay buồn..."
"Vui vì ít ra huynh cũng có điều cần quan tâm. Buồn là do đệ biết, phiền phức sắp đến rồi."
Người sống trên đời, ít nhiều cũng có lý tưởng, có ham muốn, có điều quan tâm, từ đó cũng dễ sinh ra phiền não. Người hay phiền não, mối liên hệ với đời cũng càng nhiều, dù mệt nhưng cũng tràn đầy sức sống. Tương tự, người không phiền não, thường chỉ là những người ngu ngốc, hoặc là người bất cần đời.
Nhiều khi nhìn đại ca hờ hững ngắm sao, Bá Dũng cũng thường cảm thấy buồn vô cớ, người không có sở cầu, cuối cùng cũng chỉ như cái xác không hồn.
"Chỉ là nếu chuyện quá phiền toái, liên luỵ đến huynh. Người 'đại ca' đó, đệ không nhận cũng không sao."
Lời này thốt ra có chút cạn tình, chỉ là Bá Dũng cũng không thèm để ý. Giao tình giữa người với người phải cần vun đắp mà nên, nếu chưa đến mức sinh tử tương giao mà đem lại phiền phức quá lớn, tình cạn cũng là điều bình thường.
Hoạn nạn gặp chân tình ư? Nào có dễ vậy.
Tình đời vốn đen bạc, nhất là khi thân giữa thời cuộc rối ren này.
"Ha ha, Khổng Tử đâu có dạy đệ như vậy."
"Nhưng đại ca dạy thế."
Bá Trí chỉ cười.
"Huynh đệ chúng ta vốn khác nhau, xem sự thế cũng hoàn toàn trái ngược. Phiền não của ta, há chẳng phải là mong đợi của đệ sao."
"Vậy nên đệ vốn rất thích thấy huynh phiền não, chỉ bởi đó lại là niềm vui thú của đệ. Quan trọng hơn, đệ có cơ hội giúp huynh."
Nhận của người thì trả lại người.
"Chúng ta vốn là huynh đệ, không cần phải so đo như vậy."
"Đệ biết, chỉ là tâm không yên lòng."
Hai người lời qua tiếng lại, đã lâu rồi cả hai chưa trải lòng như vậy. Phần vì do quá hiểu nhau, phần là vì không có cơ hội.
"Rất tiếc, việc lần này đệ không giúp được đâu."
Bá Trí thản nhiên nói, chỉ là khi nói câu này lại rước lấy ánh mắt xem thường của Bá Dũng.
"Trên đời này có chuyện gì mà đệ không làm được... trừ tán gái ra."
Bá Trí nhếch miệng tự tin nói, chỉ là khi nói được một đoạn lại dừng lại, bổ sung thêm một câu. Thấy bá Trí im lặng không đáp, Bá Dũng nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Không lẽ là thật?"
Bá Dũng hỏi, ngữ khí cũng không xác định cho lắm. Khi thấy Bá Trí gật đầu, y như vỡ lẽ, cũng hiểu tại sao đại ca lại phiền não.
"Hô, chuyện này đích thực là đệ không giúp được."
Lấy tay gãi đầu, Bá Dũng cười khan một tiếng. Ngẫm nghĩ một lúc, Bá Dũng thở dài nói.
"Tiểu thư đúng là một cô gái tốt, chỉ là mệnh không được tốt."
"Nghe đâu mẹ mất ngay khi sinh ra cô ấy ra, sư thầy cũng nói cô ấy mệnh khắc người thân, thành ra từ nhỏ đã chịu sự xa lánh của mọi người. Thế nên dù gương mặt như hoa, tài trí hơn người, năm nay mười chín tuổi vẫn không có bà mối nào gõ cửa. Mười chín tuổi, cũng xem như là quá tuổi rồi..."
Nên biết ở thời đại này, con gái mười ba tuổi xem như đã lớn, mười lăm tuổi đã bắt đầu lấy chồng. Một khi quá tuổi mười tám, cũng xem như quá tuổi rồi, lúc này càng khó gả hơn, nhất là với một cô gái có mệnh khắc người thân như Hồ Nhu Nhi.
"Quên mất, huynh vốn không tin số mệnh nhỉ. Vậy thì cứ tiến tới thôi."
Vỗ đầu một cái, Bá Dũng ngồi dậy nói. Chỉ là đối với sự cổ vũ của Bá Dũng, Bá Trí vẫn trầm mặc.
"Dạo gần đây huynh bỗng tin vào số mệnh..."
Thấy Bá Dũng ngẩn ra nhìn, Bá Trí cũng không thèm để ý, y tiếp tục nói.
"... Chỉ là, thiên ý khó dò, thiên mệnh khó đoán. Mệnh người là trời ban, phàm phu tục tử há có thể đoán được ý trời. Dù cô ấy mệnh khắc thân thật, ta cũng khiến cô ấy hạnh phúc cả đời!"
Trong lời nói ẩn chứa sự tự tin tuyệt đối.
"Huynh như thế này, mới là đại ca mà đệ biết. Chỉ là, huynh muốn nghịch thiên sao?"
Bá Dũng cười hỏi, câu nghịch thiên cũng tiện mồm mà nói, không hề uý kị, dường như đó là việc chẳng hề to tát. Nếu có người ngoài nghe được lời đó chắc sẽ bị doạ hết hồn. Ở những năm tháng này, vua được coi là con trời, ý vua cũng được xem là thiên ý. Nếu muốn nghịch thiên, há chẳng phải là chống đối triều đình sao?
Có một số từ vốn dĩ không nên nói. Chỉ là, tư tưởng hai người vốn dĩ không thuộc thời đại này.
"Trên thế gian có hàng tỉ người, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình. Nhiều như vậy, ông trời sao quản hết được. Nghịch thiên nhi hành, vốn không khó như đệ tưởng."
"Ha ha, lời đại ca nói vẫn luôn chí lý như vậy. Nếu vậy thì đại ca còn phiền não điều gì?"
Bị hào khí của Bá Trí lây nhiễm, Bá Dũng cũng cười lớn nói.
"Một thứ rất phiền toái ở thời đại phong kiến này..."
Cưới vợ gả chồng.
Môn đăng hộ đối.
/33
|