“Anh đã ngủ chưa?”
Sau khi gửi xong tin nhắn, Thời Dao mới phát giác mấy chữ mà mình vừa gửi cho anh… hình như có chút quái dị…
Hình như quan hệ của cô và anh còn chưa thân thiết đến mức nhắn tin hỏi nhau xem đã ngủ chưa...
Theo tính tình của Lâm Gia Ca, Thời Dao nghĩ thầm anh sẽ không trả lời tin nhắn của cô.
Nghĩ xong, Thời Dao lại gõ phím mấy lần.
Nhưng điều cô muốn nói còn chưa gõ ra xong, trên màn hình lại hiện tin nhắn đến: “Chưa”
Ạch… Cô đoán sai rồi!
Thời Dao vuốt vuốt mặt, vừa định đánh chữ, điện thoại lại có thêm tin nhắn nữa:
Lâm Gia Ca: “Sao vậy?”
- Có chuyện em muốn giải thích với anh một chút.
Lâm Gia Ca trả lời: “?”
Lúc này, Thời Dao không thấy có gì bất thường, bắt đầu đánh chữ. Nhưng cô còn chưa soạn tin nhắn xong, lại có tin nhắn Lâm Gia Ca gửi tới: “Chuyện gì?”
Thời Dao dừng đánh chữ, nhìn hai tin nhắn Lâm Gia Ca trả lời cô, cảm thấy có chút… thụ sủng nhược kinh.
Như vậy hình như không giống phong cách của Lâm Gia Ca cho lắm, bình thường anh có vồn vã như vậy đâu? Trừ những chuyện rất quan trọng, lúc bình thường anh có gõ nhiều chữ như vậy đâu?
Thời Dao xem lại những tin trước đây anh từng gửi cho cô, càng xem càng thấy sai sai…
Đừng nói là… đối phương không phải Lâm Gia Ca nha?
Vừa nghĩ như vậy xong, Thời Dao liền xóa những dòng mình đang gõ, sau đó gửi qua một tin nhắn: “Xin lỗi, anh là Lâm Gia Ca sao?”
- - -
11h30 Lâm Gia Ca đã lên giường nằm.
Lúc anh sắp ngủ, lại có tiếng báo tin nhắn đến từ điện thoại làm anh tỉnh giấc, vừa vào giấc lại bị quấy rầy, anh có chút khó chịu, liền liếc mắt nhìn màn hình:
“Đã ngủ chưa?”
Là tin nhắn của Bánh Bao Mềm gửi tới.
Cơn buồn ngủ liền nhanh chóng biến mất không còn một mống, anh cầm điện thoại lên, gõ một chữ “chưa” trả lời cô.
Dừng một chút, anh lại gửi thêm hai chữ: “Sao vậy?”
Bánh Bao Mềm trả lời rất nhanh: “Có chuyện em muốn giải thích với anh một chút.”
Lâm Gia Ca trả lời theo thói quen, chỉ gõ một dấu “?”, sau đó anh lại cảm thấy trống lốc như vậy lại có chút nhạt, nên gửi thêm hai chữ: “Chuyện gì?”
Anh đã không còn buồn ngủ chút nào, lúc này lại cảm thấy khát nước, liền đứng lên, nhẹ nhàng xuống giường.
Vừa đứng vững xong, Thời Dao đã trả lời tin nhắn: “Xin lỗi, anh là Lâm Gia Ca sao?”
Phí lời! Anh không phải Lâm Gia Ca chẳng lẽ là Ca Gia Lâm?
Lâm Gia Ca một tay cầm ly nước, một tay bấm điện thoại: “Em nói xem?”
Sau khi gửi tin nhắn thành công, qua một lúc lâu, cô mới trả lời tin nhắn.
Lâm Gia Ca đang uống nước, mới mở khóa màn hình.
Thời Dao chỉ trả lời hai chữ: “Ông nội”
Lâm Gia Ca sặc nước…
Cô bé này! Hơn nửa đêm muốn mưu sát chồng à?
Sau khi gửi xong tin nhắn, Thời Dao mới phát giác mấy chữ mà mình vừa gửi cho anh… hình như có chút quái dị…
Hình như quan hệ của cô và anh còn chưa thân thiết đến mức nhắn tin hỏi nhau xem đã ngủ chưa...
Theo tính tình của Lâm Gia Ca, Thời Dao nghĩ thầm anh sẽ không trả lời tin nhắn của cô.
Nghĩ xong, Thời Dao lại gõ phím mấy lần.
Nhưng điều cô muốn nói còn chưa gõ ra xong, trên màn hình lại hiện tin nhắn đến: “Chưa”
Ạch… Cô đoán sai rồi!
Thời Dao vuốt vuốt mặt, vừa định đánh chữ, điện thoại lại có thêm tin nhắn nữa:
Lâm Gia Ca: “Sao vậy?”
- Có chuyện em muốn giải thích với anh một chút.
Lâm Gia Ca trả lời: “?”
Lúc này, Thời Dao không thấy có gì bất thường, bắt đầu đánh chữ. Nhưng cô còn chưa soạn tin nhắn xong, lại có tin nhắn Lâm Gia Ca gửi tới: “Chuyện gì?”
Thời Dao dừng đánh chữ, nhìn hai tin nhắn Lâm Gia Ca trả lời cô, cảm thấy có chút… thụ sủng nhược kinh.
Như vậy hình như không giống phong cách của Lâm Gia Ca cho lắm, bình thường anh có vồn vã như vậy đâu? Trừ những chuyện rất quan trọng, lúc bình thường anh có gõ nhiều chữ như vậy đâu?
Thời Dao xem lại những tin trước đây anh từng gửi cho cô, càng xem càng thấy sai sai…
Đừng nói là… đối phương không phải Lâm Gia Ca nha?
Vừa nghĩ như vậy xong, Thời Dao liền xóa những dòng mình đang gõ, sau đó gửi qua một tin nhắn: “Xin lỗi, anh là Lâm Gia Ca sao?”
- - -
11h30 Lâm Gia Ca đã lên giường nằm.
Lúc anh sắp ngủ, lại có tiếng báo tin nhắn đến từ điện thoại làm anh tỉnh giấc, vừa vào giấc lại bị quấy rầy, anh có chút khó chịu, liền liếc mắt nhìn màn hình:
“Đã ngủ chưa?”
Là tin nhắn của Bánh Bao Mềm gửi tới.
Cơn buồn ngủ liền nhanh chóng biến mất không còn một mống, anh cầm điện thoại lên, gõ một chữ “chưa” trả lời cô.
Dừng một chút, anh lại gửi thêm hai chữ: “Sao vậy?”
Bánh Bao Mềm trả lời rất nhanh: “Có chuyện em muốn giải thích với anh một chút.”
Lâm Gia Ca trả lời theo thói quen, chỉ gõ một dấu “?”, sau đó anh lại cảm thấy trống lốc như vậy lại có chút nhạt, nên gửi thêm hai chữ: “Chuyện gì?”
Anh đã không còn buồn ngủ chút nào, lúc này lại cảm thấy khát nước, liền đứng lên, nhẹ nhàng xuống giường.
Vừa đứng vững xong, Thời Dao đã trả lời tin nhắn: “Xin lỗi, anh là Lâm Gia Ca sao?”
Phí lời! Anh không phải Lâm Gia Ca chẳng lẽ là Ca Gia Lâm?
Lâm Gia Ca một tay cầm ly nước, một tay bấm điện thoại: “Em nói xem?”
Sau khi gửi tin nhắn thành công, qua một lúc lâu, cô mới trả lời tin nhắn.
Lâm Gia Ca đang uống nước, mới mở khóa màn hình.
Thời Dao chỉ trả lời hai chữ: “Ông nội”
Lâm Gia Ca sặc nước…
Cô bé này! Hơn nửa đêm muốn mưu sát chồng à?
/143
|