Editor: Tử Sắc Y
Betaer: Thố Lạt, Thoa Xù
1
Bạch Hiểu ngẩng đầu, phòng khám bệnh lớn hơn so với những phòng khác, hôm nay có bệnh nhân đầu tiên đi thẳng đến trước bàn khám của cô.
Bạch Hiểu hỏi: Giúp người khác đến hỏi bệnh sao?
Người đàn ông ngồi vào trên ghế, tay đặt cuốn sổ khám bệnh ở trên bàn, Không phải.
Bạch Hiểu lộ vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói: Ở đây là phụ khoa.
Không phải nghe nói trung y là bao quát, chuẩn bệnh rồi đưa ra kết quả hay sao?
Đồng nghiệp bên cạnh nhìn về chỗ Bạch Hiểu, rồi nhanh chóng chạy lại cúi đầu lật xem tình trạng bệnh, hỏi: Có chỗ nào không thoải mái à?
Cảm mạo, nóng trong người.
Vậy viết cho cậu ấy ít thuốc trị cảm mạo và hạ hoả giải nhiệt đi.
Người đàn ông kia còn đưa tay lại, ý bảo cô chuẩn mạch.
Bạch Hiểu: . . . . . . Thấy bộ dáng anh ta lớn lên đẹp như vậy, muốn chuẩn thì cứ chuẩn đi.
Trong lòng cô lớn mật nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi, còn thật sự chịu chuẩn mạch. Đưa tay chạm phải mạch đập của người đàn ông, mạch đập rất có lực.
Cơ thể của anh tốt lắm.
Bạch Hiểu nói xong, rụt tay về, viết đơn thuốc cho anh, Anh đi lấy thuốc đi, thuốc viết trên đơn có thể uống bây giờ. Nên uống nhiều nước, chú ý nghỉ ngơi.
Người đàn ông đứng dậy, trước khi đi ra ngoài còn hỏi một câu: Có nhớ tôi là ai không?
Đầu Bạch Hiểu cúi thấp đến nỗi trán gần như sắp đụng mặt bàn.
Người đàn ông kia đã rời khỏi.
Sau khi tan tầm, Bạch Hiểu đi chậm ra khỏi cửa lớn bệnh viện, chân trái của cô còn thương tích chưa khỏi hẳn, không đi nhanh được, cô đang muốn đưa tay mở cửa xe, thì lại bị một chiếc xe điện quẹt ngang, ngã ngồi ở dưới đất. Chủ xe quay đầu nhìn thoáng qua, tăng mã lực rồi nhanh chóng lái khỏi. Tuy Bạch Hiểu ngã rất đau, nhưng cô lại không kêu một tiếng.
Cô là một người có thể ẩn nhẫn.
Có người đi đến nắm tay cô, kéo cô đứng lên.
Bạch Hiểu nhìn người tới, đỏ mặt, cô cảm thấy có chút mất mặt. Lần thứ hai trong một ngày cô chạm vào tay anh.
Vừa đứng lên cô đã buông lỏng tay, nói một câu cảm ơn. Sau đó mở cửa lên xe lái đi.
Người đàn ông kia vẫn đứng ở tại chỗ nhìn cô lái xe đi khỏi.
Người bán hàng rong sạp báo ở ven đường nói: Đẹp trai, thích người ta thì cứ theo đuổi đi, nhìn theo cũng chỉ vô dụng thôi.
Cô ấy là vợ của tôi.
2
Một năm trước.
Bạch Hiểu nhìn người ngủ bên cạnh, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ ánh lên gương mặt Lý Nhược Phi, cô nghĩ thầm, cô cũng thật sự thích anh.
Hai người thông qua người thân mới quen biết, lúc cô mới vừa nhìn thấy anh tay chân còn có chút luống cuống, xém tí nữa đã làm vỡ tách cà phê. Cô không nói đến yêu đương, thậm chí nghĩ rằng cả đời không kết hôn, nhưng bất đắc dĩ là bằng hữu lại luôn có lòng tốt muốn sắp xếp cho cô, sau khi thấy mình không lay chuyển được người bạn thân, cuối cùng cô cũng đành phá lệ một lần.
Kỳ thật trước đó hai người đã biết nhau, bọn họ đã từng gặp, không sai biệt lắm là ba năm trước đây, không biết anh ấy còn có nhớ không ——
Khi đó vào mùa đông, anh ấy nhảy xuống sông cứu người, đáng tiếc là người đó bị cuốn trôi về trước, không còn hô hấp nữa. Không ít người đi bộ vây quanh khắp bờ sông, cả người anh ướt đẫm, vẻ mặt tái nhợt, thực hành cấp cứu cho người đó. Cô đứng nhìn một lát trong đám người, rồi mới đi lên dò xét động mạch cổ của cô gái, Cô ấy đã chết rồi.
Đó là câu đầu tiên cô nói với anh.
Mà ba năm sau, anh lại nói với cô: Chúng ta kết hôn đi.
Lý Nhược Phi ưu tú nay lại nhát gan thiếu tự tin đi cầu hôn Bạch Hiểu.
Cô cảm động đến khóc, cô thích anh, cô hy vọng có một gia đình.
Mà rốt cục cô cũng có gia đình rồi.
Về sau, hai người dè dặt giữ gìn mối quan hệ hôn nhân. Tuy Lý Nhược Phi ít nói nhưng anh cũng rất biết ôn nhu săn sóc. Bạch Hiểu cảm thấy được như vậy cũng đã đủ hạnh phúc rồi, cảm xúc này đã rất lâu cô chưa từng nếm lại.
Khiến cô càng không muốn, càng không dám nói với Lý Nhược Phi bí mật quấn lấy trong lòng mình.
Mà càng hạnh phúc, cô lại càng cảm thấy bí mật này giống như dã thú có răng nanh rất dài, có thể xé rách được nội tâm của cô rồi bò từ bên trong ra ngoài.
Cô sợ hãi, đêm không thể ngủ ngon, không ăn ngon được, áp lực khổ sở.
Cô tự mình chuẩn bệnh thì lại biết —— chứng uất ức tái phát.
Cô bắt đầu dời đi sự chú ý của mình ——mua một đống sách đọc, hơn một nửa là Chicken Soup of the soul, cô còn mua tranh lén lút cầm đến hoa viên, kết quả là chưa vẽ đến ba phút thì đã không còn sự kiên nhẫn. Bài viết này không chữa khỏi, quả thực còn khiến cho tâm trí người
Betaer: Thố Lạt, Thoa Xù
1
Bạch Hiểu ngẩng đầu, phòng khám bệnh lớn hơn so với những phòng khác, hôm nay có bệnh nhân đầu tiên đi thẳng đến trước bàn khám của cô.
Bạch Hiểu hỏi: Giúp người khác đến hỏi bệnh sao?
Người đàn ông ngồi vào trên ghế, tay đặt cuốn sổ khám bệnh ở trên bàn, Không phải.
Bạch Hiểu lộ vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói: Ở đây là phụ khoa.
Không phải nghe nói trung y là bao quát, chuẩn bệnh rồi đưa ra kết quả hay sao?
Đồng nghiệp bên cạnh nhìn về chỗ Bạch Hiểu, rồi nhanh chóng chạy lại cúi đầu lật xem tình trạng bệnh, hỏi: Có chỗ nào không thoải mái à?
Cảm mạo, nóng trong người.
Vậy viết cho cậu ấy ít thuốc trị cảm mạo và hạ hoả giải nhiệt đi.
Người đàn ông kia còn đưa tay lại, ý bảo cô chuẩn mạch.
Bạch Hiểu: . . . . . . Thấy bộ dáng anh ta lớn lên đẹp như vậy, muốn chuẩn thì cứ chuẩn đi.
Trong lòng cô lớn mật nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi, còn thật sự chịu chuẩn mạch. Đưa tay chạm phải mạch đập của người đàn ông, mạch đập rất có lực.
Cơ thể của anh tốt lắm.
Bạch Hiểu nói xong, rụt tay về, viết đơn thuốc cho anh, Anh đi lấy thuốc đi, thuốc viết trên đơn có thể uống bây giờ. Nên uống nhiều nước, chú ý nghỉ ngơi.
Người đàn ông đứng dậy, trước khi đi ra ngoài còn hỏi một câu: Có nhớ tôi là ai không?
Đầu Bạch Hiểu cúi thấp đến nỗi trán gần như sắp đụng mặt bàn.
Người đàn ông kia đã rời khỏi.
Sau khi tan tầm, Bạch Hiểu đi chậm ra khỏi cửa lớn bệnh viện, chân trái của cô còn thương tích chưa khỏi hẳn, không đi nhanh được, cô đang muốn đưa tay mở cửa xe, thì lại bị một chiếc xe điện quẹt ngang, ngã ngồi ở dưới đất. Chủ xe quay đầu nhìn thoáng qua, tăng mã lực rồi nhanh chóng lái khỏi. Tuy Bạch Hiểu ngã rất đau, nhưng cô lại không kêu một tiếng.
Cô là một người có thể ẩn nhẫn.
Có người đi đến nắm tay cô, kéo cô đứng lên.
Bạch Hiểu nhìn người tới, đỏ mặt, cô cảm thấy có chút mất mặt. Lần thứ hai trong một ngày cô chạm vào tay anh.
Vừa đứng lên cô đã buông lỏng tay, nói một câu cảm ơn. Sau đó mở cửa lên xe lái đi.
Người đàn ông kia vẫn đứng ở tại chỗ nhìn cô lái xe đi khỏi.
Người bán hàng rong sạp báo ở ven đường nói: Đẹp trai, thích người ta thì cứ theo đuổi đi, nhìn theo cũng chỉ vô dụng thôi.
Cô ấy là vợ của tôi.
2
Một năm trước.
Bạch Hiểu nhìn người ngủ bên cạnh, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ ánh lên gương mặt Lý Nhược Phi, cô nghĩ thầm, cô cũng thật sự thích anh.
Hai người thông qua người thân mới quen biết, lúc cô mới vừa nhìn thấy anh tay chân còn có chút luống cuống, xém tí nữa đã làm vỡ tách cà phê. Cô không nói đến yêu đương, thậm chí nghĩ rằng cả đời không kết hôn, nhưng bất đắc dĩ là bằng hữu lại luôn có lòng tốt muốn sắp xếp cho cô, sau khi thấy mình không lay chuyển được người bạn thân, cuối cùng cô cũng đành phá lệ một lần.
Kỳ thật trước đó hai người đã biết nhau, bọn họ đã từng gặp, không sai biệt lắm là ba năm trước đây, không biết anh ấy còn có nhớ không ——
Khi đó vào mùa đông, anh ấy nhảy xuống sông cứu người, đáng tiếc là người đó bị cuốn trôi về trước, không còn hô hấp nữa. Không ít người đi bộ vây quanh khắp bờ sông, cả người anh ướt đẫm, vẻ mặt tái nhợt, thực hành cấp cứu cho người đó. Cô đứng nhìn một lát trong đám người, rồi mới đi lên dò xét động mạch cổ của cô gái, Cô ấy đã chết rồi.
Đó là câu đầu tiên cô nói với anh.
Mà ba năm sau, anh lại nói với cô: Chúng ta kết hôn đi.
Lý Nhược Phi ưu tú nay lại nhát gan thiếu tự tin đi cầu hôn Bạch Hiểu.
Cô cảm động đến khóc, cô thích anh, cô hy vọng có một gia đình.
Mà rốt cục cô cũng có gia đình rồi.
Về sau, hai người dè dặt giữ gìn mối quan hệ hôn nhân. Tuy Lý Nhược Phi ít nói nhưng anh cũng rất biết ôn nhu săn sóc. Bạch Hiểu cảm thấy được như vậy cũng đã đủ hạnh phúc rồi, cảm xúc này đã rất lâu cô chưa từng nếm lại.
Khiến cô càng không muốn, càng không dám nói với Lý Nhược Phi bí mật quấn lấy trong lòng mình.
Mà càng hạnh phúc, cô lại càng cảm thấy bí mật này giống như dã thú có răng nanh rất dài, có thể xé rách được nội tâm của cô rồi bò từ bên trong ra ngoài.
Cô sợ hãi, đêm không thể ngủ ngon, không ăn ngon được, áp lực khổ sở.
Cô tự mình chuẩn bệnh thì lại biết —— chứng uất ức tái phát.
Cô bắt đầu dời đi sự chú ý của mình ——mua một đống sách đọc, hơn một nửa là Chicken Soup of the soul, cô còn mua tranh lén lút cầm đến hoa viên, kết quả là chưa vẽ đến ba phút thì đã không còn sự kiên nhẫn. Bài viết này không chữa khỏi, quả thực còn khiến cho tâm trí người
/25
|