Lâm gia từng là gia đình khiến người ta hâm mộ nhất thôn này.
Nhà họ có hai người con, Lâm Chính và Lâm Tích.
Anh trai Lâm Chính là học sinh đầu tiên trong thôn thi đậu vào Thanh Hoa, năm đó lúc công bố kết quả kì thi đại học, tiếng pháo vang lên ở cổng nhà Lâm gia, đến bây giờ khiến cho người ta nhắc đến, đều có ấn tượng sâu sắc.
Chỉ là một tai nạn xe, đã hoàn toàn thay đổi hết thảy.
Kì nghỉ đông năm đầu tiên Lâm Chính vào đại học, trên đường về nhà, đã xảy ra tai nạn. Lúc đó người được đưa đến bệnh viện cấp cứu thì thông báo bệnh tình nguy kịch được đưa xuống. Bởi vì ngày đó trời tối, trên đường lại không có camera, đến bây giờ ngay cả tài xế gây tai nạn cũng không tìm được.
Sau đó, Lâm Chính nằm viện hai năm.
Nửa năm trước, anh được bác sĩ tuyên bố chết não.
Lúc đó, bố mẹ Lâm gia mới biết, lúc Lâm Chính đi học, đã ký một bản thỏa thuận hiến tạng.
Anh là sinh viên học viện Y.
Bình thường tiếp xúc nhiều với những thứ này, đã sinh ra suy nghĩ muốn hiến tặng bộ phận của mình.
Chỉ là có lẽ ngay cả chính anh cũng không ngờ, ngày này sẽ đến nhanh đến vậy.
Lâm Tích vẫn còn nhớ cảnh tượng ngày đó, trên hành lang yên tĩnh chỉ còn lại tiếng khóc tuyệt vọng của Giang Anh.
Bác sĩ và y tá đều đứng ở một bên, không ai muốn quấy rầy người mẹ bi thương này.
Nhưng cuối cùng, Giang Anh vẫn lựa chọn tôn trọng ý nguyện của con trai.
Có lẽ đối với bà mà nói, chỉ cần trái tim Lâm Chính còn đập, thì con trai bà vẫn còn sống.
Trước đây Giang Anh muốn gặp người nhận hiến tạng, nghe tiếng trái tim con trai bà đập. Nhưng dựa vào thỏa thuận hiến tạng, giữa họ không thể nào biết được tin tức của đối phương.
Lâm Tích luôn cho rằng, kiếp này cũng sẽ không nghe được tiếng trái tim anh trai đập được nữa.
Cô ngơ ngác đứng đó, hồi lâu, khẽ hỏi: “Là con trai nhà dì ấy sao ạ?”
Lâm Diệu Hoa gật đầu.
“Vừa rồi lúc ở Ủy ban thôn, mẹ con vừa nghe nói đến việc này, thì bật khóc.”
Khó trách.
Trong lòng Lâm Tích gật gù, cô đứng trong bếp, nhìn sang nhà chính bên cạnh.
“Là nam sinh này sao?” Lâm Tích hỏi.
Quý Quân Hành thoạt nhìn không giống như từng làm phẫu thuật tim.
Lâm Diệu Hoa sửng sốt, “Không phải, là em trai cậu ấy. Nhà họ ở Bắc Kinh, đi đường mệt, nên không dẫn đứa bé đến.”
Họ bưng trà tới, Lâm Diệu Hoa còn cắt một trái dưa hấu, là của nhà trồng.
Ôn Toàn đang đứng trước tường, nhìn phía trên dán đầy giấy khen.
Thấy họ đi vào, bà dịu dàng mỉm cười, “Thành tích của Lâm Tích luôn rất tốt nhỉ.”
Lâm Diệu Hoa để nước trà lên bàn vuông, cười thật thà, “Tốt, năm ngoái trong kỳ thi tuyển sinh trung học, Lâm Tích là trạng nguyên của cả thành phố.”
Con người Lâm Diệu Hoa thật thà, hơi ít nói.
Nhưng khi nhắc đến con cái nhà mình, thì hiếm khi nhiều lời.
Lúc Ôn Toàn gặp được Lâm Tích, đã cảm thấy rất thích. Tướng mạo Lâm Tích dịu dàng thanh tú, trên người lại mang theo một cỗ khí chất yên bình, tiếng nói chuyện không nhanh không chậm, cô gái thế này vốn rất dễ được người lớn yêu thích.
Huống hồ Ôn Toàn sinh hai con trai, luôn muốn có một cô con gái.
Kiểu ngoan ngoãn hiểu chuyện, thành tích lại tốt như Lâm Tích, quả thực là con gái lý tưởng trong mắt người lớn.
Gương mặt Ôn Toàn mang theo ý cười nói: “Lâm Tích lợi hại vậy à.”
Quý Quân Hành bên cạnh vốn đứng tùy tiện, lúc nghe được điều này, thì nhìn sang Lâm Tích.
Đúng lúc Lâm Tích xoay đầu, tầm mắt chạm phải đôi mắt đen láy kia.
Bốn mắt nhìn nhau, cách đó không xa khóe mắt của thiếu niên hơi nhếch lên, thờ ờ liếc nhìn từ trên xuống dưới.
Lâm Tích dời tầm mắt trước tiên.
Ôn Toàn còn đang khen nói: “Đứng đầu cả thành phố, thật không dễ. Thành tích của Lâm Tích bây giờ chắc cũng rất tốt đi.”
Vừa hay Giang Anh cũng đi vào.
Nghe được câu này, hai tay bà lau lên tạp dề trước mặt, “Con bé này từ nhỏ học hành đã không để chúng tôi lo lắng.”
Ôn Toàn nghe xong, xoay đầu nhìn sang bên cạnh, hừ khẽ, “Con nhà tôi thì tệ lắm, giáo viên thường đến cáo trạng thôi.”
Mặc dù bị nhắc đến, Quý Quân Hành vẫn là dáng vẻ lười biếng kia.
Giống như người bị dạy dỗ không phải mình, dáng vẻ không quan tâm gì đến xung quanh.
Giang Anh nể mặt nói: “Trẻ con trong thành phố lớn, đa tài đa nghệ, không giống con bé nhà tôi, chỉ biết học.”
Khóe miệng Ôn Toàn khẽ mím, cười nói: “Biết học mới lợi hại đấy. Đúng rồi, Lâm Tích học ở trường nào.”
Lâm Tích nói tên trường mình.
Ôn Toàn hơi sững sờ, hồi lâu có chút do dự nói: “Dì nhớ trường cấp ba tốt nhất trong thành phố, là trung học Hải Giang mà nhỉ.”
Trường cấp ba mà bà nói, quả thực là trường cấp ba hàng đầu cả thành phố.
Lâm Tích gật gật đầu.
Ôn Toàn kì lạ hỏi: “Sao cháu không học trung học Hải Giang?”
Bà vừa hỏi như vậy, trên mặt Lâm Tích không biểu hiện gì, nhưng Giang Anh và Lâm Diệu Hoa bên cạnh đều hơi không tự nhiên.
Sao không đi học ở trung học Hải Giang ư?
Lúc đó Lâm Tích thi tuyển sinh trung học, thành tích vừa có, cũng xem như khiến trong nhà có chút vui mừng.
Chỉ là lúc đó Lâm Chính còn đang nằm viện, mỗi ngày tiền thuốc của anh, cũng đủ để Giang Anh khó thở rồi.
Cho nên họ cũng mặc kệ chuyện Lâm Tích điền nguyện vọng, dù sao họ cũng cảm thấy trung học Hải Giang chắc chắn có thể đậu.
Cho đến khi, họ nhận được điện thoại của giáo viên, nói Lâm Tích không đi trung học Hải Giang, mà muốn đi trường học bây giờ.
Giang Anh tức đến nỗi lúc đó vội chạy từ bệnh viện về.
Đến khi hỏi rõ, bà mới biết, hóa ra văn phòng tuyển sinh của trường này tìm được Lâm Tích, đồng ý cho cô học bổng một trăm nghìn, miễn phí cho cô ba năm học phí, mỗi tháng trường học còn có thể cung cấp cho cô một khoản sinh hoạt phí.
Giang Anh tức điên, đưa tay muốn đánh cô.
Bà hỏi Lâm Tích, “Chỉ vì chút lợi ích này, mà con muốn để mất tiền đồ của mình.”
Lâm Tích khi đó là một cô bé gầy gò, trên mặt cũng là vẻ không chịu khuất phục.
Cô nói: “Một trăm nghìn có thể để anh trai nằm ở viện thêm được nhiều tháng, hơn nữa trường học còn có thể cung cấp sinh hoạt phí cho con. Mẹ, bố mẹ chỉ cần chăm sóc tốt cho anh là được, không cần lo lắng học phí và sinh hoạt phí cho con nữa. Cho dù học ở trường này, con cũng vẫn có thể thi đậu Thanh Hoa.”
Lâm Chính là học sinh đầu tiên trong thôn thi đậu Thanh Hoa.
Lâm Tích luôn tin tưởng, cô sẽ là người thứ hai.
Giang Anh nhìn cô, đột nhiên che mặt.
Chiếc áo Lâm Tích mặc trên người tuy sạch, nhưng cũ đến bạc phếch. Từ sau khi Lâm Chính xảy ra chuyện, kinh tế trong nhà bỗng chốc túng quẫn. Mỗi tháng đứa trẻ lấy hai trăm đồng tiền sinh hoạt phí, chút tiền này, ăn cơm cũng hơi khó, chứ đừng nói là mua quần áo gì đó.
Con gái nhà người ta, tuổi này đều ăn mặc xinh đẹp.
Bố mẹ đều hy vọng con mình ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng thật sự hiểu chuyện đến mức này, lại làm cho bố mẹ cảm thấy áy náy lẫn đau lòng.
“Thực ra giáo viên trường bọn cháu cũng rất lợi hại, đề thi chung cả thành phố lần này, trường bọn cháu cũng đứng đầu trong thành phố đấy ạ.”
Lâm Tích nói.
Ôn Toàn gật đầu.
Không bao lâu, Ôn Toàn nhìn xung quanh, bỗng nói: “Tôi có thể đến phòng Lâm Chính xem một chút được không?”
Đây là lần đầu tiên bà nhắc đến Lâm Chính, sau khi vào.
Đầu Giang Anh nghiêng sang bên cạnh, mặc dù trôi qua đã lâu, nhưng nghe thấy tên Lâm Chính, bà vẫn khổ sở.
Lâm Tích thấy mẹ không nói chuyện, mở miệng nói: “Dì Ôn, cháu dẫn dì đi ạ.”
Nhà Lâm gia là ngôi nhà nhỏ hai tầng, trên lầu là phòng của Lâm Chính và Lâm Tích. Phòng Lâm Chính vẫn được giữ gìn hoàn hảo, nhưng phòng nhà nông, không trang trí gì, chỉ một cái tủ sách, một chiếc bàn học, còn có một cái giường là toàn bộ căn phòng.
Lúc Lâm Chính còn sống là một người có năng lực tự lo liệu cực mạnh, phòng của anh bài trí gọn gàng ngăn nắp.
Sách trên giá, có không ít là sách học cấp ba và đại học của anh.
Trên tường dán một bức tranh kết cấu cơ thể người, những thứ này đều là Giang Anh mang về từ ký túc xá đại học của Lâm Chính.
Bà giống như luyến tiếc vứt đi.
Ôn Toàn vừa định đi vào, thì di động trong túi xách vang lên.
Bà cầm di động, đi đến bên cạnh nhận điện thoại.
Lúc này một cơn gió thổi vào, cửa sổ đang mở, chỉ đóng rèm cửa để ngăn côn trùng. Gió vừa thổi, bức tranh kếu cấu cơ thể người dán trên tường đúng lúc bị thổi lên một góc.
Lâm Tích nhìn thấy, vội đi tới, đưa tay giữ một góc đó ở trên tường.
Nào biết giống như cố ý đối địch với cô, cô vừa lùi về sau một chút, thì soạt một tiếng, cả bức tranh đều rơi xuống.
Cô chớp mắt, nhìn đến ngẩn người.
Lúc này Quý thiếu gia dựa trên khung cửa, vẻ mặt nhàn nhã, nhìn thấy một màn trước mắt, khẽ cười một tiếng.
Cậu đi tới trước mấy bước, cúi người nhặt bức tranh kết cấu dưới đất lên.
“Trong nhà có hồ dán không?”
Lâm Tích xoay đầu, hơi cau chóp mũi, “Băng keo được không?”
“Không được.”
Giọng của người này trầm thấp lại vui vẻ, cho dù hai chữ đơn giản, cũng được cậu nói, dường như dễ nghe hơn người khác.
Quý Quân Hành đưa tay, chỉ vào bức tường, “Mặt tường này, dán bằng băng keo cũng sẽ không dính lâu.”
Ngược lại Quý Quân Hành tùy ý quét quanh căn phòng.
Cậu đi sang bên cạnh hai bước, không cần nhón chân, nhấc tay đã đủ để lấy bình hồ dán để tầng trên cùng giá sách.
Đây là hồ dán Lâm Chính dùng trước đây.
Lâm Tích thấy cậu lấy đồ xuống, nhất thời sốt ruột.
Cô trực tiếp xông đến, gần như không cần suy nghĩ, chộp lấy bình hồ trong tay cậu.
Hồ dán bị cậu cầm, lần đầu tiên cô không rút được, lại dùng sức, lần này chạm đến làn da ấm áp lại tinh tế của con trai.
Bàn tay Lâm Tích giống như đột nhiên bị phỏng, rụt về.
Con gái ở độ tuổi này, đừng nói là tiếp xúc thân thể, bình thường nói chuyện với con trai, cũng phải cân nhắc.
Đây là lần đầu tiên cô chạm tay một người con trai.
Quý Quân Hành rũ mắt, nhìn gò má cô, nói thực khuôn mặt cô không phải kiểu kinh diễm, ngũ quan dịu dàng thanh tú, là thuộc kiểu xinh đẹp càng nhìn càng thấy đẹp. Lúc này cô cúi mặt, lông mi cong dài phủ trên mí mắt, che khuất tầm mắt.
Uhm, vừa chạm tay, thì đã xấu hổ như vậy?
Lâm Tích chỉnh đốn xong tâm tình, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Đó là đồ của anh trai, không thể dùng.”
Đuôi mắt Quý Quân Hành lại khẽ nhướng.
Dĩ nhiên cậu không hiểu, đã có hồ dán, vì sao lại không thể dùng.
Lâm Tích cũng không nói nhiều với cậu.
Bởi vì cậu sẽ không hiểu tâm trạng của mình.
Đây là đồ anh trai để lại, dùng thì sẽ hết. Cho dù rất bất lực, nhưng cô và bố mẹ vẫn muốn giữ lại, chút dấu vết anh trai đã đi qua thế giới này.
Cho dù chỉ còn lại một chút, đối với họ mà nói, cũng là an ủi rất lớn.
Cô không giải thích, Quý Quân Hành cúi đầu nhìn bình hồ trong lòng bàn tay.
Sau đó, cậu xoay người, để đồ về lại chỗ cũ.
“Cảm ơn.”
Giọng Lâm Tích mềm mại nói.
Cuối cùng, Lâm Tích vẫn xuống lầu tìm hồ dán, dán lại bức tranh kết cấu kia.
Mùa hè trời lâu tối, lúc Giang Anh làm xong một bàn đồ ăn, thì bên ngoài trời vẫn sáng. Không bao lâu, mấy cán bộ trong thôn cũng đến, nói là cùng tiếp đãi khách quý.
Giang Anh đương nhiên không tiện đẩy người ta ra ngoài.
Lâm Diệu Hoa đặc biệt tìm rượu ủ trong nhà ra.
Trên bàn cơm, cũng không biết sắp xếp thế nào, mà Lâm Tích ngồi bên cạnh Quý Quân Hành.
Thiếu niên bên cạnh cho dù không nói chuyện, nhưng cảm giác áp bức cũng tràn đầy. Lúc cậu ăn cơm, vô cùng yên lặng, Giang Anh sợ cậu dùng không quen đồ trong nhà, cho nên đặc biệt chuẩn bị chén đũa mới cho cậu và Ôn Toàn.
Cũng không biết là ai mở miệng, chủ đề lại chuyển đến bên này.
Nghe trưởng thôn cười ha ha nói: “Vị công tử trong nhà ngài, thành tích chắc cũng không tệ đâu nhỉ.”
Ôn Toàn nhìn Quý Quân Hành, mỉm cười nói: “Nó học cũng được, chỉ là không để tâm lắm.”
Trưởng thôn nhìn chàng trai cô gái ngồi đối diện mình, bỗng nhiên vỗ đùi, vui cười nói: “Lâm Tích chúng ta thế nhưng là một nữ trạng nguyên, sau này cũng là sinh viên của Thanh Hoa Bắc Đại. Mọi người xem hai đứa trẻ này, ngồi cùng nhau, có phải giống kim đồng ngọc nữ hay không.”
Ngay cả Giang Anh cũng không ngờ, trưởng thôn sẽ đột nhiên nói như vậy.
Bà vội cắt ngang nói: “Lão Trương, ông đừng nói bậy, đứa trẻ còn nhỏ.”
Nào biết lúc này trưởng thôn uống hơi nhiều, người hay nói căn bản không thể dừng lại.
“Duyên phận của hai nhà các người, nếu là trước đây, phải kết thành thông gia, mới có thể xứng đáng với duyên phận này ấy chứ.”
Lâm Tích vốn đang yên lặng ăn cơm, lúc nghe được câu này, cả người đều cứng đờ.
Gần như là trong chớp mắt, gò má trắng nõn của cô đã nhuộm lên một lớp đỏ ửng.
Ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.
Trong lúc lúng túng, ai có thể nghĩ trưởng thôn sẽ đột nhiên nói lời không giới hạn này chứ.
Nào biết bên cạnh lại vang lên giọng nói bướng bỉnh.
“Chú là nói để cậu ấy làm con dâu nuôi từ bé cho cháu?”
Lời của tác giả:
Chương trước rất nhiều bạn gái đoán tim là được hiến cho Quý thiếu gia, nhưng mọi người đều sai rồi.
Nhưng mà cậu ta không không lại có được một cô dâu tương lai đó, sóng này không lỗ vốn tí nào nhỉ.
Hỏi: Thiếu gia kiêu ngạo như vậy sẽ bị đánh chết chứ?
Trả lời: Sẽ!!! Nhưng trước tiên cứ để cậu ta kiêu ngạo một lúc đi, rồi sẽ có lúc cậu ta khóc thôi. Ahaha
Nhà họ có hai người con, Lâm Chính và Lâm Tích.
Anh trai Lâm Chính là học sinh đầu tiên trong thôn thi đậu vào Thanh Hoa, năm đó lúc công bố kết quả kì thi đại học, tiếng pháo vang lên ở cổng nhà Lâm gia, đến bây giờ khiến cho người ta nhắc đến, đều có ấn tượng sâu sắc.
Chỉ là một tai nạn xe, đã hoàn toàn thay đổi hết thảy.
Kì nghỉ đông năm đầu tiên Lâm Chính vào đại học, trên đường về nhà, đã xảy ra tai nạn. Lúc đó người được đưa đến bệnh viện cấp cứu thì thông báo bệnh tình nguy kịch được đưa xuống. Bởi vì ngày đó trời tối, trên đường lại không có camera, đến bây giờ ngay cả tài xế gây tai nạn cũng không tìm được.
Sau đó, Lâm Chính nằm viện hai năm.
Nửa năm trước, anh được bác sĩ tuyên bố chết não.
Lúc đó, bố mẹ Lâm gia mới biết, lúc Lâm Chính đi học, đã ký một bản thỏa thuận hiến tạng.
Anh là sinh viên học viện Y.
Bình thường tiếp xúc nhiều với những thứ này, đã sinh ra suy nghĩ muốn hiến tặng bộ phận của mình.
Chỉ là có lẽ ngay cả chính anh cũng không ngờ, ngày này sẽ đến nhanh đến vậy.
Lâm Tích vẫn còn nhớ cảnh tượng ngày đó, trên hành lang yên tĩnh chỉ còn lại tiếng khóc tuyệt vọng của Giang Anh.
Bác sĩ và y tá đều đứng ở một bên, không ai muốn quấy rầy người mẹ bi thương này.
Nhưng cuối cùng, Giang Anh vẫn lựa chọn tôn trọng ý nguyện của con trai.
Có lẽ đối với bà mà nói, chỉ cần trái tim Lâm Chính còn đập, thì con trai bà vẫn còn sống.
Trước đây Giang Anh muốn gặp người nhận hiến tạng, nghe tiếng trái tim con trai bà đập. Nhưng dựa vào thỏa thuận hiến tạng, giữa họ không thể nào biết được tin tức của đối phương.
Lâm Tích luôn cho rằng, kiếp này cũng sẽ không nghe được tiếng trái tim anh trai đập được nữa.
Cô ngơ ngác đứng đó, hồi lâu, khẽ hỏi: “Là con trai nhà dì ấy sao ạ?”
Lâm Diệu Hoa gật đầu.
“Vừa rồi lúc ở Ủy ban thôn, mẹ con vừa nghe nói đến việc này, thì bật khóc.”
Khó trách.
Trong lòng Lâm Tích gật gù, cô đứng trong bếp, nhìn sang nhà chính bên cạnh.
“Là nam sinh này sao?” Lâm Tích hỏi.
Quý Quân Hành thoạt nhìn không giống như từng làm phẫu thuật tim.
Lâm Diệu Hoa sửng sốt, “Không phải, là em trai cậu ấy. Nhà họ ở Bắc Kinh, đi đường mệt, nên không dẫn đứa bé đến.”
Họ bưng trà tới, Lâm Diệu Hoa còn cắt một trái dưa hấu, là của nhà trồng.
Ôn Toàn đang đứng trước tường, nhìn phía trên dán đầy giấy khen.
Thấy họ đi vào, bà dịu dàng mỉm cười, “Thành tích của Lâm Tích luôn rất tốt nhỉ.”
Lâm Diệu Hoa để nước trà lên bàn vuông, cười thật thà, “Tốt, năm ngoái trong kỳ thi tuyển sinh trung học, Lâm Tích là trạng nguyên của cả thành phố.”
Con người Lâm Diệu Hoa thật thà, hơi ít nói.
Nhưng khi nhắc đến con cái nhà mình, thì hiếm khi nhiều lời.
Lúc Ôn Toàn gặp được Lâm Tích, đã cảm thấy rất thích. Tướng mạo Lâm Tích dịu dàng thanh tú, trên người lại mang theo một cỗ khí chất yên bình, tiếng nói chuyện không nhanh không chậm, cô gái thế này vốn rất dễ được người lớn yêu thích.
Huống hồ Ôn Toàn sinh hai con trai, luôn muốn có một cô con gái.
Kiểu ngoan ngoãn hiểu chuyện, thành tích lại tốt như Lâm Tích, quả thực là con gái lý tưởng trong mắt người lớn.
Gương mặt Ôn Toàn mang theo ý cười nói: “Lâm Tích lợi hại vậy à.”
Quý Quân Hành bên cạnh vốn đứng tùy tiện, lúc nghe được điều này, thì nhìn sang Lâm Tích.
Đúng lúc Lâm Tích xoay đầu, tầm mắt chạm phải đôi mắt đen láy kia.
Bốn mắt nhìn nhau, cách đó không xa khóe mắt của thiếu niên hơi nhếch lên, thờ ờ liếc nhìn từ trên xuống dưới.
Lâm Tích dời tầm mắt trước tiên.
Ôn Toàn còn đang khen nói: “Đứng đầu cả thành phố, thật không dễ. Thành tích của Lâm Tích bây giờ chắc cũng rất tốt đi.”
Vừa hay Giang Anh cũng đi vào.
Nghe được câu này, hai tay bà lau lên tạp dề trước mặt, “Con bé này từ nhỏ học hành đã không để chúng tôi lo lắng.”
Ôn Toàn nghe xong, xoay đầu nhìn sang bên cạnh, hừ khẽ, “Con nhà tôi thì tệ lắm, giáo viên thường đến cáo trạng thôi.”
Mặc dù bị nhắc đến, Quý Quân Hành vẫn là dáng vẻ lười biếng kia.
Giống như người bị dạy dỗ không phải mình, dáng vẻ không quan tâm gì đến xung quanh.
Giang Anh nể mặt nói: “Trẻ con trong thành phố lớn, đa tài đa nghệ, không giống con bé nhà tôi, chỉ biết học.”
Khóe miệng Ôn Toàn khẽ mím, cười nói: “Biết học mới lợi hại đấy. Đúng rồi, Lâm Tích học ở trường nào.”
Lâm Tích nói tên trường mình.
Ôn Toàn hơi sững sờ, hồi lâu có chút do dự nói: “Dì nhớ trường cấp ba tốt nhất trong thành phố, là trung học Hải Giang mà nhỉ.”
Trường cấp ba mà bà nói, quả thực là trường cấp ba hàng đầu cả thành phố.
Lâm Tích gật gật đầu.
Ôn Toàn kì lạ hỏi: “Sao cháu không học trung học Hải Giang?”
Bà vừa hỏi như vậy, trên mặt Lâm Tích không biểu hiện gì, nhưng Giang Anh và Lâm Diệu Hoa bên cạnh đều hơi không tự nhiên.
Sao không đi học ở trung học Hải Giang ư?
Lúc đó Lâm Tích thi tuyển sinh trung học, thành tích vừa có, cũng xem như khiến trong nhà có chút vui mừng.
Chỉ là lúc đó Lâm Chính còn đang nằm viện, mỗi ngày tiền thuốc của anh, cũng đủ để Giang Anh khó thở rồi.
Cho nên họ cũng mặc kệ chuyện Lâm Tích điền nguyện vọng, dù sao họ cũng cảm thấy trung học Hải Giang chắc chắn có thể đậu.
Cho đến khi, họ nhận được điện thoại của giáo viên, nói Lâm Tích không đi trung học Hải Giang, mà muốn đi trường học bây giờ.
Giang Anh tức đến nỗi lúc đó vội chạy từ bệnh viện về.
Đến khi hỏi rõ, bà mới biết, hóa ra văn phòng tuyển sinh của trường này tìm được Lâm Tích, đồng ý cho cô học bổng một trăm nghìn, miễn phí cho cô ba năm học phí, mỗi tháng trường học còn có thể cung cấp cho cô một khoản sinh hoạt phí.
Giang Anh tức điên, đưa tay muốn đánh cô.
Bà hỏi Lâm Tích, “Chỉ vì chút lợi ích này, mà con muốn để mất tiền đồ của mình.”
Lâm Tích khi đó là một cô bé gầy gò, trên mặt cũng là vẻ không chịu khuất phục.
Cô nói: “Một trăm nghìn có thể để anh trai nằm ở viện thêm được nhiều tháng, hơn nữa trường học còn có thể cung cấp sinh hoạt phí cho con. Mẹ, bố mẹ chỉ cần chăm sóc tốt cho anh là được, không cần lo lắng học phí và sinh hoạt phí cho con nữa. Cho dù học ở trường này, con cũng vẫn có thể thi đậu Thanh Hoa.”
Lâm Chính là học sinh đầu tiên trong thôn thi đậu Thanh Hoa.
Lâm Tích luôn tin tưởng, cô sẽ là người thứ hai.
Giang Anh nhìn cô, đột nhiên che mặt.
Chiếc áo Lâm Tích mặc trên người tuy sạch, nhưng cũ đến bạc phếch. Từ sau khi Lâm Chính xảy ra chuyện, kinh tế trong nhà bỗng chốc túng quẫn. Mỗi tháng đứa trẻ lấy hai trăm đồng tiền sinh hoạt phí, chút tiền này, ăn cơm cũng hơi khó, chứ đừng nói là mua quần áo gì đó.
Con gái nhà người ta, tuổi này đều ăn mặc xinh đẹp.
Bố mẹ đều hy vọng con mình ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng thật sự hiểu chuyện đến mức này, lại làm cho bố mẹ cảm thấy áy náy lẫn đau lòng.
“Thực ra giáo viên trường bọn cháu cũng rất lợi hại, đề thi chung cả thành phố lần này, trường bọn cháu cũng đứng đầu trong thành phố đấy ạ.”
Lâm Tích nói.
Ôn Toàn gật đầu.
Không bao lâu, Ôn Toàn nhìn xung quanh, bỗng nói: “Tôi có thể đến phòng Lâm Chính xem một chút được không?”
Đây là lần đầu tiên bà nhắc đến Lâm Chính, sau khi vào.
Đầu Giang Anh nghiêng sang bên cạnh, mặc dù trôi qua đã lâu, nhưng nghe thấy tên Lâm Chính, bà vẫn khổ sở.
Lâm Tích thấy mẹ không nói chuyện, mở miệng nói: “Dì Ôn, cháu dẫn dì đi ạ.”
Nhà Lâm gia là ngôi nhà nhỏ hai tầng, trên lầu là phòng của Lâm Chính và Lâm Tích. Phòng Lâm Chính vẫn được giữ gìn hoàn hảo, nhưng phòng nhà nông, không trang trí gì, chỉ một cái tủ sách, một chiếc bàn học, còn có một cái giường là toàn bộ căn phòng.
Lúc Lâm Chính còn sống là một người có năng lực tự lo liệu cực mạnh, phòng của anh bài trí gọn gàng ngăn nắp.
Sách trên giá, có không ít là sách học cấp ba và đại học của anh.
Trên tường dán một bức tranh kết cấu cơ thể người, những thứ này đều là Giang Anh mang về từ ký túc xá đại học của Lâm Chính.
Bà giống như luyến tiếc vứt đi.
Ôn Toàn vừa định đi vào, thì di động trong túi xách vang lên.
Bà cầm di động, đi đến bên cạnh nhận điện thoại.
Lúc này một cơn gió thổi vào, cửa sổ đang mở, chỉ đóng rèm cửa để ngăn côn trùng. Gió vừa thổi, bức tranh kếu cấu cơ thể người dán trên tường đúng lúc bị thổi lên một góc.
Lâm Tích nhìn thấy, vội đi tới, đưa tay giữ một góc đó ở trên tường.
Nào biết giống như cố ý đối địch với cô, cô vừa lùi về sau một chút, thì soạt một tiếng, cả bức tranh đều rơi xuống.
Cô chớp mắt, nhìn đến ngẩn người.
Lúc này Quý thiếu gia dựa trên khung cửa, vẻ mặt nhàn nhã, nhìn thấy một màn trước mắt, khẽ cười một tiếng.
Cậu đi tới trước mấy bước, cúi người nhặt bức tranh kết cấu dưới đất lên.
“Trong nhà có hồ dán không?”
Lâm Tích xoay đầu, hơi cau chóp mũi, “Băng keo được không?”
“Không được.”
Giọng của người này trầm thấp lại vui vẻ, cho dù hai chữ đơn giản, cũng được cậu nói, dường như dễ nghe hơn người khác.
Quý Quân Hành đưa tay, chỉ vào bức tường, “Mặt tường này, dán bằng băng keo cũng sẽ không dính lâu.”
Ngược lại Quý Quân Hành tùy ý quét quanh căn phòng.
Cậu đi sang bên cạnh hai bước, không cần nhón chân, nhấc tay đã đủ để lấy bình hồ dán để tầng trên cùng giá sách.
Đây là hồ dán Lâm Chính dùng trước đây.
Lâm Tích thấy cậu lấy đồ xuống, nhất thời sốt ruột.
Cô trực tiếp xông đến, gần như không cần suy nghĩ, chộp lấy bình hồ trong tay cậu.
Hồ dán bị cậu cầm, lần đầu tiên cô không rút được, lại dùng sức, lần này chạm đến làn da ấm áp lại tinh tế của con trai.
Bàn tay Lâm Tích giống như đột nhiên bị phỏng, rụt về.
Con gái ở độ tuổi này, đừng nói là tiếp xúc thân thể, bình thường nói chuyện với con trai, cũng phải cân nhắc.
Đây là lần đầu tiên cô chạm tay một người con trai.
Quý Quân Hành rũ mắt, nhìn gò má cô, nói thực khuôn mặt cô không phải kiểu kinh diễm, ngũ quan dịu dàng thanh tú, là thuộc kiểu xinh đẹp càng nhìn càng thấy đẹp. Lúc này cô cúi mặt, lông mi cong dài phủ trên mí mắt, che khuất tầm mắt.
Uhm, vừa chạm tay, thì đã xấu hổ như vậy?
Lâm Tích chỉnh đốn xong tâm tình, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Đó là đồ của anh trai, không thể dùng.”
Đuôi mắt Quý Quân Hành lại khẽ nhướng.
Dĩ nhiên cậu không hiểu, đã có hồ dán, vì sao lại không thể dùng.
Lâm Tích cũng không nói nhiều với cậu.
Bởi vì cậu sẽ không hiểu tâm trạng của mình.
Đây là đồ anh trai để lại, dùng thì sẽ hết. Cho dù rất bất lực, nhưng cô và bố mẹ vẫn muốn giữ lại, chút dấu vết anh trai đã đi qua thế giới này.
Cho dù chỉ còn lại một chút, đối với họ mà nói, cũng là an ủi rất lớn.
Cô không giải thích, Quý Quân Hành cúi đầu nhìn bình hồ trong lòng bàn tay.
Sau đó, cậu xoay người, để đồ về lại chỗ cũ.
“Cảm ơn.”
Giọng Lâm Tích mềm mại nói.
Cuối cùng, Lâm Tích vẫn xuống lầu tìm hồ dán, dán lại bức tranh kết cấu kia.
Mùa hè trời lâu tối, lúc Giang Anh làm xong một bàn đồ ăn, thì bên ngoài trời vẫn sáng. Không bao lâu, mấy cán bộ trong thôn cũng đến, nói là cùng tiếp đãi khách quý.
Giang Anh đương nhiên không tiện đẩy người ta ra ngoài.
Lâm Diệu Hoa đặc biệt tìm rượu ủ trong nhà ra.
Trên bàn cơm, cũng không biết sắp xếp thế nào, mà Lâm Tích ngồi bên cạnh Quý Quân Hành.
Thiếu niên bên cạnh cho dù không nói chuyện, nhưng cảm giác áp bức cũng tràn đầy. Lúc cậu ăn cơm, vô cùng yên lặng, Giang Anh sợ cậu dùng không quen đồ trong nhà, cho nên đặc biệt chuẩn bị chén đũa mới cho cậu và Ôn Toàn.
Cũng không biết là ai mở miệng, chủ đề lại chuyển đến bên này.
Nghe trưởng thôn cười ha ha nói: “Vị công tử trong nhà ngài, thành tích chắc cũng không tệ đâu nhỉ.”
Ôn Toàn nhìn Quý Quân Hành, mỉm cười nói: “Nó học cũng được, chỉ là không để tâm lắm.”
Trưởng thôn nhìn chàng trai cô gái ngồi đối diện mình, bỗng nhiên vỗ đùi, vui cười nói: “Lâm Tích chúng ta thế nhưng là một nữ trạng nguyên, sau này cũng là sinh viên của Thanh Hoa Bắc Đại. Mọi người xem hai đứa trẻ này, ngồi cùng nhau, có phải giống kim đồng ngọc nữ hay không.”
Ngay cả Giang Anh cũng không ngờ, trưởng thôn sẽ đột nhiên nói như vậy.
Bà vội cắt ngang nói: “Lão Trương, ông đừng nói bậy, đứa trẻ còn nhỏ.”
Nào biết lúc này trưởng thôn uống hơi nhiều, người hay nói căn bản không thể dừng lại.
“Duyên phận của hai nhà các người, nếu là trước đây, phải kết thành thông gia, mới có thể xứng đáng với duyên phận này ấy chứ.”
Lâm Tích vốn đang yên lặng ăn cơm, lúc nghe được câu này, cả người đều cứng đờ.
Gần như là trong chớp mắt, gò má trắng nõn của cô đã nhuộm lên một lớp đỏ ửng.
Ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.
Trong lúc lúng túng, ai có thể nghĩ trưởng thôn sẽ đột nhiên nói lời không giới hạn này chứ.
Nào biết bên cạnh lại vang lên giọng nói bướng bỉnh.
“Chú là nói để cậu ấy làm con dâu nuôi từ bé cho cháu?”
Lời của tác giả:
Chương trước rất nhiều bạn gái đoán tim là được hiến cho Quý thiếu gia, nhưng mọi người đều sai rồi.
Nhưng mà cậu ta không không lại có được một cô dâu tương lai đó, sóng này không lỗ vốn tí nào nhỉ.
Hỏi: Thiếu gia kiêu ngạo như vậy sẽ bị đánh chết chứ?
Trả lời: Sẽ!!! Nhưng trước tiên cứ để cậu ta kiêu ngạo một lúc đi, rồi sẽ có lúc cậu ta khóc thôi. Ahaha
/64
|