Cho dù muốn hay không, thì lớp mười hai cuối cùng cũng đã bắt đầu. Hồi đó khi giáo viên nói kỳ thi tốt nghiệp đang ở trước mắt, còn coi nhẹ, lúc trường học tổ chức lễ tuyên thệ kỳ thi tốt nghiệp 100 ngày, thì nữ sinh trong lớp vậy mà có người khóc.
Kết quả một người khóc, kéo theo nhiều người khóc.
Lâm Tích ngồi bên cạnh Giang Ức Miên, nhìn cô ấy nước mắt đảo quanh, dùng khăn giấy hết tờ này đến tờ khác.
Hồi lâu, cô rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Cảm động vậy à?”
Giang Ức Miên xoay đầu nhìn cô, trong nước mắt lộ ra vẻ không dám tin, cô ấy thút thít một tiếng, oán giận: “Cảm động cái rắm ấy, tớ là nghĩ đến còn một trăm ngày nữa phải thi, mà tớ cảm thấy mình cũng chưa ôn tập tốt.”
Lâm Tích: “……”
Tạ Ngang phía sau cuối cùng không nhịn được, oán giận: “Giang Ức Miên, cậu già mồm nó vừa thôi, cậu lần trước thi còn cao hơn tớ mười điểm, xếp hạng 36 của khối, cậu có gì hay mà khóc hả.”
Giang Ức Miên một năm nay tích cực bổ túc môn Toán, có thể ổn định trong khoảng 130 điểm.
Bởi vì tiếng Anh của cô thường ngày trên 140 điểm, cho nên điểm số thi thử lần trước của cô đã cao hơn điểm chuẩn của Thanh Hoa năm ngoái.
Nhưng lễ tuyên thệ 100 ngày hôm nay, Tạ Ngang cũng có hơi xúc động.
Cậu xoay đầu nhìn chỗ ngồi bỏ trống bên cạnh mình, hâm mộ nói: “Vẫn là A Hành sảng khoái, cũng không cần đến trường.”
Lâm Tích ngồi ở trước mặt cậu, nghe thấy câu này, xoay đầu nói: “Cậu ấy chỉ hôm nay không đến thôi.”
“Lâm Tích, tớ phát hiện cậu bây giờ quá thiên vị đi, tớ cũng không nói xấu A Hành, mà cậu đã bảo vệ vậy rồi.” Tạ Ngang một tay chống đầu, cười xấu xa nói.
Giang Ức Miên ném một gói khăn giấy tới, “Không được bắt nạt Lâm Tích.”
Trong mỗi lớp đều đặt làm một tờ lịch treo tường đếm ngược thời gian thi tốt nghiệp, treo ở phía trước lớp học, vừa ngẩng đầu, mọi người đều có thể nhìn thấy con số nhìn mà giật mình bên cạnh bảng đen.
Từ một trăm ngày đến mười ngày cuối cùng, rõ ràng là thời gian mấy tháng, dường như trôi qua trong nháy mắt.
Hầu hết cuộc sống của mọi người đều bị đè nén, chỉ còn lại bài thi, điểm số.
Không ít học sinh đã xuất hiện tâm trạng lo lắng, nhưng Lâm Tích vẫn thản nhiên và bình tĩnh như trước.
Lần thi thử cuối cùng, cô thi được 712 điểm.
Giang Ức Miên luôn nói cô đây là thi đến điên rồi.
Còn Quý Quân hành đã lấy được hạn ngạch Thanh Hoa, cũng đang bận rộn chuyện của mình. Cậu liên hệ với giáo sư của Thanh Hoa trước, thường sẽ đến, còn có cậu đã trúng tuyển vào đội tuyển Quốc gia, trở thành bốn học sinh cuối cùng, đại diện đội tuyển Trung Quốc tham gia giải Olympic tin học Quốc tế năm nay tại Milan, Ý.
Buổi trưa, Lâm Tích từ nhà ăn ăn cơm xong về lớp, định nằm sấp lên bàn nghỉ ngơi một lát.
Cảm giác được trong hộc bàn rùng rùng.
Cô đưa tay sờ, lấy di động trong ba lô ra.
Đến khi cô nhìn, lại là Trương Hàm gọi đến. Tết năm ngoái, Trương Hàm biết được Lâm Tích có di động, thì muốn trao đổi số với cô.
Thỉnh thoảng Trương Hàm sẽ điện thoại đến oán hận với cô cuộc sống trường học quá khô khan, thi cử không tốt.
Cho nên cô không để ý, tiện tay bắt máy.
“Lâm Tích.” Trương Hàm gấp gáp nói, “Cậu còn chưa về sao?”
Lâm Tích mỉm cười, cô đứng trên hành lang, nhìn bầu trời xa xôi, giọng nói hiếm khi nhàn nhã: “Tớ phải thi xong mới có thể về nhà chứ.”
“Lâm Tích, nhà cậu xảy ra chuyện rồi, cậu không biết sao?” Tiếng giậm chân của Trương Hàm truyền đến.
Lâm Tích ngẩn người.
“Bố cậu bị bắt rồi……”
Lúc nghe thấy câu này, suy nghĩ của Lâm Tích chợt hốt hoảng, rất lâu, cô mới hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Bố cậu bị bắt rồi, người ta nói ông ấy đã giết người.
Cho đến khi Lâm Tích ngồi lên máy bay, cô cũng không hiểu, vì sao sẽ thế này. Điều hòa trên máy bay mở rất đủ, cô ngồi trên ghế không ngừng run rẩy, cho đến khi tiếp viên hàng không đi ngang qua phát hiện sự khác thường của cô, thấp giọng hỏi cô có cần thảm không.
Lâm Tích lắc đầu.
Từ Bắc Kinh đến thành phố nhà cô ở, thời gian bay là hai tiếng ba mươi phút.
Xuống máy bay, Lâm Tích điện thoại cho Lâm Diệu Hoa lần nữa, di dộng vẫn không cách nào gọi được.
Lúc cô điện thoại cho Giang Anh, điện thoại mặc dù thông, nhưng luôn không có ai bắt. Cô nhớ lại lần cuối cùng mình gọi điện thoại cho mẹ, bà nói bà rất tốt.
Lần đó, Lâm Diệu Hoa không xuất hiện.
Lúc đó Lâm Tích bận rộn ôn tập cuối cùng của kì thi tốt nghiệp, không để trong lòng, còn tưởng bố chỉ đang bận.
Đến khi Lâm Tích đứng trước cổng nhà, phát hiện cửa hàng nhà mình, cửa sổ bị đập vỡ một lỗ lớn.
Bàn tay cô run run móc chìa khóa, lúc mở cửa tiệm ra, phát hiện bên trong lộn xộn, tủ quầy bị đập nát, kính vỡ vụn tứ tung dưới dất. Kệ hàng ngã nghiêng, hàng hóa rơi rải lung tung.
Cô chớp chớp mắt, vẫn không dám tin.
Cô từ cửa sau đi vào trong sân, trong sân vắng vẻ.
Ngay cả gà nuôi hàng ngày cũng không thấy.
Cô dọc theo trong nhà tìm một vòng, bố không ở đây, mẹ cũng không.
Cho đến khi có người đi vào, cô vui mừng quay đầu, không ngờ nhìn thấy là mẹ Trương Hàm nhà bên cạnh.
Mẹ Trương Hàm vừa nhìn thấy Lâm Tích, thì giật mình, hỏi: “Lâm Tích, sao cháu về rồi? Vừa rồi dì thấy cửa tiệm nhà cháu mở, còn tưởng đám người kia……”
Bà nói được một nửa, vội im miệng, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, “Không phải cháu sắp thi tốt nghiệp rồi sao? Nếu nhớ nhà, đợi thi xong rồi hẵng về, cũng được mà.”
“Dì Tiền, bố và mẹ cháu đâu ạ?”
Mẹ Trương Hàm họ Tiền, hai nhà làm hàng xóm bao nhiêu năm, có thể nói bà là nhìn Lâm Tích lớn lên.
Bà biết Lâm Tích sắp thi tốt nghiệp, cười nói: “Mẹ cháu chắc đi đến nhà dì cháu rồi, bố cháu rất nhiều ngày không ở nhà, nghe nói là ra ngoài làm công rồi.”
Toàn thân Lâm Tích lạnh như băng.
Cô nhìn cửa hàng nhà mình, “Dì không cần giấu cháu, cháu biết cả rồi.”
“Lâm Tích à.” Dì Tiền vốn là người phụ nữ giọng to, rất cởi mở, lúc này bà cũng không dám nói nhiều.
Rất lâu, Lâm Tích nhìn bà, cuối cùng hỏi: “Bố cháu thật sự giết người sao ạ?”
Cô không tin, cho đến bây giờ cô vẫn không tin.
Lâm Diệu Hoa là kiểu người thật thà cả đời, Lâm Tích lớn ngần này, cũng chưa bao giờ thấy ông nổi nóng. Giang Anh tính tình nóng vội, nổi cáu lên cũng sẽ mắng ông vài câu, nhưng ông chỉ cười haha hai tiếng, rồi lại đi làm việc.
Ông không kiếm được tiền gì, cũng không phải kiểu người giỏi bày tỏ.
Nhưng ở trong lòng Lâm Tích, ông chính là ông bố tốt nhất trên thế giới.
“Lâm Tích, cháu trước đừng lo lắng. Cháu cũng đừng trách bố cháu, thật đấy, chuyện này đặt lên người ai, cũng không chịu được. Người thật thà như bố cháu bị ép thành thế này, ông ấy cũng thật sự không có cách nào.”
Lâm Tích cuối cùng nâng cao giọng, “Dì nói cho cháu biết đi, bố cháu rốt cuộc là thế nào?”
“Là chuyện tai nạn xe của anh trai cháu, nghiệp chướng mà. Người đụng anh trai cháu kia, chính là người ở thôn bên cạnh, súc vật này lúc trước ra ngoài trốn mấy năm, kết quả thấy không ai bắt nó. Đợt trước trở về, nào biết lúc uống rượu với người ta, cái gì cũng nói ra hết. Sau đó lời này truyền đến tai bố mẹ cháu, bố cháu liền đi tìm nó, súc vật này ở KTV đã uống nhiều, đánh nhau với bố cháu, sau đó bố cháu đẩy người xuống lầu……”
Lâm Tích mở to mắt, trong chớp mắt, ngay cả hô hấp cũng dồn dập.
“Anh trai……” Cô ra sức hít thở, nhưng bóng dáng của Lâm Chính không ngừng xuất hiện trong đầu cô.
Trôi qua nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ quên.
Cô biết bố mẹ cũng chưa từng quên, họ đã vô số lần muốn bắt được kẻ gây tai nạn kia. Thậm chí mỗi năm Lâm Diệu Hoa đều sẽ đi rất nhiều chuyến đến đồn công an.
Cô không ngờ, thật sự có một ngày, để họ biết kẻ này là ai.
“Hắn ta chết rồi sao?” Vẻ mặt Lâm Tích đờ đẫn hỏi.
Dì Tiền thở dài, “Nghe nói người té từ trên cầu thang xuống, đưa ngay đến bệnh viện thì không sống được.”
Chuyện này đều truyền khắp cả thôn, không ai không biết. Lâm gia cũng là nhà tiếng tăm lừng lẫy ở mấy thôn ở gần đây, dù sao nhà họ có một Lâm Chính thi đậu Thanh Hoa. Đây là học sinh Thanh Hoa đầu tiên trong thị trấn.
Sau khi xảy ra tai nạn, ai nghe nói mà không tiếc nuối đâu chứ.
Về sau chính là Lâm Tích, trạng nguyên kỳ thi tuyển sinh trung học, lúc này học ở Bắc Kinh, thành tích cực kỳ tốt, sắp là một học sinh Thanh Hoa. Người khác đều nói vợ chồng Lâm Gia mệnh quá tốt, sinh một đứa thông minh, sinh hai đứa cũng thông minh.
Lâm Tích đột nhiên lộ ra nụ cười đau thương, “Chết rồi là tốt nhất.”
Dì Tiền ngớ ra, sau đó thở dài.
Nhưng Lâm Tích nói xong câu này, trong lòng cô đau đớn đến không thở được. Nhưng tên súc vật này chết rồi, bố cô phải làm sao đây?
Lúc hai người nói chuyện, phía trước bỗng có tiếng la hét ầm ĩ.
Sắc mặt dì Tiền thay đổi, bà thấy Lâm Tích muốn ra ngoài xem, vội kéo cô lại: “Lâm Tích, cháu đừng đi. Người nhà họ Vương này bây giờ chết con trai, đều điên rồi. Mấy ngày trước mẹ cháu là bị bọn họ đánh bị thương đấy.”
“Mẹ cháu bị đánh bị thương?” Lâm Tích lúc này mới phản ứng kịp.
“Người nhà này không nói lý lẽ, bố mẹ tên súc vật này sinh được năm người con gái, mới sinh được một đứa con trai. Bây giờ người không còn nữa, ngày ngày đều muốn tìm nhà cháu liều mạng.”
Nhưng một mình dì Tiền không kéo được, Lâm Tích đã chạy ra ngoài.
Lúc cô vào cửa hàng, nhìn thấy trong nhà đứng rất nhiều người, bên ngoài còn có người.
Mọi người không ngờ người đi ra là một cô bé, trước là sững sờ, trong đó một bà lão sáu mươi mấy tuổi, đột nhiên mắng: “Người Lâm gia đều chết hết rồi sao? Trả mạng con trai tao lại đây, trả mạng con trai tao đây.”
Nói xong, bà ta vỗ đùi mình, gào khóc.
Một người phụ nữ hơi trẻ tuổi ở bên cạnh, quan sát Lâm Tích, nói: “Mày là con gái Lâm gia phỏng, mày ở đây là tốt. Bảo mẹ mày mau ra đây, đừng trốn nữa. Bố mày đánh chết em tao, bà ấy còn muốn trốn đi đâu.”
“Em trai bà có phải bị bố tôi đánh chết hay không, phải đợi tòa án phán quyết mới biết.”
Lâm Tích lạnh lùng nhìn bà ta.
“Con nhỏ miệng mồm nhanh nhẹn đấy, tao xé nát cái miệng đê tiện này của mày……” Người phụ nữ trẻ không ngờ đến lúc này Lâm Tích còn dám trả lời, đi lên muốn đánh cô.
Lâm Tích tránh ra sau, người phụ nữ đánh hụt.
Vẫn là một người đàn ông trẻ đi theo bên cạnh người phụ nữ nói, “Bỏ đi, nó là một cô bé, nói với nó cũng không có tác dụng.”
“Là không có tác dụng, dời hết đồ ở đây đi cho tao, để tao xem mẹ nó còn có thể trốn đến khi nào.”
Người đàn bà trẻ chỉ huy tên đàn ông đi cùng đến, trên người những tên đàn ông này đều xăm trổ, mỗi người thoạt nhìn đều là lưu manh. Vừa nghe nói chuyển đồ, mỗi một ánh mắt đều nhìn lên kệ thuốc phía sau tủ quầy.
Đến khi có người bắt đầu ra tay, Lâm Tích cuối cùng xông ra.
Cô trực tiếp cầm ra một con dao thái rau sáng quắc trên kệ hàng, chặn trước mặt mọi người, hét: “Các người ai dám lấy đồ nhà tôi, tôi chém chết người đó.”
Con người cô xinh đẹp lại thanh tú, thoạt nhìn nhẹ nhàng yên tĩnh.
Lúc này nắm con dao thái rau trên tay, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy dọa người.
Có một tên đàn ông mặc áo T-shirt đen, đeo dây chuyền vàng lớn, nhìn dáng vẻ này của cô, cười giễu nói: “Em gái, dao không phải đồ chơi đâu, nào nào nào, đưa cho anh trai, cẩn thận đâm vào tay em.”
Nói xong, hắn ta đi tới chỗ Lâm Tích, vậy mà muốn sờ tay cô.
Lâm Tích không hề do dự, một đao vung tới. Tên đàn ông áo đen bị dọa giật mình, tránh về sau mấy cái, cứ thế, cánh tay vẫn bị dao thái rau của Lâm Tích cắt chảy máu một đường.
Lúc này dao thái rau trong tay Lâm Tích, dính máu, giơ lên giữa không trung.
Lần này, hoàn toàn không ai dám tiến lên.
Ai cũng nhìn ra được, hận ý trong mắt cô.
May mà không bao lâu, bí thư chi bộ thôn dẫn người chạy đến. Trong thôn không ít người đều đến, dù sao cũng ầm ĩ lớn đến vậy.
Bí thư chi bộ thôn vừa đi vào, nhìn thấy Lâm Tích cũng sững sờ. Đến khi nhìn thấy trong tay cô đang cầm dao thái rau, phía trên còn dính máu, vội đi tới, quan sát Lâm Tích từ trên xuống dưới, cũng may, đứa trẻ không bị tổn hại.
“Các người có còn là người không? Nhiều đàn ông như vậy lại bắt nạt một đứa trẻ.”
“Ông cũng đừng nói lời này, ông bảo người Lâm gia ra đây, đừng tưởng trốn thì có thể qua chuyện. Cái mạng của em trai tôi, Lâm gia các người phải đền.” Người đàn bà trẻ mắng.
Nghe được câu này, Lâm Tích nhìn sang, cô cười lạnh nhìn đối phương.
“Đền mạng cho em trai bà? Vậy mạng của anh trai tôi ai đền cho anh ấy?”
Lâm Tích hung tợn nhìn bà ta, “Bà tưởng mạng của em trai bà có thể đền mạng của anh trai tôi à? Cho dù hắn ta chết mười lần, chết một trăm lần, cũng là đáng đời.”
Bí thư chi bộ thôn thở dài.
Bà già đối diện muốn nhào đến đánh Lâm Tích, toàn bị người trong thôn chặn lại.
Nhất thời hai bên ai cũng không nhường ai.
Cho đến khi cảnh sát đến, vào lúc cảnh sát nhìn thấy bọn họ, “Lại là các người, lần trước các người đánh người ta bị thương, đừng tưởng chuyện đơn giản như vậy.”
“Đồng chí cảnh sát, người nhà này đã giết con trai tôi, chúng tôi là đến đòi công lý.”
Cảnh sát biết dây dưa của hai nhà, vừa nhìn bên này là một cô bé, còn bên kia đều là đàn ông và phụ nữ, khinh thường nói: “Chuyện vụ án, tòa án đương nhiên sẽ phán quyết. Huống hồ án là Lâm Diệu Hoa phạm, các người tìm vợ con người ta có tác dụng gì?”
“Đi hết đi, nhanh đi đi. Lại đến ầm ĩ nữa, lúc đó tất cả đi theo chúng tôi về đồn công an.”
Người trong thôn nhà Lâm Tích cũng đều mắng bọn họ, dù sao chuyện này của Lâm gia cũng quá đáng thương. Mọi người đều ở cùng một thôn, Lâm gia thân cô thế cô, bị người ta ức hiếp, có thể giúp một tay thì giúp một tay.
Cuối cùng cảnh sát và người trong thôn, đuổi hết những người gây sự này chạy đi.
Lúc bí thư chi bộ thôn đến lấy con dao thái rau trên tay Lâm Tích, phát hiện cô cầm rất chặt, đầu ngón tay đều cứng đờ.
Căn bản không lấy xuống được.
“Lâm Tích, cháu là đứa trẻ sắp thi đại học, sao có thể lấy dao liều mạng với bọn chúng được chứ. Cháu nghĩ xem nếu cháu thấy sự chém bị thương ai đó, thì đời này của cháu sẽ hỏng mất.”
Lâm Tích nhìn chằm chằm phía trước.
Không biết đã qua bao lâu, ngón tay cô cuối cùng buông ra, dao trong tay rơi cạch xuống đất.
*
Sau khi mọi người rời đi, một mình Lâm Tích quét dọn trong nhà, nâng kệ hàng lên. Vụn kính của tủ quầy dưới đất thì quét lại.
Sau khi cô làm xong, một mình ngồi trong quầy.
Xung quanh yên lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của cô.
Cho đến khi di động trong túi cô reo, cô cầm ra, lúc nhìn thấy số của Quý Quân Hành, thì ngẩn người.
Qua một lúc, cô ấn xuống phím nghe.
“Lâm Tích, cậu về nhà rồi?” Quý Quân Hành cau mày, cậu đang tham gia tập huấn, để chuẩn bị cho giải đấu tin học Quốc tế tổ chức vào tháng tám. Cậu đã nhiều ngày không đến trường, chuyện này là Trần Mặc nói cho cậu biết.
Lâm Tích uhm một tiếng, khẽ nói: “Đúng vậy.”
Quý Quân Hành: “Có phải trong nhà có chuyện không? Cậu đừng lo lắng, tớ mua vé máy bay đến ngay.”
Lúc cậu nói chuyện, trong điện thoại có một giọng khác gọi cậu đi qua nhanh chút.
Lâm Tích liền nói: “Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Chuyện nhỏ mà để cậu về nhà lúc này?” Quý Quân Hành nghi ngờ hỏi.
Lâm Tích: “Đúng vậy, mẹ tớ nằm viện, bà rất nhớ tớ. Tớ đến cùng bà, dù sao tớ đã chuẩn bị xong hết rồi, xem như là trước khi thi về nhà thả lỏng đi.”
“Mẹ cậu thế nào rồi?” Quý Quân Hành hỏi.
“Bệnh cũ trong dạ dày ấy mà. Cậu đừng lo, cậu luyện tập cho tốt nhé.”
Quý Quân Hành uhm một tiếng, Lâm Tích hỏi cậu: “Cậu phải cúp máy rồi sao?”
Nghe ra luyến tiếc trong giọng nói của cô, thiếu niên cố ý hỏi: “Luyến tiếc tớ?”
“Uhm.” Giọng Lâm Tích nói rất khẽ: “Cậu có thể nói chuyện với tớ mười phút không?”
“Tớ xem thời gian thử nhé.” Thiếu niên đối diện cố ý ngừng lại, sau đó cậu khẽ cười nói: “Tớ xem rồi, tớ có lẽ có thể nói chuyện cùng cậu cả đời.”
Đối với lời nói đùa đột ngột của cậu, cả người Lâm Tích cuối cùng đã có một chút sức sống.
Quý Quân Hành, Quý Quân Hành của cô đấy.
Cuối cùng, từ sau khi biết được bố xảy ra chuyện, lần đầu tiên trong mắt cô có nước.
Cô đưa tay lau đi, hỏi cậu: “Tớ đang ngồi phía sau quầy nhà tớ, cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
“Làm phiền, một chai nước suối ướp lạnh.”
Giọng cậu không nhanh không chậm, mang theo giọng điệu lười biếng tản mạn kia, giống như giọng điệu lần đầu tiên họ gặp nhau.
Lâm Tích khẽ cười.
Nhưng nước mắt lại lã chã rơi xuống.
“Lâm Tích, đợi thi tốt nghiệp xong, tớ có thể đến nhà cậu không? Người đối diện, nhẹ giọng hỏi.
Lâm Tích thoáng ngẩn người.
Giọng nói hơi kiêu ngạo ở đối diện lại vang lên.
“Bố mẹ cậu dù sao cũng phải xem thử, bạn trai Lâm Tích tìm, là ai chứ.”
Kết quả một người khóc, kéo theo nhiều người khóc.
Lâm Tích ngồi bên cạnh Giang Ức Miên, nhìn cô ấy nước mắt đảo quanh, dùng khăn giấy hết tờ này đến tờ khác.
Hồi lâu, cô rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Cảm động vậy à?”
Giang Ức Miên xoay đầu nhìn cô, trong nước mắt lộ ra vẻ không dám tin, cô ấy thút thít một tiếng, oán giận: “Cảm động cái rắm ấy, tớ là nghĩ đến còn một trăm ngày nữa phải thi, mà tớ cảm thấy mình cũng chưa ôn tập tốt.”
Lâm Tích: “……”
Tạ Ngang phía sau cuối cùng không nhịn được, oán giận: “Giang Ức Miên, cậu già mồm nó vừa thôi, cậu lần trước thi còn cao hơn tớ mười điểm, xếp hạng 36 của khối, cậu có gì hay mà khóc hả.”
Giang Ức Miên một năm nay tích cực bổ túc môn Toán, có thể ổn định trong khoảng 130 điểm.
Bởi vì tiếng Anh của cô thường ngày trên 140 điểm, cho nên điểm số thi thử lần trước của cô đã cao hơn điểm chuẩn của Thanh Hoa năm ngoái.
Nhưng lễ tuyên thệ 100 ngày hôm nay, Tạ Ngang cũng có hơi xúc động.
Cậu xoay đầu nhìn chỗ ngồi bỏ trống bên cạnh mình, hâm mộ nói: “Vẫn là A Hành sảng khoái, cũng không cần đến trường.”
Lâm Tích ngồi ở trước mặt cậu, nghe thấy câu này, xoay đầu nói: “Cậu ấy chỉ hôm nay không đến thôi.”
“Lâm Tích, tớ phát hiện cậu bây giờ quá thiên vị đi, tớ cũng không nói xấu A Hành, mà cậu đã bảo vệ vậy rồi.” Tạ Ngang một tay chống đầu, cười xấu xa nói.
Giang Ức Miên ném một gói khăn giấy tới, “Không được bắt nạt Lâm Tích.”
Trong mỗi lớp đều đặt làm một tờ lịch treo tường đếm ngược thời gian thi tốt nghiệp, treo ở phía trước lớp học, vừa ngẩng đầu, mọi người đều có thể nhìn thấy con số nhìn mà giật mình bên cạnh bảng đen.
Từ một trăm ngày đến mười ngày cuối cùng, rõ ràng là thời gian mấy tháng, dường như trôi qua trong nháy mắt.
Hầu hết cuộc sống của mọi người đều bị đè nén, chỉ còn lại bài thi, điểm số.
Không ít học sinh đã xuất hiện tâm trạng lo lắng, nhưng Lâm Tích vẫn thản nhiên và bình tĩnh như trước.
Lần thi thử cuối cùng, cô thi được 712 điểm.
Giang Ức Miên luôn nói cô đây là thi đến điên rồi.
Còn Quý Quân hành đã lấy được hạn ngạch Thanh Hoa, cũng đang bận rộn chuyện của mình. Cậu liên hệ với giáo sư của Thanh Hoa trước, thường sẽ đến, còn có cậu đã trúng tuyển vào đội tuyển Quốc gia, trở thành bốn học sinh cuối cùng, đại diện đội tuyển Trung Quốc tham gia giải Olympic tin học Quốc tế năm nay tại Milan, Ý.
Buổi trưa, Lâm Tích từ nhà ăn ăn cơm xong về lớp, định nằm sấp lên bàn nghỉ ngơi một lát.
Cảm giác được trong hộc bàn rùng rùng.
Cô đưa tay sờ, lấy di động trong ba lô ra.
Đến khi cô nhìn, lại là Trương Hàm gọi đến. Tết năm ngoái, Trương Hàm biết được Lâm Tích có di động, thì muốn trao đổi số với cô.
Thỉnh thoảng Trương Hàm sẽ điện thoại đến oán hận với cô cuộc sống trường học quá khô khan, thi cử không tốt.
Cho nên cô không để ý, tiện tay bắt máy.
“Lâm Tích.” Trương Hàm gấp gáp nói, “Cậu còn chưa về sao?”
Lâm Tích mỉm cười, cô đứng trên hành lang, nhìn bầu trời xa xôi, giọng nói hiếm khi nhàn nhã: “Tớ phải thi xong mới có thể về nhà chứ.”
“Lâm Tích, nhà cậu xảy ra chuyện rồi, cậu không biết sao?” Tiếng giậm chân của Trương Hàm truyền đến.
Lâm Tích ngẩn người.
“Bố cậu bị bắt rồi……”
Lúc nghe thấy câu này, suy nghĩ của Lâm Tích chợt hốt hoảng, rất lâu, cô mới hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Bố cậu bị bắt rồi, người ta nói ông ấy đã giết người.
Cho đến khi Lâm Tích ngồi lên máy bay, cô cũng không hiểu, vì sao sẽ thế này. Điều hòa trên máy bay mở rất đủ, cô ngồi trên ghế không ngừng run rẩy, cho đến khi tiếp viên hàng không đi ngang qua phát hiện sự khác thường của cô, thấp giọng hỏi cô có cần thảm không.
Lâm Tích lắc đầu.
Từ Bắc Kinh đến thành phố nhà cô ở, thời gian bay là hai tiếng ba mươi phút.
Xuống máy bay, Lâm Tích điện thoại cho Lâm Diệu Hoa lần nữa, di dộng vẫn không cách nào gọi được.
Lúc cô điện thoại cho Giang Anh, điện thoại mặc dù thông, nhưng luôn không có ai bắt. Cô nhớ lại lần cuối cùng mình gọi điện thoại cho mẹ, bà nói bà rất tốt.
Lần đó, Lâm Diệu Hoa không xuất hiện.
Lúc đó Lâm Tích bận rộn ôn tập cuối cùng của kì thi tốt nghiệp, không để trong lòng, còn tưởng bố chỉ đang bận.
Đến khi Lâm Tích đứng trước cổng nhà, phát hiện cửa hàng nhà mình, cửa sổ bị đập vỡ một lỗ lớn.
Bàn tay cô run run móc chìa khóa, lúc mở cửa tiệm ra, phát hiện bên trong lộn xộn, tủ quầy bị đập nát, kính vỡ vụn tứ tung dưới dất. Kệ hàng ngã nghiêng, hàng hóa rơi rải lung tung.
Cô chớp chớp mắt, vẫn không dám tin.
Cô từ cửa sau đi vào trong sân, trong sân vắng vẻ.
Ngay cả gà nuôi hàng ngày cũng không thấy.
Cô dọc theo trong nhà tìm một vòng, bố không ở đây, mẹ cũng không.
Cho đến khi có người đi vào, cô vui mừng quay đầu, không ngờ nhìn thấy là mẹ Trương Hàm nhà bên cạnh.
Mẹ Trương Hàm vừa nhìn thấy Lâm Tích, thì giật mình, hỏi: “Lâm Tích, sao cháu về rồi? Vừa rồi dì thấy cửa tiệm nhà cháu mở, còn tưởng đám người kia……”
Bà nói được một nửa, vội im miệng, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, “Không phải cháu sắp thi tốt nghiệp rồi sao? Nếu nhớ nhà, đợi thi xong rồi hẵng về, cũng được mà.”
“Dì Tiền, bố và mẹ cháu đâu ạ?”
Mẹ Trương Hàm họ Tiền, hai nhà làm hàng xóm bao nhiêu năm, có thể nói bà là nhìn Lâm Tích lớn lên.
Bà biết Lâm Tích sắp thi tốt nghiệp, cười nói: “Mẹ cháu chắc đi đến nhà dì cháu rồi, bố cháu rất nhiều ngày không ở nhà, nghe nói là ra ngoài làm công rồi.”
Toàn thân Lâm Tích lạnh như băng.
Cô nhìn cửa hàng nhà mình, “Dì không cần giấu cháu, cháu biết cả rồi.”
“Lâm Tích à.” Dì Tiền vốn là người phụ nữ giọng to, rất cởi mở, lúc này bà cũng không dám nói nhiều.
Rất lâu, Lâm Tích nhìn bà, cuối cùng hỏi: “Bố cháu thật sự giết người sao ạ?”
Cô không tin, cho đến bây giờ cô vẫn không tin.
Lâm Diệu Hoa là kiểu người thật thà cả đời, Lâm Tích lớn ngần này, cũng chưa bao giờ thấy ông nổi nóng. Giang Anh tính tình nóng vội, nổi cáu lên cũng sẽ mắng ông vài câu, nhưng ông chỉ cười haha hai tiếng, rồi lại đi làm việc.
Ông không kiếm được tiền gì, cũng không phải kiểu người giỏi bày tỏ.
Nhưng ở trong lòng Lâm Tích, ông chính là ông bố tốt nhất trên thế giới.
“Lâm Tích, cháu trước đừng lo lắng. Cháu cũng đừng trách bố cháu, thật đấy, chuyện này đặt lên người ai, cũng không chịu được. Người thật thà như bố cháu bị ép thành thế này, ông ấy cũng thật sự không có cách nào.”
Lâm Tích cuối cùng nâng cao giọng, “Dì nói cho cháu biết đi, bố cháu rốt cuộc là thế nào?”
“Là chuyện tai nạn xe của anh trai cháu, nghiệp chướng mà. Người đụng anh trai cháu kia, chính là người ở thôn bên cạnh, súc vật này lúc trước ra ngoài trốn mấy năm, kết quả thấy không ai bắt nó. Đợt trước trở về, nào biết lúc uống rượu với người ta, cái gì cũng nói ra hết. Sau đó lời này truyền đến tai bố mẹ cháu, bố cháu liền đi tìm nó, súc vật này ở KTV đã uống nhiều, đánh nhau với bố cháu, sau đó bố cháu đẩy người xuống lầu……”
Lâm Tích mở to mắt, trong chớp mắt, ngay cả hô hấp cũng dồn dập.
“Anh trai……” Cô ra sức hít thở, nhưng bóng dáng của Lâm Chính không ngừng xuất hiện trong đầu cô.
Trôi qua nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ quên.
Cô biết bố mẹ cũng chưa từng quên, họ đã vô số lần muốn bắt được kẻ gây tai nạn kia. Thậm chí mỗi năm Lâm Diệu Hoa đều sẽ đi rất nhiều chuyến đến đồn công an.
Cô không ngờ, thật sự có một ngày, để họ biết kẻ này là ai.
“Hắn ta chết rồi sao?” Vẻ mặt Lâm Tích đờ đẫn hỏi.
Dì Tiền thở dài, “Nghe nói người té từ trên cầu thang xuống, đưa ngay đến bệnh viện thì không sống được.”
Chuyện này đều truyền khắp cả thôn, không ai không biết. Lâm gia cũng là nhà tiếng tăm lừng lẫy ở mấy thôn ở gần đây, dù sao nhà họ có một Lâm Chính thi đậu Thanh Hoa. Đây là học sinh Thanh Hoa đầu tiên trong thị trấn.
Sau khi xảy ra tai nạn, ai nghe nói mà không tiếc nuối đâu chứ.
Về sau chính là Lâm Tích, trạng nguyên kỳ thi tuyển sinh trung học, lúc này học ở Bắc Kinh, thành tích cực kỳ tốt, sắp là một học sinh Thanh Hoa. Người khác đều nói vợ chồng Lâm Gia mệnh quá tốt, sinh một đứa thông minh, sinh hai đứa cũng thông minh.
Lâm Tích đột nhiên lộ ra nụ cười đau thương, “Chết rồi là tốt nhất.”
Dì Tiền ngớ ra, sau đó thở dài.
Nhưng Lâm Tích nói xong câu này, trong lòng cô đau đớn đến không thở được. Nhưng tên súc vật này chết rồi, bố cô phải làm sao đây?
Lúc hai người nói chuyện, phía trước bỗng có tiếng la hét ầm ĩ.
Sắc mặt dì Tiền thay đổi, bà thấy Lâm Tích muốn ra ngoài xem, vội kéo cô lại: “Lâm Tích, cháu đừng đi. Người nhà họ Vương này bây giờ chết con trai, đều điên rồi. Mấy ngày trước mẹ cháu là bị bọn họ đánh bị thương đấy.”
“Mẹ cháu bị đánh bị thương?” Lâm Tích lúc này mới phản ứng kịp.
“Người nhà này không nói lý lẽ, bố mẹ tên súc vật này sinh được năm người con gái, mới sinh được một đứa con trai. Bây giờ người không còn nữa, ngày ngày đều muốn tìm nhà cháu liều mạng.”
Nhưng một mình dì Tiền không kéo được, Lâm Tích đã chạy ra ngoài.
Lúc cô vào cửa hàng, nhìn thấy trong nhà đứng rất nhiều người, bên ngoài còn có người.
Mọi người không ngờ người đi ra là một cô bé, trước là sững sờ, trong đó một bà lão sáu mươi mấy tuổi, đột nhiên mắng: “Người Lâm gia đều chết hết rồi sao? Trả mạng con trai tao lại đây, trả mạng con trai tao đây.”
Nói xong, bà ta vỗ đùi mình, gào khóc.
Một người phụ nữ hơi trẻ tuổi ở bên cạnh, quan sát Lâm Tích, nói: “Mày là con gái Lâm gia phỏng, mày ở đây là tốt. Bảo mẹ mày mau ra đây, đừng trốn nữa. Bố mày đánh chết em tao, bà ấy còn muốn trốn đi đâu.”
“Em trai bà có phải bị bố tôi đánh chết hay không, phải đợi tòa án phán quyết mới biết.”
Lâm Tích lạnh lùng nhìn bà ta.
“Con nhỏ miệng mồm nhanh nhẹn đấy, tao xé nát cái miệng đê tiện này của mày……” Người phụ nữ trẻ không ngờ đến lúc này Lâm Tích còn dám trả lời, đi lên muốn đánh cô.
Lâm Tích tránh ra sau, người phụ nữ đánh hụt.
Vẫn là một người đàn ông trẻ đi theo bên cạnh người phụ nữ nói, “Bỏ đi, nó là một cô bé, nói với nó cũng không có tác dụng.”
“Là không có tác dụng, dời hết đồ ở đây đi cho tao, để tao xem mẹ nó còn có thể trốn đến khi nào.”
Người đàn bà trẻ chỉ huy tên đàn ông đi cùng đến, trên người những tên đàn ông này đều xăm trổ, mỗi người thoạt nhìn đều là lưu manh. Vừa nghe nói chuyển đồ, mỗi một ánh mắt đều nhìn lên kệ thuốc phía sau tủ quầy.
Đến khi có người bắt đầu ra tay, Lâm Tích cuối cùng xông ra.
Cô trực tiếp cầm ra một con dao thái rau sáng quắc trên kệ hàng, chặn trước mặt mọi người, hét: “Các người ai dám lấy đồ nhà tôi, tôi chém chết người đó.”
Con người cô xinh đẹp lại thanh tú, thoạt nhìn nhẹ nhàng yên tĩnh.
Lúc này nắm con dao thái rau trên tay, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy dọa người.
Có một tên đàn ông mặc áo T-shirt đen, đeo dây chuyền vàng lớn, nhìn dáng vẻ này của cô, cười giễu nói: “Em gái, dao không phải đồ chơi đâu, nào nào nào, đưa cho anh trai, cẩn thận đâm vào tay em.”
Nói xong, hắn ta đi tới chỗ Lâm Tích, vậy mà muốn sờ tay cô.
Lâm Tích không hề do dự, một đao vung tới. Tên đàn ông áo đen bị dọa giật mình, tránh về sau mấy cái, cứ thế, cánh tay vẫn bị dao thái rau của Lâm Tích cắt chảy máu một đường.
Lúc này dao thái rau trong tay Lâm Tích, dính máu, giơ lên giữa không trung.
Lần này, hoàn toàn không ai dám tiến lên.
Ai cũng nhìn ra được, hận ý trong mắt cô.
May mà không bao lâu, bí thư chi bộ thôn dẫn người chạy đến. Trong thôn không ít người đều đến, dù sao cũng ầm ĩ lớn đến vậy.
Bí thư chi bộ thôn vừa đi vào, nhìn thấy Lâm Tích cũng sững sờ. Đến khi nhìn thấy trong tay cô đang cầm dao thái rau, phía trên còn dính máu, vội đi tới, quan sát Lâm Tích từ trên xuống dưới, cũng may, đứa trẻ không bị tổn hại.
“Các người có còn là người không? Nhiều đàn ông như vậy lại bắt nạt một đứa trẻ.”
“Ông cũng đừng nói lời này, ông bảo người Lâm gia ra đây, đừng tưởng trốn thì có thể qua chuyện. Cái mạng của em trai tôi, Lâm gia các người phải đền.” Người đàn bà trẻ mắng.
Nghe được câu này, Lâm Tích nhìn sang, cô cười lạnh nhìn đối phương.
“Đền mạng cho em trai bà? Vậy mạng của anh trai tôi ai đền cho anh ấy?”
Lâm Tích hung tợn nhìn bà ta, “Bà tưởng mạng của em trai bà có thể đền mạng của anh trai tôi à? Cho dù hắn ta chết mười lần, chết một trăm lần, cũng là đáng đời.”
Bí thư chi bộ thôn thở dài.
Bà già đối diện muốn nhào đến đánh Lâm Tích, toàn bị người trong thôn chặn lại.
Nhất thời hai bên ai cũng không nhường ai.
Cho đến khi cảnh sát đến, vào lúc cảnh sát nhìn thấy bọn họ, “Lại là các người, lần trước các người đánh người ta bị thương, đừng tưởng chuyện đơn giản như vậy.”
“Đồng chí cảnh sát, người nhà này đã giết con trai tôi, chúng tôi là đến đòi công lý.”
Cảnh sát biết dây dưa của hai nhà, vừa nhìn bên này là một cô bé, còn bên kia đều là đàn ông và phụ nữ, khinh thường nói: “Chuyện vụ án, tòa án đương nhiên sẽ phán quyết. Huống hồ án là Lâm Diệu Hoa phạm, các người tìm vợ con người ta có tác dụng gì?”
“Đi hết đi, nhanh đi đi. Lại đến ầm ĩ nữa, lúc đó tất cả đi theo chúng tôi về đồn công an.”
Người trong thôn nhà Lâm Tích cũng đều mắng bọn họ, dù sao chuyện này của Lâm gia cũng quá đáng thương. Mọi người đều ở cùng một thôn, Lâm gia thân cô thế cô, bị người ta ức hiếp, có thể giúp một tay thì giúp một tay.
Cuối cùng cảnh sát và người trong thôn, đuổi hết những người gây sự này chạy đi.
Lúc bí thư chi bộ thôn đến lấy con dao thái rau trên tay Lâm Tích, phát hiện cô cầm rất chặt, đầu ngón tay đều cứng đờ.
Căn bản không lấy xuống được.
“Lâm Tích, cháu là đứa trẻ sắp thi đại học, sao có thể lấy dao liều mạng với bọn chúng được chứ. Cháu nghĩ xem nếu cháu thấy sự chém bị thương ai đó, thì đời này của cháu sẽ hỏng mất.”
Lâm Tích nhìn chằm chằm phía trước.
Không biết đã qua bao lâu, ngón tay cô cuối cùng buông ra, dao trong tay rơi cạch xuống đất.
*
Sau khi mọi người rời đi, một mình Lâm Tích quét dọn trong nhà, nâng kệ hàng lên. Vụn kính của tủ quầy dưới đất thì quét lại.
Sau khi cô làm xong, một mình ngồi trong quầy.
Xung quanh yên lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của cô.
Cho đến khi di động trong túi cô reo, cô cầm ra, lúc nhìn thấy số của Quý Quân Hành, thì ngẩn người.
Qua một lúc, cô ấn xuống phím nghe.
“Lâm Tích, cậu về nhà rồi?” Quý Quân Hành cau mày, cậu đang tham gia tập huấn, để chuẩn bị cho giải đấu tin học Quốc tế tổ chức vào tháng tám. Cậu đã nhiều ngày không đến trường, chuyện này là Trần Mặc nói cho cậu biết.
Lâm Tích uhm một tiếng, khẽ nói: “Đúng vậy.”
Quý Quân Hành: “Có phải trong nhà có chuyện không? Cậu đừng lo lắng, tớ mua vé máy bay đến ngay.”
Lúc cậu nói chuyện, trong điện thoại có một giọng khác gọi cậu đi qua nhanh chút.
Lâm Tích liền nói: “Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Chuyện nhỏ mà để cậu về nhà lúc này?” Quý Quân Hành nghi ngờ hỏi.
Lâm Tích: “Đúng vậy, mẹ tớ nằm viện, bà rất nhớ tớ. Tớ đến cùng bà, dù sao tớ đã chuẩn bị xong hết rồi, xem như là trước khi thi về nhà thả lỏng đi.”
“Mẹ cậu thế nào rồi?” Quý Quân Hành hỏi.
“Bệnh cũ trong dạ dày ấy mà. Cậu đừng lo, cậu luyện tập cho tốt nhé.”
Quý Quân Hành uhm một tiếng, Lâm Tích hỏi cậu: “Cậu phải cúp máy rồi sao?”
Nghe ra luyến tiếc trong giọng nói của cô, thiếu niên cố ý hỏi: “Luyến tiếc tớ?”
“Uhm.” Giọng Lâm Tích nói rất khẽ: “Cậu có thể nói chuyện với tớ mười phút không?”
“Tớ xem thời gian thử nhé.” Thiếu niên đối diện cố ý ngừng lại, sau đó cậu khẽ cười nói: “Tớ xem rồi, tớ có lẽ có thể nói chuyện cùng cậu cả đời.”
Đối với lời nói đùa đột ngột của cậu, cả người Lâm Tích cuối cùng đã có một chút sức sống.
Quý Quân Hành, Quý Quân Hành của cô đấy.
Cuối cùng, từ sau khi biết được bố xảy ra chuyện, lần đầu tiên trong mắt cô có nước.
Cô đưa tay lau đi, hỏi cậu: “Tớ đang ngồi phía sau quầy nhà tớ, cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
“Làm phiền, một chai nước suối ướp lạnh.”
Giọng cậu không nhanh không chậm, mang theo giọng điệu lười biếng tản mạn kia, giống như giọng điệu lần đầu tiên họ gặp nhau.
Lâm Tích khẽ cười.
Nhưng nước mắt lại lã chã rơi xuống.
“Lâm Tích, đợi thi tốt nghiệp xong, tớ có thể đến nhà cậu không? Người đối diện, nhẹ giọng hỏi.
Lâm Tích thoáng ngẩn người.
Giọng nói hơi kiêu ngạo ở đối diện lại vang lên.
“Bố mẹ cậu dù sao cũng phải xem thử, bạn trai Lâm Tích tìm, là ai chứ.”
/64
|