Nhưng thời gian dài, mọi người đều tự nhiên ngừng lại, dù sao ai ai cũng có chuyện nghiêm chỉnh phải làm.
Bởi vì anh gửi tin nhắn đến, Lâm Tích rất nhanh đã dọn ba lô xong, đứng ở cửa thư viện đợi anh. Không bao lâu, người kia mặc áo phao lông vũ màu đen, đạp xe đạp tới.
Anh nhìn thấy Lâm Tích đứng ở đó, dừng xe xong, liền đi lên.
Gió bên ngoài không nhẹ, tuy Lâm Tích chỉ đợi năm phút, nhưng gò má vẫn bị đỏ vì lạnh. Quý Quân Hành bước lên bậc thềm, đưa tay áp vào má cô.
“Lần sau anh chưa đến, em cứ đợi trong thư viện trước nhé.” Nói xong, anh tháo khăn quàng cổ màu xám đậm đang quàng trên cổ mình xuống, quấn lên mặt cô, phía dưới mắt che chắn rất kĩ càng.
Mặt mày Lâm Tích cong cong nở nụ cười.
Cô vừa muốn hỏi đi đâu, di động Quý Quân Hành đã reo, anh tỏ ý Lâm Tích đợi một chút, nhận cuộc điện thoại này trước, bên kia dường như vẫn đang nói chuyện, anh hơi mím môi, thấp giọng nói: “Buổi tối tớ phải cùng bạn gái ăn cơm.”
“Dẫn bạn gái cậu cùng đến.” Bên kia nói.
Quý Quân Hành nhìn Lâm Tích, nhàn nhạt nói: “Tớ hỏi thử cô ấy có muốn đi hay không đã.”
“Hiệp hội máy tính đêm nay có liên hoan, em muốn đi cùng anh không?” Quý Quân Hành cúp máy, nhìn Lâm Tích, hỏi.
Lâm Tích nhìn anh, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Em lại không phải người của hiệp hội máy tính, đi không hay lắm.”
“Vậy thôi.” Quý Quân Hành hờ hững nói.
Lâm Tích gật đầu, cười nói: “Anh đi trước đi, em về ăn tối cùng với bọn Tây Tây cũng được.”
Nào biết cô nói xong, Quý Quân Hành lại xoay đầu nhìn cô, nói: “Em không đi, anh đương nhiên cũng không đi.”
Lời này anh nói đến đương nhiên.
Lâm Tích sững sờ, hồi lâu mới dở cười dở khóc nói: “Anh không phải là chủ nhiệm văn phòng à, sao có thể vô trách nhiệm vậy được.”
Mặc dù cô nói như vậy, nhưng Quý Quân Hành cũng không để ý gì, thờ ơ nói: “Hồi đó anh cũng có muốn làm cái chức chủ nhiệm này đâu.”
Chỉ là lúc bỏ phiếu, tất cả mọi người đều bỏ phiếu cho anh thôi.
Còn anh bằng lòng làm người ứng cử, là bởi vì chủ tịch nhiệm kỳ trước nói với anh rằng, người ứng cử quá ít, anh chỉ là góp mặt cho đủ số lượng.
Nào biết sau khi bỏ phiếu xong, chủ tịch liền giở quẻ ngay, ép buộc anh làm chủ nhiệm văn phòng này.
Lâm Tích nhìn anh, yếu ớt hỏi: “Anh bây giờ đã không thể rời khỏi em vậy rồi á hả?”
Cô thật hiếm khi tự luyến như vậy.
Không ngờ, Quý Quân Hành nhìn cô, nhếch khóe môi.
“Uhm, phải.”
Lâm Tích: “……” Anh thế này, làm cho cô quá có cảm giác thành tựu rồi phải làm thế nào đây.
Địa điểm liên hoan là một nhà hàng ở phố thương mại gần trường.
Lúc Lâm Tích đi theo Quý Quân Hành đến phòng bao, vừa đẩy cửa, bên trong đều là người, hơn nữa còn có vài cái bàn.
Xem ra người của hiệp hội máy tính, đều đến cả.
Tiếng họ mở cửa ra, đã thu hút sự chú ý của người bên trong.
Hiển nhiên, rất nhiều người không ngờ Quý Quân Hành sẽ dẫn theo Lâm Tích đến, trong nhất thời, phòng bao vừa rồi còn rất ồn ào, trở nên hơi yên tĩnh.
Lâm Tích có chút lúng túng, có loại cảm giác mình đến nhầm chỗ.
Bỗng nhiên, một nam sinh đeo kính ở bàn tròn bên trong đứng dậy, hô: “Nào nào nào, mọi người chúng ta hoan nghênh chút nào, chủ nhiệm Quý mang theo chủ nhiệm phu nhân, quá bộ đến đây.”
Nam sinh vừa khuấy động bầu không khí, thì không khí trong phòng bao vốn ngưng trệ, dường như chợt tan đi.
Mọi người cười ồ lên.
Quý Quân Hành xoay đầu, nhìn Lâm Tích ngẩn người bên cạnh, đưa tay nắm lấy tay cô.
“Chủ nhiệm phu nhân, đi thôi.”
Lâm Tích bỗng trợn tròn mắt nhìn anh, lời người khác đùa, anh cũng tưởng thật à.
Lời của tác giả:
Cái gì mà vị hôn thê, Lâm Tích của chúng ta bây giờ đã là Quý chủ nhiệm phu nhân rồi nhé.
Bởi vì anh gửi tin nhắn đến, Lâm Tích rất nhanh đã dọn ba lô xong, đứng ở cửa thư viện đợi anh. Không bao lâu, người kia mặc áo phao lông vũ màu đen, đạp xe đạp tới.
Anh nhìn thấy Lâm Tích đứng ở đó, dừng xe xong, liền đi lên.
Gió bên ngoài không nhẹ, tuy Lâm Tích chỉ đợi năm phút, nhưng gò má vẫn bị đỏ vì lạnh. Quý Quân Hành bước lên bậc thềm, đưa tay áp vào má cô.
“Lần sau anh chưa đến, em cứ đợi trong thư viện trước nhé.” Nói xong, anh tháo khăn quàng cổ màu xám đậm đang quàng trên cổ mình xuống, quấn lên mặt cô, phía dưới mắt che chắn rất kĩ càng.
Mặt mày Lâm Tích cong cong nở nụ cười.
Cô vừa muốn hỏi đi đâu, di động Quý Quân Hành đã reo, anh tỏ ý Lâm Tích đợi một chút, nhận cuộc điện thoại này trước, bên kia dường như vẫn đang nói chuyện, anh hơi mím môi, thấp giọng nói: “Buổi tối tớ phải cùng bạn gái ăn cơm.”
“Dẫn bạn gái cậu cùng đến.” Bên kia nói.
Quý Quân Hành nhìn Lâm Tích, nhàn nhạt nói: “Tớ hỏi thử cô ấy có muốn đi hay không đã.”
“Hiệp hội máy tính đêm nay có liên hoan, em muốn đi cùng anh không?” Quý Quân Hành cúp máy, nhìn Lâm Tích, hỏi.
Lâm Tích nhìn anh, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Em lại không phải người của hiệp hội máy tính, đi không hay lắm.”
“Vậy thôi.” Quý Quân Hành hờ hững nói.
Lâm Tích gật đầu, cười nói: “Anh đi trước đi, em về ăn tối cùng với bọn Tây Tây cũng được.”
Nào biết cô nói xong, Quý Quân Hành lại xoay đầu nhìn cô, nói: “Em không đi, anh đương nhiên cũng không đi.”
Lời này anh nói đến đương nhiên.
Lâm Tích sững sờ, hồi lâu mới dở cười dở khóc nói: “Anh không phải là chủ nhiệm văn phòng à, sao có thể vô trách nhiệm vậy được.”
Mặc dù cô nói như vậy, nhưng Quý Quân Hành cũng không để ý gì, thờ ơ nói: “Hồi đó anh cũng có muốn làm cái chức chủ nhiệm này đâu.”
Chỉ là lúc bỏ phiếu, tất cả mọi người đều bỏ phiếu cho anh thôi.
Còn anh bằng lòng làm người ứng cử, là bởi vì chủ tịch nhiệm kỳ trước nói với anh rằng, người ứng cử quá ít, anh chỉ là góp mặt cho đủ số lượng.
Nào biết sau khi bỏ phiếu xong, chủ tịch liền giở quẻ ngay, ép buộc anh làm chủ nhiệm văn phòng này.
Lâm Tích nhìn anh, yếu ớt hỏi: “Anh bây giờ đã không thể rời khỏi em vậy rồi á hả?”
Cô thật hiếm khi tự luyến như vậy.
Không ngờ, Quý Quân Hành nhìn cô, nhếch khóe môi.
“Uhm, phải.”
Lâm Tích: “……” Anh thế này, làm cho cô quá có cảm giác thành tựu rồi phải làm thế nào đây.
Địa điểm liên hoan là một nhà hàng ở phố thương mại gần trường.
Lúc Lâm Tích đi theo Quý Quân Hành đến phòng bao, vừa đẩy cửa, bên trong đều là người, hơn nữa còn có vài cái bàn.
Xem ra người của hiệp hội máy tính, đều đến cả.
Tiếng họ mở cửa ra, đã thu hút sự chú ý của người bên trong.
Hiển nhiên, rất nhiều người không ngờ Quý Quân Hành sẽ dẫn theo Lâm Tích đến, trong nhất thời, phòng bao vừa rồi còn rất ồn ào, trở nên hơi yên tĩnh.
Lâm Tích có chút lúng túng, có loại cảm giác mình đến nhầm chỗ.
Bỗng nhiên, một nam sinh đeo kính ở bàn tròn bên trong đứng dậy, hô: “Nào nào nào, mọi người chúng ta hoan nghênh chút nào, chủ nhiệm Quý mang theo chủ nhiệm phu nhân, quá bộ đến đây.”
Nam sinh vừa khuấy động bầu không khí, thì không khí trong phòng bao vốn ngưng trệ, dường như chợt tan đi.
Mọi người cười ồ lên.
Quý Quân Hành xoay đầu, nhìn Lâm Tích ngẩn người bên cạnh, đưa tay nắm lấy tay cô.
“Chủ nhiệm phu nhân, đi thôi.”
Lâm Tích bỗng trợn tròn mắt nhìn anh, lời người khác đùa, anh cũng tưởng thật à.
Lời của tác giả:
Cái gì mà vị hôn thê, Lâm Tích của chúng ta bây giờ đã là Quý chủ nhiệm phu nhân rồi nhé.
/64
|