Rõ ràng câu nói này rất bình thường, nhưng ở thời điểm này, lại lộ ra vẻ mờ ám khó nói.
Có điều so với Lâm Tích, cô gái đứng trước mặt Quý Quân Hành, hiển nhiên càng lúng túng.
Cô ấy đỏ mặt, nói xin lỗi: “Vậy được, không làm phiền các cậu nữa.”
Nói xong, cô gái xoay đầu bỏ chạy.
Vừa rồi cô ấy vừa ra khỏi ký túc xá, nhìn thấy cậu đứng ở cổng. Thế là lấy hết dũng khí đi lên bắt chuyện với Quý Quân Hành, không ngờ vừa nói chưa được hai câu, người người ta đang đợi đến thật.
Cô ấy là bạn học hồi cấp hai với Quý Quân Hành, không tính là rất quen.
Chỉ là cô ấy vẫn luôn rất chú ý đến cậu, nói đến cũng phải, người như cậu, sao sẽ không được người khác chú ý chứ, bộ dạng đẹp trai, thành tích lại tốt, ngay cả gia thế cũng tốt hơn người khác. Căn bản không phải một thế giới với học sinh bình thường như họ.
Khi ấy ký túc xá nữ nói chuyện đêm, cậu chính là chủ đề không thể tránh khỏi.
Biết cậu lâu như vậy, cô gái này cũng biết tính cậu thế nào.
Cậu luôn chơi cùng con trai, không để ý lắm đến con gái, cũng chưa từng thấy cậu đối xử đặc biệt với nữ sinh nào.
Quý Quân Hành cũng từng bị sắp xếp chuyện xấu thế này, chỉ là lúc hoa khôi kia ngượng ngùng nhắc đến cậu, cậu một chút cũng không để ý.
Không ngờ, cậu vậy mà cũng có một ngày đợi người, ở dưới ký túc xá nữ.
Cô gái nghĩ đến đây, trong lòng vừa chua vừa chát.
Cho nên sau khi chạy đi không xa, rất tò mò quay đầu lại.
Trời chiều ngả về Tây, ráng chiều bên trời vẫn nóng rực như lửa, một lớp ánh sáng đỏ mỏng manh phủ lên người, trên làn da trắng nõn nhuộm lên một lớp hồng hào lạ lẫm.
Lâm Tích đứng ở đối diện, không bỏ đi, cũng không đi tới.
Ngược lại là Quý Quân Hành nhìn cô, chắc cô vừa tắm xong, mái tóc đen xõa tùy ý trên vai.
Da cô vốn trắng, được tóc đen chiếu như vậy, nên có hơi trắng quá mức. Đôi mắt to đen láy, lúc này đang nhàn nhạt nhìn mình.
Đã quen thấy dáng vẻ của con gái mỗi lần nhìn thấy cậu, là xấu hổ.
Loại ánh mắt thản nhiên không né tránh này của Lâm Tích, lại khiến cậu vô cùng xa lạ.
Lần đầu tiên có một cô gái, có thể nhìn chằm chằm cậu như vậy.
Quý Quân Hành nhìn cô, trực tiếp nói: “Không phải tôi tìm cậu.”
Lâm Tích: “……”
Cho đến khi người đối diện, chậm rãi mở miệng: “Là mẹ tôi bảo tôi đến.”
Uhm, được rồi.
Vừa rồi đám con trai bọn họ đi siêu thị mua đồ, rồi đi sân thể dục đánh bóng. Thì Ôn Toàn điện thoại đến, nhưng chỉ toàn hỏi Lâm Tích.
Cuối cùng, Ôn Toàn còn muốn bảo Quý Quân Hành mời Lâm Tích cuối tuần đến nhà làm khách.
Dùng lời của Ôn Toàn nói, Lâm Tích ở Bắc Kinh sống không quen, sau này nhà họ chính là nhà của Lâm Tích.
Quý Quân Hành nghe được câu này, khẽ xùy một tiếng.
Không biết thế nào, lại nghĩ đến câu nói trên bàn cơm lần đó.
Lúc cậu nói ra câu ‘Để cậu ấy làm cô dâu nuôi từ bé cho cháu à’, thì đừng nói trưởng thôn mù mờ, mà người lớn trên bàn cơm cũng có loại cảm giác không thốt ra lời.
Nói câu không dễ nghe, thì Quý thiếu gia từ nhỏ chính là một miếng thịt thiên nga.
Trong quá trình trưởng thành của cậu, không biết đã có bao nhiêu người nhìn chằm chằm. Đặc biệt là sau khi cậu bước vào thời kỳ dậy thì, con gái xung quanh bắt đầu ôm ấp tình cảm thiếu nữ, tình hình này lại càng không thể vãn hồi.
Theo như cậu thấy, đề nghị này của trưởng thôn, đơn giản lại là một người muốn ăn thịt thiên nga.
Cho đến khi một giọng nói bình tĩnh vang lên: “Nghĩ hay quá.”
Cậu vừa xoay đầu, Lâm Tích ngồi bên cạnh, cũng xoay đầu nhìn cậu.
Câu này, là Lâm Tích nói.
***
Bởi vì Quý Quân Hành đột nhiên im lặng, mà trong không khí chớp mắt xuất hiện sự yên tĩnh đột ngột, Lâm Tích khẽ nói: “Cảm ơn sự quan tâm của dì.”
“Tôi còn chưa nói mẹ tôi bảo tôi đến làm gì, mà cậu đã biết là bà quan tâm cậu à.”
Lâm Tích nhìn tới cậu, ánh mắt lộ ra vẻ không hiểu.
Người này từ xa chạy đến như vậy, chỉ là để tranh cãi với cô đúng không?
May là Quý Quân Hành không nhàm chán đến vậy, nhẹ giọng nói: “Mẹ tôi bảo cậu cuối tuần đến nhà tôi.”
“Không cần đâu, làm phiền mọi người lắm.”
Nào biết người đối diện, hai tay đút túi, dáng vẻ thờ ơ, “Nếu cậu không muốn đi, thì điện thoại nói với mẹ tôi ấy. Dù sao tôi cũng đã chuyển lời rồi.”
Nói xong, cậu xoay người bước đi.
Lâm Tích nhìn bóng lưng của cậu, người này chân dài người cao, mới một lúc, đã đi rất xa.
Cô suy nghĩ, vẫn là đuổi theo lên.
“Cậu giúp tôi nói với dì một tiếng nhé, cuối tuần tôi ở trường học bài là được, không cần……”
Lời cô còn chưa nói xong, thiếu niên đã đứng lại, xoay người, nếu không phải cô phanh chân kịp thời, e rằng cả người đã đụng vào ngực cậu. Vừa rồi đứng ở bên cạnh cảm thấy chiều cao của cậu ấy và cô gái kia chênh lệch rất lớn, ngờ đâu lúc mình đứng trước mặt cậu, thì Lâm Tích mới phát hiện, cô phải hơi ngửa đầu mới có thể chống lại tầm mắt của cậu.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Hoàn toàn vượt qua khoảng cách của nam nữ học sinh trung học bình thường nên có.
Lâm Tích rất ít khi đến gần con trai, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ấy.
Cô theo bản năng muốn lùi về sau, nào biết Quý Quân hành lại như không để ý, ở trên đỉnh đầu cô, mở miệng nói: “Nếu cậu không điện thoại, đoán chừng cuối tuần có thể bà ấy tự mình đến đón cậu cũng có.”
Lời này không phải uy hiếp, mà là với hiểu biết sâu sắc của Quý Quân Hành về mẹ mình, kết luận ra được.
Lâm Tích sững sờ, “Tớ nhất định phải đi sao?”
“Phải.” Tiểu thiếu gia không hề do dự đập tan hy vọng trong lòng cô.
Nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lâm Tích, Quý Quân Hành khẽ nhếch khóe miệng, giọng cười nhạo hiếm thấy, “Nhà tôi là đầm rồng hang hổ hả? Hay sao mà cậu không muốn đi đến vậy?”
Mắt Lâm Tích mở to, lập tức giải thích: “Không phải, tớ là sợ gây thêm phiền phức cho mọi người.”
Lúc cô từ nhà đến, Giang Anh đã dặn dò cô, cố gắng học tập, có chuyện gì thì điện thoại về nhà, cố gắng hết sức đừng làm phiền người Quý gia.
Giang Anh chấp nhận sắp xếp này của Ôn Toàn, trong lòng vốn đã đủ bất an.
“So với chuyện anh trai cậu làm cho nhà chúng tôi, thì chút chuyện này không gọi là phiền.”
Câu này, càng khiến Lâm Tích ngạc nhiên hơn chuyện Quý Quân Hành đứng đợi cô dưới ký túc xá nữ. Bắt đầu từ khi cô quen biết vị Quý thiếu gia này, mặc dù cả người cậu thoạt nhìn lười biếng, nhưng kiểu tự phụ trên người, thật sự khiến người ta có loại cảm giác xa xôi không thể với.
Cho nên, kiểu câu như cảm kích này, thật sự không giống như cậu có thể nói ra được.
Lần này, Quý Quân Hành không để Lâm Tích nghiên cứu biểu cảm của cậu thêm nữa.
Bởi vì Quý thiếu gia kiêu ngạo, sau khi nói xong lời này, thì hai tay đút túi, xoay người bước đi.
**
Khi trở lại lớp học, Lâm Tích đã đợi ở bên ngoài một lúc, tránh đụng độ thời gian vào lớp với Quý Quân Hành, không ngờ cô vừa đến cửa, không ít người đều ngẩng đầu nhìn tới.
Hiển nhiên, cả lớp chỉ có cô là người cuối cùng vào lớp.
Lâm Tích không quen bị nhiều người chú ý lắm, hơi cúi đầu, đi nhanh về chỗ ngồi của mình.
Cô vừa ngồi xuống thì nhìn thấy bài thi để trên bàn.
Giang Ức Miên bên cạnh thấp giọng oán hận: “Mới vừa khai giảng đã có nhiều bài tập vậy rồi, có còn để người ta sống nữa không đây trời.”
Thực ra ngược lại là bài thi khác thì còn đỡ, cố tình bài thi hôm nay phát xuống lại là bài thi môn toán.
Giang Ức Miên là học sinh học lệch điển hình, thành tích môn văn đứng đầu trong lớp, chỉ là bị môn toán cản trở. Còn xếp hạng tổng thể của cô trong lớp luôn là đếm ngược từ dưới lên.
Lớp trọng điểm thực hiện chế độ đào thải, Giang Ức Miên không biết là may mắn hay xui xẻo, mà mỗi lần đều ở bên vực đào thải.
Giờ tự học buổi tối của Thất Trung áp dụng nguyên tắc học sinh ngoại trú tự nguyện, nhưng phần lớn phụ huynh vẫn muốn học sinh tự học buổi tối ở trường.
Hết một tiết, Lâm Tích đang định đứng dậy đi rót nước.
Thì nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Giang Ức Miên ở bên cạnh: “Cậu, sao cậu làm bài thi nhanh vậy?”
Một tờ bài thi toán, Lâm Tích chỉ còn một câu hỏi lớn cuối cùng chưa làm.
Lúc này Giang Ức Miên mới vừa làm xong câu hỏi trắc nghiệm và điền vào chỗ trống.
Lâm Tích cẩn thận suy nghĩ, trả lời cô ấy: “Có lẽ, là vì không khó đi.”
Giọng điệu của cô có chút cẩn thận, dường như còn đang để ý đến tâm trạng của Giang Ức Miên.
Đối với câu trả lời thật thà này của cô, Giang Ức Miên vẫn hít vào một hơi. Cô ấy trực tiếp hỏi: “Kỳ thi cuối kì của học kỳ trước, môn toán cậu thi được bao nhiêu điểm?”
“154.”
Phía sau truyền đến một giọng nói ngạc nhiên, “Bạn học này, sao cậu thi được 154 điểm ghê thế? Cậu còn hơn điểm tuyệt đối những bốn điểm đó.”
Đây là giọng của Tạ Ngang.
Vốn cậu đang thảo luận trận đấu bóng rổ NBA hôm nay với Trần Mặc bên cạnh, kết quả lại nghe được hai cô gái phía trước nói chuyện.
Giang Ức Miên vừa nghe cậu nói xen vào, thì phản bác: “Liên quan gì tới cậu, sao cậu phiền thế.”
Lúc này, Quý Quân Hành từ cửa sau chậm rãi đi vào.
Trần Mặc nhìn thấy cậu, cười nói: “Thầy Từ vẫn không cam lòng buông tha cho cậu đấy à.”
Vào giờ tự học buổi tối được một nửa, thì Quý Quân Hành bị một thầy giáo gọi đi từ cửa sau.
Tạ Ngang gật gù đắc ý nói: “Cái đó chắc chắn rồi, tớ nói chứ nhóm người trong đội thi đấu của trường chúng ta cộng lại cũng không bằng A Hành đánh một mình. Nếu năm nay A Hành không tham gia thi đấu nữa, đoán chừng đào tạo đội tuyển quốc gia của đội tuyển trường năm nay, vẫn là thất bại hoàn toàn.”
Ngay cả Cao Vân Lãng luôn kiệm lời cũng mở miệng nói.
“A Hành, nếu không cậu đồng ý thầy Từ đi, tớ thấy tóc thầy ấy cũng bạc đi không ít rồi đấy.”
Trần Mặc nghiêng đầu nhìn bạn cùng bàn của mình, “Cậu cũng phát hiện rồi à, tớ còn tưởng là tớ nhìn nhầm nữa chứ.”
Mấy nam sinh phía sau nói chuyện xôn xao, Lâm Tích một câu cũng không nghe hiểu.
Cô nhìn thấy Quý Quân Hành mặc kệ họ thảo luận, còn mình thì không hứng thú.
Giang Ức Miên thấy vậy, chủ động bát quái cho cô nghe.
“Trước đây Quý Quân Hành là thành viên của đội tuyển máy tính trường mình, nhưng học kỳ hai lớp 10 bỗng nhiên cậu ấy rút khỏi đội. Hồi cậu ấy học cấp hai, đã nhận được rất nhiều huy chương vàng đấy. Cho nên thầy Từ của đội tuyển trường luôn hy vọng cậu ấy quay lại đội.”
Cô ấy bĩu bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Nếu cậu ấy tiếp tục tham gia, chắc chắn có thể được tuyển vào đội tuyển quốc gia, đến khi đó được cử đi học ở Thanh Hoa chắc chắn không vấn đề. Thiếu gia quả nhiên là thiếu gia, chính là tùy hứng như vậy.”
Trong lòng Lâm Tích sửng sốt, cậu ấy còn ưu tú hơn trong tưởng tượng của mình.
Quay đầu lại, ánh đèn chân không trong lớp vừa vặn chiếu lên người cậu, khuôn mặt thờ ơ kia, đẹp trai đến mức vô cùng rung động lòng người.
Cho dù Lâm Tích không hề có ý nghĩ mờ ám với người khác, cũng rất bội phục những người có thực lực thật sự.
Quả nhiên, người có năng lực, ngay cả dáng vẻ cũng có thể trở nên sinh động hơn.
Quý Quân Hành hoàn toàn không biết, chỉ một lúc thôi, cậu ở trong suy nghĩ của Lâm Tích, từ một bình hoa đã trở thành một bình hoa có thực lực.
Ngược lại là Tạ Ngang đột nhiên nghĩ đến chủ đề vừa rồi, đưa tay chống lên tay cậu, nói: “A Hành, cậu biết bạn học mới có bao nhiêu lợi hại không? Môn toán cuối kỳ trước của cậu ấy vậy mà thi được 154 điểm, số điểm 148 này của cậu hoàn toàn không bằng người ta đâu nha.”
Tạ Ngang rất tò mò hỏi: “Bạn học mới này, điểm số của cậu sao có thể cao hơn tổng điểm đến bốn điểm vậy, lẽ nào là vì chữ cậu rất đẹp, nên giáo viên cho bài thi của cậu đạt điểm tuyệt đối? Nhưng mà điểm tuyệt đối của bài thi toán quá cao đi.”
Quý Quân Hành xoay đầu qua nhìn cậu, kiểu, cậu là một kẻ tinh thần chậm phát triển.
Tạ Ngang thấy vẻ mặt ghét bỏ này của cậu, liền nói: “Cậu đừng vì người khác hơn mình, thì không hài lòng nha. Khiêm tốn làm người ta tiến bộ, cậu chính là rất không khiêm tốn đấy.”
“Vậy cậu có biết, điểm tuyệt đối bài thi toán của cậu ấy là 160 không?”
Tạ Ngang ngớ người, lập tức thỉnh giáo Lâm Tích: “Bạn học mới, điểm tuyệt đối môn toán bên các cậu là 160 điểm hả?”
Lâm Tích: “Cậu gọi tớ Lâm Tích là được.” Đừng gọi bạn học mới, bạn học mới vậy nữa.
Nhưng cô nói xong, vẫn gật gật đầu.
Tạ Ngang gào khóc, bỗng rất ngạc nhiên nhìn Quý Quân Hành, “Sao cậu biết rõ vậy? Cậu và Lâm Tích quen thuộc từ khi nào?”
“Đồ tinh thần chậm phát triển.” Lần này Quý Quân Hành thật sự không nhịn được.
Trần Mặc bên cạnh đúng lúc đâm vào một nhát: “Bởi vì là người thì đều biết, điểm tuyệt đối không thể lẻ bốn điểm.”
Ý là, Tạ Ngang không phải người?
Trần Mặc vừa nói xong, ngay cả Lâm Tích cũng không nhịn được mà bật cười.
Đôi mắt thiếu nữ sạch sẽ trong veo, hơi cong lên, trên gò má trắng nõn lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, khóe miệng phấn nộn không mím lại giống như trước.
Ngay cả sống lưng hôm nay luôn thẳng tắp, cũng thả lỏng.
Quý Quân Hành vốn tựa vào tường, đôi mắt hơi sâu.
Cô cười lên, lại rất ngọt ngào.
Lời tác giả:
Cứ có người hỏi, đoạn cuối của chương hai đã phát sinh cái gì
Chắc là thiếu gia nói: Chú là nói để cậu ấy làm cô dâu nuôi từ bé cho cháu?
Lâm Tích: Cậu nghĩ hay quá
Ha ha ha ha, vĩnh viễn đừng xem thường em gái Lâm Tích, cô ấy luôn có thể làm cho thiếu gia á khẩu không trả lời được.
Thiếu gia là miếng thịt thiên nga không giả, nhưng cậu miếng thịt thiên nga này, có một ngày, sẽ chủ động dâng đến miệng người khác đấy.
Có điều so với Lâm Tích, cô gái đứng trước mặt Quý Quân Hành, hiển nhiên càng lúng túng.
Cô ấy đỏ mặt, nói xin lỗi: “Vậy được, không làm phiền các cậu nữa.”
Nói xong, cô gái xoay đầu bỏ chạy.
Vừa rồi cô ấy vừa ra khỏi ký túc xá, nhìn thấy cậu đứng ở cổng. Thế là lấy hết dũng khí đi lên bắt chuyện với Quý Quân Hành, không ngờ vừa nói chưa được hai câu, người người ta đang đợi đến thật.
Cô ấy là bạn học hồi cấp hai với Quý Quân Hành, không tính là rất quen.
Chỉ là cô ấy vẫn luôn rất chú ý đến cậu, nói đến cũng phải, người như cậu, sao sẽ không được người khác chú ý chứ, bộ dạng đẹp trai, thành tích lại tốt, ngay cả gia thế cũng tốt hơn người khác. Căn bản không phải một thế giới với học sinh bình thường như họ.
Khi ấy ký túc xá nữ nói chuyện đêm, cậu chính là chủ đề không thể tránh khỏi.
Biết cậu lâu như vậy, cô gái này cũng biết tính cậu thế nào.
Cậu luôn chơi cùng con trai, không để ý lắm đến con gái, cũng chưa từng thấy cậu đối xử đặc biệt với nữ sinh nào.
Quý Quân Hành cũng từng bị sắp xếp chuyện xấu thế này, chỉ là lúc hoa khôi kia ngượng ngùng nhắc đến cậu, cậu một chút cũng không để ý.
Không ngờ, cậu vậy mà cũng có một ngày đợi người, ở dưới ký túc xá nữ.
Cô gái nghĩ đến đây, trong lòng vừa chua vừa chát.
Cho nên sau khi chạy đi không xa, rất tò mò quay đầu lại.
Trời chiều ngả về Tây, ráng chiều bên trời vẫn nóng rực như lửa, một lớp ánh sáng đỏ mỏng manh phủ lên người, trên làn da trắng nõn nhuộm lên một lớp hồng hào lạ lẫm.
Lâm Tích đứng ở đối diện, không bỏ đi, cũng không đi tới.
Ngược lại là Quý Quân Hành nhìn cô, chắc cô vừa tắm xong, mái tóc đen xõa tùy ý trên vai.
Da cô vốn trắng, được tóc đen chiếu như vậy, nên có hơi trắng quá mức. Đôi mắt to đen láy, lúc này đang nhàn nhạt nhìn mình.
Đã quen thấy dáng vẻ của con gái mỗi lần nhìn thấy cậu, là xấu hổ.
Loại ánh mắt thản nhiên không né tránh này của Lâm Tích, lại khiến cậu vô cùng xa lạ.
Lần đầu tiên có một cô gái, có thể nhìn chằm chằm cậu như vậy.
Quý Quân Hành nhìn cô, trực tiếp nói: “Không phải tôi tìm cậu.”
Lâm Tích: “……”
Cho đến khi người đối diện, chậm rãi mở miệng: “Là mẹ tôi bảo tôi đến.”
Uhm, được rồi.
Vừa rồi đám con trai bọn họ đi siêu thị mua đồ, rồi đi sân thể dục đánh bóng. Thì Ôn Toàn điện thoại đến, nhưng chỉ toàn hỏi Lâm Tích.
Cuối cùng, Ôn Toàn còn muốn bảo Quý Quân Hành mời Lâm Tích cuối tuần đến nhà làm khách.
Dùng lời của Ôn Toàn nói, Lâm Tích ở Bắc Kinh sống không quen, sau này nhà họ chính là nhà của Lâm Tích.
Quý Quân Hành nghe được câu này, khẽ xùy một tiếng.
Không biết thế nào, lại nghĩ đến câu nói trên bàn cơm lần đó.
Lúc cậu nói ra câu ‘Để cậu ấy làm cô dâu nuôi từ bé cho cháu à’, thì đừng nói trưởng thôn mù mờ, mà người lớn trên bàn cơm cũng có loại cảm giác không thốt ra lời.
Nói câu không dễ nghe, thì Quý thiếu gia từ nhỏ chính là một miếng thịt thiên nga.
Trong quá trình trưởng thành của cậu, không biết đã có bao nhiêu người nhìn chằm chằm. Đặc biệt là sau khi cậu bước vào thời kỳ dậy thì, con gái xung quanh bắt đầu ôm ấp tình cảm thiếu nữ, tình hình này lại càng không thể vãn hồi.
Theo như cậu thấy, đề nghị này của trưởng thôn, đơn giản lại là một người muốn ăn thịt thiên nga.
Cho đến khi một giọng nói bình tĩnh vang lên: “Nghĩ hay quá.”
Cậu vừa xoay đầu, Lâm Tích ngồi bên cạnh, cũng xoay đầu nhìn cậu.
Câu này, là Lâm Tích nói.
***
Bởi vì Quý Quân Hành đột nhiên im lặng, mà trong không khí chớp mắt xuất hiện sự yên tĩnh đột ngột, Lâm Tích khẽ nói: “Cảm ơn sự quan tâm của dì.”
“Tôi còn chưa nói mẹ tôi bảo tôi đến làm gì, mà cậu đã biết là bà quan tâm cậu à.”
Lâm Tích nhìn tới cậu, ánh mắt lộ ra vẻ không hiểu.
Người này từ xa chạy đến như vậy, chỉ là để tranh cãi với cô đúng không?
May là Quý Quân Hành không nhàm chán đến vậy, nhẹ giọng nói: “Mẹ tôi bảo cậu cuối tuần đến nhà tôi.”
“Không cần đâu, làm phiền mọi người lắm.”
Nào biết người đối diện, hai tay đút túi, dáng vẻ thờ ơ, “Nếu cậu không muốn đi, thì điện thoại nói với mẹ tôi ấy. Dù sao tôi cũng đã chuyển lời rồi.”
Nói xong, cậu xoay người bước đi.
Lâm Tích nhìn bóng lưng của cậu, người này chân dài người cao, mới một lúc, đã đi rất xa.
Cô suy nghĩ, vẫn là đuổi theo lên.
“Cậu giúp tôi nói với dì một tiếng nhé, cuối tuần tôi ở trường học bài là được, không cần……”
Lời cô còn chưa nói xong, thiếu niên đã đứng lại, xoay người, nếu không phải cô phanh chân kịp thời, e rằng cả người đã đụng vào ngực cậu. Vừa rồi đứng ở bên cạnh cảm thấy chiều cao của cậu ấy và cô gái kia chênh lệch rất lớn, ngờ đâu lúc mình đứng trước mặt cậu, thì Lâm Tích mới phát hiện, cô phải hơi ngửa đầu mới có thể chống lại tầm mắt của cậu.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Hoàn toàn vượt qua khoảng cách của nam nữ học sinh trung học bình thường nên có.
Lâm Tích rất ít khi đến gần con trai, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ấy.
Cô theo bản năng muốn lùi về sau, nào biết Quý Quân hành lại như không để ý, ở trên đỉnh đầu cô, mở miệng nói: “Nếu cậu không điện thoại, đoán chừng cuối tuần có thể bà ấy tự mình đến đón cậu cũng có.”
Lời này không phải uy hiếp, mà là với hiểu biết sâu sắc của Quý Quân Hành về mẹ mình, kết luận ra được.
Lâm Tích sững sờ, “Tớ nhất định phải đi sao?”
“Phải.” Tiểu thiếu gia không hề do dự đập tan hy vọng trong lòng cô.
Nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lâm Tích, Quý Quân Hành khẽ nhếch khóe miệng, giọng cười nhạo hiếm thấy, “Nhà tôi là đầm rồng hang hổ hả? Hay sao mà cậu không muốn đi đến vậy?”
Mắt Lâm Tích mở to, lập tức giải thích: “Không phải, tớ là sợ gây thêm phiền phức cho mọi người.”
Lúc cô từ nhà đến, Giang Anh đã dặn dò cô, cố gắng học tập, có chuyện gì thì điện thoại về nhà, cố gắng hết sức đừng làm phiền người Quý gia.
Giang Anh chấp nhận sắp xếp này của Ôn Toàn, trong lòng vốn đã đủ bất an.
“So với chuyện anh trai cậu làm cho nhà chúng tôi, thì chút chuyện này không gọi là phiền.”
Câu này, càng khiến Lâm Tích ngạc nhiên hơn chuyện Quý Quân Hành đứng đợi cô dưới ký túc xá nữ. Bắt đầu từ khi cô quen biết vị Quý thiếu gia này, mặc dù cả người cậu thoạt nhìn lười biếng, nhưng kiểu tự phụ trên người, thật sự khiến người ta có loại cảm giác xa xôi không thể với.
Cho nên, kiểu câu như cảm kích này, thật sự không giống như cậu có thể nói ra được.
Lần này, Quý Quân Hành không để Lâm Tích nghiên cứu biểu cảm của cậu thêm nữa.
Bởi vì Quý thiếu gia kiêu ngạo, sau khi nói xong lời này, thì hai tay đút túi, xoay người bước đi.
**
Khi trở lại lớp học, Lâm Tích đã đợi ở bên ngoài một lúc, tránh đụng độ thời gian vào lớp với Quý Quân Hành, không ngờ cô vừa đến cửa, không ít người đều ngẩng đầu nhìn tới.
Hiển nhiên, cả lớp chỉ có cô là người cuối cùng vào lớp.
Lâm Tích không quen bị nhiều người chú ý lắm, hơi cúi đầu, đi nhanh về chỗ ngồi của mình.
Cô vừa ngồi xuống thì nhìn thấy bài thi để trên bàn.
Giang Ức Miên bên cạnh thấp giọng oán hận: “Mới vừa khai giảng đã có nhiều bài tập vậy rồi, có còn để người ta sống nữa không đây trời.”
Thực ra ngược lại là bài thi khác thì còn đỡ, cố tình bài thi hôm nay phát xuống lại là bài thi môn toán.
Giang Ức Miên là học sinh học lệch điển hình, thành tích môn văn đứng đầu trong lớp, chỉ là bị môn toán cản trở. Còn xếp hạng tổng thể của cô trong lớp luôn là đếm ngược từ dưới lên.
Lớp trọng điểm thực hiện chế độ đào thải, Giang Ức Miên không biết là may mắn hay xui xẻo, mà mỗi lần đều ở bên vực đào thải.
Giờ tự học buổi tối của Thất Trung áp dụng nguyên tắc học sinh ngoại trú tự nguyện, nhưng phần lớn phụ huynh vẫn muốn học sinh tự học buổi tối ở trường.
Hết một tiết, Lâm Tích đang định đứng dậy đi rót nước.
Thì nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Giang Ức Miên ở bên cạnh: “Cậu, sao cậu làm bài thi nhanh vậy?”
Một tờ bài thi toán, Lâm Tích chỉ còn một câu hỏi lớn cuối cùng chưa làm.
Lúc này Giang Ức Miên mới vừa làm xong câu hỏi trắc nghiệm và điền vào chỗ trống.
Lâm Tích cẩn thận suy nghĩ, trả lời cô ấy: “Có lẽ, là vì không khó đi.”
Giọng điệu của cô có chút cẩn thận, dường như còn đang để ý đến tâm trạng của Giang Ức Miên.
Đối với câu trả lời thật thà này của cô, Giang Ức Miên vẫn hít vào một hơi. Cô ấy trực tiếp hỏi: “Kỳ thi cuối kì của học kỳ trước, môn toán cậu thi được bao nhiêu điểm?”
“154.”
Phía sau truyền đến một giọng nói ngạc nhiên, “Bạn học này, sao cậu thi được 154 điểm ghê thế? Cậu còn hơn điểm tuyệt đối những bốn điểm đó.”
Đây là giọng của Tạ Ngang.
Vốn cậu đang thảo luận trận đấu bóng rổ NBA hôm nay với Trần Mặc bên cạnh, kết quả lại nghe được hai cô gái phía trước nói chuyện.
Giang Ức Miên vừa nghe cậu nói xen vào, thì phản bác: “Liên quan gì tới cậu, sao cậu phiền thế.”
Lúc này, Quý Quân Hành từ cửa sau chậm rãi đi vào.
Trần Mặc nhìn thấy cậu, cười nói: “Thầy Từ vẫn không cam lòng buông tha cho cậu đấy à.”
Vào giờ tự học buổi tối được một nửa, thì Quý Quân Hành bị một thầy giáo gọi đi từ cửa sau.
Tạ Ngang gật gù đắc ý nói: “Cái đó chắc chắn rồi, tớ nói chứ nhóm người trong đội thi đấu của trường chúng ta cộng lại cũng không bằng A Hành đánh một mình. Nếu năm nay A Hành không tham gia thi đấu nữa, đoán chừng đào tạo đội tuyển quốc gia của đội tuyển trường năm nay, vẫn là thất bại hoàn toàn.”
Ngay cả Cao Vân Lãng luôn kiệm lời cũng mở miệng nói.
“A Hành, nếu không cậu đồng ý thầy Từ đi, tớ thấy tóc thầy ấy cũng bạc đi không ít rồi đấy.”
Trần Mặc nghiêng đầu nhìn bạn cùng bàn của mình, “Cậu cũng phát hiện rồi à, tớ còn tưởng là tớ nhìn nhầm nữa chứ.”
Mấy nam sinh phía sau nói chuyện xôn xao, Lâm Tích một câu cũng không nghe hiểu.
Cô nhìn thấy Quý Quân Hành mặc kệ họ thảo luận, còn mình thì không hứng thú.
Giang Ức Miên thấy vậy, chủ động bát quái cho cô nghe.
“Trước đây Quý Quân Hành là thành viên của đội tuyển máy tính trường mình, nhưng học kỳ hai lớp 10 bỗng nhiên cậu ấy rút khỏi đội. Hồi cậu ấy học cấp hai, đã nhận được rất nhiều huy chương vàng đấy. Cho nên thầy Từ của đội tuyển trường luôn hy vọng cậu ấy quay lại đội.”
Cô ấy bĩu bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Nếu cậu ấy tiếp tục tham gia, chắc chắn có thể được tuyển vào đội tuyển quốc gia, đến khi đó được cử đi học ở Thanh Hoa chắc chắn không vấn đề. Thiếu gia quả nhiên là thiếu gia, chính là tùy hứng như vậy.”
Trong lòng Lâm Tích sửng sốt, cậu ấy còn ưu tú hơn trong tưởng tượng của mình.
Quay đầu lại, ánh đèn chân không trong lớp vừa vặn chiếu lên người cậu, khuôn mặt thờ ơ kia, đẹp trai đến mức vô cùng rung động lòng người.
Cho dù Lâm Tích không hề có ý nghĩ mờ ám với người khác, cũng rất bội phục những người có thực lực thật sự.
Quả nhiên, người có năng lực, ngay cả dáng vẻ cũng có thể trở nên sinh động hơn.
Quý Quân Hành hoàn toàn không biết, chỉ một lúc thôi, cậu ở trong suy nghĩ của Lâm Tích, từ một bình hoa đã trở thành một bình hoa có thực lực.
Ngược lại là Tạ Ngang đột nhiên nghĩ đến chủ đề vừa rồi, đưa tay chống lên tay cậu, nói: “A Hành, cậu biết bạn học mới có bao nhiêu lợi hại không? Môn toán cuối kỳ trước của cậu ấy vậy mà thi được 154 điểm, số điểm 148 này của cậu hoàn toàn không bằng người ta đâu nha.”
Tạ Ngang rất tò mò hỏi: “Bạn học mới này, điểm số của cậu sao có thể cao hơn tổng điểm đến bốn điểm vậy, lẽ nào là vì chữ cậu rất đẹp, nên giáo viên cho bài thi của cậu đạt điểm tuyệt đối? Nhưng mà điểm tuyệt đối của bài thi toán quá cao đi.”
Quý Quân Hành xoay đầu qua nhìn cậu, kiểu, cậu là một kẻ tinh thần chậm phát triển.
Tạ Ngang thấy vẻ mặt ghét bỏ này của cậu, liền nói: “Cậu đừng vì người khác hơn mình, thì không hài lòng nha. Khiêm tốn làm người ta tiến bộ, cậu chính là rất không khiêm tốn đấy.”
“Vậy cậu có biết, điểm tuyệt đối bài thi toán của cậu ấy là 160 không?”
Tạ Ngang ngớ người, lập tức thỉnh giáo Lâm Tích: “Bạn học mới, điểm tuyệt đối môn toán bên các cậu là 160 điểm hả?”
Lâm Tích: “Cậu gọi tớ Lâm Tích là được.” Đừng gọi bạn học mới, bạn học mới vậy nữa.
Nhưng cô nói xong, vẫn gật gật đầu.
Tạ Ngang gào khóc, bỗng rất ngạc nhiên nhìn Quý Quân Hành, “Sao cậu biết rõ vậy? Cậu và Lâm Tích quen thuộc từ khi nào?”
“Đồ tinh thần chậm phát triển.” Lần này Quý Quân Hành thật sự không nhịn được.
Trần Mặc bên cạnh đúng lúc đâm vào một nhát: “Bởi vì là người thì đều biết, điểm tuyệt đối không thể lẻ bốn điểm.”
Ý là, Tạ Ngang không phải người?
Trần Mặc vừa nói xong, ngay cả Lâm Tích cũng không nhịn được mà bật cười.
Đôi mắt thiếu nữ sạch sẽ trong veo, hơi cong lên, trên gò má trắng nõn lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, khóe miệng phấn nộn không mím lại giống như trước.
Ngay cả sống lưng hôm nay luôn thẳng tắp, cũng thả lỏng.
Quý Quân Hành vốn tựa vào tường, đôi mắt hơi sâu.
Cô cười lên, lại rất ngọt ngào.
Lời tác giả:
Cứ có người hỏi, đoạn cuối của chương hai đã phát sinh cái gì
Chắc là thiếu gia nói: Chú là nói để cậu ấy làm cô dâu nuôi từ bé cho cháu?
Lâm Tích: Cậu nghĩ hay quá
Ha ha ha ha, vĩnh viễn đừng xem thường em gái Lâm Tích, cô ấy luôn có thể làm cho thiếu gia á khẩu không trả lời được.
Thiếu gia là miếng thịt thiên nga không giả, nhưng cậu miếng thịt thiên nga này, có một ngày, sẽ chủ động dâng đến miệng người khác đấy.
/64
|