Hạng Hàn vừa nói dứt lời, Đông Hiểu Hi cảm thấy trên lưng mình đột nhiên căng thẳng, thân thể không tự chủ được liền tiến vào lòng Lam Thành. Một cỗ hơi thở vừa xa lạ vừa quen thuộc phảng phất xung quanh, khiến cô tham luyến đem mặt vùi vào lồng ngực rộng lớn kia, lòng cô cũng rộn ràng theo tiếng tim đập mạnh mẽ của anh. Nếu không phải còn có Hạng Hàn phía sau, cô nghĩ rằng mình sẽ trầm luân trong đó mất.
Tách ra một chút, ngẩng đầu lên, cô chỉ nhìn thấy Lam Thành vân đạm phong khinh* nhìn Hạng Hàn, không mặn không nhạt mà nói: “ A, tôi cứ tưởng là ai, thì ra là tổng biên tập Hạng tự mình đưa tiểu Hi trở về, chỉ là….. Anh không biết rằng say rượu lái xe có thể chết người sao?” Anh nói xong một câu cuối cùng kia, ánh mắt hơi nheo lại, nhìn Hạng Hàn không chớp, dường như đứng cách vài mét cũng có thể cảm thấy được hơi thở nguy hiểm quanh đây.
(* vân đạm phong khinh: nhẹ nhàng thanh thản)
Hạng Hàn nhẹ nhàng cười, cũng không nói gì, chỉ là cứ không coi ai ra gì mà nhìn Đông Hiểu Hi, dường như đang dùng ánh mắt truyền đi thông điệp gì.
Lam Thành nhíu nhíu mày, thấy như thể bảo bối của mình bị người khác nhìn trộm, trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an. Anh nâng tay lên vuốt tóc Đông Hiểu Hi, gằn từng tiếng: “Tôi không muốn có bất kì chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với cô ấy, cho dù là chỉ bị giật mình, kinh sợ cũng không được. Chuyện hôm nay tôi có thể không truy cứu, nhưng nếu tổng biên Hạng cũng là người quân tử, hiểu được nên tôn trọng lời nói của người khác, thì xin chú ý hành vi của mình một chút. Anh cũng là người đã có vợ, nên làm gì, không nên làm gì, tôi nghĩ anh hẳn là hiểu rất rõ.” Anh nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một cỗ ghen tuông nồng đậm, có lẽ Đông Hiểu Hi không phát hiện được điều đó, nhưng Hạng Hàn thì lại cảm giác được Lam Thành luôn luôn cao ngạo kia cũng lại có lúc rối loạn. Cho nên anh dường như có chút vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn, càng cười đến không kiêng nể gì: “Lam tổng, anh lo lắng quá nhiều rồi, tôi say rượu lái xe thì cũng do cảnh sát định đoạt, còn tiểu Hi có tự nguyện ngồi xe tôi hay không, đó cũng là tự do của cô ấy, chuyện này hình như không quan hệ đến anh thì phải. Mà nếu tôi nhớ không lầm, khi anh đem tiểu Hi ủy thác cho tôi, cũng chỉ nói là bằng hữu của anh thôi không phải sao?”
“…….”
Lam Thành biểu tình rõ ràng là đang kiềm chế, lúc trước bởi vì không muốn đem chuyện riêng tư của mình tiết lộ quá nhiều cho giới tin tức, cho nên mới thuận miệng nói vậy, cũng không nghĩ đến Hạng Hàn giả bộ không để ý mà giờ phút này đem ra để đối phó với anh lại trước mặt Hiểu Hi. Bởi vậy có thể thấy được, Hạng Hàn này hoặc là loại người không quân tử, hoặc chính là đối với Đông Hiểu Hi có ý đồ gì khác. Đang lúc anh còn chưa biết nói gì để chống đỡ, Đông Hiểu Hi liền không chút để ý mà đẩy anh ra, nhẹ nhàng nói: “Lam tổng, ngài đã quá đề cao tôi rồi, chúng ta dường như ngay cả bằng hữu cũng không phải ….”
Lam Thành không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt trong chốc lát liền trở nên ảm đạm , có lẽ anh đã chuẩn bị tinh thần rất nhiều, nhưng không nghĩ đến Đông Hiểu Hi lại giúp đỡ người ngoài đặt anh vào hoàn cảnh xấu hổ như này. Có người nói, đàn ông càng trầm mặc có lẽ phần nhiều đều là tâm tình bất lực, đàn ông càng kiêu ngạo bao nhiêu, thì nội tâm lại càng yếu ớt bấy nhiêu. Nhưng giờ phút này, Đông Hiểu Hi thấy được, người đàn ông này chính là rất tự chủ, rất trầm ổn. Cô chậm rãi đi đến bên cạnh Hạng Hàn, có chút bốc đồng hỏi: “Anh có sợ bị cảnh sát kiểm tra không?”
“Sao cơ?” Hạng Hàn nhướn nhướn mi, cật lực phối hợp với cô.
“Đang nghĩ muốn cùng anh đi hóng gió, nhưng lại sợ giống như Lam tổng đây cảnh báo, sẽ có người kiểm tra nồng độ rượu.”
Hạng Hàn đột nhiên khoa trương nở nụ cười, nói: “Không phải cô nói tôi là nhà văn sao, nếu gặp cảnh sát, chẳng phải là tú tài gặp binh* đấy thôi? Có điều con người tôi, trời sinh không sợ phải cùng giao tiếp nhất, chính là cảnh sát, ngoài ra còn có chính là kẻ có tiền.” Nói xong, anh liếc liếc mắt nhìn Lam Thành một cái, rồi mở cửa xe ra, nghiêng mình làm động tác mời với Đông Hiểu Hi: “Xin mời lên xe, có thể cùng quý cô xinh đẹp thế này vân đạm phong khinh mà đi hóng gió ban đêm thật là vinh hạnh của Hạng mỗ đây.”
(*Tú tài gặp binh: ý nói người học chữ nho nhã gặp phải kẻ thô thiển không học thức nhà binh)
“ Anh đúng là miệng lưỡi.” Đông Hiểu Hi cười cợt nói một câu, vừa muốn bước lên xe, liền bị Lam Thành nhanh nhẹn bước đến ngăn lại.
“Tiểu Hi, chúng ta cần nói chuyện.” Lam Thành nói xong, không thèm để ý việc Đông Hiểu Hi giãy dụy, bá đạo nửa ôm nửa kéo cô ra chỗ cách Hạng Hàn một đoạn khá xa thì dừng lại.
Đông Hiểu Hi đẩy cánh tay đang dây dưa của anh ra, quật cường xoay mặt sang một bên: “Chúng ta còn có chuyện gì để nói với nhau chứ? Năm năm trước, không phải anh đã nói với tôi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa sao?”
Lam Thành không trả lời cô, chỉ là bình tĩnh nhìn cô mà hỏi: “ Vì cái gì mà cố chấp như vậy.”
“Tôi thấy vui vẻ.”
“Vui vẻ? Tra tấn anh như vậy em thấy vui vẻ?”
“Đúng vậy, tôi chính là thích nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của anh, chính là không muốn để anh cả vú lấp miệng em, muốn nhìn thấy bộ dáng anh bị phụ nữ làm cho phát điên…”
Đông Hiểu Hi còn chưa nói hết câu, đã phát hiện thấy khuôn mặt Lam Thành chậm rãi hướng lại gần cô, một loại dự cảm bất an khiến cô run lên, còn chưa kịp phản ứng gì, đã nghe được một câu nghiến răng nghiến lợi: “Em là người phụ nữ nhẫn tâm, tra tấn anh năm năm còn chưa đủ……” Chớp mắt, hai phiến môi nóng rực mang theo hương yên thảo áp lên môi cô, trằn trọc ma sát một hồi, cắn mút, bao nhiêu dồn nén dường như tập trung hết cả tại nụ hôn hung hăng này, như muốn đòi lại năm năm thời gian đã qua ……..
Không một chút thương hương tiếc ngọc.
Đông Hiểu Hi thật không thể ngờ, người đàn ông tác phong vốn trang trọng, đứng đắn như Lam Thành lại có thể ở trước mặt người khác mà hôn cô, vừa muốn lùi lại, eo liền bị cánh tay Lam Thành gắt gao siết chặt, một tay anh cố định gáy cô, làm cô không thể không thừa nhận, nụ hôn này quả thật có ý trả thù cùng xâm lược. Nếu nói, Đông Hiểu Hi hoàn toàn bị làm cho mụ mị đến không thể phản kháng thì thật không có khả năng, bởi vì cảm giác nóng bỏng này đối với cô đã từng rất quen thuộc, có điều, chính cô cũng không thể ngờ, đã nhiều năm như vậy rồi, chính mình còn kìm lòng không đậu mà không muốn rời xa nó, thậm chí cả cơ thể ngủ say năm năm cũng như đang rục rịch phản ứng…….
Dần dần, nụ hôn của Lam Thành càng lúc càng ôn nhu, như muốn đem tất cả nhớ nhung oán hận đều truyền hết vào nụ hôn, như muốn nói hết những tháng năm dài lâu chờ đợi, mòn mỏi, thậm chí còn mang theo một tia hối hận cùng cầu xin. Đông Hiểu Hi cũng không kìm chế được mà ôm chặt lấy thắt lưng anh, nhẹ nhàng hôn lại…… Nhớ lại lúc ban đầu quen nhau, nụ hôn đầu tiên, hồi ức đẹp đẽ tựa như một đoạn phim ngắn, toàn bộ từ đầu đến cuối từ từ hiện ra trong đầu nàng. Thế nhưng toàn bộ kí ức cũng không phải tất cả đều là tốt đẹp, cô hoàn toàn không quên được lần gặp mắt cuối cùng kia, thời khắc Lam Thành đã lãnh khốc đến cực điểm, vì muốn tìm lại từ anh những thương tiếc cùng yêu thương, cô không ngại buông hết rụt rè con gái, cứ vậy mà cuồng nhiệt thậm chí mang theo chút hèn mọn mà hôn lên đôi môi lạnh giá ấy. Nụ hôn kia, dường như có đến mười phần chân thành tha thiết cùng hoảng loạn, nhưng đến cuối cùng, Lam Thành vẫn thủy chung mím chặt đôi môi, ánh mắt không mang một tia ấm áp thản nhiên nhìn xuống, làm cô xấu hổ vô cùng……..
Bất tri bất giác, Đông Hiểu Hi rơi lệ.
Lam Thành cảm giác được vị mặn lướt qua đôi môi, liền nhẹ nhàng đem môi mình chuyển đến bên tai cô, thì thào nói: “Thực xin lỗi, là anh không tốt, là anh không ra gì, lãng phí mất năm năm dài. Nếu em cảm thấy năm năm này đối với anh là tra tấn vẫn chưa đủ, anh tình nguyện để em tiếp tục tra tấn, chỉ là đừng rời xa anh, cho dù em không muốn yêu anh nữa cùng đừng rời đi, được không?”
Người đàn ông cao ngạo này đang cúi đầu ư?
Đông Hiểu Hi nhẹ nhàng đẩy anh ra, làm như không có chuyện gì nở nụ cười: “Lam tổng, anh thiếu nợ tôi nụ hôn đến năm năm, hôm nay coi như đã hoàn thành. Về sau, chuyện của tôi không phiền anh lao tâm đến….” Cô nói xong, hướng về phía Hạng Hàn bước đi, thấy anh đã ngồi vào trong xe nhưng vẫn chưa rời khỏi.
Lam Thành cũng bước theo cô, hỏi: “Em thích anh ta?”
“Chưa nói tới thích, chẳng qua là vợ anh ấy đã đưa ra đề nghị ly hôn từ rất lâu rồi, thậm chí nháo loạn đến tòa soạn báo, anh ấy vẫn là nhịn. Bởi vì anh ấy không muốn làm cho cả hai cùng hối tiếc, anh ấy là người đối với hôn nhân rất có trách nhiệm, người đàn ông như thế, sẽ luôn làm động lòng phụ nữ.”
“A, động tâm?” Lam Thành cười khổ một chút, “Anh không tin em động lòng với anh ta, nói cho anh biết đi, phải làm thế nào mới được em tha thứ?”
“Không cần nói đến tha thứ gì cả, mọi thứ đều đã trôi qua rồi.” Đông Hiểu Hi khe khẽ thở dài trong lòng, nhưng lại cười nói như không có việc gì: “Tốt lắm, những gì anh nợ tôi, vừa rồi đều đã hoàn trả. Tôi nợ anh, trước mắt đều không có, cứ như vậy đi……” Cô nói xong, hướng về phía xe Hạng Hàn đi đến…..
Phía sau không có tiếng bước chân theo nữa, chỉ có bóng dáng của chính mình in trên mặt đường. Cô không biết lần này là làm tổn thương Lam Thành, hay vẫn là tổn thương chính mình.
——-
Xe chạy trên đường lớn, Hạng Hàn lái xe thật chậm, chỉ là ánh sáng trên đường chợt trở lên long lanh trong mắt Đông Hiểu Hi, mông lung không rõ. Có lẽ là do nước mắt đi, cô nhanh chóng lau đi nhưng không tránh được ánh mắt Hạng Hàn.
“Khi dễ một người đàn ông cao ngạo, tự phụ như vậy cảm giác rất tốt sao?” Hạng Hàn cố ý không nhìn cô, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười tà ác.
“Rất không tốt.” Đông Hiểu Hi trừng mắt liếc anh một cái rồi lại xoay mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe. Đây không phải chính là điều mình muốn sao, vì cái gì mà nhìn thấy Lam Thành thảm bại, lại đau lòng đến thế? Nói đi nói lại, vẫn là lòng của phụ nữ không đủ cứng rắn, hoặc là, cô đối với người đàn ông này vẫn là không thể quên được.
Đột nhiên di động vang lên tiếng chuông tin nhắn, Đông Hiểu Hi nhanh chóng mở ra xem, là Lam Thành viết: “Về nhà đi, anh đã đi khỏi rồi. Anh hiểu con người em thế nào, nhưng là nhìn thấy em ngồi xe anh ta rời đi, trong lòng vẫn không tránh khỏi miên man suy nghĩ. Đáp ứng với anh, mặc kệ là vì ai, vì cái gì, đều phải chú ý an toàn của bản thân, đừng tự đi trêu chọc thêm phiền phức. Hạng Hàn dù sao cũng là người đã có gia đình.”
“Không còn sớm nữa, tôi đưa cô trở về.” Hạng Hàn dường như rất hiểu tâm tư Đông Hiểu Hi, không chờ cô trả lời, xe đã quay đầu chuyển hướng. Cả hai trầm mặc một lúc, anh mới chậm rãi nói: “Thực xin lỗi, tối hôm nay tôi có chút thất thố, kì thật tôi cũng không muốn tham gia vào chuyện của cô với Lam tổng……. Tôi là người rất sợ phiền toái……..”
“Tôi hiểu, chúng ta xem như là hỗ trợ lẫn nhau đi.” Đông Hiểu Hi cười, đánh gãy lời nói của anh, còn tiếp thêm: “Mặc kệ như thế nào, anh đã giúp tôi một buổi tối thực khoái trá. Hy vọng Lam Thành khi hợp tác sẽ không làm khó anh.”
Hạng Hàn nở nụ cười thoái mái: “Mặc kệ sau này cô rời đi hay ở lại, Lam tổng vẫn sẽ dựa theo hợp đồng mà thực hiện.”
“Vậy là tốt rồi.”
Đông Hiểu Hi thở dài, lại nghe thấy Hạng Hàn lẩm bẩm: “Có điều, phần hợp đồng kia đối với tòa soạn cũng không thêm được ưu thế phỏng vấn gì hết.”
Tách ra một chút, ngẩng đầu lên, cô chỉ nhìn thấy Lam Thành vân đạm phong khinh* nhìn Hạng Hàn, không mặn không nhạt mà nói: “ A, tôi cứ tưởng là ai, thì ra là tổng biên tập Hạng tự mình đưa tiểu Hi trở về, chỉ là….. Anh không biết rằng say rượu lái xe có thể chết người sao?” Anh nói xong một câu cuối cùng kia, ánh mắt hơi nheo lại, nhìn Hạng Hàn không chớp, dường như đứng cách vài mét cũng có thể cảm thấy được hơi thở nguy hiểm quanh đây.
(* vân đạm phong khinh: nhẹ nhàng thanh thản)
Hạng Hàn nhẹ nhàng cười, cũng không nói gì, chỉ là cứ không coi ai ra gì mà nhìn Đông Hiểu Hi, dường như đang dùng ánh mắt truyền đi thông điệp gì.
Lam Thành nhíu nhíu mày, thấy như thể bảo bối của mình bị người khác nhìn trộm, trong lòng đột nhiên có cảm giác bất an. Anh nâng tay lên vuốt tóc Đông Hiểu Hi, gằn từng tiếng: “Tôi không muốn có bất kì chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với cô ấy, cho dù là chỉ bị giật mình, kinh sợ cũng không được. Chuyện hôm nay tôi có thể không truy cứu, nhưng nếu tổng biên Hạng cũng là người quân tử, hiểu được nên tôn trọng lời nói của người khác, thì xin chú ý hành vi của mình một chút. Anh cũng là người đã có vợ, nên làm gì, không nên làm gì, tôi nghĩ anh hẳn là hiểu rất rõ.” Anh nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một cỗ ghen tuông nồng đậm, có lẽ Đông Hiểu Hi không phát hiện được điều đó, nhưng Hạng Hàn thì lại cảm giác được Lam Thành luôn luôn cao ngạo kia cũng lại có lúc rối loạn. Cho nên anh dường như có chút vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn, càng cười đến không kiêng nể gì: “Lam tổng, anh lo lắng quá nhiều rồi, tôi say rượu lái xe thì cũng do cảnh sát định đoạt, còn tiểu Hi có tự nguyện ngồi xe tôi hay không, đó cũng là tự do của cô ấy, chuyện này hình như không quan hệ đến anh thì phải. Mà nếu tôi nhớ không lầm, khi anh đem tiểu Hi ủy thác cho tôi, cũng chỉ nói là bằng hữu của anh thôi không phải sao?”
“…….”
Lam Thành biểu tình rõ ràng là đang kiềm chế, lúc trước bởi vì không muốn đem chuyện riêng tư của mình tiết lộ quá nhiều cho giới tin tức, cho nên mới thuận miệng nói vậy, cũng không nghĩ đến Hạng Hàn giả bộ không để ý mà giờ phút này đem ra để đối phó với anh lại trước mặt Hiểu Hi. Bởi vậy có thể thấy được, Hạng Hàn này hoặc là loại người không quân tử, hoặc chính là đối với Đông Hiểu Hi có ý đồ gì khác. Đang lúc anh còn chưa biết nói gì để chống đỡ, Đông Hiểu Hi liền không chút để ý mà đẩy anh ra, nhẹ nhàng nói: “Lam tổng, ngài đã quá đề cao tôi rồi, chúng ta dường như ngay cả bằng hữu cũng không phải ….”
Lam Thành không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt trong chốc lát liền trở nên ảm đạm , có lẽ anh đã chuẩn bị tinh thần rất nhiều, nhưng không nghĩ đến Đông Hiểu Hi lại giúp đỡ người ngoài đặt anh vào hoàn cảnh xấu hổ như này. Có người nói, đàn ông càng trầm mặc có lẽ phần nhiều đều là tâm tình bất lực, đàn ông càng kiêu ngạo bao nhiêu, thì nội tâm lại càng yếu ớt bấy nhiêu. Nhưng giờ phút này, Đông Hiểu Hi thấy được, người đàn ông này chính là rất tự chủ, rất trầm ổn. Cô chậm rãi đi đến bên cạnh Hạng Hàn, có chút bốc đồng hỏi: “Anh có sợ bị cảnh sát kiểm tra không?”
“Sao cơ?” Hạng Hàn nhướn nhướn mi, cật lực phối hợp với cô.
“Đang nghĩ muốn cùng anh đi hóng gió, nhưng lại sợ giống như Lam tổng đây cảnh báo, sẽ có người kiểm tra nồng độ rượu.”
Hạng Hàn đột nhiên khoa trương nở nụ cười, nói: “Không phải cô nói tôi là nhà văn sao, nếu gặp cảnh sát, chẳng phải là tú tài gặp binh* đấy thôi? Có điều con người tôi, trời sinh không sợ phải cùng giao tiếp nhất, chính là cảnh sát, ngoài ra còn có chính là kẻ có tiền.” Nói xong, anh liếc liếc mắt nhìn Lam Thành một cái, rồi mở cửa xe ra, nghiêng mình làm động tác mời với Đông Hiểu Hi: “Xin mời lên xe, có thể cùng quý cô xinh đẹp thế này vân đạm phong khinh mà đi hóng gió ban đêm thật là vinh hạnh của Hạng mỗ đây.”
(*Tú tài gặp binh: ý nói người học chữ nho nhã gặp phải kẻ thô thiển không học thức nhà binh)
“ Anh đúng là miệng lưỡi.” Đông Hiểu Hi cười cợt nói một câu, vừa muốn bước lên xe, liền bị Lam Thành nhanh nhẹn bước đến ngăn lại.
“Tiểu Hi, chúng ta cần nói chuyện.” Lam Thành nói xong, không thèm để ý việc Đông Hiểu Hi giãy dụy, bá đạo nửa ôm nửa kéo cô ra chỗ cách Hạng Hàn một đoạn khá xa thì dừng lại.
Đông Hiểu Hi đẩy cánh tay đang dây dưa của anh ra, quật cường xoay mặt sang một bên: “Chúng ta còn có chuyện gì để nói với nhau chứ? Năm năm trước, không phải anh đã nói với tôi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa sao?”
Lam Thành không trả lời cô, chỉ là bình tĩnh nhìn cô mà hỏi: “ Vì cái gì mà cố chấp như vậy.”
“Tôi thấy vui vẻ.”
“Vui vẻ? Tra tấn anh như vậy em thấy vui vẻ?”
“Đúng vậy, tôi chính là thích nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của anh, chính là không muốn để anh cả vú lấp miệng em, muốn nhìn thấy bộ dáng anh bị phụ nữ làm cho phát điên…”
Đông Hiểu Hi còn chưa nói hết câu, đã phát hiện thấy khuôn mặt Lam Thành chậm rãi hướng lại gần cô, một loại dự cảm bất an khiến cô run lên, còn chưa kịp phản ứng gì, đã nghe được một câu nghiến răng nghiến lợi: “Em là người phụ nữ nhẫn tâm, tra tấn anh năm năm còn chưa đủ……” Chớp mắt, hai phiến môi nóng rực mang theo hương yên thảo áp lên môi cô, trằn trọc ma sát một hồi, cắn mút, bao nhiêu dồn nén dường như tập trung hết cả tại nụ hôn hung hăng này, như muốn đòi lại năm năm thời gian đã qua ……..
Không một chút thương hương tiếc ngọc.
Đông Hiểu Hi thật không thể ngờ, người đàn ông tác phong vốn trang trọng, đứng đắn như Lam Thành lại có thể ở trước mặt người khác mà hôn cô, vừa muốn lùi lại, eo liền bị cánh tay Lam Thành gắt gao siết chặt, một tay anh cố định gáy cô, làm cô không thể không thừa nhận, nụ hôn này quả thật có ý trả thù cùng xâm lược. Nếu nói, Đông Hiểu Hi hoàn toàn bị làm cho mụ mị đến không thể phản kháng thì thật không có khả năng, bởi vì cảm giác nóng bỏng này đối với cô đã từng rất quen thuộc, có điều, chính cô cũng không thể ngờ, đã nhiều năm như vậy rồi, chính mình còn kìm lòng không đậu mà không muốn rời xa nó, thậm chí cả cơ thể ngủ say năm năm cũng như đang rục rịch phản ứng…….
Dần dần, nụ hôn của Lam Thành càng lúc càng ôn nhu, như muốn đem tất cả nhớ nhung oán hận đều truyền hết vào nụ hôn, như muốn nói hết những tháng năm dài lâu chờ đợi, mòn mỏi, thậm chí còn mang theo một tia hối hận cùng cầu xin. Đông Hiểu Hi cũng không kìm chế được mà ôm chặt lấy thắt lưng anh, nhẹ nhàng hôn lại…… Nhớ lại lúc ban đầu quen nhau, nụ hôn đầu tiên, hồi ức đẹp đẽ tựa như một đoạn phim ngắn, toàn bộ từ đầu đến cuối từ từ hiện ra trong đầu nàng. Thế nhưng toàn bộ kí ức cũng không phải tất cả đều là tốt đẹp, cô hoàn toàn không quên được lần gặp mắt cuối cùng kia, thời khắc Lam Thành đã lãnh khốc đến cực điểm, vì muốn tìm lại từ anh những thương tiếc cùng yêu thương, cô không ngại buông hết rụt rè con gái, cứ vậy mà cuồng nhiệt thậm chí mang theo chút hèn mọn mà hôn lên đôi môi lạnh giá ấy. Nụ hôn kia, dường như có đến mười phần chân thành tha thiết cùng hoảng loạn, nhưng đến cuối cùng, Lam Thành vẫn thủy chung mím chặt đôi môi, ánh mắt không mang một tia ấm áp thản nhiên nhìn xuống, làm cô xấu hổ vô cùng……..
Bất tri bất giác, Đông Hiểu Hi rơi lệ.
Lam Thành cảm giác được vị mặn lướt qua đôi môi, liền nhẹ nhàng đem môi mình chuyển đến bên tai cô, thì thào nói: “Thực xin lỗi, là anh không tốt, là anh không ra gì, lãng phí mất năm năm dài. Nếu em cảm thấy năm năm này đối với anh là tra tấn vẫn chưa đủ, anh tình nguyện để em tiếp tục tra tấn, chỉ là đừng rời xa anh, cho dù em không muốn yêu anh nữa cùng đừng rời đi, được không?”
Người đàn ông cao ngạo này đang cúi đầu ư?
Đông Hiểu Hi nhẹ nhàng đẩy anh ra, làm như không có chuyện gì nở nụ cười: “Lam tổng, anh thiếu nợ tôi nụ hôn đến năm năm, hôm nay coi như đã hoàn thành. Về sau, chuyện của tôi không phiền anh lao tâm đến….” Cô nói xong, hướng về phía Hạng Hàn bước đi, thấy anh đã ngồi vào trong xe nhưng vẫn chưa rời khỏi.
Lam Thành cũng bước theo cô, hỏi: “Em thích anh ta?”
“Chưa nói tới thích, chẳng qua là vợ anh ấy đã đưa ra đề nghị ly hôn từ rất lâu rồi, thậm chí nháo loạn đến tòa soạn báo, anh ấy vẫn là nhịn. Bởi vì anh ấy không muốn làm cho cả hai cùng hối tiếc, anh ấy là người đối với hôn nhân rất có trách nhiệm, người đàn ông như thế, sẽ luôn làm động lòng phụ nữ.”
“A, động tâm?” Lam Thành cười khổ một chút, “Anh không tin em động lòng với anh ta, nói cho anh biết đi, phải làm thế nào mới được em tha thứ?”
“Không cần nói đến tha thứ gì cả, mọi thứ đều đã trôi qua rồi.” Đông Hiểu Hi khe khẽ thở dài trong lòng, nhưng lại cười nói như không có việc gì: “Tốt lắm, những gì anh nợ tôi, vừa rồi đều đã hoàn trả. Tôi nợ anh, trước mắt đều không có, cứ như vậy đi……” Cô nói xong, hướng về phía xe Hạng Hàn đi đến…..
Phía sau không có tiếng bước chân theo nữa, chỉ có bóng dáng của chính mình in trên mặt đường. Cô không biết lần này là làm tổn thương Lam Thành, hay vẫn là tổn thương chính mình.
——-
Xe chạy trên đường lớn, Hạng Hàn lái xe thật chậm, chỉ là ánh sáng trên đường chợt trở lên long lanh trong mắt Đông Hiểu Hi, mông lung không rõ. Có lẽ là do nước mắt đi, cô nhanh chóng lau đi nhưng không tránh được ánh mắt Hạng Hàn.
“Khi dễ một người đàn ông cao ngạo, tự phụ như vậy cảm giác rất tốt sao?” Hạng Hàn cố ý không nhìn cô, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười tà ác.
“Rất không tốt.” Đông Hiểu Hi trừng mắt liếc anh một cái rồi lại xoay mặt hướng ra ngoài cửa sổ xe. Đây không phải chính là điều mình muốn sao, vì cái gì mà nhìn thấy Lam Thành thảm bại, lại đau lòng đến thế? Nói đi nói lại, vẫn là lòng của phụ nữ không đủ cứng rắn, hoặc là, cô đối với người đàn ông này vẫn là không thể quên được.
Đột nhiên di động vang lên tiếng chuông tin nhắn, Đông Hiểu Hi nhanh chóng mở ra xem, là Lam Thành viết: “Về nhà đi, anh đã đi khỏi rồi. Anh hiểu con người em thế nào, nhưng là nhìn thấy em ngồi xe anh ta rời đi, trong lòng vẫn không tránh khỏi miên man suy nghĩ. Đáp ứng với anh, mặc kệ là vì ai, vì cái gì, đều phải chú ý an toàn của bản thân, đừng tự đi trêu chọc thêm phiền phức. Hạng Hàn dù sao cũng là người đã có gia đình.”
“Không còn sớm nữa, tôi đưa cô trở về.” Hạng Hàn dường như rất hiểu tâm tư Đông Hiểu Hi, không chờ cô trả lời, xe đã quay đầu chuyển hướng. Cả hai trầm mặc một lúc, anh mới chậm rãi nói: “Thực xin lỗi, tối hôm nay tôi có chút thất thố, kì thật tôi cũng không muốn tham gia vào chuyện của cô với Lam tổng……. Tôi là người rất sợ phiền toái……..”
“Tôi hiểu, chúng ta xem như là hỗ trợ lẫn nhau đi.” Đông Hiểu Hi cười, đánh gãy lời nói của anh, còn tiếp thêm: “Mặc kệ như thế nào, anh đã giúp tôi một buổi tối thực khoái trá. Hy vọng Lam Thành khi hợp tác sẽ không làm khó anh.”
Hạng Hàn nở nụ cười thoái mái: “Mặc kệ sau này cô rời đi hay ở lại, Lam tổng vẫn sẽ dựa theo hợp đồng mà thực hiện.”
“Vậy là tốt rồi.”
Đông Hiểu Hi thở dài, lại nghe thấy Hạng Hàn lẩm bẩm: “Có điều, phần hợp đồng kia đối với tòa soạn cũng không thêm được ưu thế phỏng vấn gì hết.”
/49
|