Cô nhăn mặt. “Anh thật bẩn!”
Anh cười ha ha. “Đi thôi, ra ban công!”
Lúc tới đây vào hôm qua, Trình Dư Nhạc có chú ý tới bạn công bên ngoài phòng ngủ, để một bàn hai ghế, không gian lại có thể đó một chiếc xe RV. Ban công sử dụng những cây gỗ chưa xử lý, giữ lại chất mộc mạc nguyên thủy, cây vây quanh bốn phía, một gốc cây già cúi thấp, đem những sợi tóc của nó vắt lên lan can,trên ban công chỉ cần nhẹ đưa tay có thể chạm được rất nhiều lá xanh, cô tới từ thành phố, cảm giác nơi này nồng đạm hơi thở tự nhiên, nhiều tới xa xỉ.
Mà giờ phút này, trên bàn ngoài ban công đang đặt một bát canh măng, vài món ăn,bát đũa và một ít cơm trắng, điều làm Trình Dư Nhạc kinh ngạc chính là, trên bàn còn có một chiếc bếp gas nhỏ, trên đó có một tấm lưới sắt, trên mặt tấm lưới sắt cũng không đặt cái gì.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
“Cài này dùng làm gì vậy?” Cô nhìn , không biết dùng làm gì.
Chỉ thấy Âu Quan Lữ mở bếp, mở ra một hộp giữ tươi, bên trong là những lát thịt mỏng, cô liền hiểu.
“Đây là dùng để nướng thịt?”
“Trước đó tôi có đi hỏi quản lý, ông ấy nói ở đây cấm nướng thịt, chỉ là, tôi là con trai của ông chủ lớn, có thể dàn xếp, không dùng than củi là được rồi. Ông ấy khuyên tôi dùng cái này, tấm sắt này rỗng bên trong, đun nóng trực tiếp, đặt thịt lên mặt để nướng, rất dễ.”๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Cô ngốc lăng, không ngờ, hôm qua cô chỉ nói một câu, anh thật sự chuẩn bị thịt nướng?
“Ngồi xuống đi, chúng ta ăn thịt nướng.” Anh hào hứng kéo ghế giúp cô.
Cô ngồi xuống, nhìn anh lấy cơm cho mình, một bát cơm trắng đặt vào tay cô, tiếp đó anh đặt thịt lên tấm sắt, quét tương lên thịt, lại giới thiệu món ăn anh làm cho cô, đồ ăn đều lấy từ những nơi gần đây, anh mua được lúc sáng sớm, những món ăn này mới đây còn ở dưới đất, nhìn màu lá cây này, cũng biết còn rất mới…diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Cô ngồi trên chiếc ghế làm từ gỗ thô, nhưng mà ngồi lên cảm giác nhẹ như đám mây. Rõ ràng một người khác đang ở ngay trước mắt, hương vị món ăn xông vào mũi, cô lại cảm giác không thành thật, anh thật sự là Âu Quan Lữ mà cô biết sao? Sao lại đối tốt với cô như vậy? Tim của cô đập nhanh, vì hành động thân thiết xa lạ của anh.
“Anh là vì tôi muốn ăn thịt nướng, cho nên…” Nếu không còn có thể vì sao?
“Đúng vậy, mặc dù có thêm chút phiền toái, may mắn tôi rất lợi hại, có thể làm được.” Anh đương dương tự đắc. “Sao, có phải rất cảm động không?”diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
Cô không chỉ thấy cảm động, còn bị mê hoặc, hai người chỉ là đồng nghiệp, miễn cưỡng có thể coi là bạn bè, cũng không có giao tình gì, nhưng anh nhớ cô thích ăn cái gì, bởi vì một câu nói của cô mà tốn công sức đi sắp xếp, anh chủ động làm nhiều như vậy, chẳng lẽ anh thật sự đối với cô… cô không dám nghĩ lung tung, lại không nhịn được phỏng đoán, anh khiến cho cô không kịp ứng phó, tim đập lợi hại hơn.
“Nướng xong rồi, miếng thứ nhất cho cô.” Âu Quan Lữ đem thịt nướng đã quét tương đặt vào bát cô. “May mắn không cần ăn cơm cùng ông già đó, nếu không một bàn món ăn này liền lãng phí.”
Cô chợt nghĩ đến cuộc điện thoại cha Tằng nhận được ở đình nghỉ mát, sau khi ông cúp điện thoại, liền nói cô và Âu Quan Lữ không cần ăn cơm cùng, chẳng lẽ cuộc điện thoại đó là của quản lý gọi tới sao? Quản Lý phát hiện Âu Quan Lữ mượn dùng phòng bếp nấu ăn, giống như đang chuẩn bị một bữa cơm ngọt ngào, thức thời cũng biết không nên quấy rầy hai người.
“Anh chuẩn bị những thứ này, có phải là để có lý do tránh gặp mặt ba anh, không cần ăn trưa cùng ông ấy?” Nếu là vậy, cô suy nghĩ lung tung là quá ngu ngốc rồi. “Anh muốn dùng thân phân người yêu làm lá chắn, đúng không?”
Âu Quan Lữ sửng sốt, anh chưa từng nghĩ tới cha, tối hôm qua nhìn cô ói thảm như vậy còn bị sốt, rất đáng thương nói mình muốn ăn thịt nướng, anh liền muốn thỏa mãn khát vọng nho nhỏ của cô. Là anh kéo cô tới nơi này, anh cảm giác mình phải có trách nhiệm với cô, ít nhất muốn cô trôi qua ba ngày này trong vui vẻ.
Bởi vì cô muốn ăn, anh phải đi thu xếp, khi đó tưởng tượng khi cô thấy những chuyện này sẽ kinh ngạc vui mừng, anh mừng thầm, loay hoay, nhưng không hề nghĩ tới chuyện tránh mặt cha, không nghĩ muốn biểu diễn hình ảnh người yêu thân mật, anh chỉ nghĩ đến cô, muốn cô vui… Sau khi phát hiện tâm trạng của mình, anh chấn động. Anh sao vậy? Dưới con mắt soi mói đầy nghi vấn của cô, anh có chút sợ.
“Dĩ nhiên, chỉ cần có thể tránh mặt ba tôi, cách gì tôi cũng dùng.” Không, anh chết cũng không thừa nhận, nếu như cô biết anh đang suy nghĩ cái gì, anh không bị cô mở miệng cười đến không còn chỗ dung thân mới là lạ.
Quả nhiên… Cô cúi đầu đâm vào miếng thịt nướng trong bát. “Khó trách, tôi chỉ muốn nói anh không thể nào tự mình tìm tới phiền toái, tôi còn giật mình, cho là anh…”
“Cho là cái gì?” Thần kinh anh căng thẳng.
“Cho là anh thích tôi, mới có thể dụng tâm như vậy.” Sao có thể/ Cô chỉ là người anh nhờ tới, những gì anh làm đều đang lợi dụng cô, để năm triệu anh đưa có giá trị, cô sao có thể cho rằng anh làm những chuyện này, chỉ đơn thuần là vì cô?
“Có khả năng sao?” Anh lạnh nhạt hỏi ngược lại. Giọng nói lại không chắc chắn, tại sao vậy?
“Có khả năng sao? Ha ha ha,dĩ nhiên là không thể nào!” Cô cười to, dùng nụ cười che dẫu nối thất vọng đột nhiên tràn ra. “Nếu anh yêu tôi, côi trọng tôi, tôi nhất định sẽ bị dọa chết, quá kinh khủng. Hơn nữa, anh không phải là không muốn nói chuyện tình yêu sao?”
“Đúng vậy, cho dù muốn yêu, cũng sẽ không yêu cô.” Hù chết? Anh thật sự kém như vậy sao? Nhìn cô không chút nào để ý cười, ngực anh co rút, không thoải mái.
“Yên tâm đi, tôi cũng như vậy, tôi phát sốt đến 50 độ cũng sẽ không yêu anh.” Cho dù muốn yêu cũng không phải là cô, lời này như một nhát dao đâm vào ngực cô, nhưng cô không nên để ý. Cô giả bộ không chấp nhún vai. “Chỉ là, những thứ này…”
Cô dùng đầu đũa đâm vào thức ăn trên bàn và toàn cảnh xung quanh. “Nếu đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy, hai chúng ta liền xong đời, bọn họ có thể sẽ bị dọa bất tỉnh, sau đó hai chúng ta sẽ bị trêu chọc tới nghỉ việc mất thôi.” Cô cười, cười đi, làm bộ như tất cả vẫn bình thường.
“Đúng vậy, may mắn không ai biết, chúng ta ở đây giả làm người yêu, còn cùng nhau ăn trưa.” Anh cũng cười, cô cười tự nhiên như vậy, anh đương nhiên cũng muốn, mặc dù anh không thấy có gì hay để cười.
Cô tiếp tục cười. “Thật không nghĩ tới có ngày này, chúng ta có thể ngồi chung một chỗ, hòa bình ăn cơm.”
“Đúng vậy, tôi cũng chưa từng nghĩ, thật khó tin, ha ha ha…” Cười đi, cười là được rồi, cười có thể che giấu tất cả.
Hai người cùng nhau cười lớn, giống như hai kẻ thần kinh cười đến vui vẻ, cũng nóng lòng che giấu chính mình, cũng không phát hiện đối phương cũng giống với bản thân, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cười to hình như thật sự có tác dụng, ít nhất Trình Dư Nhạc không còn lúng túng, mặc dù vẫn chưa dám nhìn thẳng Âu Quan Lữ. Cho dù động cơ của anh ra sao, anh chuẩn bị bữa trưa thịt nướng vì cô là sự thật, cô vẫn còn cảm động, âm thầm vui mừng.
Cuộc sống khi nào có được loại hưởng thụ này? Cảnh đẹp món ngon ở ngay trước mắt, núi rừng xanh biếc, không khí trong lành, cô tham lam hưởng thụ một đại tiệc thịt nướng, hương vị mỗi món ăn đều phải tán thưởng, nhìn món ăn trong miệng, mỗi giây thần kinh ngoại trừ hưởng thụ, cũng chỉ có hưởng thụ, chỉ đừng nói bên người còn có một người đàn ông ân cần hầu hạ, thể hiện khí phách của một thân sĩ (Người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ) khiến cô kinh ngạc. Anh lật miếng thịt nướng, đem miếng thịt nướng vừa đúng vào trong bát cô, hoàn toàn không cần cô động thủ.
Cô không khỏi nghĩ, anh có phải thường phục vụ phụ nữ như vậy không? Không đúng, anh nói anh độc thân lâu rồi, nhưng anh làm tự nhiên đến như vậy… Không, không nên nghĩ nữa, quản anh có từng phục vụ phụ nữ thế này nhiều như vậy làm gì, để cho cô ăn thỏa mãn, dù sao đi nữa hai người cũng không thể nào.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí hòa hợp, ăn ăn, lại có nghi ngờ nổi lên trong lòng Trình Dư Nhạc.
“Tôi không hiểu.” Cô uống canh măng, hỏi. “Bây giờ nhìn lại, chúng ta ở cùng nhau cũng không tệ, vậy tại sao bình thường chúng ta hay cãi qua cái lại không dứt chứ?”
“Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này.” Âu Quan Lữ cười. “Có lẽ vì cô rất hung dữ, mỗi lần đều tìm tôi gây gổ.”
“Tại sao tôi phải tìm anh cãi nhau? Mỗi lần đều là anh có ý kiến, chúng ta mới xảy ra cãi vã.”
“Tôi không phải cố ý, có một phần thiết kế, tôi thật sự cảm thấy cần phải sửa đổi một chút.” Anh tạm ngừng, thừa nhận. “Được, cũng vì mỗi lần cô đều không khách khí phản bác tôi… sau đó tôi lại có tật xấu chọn phần của cô để sửa.”
“Ô ô! Anh thừa nhận!” Cô chỉ thẳng vào anh. “Tôi chỉ muốn nói tôi dốc hết tâm sức vào kiệt tác, sao tất cả mọi người đều hài lòng, chỉ có anh luôn ý kiến, anh quả thật là cố ý!”
Anh phì cười. “Kiệt tác? Ý cô nói đồ cô thiết kế là kiệt tác?” Thật không có chút khiêm tốn nào.
“Sao lại không? Tôi làm việc trong công ty cực kỳ nghiêm túc, bản thiết kế không phải tốt nhất sẽ không giao ra, sao lại không phải là kiệt tác? Anh thật sự rất xấu xa.” Cô trừng anh, khóe miệng lại lộ ra nụ cười. “Nếu không hiện tại tôi cảm thấy anh cũng không xấu lắm, tôi sẽ… hừm… ừng ực…” Tiếng hừm của cô bị việc ăn canh cắt đứt, chưa nói xong.
“Cô sẽ làm gì?: Anh thiếu chút nữa cười to, bộ dạng hừm hừ và bộ dạng ăn canh ừng ực của thật sự không thục nữ chút nào, nhưng thật đáng yêu. Anh thưởng thức tướng ăn của cô, sức ăn của cô không nhỏ, nhìn cô ăn ngấu nghiến, anh xuống bếp có cảm giác rất thành công.
Cô nghiêm túc phụ trách trong công việc, còn rất tin tưởng vào thành quả của chính mình, khiến anh thưởng thức. Tâm trạng tự tin của cô an tâm đi tìm một nửa của mình, cô có nói qua mình đang thu thập danh thiếp của các đối tượng, chắc hẳn cô luôn có điều kiện về bạn đồng hành, không biết cô chọn đàn ông bằng những điều kiện gì? Thành thật mà nói, anh cảm giác điều kiện của mình cũng không kém, trước kia hai người đối đầu như nước với lửa, cô coi anh như bù nhìn thì thôi, hiện tại thì sao? Cô vừa mới nói cảm thấy anh không tệ, cho nên…
Anh chợt phiền não. Muốn những thứ này làm gì? Anh cản tình yêu ở ngoài cửa, cô cũng biết, cô dĩ nhiên không nghĩ đến anh, anh tuyệt đối không cần phiền não, vậy vì sao anh lại cảm thấy buồn bực?
Nhìn cô uống canh xong, thấp giọng thở một hơi, gió nhẹ thổi qua sợi tóc trên trán cô, cô nheo mắt lại, gượng mặt vui vẻ thả lỏng, giống như lúc này đang thưởng thức làn gió mát và cảnh vật tươi đẹp. Xem ra cô rất vui vẻ, anh cũng vui vẻ, thức ăn ngon cảnh đẹp tất nhiên làm lòng người thoải mái, nhưng anh rất rõ ràng, tâm tình anh tốt như vậy là vì có cô làm bạn. Anh thật sự thích cô… Loáng thoáng, anh ảm nhận được dấu hiệu của việc động tình, tim anh đập thình thịch, anh đắm chìm trong giờ phút này, hi vọng giờ khắc này có thể kéo dài lâu hơn, cũng không nguyện suy nghĩ cảm giác mập mờ này, làm bộ nó không tồn tại.
Cô nhìn về phía anh, cùng ánh mắt anh giao nhau, nụ cười động lòng người của cô giương cao hơn, nụ cười lúm đồng tiền rực rỡ như ánh sáng mặt trời, giống như anh cũng là lý do khiến cô vui vẻ, ý nghĩ này khiến tim anh như ngừng đập…
Sau đó, một giọng nói giận dữ của phụ nữ cắt đứt giờ khắc này.
Anh cười ha ha. “Đi thôi, ra ban công!”
Lúc tới đây vào hôm qua, Trình Dư Nhạc có chú ý tới bạn công bên ngoài phòng ngủ, để một bàn hai ghế, không gian lại có thể đó một chiếc xe RV. Ban công sử dụng những cây gỗ chưa xử lý, giữ lại chất mộc mạc nguyên thủy, cây vây quanh bốn phía, một gốc cây già cúi thấp, đem những sợi tóc của nó vắt lên lan can,trên ban công chỉ cần nhẹ đưa tay có thể chạm được rất nhiều lá xanh, cô tới từ thành phố, cảm giác nơi này nồng đạm hơi thở tự nhiên, nhiều tới xa xỉ.
Mà giờ phút này, trên bàn ngoài ban công đang đặt một bát canh măng, vài món ăn,bát đũa và một ít cơm trắng, điều làm Trình Dư Nhạc kinh ngạc chính là, trên bàn còn có một chiếc bếp gas nhỏ, trên đó có một tấm lưới sắt, trên mặt tấm lưới sắt cũng không đặt cái gì.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
“Cài này dùng làm gì vậy?” Cô nhìn , không biết dùng làm gì.
Chỉ thấy Âu Quan Lữ mở bếp, mở ra một hộp giữ tươi, bên trong là những lát thịt mỏng, cô liền hiểu.
“Đây là dùng để nướng thịt?”
“Trước đó tôi có đi hỏi quản lý, ông ấy nói ở đây cấm nướng thịt, chỉ là, tôi là con trai của ông chủ lớn, có thể dàn xếp, không dùng than củi là được rồi. Ông ấy khuyên tôi dùng cái này, tấm sắt này rỗng bên trong, đun nóng trực tiếp, đặt thịt lên mặt để nướng, rất dễ.”๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Cô ngốc lăng, không ngờ, hôm qua cô chỉ nói một câu, anh thật sự chuẩn bị thịt nướng?
“Ngồi xuống đi, chúng ta ăn thịt nướng.” Anh hào hứng kéo ghế giúp cô.
Cô ngồi xuống, nhìn anh lấy cơm cho mình, một bát cơm trắng đặt vào tay cô, tiếp đó anh đặt thịt lên tấm sắt, quét tương lên thịt, lại giới thiệu món ăn anh làm cho cô, đồ ăn đều lấy từ những nơi gần đây, anh mua được lúc sáng sớm, những món ăn này mới đây còn ở dưới đất, nhìn màu lá cây này, cũng biết còn rất mới…diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Cô ngồi trên chiếc ghế làm từ gỗ thô, nhưng mà ngồi lên cảm giác nhẹ như đám mây. Rõ ràng một người khác đang ở ngay trước mắt, hương vị món ăn xông vào mũi, cô lại cảm giác không thành thật, anh thật sự là Âu Quan Lữ mà cô biết sao? Sao lại đối tốt với cô như vậy? Tim của cô đập nhanh, vì hành động thân thiết xa lạ của anh.
“Anh là vì tôi muốn ăn thịt nướng, cho nên…” Nếu không còn có thể vì sao?
“Đúng vậy, mặc dù có thêm chút phiền toái, may mắn tôi rất lợi hại, có thể làm được.” Anh đương dương tự đắc. “Sao, có phải rất cảm động không?”diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
Cô không chỉ thấy cảm động, còn bị mê hoặc, hai người chỉ là đồng nghiệp, miễn cưỡng có thể coi là bạn bè, cũng không có giao tình gì, nhưng anh nhớ cô thích ăn cái gì, bởi vì một câu nói của cô mà tốn công sức đi sắp xếp, anh chủ động làm nhiều như vậy, chẳng lẽ anh thật sự đối với cô… cô không dám nghĩ lung tung, lại không nhịn được phỏng đoán, anh khiến cho cô không kịp ứng phó, tim đập lợi hại hơn.
“Nướng xong rồi, miếng thứ nhất cho cô.” Âu Quan Lữ đem thịt nướng đã quét tương đặt vào bát cô. “May mắn không cần ăn cơm cùng ông già đó, nếu không một bàn món ăn này liền lãng phí.”
Cô chợt nghĩ đến cuộc điện thoại cha Tằng nhận được ở đình nghỉ mát, sau khi ông cúp điện thoại, liền nói cô và Âu Quan Lữ không cần ăn cơm cùng, chẳng lẽ cuộc điện thoại đó là của quản lý gọi tới sao? Quản Lý phát hiện Âu Quan Lữ mượn dùng phòng bếp nấu ăn, giống như đang chuẩn bị một bữa cơm ngọt ngào, thức thời cũng biết không nên quấy rầy hai người.
“Anh chuẩn bị những thứ này, có phải là để có lý do tránh gặp mặt ba anh, không cần ăn trưa cùng ông ấy?” Nếu là vậy, cô suy nghĩ lung tung là quá ngu ngốc rồi. “Anh muốn dùng thân phân người yêu làm lá chắn, đúng không?”
Âu Quan Lữ sửng sốt, anh chưa từng nghĩ tới cha, tối hôm qua nhìn cô ói thảm như vậy còn bị sốt, rất đáng thương nói mình muốn ăn thịt nướng, anh liền muốn thỏa mãn khát vọng nho nhỏ của cô. Là anh kéo cô tới nơi này, anh cảm giác mình phải có trách nhiệm với cô, ít nhất muốn cô trôi qua ba ngày này trong vui vẻ.
Bởi vì cô muốn ăn, anh phải đi thu xếp, khi đó tưởng tượng khi cô thấy những chuyện này sẽ kinh ngạc vui mừng, anh mừng thầm, loay hoay, nhưng không hề nghĩ tới chuyện tránh mặt cha, không nghĩ muốn biểu diễn hình ảnh người yêu thân mật, anh chỉ nghĩ đến cô, muốn cô vui… Sau khi phát hiện tâm trạng của mình, anh chấn động. Anh sao vậy? Dưới con mắt soi mói đầy nghi vấn của cô, anh có chút sợ.
“Dĩ nhiên, chỉ cần có thể tránh mặt ba tôi, cách gì tôi cũng dùng.” Không, anh chết cũng không thừa nhận, nếu như cô biết anh đang suy nghĩ cái gì, anh không bị cô mở miệng cười đến không còn chỗ dung thân mới là lạ.
Quả nhiên… Cô cúi đầu đâm vào miếng thịt nướng trong bát. “Khó trách, tôi chỉ muốn nói anh không thể nào tự mình tìm tới phiền toái, tôi còn giật mình, cho là anh…”
“Cho là cái gì?” Thần kinh anh căng thẳng.
“Cho là anh thích tôi, mới có thể dụng tâm như vậy.” Sao có thể/ Cô chỉ là người anh nhờ tới, những gì anh làm đều đang lợi dụng cô, để năm triệu anh đưa có giá trị, cô sao có thể cho rằng anh làm những chuyện này, chỉ đơn thuần là vì cô?
“Có khả năng sao?” Anh lạnh nhạt hỏi ngược lại. Giọng nói lại không chắc chắn, tại sao vậy?
“Có khả năng sao? Ha ha ha,dĩ nhiên là không thể nào!” Cô cười to, dùng nụ cười che dẫu nối thất vọng đột nhiên tràn ra. “Nếu anh yêu tôi, côi trọng tôi, tôi nhất định sẽ bị dọa chết, quá kinh khủng. Hơn nữa, anh không phải là không muốn nói chuyện tình yêu sao?”
“Đúng vậy, cho dù muốn yêu, cũng sẽ không yêu cô.” Hù chết? Anh thật sự kém như vậy sao? Nhìn cô không chút nào để ý cười, ngực anh co rút, không thoải mái.
“Yên tâm đi, tôi cũng như vậy, tôi phát sốt đến 50 độ cũng sẽ không yêu anh.” Cho dù muốn yêu cũng không phải là cô, lời này như một nhát dao đâm vào ngực cô, nhưng cô không nên để ý. Cô giả bộ không chấp nhún vai. “Chỉ là, những thứ này…”
Cô dùng đầu đũa đâm vào thức ăn trên bàn và toàn cảnh xung quanh. “Nếu đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy, hai chúng ta liền xong đời, bọn họ có thể sẽ bị dọa bất tỉnh, sau đó hai chúng ta sẽ bị trêu chọc tới nghỉ việc mất thôi.” Cô cười, cười đi, làm bộ như tất cả vẫn bình thường.
“Đúng vậy, may mắn không ai biết, chúng ta ở đây giả làm người yêu, còn cùng nhau ăn trưa.” Anh cũng cười, cô cười tự nhiên như vậy, anh đương nhiên cũng muốn, mặc dù anh không thấy có gì hay để cười.
Cô tiếp tục cười. “Thật không nghĩ tới có ngày này, chúng ta có thể ngồi chung một chỗ, hòa bình ăn cơm.”
“Đúng vậy, tôi cũng chưa từng nghĩ, thật khó tin, ha ha ha…” Cười đi, cười là được rồi, cười có thể che giấu tất cả.
Hai người cùng nhau cười lớn, giống như hai kẻ thần kinh cười đến vui vẻ, cũng nóng lòng che giấu chính mình, cũng không phát hiện đối phương cũng giống với bản thân, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cười to hình như thật sự có tác dụng, ít nhất Trình Dư Nhạc không còn lúng túng, mặc dù vẫn chưa dám nhìn thẳng Âu Quan Lữ. Cho dù động cơ của anh ra sao, anh chuẩn bị bữa trưa thịt nướng vì cô là sự thật, cô vẫn còn cảm động, âm thầm vui mừng.
Cuộc sống khi nào có được loại hưởng thụ này? Cảnh đẹp món ngon ở ngay trước mắt, núi rừng xanh biếc, không khí trong lành, cô tham lam hưởng thụ một đại tiệc thịt nướng, hương vị mỗi món ăn đều phải tán thưởng, nhìn món ăn trong miệng, mỗi giây thần kinh ngoại trừ hưởng thụ, cũng chỉ có hưởng thụ, chỉ đừng nói bên người còn có một người đàn ông ân cần hầu hạ, thể hiện khí phách của một thân sĩ (Người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội cũ) khiến cô kinh ngạc. Anh lật miếng thịt nướng, đem miếng thịt nướng vừa đúng vào trong bát cô, hoàn toàn không cần cô động thủ.
Cô không khỏi nghĩ, anh có phải thường phục vụ phụ nữ như vậy không? Không đúng, anh nói anh độc thân lâu rồi, nhưng anh làm tự nhiên đến như vậy… Không, không nên nghĩ nữa, quản anh có từng phục vụ phụ nữ thế này nhiều như vậy làm gì, để cho cô ăn thỏa mãn, dù sao đi nữa hai người cũng không thể nào.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí hòa hợp, ăn ăn, lại có nghi ngờ nổi lên trong lòng Trình Dư Nhạc.
“Tôi không hiểu.” Cô uống canh măng, hỏi. “Bây giờ nhìn lại, chúng ta ở cùng nhau cũng không tệ, vậy tại sao bình thường chúng ta hay cãi qua cái lại không dứt chứ?”
“Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này.” Âu Quan Lữ cười. “Có lẽ vì cô rất hung dữ, mỗi lần đều tìm tôi gây gổ.”
“Tại sao tôi phải tìm anh cãi nhau? Mỗi lần đều là anh có ý kiến, chúng ta mới xảy ra cãi vã.”
“Tôi không phải cố ý, có một phần thiết kế, tôi thật sự cảm thấy cần phải sửa đổi một chút.” Anh tạm ngừng, thừa nhận. “Được, cũng vì mỗi lần cô đều không khách khí phản bác tôi… sau đó tôi lại có tật xấu chọn phần của cô để sửa.”
“Ô ô! Anh thừa nhận!” Cô chỉ thẳng vào anh. “Tôi chỉ muốn nói tôi dốc hết tâm sức vào kiệt tác, sao tất cả mọi người đều hài lòng, chỉ có anh luôn ý kiến, anh quả thật là cố ý!”
Anh phì cười. “Kiệt tác? Ý cô nói đồ cô thiết kế là kiệt tác?” Thật không có chút khiêm tốn nào.
“Sao lại không? Tôi làm việc trong công ty cực kỳ nghiêm túc, bản thiết kế không phải tốt nhất sẽ không giao ra, sao lại không phải là kiệt tác? Anh thật sự rất xấu xa.” Cô trừng anh, khóe miệng lại lộ ra nụ cười. “Nếu không hiện tại tôi cảm thấy anh cũng không xấu lắm, tôi sẽ… hừm… ừng ực…” Tiếng hừm của cô bị việc ăn canh cắt đứt, chưa nói xong.
“Cô sẽ làm gì?: Anh thiếu chút nữa cười to, bộ dạng hừm hừ và bộ dạng ăn canh ừng ực của thật sự không thục nữ chút nào, nhưng thật đáng yêu. Anh thưởng thức tướng ăn của cô, sức ăn của cô không nhỏ, nhìn cô ăn ngấu nghiến, anh xuống bếp có cảm giác rất thành công.
Cô nghiêm túc phụ trách trong công việc, còn rất tin tưởng vào thành quả của chính mình, khiến anh thưởng thức. Tâm trạng tự tin của cô an tâm đi tìm một nửa của mình, cô có nói qua mình đang thu thập danh thiếp của các đối tượng, chắc hẳn cô luôn có điều kiện về bạn đồng hành, không biết cô chọn đàn ông bằng những điều kiện gì? Thành thật mà nói, anh cảm giác điều kiện của mình cũng không kém, trước kia hai người đối đầu như nước với lửa, cô coi anh như bù nhìn thì thôi, hiện tại thì sao? Cô vừa mới nói cảm thấy anh không tệ, cho nên…
Anh chợt phiền não. Muốn những thứ này làm gì? Anh cản tình yêu ở ngoài cửa, cô cũng biết, cô dĩ nhiên không nghĩ đến anh, anh tuyệt đối không cần phiền não, vậy vì sao anh lại cảm thấy buồn bực?
Nhìn cô uống canh xong, thấp giọng thở một hơi, gió nhẹ thổi qua sợi tóc trên trán cô, cô nheo mắt lại, gượng mặt vui vẻ thả lỏng, giống như lúc này đang thưởng thức làn gió mát và cảnh vật tươi đẹp. Xem ra cô rất vui vẻ, anh cũng vui vẻ, thức ăn ngon cảnh đẹp tất nhiên làm lòng người thoải mái, nhưng anh rất rõ ràng, tâm tình anh tốt như vậy là vì có cô làm bạn. Anh thật sự thích cô… Loáng thoáng, anh ảm nhận được dấu hiệu của việc động tình, tim anh đập thình thịch, anh đắm chìm trong giờ phút này, hi vọng giờ khắc này có thể kéo dài lâu hơn, cũng không nguyện suy nghĩ cảm giác mập mờ này, làm bộ nó không tồn tại.
Cô nhìn về phía anh, cùng ánh mắt anh giao nhau, nụ cười động lòng người của cô giương cao hơn, nụ cười lúm đồng tiền rực rỡ như ánh sáng mặt trời, giống như anh cũng là lý do khiến cô vui vẻ, ý nghĩ này khiến tim anh như ngừng đập…
Sau đó, một giọng nói giận dữ của phụ nữ cắt đứt giờ khắc này.
/25
|