Anh cao một mét chín kết hợp với ánh mắt đe dọa, cho dù tâm hồn bát quái của mọi người mạnh mẽ cũng bị thêu sạch, không còn người nào dám hỏi, A, sao lại có thể truy cứu ngay trước mặt như vậy, đương nhiên là muốn truy cứu lén lút! Ánh mắt mọi người đảo quanh giữa Âu Quan Lữ và Trình Dư Nhạc, ngầm hiểu, chủ đề bát quái trong tuần chính là cái này!
Mắt lạnh của Trình Dư Nhạc nhìn vào góc tường, không đếm xỉa đến.
Tổng giám đốc ho nhẹ một cái. “Không có chuyện gì, tan họp.” Mọi người rời khỏi phòng họp, tổng giám đốc đi qua Âu Quan Lữ thì nghiêm mặt hỏi: “Cậu có hiểu ‘kiến nghị’ tạm thời là gì không?”
“Tôi hiểu, không liên quan đến chủ đề không liên quan tới nội dung chính cuộc họp, tạm thời nói ra ý kiến gọi là kiến nghị tạm thời. Tôi không thỏa mãn được lòng hiếu kì của mọi người, mọi người nhất định không cách nào làm việc tốt, hiệu suất giảm xuống, suy nghĩ vì công ty, tôi không nói không được.”
Tổng giám đốc cười, ánh mắt giống như đang nói. “Cậu được lắm, không có cách bắt buộc cậu”, lắc đầu một cái, cười rời đi.
Âu Quan Lữ đứng ở góc hành lang, đám đồng nghiệp đã đi hết, Trình Dư Nhạc ra khỏi phòng họp cuối cùng, trên hành lang chỉ còn lại hai người họ. Đôi mắt mèo của cô nhìn anh như phóng hỏa.
“Anh điên ư! Anh nói lung tung cái gì vậy? Không phải đã nói không muốn người khác biết sao?”
Ánh mắt tức giận của cô làm anh đau nhói. Cô cứ bài xích chuyện bọn họ bị biết như vậy sao? Anh giả bộ không để ý nhún vai. “Tôi cảm thấy quan trọng, nhất là mọi người không biết được mục đích thật sự của chúng ta khi đến đó, chỉ cần có thể lừa được là được rồi.”
“Vậy anh không thể nghĩ ra một lý do khác sao?”
“Lý do vừa rồi không được sao? Tôi cảm thấy như vậy rất hợp tình hợp lý.”
“Đâu có? Vẻ mặt và giọng nói của anh vừa rồi giống như…” Cô khổ não. “Hoang đường!” Mặc dù anh đổi chỗ nhân vật, nhưng cô biết rõ, anh đang nói chuyện cô tỏ tình với anh lúc ở chân núi, còn diễn giống như anh vừa mới động lòng, anh đang châm chọc cô sao? Cô vừa lúng túng vừa giận.
“Sao lại hoang đường?” Cô lại đánh tâm tình của anh rơi xuống một tầng. “Tôi còn thấy tôi nói rất hay, cô có thể nghĩ ra lý do tốt hơn sau khi xem hình ba phút không? Vậy cô nguyện ý đứng lên nói cô yêu tôi?”
“Trừ yêu còn lý do gì khác không?”
“Tiểu Lưu chụp lại cũng không chỉ một tấm, nếu tôi không cố gắng nói sự thật gần sát, cậu ta lại lấy hình khác ra, đến lúc đó muốn tự bào chữa thế nào? Nếu không cô nói cho tôi biết, chúng ta mặc áo giống nhau, cùng nhau đến núi, còn có cái cớ nào tốt hơn?”
“Luôn có lý do khác có thể nói…” Vì gần sát thực tế, mà có thể chà đạp tình cảm của cô trước mặt mọi người sao? Não phải cô phát run.
“Có lý do gì? Thật xin lỗi tôi nghĩ dốt, đại não tôi không nghĩ được lý do nào khác, mời khai sáng tôi được không?” Không phải cô rất thông minh linh hoạt sao? Anh nói trắng ra như vậy, cô sao lại không hiểu? Cô vẫn khinh thường tình cảm của anh, căn bản không muốn nghĩ nhiều? Ngực của anh giống như có một tảng đá lớn ngăn chặn, đau đớn khó chịu.
“Anh có thể nói khác đi, giả sử như chúng ta là thành viên hội sản xuất và tiêu thụ chanh của Đài Loan, năm nay chanh bị ế, chúng ta hẹn nhau lên núi nghỉ ngơi kiêm đi họp…”
“Nghe rất ngu.” Anh cười lạnh.
“Có thể ngu xuẩn nhưng còn tốt hơn anh nói yêu tôi!”
“Tại sao?”
“Bởi vì như vậy căn bản không thể nào!” Cô đang chuẩn bị khôi phục tâm tình, làm việc tốt, vì sao anh lại không chịu buông tha cô? Yêu anh khiến cô kiệt sức, cô mệt mỏi, mặc kệ.
Cô nghiêm mặt. “Hi vọng anh không nói lung tung như vậy nữa, đồng nghiệp nhất định sẽ nói huyên thuyên, để mặc họ đi, chờ một thời gian, bọn họ quên, cũng sẽ không nhắc lại nữa. Về sau ở công ty chúng ta càng ít tiếp xúc càng tốt, không nên cung cấp chuyện cho bọn họ. Tôi muốn về làm việc.” Cô quay đầu rời đi.
Cứ như vậy? Cự tuyệt anh, vạch rõ giới tuyến với anh, đến đây chấm dứt? Anh bỏ đi tôn nghiêm, gắng sức lần cuối cùng. “Tôi nói thật.”
Nhưng bước chân của cô chỉ ngừng lại một chút, sau đó rời đi, không quay đầu lại nhìn anh lấy một cái.
Trình Dư Nhạc đùng đùng tức giận trở về chỗ ngồi.
Tiểu Huệ lập tức lại gần. “Sao rồi? Dáng vẻ của cậu giống như muốn khóc.”
“Anh ấy rất quá đáng…” Cô suy sụp hạ mặt, kể cho bạn tốt nghe nội dung câu chuyện vừa rồi nói với Âu Quan Lữ.
“Hội sản xuất và tiêu thụ chanh, đây là thứ quái quỷ gì vậy? Đây là thứ cậu nghĩ đến.” Tiểu Huệ cười ha ha, nhưng nghe đến câu cuối cùng, ngược lại cô trầm tư. “Anh ấy nói anh ấy cũng nghiêm túc…”
“Đúng vậy, nghiêm túc nói móc mình.”
“Nếu như anh ấy muốn chế giễu cậu, anh ấy có thể nói cậu tỏ tình, lực sát thương không phải lớn hơn sao?”
Trình Dư Nhạc sửng sốt, Tiểu Huệ tiếp tục phân tích. “Nhưng anh ấy lại nói chuyện tỏ tình thành anh ấy, mình cảm thấy anh ấy như đang bảo vệ cậu?”
Thật sao? Trình Dư Nhạc nửa tin nửa ngờ. “Vậy tại sao anh ấy lại cố tình nói mình thích một người nào đó?”
“Anh ấy nói cũng đúng mà, trên tấm hình hai người mặc đồ giống nhau, hơn nữa tên đàn ông nhiều chuyện Tiểu Lưu đã theo dõi hai người ba ngày, chuyện gì cũng biết, nếu đổi lại là mình, cũng rất khó có thể nghĩ ra cách giải thích tốt hơn.” Tiểu Huệ cười hì hì. “Mình cảm thấy anh ấy cũng thích cậu đó, vừa rồi anh ấy còn tỏ tình với cậu trước mặt mọi người.”
Thật sao? Trình Dư Nhạc nhớ tới bộ dạng anh đứng dậy lên tiếng trong phòng họp, anh không tự tin giống thường ngày, có chút bối rối, thái độ anh mạnh mẽ nhưng ánh mắt lại hơi hốt hoảng, vì bảo vệ cô mà vươn mình ra, nhưng lại thủy chung không nhìn cô một cái, chẳng lẽ anh thật… Trái tim cô đập mạnh một hồi, nóng bỏng, thoáng sau lại lạnh đi.
“Vậy tại sao lúc ở chân núi, anh ấy nghe được mình thẳng thắn bày tỏ tình cảm với anh ấy, ngược lại còn mắng mình.”
Bởi vì xấu hổ, ngượng ngùng không muốn thừa nhận? Nhưng khi anh nói mình tỏ tình thất bại, tại sao không thẹn thùng? Hoặc vì khi đó không thương, hiện tại lại yêu? Nhưng sau đó khi hai người ở chung một chỗ, vì sao anh không nói gì? Chẳng lẽ câu ‘tôi nghiêm túc’, thật sự anh đang thừa nhận tình cảm của mình?
Cô càng nghĩ càng mê mẩn, càng nghĩ càng rối rắm, cả buổi trưa, công việc cũng không hoàn thành.
Tấm hình trên bảng tin của công ty vẫn ở đó, không ai bình luận phía dưới, Tiểu Lưu cũng không đăng hình mới lên, có thể nói mọi người khiêm tốn hơn, chỉ nhắn tin cho nhau qua mms.
Cho tới bữa trưa, bộ phận trang trí mua sushi, bên ngoài đưa tới thì Trình Dư Nhạc ra ngoài lấy.
“Hello, chị Nhạc Nhạc! Cảm ơn chị lần trước giới thiệu cho em hai cửa hàng đó, em và bạn mình đi mua quần áo, thật sự rất rẻ!” Em trai đưa đồ ăn tới cười tít mắt.
“Thích là tốt rồi, trước kia chị đọc sách cũng thường tới đó tìm.” Trình Dư Nhạc cười nhận lấy túi đồ ăn, cô thường tới nhà hàng Nhật này dùng cơm, cũng quen cậu sinh viên đại học đang làm việc ở đó.
“Còn có đây là danh thiếp em thiết kế, chị làm trang trí, giúp em xem có gì không tốt không?”
“A, làm rất đẹp…” Trình Dư Nhạc nhận lấy danh thiếp nhìn, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Âu Quan Lữ đang xách túi đồ ăn đi từ ngoài vào.
“Nhường đường một chút.” Hành lang rõ ràng rất rộng, anh lại cố tình đâm vào sau lưng em trai giao hàng, ngại người ta chặn đường.
“A, xin lỗi.” Em trai giao hàng vội tránh ra, cười nói với Trình Dư Nhạc. “Vậy em về trước.”
Em trai giao hàng vừa đi, Âu Quan Lữ vẫn đứng tại chỗ không di chuyển, anh nhìn cô, tròng mắt đen giống như xoáy nước trong một cái đầm u buồn, cô giống như bị cuốn vào, không thể hô hấp, không thể dời tầm mắt.dღđ。l。qღđ
“Cô nhận danh thiếp của cậu ta.” Anh như có ngụ ý.
“A, đúng vậy.” Cô không hiểu ý anh.
Anh đề cập tới bento ( món cơm hộp rất phổ biến ở Nhật Bản) trên tay cô, đi về phía bộ phận trang trí. “Cậu ta mới mấy tuổi? Non như vậy mà cô cũng muốn?” Tim anh giống như kết lại, cô vừa trở về, liền không đợi được đi tìm đối tượng rồi.
Lần này cô đã hiểu, cô bước nhanh đuổi theo anh. “Cậu ấy là bạn tôi, Niệm Đại Tứ, làm việc ở nhà hàng.” Anh cho rằng cô có ý với cậu nhóc đó, nhìn qua rất để ý, cô mừng thầm, cố ý nói: “Thật kỳ quái, anh giống như đang ghen?”
Anh nhíu mày. “Ai ghen?” Anh không ăn giấm, anh uống, cho nên hiện tại đang chua chết đi được. “Tôi chỉ hi vọng cô không gây hại cây mầm của quốc gia.”
Mắt lạnh của Trình Dư Nhạc nhìn vào góc tường, không đếm xỉa đến.
Tổng giám đốc ho nhẹ một cái. “Không có chuyện gì, tan họp.” Mọi người rời khỏi phòng họp, tổng giám đốc đi qua Âu Quan Lữ thì nghiêm mặt hỏi: “Cậu có hiểu ‘kiến nghị’ tạm thời là gì không?”
“Tôi hiểu, không liên quan đến chủ đề không liên quan tới nội dung chính cuộc họp, tạm thời nói ra ý kiến gọi là kiến nghị tạm thời. Tôi không thỏa mãn được lòng hiếu kì của mọi người, mọi người nhất định không cách nào làm việc tốt, hiệu suất giảm xuống, suy nghĩ vì công ty, tôi không nói không được.”
Tổng giám đốc cười, ánh mắt giống như đang nói. “Cậu được lắm, không có cách bắt buộc cậu”, lắc đầu một cái, cười rời đi.
Âu Quan Lữ đứng ở góc hành lang, đám đồng nghiệp đã đi hết, Trình Dư Nhạc ra khỏi phòng họp cuối cùng, trên hành lang chỉ còn lại hai người họ. Đôi mắt mèo của cô nhìn anh như phóng hỏa.
“Anh điên ư! Anh nói lung tung cái gì vậy? Không phải đã nói không muốn người khác biết sao?”
Ánh mắt tức giận của cô làm anh đau nhói. Cô cứ bài xích chuyện bọn họ bị biết như vậy sao? Anh giả bộ không để ý nhún vai. “Tôi cảm thấy quan trọng, nhất là mọi người không biết được mục đích thật sự của chúng ta khi đến đó, chỉ cần có thể lừa được là được rồi.”
“Vậy anh không thể nghĩ ra một lý do khác sao?”
“Lý do vừa rồi không được sao? Tôi cảm thấy như vậy rất hợp tình hợp lý.”
“Đâu có? Vẻ mặt và giọng nói của anh vừa rồi giống như…” Cô khổ não. “Hoang đường!” Mặc dù anh đổi chỗ nhân vật, nhưng cô biết rõ, anh đang nói chuyện cô tỏ tình với anh lúc ở chân núi, còn diễn giống như anh vừa mới động lòng, anh đang châm chọc cô sao? Cô vừa lúng túng vừa giận.
“Sao lại hoang đường?” Cô lại đánh tâm tình của anh rơi xuống một tầng. “Tôi còn thấy tôi nói rất hay, cô có thể nghĩ ra lý do tốt hơn sau khi xem hình ba phút không? Vậy cô nguyện ý đứng lên nói cô yêu tôi?”
“Trừ yêu còn lý do gì khác không?”
“Tiểu Lưu chụp lại cũng không chỉ một tấm, nếu tôi không cố gắng nói sự thật gần sát, cậu ta lại lấy hình khác ra, đến lúc đó muốn tự bào chữa thế nào? Nếu không cô nói cho tôi biết, chúng ta mặc áo giống nhau, cùng nhau đến núi, còn có cái cớ nào tốt hơn?”
“Luôn có lý do khác có thể nói…” Vì gần sát thực tế, mà có thể chà đạp tình cảm của cô trước mặt mọi người sao? Não phải cô phát run.
“Có lý do gì? Thật xin lỗi tôi nghĩ dốt, đại não tôi không nghĩ được lý do nào khác, mời khai sáng tôi được không?” Không phải cô rất thông minh linh hoạt sao? Anh nói trắng ra như vậy, cô sao lại không hiểu? Cô vẫn khinh thường tình cảm của anh, căn bản không muốn nghĩ nhiều? Ngực của anh giống như có một tảng đá lớn ngăn chặn, đau đớn khó chịu.
“Anh có thể nói khác đi, giả sử như chúng ta là thành viên hội sản xuất và tiêu thụ chanh của Đài Loan, năm nay chanh bị ế, chúng ta hẹn nhau lên núi nghỉ ngơi kiêm đi họp…”
“Nghe rất ngu.” Anh cười lạnh.
“Có thể ngu xuẩn nhưng còn tốt hơn anh nói yêu tôi!”
“Tại sao?”
“Bởi vì như vậy căn bản không thể nào!” Cô đang chuẩn bị khôi phục tâm tình, làm việc tốt, vì sao anh lại không chịu buông tha cô? Yêu anh khiến cô kiệt sức, cô mệt mỏi, mặc kệ.
Cô nghiêm mặt. “Hi vọng anh không nói lung tung như vậy nữa, đồng nghiệp nhất định sẽ nói huyên thuyên, để mặc họ đi, chờ một thời gian, bọn họ quên, cũng sẽ không nhắc lại nữa. Về sau ở công ty chúng ta càng ít tiếp xúc càng tốt, không nên cung cấp chuyện cho bọn họ. Tôi muốn về làm việc.” Cô quay đầu rời đi.
Cứ như vậy? Cự tuyệt anh, vạch rõ giới tuyến với anh, đến đây chấm dứt? Anh bỏ đi tôn nghiêm, gắng sức lần cuối cùng. “Tôi nói thật.”
Nhưng bước chân của cô chỉ ngừng lại một chút, sau đó rời đi, không quay đầu lại nhìn anh lấy một cái.
Trình Dư Nhạc đùng đùng tức giận trở về chỗ ngồi.
Tiểu Huệ lập tức lại gần. “Sao rồi? Dáng vẻ của cậu giống như muốn khóc.”
“Anh ấy rất quá đáng…” Cô suy sụp hạ mặt, kể cho bạn tốt nghe nội dung câu chuyện vừa rồi nói với Âu Quan Lữ.
“Hội sản xuất và tiêu thụ chanh, đây là thứ quái quỷ gì vậy? Đây là thứ cậu nghĩ đến.” Tiểu Huệ cười ha ha, nhưng nghe đến câu cuối cùng, ngược lại cô trầm tư. “Anh ấy nói anh ấy cũng nghiêm túc…”
“Đúng vậy, nghiêm túc nói móc mình.”
“Nếu như anh ấy muốn chế giễu cậu, anh ấy có thể nói cậu tỏ tình, lực sát thương không phải lớn hơn sao?”
Trình Dư Nhạc sửng sốt, Tiểu Huệ tiếp tục phân tích. “Nhưng anh ấy lại nói chuyện tỏ tình thành anh ấy, mình cảm thấy anh ấy như đang bảo vệ cậu?”
Thật sao? Trình Dư Nhạc nửa tin nửa ngờ. “Vậy tại sao anh ấy lại cố tình nói mình thích một người nào đó?”
“Anh ấy nói cũng đúng mà, trên tấm hình hai người mặc đồ giống nhau, hơn nữa tên đàn ông nhiều chuyện Tiểu Lưu đã theo dõi hai người ba ngày, chuyện gì cũng biết, nếu đổi lại là mình, cũng rất khó có thể nghĩ ra cách giải thích tốt hơn.” Tiểu Huệ cười hì hì. “Mình cảm thấy anh ấy cũng thích cậu đó, vừa rồi anh ấy còn tỏ tình với cậu trước mặt mọi người.”
Thật sao? Trình Dư Nhạc nhớ tới bộ dạng anh đứng dậy lên tiếng trong phòng họp, anh không tự tin giống thường ngày, có chút bối rối, thái độ anh mạnh mẽ nhưng ánh mắt lại hơi hốt hoảng, vì bảo vệ cô mà vươn mình ra, nhưng lại thủy chung không nhìn cô một cái, chẳng lẽ anh thật… Trái tim cô đập mạnh một hồi, nóng bỏng, thoáng sau lại lạnh đi.
“Vậy tại sao lúc ở chân núi, anh ấy nghe được mình thẳng thắn bày tỏ tình cảm với anh ấy, ngược lại còn mắng mình.”
Bởi vì xấu hổ, ngượng ngùng không muốn thừa nhận? Nhưng khi anh nói mình tỏ tình thất bại, tại sao không thẹn thùng? Hoặc vì khi đó không thương, hiện tại lại yêu? Nhưng sau đó khi hai người ở chung một chỗ, vì sao anh không nói gì? Chẳng lẽ câu ‘tôi nghiêm túc’, thật sự anh đang thừa nhận tình cảm của mình?
Cô càng nghĩ càng mê mẩn, càng nghĩ càng rối rắm, cả buổi trưa, công việc cũng không hoàn thành.
Tấm hình trên bảng tin của công ty vẫn ở đó, không ai bình luận phía dưới, Tiểu Lưu cũng không đăng hình mới lên, có thể nói mọi người khiêm tốn hơn, chỉ nhắn tin cho nhau qua mms.
Cho tới bữa trưa, bộ phận trang trí mua sushi, bên ngoài đưa tới thì Trình Dư Nhạc ra ngoài lấy.
“Hello, chị Nhạc Nhạc! Cảm ơn chị lần trước giới thiệu cho em hai cửa hàng đó, em và bạn mình đi mua quần áo, thật sự rất rẻ!” Em trai đưa đồ ăn tới cười tít mắt.
“Thích là tốt rồi, trước kia chị đọc sách cũng thường tới đó tìm.” Trình Dư Nhạc cười nhận lấy túi đồ ăn, cô thường tới nhà hàng Nhật này dùng cơm, cũng quen cậu sinh viên đại học đang làm việc ở đó.
“Còn có đây là danh thiếp em thiết kế, chị làm trang trí, giúp em xem có gì không tốt không?”
“A, làm rất đẹp…” Trình Dư Nhạc nhận lấy danh thiếp nhìn, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Âu Quan Lữ đang xách túi đồ ăn đi từ ngoài vào.
“Nhường đường một chút.” Hành lang rõ ràng rất rộng, anh lại cố tình đâm vào sau lưng em trai giao hàng, ngại người ta chặn đường.
“A, xin lỗi.” Em trai giao hàng vội tránh ra, cười nói với Trình Dư Nhạc. “Vậy em về trước.”
Em trai giao hàng vừa đi, Âu Quan Lữ vẫn đứng tại chỗ không di chuyển, anh nhìn cô, tròng mắt đen giống như xoáy nước trong một cái đầm u buồn, cô giống như bị cuốn vào, không thể hô hấp, không thể dời tầm mắt.dღđ。l。qღđ
“Cô nhận danh thiếp của cậu ta.” Anh như có ngụ ý.
“A, đúng vậy.” Cô không hiểu ý anh.
Anh đề cập tới bento ( món cơm hộp rất phổ biến ở Nhật Bản) trên tay cô, đi về phía bộ phận trang trí. “Cậu ta mới mấy tuổi? Non như vậy mà cô cũng muốn?” Tim anh giống như kết lại, cô vừa trở về, liền không đợi được đi tìm đối tượng rồi.
Lần này cô đã hiểu, cô bước nhanh đuổi theo anh. “Cậu ấy là bạn tôi, Niệm Đại Tứ, làm việc ở nhà hàng.” Anh cho rằng cô có ý với cậu nhóc đó, nhìn qua rất để ý, cô mừng thầm, cố ý nói: “Thật kỳ quái, anh giống như đang ghen?”
Anh nhíu mày. “Ai ghen?” Anh không ăn giấm, anh uống, cho nên hiện tại đang chua chết đi được. “Tôi chỉ hi vọng cô không gây hại cây mầm của quốc gia.”
/25
|