Trịnh Dịch quả thật vô cùng bất đắc dĩ.
Nhà Tăng Hảo tha thứ cho Ngụy Lai, cho rằng đây chỉ là mấy bạn học đùa hơi ác mà thôi, Hồ Tiểu Điệp ở trường quả thật bị bọn Ngụy Lai ức hiếp, nhưng Hồ Tiểu Điệp đã tự sát, theo luật thì không có mối liên hệ tất yếu trực tiếp nào với Ngụy Lai.
Còn về chuyện Ngụy Lai đánh đập, làm nhục Hồ Tiểu Điệp; dựa trên kết quả giám định vết thương của pháp y, vẫn còn cách một khoảng khá xa đối với tiêu chuẩn luật định, thế nên chỉ đành làm theo luật giam giữ mấy ngày, đối với mấy đứa trẻ vị thành niên bạo lực này, nên để cho người nhà mang về dạy dỗ thì hơn.
Mặc dù Ngụy Lai xin nghỉ học, nhưng chuyện này chẳng có ý nghĩa gì với Trần Niệm cả.
Không đi học, đám Ngụy Lai như một đám chó săn không được xích lại, cứ canh giữ ngay trên đường về nhà lúc tan học, lúc bạn không để ý, bọn chúng sẽ xông đến cấu xé bạn ngay.
Cấp bậc trên dưới trong chuỗi thức ăn giữa sói và dê, không có chiến tranh, chỉ có đi săn và bị săn.
Mỗi ngày Trịnh Dịch đều đưa đón Trần Niệm đi học. Anh rốt tốt với cô, mang cho cô bữa sáng và tối, có khi còn mời cô ra quán ăn, bảo rằng cô quá gầy, cần được bồi bổ.
Bởi vì tính chất công việc, thời gian làm việc của anh không cố định, Trần Niệm đã quen việc ngồi trên bậc thang trước nhà, hoặc dưới ánh đèn ở ngay cổng trường, học thuộc từ đơn, chờ anh xuất hiện.
Ánh mặt trời sáng sớm màu vàng kim chiếu lên đầu cô, khiến sau cổ ấm áp. Trần Niệm nhìn cái bóng của mình, trên đầu như có một chiếc vòng bằng nhung mềm mại.
Cô xem đồng hồ đeo tay, hôm nay anh tới trễ. Cô chú tâm yên lặng học từ đơn.
Ngoài sân truyền đến tiếng bước chân, không phải của Trịnh Dịch. Hoa tường vi trên tường bay xuống lả tả. Trần Niệm nín thở, vịn vách tường chậm rãi đứng dậy, nghiêng người bước chân phải lên bậc thang, chuẩn bị trở vào nhà.
Thiếu niên nghiêng mặt, lơ đãng hoặc theo thói quen thoáng nhìn vào trong, đôi mắt xuyên qua song cửa đầy dây leo, giằng co một giây.
Hai người nhìn nhau trân trân, vẻ mặt ngỡ ngàng lại buồn cười.
Đã lâu không gặp, tóc Bắc Dã dài thêm một chút, băng vải trên cánh tay cũng đã tháo. Cậu mở miệng trước: “Em ở đây làm gì?”
Trần Niệm rút chân phải lại, đứng vững rồi mới khẽ cãi lại: “Đây là… nhà tôi.”
Bắc Dã cuối cùng bị cô làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới nói: “Tôi hỏi em không đi học lại ở đây làm gì?”
Trần Niệm không trả lời.
“Tôi hỏi em đấy.” Cậu đút tay trong túi quần, chân đá vào cánh cửa trước sân, hình như muốn đi vào.
Trần Niệm nói: “Không cần cậu… quan tâm.”
Cửa trước kẽo kẹt mở ra, cậu đứng tại chỗ, gió thổi qua, hoa tường vi rơi vào trên vai cậu.
Trần Niệm rũ mắt, cất quyển từ đơn vào cặp, đi xuống bậc thang, lúc đi ngang qua người cậu, trong lòng thầm kinh ngạc vì cậu đã cao hơn trước.
Bắc Dã quay đầu nhìn cô, đợi cô đi được một khoảng mới cất bước đuổi theo. Trần Niệm bước nhanh hơn, ngay chỗ rẽ xuất hiện bóng dáng của Trịnh Dịch, cô lập tức chạy tới.
Bắc Dã dừng lại, nheo mắt lại quan sát từ xa. Ồ, thảo nào.
“Anh Bắc…”
“Tiểu Bắc…”
Bạn của cậu đi đến, là Lại Tử và Đại Khang tóc vàng. Đại Khang ôm vai cậu nói chuyện, cậu không hề đáp lại, Đại Khang cảm thấy kì lạ, nhìn theo ánh mắt cậu, quan sát giây lát.
“Ồ? Đây không phải là…” Cậu ta nhớ đến điều gì, đẩy đẩy Bắc Dã: “Cậu biết con bé này à?”
Bắc Dã bị hắn đẩy thì hơi chao đảo, xoay đầu sang, nhìn thấy cánh hoa màu hồng trên vai, bỗng dưng buồn bực, giơ tay phủi nó xuống.
“Ồ, biết nhau thế nào?” Đại Khang lắm chuyện đi đến choàng vai cậu.
“Tôi nợ tiền cô ấy.” Bắc Dã nói.
“Bao nhiêu?”
“Nhiều, trả rồi.” Bắc Dã nhíu mày, xoay xoay cổ, hất tay cậu ta ra.
Cậu thấy Lại Tử vẫn đang nhìn dõi theo cô, cau mày mắng: “Nhìn cái gì vậy?”
Lại Tử quay đầu lại, Đại Khang tóc vàng nháy mắt với Lại Tử, ý bảo Lại Tử đừng có lên tiếng. Cậu ta chỉ nghĩ tâm trạng của Bắc Dã không tốt, chứ không hề nghĩ đến những phương diện khác. Dù sao Bắc Dã là kẻ duy nhất trong nhóm tỏ vẻ lạnh lùng với con gái, có lẽ vì chuyện của mẹ mình nên cậu rất ghét con gái, mấy cô gái xinh đẹp theo đuổi cậu đều bị ánh mắt chán ghét của cậu làm chùn bước.
Trần Niệm chạy đến trước mặt Trịnh Dịch, giương mắt nhìn anh. Mấy ngày qua đã ăn ý, cô không cần lên tiếng, chỉ cần nhìn ánh mắt của cô thì anh đã hiểu ý cô rồi: “Anh đã nói chuyện với giáo viên của em rồi, trễ cũng không sao.”
Trần Niệm gật đầu, bước nhanh về phía trước, lúc rẽ qua khúc cua còn vô ý quay đầu nhìn lại, con hẻm trống rỗng, thiếu niên đã không còn ở đó nữa.
Trịnh Dịch đưa đồ ăn sáng mình đã mua cho cô, hôm nay là một cái bánh tổ ong*.
(*hay còn gọi là bánh waffle)
Trần Niệm nhận lấy liền mở ra, vừa đi vừa ăn, nếu không đợi đến lúc tan học bánh sẽ nguội mất.
Trịnh Dịch chỉ lớn hơn Trần Niệm sáu bảy tuổi, một học sinh sắp tốt nghiệp trung học phổ thông và một sinh viên mới tốt nghiệp đại học có khá nhiều đề tài để trò chuyện. Tuy vậy, Trần Niệm cực ít nói, cũng không chủ động nói chuyện, trả lời cũng chỉ một hai chữ.
Trịnh Dịnh đoán có lẽ bởi vì cô nói lắp nên không thích nói chuyện với người khác, vì vậy cũng không làm khó cô.
Đến đường lớn, anh khẽ kéo cánh tay cô, nhắc cô chú ý đèn đỏ.
“Trần Niệm.”
“Dạ?”
“Lên đại học em muốn theo ngành gì?”
Cô nuốt miếng bánh trong miệng: “Toán… học, hoặc vật… vật lý.”
Anh hơi bất ngờ, cúi đầu nhìn cô, mỉm cười: “Tại sao?”
Trần Niệm cúi thấp đầu: “Ngành… học… cơ bản, học bổng… nhiều, còn… có thể ra nước ngoài.” Một lúc sau cô lại bổ sung “… đào tạo chuyên sâu.”
Nụ cười trên mặt Trịnh Dịch đọng lại, vẻ mặt cô bình tĩnh, lại bắt đầu chậm rãi cắn bánh tổ ong. Cô vẫn vậy, vui buồn đều không biểu lộ, cứ như một con búp bê vải không có tình cảm.
Đèn xanh sáng lên. Anh lẳng lặng nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, chú ý xe cộ lui tới, che chở cô băng qua đường. Lúc qua khỏi vạch trắng trên đường lớn, anh lại quên buông ra.
Trần Niệm khẽ giãy ra. Trịnh Dịch ngẩn người, bỗng nhiên nhận ra anh vẫn xem cô như đứa trẻ, nhưng trong mắt cô, anh là một người đàn ông, một người đàn ông trẻ tuổi.
Anh bất giác nhìn Trần Niệm, cô mặc váy đồng phục đơn giản, tuy gầy gò, nhưng đường nét trên thân thể con gái non nớt mà duyên dáng, có mùi hương tinh khiết đặc biệt của lứa tuổi này.
Anh dời mắt. Đi một lúc, Trịnh Dịch hỏi: “Em trách anh à?”
Trần Niệm lặng thinh một lúc, lắc đầu.
“Thất vọng ư?”
Cô không làm gì cả, im thin thít cắn bánh ngọt.
Trên chạc cây nở rộ muôn hoa, hai người đi qua dưới tán cây.
“Trần Niệm, xin lỗi vì đã để em nhìn thấy bao điều xấu xí thối nát dù chỉ mới ở độ tuổi này. Xin lỗi vì đã để em nhận ra rằng chính nghĩa không phải luôn tồn tại vào thời điểm quá sớm thế này. Có rất nhiều chuyện không tốt, nhưng chúng ta lại không cách nào thay đổi. Tuy vậy, anh vẫn hi vọng, em đừng mất lòng tin với xã hội này, đừng mất lòng tin vào con người.”
Trần Niệm ăn bánh tổ ong, không trả lời, bước chân cũng không dừng lại.
“Lợi cho người và lợi cho mình nhiều khi mâu thuẫn với nhau.” Trịnh Dịch nói, “Nhưng đã làm chuyện sai trái thì sẽ cảm thấy xã hội này mất hết hi vọng. Trong quá trình anh trưởng thành, mọi người luôn nói, con người sẽ từ từ lạc lối trong hoàn cảnh của mình, đến khi cậu lớn lên cậu sẽ không nghĩ như vậy nữa. Anh không phục, khi đó đã âm thầm thề, anh khăng khăng không muốn, không muốn khuất phục, không muốn bị thay đổi.”
“Trần Niệm, đừng để bị ảnh hưởng, đừng bị họ thay đổi.”
Trần Niệm vẫn không phản ứng gì. Bánh tổ ong đã ăn xong, cô ném túi ni lông vào thùng rác.
Trịnh Dịch thản nhiên, anh mỉm cười, vuốt đầu cô như một người anh trai. Cô ngẩng đầu, ánh mắt hoang mang. Nhìn thấy cổng lớn của trường học, Trịnh Dịch nói: “Còn chuyện gì không hài lòng không?”
Trần Niệm lắc đầu.
“Đi đi.”
Đã đến giờ lên lớp, cả sân trường vắng tanh. Trần Niệm quay đầu nhìn, Trịnh Dịch vẫn đang đứng ở cửa, vẫy tay với cô, xoay người rời đi.
Lần trước, cô nói anh biết chuyện cô bị bắt nạt trong trường, anh đã ra mặt nói chuyện với mấy nữ sinh kia. Không biết mấy người đó có chịu phục hay không, nhưng đã không còn quấy rầy cô nữa, cô nhất định có thể tập trung học hành.
Bước qua bảng thông báo, trên đó viết bốn mươi lăm ngày nữa là đến ngày thi tốt nghiệp trung học. Thi xong rồi không cần đi học nữa, cô sẽ đi học Taekwondo, điền xong nguyện vọng, cô sẽ rời khỏi Hi Thành đến chỗ mẹ. Chỉ là, khi cô đi ngang qua một cửa hàng sang trọng có nhìn thấy một cái cốc, trước khi đi cô sẽ mua tặng cho Trịnh Dịch, để anh uống nhiều nước hơn một chút.
Hôm đó sau khi tan học, Trần Niệm đến cửa hàng đó xem thử, đồ mới nhập, chất lượng tốt hơn, giá tiền cũng đắt hơn. Trần Niệm suy nghĩ một lát, việc Trịnh Dịch quan tâm cô không chỉ có thể báo đáp bằng một cái cốc, nhưng cô cũng chỉ có thể mua một cái cốc mà thôi, đắt hơn nữa thì không thể.
Ra khỏi cửa hàng, không ngờ cô lại nhìn thấy Trịnh Dịch đang đứng chỗ bậc thang trước cổng trường đợi cô, Trần Niệm vội chạy sang, anh đưa lưng về phía cô, nhìn chăm chú mấy học sinh đang chạy ra khỏi sân trường. Trần Niệm do dự một chút, chọc chọc lưng anh.
Anh quay lại nhìn thấy cô, lập tức nở nụ cười. Trần Niệm nhíu mày, ánh mắt tỏ vẻ nghi vấn, anh hiểu ra, giải thích: “Hôm nay tan việc đúng giờ.”
Hai người cùng nhau đi về. Trịnh Dịch nói: “Hiếm khi có lúc thế này, tối nay em muốn ăn gì?”
Trần Niệm không muốn anh tốn tiền, nói: “Trong nhà có… có mì.” Cô nghĩ một chút, lại bổ sung “Chúng… chúng ta… ăn… mì đi.”
Cô dùng cách thức của riêng mình để mời anh, báo đáp anh.
Trịnh Dịch ngẩn người, vò vò đầu, một lúc lâu sau thì mỉm cười ngại ngùng: “Cũng được.”
Về đến gần nhà, Trần Niệm thầm nghĩ có nên đi mua thêm thức ăn hay không, không thể chỉ ăn mì không, vậy thì không ổn. Trịnh Dịch đổi tay nghe điện thoại, sau khi nghe máy một lúc, anh nhíu mày nói: “Tôi lập tức đến ngay.”
Xảy ra vụ án rất nghiêm trọng, anh phải lập tức chạy tới. Trần Niệm nói: “Anh bận thì thôi để… mai mốt nghỉ ca cũng được.”
Trịnh Dịch đi rồi, Trần Niệm cũng không định mua thức ăn nữa. Còn hai con đường nữa là về đến nhà, Trần Niệm đột nhiên nhìn thấy Ngụy Lai. Mấy ngày qua có Trịnh Dịch hộ tống, nhưng cô chưa bao giờ thả lỏng, ngay khi vừa nhìn thấy Ngụy Lai, Trần Niệm đã quay đầu bỏ chạy.
Trò chơi mèo vờn chuột được diễn ra trong ngõ Thanh Thạch. Xe đạp, người đi đường, xe cộ, quán ven đường đều náo loạn cả lên. Không ai biết cô gái đang chạy ở đằng trước kia đang trốn cái gì, cũng không hề suy nghĩ sâu xa xem cả đám nữ sinh đang đuổi theo cô ấy muốn làm gì.
Họ lướt qua như một cơn gió, không hề để lại dấu vết.
Trần Niệm chạy khỏi ngõ Thanh Thạch, xông qua tuyến đường chính, suýt nữa thì bị xe tông phải. Tài xế dừng xe mở cửa sổ rống to: “Muốn chết à?!”
Trần Niệm quay đầu lại, đám người Ngụy Lai đã đuổi đến ven đường, vẫn không chịu buông tha cô.
Cô bò dậy hoảng hốt chạy trốn, chạy vào một khu nhà cũ, lại phát hiện ra cửa sau đã bị khóa! Cô sững sờ nhìn, thở hồng hộc. Mồ hôi cô rơi như mưa, cô xông lên đẩy mạnh cánh cửa sắt, nhưng đẩy mãi không ra.
Trong đống rác ruồi nhặng bay đầy, đằng sau tòa nhà văng vẳng giọng nói của đám Ngụy Lai, Trần Niệm không nghĩ được gì nữa, theo bản năng chui vào đống rác. Mùi hôi thối xộc lên, cô bịt miệng và mũi, dưới thời tiết nóng bức, áo cô ướt đẫm mồ hôi.
Vừa rồi cô chỉ lo chạy, quên cả sợ hãi. Bây giờ thì hay rồi, bắt đầu bù lại, nỗi sợ như côn trùng chui vào từng lỗ chân lông của cô, gặm cắn thân thể cô.
“Đệt, mẹ nó, con đĩ đó đâu rồi?!”
“Có phải chạy ra sau tòa nhà này rồi không?”
“Con khốn! Mẹ kiếp, đừng để tao bắt được nó!”
Mấy con chuột chui ra khỏi đống rác, kêu chít chít, đôi mắt đen như hạt đậu nhìn chằm chằm cô, chạy đến dưới chân cô. Trần Niệm hoảng sợ trợn to hai mắt, hai tay bịt chặt miệng không lên tiếng. Mồ hôi cô tuôn như mưa, chảy từ hàng mày nhíu chặt của cô, làm nhòa đôi mắt. Đôi chân đổ mồ hôi đầm đìa dính vào nhau, đám ruồi muỗi đang thi nhau hút máu.
Cô nhớ lại Hồ Tiểu Điệp. Cô và mọi người đều vô tâm với tình cảnh cô ấy gặp phải. Hôm nay, cô lại rơi vào kết quả giống vậy. Không một ai trông thấy và không một ai làm gì giúp cô.
Không biết qua bao lâu, khi không còn bất cứ âm thanh gì nữa, Trần Niệm mới leo ra khỏi thùng rác. Cô ướt đẫm như mới được vớt ra khỏi nước, bước đi trong ngõ hẻm như cái xác vô hồn. Cô không dám về nhà, không dám đi trên con đường quen thuộc nữa.
Mùi bánh bao thân quen khiến cô hoàn hồn, cô ngẩng đầu, nhìn thấy vách tường thấp lởm chởm, cầu thang thoát hiểm rỉ sét và cả cánh cửa sổ bị nắng chiều soi rọi mà cậu thiếu niên kéo lên kia. Bóng chiều tà ngay bên trên, một nửa tươi đẹp một nửa sâu thẳm.
Mùi bánh mỳ thơm phức khiến cô đói bụng. Cô cố sức leo lên tường, trèo qua tấm xi măng chỉ rộng bằng hai đôi giày, kéo cánh cửa sổ kia ra, nhưng nó lại bị khóa.
Cô kiệt sức, ngồi trên tấm xi măng nhỏ, chỉ cần chồm người ra một chút là ngã xuống. Nhưng điều này chẳng có ích gì, gãy một chân cũng đâu có chết.
Gió đêm hong khô mồ hôi của cô, hóa thành mấy hạt muối trăng trắng. Ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt vô cùng bẩn thỉu của cô, cô nhớ đến lời Trịnh Dịch nói, anh hy vọng: Em đừng mất lòng tin vào xã hội, đừng mất lòng tin vào con người.
Cô đờ đẫn há miệng, một lúc lâu sau, mới phát ra một từ: “Cậu…”
Mặt trời xuống núi, sắc trời tối dần, cửa hàng lách tách nối đuôi nhau lên đèn. Mùi bánh mì lại phảng phất bay đến, đèn nhà Bắc Dã vẫn không hề tỏa sáng.
Trần Niệm như một linh hồn cô đơn vắt vẻo ngoài cửa sổ.
Cô khẽ nói một từ, luyện tập câu nói kia: “Cậu…”
Đêm hè có rất nhiều muỗi, cắn lên mặt và tay chân cô, cô vẫn cố luyện tập câu nói ấy: “Cậu…”
Đêm đã khuya, sấm sét vang dội, cuối cùng, cô nghe thấy tiếng cửa mở, rất nhanh sau đó, là ánh đèn mờ mờ. Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ ấy. Trong phòng có tiếng động vang lên, tiếng kéo ghế, tiếng mở quạt, tiếng mở cửa nhà vệ sinh, tiếng đi vệ sinh và tiếng xả bồn cầu…
Như đã trải qua cả thế kỉ, bóng dáng lạnh nhạt của thiếu niên xuất hiện trước tấm rèm cửa sổ, màn được kéo, ánh sáng vàng óng hắt ra.
Bắc Dã nhìn cô chằm chằm, há to miệng nhưng không lên tiếng.
Trần Niệm không hề lắp bắp, trôi chảy nói với cậu: “Cậu bảo vệ tôi đi.”
Nhà Tăng Hảo tha thứ cho Ngụy Lai, cho rằng đây chỉ là mấy bạn học đùa hơi ác mà thôi, Hồ Tiểu Điệp ở trường quả thật bị bọn Ngụy Lai ức hiếp, nhưng Hồ Tiểu Điệp đã tự sát, theo luật thì không có mối liên hệ tất yếu trực tiếp nào với Ngụy Lai.
Còn về chuyện Ngụy Lai đánh đập, làm nhục Hồ Tiểu Điệp; dựa trên kết quả giám định vết thương của pháp y, vẫn còn cách một khoảng khá xa đối với tiêu chuẩn luật định, thế nên chỉ đành làm theo luật giam giữ mấy ngày, đối với mấy đứa trẻ vị thành niên bạo lực này, nên để cho người nhà mang về dạy dỗ thì hơn.
Mặc dù Ngụy Lai xin nghỉ học, nhưng chuyện này chẳng có ý nghĩa gì với Trần Niệm cả.
Không đi học, đám Ngụy Lai như một đám chó săn không được xích lại, cứ canh giữ ngay trên đường về nhà lúc tan học, lúc bạn không để ý, bọn chúng sẽ xông đến cấu xé bạn ngay.
Cấp bậc trên dưới trong chuỗi thức ăn giữa sói và dê, không có chiến tranh, chỉ có đi săn và bị săn.
Mỗi ngày Trịnh Dịch đều đưa đón Trần Niệm đi học. Anh rốt tốt với cô, mang cho cô bữa sáng và tối, có khi còn mời cô ra quán ăn, bảo rằng cô quá gầy, cần được bồi bổ.
Bởi vì tính chất công việc, thời gian làm việc của anh không cố định, Trần Niệm đã quen việc ngồi trên bậc thang trước nhà, hoặc dưới ánh đèn ở ngay cổng trường, học thuộc từ đơn, chờ anh xuất hiện.
Ánh mặt trời sáng sớm màu vàng kim chiếu lên đầu cô, khiến sau cổ ấm áp. Trần Niệm nhìn cái bóng của mình, trên đầu như có một chiếc vòng bằng nhung mềm mại.
Cô xem đồng hồ đeo tay, hôm nay anh tới trễ. Cô chú tâm yên lặng học từ đơn.
Ngoài sân truyền đến tiếng bước chân, không phải của Trịnh Dịch. Hoa tường vi trên tường bay xuống lả tả. Trần Niệm nín thở, vịn vách tường chậm rãi đứng dậy, nghiêng người bước chân phải lên bậc thang, chuẩn bị trở vào nhà.
Thiếu niên nghiêng mặt, lơ đãng hoặc theo thói quen thoáng nhìn vào trong, đôi mắt xuyên qua song cửa đầy dây leo, giằng co một giây.
Hai người nhìn nhau trân trân, vẻ mặt ngỡ ngàng lại buồn cười.
Đã lâu không gặp, tóc Bắc Dã dài thêm một chút, băng vải trên cánh tay cũng đã tháo. Cậu mở miệng trước: “Em ở đây làm gì?”
Trần Niệm rút chân phải lại, đứng vững rồi mới khẽ cãi lại: “Đây là… nhà tôi.”
Bắc Dã cuối cùng bị cô làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới nói: “Tôi hỏi em không đi học lại ở đây làm gì?”
Trần Niệm không trả lời.
“Tôi hỏi em đấy.” Cậu đút tay trong túi quần, chân đá vào cánh cửa trước sân, hình như muốn đi vào.
Trần Niệm nói: “Không cần cậu… quan tâm.”
Cửa trước kẽo kẹt mở ra, cậu đứng tại chỗ, gió thổi qua, hoa tường vi rơi vào trên vai cậu.
Trần Niệm rũ mắt, cất quyển từ đơn vào cặp, đi xuống bậc thang, lúc đi ngang qua người cậu, trong lòng thầm kinh ngạc vì cậu đã cao hơn trước.
Bắc Dã quay đầu nhìn cô, đợi cô đi được một khoảng mới cất bước đuổi theo. Trần Niệm bước nhanh hơn, ngay chỗ rẽ xuất hiện bóng dáng của Trịnh Dịch, cô lập tức chạy tới.
Bắc Dã dừng lại, nheo mắt lại quan sát từ xa. Ồ, thảo nào.
“Anh Bắc…”
“Tiểu Bắc…”
Bạn của cậu đi đến, là Lại Tử và Đại Khang tóc vàng. Đại Khang ôm vai cậu nói chuyện, cậu không hề đáp lại, Đại Khang cảm thấy kì lạ, nhìn theo ánh mắt cậu, quan sát giây lát.
“Ồ? Đây không phải là…” Cậu ta nhớ đến điều gì, đẩy đẩy Bắc Dã: “Cậu biết con bé này à?”
Bắc Dã bị hắn đẩy thì hơi chao đảo, xoay đầu sang, nhìn thấy cánh hoa màu hồng trên vai, bỗng dưng buồn bực, giơ tay phủi nó xuống.
“Ồ, biết nhau thế nào?” Đại Khang lắm chuyện đi đến choàng vai cậu.
“Tôi nợ tiền cô ấy.” Bắc Dã nói.
“Bao nhiêu?”
“Nhiều, trả rồi.” Bắc Dã nhíu mày, xoay xoay cổ, hất tay cậu ta ra.
Cậu thấy Lại Tử vẫn đang nhìn dõi theo cô, cau mày mắng: “Nhìn cái gì vậy?”
Lại Tử quay đầu lại, Đại Khang tóc vàng nháy mắt với Lại Tử, ý bảo Lại Tử đừng có lên tiếng. Cậu ta chỉ nghĩ tâm trạng của Bắc Dã không tốt, chứ không hề nghĩ đến những phương diện khác. Dù sao Bắc Dã là kẻ duy nhất trong nhóm tỏ vẻ lạnh lùng với con gái, có lẽ vì chuyện của mẹ mình nên cậu rất ghét con gái, mấy cô gái xinh đẹp theo đuổi cậu đều bị ánh mắt chán ghét của cậu làm chùn bước.
Trần Niệm chạy đến trước mặt Trịnh Dịch, giương mắt nhìn anh. Mấy ngày qua đã ăn ý, cô không cần lên tiếng, chỉ cần nhìn ánh mắt của cô thì anh đã hiểu ý cô rồi: “Anh đã nói chuyện với giáo viên của em rồi, trễ cũng không sao.”
Trần Niệm gật đầu, bước nhanh về phía trước, lúc rẽ qua khúc cua còn vô ý quay đầu nhìn lại, con hẻm trống rỗng, thiếu niên đã không còn ở đó nữa.
Trịnh Dịch đưa đồ ăn sáng mình đã mua cho cô, hôm nay là một cái bánh tổ ong*.
(*hay còn gọi là bánh waffle)
Trần Niệm nhận lấy liền mở ra, vừa đi vừa ăn, nếu không đợi đến lúc tan học bánh sẽ nguội mất.
Trịnh Dịch chỉ lớn hơn Trần Niệm sáu bảy tuổi, một học sinh sắp tốt nghiệp trung học phổ thông và một sinh viên mới tốt nghiệp đại học có khá nhiều đề tài để trò chuyện. Tuy vậy, Trần Niệm cực ít nói, cũng không chủ động nói chuyện, trả lời cũng chỉ một hai chữ.
Trịnh Dịnh đoán có lẽ bởi vì cô nói lắp nên không thích nói chuyện với người khác, vì vậy cũng không làm khó cô.
Đến đường lớn, anh khẽ kéo cánh tay cô, nhắc cô chú ý đèn đỏ.
“Trần Niệm.”
“Dạ?”
“Lên đại học em muốn theo ngành gì?”
Cô nuốt miếng bánh trong miệng: “Toán… học, hoặc vật… vật lý.”
Anh hơi bất ngờ, cúi đầu nhìn cô, mỉm cười: “Tại sao?”
Trần Niệm cúi thấp đầu: “Ngành… học… cơ bản, học bổng… nhiều, còn… có thể ra nước ngoài.” Một lúc sau cô lại bổ sung “… đào tạo chuyên sâu.”
Nụ cười trên mặt Trịnh Dịch đọng lại, vẻ mặt cô bình tĩnh, lại bắt đầu chậm rãi cắn bánh tổ ong. Cô vẫn vậy, vui buồn đều không biểu lộ, cứ như một con búp bê vải không có tình cảm.
Đèn xanh sáng lên. Anh lẳng lặng nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, chú ý xe cộ lui tới, che chở cô băng qua đường. Lúc qua khỏi vạch trắng trên đường lớn, anh lại quên buông ra.
Trần Niệm khẽ giãy ra. Trịnh Dịch ngẩn người, bỗng nhiên nhận ra anh vẫn xem cô như đứa trẻ, nhưng trong mắt cô, anh là một người đàn ông, một người đàn ông trẻ tuổi.
Anh bất giác nhìn Trần Niệm, cô mặc váy đồng phục đơn giản, tuy gầy gò, nhưng đường nét trên thân thể con gái non nớt mà duyên dáng, có mùi hương tinh khiết đặc biệt của lứa tuổi này.
Anh dời mắt. Đi một lúc, Trịnh Dịch hỏi: “Em trách anh à?”
Trần Niệm lặng thinh một lúc, lắc đầu.
“Thất vọng ư?”
Cô không làm gì cả, im thin thít cắn bánh ngọt.
Trên chạc cây nở rộ muôn hoa, hai người đi qua dưới tán cây.
“Trần Niệm, xin lỗi vì đã để em nhìn thấy bao điều xấu xí thối nát dù chỉ mới ở độ tuổi này. Xin lỗi vì đã để em nhận ra rằng chính nghĩa không phải luôn tồn tại vào thời điểm quá sớm thế này. Có rất nhiều chuyện không tốt, nhưng chúng ta lại không cách nào thay đổi. Tuy vậy, anh vẫn hi vọng, em đừng mất lòng tin với xã hội này, đừng mất lòng tin vào con người.”
Trần Niệm ăn bánh tổ ong, không trả lời, bước chân cũng không dừng lại.
“Lợi cho người và lợi cho mình nhiều khi mâu thuẫn với nhau.” Trịnh Dịch nói, “Nhưng đã làm chuyện sai trái thì sẽ cảm thấy xã hội này mất hết hi vọng. Trong quá trình anh trưởng thành, mọi người luôn nói, con người sẽ từ từ lạc lối trong hoàn cảnh của mình, đến khi cậu lớn lên cậu sẽ không nghĩ như vậy nữa. Anh không phục, khi đó đã âm thầm thề, anh khăng khăng không muốn, không muốn khuất phục, không muốn bị thay đổi.”
“Trần Niệm, đừng để bị ảnh hưởng, đừng bị họ thay đổi.”
Trần Niệm vẫn không phản ứng gì. Bánh tổ ong đã ăn xong, cô ném túi ni lông vào thùng rác.
Trịnh Dịch thản nhiên, anh mỉm cười, vuốt đầu cô như một người anh trai. Cô ngẩng đầu, ánh mắt hoang mang. Nhìn thấy cổng lớn của trường học, Trịnh Dịch nói: “Còn chuyện gì không hài lòng không?”
Trần Niệm lắc đầu.
“Đi đi.”
Đã đến giờ lên lớp, cả sân trường vắng tanh. Trần Niệm quay đầu nhìn, Trịnh Dịch vẫn đang đứng ở cửa, vẫy tay với cô, xoay người rời đi.
Lần trước, cô nói anh biết chuyện cô bị bắt nạt trong trường, anh đã ra mặt nói chuyện với mấy nữ sinh kia. Không biết mấy người đó có chịu phục hay không, nhưng đã không còn quấy rầy cô nữa, cô nhất định có thể tập trung học hành.
Bước qua bảng thông báo, trên đó viết bốn mươi lăm ngày nữa là đến ngày thi tốt nghiệp trung học. Thi xong rồi không cần đi học nữa, cô sẽ đi học Taekwondo, điền xong nguyện vọng, cô sẽ rời khỏi Hi Thành đến chỗ mẹ. Chỉ là, khi cô đi ngang qua một cửa hàng sang trọng có nhìn thấy một cái cốc, trước khi đi cô sẽ mua tặng cho Trịnh Dịch, để anh uống nhiều nước hơn một chút.
Hôm đó sau khi tan học, Trần Niệm đến cửa hàng đó xem thử, đồ mới nhập, chất lượng tốt hơn, giá tiền cũng đắt hơn. Trần Niệm suy nghĩ một lát, việc Trịnh Dịch quan tâm cô không chỉ có thể báo đáp bằng một cái cốc, nhưng cô cũng chỉ có thể mua một cái cốc mà thôi, đắt hơn nữa thì không thể.
Ra khỏi cửa hàng, không ngờ cô lại nhìn thấy Trịnh Dịch đang đứng chỗ bậc thang trước cổng trường đợi cô, Trần Niệm vội chạy sang, anh đưa lưng về phía cô, nhìn chăm chú mấy học sinh đang chạy ra khỏi sân trường. Trần Niệm do dự một chút, chọc chọc lưng anh.
Anh quay lại nhìn thấy cô, lập tức nở nụ cười. Trần Niệm nhíu mày, ánh mắt tỏ vẻ nghi vấn, anh hiểu ra, giải thích: “Hôm nay tan việc đúng giờ.”
Hai người cùng nhau đi về. Trịnh Dịch nói: “Hiếm khi có lúc thế này, tối nay em muốn ăn gì?”
Trần Niệm không muốn anh tốn tiền, nói: “Trong nhà có… có mì.” Cô nghĩ một chút, lại bổ sung “Chúng… chúng ta… ăn… mì đi.”
Cô dùng cách thức của riêng mình để mời anh, báo đáp anh.
Trịnh Dịch ngẩn người, vò vò đầu, một lúc lâu sau thì mỉm cười ngại ngùng: “Cũng được.”
Về đến gần nhà, Trần Niệm thầm nghĩ có nên đi mua thêm thức ăn hay không, không thể chỉ ăn mì không, vậy thì không ổn. Trịnh Dịch đổi tay nghe điện thoại, sau khi nghe máy một lúc, anh nhíu mày nói: “Tôi lập tức đến ngay.”
Xảy ra vụ án rất nghiêm trọng, anh phải lập tức chạy tới. Trần Niệm nói: “Anh bận thì thôi để… mai mốt nghỉ ca cũng được.”
Trịnh Dịch đi rồi, Trần Niệm cũng không định mua thức ăn nữa. Còn hai con đường nữa là về đến nhà, Trần Niệm đột nhiên nhìn thấy Ngụy Lai. Mấy ngày qua có Trịnh Dịch hộ tống, nhưng cô chưa bao giờ thả lỏng, ngay khi vừa nhìn thấy Ngụy Lai, Trần Niệm đã quay đầu bỏ chạy.
Trò chơi mèo vờn chuột được diễn ra trong ngõ Thanh Thạch. Xe đạp, người đi đường, xe cộ, quán ven đường đều náo loạn cả lên. Không ai biết cô gái đang chạy ở đằng trước kia đang trốn cái gì, cũng không hề suy nghĩ sâu xa xem cả đám nữ sinh đang đuổi theo cô ấy muốn làm gì.
Họ lướt qua như một cơn gió, không hề để lại dấu vết.
Trần Niệm chạy khỏi ngõ Thanh Thạch, xông qua tuyến đường chính, suýt nữa thì bị xe tông phải. Tài xế dừng xe mở cửa sổ rống to: “Muốn chết à?!”
Trần Niệm quay đầu lại, đám người Ngụy Lai đã đuổi đến ven đường, vẫn không chịu buông tha cô.
Cô bò dậy hoảng hốt chạy trốn, chạy vào một khu nhà cũ, lại phát hiện ra cửa sau đã bị khóa! Cô sững sờ nhìn, thở hồng hộc. Mồ hôi cô rơi như mưa, cô xông lên đẩy mạnh cánh cửa sắt, nhưng đẩy mãi không ra.
Trong đống rác ruồi nhặng bay đầy, đằng sau tòa nhà văng vẳng giọng nói của đám Ngụy Lai, Trần Niệm không nghĩ được gì nữa, theo bản năng chui vào đống rác. Mùi hôi thối xộc lên, cô bịt miệng và mũi, dưới thời tiết nóng bức, áo cô ướt đẫm mồ hôi.
Vừa rồi cô chỉ lo chạy, quên cả sợ hãi. Bây giờ thì hay rồi, bắt đầu bù lại, nỗi sợ như côn trùng chui vào từng lỗ chân lông của cô, gặm cắn thân thể cô.
“Đệt, mẹ nó, con đĩ đó đâu rồi?!”
“Có phải chạy ra sau tòa nhà này rồi không?”
“Con khốn! Mẹ kiếp, đừng để tao bắt được nó!”
Mấy con chuột chui ra khỏi đống rác, kêu chít chít, đôi mắt đen như hạt đậu nhìn chằm chằm cô, chạy đến dưới chân cô. Trần Niệm hoảng sợ trợn to hai mắt, hai tay bịt chặt miệng không lên tiếng. Mồ hôi cô tuôn như mưa, chảy từ hàng mày nhíu chặt của cô, làm nhòa đôi mắt. Đôi chân đổ mồ hôi đầm đìa dính vào nhau, đám ruồi muỗi đang thi nhau hút máu.
Cô nhớ lại Hồ Tiểu Điệp. Cô và mọi người đều vô tâm với tình cảnh cô ấy gặp phải. Hôm nay, cô lại rơi vào kết quả giống vậy. Không một ai trông thấy và không một ai làm gì giúp cô.
Không biết qua bao lâu, khi không còn bất cứ âm thanh gì nữa, Trần Niệm mới leo ra khỏi thùng rác. Cô ướt đẫm như mới được vớt ra khỏi nước, bước đi trong ngõ hẻm như cái xác vô hồn. Cô không dám về nhà, không dám đi trên con đường quen thuộc nữa.
Mùi bánh bao thân quen khiến cô hoàn hồn, cô ngẩng đầu, nhìn thấy vách tường thấp lởm chởm, cầu thang thoát hiểm rỉ sét và cả cánh cửa sổ bị nắng chiều soi rọi mà cậu thiếu niên kéo lên kia. Bóng chiều tà ngay bên trên, một nửa tươi đẹp một nửa sâu thẳm.
Mùi bánh mỳ thơm phức khiến cô đói bụng. Cô cố sức leo lên tường, trèo qua tấm xi măng chỉ rộng bằng hai đôi giày, kéo cánh cửa sổ kia ra, nhưng nó lại bị khóa.
Cô kiệt sức, ngồi trên tấm xi măng nhỏ, chỉ cần chồm người ra một chút là ngã xuống. Nhưng điều này chẳng có ích gì, gãy một chân cũng đâu có chết.
Gió đêm hong khô mồ hôi của cô, hóa thành mấy hạt muối trăng trắng. Ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt vô cùng bẩn thỉu của cô, cô nhớ đến lời Trịnh Dịch nói, anh hy vọng: Em đừng mất lòng tin vào xã hội, đừng mất lòng tin vào con người.
Cô đờ đẫn há miệng, một lúc lâu sau, mới phát ra một từ: “Cậu…”
Mặt trời xuống núi, sắc trời tối dần, cửa hàng lách tách nối đuôi nhau lên đèn. Mùi bánh mì lại phảng phất bay đến, đèn nhà Bắc Dã vẫn không hề tỏa sáng.
Trần Niệm như một linh hồn cô đơn vắt vẻo ngoài cửa sổ.
Cô khẽ nói một từ, luyện tập câu nói kia: “Cậu…”
Đêm hè có rất nhiều muỗi, cắn lên mặt và tay chân cô, cô vẫn cố luyện tập câu nói ấy: “Cậu…”
Đêm đã khuya, sấm sét vang dội, cuối cùng, cô nghe thấy tiếng cửa mở, rất nhanh sau đó, là ánh đèn mờ mờ. Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ ấy. Trong phòng có tiếng động vang lên, tiếng kéo ghế, tiếng mở quạt, tiếng mở cửa nhà vệ sinh, tiếng đi vệ sinh và tiếng xả bồn cầu…
Như đã trải qua cả thế kỉ, bóng dáng lạnh nhạt của thiếu niên xuất hiện trước tấm rèm cửa sổ, màn được kéo, ánh sáng vàng óng hắt ra.
Bắc Dã nhìn cô chằm chằm, há to miệng nhưng không lên tiếng.
Trần Niệm không hề lắp bắp, trôi chảy nói với cậu: “Cậu bảo vệ tôi đi.”
/30
|