Cô vội chạy vào hàng đứng đằng sau vũ yên, vũ yên quay lại phía sau, thấy cô, cô bạn mỉm cười dịu dàng, nói:" Cậu lại ngủ quên hả?"
"ừm! cũng may là có lulu gọi tớ dậy, nếu không thì tớ chắc toi mất"
vũ yên cười, gật đầu, nói:"ừm, cũng may là cậu đến sớm, muộn chút nữa là coi như bỏ lỡ mất lễ trao giải học sinh xuất sắc của trường rồi đó"
cô phất tay, nói:" ui trao! cái lễ trao giải ấy, tớ không hứng, bỏ xem cũng được!"
Vũ yên đột nhiên nhìn cô dở ra cái giọng mỉa mai hiếm thấy:
"Ồ,..tiểu tình tình a, cái lễ trao giải ấy có phong cung thần của cậu đó nha!"
Cô ngạc nhiên, ngước lên tìm kiếm bóng dáng phong cung thần, hỏi:"đâu đâu, mình đâu có thấy cậu ta đâu"
Vũ yên cười,nói:"xem cậu kìa, vừa nãy còn nói là không thích xem mà."
"hi hi hi", cô cười,ôi xấu hổ với vũ yên quá đi!
vũ yên mỉm cười ôn nhu:"cậu yên tâm, phong cung thần lúc nào mà chẳng nằm trong top 3 xuất sắc nhất, chắc cũng sắp ra nhận thưởng rồi đó"
đột nhiên nghe thấy giọng của đám nữ sinh hét loạn lên:
"ĐẠI THẦN! ĐẠI THẦN! ĐẠI THẦN"
Cô và vũ yên quay lên nhìn, phong cung thần bước ra cùng 2 bạn khác. haiss, quả đúng là chỉ có cậu ta mới thu hút được nhiều nữ sinh tới vậy. nhưng mà đúng là phong cung thần đẹp trai thật đó, nhìn xem trong số mấy nam sinh ưu tú trên đó thì chỉ có cậu ấy...phát ra ánh hào quang! mà cũng thật kì lạ, áo đồng phục của trường cô rõ là rất xấu! không có nơ, cũng không có cà vạt đeo trước cổ. nhưng tại sao mặc lên người phong cung thần lại trở nên đẹp như vậy chứ. cô đột nhiên nhớ lại lúc chuyện còn nhỏ. hồi đó cô 5 tuổi, nhà phong cung thần mới chuyển đến, vừa lúc cô đi mua kẹo bông về, đi ngang qua ngôi nhà to nhất trong xóm, tự nhiên phát hiện ra ngôi nhà này có người chuyển đến ở rồi ha! là ai vậy nhỉ? bị sự hiếu kì kích thích, cô tìm đến bức tường thấp nhất của căn nhà, nghĩ dùng hết sức nhảy lên giống siêu nhân thì sẽ vượt qua được bức tường để xem rốt cục người ở trong căn nhà rộng lớn ấy liệu có phải là chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích hay không? ai mà ngờ được đứng trước bức cao hơn mình gấp đôi ấy, khi cô nhảy lên đã bị sui sẻo ngã tức thì, đau quá khiến cô òa khóc, vào lúc này một giọng nam đầy trầm ấm từ phía sau vang tới:" cậu không sao chứ?"
cô quay đàu nhìn, một bạn nam đẹp trai mặc bộ quần áo thể thao xuất hiện với nụ cười ôn nhu.tiểu tình nhìn xuống phía dưới chân mình, nói:"chân mình bị thương rồi"
cậu bạn mỉm cười đưa tay ra trước mặt cô:"nào vào nhà mình, để mình giúp bạn băng bó vết thương"
lúc đó cô mới biết căn nhà này thì ra là của cậu ấy, vào thời khắc nắm tay phong cung thần đứng dậy cô bỗng có cái cảm giác mình đã gặp được chàng hoàng tử trong cổ tích, cái tên phong cung thần cũng đi vào danh sách đặc biệt trong lòng cô từ lúc đó. Bây giờ, cô nhìn anh từ xa như vậy cũng giống như cái cảm giác hồi còn nhỏ lần đầu gặp anh vậy
"tiểu tình, tiểu tình", cô bị tiếng gọi của vũ yên đưa trở về thực tại
"hả?gì cơ"
cô bạn mỉm cười:" hết tiết chào cờ rồi,cậu không định lên lớp sao"
cô mỉm cười:"có chứ!chúng mình lên lớp thôi"
"ừm! cũng may là có lulu gọi tớ dậy, nếu không thì tớ chắc toi mất"
vũ yên cười, gật đầu, nói:"ừm, cũng may là cậu đến sớm, muộn chút nữa là coi như bỏ lỡ mất lễ trao giải học sinh xuất sắc của trường rồi đó"
cô phất tay, nói:" ui trao! cái lễ trao giải ấy, tớ không hứng, bỏ xem cũng được!"
Vũ yên đột nhiên nhìn cô dở ra cái giọng mỉa mai hiếm thấy:
"Ồ,..tiểu tình tình a, cái lễ trao giải ấy có phong cung thần của cậu đó nha!"
Cô ngạc nhiên, ngước lên tìm kiếm bóng dáng phong cung thần, hỏi:"đâu đâu, mình đâu có thấy cậu ta đâu"
Vũ yên cười,nói:"xem cậu kìa, vừa nãy còn nói là không thích xem mà."
"hi hi hi", cô cười,ôi xấu hổ với vũ yên quá đi!
vũ yên mỉm cười ôn nhu:"cậu yên tâm, phong cung thần lúc nào mà chẳng nằm trong top 3 xuất sắc nhất, chắc cũng sắp ra nhận thưởng rồi đó"
đột nhiên nghe thấy giọng của đám nữ sinh hét loạn lên:
"ĐẠI THẦN! ĐẠI THẦN! ĐẠI THẦN"
Cô và vũ yên quay lên nhìn, phong cung thần bước ra cùng 2 bạn khác. haiss, quả đúng là chỉ có cậu ta mới thu hút được nhiều nữ sinh tới vậy. nhưng mà đúng là phong cung thần đẹp trai thật đó, nhìn xem trong số mấy nam sinh ưu tú trên đó thì chỉ có cậu ấy...phát ra ánh hào quang! mà cũng thật kì lạ, áo đồng phục của trường cô rõ là rất xấu! không có nơ, cũng không có cà vạt đeo trước cổ. nhưng tại sao mặc lên người phong cung thần lại trở nên đẹp như vậy chứ. cô đột nhiên nhớ lại lúc chuyện còn nhỏ. hồi đó cô 5 tuổi, nhà phong cung thần mới chuyển đến, vừa lúc cô đi mua kẹo bông về, đi ngang qua ngôi nhà to nhất trong xóm, tự nhiên phát hiện ra ngôi nhà này có người chuyển đến ở rồi ha! là ai vậy nhỉ? bị sự hiếu kì kích thích, cô tìm đến bức tường thấp nhất của căn nhà, nghĩ dùng hết sức nhảy lên giống siêu nhân thì sẽ vượt qua được bức tường để xem rốt cục người ở trong căn nhà rộng lớn ấy liệu có phải là chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích hay không? ai mà ngờ được đứng trước bức cao hơn mình gấp đôi ấy, khi cô nhảy lên đã bị sui sẻo ngã tức thì, đau quá khiến cô òa khóc, vào lúc này một giọng nam đầy trầm ấm từ phía sau vang tới:" cậu không sao chứ?"
cô quay đàu nhìn, một bạn nam đẹp trai mặc bộ quần áo thể thao xuất hiện với nụ cười ôn nhu.tiểu tình nhìn xuống phía dưới chân mình, nói:"chân mình bị thương rồi"
cậu bạn mỉm cười đưa tay ra trước mặt cô:"nào vào nhà mình, để mình giúp bạn băng bó vết thương"
lúc đó cô mới biết căn nhà này thì ra là của cậu ấy, vào thời khắc nắm tay phong cung thần đứng dậy cô bỗng có cái cảm giác mình đã gặp được chàng hoàng tử trong cổ tích, cái tên phong cung thần cũng đi vào danh sách đặc biệt trong lòng cô từ lúc đó. Bây giờ, cô nhìn anh từ xa như vậy cũng giống như cái cảm giác hồi còn nhỏ lần đầu gặp anh vậy
"tiểu tình, tiểu tình", cô bị tiếng gọi của vũ yên đưa trở về thực tại
"hả?gì cơ"
cô bạn mỉm cười:" hết tiết chào cờ rồi,cậu không định lên lớp sao"
cô mỉm cười:"có chứ!chúng mình lên lớp thôi"
/32
|