ánh mắt kì chính lâm như rất mong đợi, cô mỉm cười, nhìn anh nói:
"vẫn là câu nói trước đó"
anh cười, một kiểu cười cợt nhã:
"anh không phải là phong cung thần"
sau hôm đó, cho dù vậy, hôm nào, kì chính lâm cũng tới đón cô đi làm, cô cũng không từ chối. hai người họ, thỉnh thoảng, đi chơi cùng nhau, cảm giác có một người bạn tốt như người nhà, luôn ở cạnh mình. làm cô cũng vơi đi nỗi đau trong tim, nhưng ai ngờ, những bức ảnh, hai người họ thân mật, cười nói vui vẻ, giống như cặp tình nhân ấy. đều được chụp lại, gửi đến cho một người.
phong cung thần nhìn những bức ảnh trong tay, càng xem, càng khó chịu, xem qua vài bức, anh nắm chặt nó trong tay, vò nát bức ảnh trong tay, ánh mắt anh vô cùng căm phẫn. một chàng trai mặc áo đen, hình như là thư kí của anh, nói:
"thượng tá, tôi có cần điều tra, ai là người gửi những bức ảnh này đến không"
"không cần"
"vâng"
nói xong, anh ta liền bước ra khỏi phòng để anh một mình.
trong phòng,vị thư kí lúc nãy và lạc dư nhi đứng cùng nhau. lạc dư nhi nói:
"thượng tá đã xem những bức ảnh đó chưa?"
"rồi, thưa lạc tiểu thư"
"xem rồi là tốt, nên kết thúc rồi."
tối hôm đó, cô còn rất nhớ, trời đã khuya, bên ngoài mưa gió bão bùng vô cùng lớn, khiến cô không ngủ được, sợ xem phim sẽ nhớ tới anh, nên phải lấy công việc ra làm. nhưng lúc này, bên ngoài, cô nghe thấy tiếng đập cửa rất lớn, cùng với tiếng gọi quen thuộc:
"TIỂU TÌNH! TIỂU TÌNH"
cô lo lắng, là phong cung thần, giờ này, anh còn đến đây làm gì, hay có chuyện gì xảy ra. nghĩ vậy, cô vội chạy ra mở cửa, trước mặt cô, người anh ướt sũng, trên người nồng nặc mùi rượu. anh nhìn cô, ánh mắt anh rất khác.
"tôi hỏi em một câu, em chia tay tôi, có phải vì cậu ta không?"
anh đưa những tấm ảnh lên trước mặt cô, cô ngạc nhiên nhìn, đây rốt cục là ai chụp chứ. lúc đó, vốn dĩ, cô đã định lắc đầu nói" em và anh ấy không có gì". nhưng cô lại không làm như vậy, không làm như vậy, cúi đầu xuống, nén nước mắt vào trong, nói ra từ đau lòng nhất:
"phải."
cô nói rất nhẹ, thực sự rất nhẹ vậy mà làm trái tim anh, đau đến mức không thể phục hồi. anh cười lạnh,
"thương tình, tường thương tình. chúng ta chấm dứt đi"
anh quay lưng bước đi, trong sự vô vọng của cả hai, đó là lần đầu tiên, cô cảm thấy tên mình, nghe bi thương đến vậy. tối hôm đó, cô nhìn anh ra đi, càng ngày càng xa, lại không dám đuổi theo. mặc dù cô biết, lần này anh ra đi, sẽ không quay lại nữa. trên đời này, có một số người, sinh ra không dành cho nhau.
"vẫn là câu nói trước đó"
anh cười, một kiểu cười cợt nhã:
"anh không phải là phong cung thần"
sau hôm đó, cho dù vậy, hôm nào, kì chính lâm cũng tới đón cô đi làm, cô cũng không từ chối. hai người họ, thỉnh thoảng, đi chơi cùng nhau, cảm giác có một người bạn tốt như người nhà, luôn ở cạnh mình. làm cô cũng vơi đi nỗi đau trong tim, nhưng ai ngờ, những bức ảnh, hai người họ thân mật, cười nói vui vẻ, giống như cặp tình nhân ấy. đều được chụp lại, gửi đến cho một người.
phong cung thần nhìn những bức ảnh trong tay, càng xem, càng khó chịu, xem qua vài bức, anh nắm chặt nó trong tay, vò nát bức ảnh trong tay, ánh mắt anh vô cùng căm phẫn. một chàng trai mặc áo đen, hình như là thư kí của anh, nói:
"thượng tá, tôi có cần điều tra, ai là người gửi những bức ảnh này đến không"
"không cần"
"vâng"
nói xong, anh ta liền bước ra khỏi phòng để anh một mình.
trong phòng,vị thư kí lúc nãy và lạc dư nhi đứng cùng nhau. lạc dư nhi nói:
"thượng tá đã xem những bức ảnh đó chưa?"
"rồi, thưa lạc tiểu thư"
"xem rồi là tốt, nên kết thúc rồi."
tối hôm đó, cô còn rất nhớ, trời đã khuya, bên ngoài mưa gió bão bùng vô cùng lớn, khiến cô không ngủ được, sợ xem phim sẽ nhớ tới anh, nên phải lấy công việc ra làm. nhưng lúc này, bên ngoài, cô nghe thấy tiếng đập cửa rất lớn, cùng với tiếng gọi quen thuộc:
"TIỂU TÌNH! TIỂU TÌNH"
cô lo lắng, là phong cung thần, giờ này, anh còn đến đây làm gì, hay có chuyện gì xảy ra. nghĩ vậy, cô vội chạy ra mở cửa, trước mặt cô, người anh ướt sũng, trên người nồng nặc mùi rượu. anh nhìn cô, ánh mắt anh rất khác.
"tôi hỏi em một câu, em chia tay tôi, có phải vì cậu ta không?"
anh đưa những tấm ảnh lên trước mặt cô, cô ngạc nhiên nhìn, đây rốt cục là ai chụp chứ. lúc đó, vốn dĩ, cô đã định lắc đầu nói" em và anh ấy không có gì". nhưng cô lại không làm như vậy, không làm như vậy, cúi đầu xuống, nén nước mắt vào trong, nói ra từ đau lòng nhất:
"phải."
cô nói rất nhẹ, thực sự rất nhẹ vậy mà làm trái tim anh, đau đến mức không thể phục hồi. anh cười lạnh,
"thương tình, tường thương tình. chúng ta chấm dứt đi"
anh quay lưng bước đi, trong sự vô vọng của cả hai, đó là lần đầu tiên, cô cảm thấy tên mình, nghe bi thương đến vậy. tối hôm đó, cô nhìn anh ra đi, càng ngày càng xa, lại không dám đuổi theo. mặc dù cô biết, lần này anh ra đi, sẽ không quay lại nữa. trên đời này, có một số người, sinh ra không dành cho nhau.
/32
|