“Thanh Mai, gọi phụ thân a.”
“Thanh Mai, gọi mẫu thân a.”
“Thanh Mai, con dế.”
“Thanh Mai, nói một tiếng phụ thân nữa.”
. . . . . . .
Thanh Mai đau cả đầu, mấy ngày qua nghe được nhiều nhất đúng là mấy câu nói như vậy, một lần lại một lần.
Các ngươi có chịu để yên hay không a, không phải là rốt cục ta có thể nói được sao, sao các ngươi phải kích động như vậy, cả đám đều quay xung quanh ta? Thanh Mai”Hừ hừ” hai tiếng, ngáp một cái, kiêu ngạo vểnh cái mông nhỏ lên, nhắm mắt lại ngủ.
“Nhỏ giọng một chút, đừng làm ầm ĩ con.” Uyển Nhu ý bảo mọi người đi ra ngoài trước, tự mình chiếu khán nữ nhi. Nàng xem thấy Thanh Mai ngủ say ở trong nôi, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái.
Trầm Mặc Trúc rốt cục đợi đến Uyển Nhu cũng đi ra ngoài, chỉ để lại một đứa nha hoàn chiếu khán Thanh Mai, lặng lẽ lẻn đi vào.
“Ngươi đi ra ngoài, ta tới nhìn nàng.” Trầm Mặc Trúc phân phó với Tú Họa
Tú Họa vốn không muốn nghe theo, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Trầm Mặc Trúc lạnh như băng, chân có chút mềm. Trời ạ, đó là một đứa bé mà có thể có ánh mắt đó ư, thật là quá không đáng yêu rồi! Nhưng mà nghĩ lại thế hệ Lý, Trầm hai nhà giao hảo, Tiểu công tử còn là vị hôn phu tương lai của tiểu thư, để bé ở nơi này cũng không còn cái gì không ổn.
Tú Họa cũng đi ra ngoài, sợ Thanh Mai bị gió thổi, còn đóng kín cửa. Cho nên, trong phòng vẳng vẻ chỉ có hai người Thanh Mai và Trầm Mặc Trúc, thật đúng là thời cơ tốt để phát sinh JQ.
Trầm Mặc Trúc tà ác cười cười, đi tới bên cạnh nôi, nhìn Thanh Mai ngủ say , giơ tay lên nhéo mặt của nàng.
Thanh Mai đang trong giấc mộng bị dựng dậy, bất mãn mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy cái mặt nhàm chán lạnh như băng. Còn chưa kịp kêu ra tiếng, miệng đã bị nghiêm nghiêm thực thực bưng kín.
“Không cho phép lên tiếng!” Trầm Mặc Trúc cảnh cáo nói. Thanh Mai nháy mắt, tỏ vẻ đã hiểu .
Trầm Mặc Trúc mới buông tay ra, nói với Thanh Mai: “Nàng gọi tên mọi người nhiều như vậy, còn tên của ta một lần cũng chưa gọi, nhưng ta là phu quân tương lai của nàng mà.”
Thanh Mai khinh bỉ nhìn hắn một cái, ngươi cảm thấy dựa theo tình huống bình thường, ta chỉ là đứa trẻ hơn một tuổi có thể hiểu hàm nghĩa hai chữ phu quân? Huống chi chỉ là tương lai, hiện tại bổn cô nương cho là không có quan hệ gì hết! .
Trầm Mặc Trúc không có chú ý tới cái liếc mang đầy tin tức phong phú kia của Thanh Mai, bé còn đang suy nghĩ nên để cho Thanh Mai gọi mình là cái gì thì tốt đây. Bảo là “Mặc trúc ca ca” sao, vừa có tên của hắn, còn gọi là ca ca, còn là tên gọi một độc nhất vô nhị, Thanh Mai lại không thể gọi người khác như vậy.
“Gọi một tiếng ‘ Mặc Trúc ca ca ’ nghe một chút.” Trầm Mặc Trúc nói với Thanh Mai, trong mắt hiện lên một nụ cười.
Thanh Mai biết điều kêu lên: “Mặc Trư ca (bát giới) ca.” .
Mặt Trầm Mặc Trúc đen đen. Nhưng hắn không thể so đo với một cô bé phát âm còn không chuẩn, mà cái gì cũng không biết. Cho nên kiên nhẫn dạy nói:
“Là ‘ Mặc Trúc ca ca ’.” .
“Mặc Trư ca (bát giới) ca.”
“Mặc Trúc ca ca!”
“Mặc Trư ca (bát giới) ca!” .
. . . . . . .
“Mặc Trúc!”
“Mặc Trư!”
“Trúc!”
“Trư!”
Thanh Mai rất có nề nếp học nói, không thể để ý tới sắc mặt của Trầm Mặc Trúc kia càng ngày càng âm trầm.
“Nàng… nàng cố ý !” Trầm Mặc Trúc hổn hển, căm tức Thanh Mai. Thanh Mai miệng bẹp một cái, muốn khóc hai tiếng, lại bị tay mắt Trầm Mặc Trúc lanh lẹ che.
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, có người muốn đi tới. Trầm Mặc Trúc thấp giọng cảnh cáo nói: “Không cho khóc!” Nhanh chóng buông tay ra lui về phía sau một bước.
Uyển Nhu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi đến, nhìn thấy Trầm Mặc Trúc ôn nhu cười nói: “Mặc Trúc đã ở đây a.”
Trầm Mặc Trúc xuôi tay đứng yên, cung kính đáp: “Cháu tới xem Thanh Mai một chút, nêm mới bảo nha hoàn của nàng đi xuống trước.”
Uyển Nhu nói: “Thanh Mai có ngoan hay không, có ầm ĩ cháu hay không?”
Trầm Mặc Trúc nói: “Không có. Cháu đang nói chuyện rất vui vẻ với nàng.”
Thanh Mai lập tức hết sức nể tình đáp lại lời nói của bé, nói một tiếng rõ ràng: “Mặc Trư ca (bát giới) ca!”
“Phốc!” ngoài mặt Uyển Nhu cười như gió xuân , trong lòng đã vui mừng một cách xấu xa rồi. Vẻ mặt nghiêm túc lại, mới khẽ cười nói: “Thanh Mai nói chuyện còn không quá rõ ràng, cháu đừng trách móc.”
Trầm Mặc Trúc đáp: “Làm sao có thể.” Thanh Mai cảm giác, cảm thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ này. Nàng nhìn Uyển Nhu với ánh mắt vô tội, ngọt ngào kêu lên: “Mẫu thân.”
Uyển Nhu mỉm cười nhìn nữ nhi, trong lòng cũng cảm thấy Thanh Mai nhất định là cố ý . Ai, nha đầu nghịch ngợm này.
“Đây là bút, mực, giấy, nghiên mực. . . . . . Đây là bàn đọc sách. . . . . . Đây là bình hoa. . . . . .” Uyển Nhu dạy Thanh Mai nói chuyện, đem tất cả đồ dùng trong nhà từng bước từng bước chỉ cho nàng xem. Những đồ này Thanh Mai phần lớn biết, chỉ là có chút từ ngữ nói ra khỏi miệng tới âm điệu đều thay đổi, phát âm rất không chuẩn, thỉnh thoảng chọc cho Uyển Nhu và Tú Họa cười to.
Qua mấy ngày này, đồ dùng trong nhà Thanh Mai cũng có thể nói ra tên, Uyển Nhu liền mang theo Thanh Mai đi phía ngoài sân. Chỉ vào hoa cỏ cây cối, ánh mặt trời, mưa móc, đám mây, bầu trời, hoặc là cá bơi lội trong nước, chim bay trên trời nhất nhất nói cho Thanh Mai. Có khi còn dạy nàng niệm thơ:
“Cây xanh rậm, ngày hè dài.
Ao hồ in ngược lâu đài lung linh.
Gió khua rèm kết thủy tinh,
Tường vi nở rộ, khắp đình ngát hương.”*
( Đây là bài thơ “ Ngày hè ở trên đỉnh núi” do Thái Trọng Lai dịch thơ)
Ở trong mắt Uyển Nhu, Thanh Mai rất thông minh , thứ gì vừa học thì đã biết. Nhưng nàng lại cực kỳ lười nhác, không bao lâu sẽ kêu mệt. Phơi mặt trời ấm áp, gió thổi mềm nhẹ, chỉ chốc lát sau là có thể ngủ. Thật là một nha đầu vô tâm vô phế , trừ ăn ra, thì thích ngủ.
“Làm sao con có thể ngủ nhiều như vậy đây?” Uyển Nhu có khi có nghi ngờ. Thanh Mai lầm bầm nói : ” Ngủ bù cho lúc trước kia không được ngủ .”
Uyển Nhu không có nghe rõ;”Con nói cái gì?” Thanh Mai nói: “Ngủ bù cho những lúc sau này không được ngủ.”
Cuộc sống vô ưu vô lự, tự tại nhàn nhã đi chơi chính là thời nhi đồng rồi, bao nhiêu đứa trẻ đem thời gian lãng phí ở việc khóc rống, chạy loạn, chơi điên cuồng, nàng muốn thừa lúc ngày tốt đẹp này để ngủ đủ! .
Uyển Nhu còn đang vì Thanh Mai nói mà giật mình, Thanh Mai đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khiến nàng không khỏi lộ ra mỉm cười sủng nịch , nhẹ nhàng lau nước miếng ở khóe miệng bé.
Lúc Thanh Mai có thể xuống đất chạy loạn , liền thích chạy đi nghe Lý Độ giảng bài cho Lý Nhiên, Trầm Mặc Trúc.
Lý Độ quả thực chính là một vị mỹ học gia, nghe hắn giảng bài là một loại hưởng thụ rất tốt. Kinh thư điển tịch buồn phiền, không thú vị hắn có thể nói một cách trang nhã ung dung khí thế dương dương (dương dương tự đắc), thi từ ca phú hắn nói ra là như một bức tranh xinh đẹp, khóa học âm nhạc thì như âm thanh của tự nhiên. Coi như là nghe không rõ, hoặc là chẳng muốn đi nghe, đan xen cùng với thanh âm không nhanh không chậm, nhẹ nhàng chậm chạp thanh thản để ngủ một giấc cũng là tốt. Cho nên hơn nhiều năm tương lai sau này, khi Lý Nhiên và Trầm Mặc Trúc đi học, Thanh Mai cũng sẽ ngồi ở một bên, thỉnh thoảng nghe mấy câu, đại đa số là ngủ một giấc, một ngày thời gian cứ như vậy đã qua.
Duy nhất không hài hòa, chính là Trầm Mặc Trúc luôn là dùng ánh mắt bất thiện nhìn nàng.
Thanh Mai nghĩ, nhất định là bọn họ bị nghiêm khắc yêu cầu, cho nên ghen tỵ với nàng không có việc gì làm. So với nhau, ca ca Lý Nhiên quân tử hơn, đối với nàng luôn là cười hì hì ôn hòa như mặt trời ấm áp tháng ba của mùa xuân , rất có phong độ huynh trưởng.
Ngày nào Lý Nhiên và Trầm Mặc Trúc học võ, Thanh Mai liền quấn Lý Độ kể chuyện xưa cho nàng, hoặc là cùng hắn đọc đọc thơ viết viết chữ. Có đôi khi cũng thừa dịp Lý Độ và Uyển Nhu hợp tấu một khúc , len lén ngủ lấy lại sức.
Thời gian thong thả mà qua, tựa như nước chảy, trong lúc vô tình chính là vài lần xuân thu.
“Thanh Mai, gọi mẫu thân a.”
“Thanh Mai, con dế.”
“Thanh Mai, nói một tiếng phụ thân nữa.”
. . . . . . .
Thanh Mai đau cả đầu, mấy ngày qua nghe được nhiều nhất đúng là mấy câu nói như vậy, một lần lại một lần.
Các ngươi có chịu để yên hay không a, không phải là rốt cục ta có thể nói được sao, sao các ngươi phải kích động như vậy, cả đám đều quay xung quanh ta? Thanh Mai”Hừ hừ” hai tiếng, ngáp một cái, kiêu ngạo vểnh cái mông nhỏ lên, nhắm mắt lại ngủ.
“Nhỏ giọng một chút, đừng làm ầm ĩ con.” Uyển Nhu ý bảo mọi người đi ra ngoài trước, tự mình chiếu khán nữ nhi. Nàng xem thấy Thanh Mai ngủ say ở trong nôi, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái.
Trầm Mặc Trúc rốt cục đợi đến Uyển Nhu cũng đi ra ngoài, chỉ để lại một đứa nha hoàn chiếu khán Thanh Mai, lặng lẽ lẻn đi vào.
“Ngươi đi ra ngoài, ta tới nhìn nàng.” Trầm Mặc Trúc phân phó với Tú Họa
Tú Họa vốn không muốn nghe theo, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Trầm Mặc Trúc lạnh như băng, chân có chút mềm. Trời ạ, đó là một đứa bé mà có thể có ánh mắt đó ư, thật là quá không đáng yêu rồi! Nhưng mà nghĩ lại thế hệ Lý, Trầm hai nhà giao hảo, Tiểu công tử còn là vị hôn phu tương lai của tiểu thư, để bé ở nơi này cũng không còn cái gì không ổn.
Tú Họa cũng đi ra ngoài, sợ Thanh Mai bị gió thổi, còn đóng kín cửa. Cho nên, trong phòng vẳng vẻ chỉ có hai người Thanh Mai và Trầm Mặc Trúc, thật đúng là thời cơ tốt để phát sinh JQ.
Trầm Mặc Trúc tà ác cười cười, đi tới bên cạnh nôi, nhìn Thanh Mai ngủ say , giơ tay lên nhéo mặt của nàng.
Thanh Mai đang trong giấc mộng bị dựng dậy, bất mãn mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy cái mặt nhàm chán lạnh như băng. Còn chưa kịp kêu ra tiếng, miệng đã bị nghiêm nghiêm thực thực bưng kín.
“Không cho phép lên tiếng!” Trầm Mặc Trúc cảnh cáo nói. Thanh Mai nháy mắt, tỏ vẻ đã hiểu .
Trầm Mặc Trúc mới buông tay ra, nói với Thanh Mai: “Nàng gọi tên mọi người nhiều như vậy, còn tên của ta một lần cũng chưa gọi, nhưng ta là phu quân tương lai của nàng mà.”
Thanh Mai khinh bỉ nhìn hắn một cái, ngươi cảm thấy dựa theo tình huống bình thường, ta chỉ là đứa trẻ hơn một tuổi có thể hiểu hàm nghĩa hai chữ phu quân? Huống chi chỉ là tương lai, hiện tại bổn cô nương cho là không có quan hệ gì hết! .
Trầm Mặc Trúc không có chú ý tới cái liếc mang đầy tin tức phong phú kia của Thanh Mai, bé còn đang suy nghĩ nên để cho Thanh Mai gọi mình là cái gì thì tốt đây. Bảo là “Mặc trúc ca ca” sao, vừa có tên của hắn, còn gọi là ca ca, còn là tên gọi một độc nhất vô nhị, Thanh Mai lại không thể gọi người khác như vậy.
“Gọi một tiếng ‘ Mặc Trúc ca ca ’ nghe một chút.” Trầm Mặc Trúc nói với Thanh Mai, trong mắt hiện lên một nụ cười.
Thanh Mai biết điều kêu lên: “Mặc Trư ca (bát giới) ca.” .
Mặt Trầm Mặc Trúc đen đen. Nhưng hắn không thể so đo với một cô bé phát âm còn không chuẩn, mà cái gì cũng không biết. Cho nên kiên nhẫn dạy nói:
“Là ‘ Mặc Trúc ca ca ’.” .
“Mặc Trư ca (bát giới) ca.”
“Mặc Trúc ca ca!”
“Mặc Trư ca (bát giới) ca!” .
. . . . . . .
“Mặc Trúc!”
“Mặc Trư!”
“Trúc!”
“Trư!”
Thanh Mai rất có nề nếp học nói, không thể để ý tới sắc mặt của Trầm Mặc Trúc kia càng ngày càng âm trầm.
“Nàng… nàng cố ý !” Trầm Mặc Trúc hổn hển, căm tức Thanh Mai. Thanh Mai miệng bẹp một cái, muốn khóc hai tiếng, lại bị tay mắt Trầm Mặc Trúc lanh lẹ che.
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, có người muốn đi tới. Trầm Mặc Trúc thấp giọng cảnh cáo nói: “Không cho khóc!” Nhanh chóng buông tay ra lui về phía sau một bước.
Uyển Nhu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi đến, nhìn thấy Trầm Mặc Trúc ôn nhu cười nói: “Mặc Trúc đã ở đây a.”
Trầm Mặc Trúc xuôi tay đứng yên, cung kính đáp: “Cháu tới xem Thanh Mai một chút, nêm mới bảo nha hoàn của nàng đi xuống trước.”
Uyển Nhu nói: “Thanh Mai có ngoan hay không, có ầm ĩ cháu hay không?”
Trầm Mặc Trúc nói: “Không có. Cháu đang nói chuyện rất vui vẻ với nàng.”
Thanh Mai lập tức hết sức nể tình đáp lại lời nói của bé, nói một tiếng rõ ràng: “Mặc Trư ca (bát giới) ca!”
“Phốc!” ngoài mặt Uyển Nhu cười như gió xuân , trong lòng đã vui mừng một cách xấu xa rồi. Vẻ mặt nghiêm túc lại, mới khẽ cười nói: “Thanh Mai nói chuyện còn không quá rõ ràng, cháu đừng trách móc.”
Trầm Mặc Trúc đáp: “Làm sao có thể.” Thanh Mai cảm giác, cảm thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ này. Nàng nhìn Uyển Nhu với ánh mắt vô tội, ngọt ngào kêu lên: “Mẫu thân.”
Uyển Nhu mỉm cười nhìn nữ nhi, trong lòng cũng cảm thấy Thanh Mai nhất định là cố ý . Ai, nha đầu nghịch ngợm này.
“Đây là bút, mực, giấy, nghiên mực. . . . . . Đây là bàn đọc sách. . . . . . Đây là bình hoa. . . . . .” Uyển Nhu dạy Thanh Mai nói chuyện, đem tất cả đồ dùng trong nhà từng bước từng bước chỉ cho nàng xem. Những đồ này Thanh Mai phần lớn biết, chỉ là có chút từ ngữ nói ra khỏi miệng tới âm điệu đều thay đổi, phát âm rất không chuẩn, thỉnh thoảng chọc cho Uyển Nhu và Tú Họa cười to.
Qua mấy ngày này, đồ dùng trong nhà Thanh Mai cũng có thể nói ra tên, Uyển Nhu liền mang theo Thanh Mai đi phía ngoài sân. Chỉ vào hoa cỏ cây cối, ánh mặt trời, mưa móc, đám mây, bầu trời, hoặc là cá bơi lội trong nước, chim bay trên trời nhất nhất nói cho Thanh Mai. Có khi còn dạy nàng niệm thơ:
“Cây xanh rậm, ngày hè dài.
Ao hồ in ngược lâu đài lung linh.
Gió khua rèm kết thủy tinh,
Tường vi nở rộ, khắp đình ngát hương.”*
( Đây là bài thơ “ Ngày hè ở trên đỉnh núi” do Thái Trọng Lai dịch thơ)
Ở trong mắt Uyển Nhu, Thanh Mai rất thông minh , thứ gì vừa học thì đã biết. Nhưng nàng lại cực kỳ lười nhác, không bao lâu sẽ kêu mệt. Phơi mặt trời ấm áp, gió thổi mềm nhẹ, chỉ chốc lát sau là có thể ngủ. Thật là một nha đầu vô tâm vô phế , trừ ăn ra, thì thích ngủ.
“Làm sao con có thể ngủ nhiều như vậy đây?” Uyển Nhu có khi có nghi ngờ. Thanh Mai lầm bầm nói : ” Ngủ bù cho lúc trước kia không được ngủ .”
Uyển Nhu không có nghe rõ;”Con nói cái gì?” Thanh Mai nói: “Ngủ bù cho những lúc sau này không được ngủ.”
Cuộc sống vô ưu vô lự, tự tại nhàn nhã đi chơi chính là thời nhi đồng rồi, bao nhiêu đứa trẻ đem thời gian lãng phí ở việc khóc rống, chạy loạn, chơi điên cuồng, nàng muốn thừa lúc ngày tốt đẹp này để ngủ đủ! .
Uyển Nhu còn đang vì Thanh Mai nói mà giật mình, Thanh Mai đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, khiến nàng không khỏi lộ ra mỉm cười sủng nịch , nhẹ nhàng lau nước miếng ở khóe miệng bé.
Lúc Thanh Mai có thể xuống đất chạy loạn , liền thích chạy đi nghe Lý Độ giảng bài cho Lý Nhiên, Trầm Mặc Trúc.
Lý Độ quả thực chính là một vị mỹ học gia, nghe hắn giảng bài là một loại hưởng thụ rất tốt. Kinh thư điển tịch buồn phiền, không thú vị hắn có thể nói một cách trang nhã ung dung khí thế dương dương (dương dương tự đắc), thi từ ca phú hắn nói ra là như một bức tranh xinh đẹp, khóa học âm nhạc thì như âm thanh của tự nhiên. Coi như là nghe không rõ, hoặc là chẳng muốn đi nghe, đan xen cùng với thanh âm không nhanh không chậm, nhẹ nhàng chậm chạp thanh thản để ngủ một giấc cũng là tốt. Cho nên hơn nhiều năm tương lai sau này, khi Lý Nhiên và Trầm Mặc Trúc đi học, Thanh Mai cũng sẽ ngồi ở một bên, thỉnh thoảng nghe mấy câu, đại đa số là ngủ một giấc, một ngày thời gian cứ như vậy đã qua.
Duy nhất không hài hòa, chính là Trầm Mặc Trúc luôn là dùng ánh mắt bất thiện nhìn nàng.
Thanh Mai nghĩ, nhất định là bọn họ bị nghiêm khắc yêu cầu, cho nên ghen tỵ với nàng không có việc gì làm. So với nhau, ca ca Lý Nhiên quân tử hơn, đối với nàng luôn là cười hì hì ôn hòa như mặt trời ấm áp tháng ba của mùa xuân , rất có phong độ huynh trưởng.
Ngày nào Lý Nhiên và Trầm Mặc Trúc học võ, Thanh Mai liền quấn Lý Độ kể chuyện xưa cho nàng, hoặc là cùng hắn đọc đọc thơ viết viết chữ. Có đôi khi cũng thừa dịp Lý Độ và Uyển Nhu hợp tấu một khúc , len lén ngủ lấy lại sức.
Thời gian thong thả mà qua, tựa như nước chảy, trong lúc vô tình chính là vài lần xuân thu.
/12
|