Giang Chí Thành lại nghĩ ngợi một hồi, mắt thấy đã tới giờ liền nói: “Hiếm thấy ngươi biết chữ lại còn giải được câu đó, chẳng qua ta cũng không biết đáp án có chính xác hay không.” Đậu đỏ đã sớm nghĩ đến thật nhiều phương pháp nói tới trong các truyện xuyên không, học theo phu tử là được rồi. Vì thế nàng thản nhiên nói: “Chữ là ta học được một chút tử phu tử trong thôn, còn về việc có thể đoán ra được là do từ nhỏ đã sinh hoạt tại nông thôn.” Lời này của nàng chính là để giải thích nguyên nhân đoán ra được, là do quá quen thuộc. Thứ hai cũng là cấp cho Giang Chí Thành chút sĩ diễn, miễn cho hắn ấm ức trong lòng.
Giang Chí Thành vừa nghe quả nhiên hết sức hài lòng, nhân tiện nói: “Ngươi trước tiên cứ tạm ở lại đây, buổi tối ta trở về sẽ nói chuyện với ngươi.” Nói xong liền vội vã rời đi.
Thấy hắn đi Đậu đỏ thở phào nhẹ nhõm, xem ra sẽ không phải đi phòng giặt làm việc rồi!
Nàng từ trong phòng đi ra thì thấy Mai Hoa đi tới, nói: “Ai gia! Có phải bị công tử đuổi đi rồi hay không?”
Đậu đỏ cười nói: “Đậu đỏ ta liền ở lì trong này không đi, ngươi quản được ta sao.” Nàng hừ một tiếng rồi mang chăn đi huân hương.
Mai Hoa chưa từng thấy qua nha đầu nào không biết trời cao đất dầy như thế, bọn mới tới đều phải chạy tới hiếu kính bọn tỷ tỷ các nàng, con bé đó không những không cấp tiền còn đi khắp nơi gây sự. Mai Hoa giậm chân, nghĩ: “Để ngươi đắc ý hai ngày nữa thôi, chờ Thanh Nhi trở về sẽ tính toán với ngươi thật tốt.”
Thanh Nhi này là đồng hương của nàng nên đương nhiên sẽ chiếu cố đặc biệt, hơn nữa bình thường nàng cũng thường đưa tiền cho nàng ta tiêu xài, nếu không có lợi nàng mới không thèm làm. Nàng cũng không vội, cứ thong dong mà nhìn Đậu đỏ bị đuổi đến phòng giặt. Vỗn công tử đuổi con bé đó đi mà nó lại không đi, mà Giang công tử này lại gét nhất loại nữ nhân trái lời hắn. Đương nhiên những chuyện đó đều nghe Tố Nhi nói lại, bản thân nàng chính là một nữ tử cực kỳ biết nghe lời. Chỉ có người biết việc mới được công tử để mắt đến, cho nên tất cả nữ tử trong việc đều răm rắp nghe lời công tử, chỉ mong hắn có thể liếc mắt nhìn một lần.
Cả một ngày, bọn tỷ muội trong viện ai nấy đều tự đi làm việc của mình. Đúng giờ sẽ tập trung lại chờ công tử trở về, Mai Hoa đứng trước cổng lớn đi tới đi lui, chỉ muốn được nghênh tiếp công tử. Thế nhưng nghĩ đến việc hôm qua lại có chút lúng túng, không biết công tử trở về có tiếp tục trút giận lên nàng không. Thấy công tử trở về từ đằng xa, đi lại nhẹ nhàng, khuôn mặt bình thản, chỉ nhìn thôi Mai Hoa đã biết không cần phải lo lắng nữa. Vội vã đi tới nghênh đón, cười nói: “Công tử gia cuối cùng cũng đã về, thời tiết nóng bức quá, có muốn nô tỳ đi chuẩn bị nước cho ngài tắm cho mát không?”
“Không cần, Đậu đỏ đâu?” Giang Chí Thành hài lòng hỏi.
Không nghĩ tới công tử vừa về liền hỏi về con bé đó, Mai Hoa cực không tình nguyện trả lời: “Không phải đang ở trong phòng sắp xếp tủ quần áo sao ạ!”
Giang Chí Thành cười nói: “Lập tức kêu nàng đến thư phòng, nhân tiện bưng trà lạnh đến đó.”
Mai Hoa đáp ứng một tiếng rồi chậm rãi đi chuẩn bị, chỉ chốc lát sau Đậu đỏ đi vào thư phòng. Vừa nhìn sắc mặt của Giang công tử liền biết không sai rồi, câu đố kia quả nhiên là cái cuốc!
“Công tử hảo…” Đậu đỏ còn chưa kịp nói hết câu Giang công tử đã hưng phấn cắt ngang, nói: “Ngươi quả thật đoán đúng rồi, Hộ bộ Thượng thư Bình đại nhân đã gật đầu. Chẳng qua…”
Đậu đỏ nói: “Thế nào?”
Giang công tử có chút mất tự nhiên nói: “Ta không nói câu đố là do ngươi giải.” Bình đại nhân kia sau khi biết điều đó liền tìm mọi cách khích lệ hắn, cũng nói những quan viên Hộ bộ kia chỉ là treo cái danh quan hão lên mà thôi! Giang công tử vài lần muốn đem chuyện mình không phải người giải câu đó ra nói, nhưng nhìn thấy thượng quan vừa ý mình như thế thì đành cam chịu.
Trái lại Đậu đỏ không để ý, dù sao mình cũng là lấy ý tưởng của người khác để khoe khoang bản thân. Vì vậy cười nói: “Nô tỷ là nha đầu của công tử, câu đố này cũng vì công tử mà giải, công tử lấy ra dùng có làm sao đâu?” Vỗ mông ngựa êm tai một chút, cũng không tin hắn không cảm động.
Nàng đang tràn đầy tự tin thì nghe Giang công tử nói: “Phòng giặt…”
Đậu đỏ bày ra vẻ mặt đau khổ, nói: “Lẽ nào công tử vẫn muốn đuổi ta đi sao?”
Giang Chí Thành cười, nói: “Không cần nữa, ngươi nói thế nào cũng là phúc tinh của bản công tử vậy lưu lại đi. Chẳng qua ta vừa sai Thành Thư đi nói chuyện với mẫu thân, thăng ngươi thành nhất đẳng nha đầu, sẽ ở trong gian phòng của Tố Nhi.”
Đậu đỏ không nghĩ bản thân trong họa gặp phúc, người khác phải làm việc chăm chỉ từ ba đến năm năm mới có thể thăng lên đại nha đầu, có thể thấy Giang công tử rất để tâm tới chức quan này. Ngẫm lại cũng đúng, hắn không phải Giả Bảo Ngọc coi công danh như cặn bã, không muốn thăng quan mới là lạ.
“Đa tạ công tử.” Chỉ là nàng cảm thấy có chút không hay, chính là vào ở trong phòng của Tố Nhi. Nàng là nha đầu thông phòng đã chết của công tử, mình cứ như vậy chiếm vị trí của người ta sao?
Giang Chí Thành nói: “Tố Nhi đã đi rồi, ta vẫn chưa sai người thu dọn phòng của nàng. Ngươi đi dọn dẹp một chút, muốn lưu lại cái gì thì lưu, không muốn thì ném đi!” Nói xong khẽ thở dài.
Đậu đỏ im lặng đứng đấy, Tố Nhi chết chưa được một tháng, đây là khoảng thời gian một nam nhân tưởng niệm người yêu đã chết của mình?
Nhưng ý niệm này chỉ dạo qua trong đầu Đậu đỏ, nàng thích việc thăng cấp sẽ được tăng tiền tiêu vặt, vì vậy liền vội trả lời: “Dạ biết, công tử, ta lui ra trước.”
Giang Chí Thành nói: “Đi đi!”
Đậu đỏ không nhanh không chậm lui ra ngoài, vừa đi về phía gian phòng của Tố Nhi vừa nghĩ: Tiền công tháng được ba lượng, nàng ở đây cũng không biết tiêu thế nào, nếu có cơ hội sẽ gửi một ít về quê, cha ở dưới đó cực kỳ cần tiền. Tốt nhất là khi lục soát phòng Tố Nhi tìm được thứ tốt, vậy là lại có thu nhập rồi. Càng cao hứng hơn chính là, không nghĩ tới chuyện cười nàng nới với Mai Hoa hôm qua lại thành sự thật. Trong lòng Đậu đỏ vui vẻ, vừa nghĩ đến việc có thể tích góp thêm tiền nàng liền vứt luôn cái suy nghĩ dùng đồ của người chết để lại ra sau đầu.
Đi vào trong phòng thì thấy khác xa với cái sự tao nhã của cái tên Tố Nhi. Trang trí có chút xa hoa, càng giống phòng của một tiểu thư hơn. Mở ngăn tủ nhìn lên nàng líu cả lưỡi, y phục bên trong có khoảng mười bộ, phía dưới còn có áo bông với giầy mặc mùa đông. Nàng lấy ra ước lượng một chút, phát hiện vóc người của Tố Nhi cao hơn nàng chút, nhưng vẫn có thể mặc được. Nàng hôm nay đã không còn những thói quen ở hiện đại, chỉ cần vẫn dùng được đều cố gắng dùng đỡ phải tốn tiền mua thêm. Vạn nhất một ngày nào đó xảy ra chuyện gì, những thứ này đều là của cải của mình. Tất nhiên Tố Nhi đã sắp xếp tốt, nàng cũng không muốn thay đổi gì, chẳng qua dọn lại giường chiếu, đem chăn màn của Tố Nhi gấp lại vứt đi. Tuy nói nàng không chê quần áo, nhưng những đồ vật trên giường ngủ người đã chết đều bị người trong thôn đồn là thứ không sạch sẽ, nàng rất sợ bị tà ma quấn thân.
Đang dọn dẹp thì thấy một tiểu nha đầu đi vào, nàng thấy Đậu đỏ quay đầu lại liền thi lễ, nói: “Tỷ tỷ tốt lành, muội là Mễ Nhi, là công tử gọi tới từ phòng giặt qua đây giúp tỷ.”
Mễ Nhi… Một người là hạt đậu, một người là hạt gạo, định ghép thành cặp đôi hoàn hảo sao?
Đậu đỏ nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân có ngày được người ta hầu hạ, tất cả mọi người trong thôn truyền nhau nói chỉ có đại phu nhân được gả vào nhà địa chủ thì mới có loại đãi ngộ này. Bằng không thì phải đi làm nha đầu thông phòng cho nhà giàu, nhưng thế nào nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ đi làm cái việc đó.
“Đã biết, muội mấy tuổi rồi?” Xem ra rất nhỏ.
“Bẩm tỷ tỷ, mười một tuổi ạ!” Mắt Mễ Nhi không to nhưng rất sáng, môi rất mỏng khiến người ta thương yêu. Quan trọng là… nhìn nàng Đậu đỏ lại nghĩ tới Tiểu Nha Tử, nàng thở dài, nói: “Bằng tuổi muội muội của tỷ ở nhà.”
Mễ Nhi mỉm cười nói: “Tỷ tỷ đang dọn phòng a, cần Mễ Nhi giúp một tay không?”
Đậu đỏ nói: “Uh, muội đem đống chăn mền này ra ngoài, còn quần áo…” Những thứ này đều không thể dùng, còn có cả nội y của Tố Nhi.
Mễ Nhi gật đầu đồng ý rồi chuyển đồ ra bên ngoài, hai người lập tức dọn dẹp ngăn tủ với giường. Vừa muốn sắp xếp lại tủ đầu giường chợt nghe có tiếng người bên ngoài than thở: “Ái chà chà! Ai lại thất đức như vậy, vứt hết cả đồ đạc của Tố Nhi tỷ tỷ ra ngoài này?
Giang Chí Thành vừa nghe quả nhiên hết sức hài lòng, nhân tiện nói: “Ngươi trước tiên cứ tạm ở lại đây, buổi tối ta trở về sẽ nói chuyện với ngươi.” Nói xong liền vội vã rời đi.
Thấy hắn đi Đậu đỏ thở phào nhẹ nhõm, xem ra sẽ không phải đi phòng giặt làm việc rồi!
Nàng từ trong phòng đi ra thì thấy Mai Hoa đi tới, nói: “Ai gia! Có phải bị công tử đuổi đi rồi hay không?”
Đậu đỏ cười nói: “Đậu đỏ ta liền ở lì trong này không đi, ngươi quản được ta sao.” Nàng hừ một tiếng rồi mang chăn đi huân hương.
Mai Hoa chưa từng thấy qua nha đầu nào không biết trời cao đất dầy như thế, bọn mới tới đều phải chạy tới hiếu kính bọn tỷ tỷ các nàng, con bé đó không những không cấp tiền còn đi khắp nơi gây sự. Mai Hoa giậm chân, nghĩ: “Để ngươi đắc ý hai ngày nữa thôi, chờ Thanh Nhi trở về sẽ tính toán với ngươi thật tốt.”
Thanh Nhi này là đồng hương của nàng nên đương nhiên sẽ chiếu cố đặc biệt, hơn nữa bình thường nàng cũng thường đưa tiền cho nàng ta tiêu xài, nếu không có lợi nàng mới không thèm làm. Nàng cũng không vội, cứ thong dong mà nhìn Đậu đỏ bị đuổi đến phòng giặt. Vỗn công tử đuổi con bé đó đi mà nó lại không đi, mà Giang công tử này lại gét nhất loại nữ nhân trái lời hắn. Đương nhiên những chuyện đó đều nghe Tố Nhi nói lại, bản thân nàng chính là một nữ tử cực kỳ biết nghe lời. Chỉ có người biết việc mới được công tử để mắt đến, cho nên tất cả nữ tử trong việc đều răm rắp nghe lời công tử, chỉ mong hắn có thể liếc mắt nhìn một lần.
Cả một ngày, bọn tỷ muội trong viện ai nấy đều tự đi làm việc của mình. Đúng giờ sẽ tập trung lại chờ công tử trở về, Mai Hoa đứng trước cổng lớn đi tới đi lui, chỉ muốn được nghênh tiếp công tử. Thế nhưng nghĩ đến việc hôm qua lại có chút lúng túng, không biết công tử trở về có tiếp tục trút giận lên nàng không. Thấy công tử trở về từ đằng xa, đi lại nhẹ nhàng, khuôn mặt bình thản, chỉ nhìn thôi Mai Hoa đã biết không cần phải lo lắng nữa. Vội vã đi tới nghênh đón, cười nói: “Công tử gia cuối cùng cũng đã về, thời tiết nóng bức quá, có muốn nô tỳ đi chuẩn bị nước cho ngài tắm cho mát không?”
“Không cần, Đậu đỏ đâu?” Giang Chí Thành hài lòng hỏi.
Không nghĩ tới công tử vừa về liền hỏi về con bé đó, Mai Hoa cực không tình nguyện trả lời: “Không phải đang ở trong phòng sắp xếp tủ quần áo sao ạ!”
Giang Chí Thành cười nói: “Lập tức kêu nàng đến thư phòng, nhân tiện bưng trà lạnh đến đó.”
Mai Hoa đáp ứng một tiếng rồi chậm rãi đi chuẩn bị, chỉ chốc lát sau Đậu đỏ đi vào thư phòng. Vừa nhìn sắc mặt của Giang công tử liền biết không sai rồi, câu đố kia quả nhiên là cái cuốc!
“Công tử hảo…” Đậu đỏ còn chưa kịp nói hết câu Giang công tử đã hưng phấn cắt ngang, nói: “Ngươi quả thật đoán đúng rồi, Hộ bộ Thượng thư Bình đại nhân đã gật đầu. Chẳng qua…”
Đậu đỏ nói: “Thế nào?”
Giang công tử có chút mất tự nhiên nói: “Ta không nói câu đố là do ngươi giải.” Bình đại nhân kia sau khi biết điều đó liền tìm mọi cách khích lệ hắn, cũng nói những quan viên Hộ bộ kia chỉ là treo cái danh quan hão lên mà thôi! Giang công tử vài lần muốn đem chuyện mình không phải người giải câu đó ra nói, nhưng nhìn thấy thượng quan vừa ý mình như thế thì đành cam chịu.
Trái lại Đậu đỏ không để ý, dù sao mình cũng là lấy ý tưởng của người khác để khoe khoang bản thân. Vì vậy cười nói: “Nô tỷ là nha đầu của công tử, câu đố này cũng vì công tử mà giải, công tử lấy ra dùng có làm sao đâu?” Vỗ mông ngựa êm tai một chút, cũng không tin hắn không cảm động.
Nàng đang tràn đầy tự tin thì nghe Giang công tử nói: “Phòng giặt…”
Đậu đỏ bày ra vẻ mặt đau khổ, nói: “Lẽ nào công tử vẫn muốn đuổi ta đi sao?”
Giang Chí Thành cười, nói: “Không cần nữa, ngươi nói thế nào cũng là phúc tinh của bản công tử vậy lưu lại đi. Chẳng qua ta vừa sai Thành Thư đi nói chuyện với mẫu thân, thăng ngươi thành nhất đẳng nha đầu, sẽ ở trong gian phòng của Tố Nhi.”
Đậu đỏ không nghĩ bản thân trong họa gặp phúc, người khác phải làm việc chăm chỉ từ ba đến năm năm mới có thể thăng lên đại nha đầu, có thể thấy Giang công tử rất để tâm tới chức quan này. Ngẫm lại cũng đúng, hắn không phải Giả Bảo Ngọc coi công danh như cặn bã, không muốn thăng quan mới là lạ.
“Đa tạ công tử.” Chỉ là nàng cảm thấy có chút không hay, chính là vào ở trong phòng của Tố Nhi. Nàng là nha đầu thông phòng đã chết của công tử, mình cứ như vậy chiếm vị trí của người ta sao?
Giang Chí Thành nói: “Tố Nhi đã đi rồi, ta vẫn chưa sai người thu dọn phòng của nàng. Ngươi đi dọn dẹp một chút, muốn lưu lại cái gì thì lưu, không muốn thì ném đi!” Nói xong khẽ thở dài.
Đậu đỏ im lặng đứng đấy, Tố Nhi chết chưa được một tháng, đây là khoảng thời gian một nam nhân tưởng niệm người yêu đã chết của mình?
Nhưng ý niệm này chỉ dạo qua trong đầu Đậu đỏ, nàng thích việc thăng cấp sẽ được tăng tiền tiêu vặt, vì vậy liền vội trả lời: “Dạ biết, công tử, ta lui ra trước.”
Giang Chí Thành nói: “Đi đi!”
Đậu đỏ không nhanh không chậm lui ra ngoài, vừa đi về phía gian phòng của Tố Nhi vừa nghĩ: Tiền công tháng được ba lượng, nàng ở đây cũng không biết tiêu thế nào, nếu có cơ hội sẽ gửi một ít về quê, cha ở dưới đó cực kỳ cần tiền. Tốt nhất là khi lục soát phòng Tố Nhi tìm được thứ tốt, vậy là lại có thu nhập rồi. Càng cao hứng hơn chính là, không nghĩ tới chuyện cười nàng nới với Mai Hoa hôm qua lại thành sự thật. Trong lòng Đậu đỏ vui vẻ, vừa nghĩ đến việc có thể tích góp thêm tiền nàng liền vứt luôn cái suy nghĩ dùng đồ của người chết để lại ra sau đầu.
Đi vào trong phòng thì thấy khác xa với cái sự tao nhã của cái tên Tố Nhi. Trang trí có chút xa hoa, càng giống phòng của một tiểu thư hơn. Mở ngăn tủ nhìn lên nàng líu cả lưỡi, y phục bên trong có khoảng mười bộ, phía dưới còn có áo bông với giầy mặc mùa đông. Nàng lấy ra ước lượng một chút, phát hiện vóc người của Tố Nhi cao hơn nàng chút, nhưng vẫn có thể mặc được. Nàng hôm nay đã không còn những thói quen ở hiện đại, chỉ cần vẫn dùng được đều cố gắng dùng đỡ phải tốn tiền mua thêm. Vạn nhất một ngày nào đó xảy ra chuyện gì, những thứ này đều là của cải của mình. Tất nhiên Tố Nhi đã sắp xếp tốt, nàng cũng không muốn thay đổi gì, chẳng qua dọn lại giường chiếu, đem chăn màn của Tố Nhi gấp lại vứt đi. Tuy nói nàng không chê quần áo, nhưng những đồ vật trên giường ngủ người đã chết đều bị người trong thôn đồn là thứ không sạch sẽ, nàng rất sợ bị tà ma quấn thân.
Đang dọn dẹp thì thấy một tiểu nha đầu đi vào, nàng thấy Đậu đỏ quay đầu lại liền thi lễ, nói: “Tỷ tỷ tốt lành, muội là Mễ Nhi, là công tử gọi tới từ phòng giặt qua đây giúp tỷ.”
Mễ Nhi… Một người là hạt đậu, một người là hạt gạo, định ghép thành cặp đôi hoàn hảo sao?
Đậu đỏ nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân có ngày được người ta hầu hạ, tất cả mọi người trong thôn truyền nhau nói chỉ có đại phu nhân được gả vào nhà địa chủ thì mới có loại đãi ngộ này. Bằng không thì phải đi làm nha đầu thông phòng cho nhà giàu, nhưng thế nào nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ đi làm cái việc đó.
“Đã biết, muội mấy tuổi rồi?” Xem ra rất nhỏ.
“Bẩm tỷ tỷ, mười một tuổi ạ!” Mắt Mễ Nhi không to nhưng rất sáng, môi rất mỏng khiến người ta thương yêu. Quan trọng là… nhìn nàng Đậu đỏ lại nghĩ tới Tiểu Nha Tử, nàng thở dài, nói: “Bằng tuổi muội muội của tỷ ở nhà.”
Mễ Nhi mỉm cười nói: “Tỷ tỷ đang dọn phòng a, cần Mễ Nhi giúp một tay không?”
Đậu đỏ nói: “Uh, muội đem đống chăn mền này ra ngoài, còn quần áo…” Những thứ này đều không thể dùng, còn có cả nội y của Tố Nhi.
Mễ Nhi gật đầu đồng ý rồi chuyển đồ ra bên ngoài, hai người lập tức dọn dẹp ngăn tủ với giường. Vừa muốn sắp xếp lại tủ đầu giường chợt nghe có tiếng người bên ngoài than thở: “Ái chà chà! Ai lại thất đức như vậy, vứt hết cả đồ đạc của Tố Nhi tỷ tỷ ra ngoài này?
/51
|