Bạch Vân Thư làm sao nhẫn nổi, vì vậy bảo Đậu đỏ chuẩn bị một bàn tiệc rượu để chiêu đãi Điền ma ma, cũng lấy thân phận chủ tử rót rượu cho nàng, cười nói: “Mấy ngày nay Điền ma ma đã vất vả sắp xếp đủ thứ cho chúng ta rồi, lại đây uống vài chén đi.” Điền ma ma kia cười, nói: “Tiểu chủ sao có thể nói những lời này với nô tài, dù sao chủ tớ khác biệt.”
Đậu đỏ đứng bên cạnh, từ ‘tiểu chủ’ kia khiến nàng nội thương mấy ngày luôn.
Bạch Vân Thư cười, nói: “Chúng ta đều là người một nhà, một cây làm chẳng nên non. Ở bên ngoài là chủ tớ, ở bên trong chính là tỷ muội, phải không tỷ tỷ?”
Điền ma ma chỉ cười không nói gì, chỉ uống rượu.
Bạch Vân Thư lại rót đầy chén cho nàng, nói: “Làm nữ nhân hậu cũng cũng không dễ làm, ai gia… nếu cứ thế này thì chỉ có thể chết già thôi, ta thì thôi đi, mà hai năm nữa ma ma cũng được phóng xuất khỏi cung lập gia đình nhỉ?”
Điền ma ma năm nay mới hai ba, hai lăm mới được xuất cung. Nhưng cũng có người tự nguyện lưu lại hoặc bị chủ tử giữ lại, đến lúc đó có thể leo lên vị trí cao hơn, chẳng qua suốt đời liền không thể ra khỏi cung nữa. “Đúng vậy, ta cũng không có cái loại phúc khí được người ta coi trọng mà trở thành hồng nhân bên cạnh, khi đó muốn xuất cung cũng được, mà muốn lưu lại cũng được.”
Bạch Vân Thư cười, nói: “Ma ma thấy ta thế nào?”
Điền ma ma tất nhiên hiểu nội tình của Bạch Vân Thư, nàng cười, nói: “Cô nương không phải người tầm thường.”
Bạch Vân Thư nói: “Vậy thì được rồi, chỉ cần có sự giúp đỡ của ma ma, đến lúc Vân Thư đắc thế nhất định sẽ không quên. Chờ lúc ma ma xuất cung, thật nhiều đồ cưới thì không phải nói, nếu có chuyện gì cần ta giúp, ta nào có thể để ma ma bị kẻ khác bắt nạt chứ!”
Điền ma ma lăn lộn trong cung đã lâu đương nhiên biết việc này, nha đầu kia hẳn là muốn mau chóng bò lên giường của Hoàng đế, nhưng lại không biết ra tay thế nào nên liền chỉ có thể hỏi nàng. Hiện nay bên cạnh Hoàng đế có rất ít nữ nhân, vốn chỉ có hai vị là Hoàng quý phi và Hoàng phi, cộng thêm ba người mới tuyển cũng mới chỉ có năm người. Vị trí Hoàng hậu, mặc dù Thái hậu sốt ruột nhưng Hoàng đế lại lấy lý do tình hình đất nước chưa ổn định cho nên không lập. Thế nên trong hậu cung vẫn chưa có Hoàng tử hay Công chúa. Cô nương này còn trẻ lại xinh đẹp, nếu được Hoàng đế nhìn trúng lại hoài thượng long chủng, hơn nữa gia thế lại lớn rất dễ để đạt được vị trí tốt. Nghĩ đến đó liền cười, nói: “Vậy nô tài phải đa tạ Bạch thường ứng rồi.” Nói xong đứng lên thi lễ, Bạch Vân Thư đáp lễ lại. Nàng lại quay sang nói với Đậu đỏ: “Đem đồ ta đã chuẩn bị ra hiếu kính ma ma.”
Hiện tại Đậu đỏ là tâm phúc của Bạch Vân Thư, nàng vào trong mang gói bạc mà đại tiểu thư đã chuẩn bị ra đặt lên bàn rồi lui về phía sau.
Thời buổi này làm nô tài cũng cần có kinh nghiệm, chẳng lẽ số mệnh của mình chính là thế này? Kiếp trước ấy, rốt cuộc ngươi nghĩ gì hả, vừa từ quê lên đã làm nô tài cho người ta? Cho dù bộ dáng không đến nỗi tồi, nhưng trước mắt tiểu mỹ nhân hàng chồng hàng đống đứng muốn chọn cũng chọn không ra, Hoàng đế này mà chọn trúng ngươi mới là lạ. Được chọn trúng thì sao, thế nhưng cung đấu chính là đòi mạng không thể so với trạch đấu hay làm ruộng được. Nàng hiện tại đã biết phải cẩn thận khi làm việc, tuy rằng mạng đã không còn của mình, nhưng cũng chẳng ai tự nhiên vô duyên vô cớ bị mất mạng cả.
Bạch Vân Thư giao bạc cho Điền ma ma xong, cười, nói: “Đây là ta hiếu kính ma ma, tuy là vật nhỏ lễ nhẹ, những vẫn mong ma ma nhận cho.”
Điền ma ma cũng không nhún nhường, nói: “Tiểu chủ muốn biết điều gì, nô tỳ nhất định tận lực giúp ngài.”
Bạch Vân Thư đỏ mặt, nàng vẫy vẫy Đậu đỏ, rồi lấy khắn tay che mặt, ý bảo là nàng hỏi đi!
Đậu đỏ ho nhẹ một tiếng, vị đại tiểu thư này dù sao cũng vẫn còn là một tiểu cô nương, thế nhưng mình cũng đâu có lớn, sao lại để mình tới hỏi. Thế nhưng đây là mệnh lệnh của chủ tử, nàng đành phải vừa rót rượu cho Điền ma ma vừa hỏi: “Cũng chẳng có gì, tiểu chủ… muốn biết sở thích của Hoàng đế, thích ăn gì, uống gì, phải tiếp cận ra sao? Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là, hắn thích nữ tử như thế nào?” Những thứ này hình như cũng có thể tìm thấy trong không gian, gần đây bận quá không nghĩ ra, không bằng chút nữa vào đó tra cứu.
Chỉ nghe thấy Điền ma ma nhỏ giọng thầm thì: “Tiểu chủ nên biết cái này rồi mới phải, đương kim Hoàng thượng chính là đoạt thiên hạ trên lưng ngựa, đương nhiên không thích mấy thứ cầm kỳ thư họa. Chỉ có một điểm, chủ thượng của chúng ta cực kỳ kén ăn, đám ngự trù đã đổi biết bao nhiêu lần rồi. Năm đó Nhu phi dựa vào một món ăn mà được lâm hạnh, vẫn luôn được sủng ái tới giờ. Thế nhưng nghe nói tính tình Hoàng đế khó chiều, cho nên mỗi lần làm bạn bên Thánh giá đều run như cầy sấy.
Đậu đỏ tổng kết lại lời của Điền ma ma, Hoàng đế là một người rất kén ăn lại chẳng biết thương hương tiếc ngọc, đương nhiên sẽ không thích cái gì mà phong hoa tuyết nguyệt, ca hát hay nhảy múa cũng chẳng vừa mắt. Nhưng về phương diện ăn uống, nàng cũng không am hiểu nhiều. Chỉ là trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì, bởi vì Điền ma ma lại nói tiếp nên ý tưởng đột nhiên bay mất sạch.
Nàng nói: “Theo ý của nô tỳ, chẳng bằng tiểu chủ học theo cách của mấy vị phi tử lúc trước, học làm một chút điểm tâm thật đặc biệt chờ tới lúc Hoàng đế dùng điểm tâm sẽ phái người đưa đi. Bởi vì chỉ có trước lúc lâm triều ngài mới có thời gian gặp người của hậu cung, chẳng qua hiện nay vẫn chưa cho triệu kiến tiểu chủ nên ngài tốt nhất cũng đừng đi miễn cho Thánh nhan giận dữ mà rước họa vào thân.” Ý nói, Hoàng đế là một người tính tình không hề tốt, nhất là sẽ không sợ vợ.
Bạch Vân Thư vừa nghe xong liền run rẩy, tình cảnh lúc tuyển tú như đang hiện ra trước mắt nàng.
“Ma ma có đề xuất về loại điểm tâm nào đặc biệt không?”
Điền ma ma lắc đầu, nói: “Phải thật đặc biệt, nhất định phải ngon.”
Bạch Vân Thư gật đầu liên tục, lại cùng Điền ma ma hàn huyên một lúc thì mệt quá nên nằm nghỉ. Thế nhưng nàng vừa nằm đắp chăn vừa thương lượng với Đậu đỏ: “Đậu đỏ, muội nói xem ta phải làm loại điểm tâm nào? Lúc còn ở nhà ta đã từng ăn Phù Dung cao, cực kỳ ngon nha. Không bằng chúng ta làm món này?”
Đậu đỏ cũng không hiểu nấu ăn, nói; “Tiểu chủ nói ngon thì ngon, cứ thử đi xem nào.”
Bạch Vân Thư gật đầu, nàng quyết định sáng mai dậy sớm làm một ít điểm tâm thật ngon để đưa đi dâng Vua.
Mà Đậu đỏ cũng về tới phòng của mình, nàng với Băng Hồng thân ai người ấy tự ngủ. Sau khi vào trong không gian liền bảo Thiên Thượng Khách tìm giúp cho tư liệu của Hoàng đế.
Thiên Thượng Khách nói: “Hắn là vương giả của thế giới này, tôi không có quyền đưa tư liệu của hắn cho bạn. Thế nhưng bạn hỏi đi, tôi biết cái gì sẽ nói cho bạn biết.”
Đậu đỏ hỏi: “Giới tính nam, nghề nghiệp là Hoàng đế thì tôi biết rồi. Chính là muốn biết một chút chuyện riêng của hắn, trải qua những gì, thích nữ nhân như thế nào? Quan trọng nhất là thích ăn cái gì?”
Thiên Thượng Khách nói: “Chậm lại đã, tôi còn phải gõ chữ.”
Một lát sau, trên QQ hiện lên: “Ngự Thiên, con trai của Tiên Hoàng nhưng không phải thái tử, năm nay hai mươi sáu tuổi. Hắn trời sinh thích võ, đã tìm trong chốn võ lâm sáu, bảy vị cao thủ để dạy hắn võ công. Hắn vốn không để ý đến ngôi vị Hoàng đế, thế nhưng vì một vị Hoàng tử khác muốn đoạt vị mà giết thái tử. Hắn cùng vị thái tử kia là thân huynh đệ, cho nên bắt đầu vì huynh báo thù. Trải qua chiến loạn đã giết chết được vị Hoàng tử kia, ngồi lên vị trí Hoàng đế.”
Đậu đỏ gật đầu, nói: “Kiêu hùng quá! Thế nhưng, gây dựng sự nghiệp dễ giữ vững sự nghiệp mới khó, tôi thấy hắn làm rất tốt, quốc sự cũng giải quyết ổn thỏa.”
Thiên Thượng Khách nói: “Tục truyền, hắn tác phong cường ngạnh, đem toàn bộ những cung nhân không tốt giết sạch, chém sạch, ngay cả những phi tử hậu cung có cấu kết với cung nhân cũng lôi ra chém sạch, cho nên toàn quốc từ trên xuống dưới rất sợ hắn. Hắn bị coi là bạo quân, không ai dám trêu chọc. May mắn thay, nghe đâu hắn có một người trợ giúp rất đắc lực, hiện tại là Tổng quản phủ Nội vụ, kiêm luôn Tướng quốc…”
“Tổng quản phủ Nội vụ, là thái giám à?” Đậu đỏ giật giật khóe miệng.
Thiên Thượng Khách nói: “Thế giới này không có thái giám, Tổng quản phủ Nội vụ là một chức quan, chuyên môn quản lý việc nhà của Hoàng đế. Vị đại thần này tên là Công Tôn Lạc Nhật, từ nhỏ đã theo bên cạnh Hoàng đế. Thế nhưng bên ngoài đồn đại rằng, Hoàng đế không lập Hoàng hậu bởi vì bọn họ có quan hệ ám muội…”
Đậu đỏ đứng bên cạnh, từ ‘tiểu chủ’ kia khiến nàng nội thương mấy ngày luôn.
Bạch Vân Thư cười, nói: “Chúng ta đều là người một nhà, một cây làm chẳng nên non. Ở bên ngoài là chủ tớ, ở bên trong chính là tỷ muội, phải không tỷ tỷ?”
Điền ma ma chỉ cười không nói gì, chỉ uống rượu.
Bạch Vân Thư lại rót đầy chén cho nàng, nói: “Làm nữ nhân hậu cũng cũng không dễ làm, ai gia… nếu cứ thế này thì chỉ có thể chết già thôi, ta thì thôi đi, mà hai năm nữa ma ma cũng được phóng xuất khỏi cung lập gia đình nhỉ?”
Điền ma ma năm nay mới hai ba, hai lăm mới được xuất cung. Nhưng cũng có người tự nguyện lưu lại hoặc bị chủ tử giữ lại, đến lúc đó có thể leo lên vị trí cao hơn, chẳng qua suốt đời liền không thể ra khỏi cung nữa. “Đúng vậy, ta cũng không có cái loại phúc khí được người ta coi trọng mà trở thành hồng nhân bên cạnh, khi đó muốn xuất cung cũng được, mà muốn lưu lại cũng được.”
Bạch Vân Thư cười, nói: “Ma ma thấy ta thế nào?”
Điền ma ma tất nhiên hiểu nội tình của Bạch Vân Thư, nàng cười, nói: “Cô nương không phải người tầm thường.”
Bạch Vân Thư nói: “Vậy thì được rồi, chỉ cần có sự giúp đỡ của ma ma, đến lúc Vân Thư đắc thế nhất định sẽ không quên. Chờ lúc ma ma xuất cung, thật nhiều đồ cưới thì không phải nói, nếu có chuyện gì cần ta giúp, ta nào có thể để ma ma bị kẻ khác bắt nạt chứ!”
Điền ma ma lăn lộn trong cung đã lâu đương nhiên biết việc này, nha đầu kia hẳn là muốn mau chóng bò lên giường của Hoàng đế, nhưng lại không biết ra tay thế nào nên liền chỉ có thể hỏi nàng. Hiện nay bên cạnh Hoàng đế có rất ít nữ nhân, vốn chỉ có hai vị là Hoàng quý phi và Hoàng phi, cộng thêm ba người mới tuyển cũng mới chỉ có năm người. Vị trí Hoàng hậu, mặc dù Thái hậu sốt ruột nhưng Hoàng đế lại lấy lý do tình hình đất nước chưa ổn định cho nên không lập. Thế nên trong hậu cung vẫn chưa có Hoàng tử hay Công chúa. Cô nương này còn trẻ lại xinh đẹp, nếu được Hoàng đế nhìn trúng lại hoài thượng long chủng, hơn nữa gia thế lại lớn rất dễ để đạt được vị trí tốt. Nghĩ đến đó liền cười, nói: “Vậy nô tài phải đa tạ Bạch thường ứng rồi.” Nói xong đứng lên thi lễ, Bạch Vân Thư đáp lễ lại. Nàng lại quay sang nói với Đậu đỏ: “Đem đồ ta đã chuẩn bị ra hiếu kính ma ma.”
Hiện tại Đậu đỏ là tâm phúc của Bạch Vân Thư, nàng vào trong mang gói bạc mà đại tiểu thư đã chuẩn bị ra đặt lên bàn rồi lui về phía sau.
Thời buổi này làm nô tài cũng cần có kinh nghiệm, chẳng lẽ số mệnh của mình chính là thế này? Kiếp trước ấy, rốt cuộc ngươi nghĩ gì hả, vừa từ quê lên đã làm nô tài cho người ta? Cho dù bộ dáng không đến nỗi tồi, nhưng trước mắt tiểu mỹ nhân hàng chồng hàng đống đứng muốn chọn cũng chọn không ra, Hoàng đế này mà chọn trúng ngươi mới là lạ. Được chọn trúng thì sao, thế nhưng cung đấu chính là đòi mạng không thể so với trạch đấu hay làm ruộng được. Nàng hiện tại đã biết phải cẩn thận khi làm việc, tuy rằng mạng đã không còn của mình, nhưng cũng chẳng ai tự nhiên vô duyên vô cớ bị mất mạng cả.
Bạch Vân Thư giao bạc cho Điền ma ma xong, cười, nói: “Đây là ta hiếu kính ma ma, tuy là vật nhỏ lễ nhẹ, những vẫn mong ma ma nhận cho.”
Điền ma ma cũng không nhún nhường, nói: “Tiểu chủ muốn biết điều gì, nô tỳ nhất định tận lực giúp ngài.”
Bạch Vân Thư đỏ mặt, nàng vẫy vẫy Đậu đỏ, rồi lấy khắn tay che mặt, ý bảo là nàng hỏi đi!
Đậu đỏ ho nhẹ một tiếng, vị đại tiểu thư này dù sao cũng vẫn còn là một tiểu cô nương, thế nhưng mình cũng đâu có lớn, sao lại để mình tới hỏi. Thế nhưng đây là mệnh lệnh của chủ tử, nàng đành phải vừa rót rượu cho Điền ma ma vừa hỏi: “Cũng chẳng có gì, tiểu chủ… muốn biết sở thích của Hoàng đế, thích ăn gì, uống gì, phải tiếp cận ra sao? Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là, hắn thích nữ tử như thế nào?” Những thứ này hình như cũng có thể tìm thấy trong không gian, gần đây bận quá không nghĩ ra, không bằng chút nữa vào đó tra cứu.
Chỉ nghe thấy Điền ma ma nhỏ giọng thầm thì: “Tiểu chủ nên biết cái này rồi mới phải, đương kim Hoàng thượng chính là đoạt thiên hạ trên lưng ngựa, đương nhiên không thích mấy thứ cầm kỳ thư họa. Chỉ có một điểm, chủ thượng của chúng ta cực kỳ kén ăn, đám ngự trù đã đổi biết bao nhiêu lần rồi. Năm đó Nhu phi dựa vào một món ăn mà được lâm hạnh, vẫn luôn được sủng ái tới giờ. Thế nhưng nghe nói tính tình Hoàng đế khó chiều, cho nên mỗi lần làm bạn bên Thánh giá đều run như cầy sấy.
Đậu đỏ tổng kết lại lời của Điền ma ma, Hoàng đế là một người rất kén ăn lại chẳng biết thương hương tiếc ngọc, đương nhiên sẽ không thích cái gì mà phong hoa tuyết nguyệt, ca hát hay nhảy múa cũng chẳng vừa mắt. Nhưng về phương diện ăn uống, nàng cũng không am hiểu nhiều. Chỉ là trong đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì, bởi vì Điền ma ma lại nói tiếp nên ý tưởng đột nhiên bay mất sạch.
Nàng nói: “Theo ý của nô tỳ, chẳng bằng tiểu chủ học theo cách của mấy vị phi tử lúc trước, học làm một chút điểm tâm thật đặc biệt chờ tới lúc Hoàng đế dùng điểm tâm sẽ phái người đưa đi. Bởi vì chỉ có trước lúc lâm triều ngài mới có thời gian gặp người của hậu cung, chẳng qua hiện nay vẫn chưa cho triệu kiến tiểu chủ nên ngài tốt nhất cũng đừng đi miễn cho Thánh nhan giận dữ mà rước họa vào thân.” Ý nói, Hoàng đế là một người tính tình không hề tốt, nhất là sẽ không sợ vợ.
Bạch Vân Thư vừa nghe xong liền run rẩy, tình cảnh lúc tuyển tú như đang hiện ra trước mắt nàng.
“Ma ma có đề xuất về loại điểm tâm nào đặc biệt không?”
Điền ma ma lắc đầu, nói: “Phải thật đặc biệt, nhất định phải ngon.”
Bạch Vân Thư gật đầu liên tục, lại cùng Điền ma ma hàn huyên một lúc thì mệt quá nên nằm nghỉ. Thế nhưng nàng vừa nằm đắp chăn vừa thương lượng với Đậu đỏ: “Đậu đỏ, muội nói xem ta phải làm loại điểm tâm nào? Lúc còn ở nhà ta đã từng ăn Phù Dung cao, cực kỳ ngon nha. Không bằng chúng ta làm món này?”
Đậu đỏ cũng không hiểu nấu ăn, nói; “Tiểu chủ nói ngon thì ngon, cứ thử đi xem nào.”
Bạch Vân Thư gật đầu, nàng quyết định sáng mai dậy sớm làm một ít điểm tâm thật ngon để đưa đi dâng Vua.
Mà Đậu đỏ cũng về tới phòng của mình, nàng với Băng Hồng thân ai người ấy tự ngủ. Sau khi vào trong không gian liền bảo Thiên Thượng Khách tìm giúp cho tư liệu của Hoàng đế.
Thiên Thượng Khách nói: “Hắn là vương giả của thế giới này, tôi không có quyền đưa tư liệu của hắn cho bạn. Thế nhưng bạn hỏi đi, tôi biết cái gì sẽ nói cho bạn biết.”
Đậu đỏ hỏi: “Giới tính nam, nghề nghiệp là Hoàng đế thì tôi biết rồi. Chính là muốn biết một chút chuyện riêng của hắn, trải qua những gì, thích nữ nhân như thế nào? Quan trọng nhất là thích ăn cái gì?”
Thiên Thượng Khách nói: “Chậm lại đã, tôi còn phải gõ chữ.”
Một lát sau, trên QQ hiện lên: “Ngự Thiên, con trai của Tiên Hoàng nhưng không phải thái tử, năm nay hai mươi sáu tuổi. Hắn trời sinh thích võ, đã tìm trong chốn võ lâm sáu, bảy vị cao thủ để dạy hắn võ công. Hắn vốn không để ý đến ngôi vị Hoàng đế, thế nhưng vì một vị Hoàng tử khác muốn đoạt vị mà giết thái tử. Hắn cùng vị thái tử kia là thân huynh đệ, cho nên bắt đầu vì huynh báo thù. Trải qua chiến loạn đã giết chết được vị Hoàng tử kia, ngồi lên vị trí Hoàng đế.”
Đậu đỏ gật đầu, nói: “Kiêu hùng quá! Thế nhưng, gây dựng sự nghiệp dễ giữ vững sự nghiệp mới khó, tôi thấy hắn làm rất tốt, quốc sự cũng giải quyết ổn thỏa.”
Thiên Thượng Khách nói: “Tục truyền, hắn tác phong cường ngạnh, đem toàn bộ những cung nhân không tốt giết sạch, chém sạch, ngay cả những phi tử hậu cung có cấu kết với cung nhân cũng lôi ra chém sạch, cho nên toàn quốc từ trên xuống dưới rất sợ hắn. Hắn bị coi là bạo quân, không ai dám trêu chọc. May mắn thay, nghe đâu hắn có một người trợ giúp rất đắc lực, hiện tại là Tổng quản phủ Nội vụ, kiêm luôn Tướng quốc…”
“Tổng quản phủ Nội vụ, là thái giám à?” Đậu đỏ giật giật khóe miệng.
Thiên Thượng Khách nói: “Thế giới này không có thái giám, Tổng quản phủ Nội vụ là một chức quan, chuyên môn quản lý việc nhà của Hoàng đế. Vị đại thần này tên là Công Tôn Lạc Nhật, từ nhỏ đã theo bên cạnh Hoàng đế. Thế nhưng bên ngoài đồn đại rằng, Hoàng đế không lập Hoàng hậu bởi vì bọn họ có quan hệ ám muội…”
/51
|