Chỉ là sự tình thường phát triển vượt ra khỏi suy nghĩ của moi người, vốn tưởng rằng vạn sự thuận lợi, vậy mà Băng Hồng lại bị người khiêng trở về. Bạch Vân Thư vừa sợ vừa khẩn trương, không biết rốt cuộc ra sao, bọn người khiêng người về lại nói: “Bạch tiểu chủ không cần lo lắng.” Rồi toàn bộ rời đi.
Đây làm sao có thể bảo nàng không lo lắng chứ? Gọi Đậu đỏ nghĩ cách đánh thức Băng Hồng dậy, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì đến mức phải khiêng người trở về?
Đậu đỏ cũng chẳng biết làm thế nào, nàng gọi một hồi Băng hồng cũng không tỉnh, sốt ruột quá liền lấy ngay chén trà lạnh dội vào mặt nàng, Băng Hồng kia liền ưm một tiếng rồi tỉnh dậy.
Nàng vừa mở mắt liền hét lớn: “Thật lạnh, thật đáng sợ…”
Đậu đỏ đưa tay vỗ nhẹ vào má nàng, nói: “Hồi hồn đi, đây là Phi Phượng cung không phải Bàn Long cung.”
Băng Hồng nghe thấy đã trở về đột nhiên òa một tiếng khóc thất thanh, ngược lại khiến Bạch Vân Thư và Đậu đỏ sợ hết hồn. Bạch Vân Thư chỉ quan tâm đến điểm tâm có được ưa thích không hay là Băng Hồng đã gây ra chuyện gì, vội nói: “Ngươi khóc cái gì, điểm tâm còn chưa đưa tới… nên bị phạt?”
Đậu đỏ nói: “Không có việc gì đâu, mau, đừng khóc nữa, trả lời câu hỏi của tiểu chủ đi.”
Băng Hồng nghe đến đó mới xuống giường, quỳ xuống nói: “Bẩm tiểu chủ, điểm tâm thì Băng Hồng đưa tới rồi, Hoàng thượng… ngài… ngài còn gọi nô tỳ đến hỏi chuyện.”
Bạch Vân Thư vừa nghe liền nói: “Hỏi cái gì?”
Băng Hồng khóc ròng, nói: “Nô tỳ, nô tỳ nhìn lên thấy Hoàng thượng liên nói không ra nữa, sau đó cũng không hiểu sao liền ngất đi.”
Bạch Vân Thư vỗ bàn, nói: “Thực vô dụng.”
Mà Đậu đỏ thì biết, khí thế của tên sát thần mặt đen kia không phải áp đảo bình thường, đấy cứ nhìn cái bầu không khí vừa lạnh lẽo vừa nặng nề ở Bàn Long cung thì rõ. Băng Hồng dù sao cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, vẫn là một hài tử, một mình đối mặt với Hoàng đế như vậy, còn bị áp lực tâm lý đè nặng, té xỉu cũng là chuyện bình thường.
“Tiểu chủ đừng tức giận nữa, ngẫm lại thì mặt rồng của Hoàng đế há có thể để đám nô tỳ tùy tiện nhìn trộm chứ.” Đậu đỏ an ủi, miễn cho nàng tức quá mà xử phạt Băng Hồng. Loại chuyện này rất thường thấy trong Hoàng cung, người ngoài cũng chẳng hơi đâu mà đi quản, dù sao người không chết là được.
Bạch Vân Thư giận dữ, nói: “Chuyện đơn giản thế mà cũng làm không xong thì còn giữ lại làm gì, không bằng mời ma ma tới đổi cho ta một cung nữ khác.”
Băng Hồng òa khóc, nói: “Tiểu chủ chớ giận, nô tỳ biết sai rồi, xin ngài nghiêm phạt.”
Hiện tại Bạch Vân Thư chân còn chưa đứng vững tự nhiên sẽ không gây chuyện, liền nói: “Đậu đỏ, muội tới Bàn Long cung hỏi thăm một chút, xem có thể tìm ai tới để hỏi tâm tư của Hoàng đế không. Còn nha đầu kia, sau này ta thực sự không dám dùng nàng nữa.”
Đậu đỏ thầm than khổ, nói: “Nô tỳ ở trong cung chưa lâu nên cũng chẳng biết ai, không bằng để ma ma qua hỏi thăm…”
Điền ma ma đứng bên cạnh vội nói: “Tiểu chủ, thực không dám giấu diếm, nô tỳ từng đắc tối với đãi đồng Trường Trịnh quan nhân của Bàn Long cung, cho nên…”
Bạch Vân Thư nhíu mày, bên cạnh có ba người xem ra hiện tại chỉ có Đậu đỏ có thể dùng. Nàng thở dài, nói: “Đậu đỏ, vẫn là phiền muội đi một lần.”
Đậu đỏ đành gật đầu, nói: “Nô tỳ biết rồi.”
Mong là không xuất hiện tình huống bất ngờ, bằng không chính là họa mất đầu đó!
Nàng không thể làm gì khác là lại tiến về Bàn Long cung, mắt thấy đối diện là chính thái đại quan nhân đang vội vàng đi về phía này, thấy nàng liền vẫy tay chào, nói: “Ôi trời, cuối cùng Bạch chủ nhân cũng phái một cung nữ bình thường tới, mau tới đây…”
Nghe thấy đánh giá “bình thường” Đậu đỏ giật giật khóe miệng, nàng đi tới thi lễ, nói: “Đại quan nhân mạng khỏe!”
Chính thái đại quan nhân nói: “Cứ gọi Trịnh quan nhân đi, thế nào mà đến tận bây giờ vẫn còn chưa thăm dò thân phận của ta, thật quá trì độn mà.”
“Trịnh đại quan nhân!” Đậu đỏ thấy hắn quay đầu đi trước nên không thể làm gì khác hơn là theo sau.
Chính thái đại quan nhân nói: “Bản quan họ Trịnh tên là Thái, còn ngươi?”
Đâu đỏ vừa nghe thấy liền ngã bổ nhào xuống đất, người thì vẫn quỳ rạp trên mặt đất mà đã vội hỏi: “Cái gì, ta không nghe rõ…”
Chính thái đại quan nhân kia ngồi xổm xuống, nói: “Ta họ Trịnh tên Thái, gọi là Trịnh Thái.”
Đậu đỏ ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt rất xoắn nhìn chính thái trước mắt, đứa nào khốn nạn quá lại đặt cho hắn cái tên này, thực sự quá thích hợp.
“Nhìn cái gì, phải vào gặp Hoàng thượng rồi. Sáng sớm nay ngài có chuyện muốn hỏi, kết quả cung nữ kia chưa nói được tiếng nào liền hôn mê. Mắt thấy sắp đến trưa rồi, Hoàng thượng lại nhớ ra chuyện đó.” Trịnh Thái nói.
Đậu đỏ rất muốn nói một câu, ta có thể không vào không? Nhưng ngẫm lại hắn nhất định sẽ nói không được, vì vậy đành đi theo Trịnh Thái vào bên trong, chỉ hy vọng sắc thần mặt đen kia không nhận ra mình.
Hôm nay hình như Bàn Long cung ôn hòa hơn rất nhiều, bầu không khí không giống với lần trước.
Đậu đỏ cúi đầu đi vào trong, cho nên không thấy ở hiện trường còn có người thứ hai liền quỳ xuống mở miệng nói: “Nô tỳ cung chúc Hoàng thượng thánh an.”
Kết quả nghe được bên cạnh có người ‘a’ một tiếng, nàng cũng cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc, lập tức cúi đầu càng thấp. Vị này chính là thiên sứ mà, nghe thấy thanh âm đã có chút hoài nghi rồi, xem ra bản thân chỉ nên che giấu một chút, thái quá hắn nhất định hoài nghi.
Hoàng đế kia nói: “Chủ tử nhà các ngươi chỉ biết làm một loại điểm tâm kia sao? Tuy rằng mới mẻ nhưng vị sữa lại quá nồng Trẫm không thích, ngày mai đổi loại khác rồi đưa tới!” Hắn ngừng lại một chút, nói: “Bảo nàng ta tự mình đưa tới.”
Đậu đỏ lập tức nói: “Dạ, Hoàng thượng.” Người này thật quái gở, cứ sai người đi gọi tiểu lão bà tới là được rồi, hà tất… Nghĩ một chút thấy cũng đúng, nhất định là chính thái kia giở trò quỷ. Vốn là Hoàng đế sai hắn đi, kết quả nửa đường đụng phải nàng liền kéo nàng tới đây luôn, thực sự là một kẻ vừa lười vừa xảo trá.
Một lúc sau Hoàng đế nói: “Lui xuống đi!”
Đậu đỏ vội vã đứng lên, chậm rãi lùi về phía sau, ra tới bên ngoài cửa hông thì dùng sức lườm Trịnh Thái một cái. Ai biết lúc vửa bước xuống thang gỗ thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, nàng cảm giác không tốt, vội vã đi nhanh hơn.
Người phía sau đuổi theo cũng gấp, thoáng cái vọt tới trước mặt nàng, cười nói: “Tiểu cung nữ này ngẩng đầu lên cho ta nhìn một chút?”
Đậu đỏ mới không ngẩng đầu, nói: “Xin đại nhân nhường đường, nô tỳ trở về còn phải hậu hạ tiểu chủ.”
Người kia nào có buông tha cho nàng, vài lần đều che ở trước mặt nàng, nói: “Sao ta lại cảm thấy giọng nói của ngươi rất quen, ngay cả khuôn mặt cũng rất…”
“Ngài nhận sai người.” Sự tình liên quan đến tính mệnh, Đậu đỏ thân hình chợt lóe chạy như bay.
Người nọ vội đuổi theo nàng, đột nhiên xuất thủ kéo nàng vào bụi hoa ở chỗ ngoặt. Theo lý mà nói hậu cung trong Hoàng cung của Hoàng đế, nam nhân không thể tùy tiện động tay với bất kỳ nữ nhân nào, thế nhưng hôm nay Đậu đỏ lại bị nam tử soi mói, đùa giỡn. Hắn dùng ngón tay nâng cằm của nàng, cười nói: “Quả nhiên là ngươi, Giang Chí Thành, tiểu nha…” Hắn đang đắc ý nói được một nửa, đột nhiên bị một bàn tay nhỏ bé bịt chặt miệng.
Công Tôn Lạc Nhật không nghĩ tới có nữ tử nào lại lớn mật như thế dám đùa ngược lại, nhất thời giật mình đứng im ở đó. Chỉ nghe thấy tiểu nha đầu cau mày nói: “Vị đại nhân này, cầu ngài không nên để lộ chuyện này ra ngoài.”
Công Tôn Lạc Nhật kéo tay của nàng xuống, cười nói: “Thế nào? Sợ mất mạng sao? Nhưng mà, sao một nha đầu như ngươi lại có thể tiến cung, ta nhớ lần này cũng không cho phép dân nữ vào tuyển tú, đây là ngươi phạm tội khi quân rồi?”
Đậu đỏ thiếu chút nữa rơi lệ, chuyện gì thế này. Nàng đột nhiên quỳ xuống, đại não liên tục chuyển động suy tư xem phải giải thích thế nào, đột nhiên nghĩ tới cách trả lời của biểu tiểu thư. Vì vậy ngây ngốc nói: “Không phải đâu, nô tỳ không có phạm tội khi quân. Chuyện… chuyện là như vậy, đại nhân có thể nghe nô tỳ giải thích không ạ?”
Công Tôn Lạc Nhật ngồi ở trên thềm đá, cười nói: “Được, nói nghe xem nào.”
Đậu đỏ quỳ trên mặt đất âm thầm chửi bới vị này dung mạo thì thiên sứ nhưng tâm địa thì đen tối, nàng sắp xếp lại kịch bản một chút, nói: “Nô tỳ cùng Giang công tử kia tình cờ gặp gỡ, liền đối với hắn… đối hắn…”
Công Tôn Lạc Nhật mặc dù không nhìn thấy mặt nàng nhưng vừa nghe đã hiểu, nha đầu kia xuân tâm nhộn nhạo thích vị Giang công tử kia. Hắn hỏi: “Sau đó thì sao?”
Đậu đỏ nói: “Nô tỳ không dám nói với người nha lại không muốn buông tay, cho nên tự mình đi khỏi nhà, trà trộn vào Giang phủ trở thành nha đầu bên cạnh hắn. Thế nhưng không nghĩ tới, trong nhà nhận được ý chỉ của Hoàng cung, lúc này mới phái ngươi tìm nô tỳ trở về để tham gia tuyển tú vào cung.”
Đột nhiên, Công Tôn Lạc Nhật khẽ thở dài, nói: “Nói như vậy, các ngươi bị chia cách sao? Thực sự đáng thương a!”
Đậu đỏ nói: “Nô tỳ cũng đã được đi theo Giang công tử một thời gian, cũng không tiếc nuối.” Thế nhưng nhắc tới Giang công tử, lòng của nàng vẫn cực kỳ khó chịu.
Công Tôn Lạc Nhật nhìn thấy sự thương cảm trong mắt nàng không phải là giả, liền nói: “Vậy thì không phải tội khi quân, nhưng trái lại Hoàng thượng lại chia rẽ đôi uyên ương số khổ các ngươi. Ao ước lớn nhất của ta là có thể tìm được một người hiểu ta để bầu bạn suốt đời, nếu xa cách thực sứ quá đáng tiếc. Không bằng, ta thử nói chuyện với hắn, thả ngươi ra cung được không?”
Đậu đỏ vừa nghe xong liền ngẩn ra, nhưng trong lòng quả thực có chút vui sướng. Vậy mà khi nhìn lên thấy ánh mắt cười như không cười của hắn thì đột nhiên cảm thấy thiên sứ đã biến thành ác ma, vội nói: “Đa tạ ý tốt của đại nhân, chỉ sợ phụ mẫu của nô tỳ không cho phép làm vậy.”
Công Tôn Lạc Nhật cười, nói: “Vậy thì thật đáng tiếc, nhưng lúc nãy ngươi trốn ta, lẽ nào đã sớm biết thân phận của chúng ta?”
Đậu đỏ vẫn quỳ, nàng xoa nhẹ hai đầu gối, nói: “Cũng không phải như vậy, chẳng qua lần trước lúc đến dâng điểm tâm thì nhìn thấy mặt của Hoàng thượng, nên mới biết được thân phận của hai vị.”
Công Tôn Lạc Nhật gật đầu, hắn vẫn có chút hoài nghi thân phận của nha đầu kia, trông hành động của nàng thì không giống có ý muốn tiếp cận Hoàng đế, điều quan trọng là vẫn nên điều tra rõ thân phận của nàng.
“Đã vậy ngươi trở về đi!” Hắn vung tay lên, Đậu đỏ đứng lên, nói: “Nô tỳ xin cáo lui.”
“Chờ một chút, tên của ngươi?” Công Tôn Lạc Nhật rất có hứng thú với biểu hiện của nàng, dù sao biển người mênh mông mà có thể gặp lại thì duyên phận này cũng không phải tầm thường.
Đậu đỏ nói: “Nô tỳ là Tiền Tiểu Đậu.”
Công Tôn Lạc Nhật mỉm cười, cái tên này thật có chút quái lạ. Mà Đậu đỏ lại cảm thấy, ác ma kia nháy mắt lại biến trở lại thành thiên sứ.
Hy vọng hắn sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, bằng không mình thực sự mất mạng. Thế nhưng để phòng ngừa vạn nhất, khi về đến nơi nàng liền đem mọi chuyện nói với Bạch Vân Thư.
Bạch Vân Thư cười, nói: “Về chuyện đó thì không cần lo lắng, chỉ cần một câu nói của ta thì hiện tại muội có thể trở thành nữ nhi của nhà họ Tiền. Giang gia cũng sẽ không để lộ thân phận của muội, miễn là bọn họ kín mồm kín miệng, vậy thì không ai có thể tìm được quê hương của muội rồi.”
Đậu đỏ biết hiện tại Bạch Vân Thư này được chọn làm Thường ứng nên địa vị ở nhà mẹ đẻ đã khác xưa, chỉ cần nàng nói một câu thì bên kia nhất định sẽ khiến mọi chuyện kín như bưng. Chỉ cần thêm thắt vào câu chuyện của nàng, vậy thực sự hoàn hảo rồi.
Đây làm sao có thể bảo nàng không lo lắng chứ? Gọi Đậu đỏ nghĩ cách đánh thức Băng Hồng dậy, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì đến mức phải khiêng người trở về?
Đậu đỏ cũng chẳng biết làm thế nào, nàng gọi một hồi Băng hồng cũng không tỉnh, sốt ruột quá liền lấy ngay chén trà lạnh dội vào mặt nàng, Băng Hồng kia liền ưm một tiếng rồi tỉnh dậy.
Nàng vừa mở mắt liền hét lớn: “Thật lạnh, thật đáng sợ…”
Đậu đỏ đưa tay vỗ nhẹ vào má nàng, nói: “Hồi hồn đi, đây là Phi Phượng cung không phải Bàn Long cung.”
Băng Hồng nghe thấy đã trở về đột nhiên òa một tiếng khóc thất thanh, ngược lại khiến Bạch Vân Thư và Đậu đỏ sợ hết hồn. Bạch Vân Thư chỉ quan tâm đến điểm tâm có được ưa thích không hay là Băng Hồng đã gây ra chuyện gì, vội nói: “Ngươi khóc cái gì, điểm tâm còn chưa đưa tới… nên bị phạt?”
Đậu đỏ nói: “Không có việc gì đâu, mau, đừng khóc nữa, trả lời câu hỏi của tiểu chủ đi.”
Băng Hồng nghe đến đó mới xuống giường, quỳ xuống nói: “Bẩm tiểu chủ, điểm tâm thì Băng Hồng đưa tới rồi, Hoàng thượng… ngài… ngài còn gọi nô tỳ đến hỏi chuyện.”
Bạch Vân Thư vừa nghe liền nói: “Hỏi cái gì?”
Băng Hồng khóc ròng, nói: “Nô tỳ, nô tỳ nhìn lên thấy Hoàng thượng liên nói không ra nữa, sau đó cũng không hiểu sao liền ngất đi.”
Bạch Vân Thư vỗ bàn, nói: “Thực vô dụng.”
Mà Đậu đỏ thì biết, khí thế của tên sát thần mặt đen kia không phải áp đảo bình thường, đấy cứ nhìn cái bầu không khí vừa lạnh lẽo vừa nặng nề ở Bàn Long cung thì rõ. Băng Hồng dù sao cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, vẫn là một hài tử, một mình đối mặt với Hoàng đế như vậy, còn bị áp lực tâm lý đè nặng, té xỉu cũng là chuyện bình thường.
“Tiểu chủ đừng tức giận nữa, ngẫm lại thì mặt rồng của Hoàng đế há có thể để đám nô tỳ tùy tiện nhìn trộm chứ.” Đậu đỏ an ủi, miễn cho nàng tức quá mà xử phạt Băng Hồng. Loại chuyện này rất thường thấy trong Hoàng cung, người ngoài cũng chẳng hơi đâu mà đi quản, dù sao người không chết là được.
Bạch Vân Thư giận dữ, nói: “Chuyện đơn giản thế mà cũng làm không xong thì còn giữ lại làm gì, không bằng mời ma ma tới đổi cho ta một cung nữ khác.”
Băng Hồng òa khóc, nói: “Tiểu chủ chớ giận, nô tỳ biết sai rồi, xin ngài nghiêm phạt.”
Hiện tại Bạch Vân Thư chân còn chưa đứng vững tự nhiên sẽ không gây chuyện, liền nói: “Đậu đỏ, muội tới Bàn Long cung hỏi thăm một chút, xem có thể tìm ai tới để hỏi tâm tư của Hoàng đế không. Còn nha đầu kia, sau này ta thực sự không dám dùng nàng nữa.”
Đậu đỏ thầm than khổ, nói: “Nô tỳ ở trong cung chưa lâu nên cũng chẳng biết ai, không bằng để ma ma qua hỏi thăm…”
Điền ma ma đứng bên cạnh vội nói: “Tiểu chủ, thực không dám giấu diếm, nô tỳ từng đắc tối với đãi đồng Trường Trịnh quan nhân của Bàn Long cung, cho nên…”
Bạch Vân Thư nhíu mày, bên cạnh có ba người xem ra hiện tại chỉ có Đậu đỏ có thể dùng. Nàng thở dài, nói: “Đậu đỏ, vẫn là phiền muội đi một lần.”
Đậu đỏ đành gật đầu, nói: “Nô tỳ biết rồi.”
Mong là không xuất hiện tình huống bất ngờ, bằng không chính là họa mất đầu đó!
Nàng không thể làm gì khác là lại tiến về Bàn Long cung, mắt thấy đối diện là chính thái đại quan nhân đang vội vàng đi về phía này, thấy nàng liền vẫy tay chào, nói: “Ôi trời, cuối cùng Bạch chủ nhân cũng phái một cung nữ bình thường tới, mau tới đây…”
Nghe thấy đánh giá “bình thường” Đậu đỏ giật giật khóe miệng, nàng đi tới thi lễ, nói: “Đại quan nhân mạng khỏe!”
Chính thái đại quan nhân nói: “Cứ gọi Trịnh quan nhân đi, thế nào mà đến tận bây giờ vẫn còn chưa thăm dò thân phận của ta, thật quá trì độn mà.”
“Trịnh đại quan nhân!” Đậu đỏ thấy hắn quay đầu đi trước nên không thể làm gì khác hơn là theo sau.
Chính thái đại quan nhân nói: “Bản quan họ Trịnh tên là Thái, còn ngươi?”
Đâu đỏ vừa nghe thấy liền ngã bổ nhào xuống đất, người thì vẫn quỳ rạp trên mặt đất mà đã vội hỏi: “Cái gì, ta không nghe rõ…”
Chính thái đại quan nhân kia ngồi xổm xuống, nói: “Ta họ Trịnh tên Thái, gọi là Trịnh Thái.”
Đậu đỏ ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt rất xoắn nhìn chính thái trước mắt, đứa nào khốn nạn quá lại đặt cho hắn cái tên này, thực sự quá thích hợp.
“Nhìn cái gì, phải vào gặp Hoàng thượng rồi. Sáng sớm nay ngài có chuyện muốn hỏi, kết quả cung nữ kia chưa nói được tiếng nào liền hôn mê. Mắt thấy sắp đến trưa rồi, Hoàng thượng lại nhớ ra chuyện đó.” Trịnh Thái nói.
Đậu đỏ rất muốn nói một câu, ta có thể không vào không? Nhưng ngẫm lại hắn nhất định sẽ nói không được, vì vậy đành đi theo Trịnh Thái vào bên trong, chỉ hy vọng sắc thần mặt đen kia không nhận ra mình.
Hôm nay hình như Bàn Long cung ôn hòa hơn rất nhiều, bầu không khí không giống với lần trước.
Đậu đỏ cúi đầu đi vào trong, cho nên không thấy ở hiện trường còn có người thứ hai liền quỳ xuống mở miệng nói: “Nô tỳ cung chúc Hoàng thượng thánh an.”
Kết quả nghe được bên cạnh có người ‘a’ một tiếng, nàng cũng cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc, lập tức cúi đầu càng thấp. Vị này chính là thiên sứ mà, nghe thấy thanh âm đã có chút hoài nghi rồi, xem ra bản thân chỉ nên che giấu một chút, thái quá hắn nhất định hoài nghi.
Hoàng đế kia nói: “Chủ tử nhà các ngươi chỉ biết làm một loại điểm tâm kia sao? Tuy rằng mới mẻ nhưng vị sữa lại quá nồng Trẫm không thích, ngày mai đổi loại khác rồi đưa tới!” Hắn ngừng lại một chút, nói: “Bảo nàng ta tự mình đưa tới.”
Đậu đỏ lập tức nói: “Dạ, Hoàng thượng.” Người này thật quái gở, cứ sai người đi gọi tiểu lão bà tới là được rồi, hà tất… Nghĩ một chút thấy cũng đúng, nhất định là chính thái kia giở trò quỷ. Vốn là Hoàng đế sai hắn đi, kết quả nửa đường đụng phải nàng liền kéo nàng tới đây luôn, thực sự là một kẻ vừa lười vừa xảo trá.
Một lúc sau Hoàng đế nói: “Lui xuống đi!”
Đậu đỏ vội vã đứng lên, chậm rãi lùi về phía sau, ra tới bên ngoài cửa hông thì dùng sức lườm Trịnh Thái một cái. Ai biết lúc vửa bước xuống thang gỗ thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, nàng cảm giác không tốt, vội vã đi nhanh hơn.
Người phía sau đuổi theo cũng gấp, thoáng cái vọt tới trước mặt nàng, cười nói: “Tiểu cung nữ này ngẩng đầu lên cho ta nhìn một chút?”
Đậu đỏ mới không ngẩng đầu, nói: “Xin đại nhân nhường đường, nô tỳ trở về còn phải hậu hạ tiểu chủ.”
Người kia nào có buông tha cho nàng, vài lần đều che ở trước mặt nàng, nói: “Sao ta lại cảm thấy giọng nói của ngươi rất quen, ngay cả khuôn mặt cũng rất…”
“Ngài nhận sai người.” Sự tình liên quan đến tính mệnh, Đậu đỏ thân hình chợt lóe chạy như bay.
Người nọ vội đuổi theo nàng, đột nhiên xuất thủ kéo nàng vào bụi hoa ở chỗ ngoặt. Theo lý mà nói hậu cung trong Hoàng cung của Hoàng đế, nam nhân không thể tùy tiện động tay với bất kỳ nữ nhân nào, thế nhưng hôm nay Đậu đỏ lại bị nam tử soi mói, đùa giỡn. Hắn dùng ngón tay nâng cằm của nàng, cười nói: “Quả nhiên là ngươi, Giang Chí Thành, tiểu nha…” Hắn đang đắc ý nói được một nửa, đột nhiên bị một bàn tay nhỏ bé bịt chặt miệng.
Công Tôn Lạc Nhật không nghĩ tới có nữ tử nào lại lớn mật như thế dám đùa ngược lại, nhất thời giật mình đứng im ở đó. Chỉ nghe thấy tiểu nha đầu cau mày nói: “Vị đại nhân này, cầu ngài không nên để lộ chuyện này ra ngoài.”
Công Tôn Lạc Nhật kéo tay của nàng xuống, cười nói: “Thế nào? Sợ mất mạng sao? Nhưng mà, sao một nha đầu như ngươi lại có thể tiến cung, ta nhớ lần này cũng không cho phép dân nữ vào tuyển tú, đây là ngươi phạm tội khi quân rồi?”
Đậu đỏ thiếu chút nữa rơi lệ, chuyện gì thế này. Nàng đột nhiên quỳ xuống, đại não liên tục chuyển động suy tư xem phải giải thích thế nào, đột nhiên nghĩ tới cách trả lời của biểu tiểu thư. Vì vậy ngây ngốc nói: “Không phải đâu, nô tỳ không có phạm tội khi quân. Chuyện… chuyện là như vậy, đại nhân có thể nghe nô tỳ giải thích không ạ?”
Công Tôn Lạc Nhật ngồi ở trên thềm đá, cười nói: “Được, nói nghe xem nào.”
Đậu đỏ quỳ trên mặt đất âm thầm chửi bới vị này dung mạo thì thiên sứ nhưng tâm địa thì đen tối, nàng sắp xếp lại kịch bản một chút, nói: “Nô tỳ cùng Giang công tử kia tình cờ gặp gỡ, liền đối với hắn… đối hắn…”
Công Tôn Lạc Nhật mặc dù không nhìn thấy mặt nàng nhưng vừa nghe đã hiểu, nha đầu kia xuân tâm nhộn nhạo thích vị Giang công tử kia. Hắn hỏi: “Sau đó thì sao?”
Đậu đỏ nói: “Nô tỳ không dám nói với người nha lại không muốn buông tay, cho nên tự mình đi khỏi nhà, trà trộn vào Giang phủ trở thành nha đầu bên cạnh hắn. Thế nhưng không nghĩ tới, trong nhà nhận được ý chỉ của Hoàng cung, lúc này mới phái ngươi tìm nô tỳ trở về để tham gia tuyển tú vào cung.”
Đột nhiên, Công Tôn Lạc Nhật khẽ thở dài, nói: “Nói như vậy, các ngươi bị chia cách sao? Thực sự đáng thương a!”
Đậu đỏ nói: “Nô tỳ cũng đã được đi theo Giang công tử một thời gian, cũng không tiếc nuối.” Thế nhưng nhắc tới Giang công tử, lòng của nàng vẫn cực kỳ khó chịu.
Công Tôn Lạc Nhật nhìn thấy sự thương cảm trong mắt nàng không phải là giả, liền nói: “Vậy thì không phải tội khi quân, nhưng trái lại Hoàng thượng lại chia rẽ đôi uyên ương số khổ các ngươi. Ao ước lớn nhất của ta là có thể tìm được một người hiểu ta để bầu bạn suốt đời, nếu xa cách thực sứ quá đáng tiếc. Không bằng, ta thử nói chuyện với hắn, thả ngươi ra cung được không?”
Đậu đỏ vừa nghe xong liền ngẩn ra, nhưng trong lòng quả thực có chút vui sướng. Vậy mà khi nhìn lên thấy ánh mắt cười như không cười của hắn thì đột nhiên cảm thấy thiên sứ đã biến thành ác ma, vội nói: “Đa tạ ý tốt của đại nhân, chỉ sợ phụ mẫu của nô tỳ không cho phép làm vậy.”
Công Tôn Lạc Nhật cười, nói: “Vậy thì thật đáng tiếc, nhưng lúc nãy ngươi trốn ta, lẽ nào đã sớm biết thân phận của chúng ta?”
Đậu đỏ vẫn quỳ, nàng xoa nhẹ hai đầu gối, nói: “Cũng không phải như vậy, chẳng qua lần trước lúc đến dâng điểm tâm thì nhìn thấy mặt của Hoàng thượng, nên mới biết được thân phận của hai vị.”
Công Tôn Lạc Nhật gật đầu, hắn vẫn có chút hoài nghi thân phận của nha đầu kia, trông hành động của nàng thì không giống có ý muốn tiếp cận Hoàng đế, điều quan trọng là vẫn nên điều tra rõ thân phận của nàng.
“Đã vậy ngươi trở về đi!” Hắn vung tay lên, Đậu đỏ đứng lên, nói: “Nô tỳ xin cáo lui.”
“Chờ một chút, tên của ngươi?” Công Tôn Lạc Nhật rất có hứng thú với biểu hiện của nàng, dù sao biển người mênh mông mà có thể gặp lại thì duyên phận này cũng không phải tầm thường.
Đậu đỏ nói: “Nô tỳ là Tiền Tiểu Đậu.”
Công Tôn Lạc Nhật mỉm cười, cái tên này thật có chút quái lạ. Mà Đậu đỏ lại cảm thấy, ác ma kia nháy mắt lại biến trở lại thành thiên sứ.
Hy vọng hắn sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, bằng không mình thực sự mất mạng. Thế nhưng để phòng ngừa vạn nhất, khi về đến nơi nàng liền đem mọi chuyện nói với Bạch Vân Thư.
Bạch Vân Thư cười, nói: “Về chuyện đó thì không cần lo lắng, chỉ cần một câu nói của ta thì hiện tại muội có thể trở thành nữ nhi của nhà họ Tiền. Giang gia cũng sẽ không để lộ thân phận của muội, miễn là bọn họ kín mồm kín miệng, vậy thì không ai có thể tìm được quê hương của muội rồi.”
Đậu đỏ biết hiện tại Bạch Vân Thư này được chọn làm Thường ứng nên địa vị ở nhà mẹ đẻ đã khác xưa, chỉ cần nàng nói một câu thì bên kia nhất định sẽ khiến mọi chuyện kín như bưng. Chỉ cần thêm thắt vào câu chuyện của nàng, vậy thực sự hoàn hảo rồi.
/51
|