Vũ Trụ Giả Định, gần bên hồ ở Cửu Tinh Loan trên đảo Hắc Long Sơn, đang có ba người đang ngồi.
Một thanh niên thân hình cao lớn tóc ngắn màu đen, mặc quần áo đơn giản ngồi trên bờ hồ, nhưng lại thoáng tựa như một thanh trường thương muốn đâm thủng cả bầu trời. Còn phía tay trái có một thanh niên mặc áo bào trắng tinh, đầu trọc, mặt luôn luôn có vẻ tươi cười đang ngồi. Thanh niên đầu trọc áo bào trắng mỉm cười vô cùng thánh khiết, làm cho tâm linh người ta hơi cảm thấy bị say mê.
Bên cạnh hai người, một thanh niên có vẻ khá rắn chắc đang ngồi, sát khí mờ ảo, cả người giống như một thanh huyết đao lạnh giá lấy từ biển máu lên, luồng hiếu sát lãnh khốc mạnh kinh người.
- Tam Tử, tâm tình ngươi càng ngày càng đi tới cực hạn rồi.
Thanh niên đầu trọc lắc đầu cười nói.
- Nhị ca, nếu xét về cảnh giới thì ta không bằng ngươi. Nhất thời ta cũng không hiểu rõ. Vậy tiếp tục đi tới cực hạn nữa, như vậy tốt xấu gì cũng được đề cao.
La Phong cười nói
Bản thân hắn cũng phát hiện ra, vì trong đời thật hắn trường kỳ ở Huyết Lạc Thế Giới, Cổ Thần Phế Khư trong Thái Sơ Bí Cảnh, bị sát khí vài chục năm ảnh hưởng.
Vốn trong lòng vô cùng khát máu lạnh giá, lại thêm bị sát khí quấy nhiễu, phân thân Kim Giác Cự Thú lại dung hợp nhiều Huyết Lạc Tinh như vậy, dẫn đến La Phong khi vào Mạng Vũ Trụ Giả Định cũng thoáng tản ra sát khí.
- Đi tới cực hạn, cuối cùng cũng chỉ là tiểu lộ
Lôi Thần lắc đầu.
- Lão Nhị.
Hồng cười khẽ
- Ngươi cũng không cần buộc lão Tam nữa. Về phương diện tu tâm… Lão Tam cũng là một người đặc biệt! Có thể cô đọng tâm tình tới trình độ như thế, không nhiễm chút bụi trần, không bị mê hoặc chút nào, tinh khiết tuyệt đối, bài xích tuyệt đối, ngưng tụ tuyệt đối. Loại tuyệt đối này kỳ thật cũng là một loại tâm tình phát triển.
Lôi Thần giật mình, rồi lập tức khẽ gật đầu, nghi hoặc nói:
- Đại ca, vậy cuối cùng là…
- Ừm.
Hồng nhìn về phía La Phong
- Lão Tam.
- Đại ca.
La Phong cười nhìn Hồng.
- Ta và Nhị ca ngươi cũng đã chỉ điểm cho ngươi rất nhiều về phương diện tu tâm, nhưng tu tâm, lại hoàn toàn khác hẳn các tu luyện khác. Đây là một loại cảnh giới siêu thoát về mặt tâm linh.
Hồng cười nhìn La Phong
- Lúc trước rất nhiều giảng thuật ảo diệu, hôm nay ta sẽ phân chia cho ngươi nghe để hiểu về cảnh giới cao thấp.
- Hả?
La Phong sáng mắt lên.
- Tâm? Tâm là gì?
- Tâm tình, tâm tình là gì?
Hồng cười khẽ nói:
- Từ góc độ tu luyện vũ giả, tâm kỳ thật chính là ý chí!
- Mức độ ý chí kiên cường của ngươi đã có thể nói là một người đặc biệt.
Hồng từ từ nói:
- Nhưng… tóm lại, xét về cảnh giới mà nói thì ngươi cũng vẻn vẹn chỉ xem như cảnh giới thứ nhất trong tam đại tu tâm.
- Cảnh giới thứ nhất?
La Phong cả kinh
- Tam đại cảnh giới Tu Tâm?
- Đây xem như một thứ tổng kết của ta.
Hồng mỉm cười.
- Trong văn hóa cổ Hoa Hạ ta, họ luôn luôn rất coi trọng tu luyện tâm tình. Còn có các loại khảo vấn, mài giũa về nội tâm. Kỳ thật đều là chỉ thẳng vào bản tâm, nhìn thấu bản tâm. Cái mà người ta gọi là bồ đề bản vô thôn, minh kính diệc phi đài, bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai, (bồ đề vốn luôn không tục, gương sáng không cần kệ, vốn không có vật gì cả, thì làm gì có bụi bặm), kỳ thật đều là chỉ thẳng vào bản tính, một loại cảnh giới tu tâm minh tâm kiến tính (trái tim trong sáng thấy rõ tâm tính).
La Phong nhíu mày.
- Ngươi bây giờ, tâm như gương sáng, không có chút bụi bậm, tâm cô đọng như đao, chém sạch tất cả trở ngại. Đã xem như tu luyện thẳng vào bản tâm, tu luyện tới mức minh tâm kiến tính, đạt tới một trình độ cực cao rồi.
Hồng cảm khái nói:
- Còn ngươi bây giờ vẫn cô đọng bản tâm không ngừng, làm cho ý chí mình thêm cô đọng! Nhưng cô đọng ra vẫn xem như cảnh giới đầu tiên thôi.
- Cảnh giới thứ hai thì sao?
La Phong vội hỏi.
- Đơn giản nói… Thiên nhân hợp nhất!
Hồng chỉ về phía Lôi Thần bên cạnh
- Nhị ca ngươi xem như đã tới cảnh giới thứ hai.
- Cái gì gọi là thiên nhân hợp nhất?
La Phong truy vấn.
- Thiên nhân hợp nhất, tâm tình đại viên mãn.
Hồng cười nói:
- Sao là đại viên mãn? Âm dương tương hợp đạo tự sinh. Thế cái gì là âm dương tương hợp? Ngươi bây giờ chỉ thẳng vào bản tính, theo đuổi cực hạn, đó xem như đi tới cực hạn! Vì âm cực dương sinh, dương cực thì âm sinh, chỉ cần đi tới cực hạn có lẽ có thể đề cao. Nhưng âm dương tương hợp mới là viên mãn chính thức.
- Tỷ như xử thế làm người, cần kết hợp vừa tròn, nên cứng thì cứng, nên mềm thì mềm!
- Tâm tình cũng phải như thế. Nên cô đọng như đao, thì cứ cô đọng. Còn nên ôn nhu như nước, thì cứ ôn nhu như nước. Dùng đao chém nước, nước càng chảy mạnh. Nước vĩnh viễn không ngừng chảy! Nói về phòng ngự, thủy còn cứng rắn lợi hại hơn thuẫn bài.
Hồng mỉm cười nói:
- Âm dương kết hợp, thiên nhân hợp nhất, tâm tình đại viên mãn, đương nhiên loại trình độ viên mãn lý tưởng này, cũng được gọi là tấm lòng son! Đã xem như một đỉnh cao về mặt lý luận rồi. Nhị ca ngươi đã tới mức như thế.
La Phong nghe thế cũng nín thở, vội hỏi:
- Ta biết tâm như đao. Nhưng làm sao được tâm như thủy?
- Nói cho ngươi nghe đạo lý, nhưng cảnh giới thì nói không rõ được.
Hồng cười lắc đầu.
- Cảnh giới tầng đầu tiên là trực chỉ bản tâm, minh tâm kiến tính, nhìn thấu tất cả là không có gì. Cảnh giới tầng thứ hai là âm dương tương hợp, thiên nhân hợp nhất, tấm lòng son, tâm tình đại viên mãn.
La Phong vội hỏi
- Tầng thứ hai là những lý luận đỉnh cao, vậy tầng thứ ba thì sao?
Lôi Thần bên cạnh cười nói:
- Tầng thứ ba, đại ca xem như đụng đến rìa rồi.
- Tầng thứ ba.
Hồng nhẹ giọng nói:
- Ngay cả ta cũng vẻn vẹn chỉ đụng đến rìa. Tâm linh hoạt kỳ ảo khôn cùng, tâm vô cùng lớn. Tâm có thể bao dung tất cả.
- Đại ca, ý của ngươi là?
La Phong hỏi.
- Nói cũng khó nói rõ được.
Hồng cười nói:
- Giải thích như vậy đi. Tầng thứ hai là âm dương tương hợp, nếu xem như thiên nhân hợp nhất, hài hòa hoàn mỹ với thiên địa. Vậy tầng thứ ba, chính là tâm vô cùng lớn, bao dung thiên địa, bao dung vũ trụ vô hạn, bao dung tất cả. Tất cả ý chí nào cũng có thể bao dung, bất luận là giết chóc, bất luận là dục vọng về tiền bạc, bất luận là dục vọng về sắc đẹp, bất luận là dục vọng về quyền lực, tất cả đều có thể bao dung.
La Phong nghe thế cả kinh.
Tất cả đều có thể bao dung sao?
- Tâm tình tầng thứ ba nếu thành tựu, cho dù tái cường giả lợi hại, có hình thái sinh mạng lợi hại, tất cả ý chí, đều không ảnh hưởng đến ta.
Hồng mỉm cười nói.
- Mẹ nó, biến thái.
La Phong trừng mắt.
- Nghe rõ chưa?
Lôi Thần đầu trọc áo bào trắng bên cạnh cười nói:
- Thiên nhân hợp nhất, tấm lòng son, bất luận là yoga cổ, hay văn hóa cổ Trung Hoa đều xem như cực hạn về lý luận rồi. Nhưng đại ca ngươi, trong văn hóa cổ trong lịch sử Hoa Hạ có người đề cập qua, về phần có người biết điều này hay không thì thực sự cũng khó nói.
La Phong nhìn về phía Hồng, cũng vô cùng bội phục.
Tu tâm ba lớp cảnh giới.
Tầng đầu tiên, minh tâm kiến tính, trực chỉ bản tâm. Rất nhiều điển tịch phật gia, điển tịch đạo gia xem như một loại biểu hiện của "Đắc đạo".
Tầng thứ hai, thiên nhân hợp nhất, tấm lòng son. Cái này đã xem như đỉnh cao về lý luận rồi.
Tầng thứ ba, tâm vô cùng lớn, tâm dung tất cả. Việc này hơi khó tin.
- Đại ca, sao có thể đạt tới tâm tình tầng thứ ba?
La Phong không kìm được hỏi
- Tâm tình tầng thứ hai ta thoáng cũng hơi đụng vào được, nhưng thủy chung vẫn không thể hiểu được.
Tu tâm, phải chuyên tâm.
La Phong minh tâm kiến tính có thể nói tới một mức cực hạn, đích xác thấp thoáng hơi hiểu được đạo lý Âm dương tương hợp rồi.
- Không thể nói rõ, ta cũng xem trong một vài bộ sách, trải qua một việc ngộ ra.
Hồng cười nói:
- Có tục ngữ - Không muốn lại được. Trong từ cổ cũng có một câu, "phu duy bất tranh, cố thiên hạ mạc năng dữ chi tranh" (phu tử không tranh giành, thiên hạ cũng không nên tranh giành), kỳ thật văn hóa Hoa Hạ ta ẩn chứa rất nhiều đạo lý lớn cho tu tâm. Hai câu thoại đó xem như giúp ta đụng đến bờ của tâm tình tầng thứ ba.
- Không muốn lại được? Phu duy bất tranh, cố thiên hạ mạc năng dữ chi tranh?
La Phong cau mày
- Ta biết hai câu thoại này có đạo lý rất đơn giản. Nhưng ý của ngươi là…
- Văn minh Hoa Hạ sáng chói, vô số người phong lưu có thể đạt tới mức thiên nhân hợp nhất, có một trái tim con trẻ, đều là những thánh nhân cổ. Ngươi xưa đạt tới tầng thứ hai có viết lại đó.
Hồng nở nụ cười.
- À, ta đề cử cho ngươi một biện pháp. Nên đọc một vài sách cổ Hoa Hạ, đối với ngươi có lẽ có trợ giúp gì đó.
- Ừm.
La Phong nhè nhẹ gật đầu, đột nhiên sực nhớ ra
"Phân thân Ma Sát Tộc tới rồi! "
Phân thân Ma Sát Tộc đáp phi thuyền tộc cơ giới, trong hư không ngoài Huyết Lạc thế giới trải qua mấy tháng phi hành gần bằng tốc độ ánh sáng, cuối cùng cũng đã trở về.
Trong tầng mây huyết sắc, một thân ảnh ẩn hiện trong nháy mắt xuyên qua mấy ngàn km, đáp xuống bên bờ hố to. Lập tức một cú lóe ra, rồi tiến vào trong hố to.
Phủ Hố To.
La Phong mặc chiến y đồng thau từ giường đá đứng lên, hướng mắt ra trước động khẩu, chỉ thấy một thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện, chính là Ma Sát Tộc La Phong.
"Mười viên Huyết Lạc Tinh. " Phân thân Ma Sát Tộc tùy ý lưu lại mười viên Huyết Lạc Tinh, rồi lập tức lặng lẽ rời đi, xuyên thẳng qua 18 tầng mây, đáp phi thuyền tộc cơ giới, lơ lửng trong hư không ngoài Huyết Lạc thế giới. Để an toàn, tốt nhất cho phân thân Ma Sát Tộc mang theo nguyên hạch ra ngoài hư không, ít nhất cũng rất an toàn.
Còn trong Phủ Hố To.
"Cuối cùng cũng có Huyết Lạc Tinh rồi. " La Phong thu lấy 10 viên Huyết Lạc Tinh, mặt lộ ra nụ cười bất lực " Lần trước toàn bộ đem Huyết Lạc Tinh cho Kim Giác Cự Thú dung hợp, chưa từng lưu lại một viên, nên bản tôn ta chưa từng dung hợp Huyết Lạc Tinh. "
Ba mươi năm.
Suốt ba mươi năm, luôn luôn chịu đựng sát khí cải tạo thân thể, nhưng lại căn bản không có Huyết Lạc Tinh để thử dung hợp.
"Thử xem, xem thử dung hợp viên thứ ba ra sao. " La Phong đưa ra một viên Huyết Lạc Tinh. Bản tôn sớm đã dung hợp quá hai viên rồi…
Ba mươi năm sau, một lần nữa thử dung hợp viên thứ ba.
Xoẹt!
Bàn tay bị rạch ra, Huyết Lạc Tinh đặt trên vết thương, ý chí giết chóc công kích vào ý chí của La Phong.
"So với khi Kim Giác Cự Thú dung hợp, chút ý chí giết chóc này quả thực yếu tới mức buồn cười. " La Phong cảm thán. Lập tức toàn thân cảm thấy đau nhức, thân thể bắt đầu cải tạo biến đổi…
Nhưng so với những lần thành công dung hợp viên 91, viên thứ 92, cơn đau đớn khi dung hợp viên thứ ba này thật sự chẳng là gì cả.
Những năng lượng tơ máu quán nhập thẳng vào thể nội Phong…
Huyết Lạc Tinh trở nên càng ngày càng trong suốt.
"Bộp! "
Ngực La Phong đột nhiên phát ra tiếng một cái xương sườn gãy.
"Lại thất bại rồi. " La Phong nhìn Huyết Lạc Tinh gần như trong suốt trên bàn tay, vô số năng lượng tơ máu chảy ngược trở về, làm Huyết Lạc Tinh chẳng mấy chốc đã khôi phục lại nguyên dạng, không khỏi bất lực.
"Quả thật càng dung hợp càng khó. Lúc trước ta ở Cổ Thần Phế Khư hai năm, đã có thể dung hợp được viên thứ hai. Nhưng bây giờ ở đây suốt 30 năm, nhưng không cách nào dung hợp được viên thứ ba. "
La Phong lắc đầu " Gien trong cơ thể Kim Giác Cự Thú xem ra thật sự quá hoàn mỹ so với gien nhân loại, ít nhất tại về vài phương diện đặc thù thì nó vô cùng ưu việt. "
Mặc dù thất bại, La Phong lại không hề buồn chút nào, ngược lại rất chờ mong " Xem tình hình thì việc ta dung hợp viên Huyết Lạc Tinh thứ ba này vẫn có hy vọng. Trở thành Huyết Vũ Giả, tìm được huân chương Huyết Lạc, khi trở về có thể tìm được 10 vạn điểm tích lũy. "
----- o O o -----
Một thanh niên thân hình cao lớn tóc ngắn màu đen, mặc quần áo đơn giản ngồi trên bờ hồ, nhưng lại thoáng tựa như một thanh trường thương muốn đâm thủng cả bầu trời. Còn phía tay trái có một thanh niên mặc áo bào trắng tinh, đầu trọc, mặt luôn luôn có vẻ tươi cười đang ngồi. Thanh niên đầu trọc áo bào trắng mỉm cười vô cùng thánh khiết, làm cho tâm linh người ta hơi cảm thấy bị say mê.
Bên cạnh hai người, một thanh niên có vẻ khá rắn chắc đang ngồi, sát khí mờ ảo, cả người giống như một thanh huyết đao lạnh giá lấy từ biển máu lên, luồng hiếu sát lãnh khốc mạnh kinh người.
- Tam Tử, tâm tình ngươi càng ngày càng đi tới cực hạn rồi.
Thanh niên đầu trọc lắc đầu cười nói.
- Nhị ca, nếu xét về cảnh giới thì ta không bằng ngươi. Nhất thời ta cũng không hiểu rõ. Vậy tiếp tục đi tới cực hạn nữa, như vậy tốt xấu gì cũng được đề cao.
La Phong cười nói
Bản thân hắn cũng phát hiện ra, vì trong đời thật hắn trường kỳ ở Huyết Lạc Thế Giới, Cổ Thần Phế Khư trong Thái Sơ Bí Cảnh, bị sát khí vài chục năm ảnh hưởng.
Vốn trong lòng vô cùng khát máu lạnh giá, lại thêm bị sát khí quấy nhiễu, phân thân Kim Giác Cự Thú lại dung hợp nhiều Huyết Lạc Tinh như vậy, dẫn đến La Phong khi vào Mạng Vũ Trụ Giả Định cũng thoáng tản ra sát khí.
- Đi tới cực hạn, cuối cùng cũng chỉ là tiểu lộ
Lôi Thần lắc đầu.
- Lão Nhị.
Hồng cười khẽ
- Ngươi cũng không cần buộc lão Tam nữa. Về phương diện tu tâm… Lão Tam cũng là một người đặc biệt! Có thể cô đọng tâm tình tới trình độ như thế, không nhiễm chút bụi trần, không bị mê hoặc chút nào, tinh khiết tuyệt đối, bài xích tuyệt đối, ngưng tụ tuyệt đối. Loại tuyệt đối này kỳ thật cũng là một loại tâm tình phát triển.
Lôi Thần giật mình, rồi lập tức khẽ gật đầu, nghi hoặc nói:
- Đại ca, vậy cuối cùng là…
- Ừm.
Hồng nhìn về phía La Phong
- Lão Tam.
- Đại ca.
La Phong cười nhìn Hồng.
- Ta và Nhị ca ngươi cũng đã chỉ điểm cho ngươi rất nhiều về phương diện tu tâm, nhưng tu tâm, lại hoàn toàn khác hẳn các tu luyện khác. Đây là một loại cảnh giới siêu thoát về mặt tâm linh.
Hồng cười nhìn La Phong
- Lúc trước rất nhiều giảng thuật ảo diệu, hôm nay ta sẽ phân chia cho ngươi nghe để hiểu về cảnh giới cao thấp.
- Hả?
La Phong sáng mắt lên.
- Tâm? Tâm là gì?
- Tâm tình, tâm tình là gì?
Hồng cười khẽ nói:
- Từ góc độ tu luyện vũ giả, tâm kỳ thật chính là ý chí!
- Mức độ ý chí kiên cường của ngươi đã có thể nói là một người đặc biệt.
Hồng từ từ nói:
- Nhưng… tóm lại, xét về cảnh giới mà nói thì ngươi cũng vẻn vẹn chỉ xem như cảnh giới thứ nhất trong tam đại tu tâm.
- Cảnh giới thứ nhất?
La Phong cả kinh
- Tam đại cảnh giới Tu Tâm?
- Đây xem như một thứ tổng kết của ta.
Hồng mỉm cười.
- Trong văn hóa cổ Hoa Hạ ta, họ luôn luôn rất coi trọng tu luyện tâm tình. Còn có các loại khảo vấn, mài giũa về nội tâm. Kỳ thật đều là chỉ thẳng vào bản tâm, nhìn thấu bản tâm. Cái mà người ta gọi là bồ đề bản vô thôn, minh kính diệc phi đài, bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai, (bồ đề vốn luôn không tục, gương sáng không cần kệ, vốn không có vật gì cả, thì làm gì có bụi bặm), kỳ thật đều là chỉ thẳng vào bản tính, một loại cảnh giới tu tâm minh tâm kiến tính (trái tim trong sáng thấy rõ tâm tính).
La Phong nhíu mày.
- Ngươi bây giờ, tâm như gương sáng, không có chút bụi bậm, tâm cô đọng như đao, chém sạch tất cả trở ngại. Đã xem như tu luyện thẳng vào bản tâm, tu luyện tới mức minh tâm kiến tính, đạt tới một trình độ cực cao rồi.
Hồng cảm khái nói:
- Còn ngươi bây giờ vẫn cô đọng bản tâm không ngừng, làm cho ý chí mình thêm cô đọng! Nhưng cô đọng ra vẫn xem như cảnh giới đầu tiên thôi.
- Cảnh giới thứ hai thì sao?
La Phong vội hỏi.
- Đơn giản nói… Thiên nhân hợp nhất!
Hồng chỉ về phía Lôi Thần bên cạnh
- Nhị ca ngươi xem như đã tới cảnh giới thứ hai.
- Cái gì gọi là thiên nhân hợp nhất?
La Phong truy vấn.
- Thiên nhân hợp nhất, tâm tình đại viên mãn.
Hồng cười nói:
- Sao là đại viên mãn? Âm dương tương hợp đạo tự sinh. Thế cái gì là âm dương tương hợp? Ngươi bây giờ chỉ thẳng vào bản tính, theo đuổi cực hạn, đó xem như đi tới cực hạn! Vì âm cực dương sinh, dương cực thì âm sinh, chỉ cần đi tới cực hạn có lẽ có thể đề cao. Nhưng âm dương tương hợp mới là viên mãn chính thức.
- Tỷ như xử thế làm người, cần kết hợp vừa tròn, nên cứng thì cứng, nên mềm thì mềm!
- Tâm tình cũng phải như thế. Nên cô đọng như đao, thì cứ cô đọng. Còn nên ôn nhu như nước, thì cứ ôn nhu như nước. Dùng đao chém nước, nước càng chảy mạnh. Nước vĩnh viễn không ngừng chảy! Nói về phòng ngự, thủy còn cứng rắn lợi hại hơn thuẫn bài.
Hồng mỉm cười nói:
- Âm dương kết hợp, thiên nhân hợp nhất, tâm tình đại viên mãn, đương nhiên loại trình độ viên mãn lý tưởng này, cũng được gọi là tấm lòng son! Đã xem như một đỉnh cao về mặt lý luận rồi. Nhị ca ngươi đã tới mức như thế.
La Phong nghe thế cũng nín thở, vội hỏi:
- Ta biết tâm như đao. Nhưng làm sao được tâm như thủy?
- Nói cho ngươi nghe đạo lý, nhưng cảnh giới thì nói không rõ được.
Hồng cười lắc đầu.
- Cảnh giới tầng đầu tiên là trực chỉ bản tâm, minh tâm kiến tính, nhìn thấu tất cả là không có gì. Cảnh giới tầng thứ hai là âm dương tương hợp, thiên nhân hợp nhất, tấm lòng son, tâm tình đại viên mãn.
La Phong vội hỏi
- Tầng thứ hai là những lý luận đỉnh cao, vậy tầng thứ ba thì sao?
Lôi Thần bên cạnh cười nói:
- Tầng thứ ba, đại ca xem như đụng đến rìa rồi.
- Tầng thứ ba.
Hồng nhẹ giọng nói:
- Ngay cả ta cũng vẻn vẹn chỉ đụng đến rìa. Tâm linh hoạt kỳ ảo khôn cùng, tâm vô cùng lớn. Tâm có thể bao dung tất cả.
- Đại ca, ý của ngươi là?
La Phong hỏi.
- Nói cũng khó nói rõ được.
Hồng cười nói:
- Giải thích như vậy đi. Tầng thứ hai là âm dương tương hợp, nếu xem như thiên nhân hợp nhất, hài hòa hoàn mỹ với thiên địa. Vậy tầng thứ ba, chính là tâm vô cùng lớn, bao dung thiên địa, bao dung vũ trụ vô hạn, bao dung tất cả. Tất cả ý chí nào cũng có thể bao dung, bất luận là giết chóc, bất luận là dục vọng về tiền bạc, bất luận là dục vọng về sắc đẹp, bất luận là dục vọng về quyền lực, tất cả đều có thể bao dung.
La Phong nghe thế cả kinh.
Tất cả đều có thể bao dung sao?
- Tâm tình tầng thứ ba nếu thành tựu, cho dù tái cường giả lợi hại, có hình thái sinh mạng lợi hại, tất cả ý chí, đều không ảnh hưởng đến ta.
Hồng mỉm cười nói.
- Mẹ nó, biến thái.
La Phong trừng mắt.
- Nghe rõ chưa?
Lôi Thần đầu trọc áo bào trắng bên cạnh cười nói:
- Thiên nhân hợp nhất, tấm lòng son, bất luận là yoga cổ, hay văn hóa cổ Trung Hoa đều xem như cực hạn về lý luận rồi. Nhưng đại ca ngươi, trong văn hóa cổ trong lịch sử Hoa Hạ có người đề cập qua, về phần có người biết điều này hay không thì thực sự cũng khó nói.
La Phong nhìn về phía Hồng, cũng vô cùng bội phục.
Tu tâm ba lớp cảnh giới.
Tầng đầu tiên, minh tâm kiến tính, trực chỉ bản tâm. Rất nhiều điển tịch phật gia, điển tịch đạo gia xem như một loại biểu hiện của "Đắc đạo".
Tầng thứ hai, thiên nhân hợp nhất, tấm lòng son. Cái này đã xem như đỉnh cao về lý luận rồi.
Tầng thứ ba, tâm vô cùng lớn, tâm dung tất cả. Việc này hơi khó tin.
- Đại ca, sao có thể đạt tới tâm tình tầng thứ ba?
La Phong không kìm được hỏi
- Tâm tình tầng thứ hai ta thoáng cũng hơi đụng vào được, nhưng thủy chung vẫn không thể hiểu được.
Tu tâm, phải chuyên tâm.
La Phong minh tâm kiến tính có thể nói tới một mức cực hạn, đích xác thấp thoáng hơi hiểu được đạo lý Âm dương tương hợp rồi.
- Không thể nói rõ, ta cũng xem trong một vài bộ sách, trải qua một việc ngộ ra.
Hồng cười nói:
- Có tục ngữ - Không muốn lại được. Trong từ cổ cũng có một câu, "phu duy bất tranh, cố thiên hạ mạc năng dữ chi tranh" (phu tử không tranh giành, thiên hạ cũng không nên tranh giành), kỳ thật văn hóa Hoa Hạ ta ẩn chứa rất nhiều đạo lý lớn cho tu tâm. Hai câu thoại đó xem như giúp ta đụng đến bờ của tâm tình tầng thứ ba.
- Không muốn lại được? Phu duy bất tranh, cố thiên hạ mạc năng dữ chi tranh?
La Phong cau mày
- Ta biết hai câu thoại này có đạo lý rất đơn giản. Nhưng ý của ngươi là…
- Văn minh Hoa Hạ sáng chói, vô số người phong lưu có thể đạt tới mức thiên nhân hợp nhất, có một trái tim con trẻ, đều là những thánh nhân cổ. Ngươi xưa đạt tới tầng thứ hai có viết lại đó.
Hồng nở nụ cười.
- À, ta đề cử cho ngươi một biện pháp. Nên đọc một vài sách cổ Hoa Hạ, đối với ngươi có lẽ có trợ giúp gì đó.
- Ừm.
La Phong nhè nhẹ gật đầu, đột nhiên sực nhớ ra
"Phân thân Ma Sát Tộc tới rồi! "
Phân thân Ma Sát Tộc đáp phi thuyền tộc cơ giới, trong hư không ngoài Huyết Lạc thế giới trải qua mấy tháng phi hành gần bằng tốc độ ánh sáng, cuối cùng cũng đã trở về.
Trong tầng mây huyết sắc, một thân ảnh ẩn hiện trong nháy mắt xuyên qua mấy ngàn km, đáp xuống bên bờ hố to. Lập tức một cú lóe ra, rồi tiến vào trong hố to.
Phủ Hố To.
La Phong mặc chiến y đồng thau từ giường đá đứng lên, hướng mắt ra trước động khẩu, chỉ thấy một thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện, chính là Ma Sát Tộc La Phong.
"Mười viên Huyết Lạc Tinh. " Phân thân Ma Sát Tộc tùy ý lưu lại mười viên Huyết Lạc Tinh, rồi lập tức lặng lẽ rời đi, xuyên thẳng qua 18 tầng mây, đáp phi thuyền tộc cơ giới, lơ lửng trong hư không ngoài Huyết Lạc thế giới. Để an toàn, tốt nhất cho phân thân Ma Sát Tộc mang theo nguyên hạch ra ngoài hư không, ít nhất cũng rất an toàn.
Còn trong Phủ Hố To.
"Cuối cùng cũng có Huyết Lạc Tinh rồi. " La Phong thu lấy 10 viên Huyết Lạc Tinh, mặt lộ ra nụ cười bất lực " Lần trước toàn bộ đem Huyết Lạc Tinh cho Kim Giác Cự Thú dung hợp, chưa từng lưu lại một viên, nên bản tôn ta chưa từng dung hợp Huyết Lạc Tinh. "
Ba mươi năm.
Suốt ba mươi năm, luôn luôn chịu đựng sát khí cải tạo thân thể, nhưng lại căn bản không có Huyết Lạc Tinh để thử dung hợp.
"Thử xem, xem thử dung hợp viên thứ ba ra sao. " La Phong đưa ra một viên Huyết Lạc Tinh. Bản tôn sớm đã dung hợp quá hai viên rồi…
Ba mươi năm sau, một lần nữa thử dung hợp viên thứ ba.
Xoẹt!
Bàn tay bị rạch ra, Huyết Lạc Tinh đặt trên vết thương, ý chí giết chóc công kích vào ý chí của La Phong.
"So với khi Kim Giác Cự Thú dung hợp, chút ý chí giết chóc này quả thực yếu tới mức buồn cười. " La Phong cảm thán. Lập tức toàn thân cảm thấy đau nhức, thân thể bắt đầu cải tạo biến đổi…
Nhưng so với những lần thành công dung hợp viên 91, viên thứ 92, cơn đau đớn khi dung hợp viên thứ ba này thật sự chẳng là gì cả.
Những năng lượng tơ máu quán nhập thẳng vào thể nội Phong…
Huyết Lạc Tinh trở nên càng ngày càng trong suốt.
"Bộp! "
Ngực La Phong đột nhiên phát ra tiếng một cái xương sườn gãy.
"Lại thất bại rồi. " La Phong nhìn Huyết Lạc Tinh gần như trong suốt trên bàn tay, vô số năng lượng tơ máu chảy ngược trở về, làm Huyết Lạc Tinh chẳng mấy chốc đã khôi phục lại nguyên dạng, không khỏi bất lực.
"Quả thật càng dung hợp càng khó. Lúc trước ta ở Cổ Thần Phế Khư hai năm, đã có thể dung hợp được viên thứ hai. Nhưng bây giờ ở đây suốt 30 năm, nhưng không cách nào dung hợp được viên thứ ba. "
La Phong lắc đầu " Gien trong cơ thể Kim Giác Cự Thú xem ra thật sự quá hoàn mỹ so với gien nhân loại, ít nhất tại về vài phương diện đặc thù thì nó vô cùng ưu việt. "
Mặc dù thất bại, La Phong lại không hề buồn chút nào, ngược lại rất chờ mong " Xem tình hình thì việc ta dung hợp viên Huyết Lạc Tinh thứ ba này vẫn có hy vọng. Trở thành Huyết Vũ Giả, tìm được huân chương Huyết Lạc, khi trở về có thể tìm được 10 vạn điểm tích lũy. "
----- o O o -----
/1485
|