Khi đám cường giả nguyên dân cư Cầu Xích Tạp, Phổ Ai bắt đầu hành động thì tam đại cường giả La Phong, Thương Kim Vương, Tử Chung Vương đang lâm vào trạng thái điên cuồng.
"Chạy trốn… chạy trốn… chạy trốn! " La Phong vỗ mạnh hai cánh, người như quỷ mị, không ngừng phi hành rẽ ngoặt trong hành lang quanh co.
"Thương Kim Vương này quá mạnh! "
"Phong Vương cực hạn, đây là phong Vương cực hạn, thực lực vượt xa phong Vương đỉnh cao. Cho dù Dạ Thần Vương tự bạo cũng không thể thương tổn tới hắn."
La Phong cảm thấy lo lắng vạn phần,
"Quân đoàn vương giả trùng tộc của ta mà hợp lực cũng không làm gì được hắn. Nếu cứng chọi cứng với hắn, chỉ cần hắn thiêu đốt một ít thần lực Bất Hủ là hoàn toàn có thể đánh chết bản tôn người Địa Cầu của ta. Một khi bản tôn người Địa Cầu ngã xuống thì rất phiền phức. Hành lang Tế Tháp không gian thật sự quá nhỏ, phân thân Kim Giác Cự Thú căn bản không thể ra ngoài chiến đấu! "
Phân thân Kim Giác Cự Thú, thực lực mạnh hơn bản tôn người Địa Cầu nhiều, nhưng tiếc là không gian bên trong Tế Tháp quá nhỏ không thích hợp cho nó.
- Nhân loại, đừng chạy trốn nữa, bỏ qua đi.
Thương Kim Vương truyền âm gầm lên, liên tục đuổi theo phía sau.
- Ầm!
- Ầm!
Chỉ thấy đôi mắt hắn chốc chốc tóe ra một luồng lôi điện to đùng. Bên trong hành lang, tốc độ lôi điện đương nhiên vượt xa La Phong. Lôi điện oanh kích trong nháy mắt đã hóa thành vô số điện xà, hình thành rồi hàng rào điện, như có vô số sợi dây trói chặt, làm tốc độ La Phong chịu ảnh hưởng rất lớn. Vừa liều mạng giãy dụa ra, làn sóng công kích thứ hai của Thương Kim Vương đã tới.
Những luồng lôi điện liên tục bắn tới làm La Phong khổ không chịu nổi!
"Không phải vì hành lang này, ta sớm đã tách ra xa hắn. Chỉ cần khoảng cách kéo ra đủ xa, lôi điện căn bản không đụng đến ta được. " La Phong hai cánh rung động, liều mạng trốn chạy.
"Quả là biết chạy trốn. " Thương Kim Vương cũng liều mạng đuổi theo phía sau.
Hắn liên tục làm ảnh hưởng La Phong, nhưng cũng chỉ có thể bảo trì không bị La Phong bỏ rơi. Việc này làm Thương Kim Vương cảm thấy rất khó chịu.
Hai người một đuổi một chạy, còn Tử Chung Vương chạy phía sau Thương Kim Vương vẫn luôn luôn không bỏ.
"Thương Kim Vương thật là tâm ngoan thủ lạt, mượn tay Dạ Thần Vương, ép chết Băng Nhận. " Trong mắt Tử Chung Vương lóe ra hàn quang." Ta, Băng Nhận và hắn Thương Kim Vương đều cùng trận doanh tộc cơ giới. Cùng trận doanh căn bản không dám tự giết lẫn nhau. Một khi tự giết lẫn nhau, đặc biệt là khi đưa tin trực tiếp trong thế giới giả định, sẽ bị tập thể trận doanh tộc cơ giới truy sát, chạy trốn cũng trốn không thoát. "
"Do đó… "
"Thương Kim Vương muốn độc chiếm bảo tàng, cũng không dám tự mình động thủ. "
"Bây giờ Băng Nhận ngã xuống, trên thực tế là hắn mượn đao giết người. " Tử Chung Vương thầm hận." Hừ, bất luận làm sao, hắn cũng chỉ có thể mượn đao giết người thôi, chứ không dám trực tiếp đối phó với chiến hữu đồng trận doanh. Hơn nữa ta không phải là Băng Nhận, cho dù Hổ Thích Vương tự bạo, ta cũng không thể ngã xuống. "
"Thương Kim Vương ngươi muốn độc chiếm bảo tàng à? Hừ " Trong đầu Tử Chung Vương hiện lên rất nhiều chủ ý.
Chiến hữu đồng trận doanh cũng không có nghĩa là cảm tình nhiều. Vì quân quy hạn chế, mới không dám giết chóc nhau. Trái với quân mạng, chẳng những bị các siêu cường giả tộc cơ giới động thủ, đến cả siêu tồn tại bản tộc của Thương Kim Vương cũng sẽ ra tay giết chết Thương Kim Vương.
La Phong, Thương Kim Vương, Tử Chung Vương theo hành lang bay đi, ai cũng có chủ ý khác nhau.
"Phía trước chính là lối ra khu hạch tâm rồi. " La Phong đem hết toàn lực chạy trốn.
Xoát!
Cả người hóa thành một luồng ảo ảnh, La Phong đi tới trước cửa vào khu hạch tâm, thấy sáu đường thông đạo vẫn còn trong trạng thái mở, nhưng cái làm La Phong kinh ngạc là ở lối ra thông đạo, lại lơ lửng một Thần Linh Bất Hủ ngoại tộc cường đại có sáu tay, mặc khải giáp tím. Hắn tản ra những đợt sóng thần lực, ngăn chặn thông đạo ra ngoài.
- Nguyên dân cư trên Diễm Tế đại lục?
La Phong thấy bộ dáng đó cũng chấn động, lúc này không khỏi giật mình.
- Tránh ra!
La Phong quát lớn, muốn xông ra ngoài.
- Rầm!
Thần Linh Bất Hủ ngoại tộc sáu tay cường đại vung song chưởng, tự nhiên dài ra, to ra, sáu tay phân biệt ngăn cản sáu đường thông đạo. Dù La Phong nhằm vào bất kỳ một đường thông đạo nào thì cánh tay hắn tuyệt đối cũng trở thành một phu giữ chốt, vạn phu khó qua. Bàn tay cực lớn sau khi nở ra, lập tức tát mạnh một cái, đẩy lùi La Phong lại.
- Ha ha, nguyên dân cư trên Diễm Tế đại lục sao? Phải cám ơn ngươi rồi.
Thương Kim Vương cười lớn rồi xuất hiện, đồng thời truyền âm nói.
Vèo!
Tử Chung Vương cũng hiện thân.
La Phong, Thương Kim Vương, Tử Chung Vương đều trên đứng trên mặt đất. Còn nguyên dân cư trên Diễm Tế đại lục lại bịt kín cả sáu đường thông đạo lối ra. Thực lực hắn là phong Vương đỉnh phong chính thức. La Phong về mặt tốc độ thượng có lẽ có ưu thế, nhưng nếu muốn xông ra ngoài, thì thực lực hắn đích xác kém xa.
- Dương, đây là ai?
Xa xa một luồng hào quang bay tới, chính là Hổ Thích Vương bay theo một hành lang tới đây. Hổ Thích Vương vừa hạ xuống cũng kinh ngạc nhìn cường giả nguyên dân cư này.
- Nguyên dân cư?
Tứ đại cường giả La Phong, Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía tên nguyên dân cư.
- Ngươi là dư nghiệt của Diễm Tế đại lục, tránh được hạo kiếp năm đó, lại còn dám hiện thân?
Thương Kim Vương quát
Tứ đại cường giả ở đây đều biết việc phát hiện ra dư nghiệt Diễm Tế đại lục là có thể báo cáo cấp trên. Nhưng trong hệ thống quân đội cũng không buộc phải làm như vậy, có lẽ việc truy sát những dư nghiệt ấy từ trước đến giờ không được xem là trách nhiệm của các chiến sĩ.
Hơn nữa Tế Tháp liên quan tới bảo tàng. Thương Kim Vương, Tử Chung Vương cũng không muốn hấp dẫn nhiều cường giả lại.
- Các vị địch nhân ngoại tộc.
Cường giả nguyên dân cư mập mạp đang lơ lửng cười cười, nhưng nụ cười lại làm người ta ớn lạnh.
- Ta rất muốn các ngươi đều chết sạch. Nhưng các ngươi đã muốn chạy ra khỏi Tế Tháp, vậy ta không thể không hiện thân. Lời đầu tiên ta xin giới thiệu một chút, ta là một trong người còn sống ở Diễm Tế đại lục, Cầu Xích Tạp. Năm đó Diễm Tế đại lục ta gặp tai nạn lớn, lúc đó ta vẻn vẹn chỉ là một Bất Hủ bình thường. Vô số năm qua, năm tháng dài đằng đẵng mặc dù làm ta vô cùng cô độc, nhưng cũng làm ta có thực lực cường đại.
- Ngươi luôn ở lại đây à?
Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương, La Phong đều cả kinh.
- Đúng, ta luôn ở bên trong Tế Tháp, đã nhìn thấy nhất cử nhất động của các ngươi.
Cầu Xích Tạp mỉm cười, vẻ tươi cười lại làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.
- Vốn ta nghĩ muốn xếp đặt để các ngươi tự giết lẫn nhau nhiều hơn một chút. Ngoại tộc các ngươi năm đó hủy tộc quần ta, hôm nay chết càng nhiều càng tốt.
- Nhưng ta cũng muốn có được tín phù.
- Không ngờ cái tên này, lại thu sạch hai tín phù của các cường giả ngã xuống.
Cầu Xích Tạp chỉ về phía Thương Kim Vương.
Thương Kim Vương nhíu mày. Cường giả thổ dân lại biết hắn thu đi tín phù, xem ra thật sự vẫn giám sát cả Tế Tháp.
- Ngươi muốn tín phù làm gì?
Thương Kim Vương quát.
- Ngươi nói ngươi xếp đặt à…
La Phong lại nhướng mày.
- Chẳng lẽ bảo tàng…
Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương, Thương Kim Vương vừa nghe thế lập tức cả kinh.
- Thông minh.
Thổ dân Cầu Xích Tạp tán dương một tiếng.
- Trong ngoại tộc các ngươi cuối cùng cũng có một tên gia hỏa thông minh. Ha ha, ta sớm đã ở trong Tế Tháp. Tàng Bảo Thất luôn mở ra… Nếu thật có bảo tàng gì, ta tự nhiên sớm đã lấy đi rồi. Làm sao đến lượt cho các ngươi. Ba Rương Tàng Bảo trống không đó. Dù sao các ngươi cũng không thể thăm dò, chỉ dùng để làm công cụ để các ngươi tự giết lẫn nhau.
- Cái gì!
- Cái rương rỗng?
- Vì cái rương không, mà hai đại phong Vương là Dạ Thần Vương, Băng Nhận phải ngã xuống?
Hổ Thích Vương gầm khẽ
Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, La Phong đều giật mình.
Vì bảo tàng mà tất cả mọi người đều liều mạng. Thương Kim Vương, Hổ Thích Vương, Tử Chung Vương đều bị thương, tổn thất một ít Bất Hủ thần thể.
- Nhân loại.
Thổ dân Cầu Xích Tạp nhìn về phía La Phong.
- Ngươi khi tìm được ba Rương Tàng Bảo, hẳn là thấy nội dung văn tự chứ? Trên đó rõ ràng viết muốn mở cái rương ra phải là tộc nhân bản tộc ta mới làm được. Ta tự nhiên sớm đã mở ra và chiếm được bảo tàng rồi. Hơn nữa lưu lại cái rương không để đặt bẫy các ngươi.
- Nội dung văn tự đúng là như vậy.
La Phong, Tử Chung Vương đều nhíu mày.
- Tử Chung Vương, ngươi thấy nội dung văn tự chứ?
Thương Kim Vương truyền âm hỏi. Tử Chung Vương cũng truyền âm nói:
- Ừ, đích xác có nội dung. Hơn nữa khi chúng ta phát hiện ra khoang, thì Tàng Bảo Thất đã mở ra. Còn nguyên dân cư xem ra hiểu rõ hành động chúng ta như lòng bàn tay, hiển nhiên luôn giám sát chúng ta. Đã có thể giám sát chúng ta, hắn khẳng định sớm biết Tàng Bảo Thất đã mở ra, nếu có bảo tàng hắn cũng sớm lấy đi rồi.
- Ừm.
Thương Kim Vương cũng tán đồng quan điểm này.
- Không tin có thể lấy ra Rương Tàng Bảo cho ta. Ta mở ra cho các ngươi xem.
Thổ dân Cầu Xích Tạp cười khẩy nói.
- Dương, lấy ra rương tàng bảo của ngươi ra đây
Thương Kim Vương nhìn về phía La Phong.
- Lấy ra đi.
Tử Chung Vương cũng nói.
La Phong nhíu mày, nhưng vẫn lật tay lấy ra một cái Rương Tàng Bảo. Trên cái rương dày đặc những hoa văn kỳ bí thờ cúng phức tạp, nhưng dựa vào sức mạnh thì không thể mở ra. La Phong tiện tay ném về phía trước.
Thổ dân Cầu Xích Tạp nhận lấy, xoa tay lên bờ Rương Tàng Bảo, liền dễ dàng mở nắp hòm lên.
Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, La Phong, Hổ Thích Vương đều dán mắt vào trong.
Rương hoàn toàn trống rỗng, không hề có gì cả.
- Rương Tàng Bảo rỗng.
Thương Kim Vương trong mắt đầy vẻ tức giận, gầm khẽ một tiếng.
- Khốn khiếp.
Hắn liều mạng thiêu đốt một ít Bất Hủ thần thể, bây giờ mới biết được Rương Tàng Bảo mà hắn liều mạng tranh giành lại trống không. Mặc dù vật liệu bản thân cái rương cũng đáng giá, nhưng trong mắt Thương Kim Vương thì căn bản không đang nhắc tới.
Cái hắn muốn chính là… toàn bộ bảo tàng của nguyên dân cư trên Diễm Tế đại lục năm đó dùng để đào vong!
- Hắc…
Thổ dân Cầu Xích Tạp cười to.
- Nếu không phải tên nhân loại chạy trốn quá nhanh, sắp chạy ra khỏi khu hạch tâm, ta cũng sẽ không hiện thân. Các ngươi tự giết lẫn nhau, giết càng nhiều càng tốt.
- Ngươi không hiện thân, chúng ta không biết ngươi ở đây. Sao ngươi hiện thân ra như vậy?
Thương Kim Vương gằn giọng hỏi.
La Phong, Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương cũng nhìn chằm chằm vào tên thổ dân đó.
Thổ dân Cầu Xích Tạp nhìn tứ đại cường giả đám Thương Kim Vương vẻ ác cảm.
- Ngoại tộc các ngươi, nếu không phải vì bảo tàng chính thức trong Tế Tháp, ta cũng mặc kệ các ngươi.
- Bảo tàng chính thức?
La Phong thầm kinh hãi.
Thương Kim Vương, Tử Chung Vương cũng giật mình.
- Ha ha
- Các ngươi không nghĩ rằng, một Tàng Bảo Thất mà phong Vương đỉnh cao tự bạo mà có thể tàn phá lại che dấu một đại bảo tàng chính thức được à?
Thổ dân Cầu Xích Tạp cười chế giễu.
- Các ngươi không nghĩ rằng, ta tìm được bảo tàng mà còn có thể lãng phí thời gian ở đây với các ngươi à, đem tính mạng ra đùa sao?
- Ừ.
La Phong, Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương đều bừng tỉnh.
Bảo tàng truyền thừa tộc quần, khoang bảo vệ sao yếu ớt như vậy chứ?
- Bảo tàng, để ở chỗ kín.
Thổ dân Cầu Xích Tạp lạnh lùng nói:
- Chỗ sáng là khoang các ngươi thấy. Thật ra trong Rương Tàng Bảo cũng có bảo vật, nhưng là thứ rất bình thường. Còn chỗ tối đã được dấu trong bảo tàng chính thức của tộc quần.
- Bảo tàng ở chỗ sáng, chỉ cần là tộc nhân bản tộc ta là có thể mở ra.
- Nhưng chỗ tối đích thực là ở đại bảo tàng. Chẳng những phải là tộc nhân bản tộc, hơn nữa còn phải mang theo tín phù mới có thể mở ra. Có tín phù, biểu tượng cho địa vị. Tộc nhân không có tín phù không tư cách mở ra.
Thổ dân Cầu Xích Tạp nói:
- Năm đó tộc ta đào vong, Vũ Trụ Tôn Giả trong tộc cũng lo lắng tộc nhân bình thường bị khống chế linh hồn, do đó phải là người mang theo tín phù mới có thể mở đại bảo tàng ra, còn người mang theo tín phù, đều là nhân vật phong Vương! Muốn khống chế linh hồn phong Vương là một việc rất khó.
La Phong, Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương nghe thế cũng thầm gật đầu.
Họ phải thừa nhận.
Tên thổ dân nói rất có đạo lý, tất cả cũng phù hợp lô gích.
- Nếu các ngươi đi mất, ta vĩnh viễn không thể tìm được bảo tàng chính thức, không có tín phù, không thể mở ra. Nhưng không có ta, ngoại tộc các ngươi dù có tín phù cũng không có cách nào mở ra.
Thổ dân Cầu Xích Tạp nhìn về phía đám người La Phong.
- Yêu cầu của ta rất đơn giản, đại bảo tàng, ta muốn một nửa!
----- o O o -----
"Chạy trốn… chạy trốn… chạy trốn! " La Phong vỗ mạnh hai cánh, người như quỷ mị, không ngừng phi hành rẽ ngoặt trong hành lang quanh co.
"Thương Kim Vương này quá mạnh! "
"Phong Vương cực hạn, đây là phong Vương cực hạn, thực lực vượt xa phong Vương đỉnh cao. Cho dù Dạ Thần Vương tự bạo cũng không thể thương tổn tới hắn."
La Phong cảm thấy lo lắng vạn phần,
"Quân đoàn vương giả trùng tộc của ta mà hợp lực cũng không làm gì được hắn. Nếu cứng chọi cứng với hắn, chỉ cần hắn thiêu đốt một ít thần lực Bất Hủ là hoàn toàn có thể đánh chết bản tôn người Địa Cầu của ta. Một khi bản tôn người Địa Cầu ngã xuống thì rất phiền phức. Hành lang Tế Tháp không gian thật sự quá nhỏ, phân thân Kim Giác Cự Thú căn bản không thể ra ngoài chiến đấu! "
Phân thân Kim Giác Cự Thú, thực lực mạnh hơn bản tôn người Địa Cầu nhiều, nhưng tiếc là không gian bên trong Tế Tháp quá nhỏ không thích hợp cho nó.
- Nhân loại, đừng chạy trốn nữa, bỏ qua đi.
Thương Kim Vương truyền âm gầm lên, liên tục đuổi theo phía sau.
- Ầm!
- Ầm!
Chỉ thấy đôi mắt hắn chốc chốc tóe ra một luồng lôi điện to đùng. Bên trong hành lang, tốc độ lôi điện đương nhiên vượt xa La Phong. Lôi điện oanh kích trong nháy mắt đã hóa thành vô số điện xà, hình thành rồi hàng rào điện, như có vô số sợi dây trói chặt, làm tốc độ La Phong chịu ảnh hưởng rất lớn. Vừa liều mạng giãy dụa ra, làn sóng công kích thứ hai của Thương Kim Vương đã tới.
Những luồng lôi điện liên tục bắn tới làm La Phong khổ không chịu nổi!
"Không phải vì hành lang này, ta sớm đã tách ra xa hắn. Chỉ cần khoảng cách kéo ra đủ xa, lôi điện căn bản không đụng đến ta được. " La Phong hai cánh rung động, liều mạng trốn chạy.
"Quả là biết chạy trốn. " Thương Kim Vương cũng liều mạng đuổi theo phía sau.
Hắn liên tục làm ảnh hưởng La Phong, nhưng cũng chỉ có thể bảo trì không bị La Phong bỏ rơi. Việc này làm Thương Kim Vương cảm thấy rất khó chịu.
Hai người một đuổi một chạy, còn Tử Chung Vương chạy phía sau Thương Kim Vương vẫn luôn luôn không bỏ.
"Thương Kim Vương thật là tâm ngoan thủ lạt, mượn tay Dạ Thần Vương, ép chết Băng Nhận. " Trong mắt Tử Chung Vương lóe ra hàn quang." Ta, Băng Nhận và hắn Thương Kim Vương đều cùng trận doanh tộc cơ giới. Cùng trận doanh căn bản không dám tự giết lẫn nhau. Một khi tự giết lẫn nhau, đặc biệt là khi đưa tin trực tiếp trong thế giới giả định, sẽ bị tập thể trận doanh tộc cơ giới truy sát, chạy trốn cũng trốn không thoát. "
"Do đó… "
"Thương Kim Vương muốn độc chiếm bảo tàng, cũng không dám tự mình động thủ. "
"Bây giờ Băng Nhận ngã xuống, trên thực tế là hắn mượn đao giết người. " Tử Chung Vương thầm hận." Hừ, bất luận làm sao, hắn cũng chỉ có thể mượn đao giết người thôi, chứ không dám trực tiếp đối phó với chiến hữu đồng trận doanh. Hơn nữa ta không phải là Băng Nhận, cho dù Hổ Thích Vương tự bạo, ta cũng không thể ngã xuống. "
"Thương Kim Vương ngươi muốn độc chiếm bảo tàng à? Hừ " Trong đầu Tử Chung Vương hiện lên rất nhiều chủ ý.
Chiến hữu đồng trận doanh cũng không có nghĩa là cảm tình nhiều. Vì quân quy hạn chế, mới không dám giết chóc nhau. Trái với quân mạng, chẳng những bị các siêu cường giả tộc cơ giới động thủ, đến cả siêu tồn tại bản tộc của Thương Kim Vương cũng sẽ ra tay giết chết Thương Kim Vương.
La Phong, Thương Kim Vương, Tử Chung Vương theo hành lang bay đi, ai cũng có chủ ý khác nhau.
"Phía trước chính là lối ra khu hạch tâm rồi. " La Phong đem hết toàn lực chạy trốn.
Xoát!
Cả người hóa thành một luồng ảo ảnh, La Phong đi tới trước cửa vào khu hạch tâm, thấy sáu đường thông đạo vẫn còn trong trạng thái mở, nhưng cái làm La Phong kinh ngạc là ở lối ra thông đạo, lại lơ lửng một Thần Linh Bất Hủ ngoại tộc cường đại có sáu tay, mặc khải giáp tím. Hắn tản ra những đợt sóng thần lực, ngăn chặn thông đạo ra ngoài.
- Nguyên dân cư trên Diễm Tế đại lục?
La Phong thấy bộ dáng đó cũng chấn động, lúc này không khỏi giật mình.
- Tránh ra!
La Phong quát lớn, muốn xông ra ngoài.
- Rầm!
Thần Linh Bất Hủ ngoại tộc sáu tay cường đại vung song chưởng, tự nhiên dài ra, to ra, sáu tay phân biệt ngăn cản sáu đường thông đạo. Dù La Phong nhằm vào bất kỳ một đường thông đạo nào thì cánh tay hắn tuyệt đối cũng trở thành một phu giữ chốt, vạn phu khó qua. Bàn tay cực lớn sau khi nở ra, lập tức tát mạnh một cái, đẩy lùi La Phong lại.
- Ha ha, nguyên dân cư trên Diễm Tế đại lục sao? Phải cám ơn ngươi rồi.
Thương Kim Vương cười lớn rồi xuất hiện, đồng thời truyền âm nói.
Vèo!
Tử Chung Vương cũng hiện thân.
La Phong, Thương Kim Vương, Tử Chung Vương đều trên đứng trên mặt đất. Còn nguyên dân cư trên Diễm Tế đại lục lại bịt kín cả sáu đường thông đạo lối ra. Thực lực hắn là phong Vương đỉnh phong chính thức. La Phong về mặt tốc độ thượng có lẽ có ưu thế, nhưng nếu muốn xông ra ngoài, thì thực lực hắn đích xác kém xa.
- Dương, đây là ai?
Xa xa một luồng hào quang bay tới, chính là Hổ Thích Vương bay theo một hành lang tới đây. Hổ Thích Vương vừa hạ xuống cũng kinh ngạc nhìn cường giả nguyên dân cư này.
- Nguyên dân cư?
Tứ đại cường giả La Phong, Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía tên nguyên dân cư.
- Ngươi là dư nghiệt của Diễm Tế đại lục, tránh được hạo kiếp năm đó, lại còn dám hiện thân?
Thương Kim Vương quát
Tứ đại cường giả ở đây đều biết việc phát hiện ra dư nghiệt Diễm Tế đại lục là có thể báo cáo cấp trên. Nhưng trong hệ thống quân đội cũng không buộc phải làm như vậy, có lẽ việc truy sát những dư nghiệt ấy từ trước đến giờ không được xem là trách nhiệm của các chiến sĩ.
Hơn nữa Tế Tháp liên quan tới bảo tàng. Thương Kim Vương, Tử Chung Vương cũng không muốn hấp dẫn nhiều cường giả lại.
- Các vị địch nhân ngoại tộc.
Cường giả nguyên dân cư mập mạp đang lơ lửng cười cười, nhưng nụ cười lại làm người ta ớn lạnh.
- Ta rất muốn các ngươi đều chết sạch. Nhưng các ngươi đã muốn chạy ra khỏi Tế Tháp, vậy ta không thể không hiện thân. Lời đầu tiên ta xin giới thiệu một chút, ta là một trong người còn sống ở Diễm Tế đại lục, Cầu Xích Tạp. Năm đó Diễm Tế đại lục ta gặp tai nạn lớn, lúc đó ta vẻn vẹn chỉ là một Bất Hủ bình thường. Vô số năm qua, năm tháng dài đằng đẵng mặc dù làm ta vô cùng cô độc, nhưng cũng làm ta có thực lực cường đại.
- Ngươi luôn ở lại đây à?
Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương, La Phong đều cả kinh.
- Đúng, ta luôn ở bên trong Tế Tháp, đã nhìn thấy nhất cử nhất động của các ngươi.
Cầu Xích Tạp mỉm cười, vẻ tươi cười lại làm cho người ta cảm thấy quỷ dị.
- Vốn ta nghĩ muốn xếp đặt để các ngươi tự giết lẫn nhau nhiều hơn một chút. Ngoại tộc các ngươi năm đó hủy tộc quần ta, hôm nay chết càng nhiều càng tốt.
- Nhưng ta cũng muốn có được tín phù.
- Không ngờ cái tên này, lại thu sạch hai tín phù của các cường giả ngã xuống.
Cầu Xích Tạp chỉ về phía Thương Kim Vương.
Thương Kim Vương nhíu mày. Cường giả thổ dân lại biết hắn thu đi tín phù, xem ra thật sự vẫn giám sát cả Tế Tháp.
- Ngươi muốn tín phù làm gì?
Thương Kim Vương quát.
- Ngươi nói ngươi xếp đặt à…
La Phong lại nhướng mày.
- Chẳng lẽ bảo tàng…
Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương, Thương Kim Vương vừa nghe thế lập tức cả kinh.
- Thông minh.
Thổ dân Cầu Xích Tạp tán dương một tiếng.
- Trong ngoại tộc các ngươi cuối cùng cũng có một tên gia hỏa thông minh. Ha ha, ta sớm đã ở trong Tế Tháp. Tàng Bảo Thất luôn mở ra… Nếu thật có bảo tàng gì, ta tự nhiên sớm đã lấy đi rồi. Làm sao đến lượt cho các ngươi. Ba Rương Tàng Bảo trống không đó. Dù sao các ngươi cũng không thể thăm dò, chỉ dùng để làm công cụ để các ngươi tự giết lẫn nhau.
- Cái gì!
- Cái rương rỗng?
- Vì cái rương không, mà hai đại phong Vương là Dạ Thần Vương, Băng Nhận phải ngã xuống?
Hổ Thích Vương gầm khẽ
Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, La Phong đều giật mình.
Vì bảo tàng mà tất cả mọi người đều liều mạng. Thương Kim Vương, Hổ Thích Vương, Tử Chung Vương đều bị thương, tổn thất một ít Bất Hủ thần thể.
- Nhân loại.
Thổ dân Cầu Xích Tạp nhìn về phía La Phong.
- Ngươi khi tìm được ba Rương Tàng Bảo, hẳn là thấy nội dung văn tự chứ? Trên đó rõ ràng viết muốn mở cái rương ra phải là tộc nhân bản tộc ta mới làm được. Ta tự nhiên sớm đã mở ra và chiếm được bảo tàng rồi. Hơn nữa lưu lại cái rương không để đặt bẫy các ngươi.
- Nội dung văn tự đúng là như vậy.
La Phong, Tử Chung Vương đều nhíu mày.
- Tử Chung Vương, ngươi thấy nội dung văn tự chứ?
Thương Kim Vương truyền âm hỏi. Tử Chung Vương cũng truyền âm nói:
- Ừ, đích xác có nội dung. Hơn nữa khi chúng ta phát hiện ra khoang, thì Tàng Bảo Thất đã mở ra. Còn nguyên dân cư xem ra hiểu rõ hành động chúng ta như lòng bàn tay, hiển nhiên luôn giám sát chúng ta. Đã có thể giám sát chúng ta, hắn khẳng định sớm biết Tàng Bảo Thất đã mở ra, nếu có bảo tàng hắn cũng sớm lấy đi rồi.
- Ừm.
Thương Kim Vương cũng tán đồng quan điểm này.
- Không tin có thể lấy ra Rương Tàng Bảo cho ta. Ta mở ra cho các ngươi xem.
Thổ dân Cầu Xích Tạp cười khẩy nói.
- Dương, lấy ra rương tàng bảo của ngươi ra đây
Thương Kim Vương nhìn về phía La Phong.
- Lấy ra đi.
Tử Chung Vương cũng nói.
La Phong nhíu mày, nhưng vẫn lật tay lấy ra một cái Rương Tàng Bảo. Trên cái rương dày đặc những hoa văn kỳ bí thờ cúng phức tạp, nhưng dựa vào sức mạnh thì không thể mở ra. La Phong tiện tay ném về phía trước.
Thổ dân Cầu Xích Tạp nhận lấy, xoa tay lên bờ Rương Tàng Bảo, liền dễ dàng mở nắp hòm lên.
Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, La Phong, Hổ Thích Vương đều dán mắt vào trong.
Rương hoàn toàn trống rỗng, không hề có gì cả.
- Rương Tàng Bảo rỗng.
Thương Kim Vương trong mắt đầy vẻ tức giận, gầm khẽ một tiếng.
- Khốn khiếp.
Hắn liều mạng thiêu đốt một ít Bất Hủ thần thể, bây giờ mới biết được Rương Tàng Bảo mà hắn liều mạng tranh giành lại trống không. Mặc dù vật liệu bản thân cái rương cũng đáng giá, nhưng trong mắt Thương Kim Vương thì căn bản không đang nhắc tới.
Cái hắn muốn chính là… toàn bộ bảo tàng của nguyên dân cư trên Diễm Tế đại lục năm đó dùng để đào vong!
- Hắc…
Thổ dân Cầu Xích Tạp cười to.
- Nếu không phải tên nhân loại chạy trốn quá nhanh, sắp chạy ra khỏi khu hạch tâm, ta cũng sẽ không hiện thân. Các ngươi tự giết lẫn nhau, giết càng nhiều càng tốt.
- Ngươi không hiện thân, chúng ta không biết ngươi ở đây. Sao ngươi hiện thân ra như vậy?
Thương Kim Vương gằn giọng hỏi.
La Phong, Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương cũng nhìn chằm chằm vào tên thổ dân đó.
Thổ dân Cầu Xích Tạp nhìn tứ đại cường giả đám Thương Kim Vương vẻ ác cảm.
- Ngoại tộc các ngươi, nếu không phải vì bảo tàng chính thức trong Tế Tháp, ta cũng mặc kệ các ngươi.
- Bảo tàng chính thức?
La Phong thầm kinh hãi.
Thương Kim Vương, Tử Chung Vương cũng giật mình.
- Ha ha
- Các ngươi không nghĩ rằng, một Tàng Bảo Thất mà phong Vương đỉnh cao tự bạo mà có thể tàn phá lại che dấu một đại bảo tàng chính thức được à?
Thổ dân Cầu Xích Tạp cười chế giễu.
- Các ngươi không nghĩ rằng, ta tìm được bảo tàng mà còn có thể lãng phí thời gian ở đây với các ngươi à, đem tính mạng ra đùa sao?
- Ừ.
La Phong, Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương đều bừng tỉnh.
Bảo tàng truyền thừa tộc quần, khoang bảo vệ sao yếu ớt như vậy chứ?
- Bảo tàng, để ở chỗ kín.
Thổ dân Cầu Xích Tạp lạnh lùng nói:
- Chỗ sáng là khoang các ngươi thấy. Thật ra trong Rương Tàng Bảo cũng có bảo vật, nhưng là thứ rất bình thường. Còn chỗ tối đã được dấu trong bảo tàng chính thức của tộc quần.
- Bảo tàng ở chỗ sáng, chỉ cần là tộc nhân bản tộc ta là có thể mở ra.
- Nhưng chỗ tối đích thực là ở đại bảo tàng. Chẳng những phải là tộc nhân bản tộc, hơn nữa còn phải mang theo tín phù mới có thể mở ra. Có tín phù, biểu tượng cho địa vị. Tộc nhân không có tín phù không tư cách mở ra.
Thổ dân Cầu Xích Tạp nói:
- Năm đó tộc ta đào vong, Vũ Trụ Tôn Giả trong tộc cũng lo lắng tộc nhân bình thường bị khống chế linh hồn, do đó phải là người mang theo tín phù mới có thể mở đại bảo tàng ra, còn người mang theo tín phù, đều là nhân vật phong Vương! Muốn khống chế linh hồn phong Vương là một việc rất khó.
La Phong, Thương Kim Vương, Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương nghe thế cũng thầm gật đầu.
Họ phải thừa nhận.
Tên thổ dân nói rất có đạo lý, tất cả cũng phù hợp lô gích.
- Nếu các ngươi đi mất, ta vĩnh viễn không thể tìm được bảo tàng chính thức, không có tín phù, không thể mở ra. Nhưng không có ta, ngoại tộc các ngươi dù có tín phù cũng không có cách nào mở ra.
Thổ dân Cầu Xích Tạp nhìn về phía đám người La Phong.
- Yêu cầu của ta rất đơn giản, đại bảo tàng, ta muốn một nửa!
----- o O o -----
/1485
|