Sáng sớm thức dậy vào giờ học sinh, Gia Hân nhanh chóng rửa mặt đánh răng. Thay xong đồng phục thì bước qua phòng Kiệt Kiệt gọi Thằng nhóc dậy, trong nhà cũng chỉ có Gia Hân gọi được nhóc thôi.
Phòng Gia Hân và Kiệt Kiệt ở cạnh nhau, từ một năm trước cả nhà đã tách ra ngủ riêng mỗi người một phòng. Vào phòng Kiệt Kiệt thấy nhóc đang ngủ với tư thế hình chữ đại trên giường, Gia Hân cười nhìn, cô đứng ở trước giường khoanh tay lại rồi lên tiếng.
_“ Nhanh dậy đi, không muốn chị ra tay thì nhanh dậy rồi thay đồ vệ sinh cá nhân xong xuống nhà nhanh.”
Một câu của Gia Hân thế nhưng làm cho người trên giường tức tốc nám chăn qua một bên ngồi dậy, nhìn Gia Hân bằng ánh mắt u oán rồi hậm hực mà đi vào nhà vệ sinh.
Kiệt Kiệt còn muốn ngủ thêm nữa, nhưng không nghe lời chị thì còn khổ hơn là không nghe lời ba mẹ. Nó chỉ cần làm nũng thì ba mẹ lập tức đầu hàng, chị thì không có khi còn bơ nó luôn. Làm chị giận thì khỏi nói nhiều làm gì, chờ bị cắt tiền xài, bị bắt làm công việc nhà còn không cho nó chơi đồ chơi trên máy game nữa chứ, nó không muốn đâu nha vậy đành phải nghe theo, nó khóc không ra nước mắt luôn rồi, nhưng ai bảo nó vừa thích vừa sợ chị đâu này.
Gia Hân không biết Kiệt Kiệt nghĩ gì hay là oán gì, cho dù biết cũng không sao cô không quan tâm nhiều đến vậy.
Kiệt Kiệt tên đầy đủ là Trịnh Gia Kiệt, ở nhà thường gọi Kiệt Kiệt tên thân mật của nhóc. Nhóc này từ lúc sinh ra đã có điều lạ, trẻ con mới sinh điều khóc nhưng nhóc lại không, đến khi Gia Hân nhìn nhóc thì nhóc con này mới khóc, chỉ được Gia Hân ôm thì lại cười làm người lớn câm nín trố mắt nhìn. Sau này ngoại trừ lúc nhóc bú sữa và ngủ ra thì điều là Gia Hân trông coi nhóc, có lúc không ở vì phải làm việc hay bắt ma quỷ hoặc đi học về muộn thì nhóc sẽ khóc lớn không ngừng không ai dỗ được phải đợi Gia Hân về thì mới im chuyên.
Kiệt Kiệt 3 tháng có thể đứng lên, 7 tháng có thể đi từ từ và bò thì rất nhanh, 9 tháng thì lên tiếng nói đầu tiên là gọi chị rồi mới gọi ba mẹ, làm hai người lớn bắt đắt dĩ nhìn nhau không còn gì để nói. Một năm thì Kiệt Kiệt như đứa bé 3 tuổi vậy nói chuyện như sáo vậy, lúc này cũng không quấn Gia Hân như trước chỉ là luôn treo ở miệng lời nói thôi. Bây giờ nhóc đã có thể giống như người lớn đến 70% luôn rồi dù chỉ hơn 3 tuổi, trí nhớ của nhóc có thể coi là nhìn qua là nhớ là thiên tài làm người vừa hâm mộ vừa tức giận, lại luôn giả ngốc vì Gia Hân nói là không thể làm quá lên nếu không sẽ có tai họa, lời này tuy là giả nhưng ai trong nhà cũng hiểu câu hoài bích có tội nên cho Kiệt Kiệt khi ở ngoài thì bình thường một chút, nhờ vậy mà sau này cứu được Kiệt Kiệt khỏi lần thập tử nhất sinh.
Lúc Kiệt Kiệt sắp sinh Gia Hân nằm mơ thấy Bạch Vô Thường tới tìm cô còn dẫn theo quỷ anh mà lúc trước đưa đi ở nhà cô tới, Gia Hân nghi hoặc muốn hỏi nhưng Bạch Vô Thường đã nói trước.
_“ Nhóc con gặp lại nhau rồi, lần này tới là đưa đứa bé này đi đầu thai. Sau này nó là em của ngươi hay chăm nó cho tốt nhá, ngươi và nó có duyên phận sau này có thể nó giúp đỡ cho ngươi vài chuyện cũng nên. Nó được sự chúc phúc của cả nhà ngươi và hi vọng của mẹ ngươi nên nó tới với nhà ngươi, nó được bồ tác dạy cho phật học sau này sẽ rất thông minh và tài giỏi hơn người thường. Ngươi hãy quản giáo nó, đừng để nó đi sai đường. Được rồi ta phải đi rồi, ta chỉ tới báo cho ngươi thôi nhớ làm theo đó, à mà cám ơn số tiền người gửi cho ta nhá.”
Bạch Vô Thường nói xong thì biến mất, Gia Hân cũng tỉnh lại mở mắt ra trong đầu còn vang lên lời Bạch Vô Thường nói. Sau hai hôm mẹ Trịnh chuyển dạ, Gia Hân nhìn thấy đứa bé khi chào đời thì giật thót người thật sự là quỷ anh lúc trước, chỉ là hiện giờ trên người là hào quan của phật chứ không phải là oán khí trước đây.
Gia Hân ở dưới nhà đợi Kiệt Kiệt xuống rồi cả hai cùng ăn sáng, ăn xong hai chị em cùng đi học Gia Hân đưa Kiệt Kiệt vào nhà trẻ xong thì đi đến trường.
Gia Hân vừa vào lớp thì thấy Tiết Huy Nhan đang cầm mấy lá bùa xếp qua xếp lại, không biết muốn xếp cái gì mà lại lay quay mãi chẳng xong.
Tiết Huy Nhan đang không biết làm sao xếp bùa, rõ ràng hôm qua sư phụ dạy hắn xếp được mà sao giờ lại không được là sao đây. Ngẩn đầu lên thấy Gia Hân đang đi vào thì nhanh tay đem lá bùa đang xếp dở tháo ra sau đó vuốt cho thẳng lá bùa lại mới cười cười nhìn Gia Hân.
Gia Hân đang đi về chỗ thấy hành động bày của hắn khóe miệng giật giật, thật không hiểu nổi ai lại nhận tên này làm đồ đệ vậy không biết, thật mất mặt giới thiên sư, đạo sư mà.
Đến chỗ ngồi vừa ngồi xuống đã thấy trước mặt thêm một xấp bùa tím, Gia Hân
Phòng Gia Hân và Kiệt Kiệt ở cạnh nhau, từ một năm trước cả nhà đã tách ra ngủ riêng mỗi người một phòng. Vào phòng Kiệt Kiệt thấy nhóc đang ngủ với tư thế hình chữ đại trên giường, Gia Hân cười nhìn, cô đứng ở trước giường khoanh tay lại rồi lên tiếng.
_“ Nhanh dậy đi, không muốn chị ra tay thì nhanh dậy rồi thay đồ vệ sinh cá nhân xong xuống nhà nhanh.”
Một câu của Gia Hân thế nhưng làm cho người trên giường tức tốc nám chăn qua một bên ngồi dậy, nhìn Gia Hân bằng ánh mắt u oán rồi hậm hực mà đi vào nhà vệ sinh.
Kiệt Kiệt còn muốn ngủ thêm nữa, nhưng không nghe lời chị thì còn khổ hơn là không nghe lời ba mẹ. Nó chỉ cần làm nũng thì ba mẹ lập tức đầu hàng, chị thì không có khi còn bơ nó luôn. Làm chị giận thì khỏi nói nhiều làm gì, chờ bị cắt tiền xài, bị bắt làm công việc nhà còn không cho nó chơi đồ chơi trên máy game nữa chứ, nó không muốn đâu nha vậy đành phải nghe theo, nó khóc không ra nước mắt luôn rồi, nhưng ai bảo nó vừa thích vừa sợ chị đâu này.
Gia Hân không biết Kiệt Kiệt nghĩ gì hay là oán gì, cho dù biết cũng không sao cô không quan tâm nhiều đến vậy.
Kiệt Kiệt tên đầy đủ là Trịnh Gia Kiệt, ở nhà thường gọi Kiệt Kiệt tên thân mật của nhóc. Nhóc này từ lúc sinh ra đã có điều lạ, trẻ con mới sinh điều khóc nhưng nhóc lại không, đến khi Gia Hân nhìn nhóc thì nhóc con này mới khóc, chỉ được Gia Hân ôm thì lại cười làm người lớn câm nín trố mắt nhìn. Sau này ngoại trừ lúc nhóc bú sữa và ngủ ra thì điều là Gia Hân trông coi nhóc, có lúc không ở vì phải làm việc hay bắt ma quỷ hoặc đi học về muộn thì nhóc sẽ khóc lớn không ngừng không ai dỗ được phải đợi Gia Hân về thì mới im chuyên.
Kiệt Kiệt 3 tháng có thể đứng lên, 7 tháng có thể đi từ từ và bò thì rất nhanh, 9 tháng thì lên tiếng nói đầu tiên là gọi chị rồi mới gọi ba mẹ, làm hai người lớn bắt đắt dĩ nhìn nhau không còn gì để nói. Một năm thì Kiệt Kiệt như đứa bé 3 tuổi vậy nói chuyện như sáo vậy, lúc này cũng không quấn Gia Hân như trước chỉ là luôn treo ở miệng lời nói thôi. Bây giờ nhóc đã có thể giống như người lớn đến 70% luôn rồi dù chỉ hơn 3 tuổi, trí nhớ của nhóc có thể coi là nhìn qua là nhớ là thiên tài làm người vừa hâm mộ vừa tức giận, lại luôn giả ngốc vì Gia Hân nói là không thể làm quá lên nếu không sẽ có tai họa, lời này tuy là giả nhưng ai trong nhà cũng hiểu câu hoài bích có tội nên cho Kiệt Kiệt khi ở ngoài thì bình thường một chút, nhờ vậy mà sau này cứu được Kiệt Kiệt khỏi lần thập tử nhất sinh.
Lúc Kiệt Kiệt sắp sinh Gia Hân nằm mơ thấy Bạch Vô Thường tới tìm cô còn dẫn theo quỷ anh mà lúc trước đưa đi ở nhà cô tới, Gia Hân nghi hoặc muốn hỏi nhưng Bạch Vô Thường đã nói trước.
_“ Nhóc con gặp lại nhau rồi, lần này tới là đưa đứa bé này đi đầu thai. Sau này nó là em của ngươi hay chăm nó cho tốt nhá, ngươi và nó có duyên phận sau này có thể nó giúp đỡ cho ngươi vài chuyện cũng nên. Nó được sự chúc phúc của cả nhà ngươi và hi vọng của mẹ ngươi nên nó tới với nhà ngươi, nó được bồ tác dạy cho phật học sau này sẽ rất thông minh và tài giỏi hơn người thường. Ngươi hãy quản giáo nó, đừng để nó đi sai đường. Được rồi ta phải đi rồi, ta chỉ tới báo cho ngươi thôi nhớ làm theo đó, à mà cám ơn số tiền người gửi cho ta nhá.”
Bạch Vô Thường nói xong thì biến mất, Gia Hân cũng tỉnh lại mở mắt ra trong đầu còn vang lên lời Bạch Vô Thường nói. Sau hai hôm mẹ Trịnh chuyển dạ, Gia Hân nhìn thấy đứa bé khi chào đời thì giật thót người thật sự là quỷ anh lúc trước, chỉ là hiện giờ trên người là hào quan của phật chứ không phải là oán khí trước đây.
Gia Hân ở dưới nhà đợi Kiệt Kiệt xuống rồi cả hai cùng ăn sáng, ăn xong hai chị em cùng đi học Gia Hân đưa Kiệt Kiệt vào nhà trẻ xong thì đi đến trường.
Gia Hân vừa vào lớp thì thấy Tiết Huy Nhan đang cầm mấy lá bùa xếp qua xếp lại, không biết muốn xếp cái gì mà lại lay quay mãi chẳng xong.
Tiết Huy Nhan đang không biết làm sao xếp bùa, rõ ràng hôm qua sư phụ dạy hắn xếp được mà sao giờ lại không được là sao đây. Ngẩn đầu lên thấy Gia Hân đang đi vào thì nhanh tay đem lá bùa đang xếp dở tháo ra sau đó vuốt cho thẳng lá bùa lại mới cười cười nhìn Gia Hân.
Gia Hân đang đi về chỗ thấy hành động bày của hắn khóe miệng giật giật, thật không hiểu nổi ai lại nhận tên này làm đồ đệ vậy không biết, thật mất mặt giới thiên sư, đạo sư mà.
Đến chỗ ngồi vừa ngồi xuống đã thấy trước mặt thêm một xấp bùa tím, Gia Hân
/50
|