Chuyện những người chết làm mọi người hoang mang lo sợ, cho đến khi người trong thôn bắt đầu chết không biết nguyên nhân, lúc đầu là người già đang khỏe mạnh lại đi ngủ mà không tĩnh lại nữa, cho đến trẻ con đang chơi đùa từ nhiên ngã nhào ra chết.
Lúc đó Trưởng Thôn bị mọi người đồng loạt lên tiếng muốn tìm nguyên nhân và cách giải quyết, lúc này đây Trưởng Thôn mới mở cuộc họp toàn thôn
Sao lại như vậy?, chuyện này là sao đây?.
Chúng ta làm sao bây giờ?.
Tôi không muốn giống họ đâu!.
Mọi người bình tĩnh nghe ta nói. Thôn Trưởng lớn tiếng trấn an mọi người.
Vừa nghe Thôn Trưởng nói tất cả người trong thôn cũng im lặng, trong thôn luôn là Thôn Trưởng có tiếng nói nhất không ai dám cãi lại trừ khi...
Chuyện gần đây xảy ra ta hi vọng mọi người đừng đồn đi ra ngoài, như vậy sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng ta sau này. Những người này xem như xấu số vậy, sau này chúng ta sẽ không tiếp người bên ngoài vào chỗ chúng ta, những người bên ngoài này lúc trước đã đi nên bây giờ cũng sẽ không liên quan tới chúng ta dù là họ có ra sao đi nữa cũng không có việc của Dương Gia Thôn chúng ta. Việc sau này xảy ra người chết thì đem đến phía tây núi chôn cất cũng cầu thần linh phù hộ cho chúng ta không gặp tai ương giống những người bên ngoài này, còn phải kêu gọi con cháu chúng ta quay về để tế tổ cầu tổ tiên phù hộ họ. .
Thôn Trưởng một mạch nói xong, ông ta cũng biết tuy là hiện tại có thể trấn an mọi người một chút cũng không phải lâu dài, chuyện này còn có thể tiếp tục kéo dài thêm nữa. Những con cháu bên ngoài nhất định sẽ về thăm nhà và cũng sẽ đi ra ngoài tiếp, cũng có thể giống như cháu gái của Cô Mẫu đem người trở về như thế này.
Vừa nghĩ tới Cô Mẫu thì Thôn Trưởng đột nhiên xuất hiện ý tưởng.
Trong thôn giờ này mọi người không lên tiếng, ai cũng duy nghĩ những gì Thôn Trưởng nói,sau một hồi mới đồng ý với Thôn Trưởng những lại yêu cầu phải tìm ra cách giải quyết vấn đề nhanh nhất vì không ai muốn người tiếp theo chết là mình.
Thôn Trưởng việc này nên giải quyết nhanh thôi.
Không đưa ra ngoài nhưng cũng phải cho thôn chúng ta yên bình a.
Không ai muốn chết cũng không biết chết tiếp theo là người nào đâu Thôn Trưởng.
Đúng vậy.
Mọi người ai cũng có ý kiến riêng của mình, tất cả chỉ một ý chung là không muốn chết.
Thôn Trưởng gật đầu với mọi người rồi giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, ông quay sanh Cô Mẫu đang ngồi một góc bên cạnh tường chắp tay lại cúi người làm lễ rồi lên tiếng nói với bà.
Còn xin cô Mẫu hãy giao cháu gái ra để tế thần linh, dù sao những người chết bên ngoài này điều do cô ta dẫn vào mới lây xui xẻo cho chúng ta.
Nghe xong Thôn Trưởng nói ai cũng giật mình, không ai nghĩ tới Thôn Trưởng sẽ làm quyết định này. Nhưng kỳ thật trong lòng luôn là sẽ cảm thấy cách này không sai, dù sao cháu gái của cô Mẫu cũng là người dẫn đầu cho chuyện này. Cô Mẫu vẫn ngồi im không lên tiếng, nghe thấy Thôn Trưởng nói chỉ hơi nắm cây gậy trong tay xiết chặt lại, bà ấy cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn bà, một lúc sau đã có người không kiên nhẫn bắt đầu lên tiếng phụ theo.
Cô Mẫu! Lần này xin cô Mẫu hãy vì mọi người hi sinh một chút a, không ai muốn chết đâu cô Mẫu.
Cô Mẫu a, mọi chuyện đều bắt đầu từ cháu gái người nên để cho cháu gái người chịu trách nhiệm a.
Phải phải! Hiện tại ai cũng không biết mình sẽ chết khi nào nếu có thể cứu được mọi người thì cũng đáng mà a cô Mẫu.
Mấy người lên tiếng điều là những tên du côn thêm nữa là mấy hộ nhà có tiếng xấu đồn thổi ra ngoài, mấy người này thấy cô Mẫu im lặng thì nôn nóng lên tiếng cũng không xem mặt của cô Mẫu với Thôn Trưởng điều đen lại trầm mặc nhìn bọn họ.
Cô Mẫu đột nhiên đứng lên bước tới trước mặt những người đó, trên mặt không một biểu tình nhìn chằm chằm bọn họ khiến cho bọn họ trong lòng sinh sợ hãi lui về phía sau đám người.
Cô Mẫu!. Trưởng Thôn lúc này lên tiếng gọi giọng điệu có vài phần xin lỗi xen vào bắt đác dĩ
Cô Mẫu nghe tiếng của Thôn Trưởng bước chân dừng tại chỗ nhưng không quay đầu lại cũng không muốn nhìn biểu tình của ông, tay cầm cây gậy gỗ chống xuống đất lưng thẳng tắp mà đứng.
Thôn Trưởng nhìn cô Mẫu phản ứng cười khổ không thôi, không phải là ông không biết suy tính nhưng mà con bé đó... Thở dài một hơi im lặng mà nhìn cô Mẫu.
Các người luôn miệng là vì mọi người hi sinh, vì sao không trước thấy các người đứng ra hi sinh để bảo vệ người thân bạn bè của mình, vì sao muốn người khác phải tới giúp các người làm anh hùng hi sinh. Các người vì nhờ vả con bé giúp đỡ cho người nhà các người không thành, hiện tại muốn đưa ra con bé làm bia đỡ đạn cho các người đổ hết lỗi cho con bé, không phải các người luôn cố mà dán lên những người đã chết mà con bé mang về muốn thu lợi ích cho mình hay sao, giờ phút này các người có thể đi tìm bọn họ một cách quang minh chính đại sao lại không làm mà muốn người khác đứng ra bảo mệnh cho các người chứ hả?.
Cô Mẫu chỉ vào từng người lúc nãy lên tiếng nói chuyện giáo huấn đến bọn họ cúi đầu không dám ngẩn lên thế này mới đảo mắt mà nhìn những người còn lại của thôn tiếp tục nói.
Còn tất cả các người, sinh mạng của các người là quý còn người khác thì không phải không? Dùng một người bảo vệ nhiều người vì sao không ai tự tiến cử mình lên trước, ai không quý mạng của mình thì vì sao các người xem người khác bỏ mạng vì mình là chuyện nên làm mà không nghĩ một chút các người là người ta sẽ như thế nào?. Các người tuy không lên tiếng nói nhưng trong lòng điều rất rõ ràng, lúc đầu con bé đưa người về không phải các người luôn nói tốt nói hay bây giờ có chuyện lại là con bé làm sai làm lỗi, ta cho các người biết con bé sẽ không hi sinh vì ai trông các người sinh mạng con bé do nó quyết định muốn hay không chứ không phải do các người muốn hay không.
Tất cả mọi người điều im như hến không hề hé răng lên tiếng, ai cũng xấu hổ cho hành động của mình, người trong thôn điều là người chất phác nghe xong từng câu từng chữ của cô Mẫu điều vừa xấu hổ vừa ngượng chỉ biết im lặng đứng.
Lúc này cô Mẫu quay đầu lại nhìn Thôn Trưởng chằm chằm nhìn đến Thôn Trưởng phát lạnh rùng mình mới hướng về ông nói.
Ta chỉ nói một câu, đừng đánh chủ ý tới con bé cho dù ra sao con bé là cháu gái của ta.
Cô Mẫu khi nói nhấn mạnh 4 chữ cuối Cháu Gái Của Ta ánh mắt hàm chứa cảnh cáo rất rõ ràng, Thôn Trưởng cúi đầu không dám hé răng chỉ là ngực phập phồng lên xuống.
Vào ngay lúc này bên ngoài chạy tới vài đứa nhỏ vừa chạy vừa lớn tiếng la lên.
Mất tích rồi, mất tích rồi, cháu gái bà bà mất tích rồi.......
Lúc đó Trưởng Thôn bị mọi người đồng loạt lên tiếng muốn tìm nguyên nhân và cách giải quyết, lúc này đây Trưởng Thôn mới mở cuộc họp toàn thôn
Sao lại như vậy?, chuyện này là sao đây?.
Chúng ta làm sao bây giờ?.
Tôi không muốn giống họ đâu!.
Mọi người bình tĩnh nghe ta nói. Thôn Trưởng lớn tiếng trấn an mọi người.
Vừa nghe Thôn Trưởng nói tất cả người trong thôn cũng im lặng, trong thôn luôn là Thôn Trưởng có tiếng nói nhất không ai dám cãi lại trừ khi...
Chuyện gần đây xảy ra ta hi vọng mọi người đừng đồn đi ra ngoài, như vậy sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng ta sau này. Những người này xem như xấu số vậy, sau này chúng ta sẽ không tiếp người bên ngoài vào chỗ chúng ta, những người bên ngoài này lúc trước đã đi nên bây giờ cũng sẽ không liên quan tới chúng ta dù là họ có ra sao đi nữa cũng không có việc của Dương Gia Thôn chúng ta. Việc sau này xảy ra người chết thì đem đến phía tây núi chôn cất cũng cầu thần linh phù hộ cho chúng ta không gặp tai ương giống những người bên ngoài này, còn phải kêu gọi con cháu chúng ta quay về để tế tổ cầu tổ tiên phù hộ họ. .
Thôn Trưởng một mạch nói xong, ông ta cũng biết tuy là hiện tại có thể trấn an mọi người một chút cũng không phải lâu dài, chuyện này còn có thể tiếp tục kéo dài thêm nữa. Những con cháu bên ngoài nhất định sẽ về thăm nhà và cũng sẽ đi ra ngoài tiếp, cũng có thể giống như cháu gái của Cô Mẫu đem người trở về như thế này.
Vừa nghĩ tới Cô Mẫu thì Thôn Trưởng đột nhiên xuất hiện ý tưởng.
Trong thôn giờ này mọi người không lên tiếng, ai cũng duy nghĩ những gì Thôn Trưởng nói,sau một hồi mới đồng ý với Thôn Trưởng những lại yêu cầu phải tìm ra cách giải quyết vấn đề nhanh nhất vì không ai muốn người tiếp theo chết là mình.
Thôn Trưởng việc này nên giải quyết nhanh thôi.
Không đưa ra ngoài nhưng cũng phải cho thôn chúng ta yên bình a.
Không ai muốn chết cũng không biết chết tiếp theo là người nào đâu Thôn Trưởng.
Đúng vậy.
Mọi người ai cũng có ý kiến riêng của mình, tất cả chỉ một ý chung là không muốn chết.
Thôn Trưởng gật đầu với mọi người rồi giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, ông quay sanh Cô Mẫu đang ngồi một góc bên cạnh tường chắp tay lại cúi người làm lễ rồi lên tiếng nói với bà.
Còn xin cô Mẫu hãy giao cháu gái ra để tế thần linh, dù sao những người chết bên ngoài này điều do cô ta dẫn vào mới lây xui xẻo cho chúng ta.
Nghe xong Thôn Trưởng nói ai cũng giật mình, không ai nghĩ tới Thôn Trưởng sẽ làm quyết định này. Nhưng kỳ thật trong lòng luôn là sẽ cảm thấy cách này không sai, dù sao cháu gái của cô Mẫu cũng là người dẫn đầu cho chuyện này. Cô Mẫu vẫn ngồi im không lên tiếng, nghe thấy Thôn Trưởng nói chỉ hơi nắm cây gậy trong tay xiết chặt lại, bà ấy cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn bà, một lúc sau đã có người không kiên nhẫn bắt đầu lên tiếng phụ theo.
Cô Mẫu! Lần này xin cô Mẫu hãy vì mọi người hi sinh một chút a, không ai muốn chết đâu cô Mẫu.
Cô Mẫu a, mọi chuyện đều bắt đầu từ cháu gái người nên để cho cháu gái người chịu trách nhiệm a.
Phải phải! Hiện tại ai cũng không biết mình sẽ chết khi nào nếu có thể cứu được mọi người thì cũng đáng mà a cô Mẫu.
Mấy người lên tiếng điều là những tên du côn thêm nữa là mấy hộ nhà có tiếng xấu đồn thổi ra ngoài, mấy người này thấy cô Mẫu im lặng thì nôn nóng lên tiếng cũng không xem mặt của cô Mẫu với Thôn Trưởng điều đen lại trầm mặc nhìn bọn họ.
Cô Mẫu đột nhiên đứng lên bước tới trước mặt những người đó, trên mặt không một biểu tình nhìn chằm chằm bọn họ khiến cho bọn họ trong lòng sinh sợ hãi lui về phía sau đám người.
Cô Mẫu!. Trưởng Thôn lúc này lên tiếng gọi giọng điệu có vài phần xin lỗi xen vào bắt đác dĩ
Cô Mẫu nghe tiếng của Thôn Trưởng bước chân dừng tại chỗ nhưng không quay đầu lại cũng không muốn nhìn biểu tình của ông, tay cầm cây gậy gỗ chống xuống đất lưng thẳng tắp mà đứng.
Thôn Trưởng nhìn cô Mẫu phản ứng cười khổ không thôi, không phải là ông không biết suy tính nhưng mà con bé đó... Thở dài một hơi im lặng mà nhìn cô Mẫu.
Các người luôn miệng là vì mọi người hi sinh, vì sao không trước thấy các người đứng ra hi sinh để bảo vệ người thân bạn bè của mình, vì sao muốn người khác phải tới giúp các người làm anh hùng hi sinh. Các người vì nhờ vả con bé giúp đỡ cho người nhà các người không thành, hiện tại muốn đưa ra con bé làm bia đỡ đạn cho các người đổ hết lỗi cho con bé, không phải các người luôn cố mà dán lên những người đã chết mà con bé mang về muốn thu lợi ích cho mình hay sao, giờ phút này các người có thể đi tìm bọn họ một cách quang minh chính đại sao lại không làm mà muốn người khác đứng ra bảo mệnh cho các người chứ hả?.
Cô Mẫu chỉ vào từng người lúc nãy lên tiếng nói chuyện giáo huấn đến bọn họ cúi đầu không dám ngẩn lên thế này mới đảo mắt mà nhìn những người còn lại của thôn tiếp tục nói.
Còn tất cả các người, sinh mạng của các người là quý còn người khác thì không phải không? Dùng một người bảo vệ nhiều người vì sao không ai tự tiến cử mình lên trước, ai không quý mạng của mình thì vì sao các người xem người khác bỏ mạng vì mình là chuyện nên làm mà không nghĩ một chút các người là người ta sẽ như thế nào?. Các người tuy không lên tiếng nói nhưng trong lòng điều rất rõ ràng, lúc đầu con bé đưa người về không phải các người luôn nói tốt nói hay bây giờ có chuyện lại là con bé làm sai làm lỗi, ta cho các người biết con bé sẽ không hi sinh vì ai trông các người sinh mạng con bé do nó quyết định muốn hay không chứ không phải do các người muốn hay không.
Tất cả mọi người điều im như hến không hề hé răng lên tiếng, ai cũng xấu hổ cho hành động của mình, người trong thôn điều là người chất phác nghe xong từng câu từng chữ của cô Mẫu điều vừa xấu hổ vừa ngượng chỉ biết im lặng đứng.
Lúc này cô Mẫu quay đầu lại nhìn Thôn Trưởng chằm chằm nhìn đến Thôn Trưởng phát lạnh rùng mình mới hướng về ông nói.
Ta chỉ nói một câu, đừng đánh chủ ý tới con bé cho dù ra sao con bé là cháu gái của ta.
Cô Mẫu khi nói nhấn mạnh 4 chữ cuối Cháu Gái Của Ta ánh mắt hàm chứa cảnh cáo rất rõ ràng, Thôn Trưởng cúi đầu không dám hé răng chỉ là ngực phập phồng lên xuống.
Vào ngay lúc này bên ngoài chạy tới vài đứa nhỏ vừa chạy vừa lớn tiếng la lên.
Mất tích rồi, mất tích rồi, cháu gái bà bà mất tích rồi.......
/50
|