"A!"
Nhiều tu sĩ Chân Võ lao lên ngăn chặn Ngụy Tác để Hứa thần quân thoát thân.
Một lão bất tử Chân Võ gầm to, kích phát pháp khí, kim sắc thần quang hóa thành một kim luân khổng lồ.
"Chát!"
Nhưng một hồng kiểm đại hán mặc hắc bào đột nhiên xuất hiện, lão bất tử Chân Võ này tắt hết linh quang, bị đá vỡ ngực, kim luân trăm trượng đang rơi xuống cũng mất phương hướng, không biết bắn đi đâu.
"Không muốn chết đừng động thủ." Hồng kiểm đại hán lạnh giọng.
"Là đồng bạn của y!"
Mọi tu sĩ lại rùng mình, đồng bạn cùng Ngụy Tác san bằng Thiên Kiếm tông xuất hiện. Hiếm ai biết thân phận chân chính của Linh Lung Thiên nhưng ai cũng biết đồng bạn của Ngụy Tác là một thần huyền cấp cường giả.
"A!"
Hứa thần quân rú lên thảm thiết, tự chặt một tay, hóa thành tinh quang trường kiếm chém vào Ngụy Tác.
Chắc là một đạo vô thượng cường pháp của Chân Võ tự chém nhục thân để kích phát uy năng siêu việt thực lực bình thường. Tinh quang trường kiếm phát ra quang hoa khiến không ai nhìn thẳng vào được.
"A!"
Hứa thần quân lại rú lên, Ngụy Tác bước tới như đã đoán trước được uy năng tinh quang trường kiếm, trực tiếp tránh được.
"Đi thôi!"
Ngụy Tác khiến hoàng giả mặc kim long thần giáp và đạo nhân có vô số thanh sắc đạo liên quanh mình biến sắc, hai đại năng Ngọc Hành đại lục vội phát lệnh cho tu sĩ rút đi.
“Chát!”
Tinh quang lóe lên, cổ phù từ mình Hứa thần quân bắn ra nát vụn, hư không xuất hiện vô số vẫn thạch như gian phòng bắn đi bốn phương tám hướng tựa mưa sao băng.
Cổ phù hiển nhiên là truyền thừa pháp khí của Chân Võ mà vẫn bị đánh tan, Hứa thần quân thân rách tan pháp y, thân thể đứt mấy vết sâu đến xương, máu tung tóe.
"Ngụy Tác, ta chết cũng không tha cho ngươi!"
Hứa thần quân không thể tái chiến, đột nhiên gầm lên tuyệt vọng, đẩu nổ tung, hóa thành nguyên khí, tùy tức, từ đầu đến chân, kể cả thần huyền pháp thân đều tan vỡ.
Cảnh tượng thật khôn tả, một thần huyền đại năng tự hủy, hoàn toàn như một vì sao ảo diệt.
Ánh sáng vô lượng và sóng xung kích hình thành một đạo kinh nhân quang hoàn bắn đi bốn phương tám hướng.
"Oành! Oành! Oành! Oành! Oành!..."
Mọi tu sĩ tại trường đô phát pháp bảo và uy năng thuật pháp ngăn cản, như bị sóng biển vỗ vào.
"Cái gì đó?"
Hoàng giả mặc kim long thần giáp và đạo nhân có vô số thanh sắc đạo liên hiển hóa đang bỏ chạy cũng dừng lại. Ngụy Tác diệt Hứa thần quân là việc tất nhiên với họ, ngạc nhiên chỉ là Hứa thần quân tự hủy, thân thể hoàn toàn tan vỡ thì co quang hoa đen sì lấp lóe, khí tức khôn tả.
Là một khối ô hắc sắc vẫn thạch cỡ đứa trẻ sơ sinh.
Bề ngoài khối vẫn thạch như hoàn toàn dung hóa rồi ngưng kết lại mà thành, hình mũi dùi nhọn, ai nhìn vào cũng cho rằng khối vẫn thạch bay rất lâu ở tinh không chi, xương đất lại được vô tận lôi hỏa nung nấu.
Bên trong và bề mặt khối vẫn thạch có nhiều đường vân tự nhiên hình thành, đan nhau dày đặc, như có vô số đại đạo pháp vực.
"Tinh hạch!"
"Liên quan đến truyền thuyết Chân Võ... Chân Võ thật sự có một viên tinh hạch như thế!"
Nhiều tiền bối của Thiên Huyền đại lục thất sắc.
Là một viên tinh hạch thật sự!
Tu đạo giới có ghi lại rằng đại năng của viễn cổ tu đạo giới thần thông kinh thiên, có thể hút sao từ vô tận tinh không về luyện chế cực đạo tiên binh, thậm chí nhân vật kinh thiên từ thời trước đó có thể ngao du thái hư, trực tiếp tìm nguyên liệu tu luyện thích hợp trong hư không loạn lưu, hái sao luyện chế pháp bảo.
Tương truyền khai sơn tổ sư Chân Võ vô tình lấy được một viên tinh hạch, sau đó ngộ ra thần thông mà khai sơn lập phái, sáng lập cơ nghiệp Chân Võ.
Nhiều tông môn vì giữ uy nghiêm nên ghi chép lại không đúng, thậm chí ngụy tạo vài ba thần tích, lưu truyền cho hậu thế, Chân Võ cũng nhận là mình có tinh hạch Chân Võ Tinh, nhưng các tiền bối Thiên Huyền đại lục không hẳn đã tin, có điều giờ Hứa thần quân chết lại thật sự hiển ra một viên tinh hạch!
Tinh hạch là bản nguyên của một vì sao tụ lại, dệt thành nhiều đại đạo, là thứ thượng cổ đại năng cũng thèm muốn!
“Chát!”
Hứa thần quân chết, tinh hạch mang theo vô số đạo quang văn như cháy lên đổ vào Ngụy Tác.
"Xoạt..."
Hoàng Đạo Quân và Ngọc Thiên tông tông chủ biến sắc hít hơi lạnh, đó là tinh thần chi lực, hư không trước mặt Ngụy Tác bị ép tối lại, vô số tinh thần nguyên khí đặc biệt đan nhau, không thể ngăn đỡ nổi, dù thứ ngang với cái bình màu thì trước uy năng này tất thân thể tan nát, bị chấn thành tro.
Nhiều tu sĩ Ngọc Hành đại lục kinh hãi, thấy thế đều kinh hỉ, Hứa thần quân tự nổ dẫn động sát chiêu, rất có khả năng giết được Ngụy Tác!
“Chát!”
Cùng lúc thân thể Ngụy Tác đột nhiên biến thành hơn trăm, mỗi thân thể đều có khí huyết và chân nguyên, hoàn hoàn toàn toàn như một Ngụy Tác, chạy về bốn phương tám hướng.
"Là bí thuật nghịch thiên gì hả!"
"Y biết quá nhiều bí thuật, thật khó tưởng tượng nổi!"
Tiếng hít hơi lạnh vang lên, tinh hạch chứa ý chí của Hứa thần quân không tài nào phát hiện chân thân Ngụy Tác, tựa hồ thoát khỏi trói buộc, hóa thành một đạo lưu quang, với tốc độ không ngăn cản được, không hiểu bay đi đâu.
"Đúng là thời đại loạn lạc..." Ngụy Tác dừng chân thân lại, đứng trên không trung bất động, thầm cảm thán.
Tinh hạch là một món chí bảo kinh nhân, khống chế được tương đương với có một món cực đạo tiên binh, nhiều nguyên khí quy tắc của nó mà rơi vào tay đại năng thì sẽ lĩnh ngộ được thuật pháp và pháp vực kinh nhân.
Viên tinh hạch bay ra, coi như oạn thế có thêm một món trọng bảo, không biết sẽ gây lên loạn động cỡ nào.
"Đưa y đi."
"Hi vọng sau này các ngươi không đối địch với ta."
Hoàng sắc tinh quang đột nhiên bao lấy Diệp Huyền Thành đã trọng thương, y gầm lên, chấn tan uy năng phong ấn của Tự chuyển thiên trấn ma pháp nhưng Đại thừa pháp âm đã áp tới, khiến y hôn mê, Ngụy Tác không hạ sát thủ, chỉ nói với tu sĩ Huyền Phong môn.
Thả Diệp Huyền Thành cũng là thả hổ về núi, e là có hậu hoạn, nhưng vì Thủy Linh Nhi nên gã không hạ sát thủ, gã hiểu mình có cảm tình đặc biệt với Linh Nhạc thành và Thiên Huyền đại lục thế nào thì Thủy Linh Nhi cũng thế với Huyền Phong môn.
"Để hết mọi thứ lại."
Tu sĩ Chân Võ và tu sĩ Thiên Huyền đại lục đứng về phía Ngọc Hành đại lục thì, Ngụy Tác yêu cầu để lại mọi thứ rồi đi.
"Oành!"
Đột nhiên, mọi người, kể cả Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đều giật mình.
Trên ngọn núi bị Ngọc Hành đại lục chiếm cứ, lục sắc linh quang quang tráo rách tan, khí tức kinh nhân trong hư không tan biến, khi đối phương không còn đại năng thì dù cấm chế phát động, Toái Ngọc cổ vực cũng chống chọi được. Nhưng mấy tu sĩ Ngọc Hành đại lục từ lục sắc linh quang quang tráo lao ra.
Một đạo đài cổ kính hiện lên dưới chân mấy lão nhân, phát ra linh quang, đạo đài cũng như Đăng tiên đài của Đăng Tiên tông, là không gian pháp bảo để trốn chạy, hiện ra là thân ảnh họ mò dần trong linh quang, như tan biến đi.
Đồng thời, đỉnh núi tu sĩ Ngọc Hành đại lục chiếm cứ đột nhiên chấn động rồi sập xuống, mặt đất trong vòng mấy nghìn dặm rung lên, không khác nào nồi cháo sôi.
"Cách!"
Hai linh quang quang tráo trong Toái Ngọc cổ vực tan vỡ.
"Chúng hủy hoại địa mạch! Chúng biết không giành được thiên địa linh khí ở đây nên hủy hoại địa mạch, khiến không thể thành linh khí linh mạch!"
"Thứ mình không lấy được thì không để ai lấy được! Tu sĩ Ngọc Hành đại lục quá độc ác!"
Cơ hồ mọi tu sĩ Thiên Huyền đại lục buông lời mắng.
Sức mạnh hủy diệt lan tràn dưới lòng đất, từng khu vực bị chấn thành tro, mặt đất phía trên sụp xuống.
Sức mạnh này không thể một chốc mà bố trí xong, hiển nhiên phe Ngọc Hành đại lục tuy cử ra bảy thần huyền đại năng, chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng từ đầu đã tính tới khả năng vạn nhất tranh đoạt thất bại nên bày ra cấm chế này.
"Thiên địa linh khí vốn do mọi tu sĩ cộng hưởng, lẽ nào tu sĩ Thiên Huyền đại lục định độc chiếm?"
"Các ngươi định độc chiếm linh khí linh mạch, đừng mơ."
Mấy lão bất tử Ngọc Hành đại lục kích phát cấm chế tỏ vẻ hớn hở vì trả đũa được, cười lạnh.
"Choang!"
Đột nhiên, tiếng nổ khiến Ngụy Tác và Linh Lung Thiên rùng mình, khí tức thậm chí hoàn toàn hơn hẳn cấm chế lúc trước dấy lên dưới đất.
“Chát!”
Trăm dặm bên dưới mấy lão nhân Ngọc Hành đại lục bị lật tung, không có bao nhiêu quang hoa bừng lên như hơn vạn pháp vực đồng thời phát ra.
"Xoẹt!!"
Hư không chấn động, ai nấy biến sắc,hai làn tuyệt thế khí tức trong Toái Ngọc cổ vực triệt để bạo phát, một đạo bạch sắc thần quang như dòng vũ trụ tinh thần bắn lên, đồng thời, ba lão nhân Kỳ Tiên giáo phát ra một đạo pháp âm, một thân ảnh do vô lượng quang ngưng thành mang theo uy hùng hậu giáng lâm.
"A!"
Mấy lão nhân Ngọc Hành đại lục tắt vẻ đắc ý, sát na sau, đạo đài cổ kính và không gian họ đứng phá diệt, tất cả đều tan thành bụi.
"Oành!"
Hai làn tuyệt thế khí tức phe Thiên Huyền đại lục và dư quang va nhau, ít nhất gần nửa tu sĩ không chịu nổi chấn động vô hình mà thổ huyết.
Dưới mặt đất, quang hoa đủ màu sáng lên, vô số ngọc vỡ, san hô và vỏ sò sáng rực, mảnh vỡ các công trình bay lên.
Mấy đạo kim quang bắn lên, hình thành mấy kim sắc quang trụ.
Nhiều tu sĩ Chân Võ lao lên ngăn chặn Ngụy Tác để Hứa thần quân thoát thân.
Một lão bất tử Chân Võ gầm to, kích phát pháp khí, kim sắc thần quang hóa thành một kim luân khổng lồ.
"Chát!"
Nhưng một hồng kiểm đại hán mặc hắc bào đột nhiên xuất hiện, lão bất tử Chân Võ này tắt hết linh quang, bị đá vỡ ngực, kim luân trăm trượng đang rơi xuống cũng mất phương hướng, không biết bắn đi đâu.
"Không muốn chết đừng động thủ." Hồng kiểm đại hán lạnh giọng.
"Là đồng bạn của y!"
Mọi tu sĩ lại rùng mình, đồng bạn cùng Ngụy Tác san bằng Thiên Kiếm tông xuất hiện. Hiếm ai biết thân phận chân chính của Linh Lung Thiên nhưng ai cũng biết đồng bạn của Ngụy Tác là một thần huyền cấp cường giả.
"A!"
Hứa thần quân rú lên thảm thiết, tự chặt một tay, hóa thành tinh quang trường kiếm chém vào Ngụy Tác.
Chắc là một đạo vô thượng cường pháp của Chân Võ tự chém nhục thân để kích phát uy năng siêu việt thực lực bình thường. Tinh quang trường kiếm phát ra quang hoa khiến không ai nhìn thẳng vào được.
"A!"
Hứa thần quân lại rú lên, Ngụy Tác bước tới như đã đoán trước được uy năng tinh quang trường kiếm, trực tiếp tránh được.
"Đi thôi!"
Ngụy Tác khiến hoàng giả mặc kim long thần giáp và đạo nhân có vô số thanh sắc đạo liên quanh mình biến sắc, hai đại năng Ngọc Hành đại lục vội phát lệnh cho tu sĩ rút đi.
“Chát!”
Tinh quang lóe lên, cổ phù từ mình Hứa thần quân bắn ra nát vụn, hư không xuất hiện vô số vẫn thạch như gian phòng bắn đi bốn phương tám hướng tựa mưa sao băng.
Cổ phù hiển nhiên là truyền thừa pháp khí của Chân Võ mà vẫn bị đánh tan, Hứa thần quân thân rách tan pháp y, thân thể đứt mấy vết sâu đến xương, máu tung tóe.
"Ngụy Tác, ta chết cũng không tha cho ngươi!"
Hứa thần quân không thể tái chiến, đột nhiên gầm lên tuyệt vọng, đẩu nổ tung, hóa thành nguyên khí, tùy tức, từ đầu đến chân, kể cả thần huyền pháp thân đều tan vỡ.
Cảnh tượng thật khôn tả, một thần huyền đại năng tự hủy, hoàn toàn như một vì sao ảo diệt.
Ánh sáng vô lượng và sóng xung kích hình thành một đạo kinh nhân quang hoàn bắn đi bốn phương tám hướng.
"Oành! Oành! Oành! Oành! Oành!..."
Mọi tu sĩ tại trường đô phát pháp bảo và uy năng thuật pháp ngăn cản, như bị sóng biển vỗ vào.
"Cái gì đó?"
Hoàng giả mặc kim long thần giáp và đạo nhân có vô số thanh sắc đạo liên hiển hóa đang bỏ chạy cũng dừng lại. Ngụy Tác diệt Hứa thần quân là việc tất nhiên với họ, ngạc nhiên chỉ là Hứa thần quân tự hủy, thân thể hoàn toàn tan vỡ thì co quang hoa đen sì lấp lóe, khí tức khôn tả.
Là một khối ô hắc sắc vẫn thạch cỡ đứa trẻ sơ sinh.
Bề ngoài khối vẫn thạch như hoàn toàn dung hóa rồi ngưng kết lại mà thành, hình mũi dùi nhọn, ai nhìn vào cũng cho rằng khối vẫn thạch bay rất lâu ở tinh không chi, xương đất lại được vô tận lôi hỏa nung nấu.
Bên trong và bề mặt khối vẫn thạch có nhiều đường vân tự nhiên hình thành, đan nhau dày đặc, như có vô số đại đạo pháp vực.
"Tinh hạch!"
"Liên quan đến truyền thuyết Chân Võ... Chân Võ thật sự có một viên tinh hạch như thế!"
Nhiều tiền bối của Thiên Huyền đại lục thất sắc.
Là một viên tinh hạch thật sự!
Tu đạo giới có ghi lại rằng đại năng của viễn cổ tu đạo giới thần thông kinh thiên, có thể hút sao từ vô tận tinh không về luyện chế cực đạo tiên binh, thậm chí nhân vật kinh thiên từ thời trước đó có thể ngao du thái hư, trực tiếp tìm nguyên liệu tu luyện thích hợp trong hư không loạn lưu, hái sao luyện chế pháp bảo.
Tương truyền khai sơn tổ sư Chân Võ vô tình lấy được một viên tinh hạch, sau đó ngộ ra thần thông mà khai sơn lập phái, sáng lập cơ nghiệp Chân Võ.
Nhiều tông môn vì giữ uy nghiêm nên ghi chép lại không đúng, thậm chí ngụy tạo vài ba thần tích, lưu truyền cho hậu thế, Chân Võ cũng nhận là mình có tinh hạch Chân Võ Tinh, nhưng các tiền bối Thiên Huyền đại lục không hẳn đã tin, có điều giờ Hứa thần quân chết lại thật sự hiển ra một viên tinh hạch!
Tinh hạch là bản nguyên của một vì sao tụ lại, dệt thành nhiều đại đạo, là thứ thượng cổ đại năng cũng thèm muốn!
“Chát!”
Hứa thần quân chết, tinh hạch mang theo vô số đạo quang văn như cháy lên đổ vào Ngụy Tác.
"Xoạt..."
Hoàng Đạo Quân và Ngọc Thiên tông tông chủ biến sắc hít hơi lạnh, đó là tinh thần chi lực, hư không trước mặt Ngụy Tác bị ép tối lại, vô số tinh thần nguyên khí đặc biệt đan nhau, không thể ngăn đỡ nổi, dù thứ ngang với cái bình màu thì trước uy năng này tất thân thể tan nát, bị chấn thành tro.
Nhiều tu sĩ Ngọc Hành đại lục kinh hãi, thấy thế đều kinh hỉ, Hứa thần quân tự nổ dẫn động sát chiêu, rất có khả năng giết được Ngụy Tác!
“Chát!”
Cùng lúc thân thể Ngụy Tác đột nhiên biến thành hơn trăm, mỗi thân thể đều có khí huyết và chân nguyên, hoàn hoàn toàn toàn như một Ngụy Tác, chạy về bốn phương tám hướng.
"Là bí thuật nghịch thiên gì hả!"
"Y biết quá nhiều bí thuật, thật khó tưởng tượng nổi!"
Tiếng hít hơi lạnh vang lên, tinh hạch chứa ý chí của Hứa thần quân không tài nào phát hiện chân thân Ngụy Tác, tựa hồ thoát khỏi trói buộc, hóa thành một đạo lưu quang, với tốc độ không ngăn cản được, không hiểu bay đi đâu.
"Đúng là thời đại loạn lạc..." Ngụy Tác dừng chân thân lại, đứng trên không trung bất động, thầm cảm thán.
Tinh hạch là một món chí bảo kinh nhân, khống chế được tương đương với có một món cực đạo tiên binh, nhiều nguyên khí quy tắc của nó mà rơi vào tay đại năng thì sẽ lĩnh ngộ được thuật pháp và pháp vực kinh nhân.
Viên tinh hạch bay ra, coi như oạn thế có thêm một món trọng bảo, không biết sẽ gây lên loạn động cỡ nào.
"Đưa y đi."
"Hi vọng sau này các ngươi không đối địch với ta."
Hoàng sắc tinh quang đột nhiên bao lấy Diệp Huyền Thành đã trọng thương, y gầm lên, chấn tan uy năng phong ấn của Tự chuyển thiên trấn ma pháp nhưng Đại thừa pháp âm đã áp tới, khiến y hôn mê, Ngụy Tác không hạ sát thủ, chỉ nói với tu sĩ Huyền Phong môn.
Thả Diệp Huyền Thành cũng là thả hổ về núi, e là có hậu hoạn, nhưng vì Thủy Linh Nhi nên gã không hạ sát thủ, gã hiểu mình có cảm tình đặc biệt với Linh Nhạc thành và Thiên Huyền đại lục thế nào thì Thủy Linh Nhi cũng thế với Huyền Phong môn.
"Để hết mọi thứ lại."
Tu sĩ Chân Võ và tu sĩ Thiên Huyền đại lục đứng về phía Ngọc Hành đại lục thì, Ngụy Tác yêu cầu để lại mọi thứ rồi đi.
"Oành!"
Đột nhiên, mọi người, kể cả Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đều giật mình.
Trên ngọn núi bị Ngọc Hành đại lục chiếm cứ, lục sắc linh quang quang tráo rách tan, khí tức kinh nhân trong hư không tan biến, khi đối phương không còn đại năng thì dù cấm chế phát động, Toái Ngọc cổ vực cũng chống chọi được. Nhưng mấy tu sĩ Ngọc Hành đại lục từ lục sắc linh quang quang tráo lao ra.
Một đạo đài cổ kính hiện lên dưới chân mấy lão nhân, phát ra linh quang, đạo đài cũng như Đăng tiên đài của Đăng Tiên tông, là không gian pháp bảo để trốn chạy, hiện ra là thân ảnh họ mò dần trong linh quang, như tan biến đi.
Đồng thời, đỉnh núi tu sĩ Ngọc Hành đại lục chiếm cứ đột nhiên chấn động rồi sập xuống, mặt đất trong vòng mấy nghìn dặm rung lên, không khác nào nồi cháo sôi.
"Cách!"
Hai linh quang quang tráo trong Toái Ngọc cổ vực tan vỡ.
"Chúng hủy hoại địa mạch! Chúng biết không giành được thiên địa linh khí ở đây nên hủy hoại địa mạch, khiến không thể thành linh khí linh mạch!"
"Thứ mình không lấy được thì không để ai lấy được! Tu sĩ Ngọc Hành đại lục quá độc ác!"
Cơ hồ mọi tu sĩ Thiên Huyền đại lục buông lời mắng.
Sức mạnh hủy diệt lan tràn dưới lòng đất, từng khu vực bị chấn thành tro, mặt đất phía trên sụp xuống.
Sức mạnh này không thể một chốc mà bố trí xong, hiển nhiên phe Ngọc Hành đại lục tuy cử ra bảy thần huyền đại năng, chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng từ đầu đã tính tới khả năng vạn nhất tranh đoạt thất bại nên bày ra cấm chế này.
"Thiên địa linh khí vốn do mọi tu sĩ cộng hưởng, lẽ nào tu sĩ Thiên Huyền đại lục định độc chiếm?"
"Các ngươi định độc chiếm linh khí linh mạch, đừng mơ."
Mấy lão bất tử Ngọc Hành đại lục kích phát cấm chế tỏ vẻ hớn hở vì trả đũa được, cười lạnh.
"Choang!"
Đột nhiên, tiếng nổ khiến Ngụy Tác và Linh Lung Thiên rùng mình, khí tức thậm chí hoàn toàn hơn hẳn cấm chế lúc trước dấy lên dưới đất.
“Chát!”
Trăm dặm bên dưới mấy lão nhân Ngọc Hành đại lục bị lật tung, không có bao nhiêu quang hoa bừng lên như hơn vạn pháp vực đồng thời phát ra.
"Xoẹt!!"
Hư không chấn động, ai nấy biến sắc,hai làn tuyệt thế khí tức trong Toái Ngọc cổ vực triệt để bạo phát, một đạo bạch sắc thần quang như dòng vũ trụ tinh thần bắn lên, đồng thời, ba lão nhân Kỳ Tiên giáo phát ra một đạo pháp âm, một thân ảnh do vô lượng quang ngưng thành mang theo uy hùng hậu giáng lâm.
"A!"
Mấy lão nhân Ngọc Hành đại lục tắt vẻ đắc ý, sát na sau, đạo đài cổ kính và không gian họ đứng phá diệt, tất cả đều tan thành bụi.
"Oành!"
Hai làn tuyệt thế khí tức phe Thiên Huyền đại lục và dư quang va nhau, ít nhất gần nửa tu sĩ không chịu nổi chấn động vô hình mà thổ huyết.
Dưới mặt đất, quang hoa đủ màu sáng lên, vô số ngọc vỡ, san hô và vỏ sò sáng rực, mảnh vỡ các công trình bay lên.
Mấy đạo kim quang bắn lên, hình thành mấy kim sắc quang trụ.
/1284
|