Hỗn nguyên ngân oa triệt để thoát thai hoán cốt.
Thay đổi của nó bình thường đủ khiến lục bào lão đầu hoán mãi.
Ngân sắc lân giáp triệt để biến thành chiến giáp, làn da dưới chiến giáp trắng ngần.
Gương mặt trái xoan yêu diễm tạo cảm giác không kém gì Âm Lệ Hoa, thân thể còn cao hơn Nam Cung Vũ Tinh nửa cái đầu, ngũ quan cực kỳ ấn tượng.
Tóc nó màu bạc, quanh mình liễu nhiễu ngân sắc quang hoàn, tay cầm ngân sắc trường mâu cỡ năm thước, ngân quang từ mũi mâu chảy xuống cán rồi quay lại.
Nếu lần đầu thấy nó sẽ không ai liên hệ nó với yêu thú, chỉ thấy nó đầy dị vực phong tình, như đến từ bộ lạc tu đạo nào đó.
"Chết chắc!" Lục bào lão đầu nhìn Hỗn nguyên ngân oa hóa hình xong rồi nói.
Ánh mắt lão không nhìn vào làn da trắng của Hỗn nguyên ngân oa mà nhìn ra xa, trông như cá chết.
"Chết chắc!"
Cổ Ti Lệ và A Tô Lợi lẩm bẩm, dáng vẻ còn khó coi hơn cá chết, như đã bị phơi nắng mười ngày.
Số lượng độn quang nhất gần ba mươi.
Tuy không nhìn rõ bên trong độn quang nhưng đều uy thế kinh nhân, tạo thành dải sáng đen trên không trung.
"Bọn ta ở đây đợi. Viêm, Lê, theo y." Ngụy Tác nhìn Hỗn nguyên ngân oa đã hóa hình hóa rồi quay lại đưa Hư không kim hồ cho Trạm Đài Linh Lan, truyền âm mấy câu rồi bảo hai Hoang thần nô.
Xác định hai Hoang thần nô hiểu, không bài xích Trạm Đài Linh Lan, mi tâm Ngụy Tác rực bạch sắc thần quang bao trùm mấy trăm dặm.
Bạch sắc thần quang tan đi, Trạm Đài Linh Lan và hai Hoang thần nô khuất bóng, Phệ linh thú cũng vậy.
"Chết rồi thì thôi, chưa chết thì cho ta biết trong toán sắp tới có mấy kẻ lợi hại hơn các ngươi." Ngụy Tác an bài xong bọn Trạm Đài Linh Lan thì bảo Cổ Ti Lệ và A Tô Lợi trông như hai con cá khô.
"Không tính Thích Già Lam đại nhân còn bảyn gười nữa!" Cổ Ti Lệ run rẩy.
"Gần đúng."
Linh Lung Thiên nheo mắt, gật đầu.
"Còn y thì ngươi định thế nào?" Hàn Vi Vi hít sâu một hơi, nhìn quanh rồi truyền âm cho Ngụy Tác.
Nàng ta biết Trạm Đài Linh Lan đưa hai Hoang thần nô lợi dụng Hư không kim hồ ẩn thân, có thể sẽ đánh lén hoặc không xuất thủ - nếu qua được cảm tri của Thích Già thì họ cũng không có cơ hội.
Hóa hình Phệ linh thú vẫn khiến y chưa tâm.
"Sau khối vẫn thạch, trước mắt không sao." Ngụy Tác nhìn sang khối huyền thiết vẫn thạch ở mé trái, đưa Huyết nguyệt thần thiết pháp y cho Hàn Vi Vi, thần sắc khẩn trương xen lẫn bắt buộc, "Lần này nhớ vào nàng. Lệ cung chủ truyền cho nàng đạo thuật pháp đó sao rồi?"
Hàn Vi Vi hiểu ý, nếu đối phương dễ đối phó thì gã đã giao cho Nam Cung Vũ Tinh, như thế còn có thể xuất kỳ bất ý, không cần trông vào mình gã. Hiện thời khó khăn, nhưng Hàn Vi Vi lại thấy có phần kiêu ngạo.
Xưa nay họ vẫn để gã xông lên che chở nhưng giờ có thể cùng gã sánh vai tác chiến.
"Không thành vấn đề." Nàng ta ngoan ngoãn nghe lời gã chưa từng có, truyền âm rồi mặc Huyết nguyệt thần thiết pháp y.
Hàn Vi Vi mặc Huyết nguyệt thần thiết pháp y, ai nấy đều sáng mắt.
Màu đỏ chói khiến nàng ta càng kiều diễm, chiến giáp bó tô thêm nét yêu kiều, thành ra kiều diễm và anh khí tụ làm một.
"Ha ha... Còn kinh diễm hơn ai đó." Ngụy Tác nhìn Tâm Hữu Lan đầy thâm ý.
"Lúc này còn cười ta." Tâm Hữu Lan đỏ mặt.
"A Vu, nàng sao rồi?" Ngụy Tác hít sâu một hơi, truyền âm.
"Thêm nửa tuần trà là thiếp có thể triệt để luyện hóa linh dược, nhưng tối đa chỉ điều khiển được kiếm trận tung mười mấy đòn." Vu thần nữ truyền âm đáp.
"Được, ta sẽ tìm cơ hội cho nàng." Ngụy Tác hơi giật giật chân mày.
Chỉ thoáng sau, độn quang đã lọt vào phạm vi thần thức cảm tri của Ngụy Tác.
Khí tức kinh nhân, chỉ thần thức quét vào thì cũng thấy uy áp khó tưởng tượng nổi.
"Thích Già Lam đại nhân, dẫn ngần ấy tộc nhân lợi hại thì chúng ta đúng là phải bàn bạc một chút." Ngụy Tác nói.
Dứt lời, song phương đã nhìn rõ nhau.
Trưởng Tôn Cảnh và Cực Âm thần quân đềut ừng trải nhưng thấy toán vực ngoại thiên ma thì chân cũng run lên.
Tổng cộng hơn ba mươi vực ngoại thiên ma, mỗi thiên ma đều mọc đầy xương trắng, cười gằn.
Mỗi vực ngoại thiên ma đều ràn rạt uy áp, tạo cho bọn Trưởng Tôn Cảnh cảm giác như đàn sư tử đang cười với thỏ trắng.
Thích Già Lam và bảy vực ngoại thiên ma sau lưng đều có khí tức như mấy trăm ngọn núi lửa phun trào.
"Thiên Cửu thần quân?" Đồng thời, họ ngạc nhiên vì lão giả bị Thích Già Lam dùng độn quang bao lấy lại là Thiên Cửu thần quân.
"Ta thấy chúng ta không có gì để bàn." Thích Già Lam dừng lại, cười lạnh.
Tuy Ngụy Tác nói nghe có vẻ thập phần tôn kính nhưng ngữ khí và thần sắc của gã thì không, càng khiến y điên tiết.
Đối với y, không thắng nổi những sinh linh ti tiện này, mang theo ngần ấy đồng tộc tới thì đúng là sỉ nhục. Sỉ nhục phải dùng sự sự hãi và cầu xin của đối thủ để rửa sạch. Nên y mới không động thủ, giết hết tất cả.
"Vị tất. Thiên Cửu thần quân các hạ." Ngụy Tác cười ha hả, thậm chí còn chào Thiên Cửu thần quân sắp thành con gà tế thần, khiến y ngất xỉu.
"Ngươi mang theo không ít người nhưng hữu dụng trừ ngươi chỉ còn bảy tên sau lưng, nếu mặc kệ tất cả mà động thủ thì các ngươi dù thắng cũng không còn lại mấy tên nhỉ?" Chào Thiên Cửu thần quân đoạn Ngụy Tác thong thả nói.
"Cái gì, bọn ta không còn lại mấy ai?" Sự thực chứng minh, đẳng cấp và khiêm cung của vực ngoại thiên ma chỉ là với tộc nhân mạnh hơn còn đối diện địch nhân thì không cấm việc cợt nhả đối thủ ngay trước mặt tộc nhân cao cấp hơn, Ngụy Tác vừa nói xong thì quá nửa toán vực ngoại thiên ma cười vang như nghe thấy chuyện đáng cười nhất.
"Nếu lên giường, các ngươi lần lượt thì có thể hạ được mấy người trong bọn ta." Trong các vực ngoại thiên ma sau lưng Thích Già Lam, một kẻ có bạch cốt mọc lên đường vân, ở chân lại mọc thành từng lưỡi dao, nháy mắt với Hỗn nguyên ngân oa vừa hóa hình không lâu.
Y tỏ vẻ si mê, tựa hồ Hỗn nguyên ngân oa phù hợp nhất với khẩu vị.
"Có tin ta đánh cho ngươi thành đầu lợn không." Hàn Vi Vi gần như nghiến gãy răng, nhìn Ngụy Tác xon ý kiến rồi bước lên, trong vực ngoại thiên ma thì đối thủ của nàng ta tu vi trung bình, theo Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cảm tri thì thực lực Chân tiên tam trọng hậu kỳ.
"Chuyện đó chỉ có trên giường của các ngươi nhưng nói thật, ta chưa thấy giường ở thiên địa đó." Y cười ha hả.
"Được, ta sẽ thường nữ tu này cho ngươi làm giường." Thích Già Lam nói khiến vực ngoại thiên ma đó càng hơn hở.
" Thích Già Lam đại nhân, trước mặt ngần ấy người, để chứng minh mỗ không nói dối thì các hạ có dám để họ công bình đối quyết không?" Ngụy Tác chỉ cười, bảo Thích Già Lam và vực ngoại thiên ma đang cười ha hả, "mỗ đảm bảo mỗi người phe mỗ sẽ khiến các hạ đại khai nhãn giới."
"Cùng ta công bình đối quyết, bằng nàng ta và tấm pháp y kia hả?" Vực ngoại thiên ma đó ngừng cười, nhìn Ngụy Tác và Hàn Vi Vi đầy thâm ý.
"Dám không?" Ngụy Tác nhìn Thích Già Lam và mọi vực ngoại thiên ma đầy khiêu khích.
"Không cần A Địch Tư đại nhân, ta là được rồi." Một vực ngoại thiên ma trán mọc xương trắng kêu to.
"Được, ta chấp nhận." Vực ngoại thiên ma lúc trước phất tay ngăn lại đồng bạn chỉ tu vi Chân tiên nhất trọng, cười gằn với Ngụy Tác và Hàn Vi Vi.
Thay đổi của nó bình thường đủ khiến lục bào lão đầu hoán mãi.
Ngân sắc lân giáp triệt để biến thành chiến giáp, làn da dưới chiến giáp trắng ngần.
Gương mặt trái xoan yêu diễm tạo cảm giác không kém gì Âm Lệ Hoa, thân thể còn cao hơn Nam Cung Vũ Tinh nửa cái đầu, ngũ quan cực kỳ ấn tượng.
Tóc nó màu bạc, quanh mình liễu nhiễu ngân sắc quang hoàn, tay cầm ngân sắc trường mâu cỡ năm thước, ngân quang từ mũi mâu chảy xuống cán rồi quay lại.
Nếu lần đầu thấy nó sẽ không ai liên hệ nó với yêu thú, chỉ thấy nó đầy dị vực phong tình, như đến từ bộ lạc tu đạo nào đó.
"Chết chắc!" Lục bào lão đầu nhìn Hỗn nguyên ngân oa hóa hình xong rồi nói.
Ánh mắt lão không nhìn vào làn da trắng của Hỗn nguyên ngân oa mà nhìn ra xa, trông như cá chết.
"Chết chắc!"
Cổ Ti Lệ và A Tô Lợi lẩm bẩm, dáng vẻ còn khó coi hơn cá chết, như đã bị phơi nắng mười ngày.
Số lượng độn quang nhất gần ba mươi.
Tuy không nhìn rõ bên trong độn quang nhưng đều uy thế kinh nhân, tạo thành dải sáng đen trên không trung.
"Bọn ta ở đây đợi. Viêm, Lê, theo y." Ngụy Tác nhìn Hỗn nguyên ngân oa đã hóa hình hóa rồi quay lại đưa Hư không kim hồ cho Trạm Đài Linh Lan, truyền âm mấy câu rồi bảo hai Hoang thần nô.
Xác định hai Hoang thần nô hiểu, không bài xích Trạm Đài Linh Lan, mi tâm Ngụy Tác rực bạch sắc thần quang bao trùm mấy trăm dặm.
Bạch sắc thần quang tan đi, Trạm Đài Linh Lan và hai Hoang thần nô khuất bóng, Phệ linh thú cũng vậy.
"Chết rồi thì thôi, chưa chết thì cho ta biết trong toán sắp tới có mấy kẻ lợi hại hơn các ngươi." Ngụy Tác an bài xong bọn Trạm Đài Linh Lan thì bảo Cổ Ti Lệ và A Tô Lợi trông như hai con cá khô.
"Không tính Thích Già Lam đại nhân còn bảyn gười nữa!" Cổ Ti Lệ run rẩy.
"Gần đúng."
Linh Lung Thiên nheo mắt, gật đầu.
"Còn y thì ngươi định thế nào?" Hàn Vi Vi hít sâu một hơi, nhìn quanh rồi truyền âm cho Ngụy Tác.
Nàng ta biết Trạm Đài Linh Lan đưa hai Hoang thần nô lợi dụng Hư không kim hồ ẩn thân, có thể sẽ đánh lén hoặc không xuất thủ - nếu qua được cảm tri của Thích Già thì họ cũng không có cơ hội.
Hóa hình Phệ linh thú vẫn khiến y chưa tâm.
"Sau khối vẫn thạch, trước mắt không sao." Ngụy Tác nhìn sang khối huyền thiết vẫn thạch ở mé trái, đưa Huyết nguyệt thần thiết pháp y cho Hàn Vi Vi, thần sắc khẩn trương xen lẫn bắt buộc, "Lần này nhớ vào nàng. Lệ cung chủ truyền cho nàng đạo thuật pháp đó sao rồi?"
Hàn Vi Vi hiểu ý, nếu đối phương dễ đối phó thì gã đã giao cho Nam Cung Vũ Tinh, như thế còn có thể xuất kỳ bất ý, không cần trông vào mình gã. Hiện thời khó khăn, nhưng Hàn Vi Vi lại thấy có phần kiêu ngạo.
Xưa nay họ vẫn để gã xông lên che chở nhưng giờ có thể cùng gã sánh vai tác chiến.
"Không thành vấn đề." Nàng ta ngoan ngoãn nghe lời gã chưa từng có, truyền âm rồi mặc Huyết nguyệt thần thiết pháp y.
Hàn Vi Vi mặc Huyết nguyệt thần thiết pháp y, ai nấy đều sáng mắt.
Màu đỏ chói khiến nàng ta càng kiều diễm, chiến giáp bó tô thêm nét yêu kiều, thành ra kiều diễm và anh khí tụ làm một.
"Ha ha... Còn kinh diễm hơn ai đó." Ngụy Tác nhìn Tâm Hữu Lan đầy thâm ý.
"Lúc này còn cười ta." Tâm Hữu Lan đỏ mặt.
"A Vu, nàng sao rồi?" Ngụy Tác hít sâu một hơi, truyền âm.
"Thêm nửa tuần trà là thiếp có thể triệt để luyện hóa linh dược, nhưng tối đa chỉ điều khiển được kiếm trận tung mười mấy đòn." Vu thần nữ truyền âm đáp.
"Được, ta sẽ tìm cơ hội cho nàng." Ngụy Tác hơi giật giật chân mày.
Chỉ thoáng sau, độn quang đã lọt vào phạm vi thần thức cảm tri của Ngụy Tác.
Khí tức kinh nhân, chỉ thần thức quét vào thì cũng thấy uy áp khó tưởng tượng nổi.
"Thích Già Lam đại nhân, dẫn ngần ấy tộc nhân lợi hại thì chúng ta đúng là phải bàn bạc một chút." Ngụy Tác nói.
Dứt lời, song phương đã nhìn rõ nhau.
Trưởng Tôn Cảnh và Cực Âm thần quân đềut ừng trải nhưng thấy toán vực ngoại thiên ma thì chân cũng run lên.
Tổng cộng hơn ba mươi vực ngoại thiên ma, mỗi thiên ma đều mọc đầy xương trắng, cười gằn.
Mỗi vực ngoại thiên ma đều ràn rạt uy áp, tạo cho bọn Trưởng Tôn Cảnh cảm giác như đàn sư tử đang cười với thỏ trắng.
Thích Già Lam và bảy vực ngoại thiên ma sau lưng đều có khí tức như mấy trăm ngọn núi lửa phun trào.
"Thiên Cửu thần quân?" Đồng thời, họ ngạc nhiên vì lão giả bị Thích Già Lam dùng độn quang bao lấy lại là Thiên Cửu thần quân.
"Ta thấy chúng ta không có gì để bàn." Thích Già Lam dừng lại, cười lạnh.
Tuy Ngụy Tác nói nghe có vẻ thập phần tôn kính nhưng ngữ khí và thần sắc của gã thì không, càng khiến y điên tiết.
Đối với y, không thắng nổi những sinh linh ti tiện này, mang theo ngần ấy đồng tộc tới thì đúng là sỉ nhục. Sỉ nhục phải dùng sự sự hãi và cầu xin của đối thủ để rửa sạch. Nên y mới không động thủ, giết hết tất cả.
"Vị tất. Thiên Cửu thần quân các hạ." Ngụy Tác cười ha hả, thậm chí còn chào Thiên Cửu thần quân sắp thành con gà tế thần, khiến y ngất xỉu.
"Ngươi mang theo không ít người nhưng hữu dụng trừ ngươi chỉ còn bảy tên sau lưng, nếu mặc kệ tất cả mà động thủ thì các ngươi dù thắng cũng không còn lại mấy tên nhỉ?" Chào Thiên Cửu thần quân đoạn Ngụy Tác thong thả nói.
"Cái gì, bọn ta không còn lại mấy ai?" Sự thực chứng minh, đẳng cấp và khiêm cung của vực ngoại thiên ma chỉ là với tộc nhân mạnh hơn còn đối diện địch nhân thì không cấm việc cợt nhả đối thủ ngay trước mặt tộc nhân cao cấp hơn, Ngụy Tác vừa nói xong thì quá nửa toán vực ngoại thiên ma cười vang như nghe thấy chuyện đáng cười nhất.
"Nếu lên giường, các ngươi lần lượt thì có thể hạ được mấy người trong bọn ta." Trong các vực ngoại thiên ma sau lưng Thích Già Lam, một kẻ có bạch cốt mọc lên đường vân, ở chân lại mọc thành từng lưỡi dao, nháy mắt với Hỗn nguyên ngân oa vừa hóa hình không lâu.
Y tỏ vẻ si mê, tựa hồ Hỗn nguyên ngân oa phù hợp nhất với khẩu vị.
"Có tin ta đánh cho ngươi thành đầu lợn không." Hàn Vi Vi gần như nghiến gãy răng, nhìn Ngụy Tác xon ý kiến rồi bước lên, trong vực ngoại thiên ma thì đối thủ của nàng ta tu vi trung bình, theo Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cảm tri thì thực lực Chân tiên tam trọng hậu kỳ.
"Chuyện đó chỉ có trên giường của các ngươi nhưng nói thật, ta chưa thấy giường ở thiên địa đó." Y cười ha hả.
"Được, ta sẽ thường nữ tu này cho ngươi làm giường." Thích Già Lam nói khiến vực ngoại thiên ma đó càng hơn hở.
" Thích Già Lam đại nhân, trước mặt ngần ấy người, để chứng minh mỗ không nói dối thì các hạ có dám để họ công bình đối quyết không?" Ngụy Tác chỉ cười, bảo Thích Già Lam và vực ngoại thiên ma đang cười ha hả, "mỗ đảm bảo mỗi người phe mỗ sẽ khiến các hạ đại khai nhãn giới."
"Cùng ta công bình đối quyết, bằng nàng ta và tấm pháp y kia hả?" Vực ngoại thiên ma đó ngừng cười, nhìn Ngụy Tác và Hàn Vi Vi đầy thâm ý.
"Dám không?" Ngụy Tác nhìn Thích Già Lam và mọi vực ngoại thiên ma đầy khiêu khích.
"Không cần A Địch Tư đại nhân, ta là được rồi." Một vực ngoại thiên ma trán mọc xương trắng kêu to.
"Được, ta chấp nhận." Vực ngoại thiên ma lúc trước phất tay ngăn lại đồng bạn chỉ tu vi Chân tiên nhất trọng, cười gằn với Ngụy Tác và Hàn Vi Vi.
/1284
|